***
Truyện: Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II
Tác giả: Đông Thi Nương
Editor: Trúc Xanh
***
Chương 4.4 Ta ở huyền nghi văn hủy đi CP – Nhà tôi
Bạch rũ mắt, hàng lông mi dài và rậm di truyền từ cha che đi cảm xúc nơi đáy mắt hắn, trong mắt có một luồng ánh sáng mờ nhạt chuyển động.
Màn hình di động hoàn toàn đen.
Bạch cất điện thoại, bây giờ đã là mười hai giờ đêm. Cho dù là trong Cục cảnh sát, hay là đường phố bên ngoài, mọi thứ đều đã trở nên yên tĩnh.
Bạch rửa tay thay quần áo rồi rời khỏi Cục cảnh sát, nửa giờ sau hắn tới cửa hàng rối gỗ.
Đường phố vắng lặng, ánh trăng cô độc treo lủng lẳng trên bầu trời, chỉ có một chút ánh đèn mỏng manh làm bạn với nó.
Khi Bạch lái xe tới, bên ngoài cửa hàng rối gỗ đã hoàn toàn tối đen, biển hiệu “Open” trên cánh cửa cũng đã đổi thành “Close”.
qingyufighting.wordpress.com
Bạch mở cửa xe đi xuống, hắn nhìn thấy xe của đồng nghiệp ở phía xa xa. Lúc đi ngang qua, hắn nhìn thấy đối phương vô cùng đáng thương ngồi ở trong xe ăn hamburger, cho nên người kia vẫn còn ở trong cửa hàng.
Bạch đi đến cửa, cửa hàng này từ trong ra ngoài đều trang trí theo phong cách cổ xưa. Cánh cửa màu xanh với những cây dây leo rũ xuống, phía trên bên trái cửa treo Cỏ Điếu Lan*, những chiếc lá xanh non thon dài thả mình buông xuống dưới. Ban ngày nhìn vào trông thực tươi mát, nhưng khi về đêm, những cái bóng của nó phản chiếu lên cánh cửa tạo nên những hình ảnh thật quỷ dị.
*Cỏ Điếu Lan: Hay còn gọi là Lục Thảo Trổ, Cỏ Mẫu Tử là một loài thực vật lọc khí thuộc họ Măng tây, được trồng làm cây trang trí sân vườn hoặc nội thất trong nhà với khả năng thích nghi mạnh mẽ, chịu được điều kiện ít chăm sóc.
Bạch giơ tay thử đẩy cửa, bên trong quả nhiên không khóa.
Vừa đi vào, Bạch liền phát hiện bên trong cửa hàng cũng tối như bên ngoài, chủ cửa hàng đã tắt toàn bộ đèn.
Bạch bước sâu vào phía trong mới nhìn thấy trong quầy có chút ánh sáng mỏng manh.
Ánh đèn mờ nhạt đáng thương tựa như cái đuôi của một con đom đóm, nhưng người mở đèn lại dường như không phát hiện, vẫn ở dưới ánh đèn tối tăm kia làm rối gỗ.
Tịch Đăng đang tô màu cho rối gỗ, trước mặt cậu bày một khay sơn đủ màu, đỏ tươi, xanh lục, đen, trắng… Cậu đang vẽ mắt cho rối gỗ, trên mu bàn tay trái có vài vệt màu. Bộ dáng của cậu rất nghiêm túc tựa như là đang đối xử với trân bảo của mình, cậu thậm chí không hề nghe thấy âm thanh có người tiến vào.
“Như vậy không tốt cho mắt.”
Bạch thình lình nói.
qingyufighting.wordpress.com
Tịch Đăng ngừng tay, nhưng rất nhanh lại tiếp tục, cũng không ngẩng đầu, ngữ khí bình tĩnh, “Có thể anh phải chờ tôi một lúc, nếu bây giờ dừng lại, màu sắc sẽ bất đồng, tôi cứ nghĩ anh không tới.”
“Tôi có nói với cậu tôi không tới sao?”
Tịch Đăng ngẩng đầu nhìn người trước mặt, “Xin lỗi.”
“Cậu không cần phải xin lỗi, tôi cũng không đến đúng giờ, cậu tiếp tục đi.” Bạch đi đến bên cạnh Tịch Đăng, đầu tiên nhìn vào ngọn đèn bàn sát người Tịch Đăng, sau đó nhìn chằm chằm vào rối gỗ trong tay Tịch Đăng.
Hắn không nói một lời nào, mãi cho đến khi Tịch Đăng làm xong.
Tịch Đăng nhẹ nhàng thở ra, đứng lên đem rối gỗ đặt vào một cái hộp thủy tinh, rồi khóa lại. Làm xong hết thảy cậu mới quay đầu lại nhìn Bạch, “Bây giờ có vẻ muộn rồi.”
“Chỉ một chút, đi thôi.”
“Đi đâu?”
Tịch Đăng không ngờ Bạch sẽ tìm một cửa hàng tiện lợi hai mươi bốn giờ mua một túi rượu lại đây, cho cậu uống ở trên xe.
Tịch Đăng nhìn chai rượu trong tay, có chút trở tay không kịp, “Ở chỗ này?”
Bạch gật đầu.
qingyufighting.wordpress.com
Tịch Đăng đặt tay lên rượu, nhưng chậm chạp không di chuyển. Bạch cũng không thúc giục, trước tiên hắn khử trùng chai rượu bằng nước khử trùng trước khi bắt đầu uống.
Tịch Đăng nhìn Bạch, sau một lúc lâu, cậu mới mở ra một chai rượu, chỉ hơi nhấp một ngụm, đã cảm thấy cay.
“Nếu không thể uống, thì đừng uống.” Thanh âm bình tĩnh của Bạch vang lên, sau đó hắn liền đoạt lấy chai rượu trong tay Tịch Đăng, lấy cả túi rượu, xuống xe. Lúc quay trởi lại, đôi tay hắn trống trơn.
Hắn đem rượu ném.
“Đêm đã khuya, về nhà thôi.” Đây là một câu cuối cùng tối hôm đó Bạch nói với Tịch Đăng.
Bảy ngày sau, hắn không xuất hiện nữa, mà cảnh sát vẫn luôn theo dõi Tịch Đăng cũng đã rút lui hai ngày trước, như thể bọn họ cảm thấy Tịch Đăng đã thoát khỏi sự nghi ngờ.
Buổi tối ngày thứ tám, Tịch Đăng gửi một tin nhắn cho Bạch, nói rối gỗ đã sửa xong, hoan nghênh hắn đến lấy bất cứ lúc nào.
Đối phương hai giờ sau mới hồi âm, lời ít ý nhiều chỉ có hai chữ: “Đêm nay.”
qingyufighting.wordpress.com
Lúc Bạch đến, hắn dường như còn khó tiếp cận hơn so với trước đây, cả người tản ra khí lạnh, giống như một chiếc tủ lạnh chạy bằng điện.
Tịch Đăng đẩy chiếc túi rối gỗ qua, Bạch nhìn lướt qua, cầm lấy, nói cảm ơn rồi xoay người rời đi.
Chờ khi hắn đi tới cửa, cánh tay bỗng bị nhẹ nhàng chạm vào. Tịch Đăng đuổi theo ở phía sau, “Nghe dự báo thời tiết nói lát nữa trời sẽ mưa, Bạch có đem dù không?”
Bạch quay đầu nhìn Tịch Đăng, ánh mắt hắn rất kỳ quái, có vẻ đang kinh ngạc, lại có vẻ đang rối rắm, tóm lại rất có thâm ý.
“Bạch?” Tịch Đăng nhẹ gọi đối phương một tiếng.
Bạch quay đầu lại, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, “Cậu cũng sắp đóng cửa hàng rồi đi, tôi đưa cậu về.”
Ánh mắt hắn đặt ở bên kia đường phố. Bên kia có một quán cà phê mở cửa hai mươi bốn giờ. Chỉ có hai ba khách hàng đang ở trong quán lúc này. Người đàn ông ngồi bên cửa sổ hình như là một người rất ưu tú đang gõ thứ gì đó vào máy tính xách tay.
Tịch Đăng không cự tuyệt, “Vậy chờ tôi một chút.”
Đôi mắt của Bạch vẫn còn đặt ở trên người đàn ông ưu tú kia, nghe thấy Tịch Đăng nói cũng chỉ ừ một tiếng, tựa hồ không nghe thấy gì.
qingyufighting.wordpress.com
Khi Tịch Đăng trở lại, ánh mắt hắn mới thu hồi, nhìn Tịch Đăng khóa cửa xong, liền đưa người lên xe.
Bạch lái xe chưa bao giờ mở nhạc, trong xe cũng không có mùi nước hoa. Lần duy nhất Tịch Đăng thân mật tiếp xúc với đối phương, cũng chỉ ngửi được mùi nước giặt nhàn nhạt trên quần áo và một chút mùi nước sát trùng.
Là một bác sĩ pháp y, bệnh khiết phích của Bạch rất nghiêm trọng. Hắn không có quan hệ tình dục. Lý do không chọn bạn tình cũng không phải vì hắn chung tình với ai đó hoặc là có lý do nào khác, mà là do hắn ngại bẩn.
Cuộc sống hai điểm một đường sinh hoạt*, làm cho Bạch gần như không liên lạc với những người bên ngoài ngoại trừ công việc. Đồng nghiệp sau khi làm việc cùng hắn vài ngày, cũng sinh ra tâm lý sợ hãi hắn.
*Ý câu này là ngoại trừ đi lui đi tới hai địa điểm là nhà và nơi làm việc thì Bạch không có giao lưu gì nhiều với thế giới bên ngoài.
Nếu bảo Bạch đi đến loại địa phương như quán bar, chỉ sợ hắn sẽ “trang bị vũ khí đầy đủ”, thậm chí mang theo một chai thuốc khử trùng khổng lồ phun vào những người đó.
Andrew từng trêu đùa hắn như thế, Bạch nghe xong lại nói một cách nghiêm túc: “Phun hết quá phiền toái, nên dùng tia tử ngoại khử trùng thì tốt hơn.”
Đương nhiên, mấy năm qua luôn có vài kẻ không sợ chết dám khiêu chiến Bạch. Kiên trì lâu nhất cũng chỉ ba tháng. Sau khi đến nhà Bạch, chưa đầy ba phút, hắn liền trực tiếp lao ra khỏi cửa, nôn mửa, sau đó lập tức biến mất khỏi tầm mắt của Bạch.
***
qingyufighting.wordpress.com
Tịch Đăng phát hiện tuyến đường Bạch chạy không phải đi đến nhà của mình, thanh niên chỉ xoay xoay chân, sau đó tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ.
Bạch cũng không nói lời nào, vẫn lái xe, cho đến khi tới điểm đến hắn mới dừng lại. Bạch tháo dây an toàn, xoay đầu nhìn Tịch Đăng, ánh đèn trong xe chiếu vào mặt hắn, tăng thêm vài phần độ ấm cho gương mặt lạnh như băng anh tuấn kia.
“Tới rồi.”
Tịch Đăng nhìn Bạch, đôi mắt đằng sau cặp kính tròn đen như mực, “Đây là nơi nào?”
“Nhà tôi.” Bạch mở ra cửa xe, “Lần này thật sự mời cậu uống rượu, xuống xe đi.”
———oOo———
.+”’+.Trúc Xanh.+”’+.