Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II

Chương 4.3 Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II – Được, tôi ở trong tiệm chờ anh


...

trướctiếp

 


***


Truyện: Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II


Tác giả: Đông Thi Nương


Editor: Trúc Xanh


***


 


Chương 4.3 Ta ở huyền nghi văn hủy đi CP – Được, tôi ở trong tiệm chờ anh


Tịch Đăng đặt con rối mới lên trên quầy, vặn dây cót phía sau rối gỗ. Rối gỗ bắt đầu di chuyển.


Bạch không biểu tình nhìn rối gỗ nhích tới nhích lui ở trên quầy.


Tịch Đăng nhận thấy biểu tình của Bạch, “Hình như anh không thích con rối này.”


“Ngược lại, tôi rất thích.” Bạch vươn tay đem dây cót phía sau rối gỗ vặn trở lại vị trí ban đầu, “Nếu cậu không muốn lấy tiền của tôi, tôi có thể mời cậu đi ăn một bữa không?”


qingyufighting.wordpress.com


Bạch là người hiếm khi ăn bên ngoài, bởi vậy lúc lựa chọn nhà hàng, hắn có chút buồn bực. Bạch cầm di động lướt tới lướt lui, mày cũng nhíu lại. Tịch Đăng đứng ở bên cạnh hắn, chỉ bình tĩnh đợi.


Một lát sau, Bạch mới nói: “Cậu muốn ăn cái gì?” Hắn hiển nhiên đã từ bỏ việc chọn lựa nhà hàng.


Tịch Đăng nhìn thoáng qua màn hình di động của Bạch, “Nhà hàng đầu tiên cũng không tồi.”


Là một nhà hàng Hàn Quốc.


Bạch thả lỏng mày, sau khi hắn gọi điện thoại đặt bàn xong, cả người nhẹ nhõm hơn rất nhiều, “Vậy lên xe đi, chúng ta phải ăn xong trước khi trời tối, tôi còn phải đi làm.”


“Được.”


Vừa đến nhà hàng, lông mày của Bạch hình như liền nhíu lại. Lúc ngồi xuống, hắn nhìn mặt bàn có chút ghét bỏ, sau đó từ trong túi lấy ra một cái chai nhỏ trong suốt, bắt đầu xịt lên bàn.


Tịch Đăng có chút tò mò, “Đây là cái gì vậy?”


Bạch đã xịt xong toàn bộ các góc, các cạnh của bàn, “Nước sát trùng.”


Tịch Đăng ngửi ngửi, phát hiện không có mùi gì.


“Nó không có mùi.” Sau đó, Bạch bắt đầu xịt lên chén đũa, “Còn có thể ăn được.”


“Thật thần kỳ.” Tịch Đăng rút mộ tờ giấy, chuẩn bị lau bàn.


“Khoan đã.”


Tịch Đăng khó hiểu nhìn Bạch, Bạch nhìn tay Tịch Đăng vài lần, “Cậu rửa tay chưa?”


Hẹn hò với một người có tính khiết phích hình như cũng chẳng tốt đẹp gì.  ╮(╯_╰)╭


qingyufighting.wordpress.com


Tịch Đăng đứng bên cạnh Bạch, học hỏi từng bước rửa tay. Khi Bạch tháo găng tay ra, hắn vô cùng cẩn thận. Găng tay chỉ chạm vào bên ngoài, tuyệt không chạm vào lớp bên trong.


Sau khi rửa tay, Bạch đeo một đôi găng tay mới, găng tay cũ thì bị ném vào thùng rác.


“Anh phải mua rất nhiều găng tay nhỉ.”


“Cũng tạm, tiền lương của tôi đủ mua.” Bạch quay đầu nhìn Tịch Đăng, hắn nhìn xuống bàn tay của cậu, “Cậu là một người làm rối gỗ, nên chú ý hơn đến việc vệ sinh đôi tay của mình.”


“Ừm.”


Thức ăn không được ngon. Bạch chỉ ăn vài ngụm rồi không ăn nữa, còn Tịch Đăng lại bị cay chết rồi. Khóe mắt của cậu đều phiếm đỏ. Đôi môi hơi xanh của cậu cũng đỏ lên. Nhưng thoạt nhìn có vẻ khỏe mạnh hơn so với ngày thường.


“Tôi ở góc độ là một bác sĩ khuyên cậu không nên ăn tiếp.” Bạch bình tĩnh mở miệng.


Tịch Đăng nhấp một ngụm trà, “Nói lại, tôi còn chưa biết tên và nghề nghiệp của anh.”


“Cậu gọi tôi Bạch là được, nghề nghiệp của tôi là một bác sĩ pháp y.”


“Bác sĩ pháp y?” Tịch Đăng lặp lại một lần, sau đó nói, “Tôi tương đối ngốc, tôi không biết liệu bác sĩ pháp y sẽ thiên về luật pháp hơn hay về y học hơn?”


“Tôi chỉ là một bác sĩ vì pháp luật phục vụ.”


“Thì ra là vậy, anh có thể gọi tôi là Tịch, tên của tôi đọc ra có thể hơi nấn ná.” Tịch Đăng rút một tờ giấy lau miệng, sau đó nhìn đồng hồ trên tường, “Thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi.”


qingyufighting.wordpress.com


 


***

 


***


Kết quả của việc ăn ở nhà hàng Hàn Quốc là… Tịch Đăng lên trên xe liền đau bụng. Bạch lập tức quay đầu xe chạy đến bệnh viện, đồng thời gọi điện thoại cho Cục cảnh sát.


“A lô, tôi Bạch đây, hôm nay tôi muốn xin nghỉ.”


“Xin nghỉ? Cậu mà lại xin nghỉ? Phát sinh tai nạn xe cộ à?”


“Một người bạn bị bệnh, tôi đang đưa cậu ấy đến bệnh viện.”


“Cái gì? Bạch, anh có bạn bè à? Bạn gì th……”


Bạch đã cúp điện thoại.


qingyufighting.wordpress.com


Tịch Đăng ôm bụng, trên trán đã chảy ra mồ hôi lạnh, “Xin lỗi, tôi đã làm phiền anh rồi.”


“Nếu cảm thấy làm phiền, lần sau đừng chọn món mình không thể ăn.” Thanh âm Bạch rất lạnh.


Khi đến bệnh viện, Tịch Đăng hoàn toàn xụi lơ ở trên ghế phụ, Bạch rời khỏi ghế lái xuống xe vòng đến ghế phụ, rồi trực tiếp ôm người ngồi trên ghế lên. Tịch Đăng hiển nhiên bị dọa, đột nhiên nhìn thấy một gương mặt anh tuấn cách chính mình gần như vậy, đôi mắt cậu mở to hơn hẳn.


Một chân Bạch đá cửa xe lại, rồi sải bước vào trong bệnh viện, “Im lặng, không được nói chuyện lãng phí sức lực.”


Cảnh sát chịu trách nhiệm theo dõi hai người hẹn hò ngả lưng về phía sau, chậc chậc hai tiếng, “Bạch đại nhân mà lại có một màn như vậy, nói ra nhất định mọi người sẽ không tin.”


Nói đến đây, anh ta liền lập tức lấy điện thoại ra.


“Tách.”


Bạch đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt chuẩn xác nhìn thẳng vào camera, khiến vị cảnh sát trẻ tuổi kia sợ tới mức làm rớt di động xuống đùi, điều xấu hổ nhất chính là, di động đập trúng vào bộ phận mẫn cảm của anh ta.


“Áu áu áu”


Cảnh sát kêu rên.


“Bạch, cái kia, anh đặt tôi xuống đi.” Tịch Đăng trông hơi bối rối, hơn nữa cậu nhìn thấy những người bên cạnh đều đang nhìn mình.


Bạch nhìn thẳng, “Cậu có thể tự đi à? Yên tâm, tôi trở về sẽ khử trùng toàn thân, không cần lo lắng cho tôi.”


Tịch Đăng ngậm miệng không nói nữa.  (⊙︿⊙)


qingyufighting.wordpress.com


Rất nhanh liền có nhân viên y tế chú ý tới bọn họ, lúc Tịch Đăng được đặt lên trên cáng, cậu liếc nhìn Bạch, Bạch đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn Tịch Đăng nhanh chóng bị đẩy đi. Tịch Đăng thu hồi ánh mắt, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng dò hỏi.


“Bệnh nhân, xin hỏi cậu có người nhà không?”


Tịch Đăng rũ mi, lông mi thật dài trong đáy mắt rơi xuống một mạt bóng tối, “Không có.”


Cảnh sát trẻ đợi bên ngoài bệnh viện một lúc thì nhìn thấy Bạch đi ra. Anh ta lập tức ngồi thẳng dậy. Bạch sải bước tới chỗ vị cảnh sát, anh ta lập tức hạ cửa sổ xe xuống, “Có chuyện gì vậy?”


“Tôi phải về cục cảnh sát, nói với Carter một tiếng, nhiệm vụ hôm nay của tôi đã hoàn thành.” Bạch lạnh mặt.


“Aizzz, nhưng cậu ta bị bệnh, đây không phải là cơ hội tốt để có thể thể hiện……”


“Cậu muốn chăm sóc thì cậu tự mình đi đi.” Nói xong Bạch liền xoay người rời đi, hắn nhanh chóng lên xe, lái xe rời khỏi cửa bệnh viện.


“Quá lạnh lùng.” Cảnh sát trẻ lẩm bẩm, “Cảnh sát trưởng yêu cầu Bạch tiếp cận nghi phạm sẽ có tác dụng à?”


Anh ta hạ ghế xuống, dứt khoát nằm xuống, cầm mũ che lại mặt, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Nghi phạm chắc chắn không thể ra ngoài trong thời gian ngắn được, chợp mắt một lát cũng tốt.


***


qingyufighting.wordpress.com


Buổi sáng hôm sau, cảnh sát trẻ mới nhìn thấy người anh ta phụ trách theo dõi từ bệnh viện đi ra. Thanh niên bị bệnh tra tấn một đêm tiều tụy hơn hẳn so với ngày xưa, đi đường phải hơi hơi đỡ thắt lưng, sắc mặt càng tái nhợt hơn so với ngày thường. Cảnh sát trẻ yên lặng mắng Bạch ở trong lòng, cư nhiên để người bệnh cứ như vậy ở bệnh viện cả một đêm, thật quá đáng.


Thanh niên nhíu mày, gọi taxi.


Cảnh sát trẻ nhanh chóng lái xe đuổi theo. Anh ta theo dõi chàng trai này đã mười ngày, sinh hoạt của thanh niên vô cùng có quy luật. Thời gian cậu mở cửa hàng là 12 giờ trưa đến 12 giờ đêm, thường về nhà trước 1 giờ sáng, sau đó rạng sáng 2 giờ cửa sổ tắt đèn, buổi sáng 11 giờ ra khỏi cửa. Theo anh ta quan sát, thanh niên hình như không liên hệ với người nào, tựa hồ cũng không có bạn bè.


Thanh niên ngồi xe trở về nhà, cảnh sát trẻ nhân cơ hội xuống xe mua bữa sáng, còn gọi điện thoại báo cáo cho Cảnh sát trưởng.


Tịch Đăng tắm rửa xong nằm ở trên giường, suy nghĩ về mọi chuyện ngày hôm qua. Với tính cách của Bạch, hắn không có khả năng chủ động tiếp cận cậu, như vậy lần này hắn nhất định là ôm mục đích tới. Có lẽ cảnh sát yêu cầu hắn tới, nhưng mặc kệ là ai yêu cầu hắn tới, chỉ cần Bạch chịu tới là đủ rồi.


Loại chuyện nhất kiến chung tình này căn bản không có khả năng phát sinh giữa cậu và Bạch, làm thế nào lừa Bạch lên giường của mình, thật đúng là một vấn đề lớn.


Vậy thì phải sử dụng phương pháp cũ rích kia sao?


qingyufighting.wordpress.com


Bạch trở lại làm cho Tịch Đăng ngạc nhiên ngoài ý muốn, cậu cho rằng đối phương ít nhất trong vòng một tuần sẽ không tới nữa, nào biết mới ngày thứ ba đã tới rồi. Tay Bạch cầm theo một cái túi, hắn đặt túi lên trên quầy, “Rối gỗ hỏng rồi.”


Tịch Đăng nhìn vào trong túi và lấy con rối ra, “Nó bị hỏng ở đâu?”


“Nó không chuyển động.” Bạch lời ít mà ý nhiều.


Tịch Đăng vặn dây cót, quả nhiên bất động, vì vậy cậu đặt con rối lên quầy, “Vậy Bạch, anh đổi một con khác đi, anh thích dạng gì, tùy tiện chọn đi.”


Bạch từ chối, “Tôi chỉ thích một con này, cậu sửa đi, khi nào sửa xong gọi điện thoại cho tôi.”


Cứ như vậy hai người trao đổi số điện thoại.


 


Cứ như vậy hai người trao đổi số điện thoại

 


***


Buổi tối Tịch Đăng nhận được một tin nhắn.


“Ngủ chưa?”


Tịch Đăng suy nghĩ, trả lời, “Chưa, Bạch thì sao?”


Andrew cần di động của Bạch, sau khi nhìn thấy hồi âm, lập tức đáp: “Tôi cũng chưa, tại sao cậu còn chưa ngủ?”


Bên cạnh một đám cảnh sát đang vây quanh xem Andrew làm thế nào để ghẹo đàn ông.


Bạch đứng ở cách đó không xa, vẻ mặt hờ hững.


“Tôi còn ở trong tiệm, 12 giờ mới đóng cửa.”


Andrew đọc một vài từ ngắn ngủn, tự hỏi một phen, ngón tay nhấn phím với tốc độ sét đánh, “Tôi cũng 12 giờ tan tầm, có muốn cùng đi uống ly rượu không?”


Sau khi hắn trả lời, lập tức nghe tiếng rít gào.


qingyufighting.wordpress.com


“Một người bệnh tim sẽ bồi cậu buổi tối uống rượu hả? Còn nữa, cậu muốn Bạch đi quán bar à?”


Andrew quái gỡ đáp, “Tại sao không, ý của tôi là đến nhà ai đó uống rượu.”


Nhưng tin nhắn đã gửi đi, hơn năm phút đồng hồ sau đối phương vẫn chưa trả lời.


Andrew nhìn tới nhìn lui, “Chẳng lẽ quá nhanh?”


Bạch đi tới, đoạt lại đi động của mình, hắn nói: “Chơi đủ chưa?”


Andrew cười mỉa, “Chắc đủ rồi.”


Bạch khử trùng điện thoại di động của mình một lần nữa, rồi trực tiếp bỏ vào trong túi, chờ đến khi hắn làm xong mọi việc và bật điện thoại lên. Hắn nhận được một tin nhắn mới.


“Được, tôi ở trong tiệm chờ anh.”


Tin nhắn đã gửi đi một giờ trước.


 


———oOo———


.+”’+.Trúc Xanh.+”’+.


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp