***


Truyện: Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II


Tác giả: Đông Thi Nương


Editor: Trúc Xanh


***


 


Chương 4.1 Ta ở huyền nghi văn hủy đi CP – Hắn luôn luôn trời tối mới bắt đầu đi làm, đúng mười hai giờ tan tầm


“Cảnh sát trưởng Carter, đã kiểm tra xong. Tịch Đăng có một người dì ở Birmingham, tám giờ tối ngày mười tháng tư bà ấy có nhận được một cuộc điện thoại từ Tịch Đăng.”


“Xác định là tám giờ?”


“Đúng, bởi vì lúc ấy bà ấy thích xem 《 Tiếng Gà Điên Thầm Thì 》 , cuộc gọi đúng lúc phim vừa mới bắt đầu chiếu, mẹ của tôi cũng thích phim này, tại sao phụ nữ trung niên đều thích xem cái phim đó nhỉ?”


“Andrew, đừng nói mấy lời vô nghĩa.”


“Được rồi, bà ta nói lúc ấy nghe thấy tiếng mưa trong điện thoại, sau đó còn hỏi có phải trời mưa không……”


“Khoan đã, nghe tiếng mưa trong điện thoại? Nếu đó là một cuộc gọi từ cửa hàng sẽ rất khó nghe rõ tiếng mưa.”


“Có lẽ cậu ta đứng ở cửa hoặc bên cạnh cửa sổ.” Andrew xua xua tay, “Dì của cậu ta nói bà nhận điện thoại từ số điện thoại cửa hàng gọi đến.”


Carter trầm ngâm, “Tiếp tục.”


“Thuốc cũng đã được kiểm tra, là thuốc trị liệu hẹp cái gì mà hai lá van tim.” Andrew nhướn mày, tròng mắt chậm chạp đảo lui đảo tới, hắn đang cố nhớ lại lời bác sĩ nói lúc đó.


“Hẹp van tim hai lá?”


“A a, chính là nó.”


“Đây là thường thức, cậu không biết à?”


Andrew bộ dáng như bị xúc phạm, “Này là thường thức gì chớ, có nhiều loại bệnh tim như vậy, tôi sao có thể biết hết được.”


“Tiếp tục nói.”


“Ờm, được rồi, tôi cũng kiểm tra qua Tịch Đăng có một bác sĩ chủ trị, tên là David Turner, liên hệ với hắn ta. Hắn nói cứ ba tháng một lần, Tịch Đăng sẽ đi tái khám một lần, mỗi lần đều vào buổi chiều thứ năm. Sắp đến ngày cậu ta tái khám bác sĩ David rồi.”


Sau khi nghe những lời báo cáo của Andrew, Carter dùng tay chống cằm, ngón trỏ không ngừng cọ xát lên bộ râu vàng nhạt trên mặt.


qingyufighting.wordpress.com


Ba người mất tích, một người chết, thời gian mỗi người bị hại bị ám hại cách nhau một tháng. Vốn ban đầu họ không nghi ngờ đây là một vụ án giết người liên hoàn, nhưng thời gian quá trùng hợp, hơn nữa trong phòng tắm của người bị hại thứ tư phát hiện dấu vết kéo lê, nếu không phải trợ lý tình cờ xuất hiện, chỉ sợ người bị hại thứ tư cũng sẽ bị mang đi.


Nhưng hung thủ làm thế nào đem người đi?


“Cảnh sát trưởng, đây thật là một vụ án giết người liên hoàn sao? Ba người trước chỉ là mất tích.”


“Mất tích? Mất tích lâu như vậy, cậu cảm thấy cơ hội còn sống lớn bao nhiêu?”


“Không phải có một cô bé mất tích mười mấy năm được phát hiện bị nhốt ở nhà hàng xóm sao?”


Lúc Andrew đang nói, một người đi ngang qua bên cạnh bọn họ, hắn lập tức đánh thanh tiếp đón, “Hey, Bạch, anh tan tầm?”


Người bị hắn gọi dừng lại, “Ừm.” Giọng nói rất nhỏ.


Carter vươn đầu lưỡi liếm liếm hàm răng của mình, “Bạch đại nhân của chúng ta đi về ngủ rồi à?”


“Là Bạch mỹ nhân, ha ha ha.” Andrew mới vừa cười xong đột nhiên ngậm miệng lại, bởi vì hắn phát hiện người hắn trêu chọc đang nhìn hắn.


Bạch là một pháp y, cũng là vị mỹ nhân nổi danh lạnh lùng. Khi nhìn vào đôi mắt vô cảm của hắn, cảm giác tựa như bị người ta nhốt ở trong nhà xác. Một bác sĩ pháp y có trình độ chưa cao nhưng mỹ danh lại lan truyền rất xa. Lẽ ra nên có vô số người theo đuổi, nhưng bọn họ đã làm việc với nhau cũng gần hai năm, Andrew còn chưa gặp qua có người nào gan lớn, dám theo đuổi vị mỹ nhân này.


Đẹp thì đẹp đó, nhưng rất đáng sợ.


qingyufighting.wordpress.com


Andrew đã từng “vinh dự” được nhìn thấy Bạch giải phẫu thi thể, thiếu chút nữa không đem toàn bộ ruột gan phèo phổi ói ra. Cái thi thể kia bộ dáng vốn đã rất ghê tởm, bị Bạch “chơi đùa”, trông càng ghê tởm hơn.


Một xác chết đã hư thối hơn mười lăm ngày.


Thời gian Bạch đi làm rất kỳ quái. Hắn luôn luôn trời tối mới bắt đầu đi làm, đúng mười hai giờ tan tầm. Tất nhiên, trên người người này còn có rất nhiều chỗ kỳ lạ. Carter nhận xét như thế…


“Nếu không phải cậu ta là một pháp y, thì cậu ta nhất định là hung thủ vụ án giết người liên hoàn tiếp theo.”


Một kẻ giết người lạnh lùng và rất thông minh.


***


 


 


Andrew lập tức giơ tay đầu hàng, “Bạch, tôi sai rồi.”


Carter ghét bỏ liếc nhìn Andrew, “Không tiền đồ.”


Mũi chân Bạch vừa chuyển động, Carter liền nhận thấy, lập tức xoay người cầm lấy tệp tin trên bàn, “Tôi nhớ tới hình như tôi còn có chút việc phải làm, đi trước đã.”


Andrew âm thầm phỉ nhổ thủ trưởng của mình.


“Andrew.”


Thanh âm của Bạch tựa như bị ngâm ở trong thùng nước lạnh, lạnh như băng, giống như kỹ thuật cầm dao mổ của hắn.


Andrew ở trong lòng tự cổ vũ cho chính mình, một người đàn ông một mét tám lăm sao có thể dễ dàng sợ hãi như vậy.


“Lần sau cậu đến phòng phẫu thuật ghi chú thông tin đi.”


“Hả?” Cẳng chân của Andrew đều đang run rẩy. џ(ºДºџ)


***


qingyufighting.wordpress.com


Hôm nay thời tiết đẹp bất ngờ, dự báo thời tiết nói trời sẽ mưa, nhưng nó không xảy ra, song cho dù như thế, Tịch Đăng vẫn mang theo một cây dù.


“Tịch tiên sinh, bác sĩ Turner đã đang đợi ngài.”


Một y tá tóc vàng xinh đẹp mỉm cười ngọt ngào với Tịch Đăng.


Tịch Đăng gật đầu, xoay người đi vào một căn phòng.


“Tới rồi? Ngồi đi.”


Bác sĩ Turner là một thanh niên đeo kính, hắn hơi hơi mỉm cười với người mới đi vào phòng, sau đó lại cúi đầu xem xét giấy xét nghiệm trên bàn.


“Tình trạng khá ổn định. Gần đây có uống thuốc điều đặn không?”


Tịch Đăng đặt chiếc dù đen ở bên chân mình, khẽ vâng một tiếng.


“Theo đà phát triển này, nói không chừng sau này chúng ta sẽ không cần gặp mặt nữa.”


Bác sĩ Turner ngẩng đầu cười, hắn tươi cười thực sáng lạn, lộ ra một hàng răng trắng đều, ngay cả nếp nhăn trên trán cũng làm người ta cảm thấy hắn đáng yêu.


Tịch Đăng hơi hơi mím môi, một nụ cười nhẹ kéo lên ở khóe miệng.


“Bác sĩ Turner luôn thật hài hước.”


"Trên thực tế, tôi chỉ hài hước những người đẹp, chẳng hạn như Lisa bé bỏng bên ngoài, còn có người bây giờ đang ngồi ở trước mặt tôi

“Trên thực tế, tôi chỉ hài hước những người đẹp, chẳng hạn như Lisa bé bỏng bên ngoài, còn có người bây giờ đang ngồi ở trước mặt tôi……” Bác sĩ Turner không nói xong tiếp mà thay đổi sang đề tài khác, “Gần đây có cảnh sát tới tìm tôi hỏi thăm chuyện của cậu, cậu đã làm ra chuyện gì sốc lắm à?”


“Tôi gặp một số chuyện phiền toái, nhưng không sao.” Tịch Đăng nói.


“Thật sự không có việc gì à? Những cảnh sát đó hỏi tôi như hỏi một phạm nhân. Lúc ấy tôi còn tự hỏi, không biết tên nhóc Tịch Đăng này có phải vượt giới hạn phòng vệ chính đáng làm người khác bị thương hay không nữa.” Bác sĩ Turner nói.


“Vượt giới hạn phòng vệ chính đáng?”


“Chúng ta đã biết nhau cũng được mấy năm, nếu cậu là một người xấu, trái tim tui sẽ lập tức tan vỡ đó. Được rồi, cởi quần áo nằm lên giường điều trị đi nào, tôi kiểm tra cho cậu.” Bác sĩ Turner nói, rồi đứng lên.


qingyufighting.wordpress.com


Tịch Đăng cũng đứng dậy, cậu đi đến sau bức màn. Đằng sau tấm màn màu xanh là một chiếc giường trị liệu, cứ mỗi ba tháng một lần cậu đều nằm ở trên nó.


Tịch Đăng ngồi ở mép giường, giơ tay cởi bỏ cúc áo.


Bác sĩ Turner đứng ở bên cạnh cậu, “Gần đây có khi nào khó chịu không?”


Tịch Đăng nghe vậy, lắc đầu, cậu đem áo trên hoàn toàn cởi sạch, đặt nó lên chiếc ghế đẩu bên cạnh. Bác sĩ Turner đã sớm mở điều hòa, cũng không cảm thấy lạnh.


Bác sĩ Turner đem ống nghe đặt ở trong lòng bàn tay để thử nhiệt, nhân tiện đánh giá chàng trai trẻ trước mắt.


Thanh niên thực gầy, ngay cả sau khi cởi quần áo, xương quai xanh rất sâu, có thể nhìn thấy rõ ràng từng cái xương sườn, như thể chỉ có một lớp da trắng được đặt trên xương sườn. Bàn tay cũng rất tinh tế, tựa như chỉ cần gập lại sẽ gãy.


Bác sĩ Turner âm thầm thở dài. Hai năm trước hắn tiếp nhận bệnh nhân này. Mặc dù tình trạng của cậu không tính là đặc biệt nghiêm trọng, nhưng là mỗi lần nhìn thấy cậu ấy, đều sẽ cảm thấy cậu ta thật đáng thương.


Đó là một bệnh nhân không thể chịu đựng được phẫu thuật, và đó cũng là kết quả của nhiều cuộc họp chuyên gia.


Vì vậy, cả đời này cậu đều phải mang theo một trái tim mong manh, thật cẩn thận mà tồn tại.


Bác sĩ Turner đặt ống nghe lên khoảng liên sườn năm của đối phương, “Nếu có chỗ nào không thoải mái, thì nhớ nói.”


Tịch Đăng lại cười một cái, “Bác sĩ Turner không cần cẩn thận như thế, tôi tuy rằng là một người bệnh, nhưng tôi cũng là đàn ông.”


Bác sĩ Turner bĩu môi, “Tôi đối với bệnh nhân của tôi đều như vậy, có ý kiến à? Muốn tôi thô bạo một chút? Thô bạo bao nhiêu?”


***


qingyufighting.wordpress.com


Năm giờ sáng ngày hai mươi lăm tháng tư, trời còn chưa sáng.


Có tiếng xe đạp vang lên khi đi qua trên những con đường sạch sẽ.


Andy đè thấp chiếc mũ trên đầu xuống, chỉ còn phải đưa hai mươi hộp sữa tươi nữa, công việc hôm nay của cậu sẽ hoàn thành. Nghĩ như vậy, đôi chân đạp càng nhanh hơn, gió luồn vào áo khoác của cậu.


Sắp được nhận tiền lương tháng này, rối gỗ lần trước bạn gái cậu nhìn trúng, cuối cùng cũng có tiền mua tặng bạn gái rồi. Nhưng mà, không biết ông chủ cửa hàng có thể bán rẻ hơn cho cậu một xíu hay không.


Andy lộ ra một nụ cười hào hứng, đạp xe rẽ vào một góc hẻm.


***


“Cảnh sát trưởng, đã xảy ra chuyện!”


 


———oOo———


.+”’+.Trúc Xanh.+”’+.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play