Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II

Chương 4.2 Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II – Cậu là gay?


...

trướctiếp

 


***


Truyện: Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II


Tác giả: Đông Thi Nương


Editor: Trúc Xanh


***


 


Chương 4.2 Ta ở huyền nghi văn hủy đi CP – Cậu là gay?


Đây là một thế giới mưa quanh năm.


Tịch Đăng nằm ở trên trường kỉ, nửa híp mắt, trong lòng suy nghĩ về cố sự lần này của người ủy thác.


Người ủy thác lần này là một chàng trai trẻ mắc bệnh tim, hắn khác với những người ủy thác khác. Hắn đề ra hai nguyện vọng.


Thứ nhất là câu dẫn một người lên giường.


Thứ hai là……


Tịch Đăng chậm rãi mở mắt ra, cậu nghe thấy tiếng bước chân.


“Tịch tiên sinh, lại gặp mặt rồi.”


Lại là mấy vị cảnh sát kia.


Tịch Đăng khẽ kéo vạt áo, đứng lên, “Các vị cảnh sát lần này tới là…?”


“Chúng tôi chỉ sợ lại muốn mời Tịch tiên sinh đi đến cục cảnh sát một chuyến nữa.”


qingyufighting.wordpress.com


***


Thời tiết mưa dầm kéo dài, ngay cả khi bạn đang cầm dù, bả vai cũng sẽ bị nước mưa làm cho ướt nhẹp. Khi Tịch Đăng lên xe, lại bắt gặp ánh mắt của vị cảnh sát trẻ tuổi kia.


Hình như gọi là Andrew.


“Cậu còn nhớ tôi chứ?” Vị cảnh sát trẻ tuổi này không nghiêm túc giống thủ trưởng của mình, ngược lại bộ dáng có vài phần cợt nhả. Hắn cũng không đội mũ cảnh sát đàng hoàng, mà hơi hơi che khuất một con mắt.


“Andrew, ngậm cái miệng của cậu lại!”


Phía trước lập tức truyền đến thanh âm quát lớn.


Andrew tròn mắt nhìn lên trời, làm một khẩu hình với Tịch Đăng. Tịch Đăng không đoán được ý nghĩa của nó, trực tiếp lên xe.


Ở trên xe, Tịch Đăng hỏi một câu.


“Xin lỗi, lần này cũng là vì vụ án lần trước sao?”


Carter ngồi ở ghế phụ từ kính chiếu hậu nhìn Tịch Đăng, tròng mắt màu xám vẫn không nhúc nhích, “Phải, mà cũng không phải.”


Nghe xong đáp án, Tịch Đăng một lần nữa im lặng. Hai tay của cậu tùy ý đặt ở trên đùi. Ngồi bên cạnh chính là Andrew, Andrew không có việc gì làm liền nhìn chằm chằm vào tay Tịch Đăng.


Đôi tay kia thực thon dài, làn da trắng ẩn ẩn lộ lộ ra gân xanh lá, bên sườn ngón trỏ tay phải có vết chai nhỏ, có nhiều vết sẹo rất nhỏ ở hổ khẩu*. Những vết sẹo đó đã chuyển sang màu trắng, nhìn dáng vẻ chắc cũng đã lâu lắm rồi.


*Hổ khẩu: Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ


qingyufighting.wordpress.com


***


“Từ 4 giờ đến 7 giờ ngày 25 tháng 4? Khi đó tôi còn đang ngủ.” Thanh niên bị chất vấn đẩy gọng kính trên mũi xuống.


Carter nhìn chằm chằm Tịch Đăng, sau đó lấy ra một bức ảnh, đưa tới trước mặt thanh niên, “Cậu từng gặp qua người này chưa?”


Trên ảnh chụp là một thiếu niên đang mỉm cười, là một tấm ảnh thẻ.


“Hình như có chút ấn tượng.”


“Hửm?”


“Hình như là chàng trai mỗi ngày đưa sữa cho tôi, có mấy lần tôi thức khuya từng nhìn thấy cậu ta.”


“Mỗi ngày đều đưa sữa?”


“Ừm.”


“Tại sao thức khuya? Thân thể của cậu hẳn là không thích hợp thức khuya.” Ánh mắt Carter sắc bén, hắn tựa như một thợ săn nhìn chằm chằm người trước mặt, dường như nếu đối phương lộ ra một chút dấu vết, giây tiếp theo hắn sẽ vồ lấy xé nát đối phương.


“Thức khuya xem một trận bóng, lý do này có chính đáng không? Cảnh sát trưởng Carter.” Thanh niên trả lời.


Carter nhướng mày, hắn giơ tay vuốt trán của mình, tựa hồ cảm thấy người trước mắt có vài phần không thể nào xuống tay.


Điểm khác biệt giữa người đưa sữa Andy và những người trước là thời gian cậu ta mất tích không phải cách một tháng, nhưng cậu ta lại giống ba người phụ nữ kia không hiểu vì sao lại mất tích. Mặc dù không xác định được cậu ta có bị sát hại hay không, nhưng năm người bị hại đều có liên quan với chủ cửa hàng rối gỗ trước mắt này.


Jane, bạn gái Andy sau khi biết Andy mất tích, khóc rất thương tâm, cũng nhắc tới một điều, điều đó khiến bọn họ lại lần nữa đem ông chủ bệnh tật này mang đến.


“Sớm biết thế chẳng cần anh ấy nỗ lực làm việc như vậy, kỳ thật con rối gỗ đó mua hay không mua cũng không sao cả.”


Lại là rối gỗ.


qingyufighting.wordpress.com


Chủ cửa hàng rối gỗ trước mắt toàn thân đều tản ra vẻ quỷ dị.


Nhưng vấn đề là chủ cửa hàng rối gỗ này vào sáng sớm ngày 25 tháng 4 quả thật không có thời gian gây án, hắn đã phái đồng nghiệp theo dõi bên ngoài căn hộ của cậu ta.


Năm người bị hại.


Ba người đầu tiên và người cuối cùng đều là mất tích không thể giải thích được, chỉ có người thứ tư là có thi thể.


Bốn người trước đều là vào ngày mười mỗi tháng mất tích, duy độc chỉ có người cuối cùng không phải. Nếu là cùng một hung thủ thực hiện, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?


Carter cau mày, bắt đầu đánh giá người trước mặt. Thanh niên vẫn mặc Đường trang như cũ, chẳng qua lần này đổi thành màu đỏ sẫm, tóc đen nhu thuận rũ ở trên trán, lại kèm theo cặp kính tròn của cậu, thấy thế nào đều là một công dân tốt.


 Thanh niên vẫn mặc Đường trang như cũ, chẳng qua lần này đổi thành màu đỏ sẫm, tóc đen nhu thuận rũ ở trên trán, lại kèm theo cặp kính tròn của cậu, thấy thế nào đều là một công dân tốt

 


Carter không thể không suy nghĩ từ một góc độ khác. Năm người bị hại về cơ bản đều không có bất luận điểm chung gì, duy chỉ là đều có liên quan đến chủ cửa hàng rối gỗ này, nếu hung thủ không phải là ông chủ, vậy thì……


“Gần đây cậu có bị người lạ nào theo dõi không? Hoặc là nhận được những cuộc điện thoại lạ?”


Khi thanh niên nghe thấy điều này, ngón tay đột nhiên hơi nhúc nhích, cậu chậm chạp lắc đầu.


Carter nhìn chằm chằm vào ngón tay của thanh niên, trong mắt loé lên một cảm xúc khác. Có vẻ như hắn đã tìm được một bước đột phá rồi.


qingyufighting.wordpress.com


“Cộc cộc cộc.”


Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.


Andrew lập tức đứng lên, hắn đi tới cửa, cửa mở ra, “Ai vậy? Không biết đang…… Hả? Bạch, tại sao anh lại tới giờ này?”


“Tối hôm qua đánh rơi một ít đồ vật, tôi tìm Carter mượn chìa khóa.”


Carter nghe thấy tiếng nói ở bên ngoài, cũng đứng lên, “Cậu quên cái gì vậy? Còn tìm tôi mượn chìa khóa, chìa khoá của cậu đâu?”


“Chìa khóa.” Hai chữ lạnh băng.


Andrew cười ha hả.


Carter đem chìa khóa bên hông gỡ xuống, đưa qua, “Nhớ lát nữa trả lại đây.”


Andrew nhìn người cầm chìa khóa rồi đi, lúc đóng cửa rốt cuộc nhịn không được cười nói: “Bạch đại nhân cũng sẽ mắc mấy lỗi nhỏ như vậy à?”


Carter giễu cợt Andrew, “Cậu mắc lỗi còn nhiều hơn.” Nói đoạn, Carter quay trở lại trước bàn, lại phát hiện người đối diện đang nhìn chằm chằm cửa, không khỏi nhướng mày, “Tịch tiên sinh, cậu đang nhìn cái gì vậy?”


Thanh niên thu hồi tầm mắt, ngữ khí bình thản, “Người lúc nãy rất đẹp trai.”


“Một bông hoa của Cục cảnh sát đó, thật tinh mắt, cậu là gay?” Andrew ngồi xuống cười toe toét.


Thanh niên hơi hơi nhíu mày, sau đó gật đầu.


Ánh mắt Carter hơi đổi, sau đó thay đổi chủ đề.


“Người trên ảnh chụp đã biến mất ba ngày, rất có thể đã chết.”


Thanh niên nghe điều này, biểu tình không có một chút biến hóa, thậm chí còn không có thay đổi như khi Andrew hỏi cậu vấn đề lúc nãy. Phản ứng của cậu phảng phất giống như Carter chỉ vừa nói cho cậu biết… Bữa tối hôm nay của bạn là món bò bít tết vậy.


“Nếu đúng vậy, thật đáng tiếc.” Chàng trai chậm rãi nói.


Carter tăng thêm ngữ khí, “Chỉ là đáng tiếc?”


“Tôi mỗi buổi sáng mỗi ngày mở mắt ra đều chuẩn bị cho cái chết, trước khi đi ngủ lại tự nhủ với chính mình, hôm nay lại sống lâu thêm được một ngày. Mỗi người đều phải chết, không phải à?”


Thanh niên nói xong điều này, giương mắt nhìn thẳng Carter.


qingyufighting.wordpress.com


***


Người mới vừa rồi tới gõ cửa là vai chính công trong nguyên văn – West Lester Bạch, cũng chính là người cậu muốn quyến rũ, bình thường mọi người đều là gọi hắn là Bạch.


Bạch là một người hỗn huyết Trung Anh, mẹ là người Trung Quốc, cha là người Anh quốc, năm nay ba mươi mốt tuổi. Cha mẹ hắn ly hôn lúc hắn tám tuổi, từ đó Bạch sống cùng với bảo mẫu, nhưng sau khi trưởng thành, hắn sa thải bảo mẫu kia.


Có lẽ là bởi vì yếu tố gia đình, Bạch ba mươi mốt tuổi chưa từng nói qua luyến ái, cũng không có người yêu hay bạn tình. Hắn tựa như một tăng lữ khổ hạnh vậy.


Tịch Đăng muốn trước khi hắn và vai chính thụ gặp gỡ, làm cho hắn yêu chính mình, hoặc dù không yêu thì ít nhất cũng có chút thích.


Lần này thời gian ở Cục cảnh sát ngắn hơn so với lần trước, khi Tịch Đăng đi ra, cậu lại nhìn thấy chiếc xe kia, lần trước lúc tới, Bạch chính là từ trong chiếc xe này đi ra.


Tích Đăng nghĩ nghĩ, liền bước tới. Cậu đi đến bên cạnh ghế điều khiển phụ, bắt đầu chờ một người đi ra.


qingyufighting.wordpress.com


Rất nhanh Bạch liền đi ra, hắn vẫn ăn mặc như lần trước, những đã thay đổi kiểu dáng tây trang. Bạch dường như không nhìn thấy Tịch Đăng đang đứng bên cạnh xe của mình, đi thẳng đến ghế lái, rồi kéo ra cửa xe.


“Khoan đã.” Tịch Đăng gọi Bạch.


Lúc này Bạch tựa như mới phát hiện có người, nhìn qua chỗ Tịch Đăng, bất quá trên khuôn mặt anh tuấn không một chút biểu tình.


“Trên đường đến Cục cảnh sát quá vội vàng, tôi quên mang tiền, anh có thể cho tôi đi nhờ một đoạn được không?” Lúc Tịch Đăng nói lời này, hơi hơi mím môi dưới, tựa hồ có chút ngượng ngùng.


Bạch thu hồi tầm mắt, rút ​​ví tiền ra khỏi túi, rút một tờ tiền đưa cho Tịch Đăng, “Đủ chưa?”


Tịch Đăng nhìn tờ tiền được đưa qua, sửng sốt giây lát rồi mới nhận lấy, “Đủ rồi, nhưng làm thế nào để trả lại anh?”


“Không cần.” Bạch ngồi lên xe, đóng cửa xe lại rồi lái xe rời đi.


Tịch Đăng đứng tại chỗ, nhìn tờ tiền trong tay, rồi đem nó gấp lại, bỏ vào trong túi.


***


qingyufighting.wordpress.com


“Cậu ta thích Bạch đại nhân?”


“Có lẽ vậy.” Carter như đang suy tư gì.


Chủ cửa hàng rối gỗ không có thời cơ gây án, vậy là người theo đuổi cậu ta?


Andrew từ cửa sổ nhìn người đang đứng ở bên ngoài, “Vẫn còn đứng đó kìa, Cảnh sát trưởng, người này rất khó chinh phục, hay là để Bạch đại nhân đi?”


“Bạch……” Carter vừa mới chuẩn bị mắng Andrew, lại đột nhiên cười, “A ha, đúng rồi, để Bạch đi, để Bạch đi.”


Nếu hung thủ là người theo đuổi chủ cửa hàng rối gỗ, nhìn thấy có người thân cận hắn, nhất định sẽ muốn động thủ.


Carter xoay người, nắm bả vai Andrew, dùng sức lắc thật mạnh, “Andrew, cậu đúng là một thiên tài.”


Lực cánh tay của Carter rất lớn, Andrew bị siết đến nỗi oa oa kêu, “Không cần bóp, tại sao thiên tài lại bị bắt nạt như vậy chớ.”


 


***

 


***


Ngày hôm đó.


Tịch Đăng ở trong cửa hàng, cậu đang mặc quần áo cho rối gỗ mới làm. Lần này là một nhân vật phim truyền hình – Sherlock Holmes.


qingyufighting.wordpress.com


“Leng keng.”


Tiếng chuông gió vang lên.


Sau đó là thanh âm tiếng giày da đạp lên trên sàn nhà bằng gỗ.


Tịch Đăng cũng không vội vàng ngẩng đầu, cậu tiếp tục đeo hai chiếc giày xinh xắn lên cho con rối kia.


“Ông chủ, tôi muốn mua cái này. Nó giá bao nhiêu?”


Thanh âm người nói rất trầm, như thể đó là một âm trầm tuyệt đẹp trong một dàn hợp xướng, trưởng thành và đầy quyến rũ, mà thanh âm này lại có đôi chút khác biệt, tựa như thanh âm đã dùng khối băng đông lạnh lại trước khi được người khác tiếp nhận.


Tịch Đăng ngẩng đầu, sau khi thấy rõ người tới, cậu có chút kinh ngạc đặt rối gỗ trong tay xuống, “Con này?”


“Đúng.”


“Không cần tiền.” Tịch Đăng đem chiếc giày còn lại đeo vào cho con rối, “Rất vui được gặp lại anh.”


“Tôi cũng vậy.”


Lúc nói câu này, trên gương mặt anh tuấn của Bạch vẫn không có cảm xúc như cũ.


 


———oOo———


.+”’+.Trúc Xanh.+”’+.


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp