Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II

Chương 4.0 Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II – Lạch cạch lạch cạch lạch cạch


...

trướctiếp

 


***


Truyện: Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II


Tác giả: Đông Thi Nương


Editor: Trúc Xanh


***


 


Chương 4.0 Ta ở huyền nghi văn hủy đi CP – Lạch cạch lạch cạch lạch cạch


Nước Anh.


Ngày mưa hiu quạnh, mưa bụi lất phất từ không trung rơi xuống, người đi trên đường che dù vội vã qua lại.


Bây giờ là bốn giờ chiều, không phải cuối tuần, người trên đường luôn khá ít, thi thoảng có thể nghe thấy tiếng các cô gái đang cười đùa.


Lúc các cô đi ngang qua một cửa hàng, nhìn vào tủ kính, không nhịn được đứng ở bên ngoài nhìn ngắm dáng vẻ của chính mình, lại ngoài ý muốn bị thu hút bởi những món hàng trên trong tủ kính.


“A, thật đáng yêu, làm thật tinh xảo.”


“Đúng vậy, quần áo trên người những con rối gỗ này rất xinh đẹp.”


“Giá chắc cao lắm.”


……


Các thiếu nữ thảo luận một phen, rồi rời đi.


Đây là một cửa hàng rối gỗ, có chút tiếng tăm ở trên internet, rất nhiều người nghe danh tới cửa hàng này mua rối gỗ.


qingyufighting.wordpress.com


 


Lạch cạch lạch cạch lạch cạch

 


Lạch cạch lạch cạch lạch cạch.


Thanh âm máy móc vang lên.


Ánh đèn tối tăm, thanh âm quái dị, trên giá bày tràn đầy rối gỗ. Những con rối gỗ đó đều mặc những bộ quần áo tinh xảo hoa lệ, có con được hóa trang thành dáng vẻ của kỵ sĩ thế kỷ mười lăm, có con mang dáng vẻ quý tộc thời Trung cổ, có vũ nữ, có cảnh sát…… Còn có cả những nhân vật trong truyện cổ tích, Cinderella mặc váy rách nát, một tay cầm chổi, một tay khác kéo váy lên, để lộ đôi giày thủy tinh trong suốt cực kỳ nổi bật trên bàn chân. Công chúa Bạch Tuyết thì đang há miệng, muốn cắn xuống quả táo trên tay…


Sâu trong cửa hàng có một cái quầy, ngồi phía sau quầy là một mặc chàng trai trẻ mặc Đường trang màu đen. Dưới ánh đèn tối tăm, khuôn mặt thanh niên có vẻ mơ hồ không rõ, nhưng cái tay lộ ra khỏi tay áo đặt ở trên quầy kia lại trắng đến dọa người, phảng phất tựa như một quả cầu tuyết.


Trên quầy có một con rối gỗ, tứ chi di chuyển một cách cứng đờ, thanh âm “Lạch cạch lạch cạch lạch cạch” chính là phát ra từ trên người nó.


qingyufighting.wordpress.com


“Leng keng.”


Chuông gió ở cửa vang lên.


Tiếp đó có tiếng bước chân vọng lại.


Là thanh âm giày da đạp lên trên ván gỗ, từ những thanh âm hỗn độn nghe được, hình như không chỉ có một người.


Thanh niên sau quầy chậm rãi ngẩng đầu.


“Xin hỏi có ai không?”


Một giọng nói hơi mạnh mẽ vang lên, nhưng chẳng mấy chốc chủ nhân giọng nói này đã nhìn thấy chủ cửa hàng.


Người tới là một vài người đàn ông.


Từ đồng phục bọn họ mặc trên người có thể đoán được, đó là cảnh sát.


Người đàn ông đứng đầu thân hình cao lớn, trên mặt có một bộ râu quai nón, cái bụng hơi nhô ra được thắt chặt bởi thắt lưng.


Ánh mắt hắn hướng về phía thanh niên phía sau quầy.


Bệnh hoạn.


Đây là ấn tượng đầu tiên thanh niên cho hắn.


“Tịch tiên sinh?”


Thanh niên đứng dậy, ngữ tốc rất chậm trả lời: “Vâng.”


“Chúng tôi là cảnh sát Khu A, hiện tại muốn mời ngài đến cục cảnh sát để điều tra một vụ án.” Người đàn ông từ túi ngực bên trái lấy ra một số giấy tờ đưa ra cho thanh niên xem.


Thanh niên chậm rãi đi tới, hắn nâng cái kính tròn vành bạc trên mặt, tiếp nhận giấy tờ, mở ra nhìn, rồi khép lại. Lúc đưa nó cho người đàn ông, trên mặt cậu không có biểu tình gì, nói: “Vậy chờ tôi một chút, tôi phải vào khoá cửa hàng đã, Carter tiên sinh.”


Lúc này, có người chú ý tới con rối gỗ vẫn đang di chuyển trên quầy.


“Con rối gỗ đó có thể chuyển động?”


Thanh niên nhìn về phía người nói chuyện.


Đó là một sĩ quan cảnh sát trẻ tuổi, đôi mắt xanh thẳm đang nhìn những con rối trên quầy, hắn dường như cảm thấy nó rất thú vị, trong mắt có điểm hứng thú.


“Đúng.”


“Làm sao chuyển động được hay vậy?”


Carter có chút không vui quay đầu lại, “Andrew, đừng hỏi mấy vấn đề ngu xuẩn như thế.”


Thanh niên lại bình tĩnh nói: “Vặn dây cót, lập tức sẽ động.”


Cậu vừa nói xong, rối gỗ liền ngừng lại.


qingyufighting.wordpress.com


Rối gỗ cúi xuống, một tay hướng về phía trước, một tay đưa xuống phía dưới, nghiêng đầu, mặt hướng về phía bọn họ.


Andrew bị quát lớn cũng không ngừng dò hỏi: “Vậy tất cả rối gỗ ở đây đều có thể chuyển động à?”


Hắn nhìn quanh một vòng, khắp nơi đều là rối gỗ, hắn thậm chí không đếm được có bao nhiêu con, ít nhất hơn một ngàn con ấy nhỉ.


“Một số có thể, một số không, một số dùng dây cót, một số dùng dây thừng.” Thanh niên nói.


Carter có chút không kiên nhẫn với đề tài này, “Được rồi, Andrew, ngậm cái miệng thối của cậu lại, chúng ta còn phải quay lại cục cảnh sát.”


Andrew bĩu môi, hướng về phía thanh niên cười một cái.


***


Thanh niên khoá cửa lại, xoay người đi theo mấy cảnh sát kia lên xe cảnh sát, Andrew đứng ở bên cạnh cửa xe, khi thanh niên leo lên xe, cậu nói cảm ơn.


Andrew bảo không có gì, chỉ cười cười, rồi cũng tự mình lên xe. Trước khi xe khởi động, hắn liếc ra ngoài cửa sổ.


Bên trong tủ kính cửa cửa hàng này trưng bày rất nhiều rối gỗ, nhưng có một con rối rất nổi bật vì nó có kích thước như một con người.


Một con rối gỗ nữ mặc một chiếc váy hoa lệ, nó nâng tay ấn lên chiếc mũ của mình, như thể nếu không đè lại sẽ bị gió thổi bay.


Andrew thu hồi ánh mắt, con rối gỗ kia có chút quen mắt.


***


Cục cảnh sát.


“Tịch Đăng, Hoa kiều Anh quốc, giới tính nam, thân cao, cân nặng 57kg, bằng cấp cao trung. Năm tuổi theo cha mẹ tới Anh quốc định cư, cha là thợ mộc, mẹ là giáo viên cao trung, nhưng đều đã chết bảy năm trước trong một tai nạn xe hơi. Năm ấy cậu ta mười tám tuổi, sau đó cậu ta dùng di sản của cha mẹ mở một cửa hàng rối gỗ, có một chút tiếng tăm trên Internet. Tay nghề làm rối gỗ xuất phát từ người cha thợ mộc. Hiện tại đang sống một mình, không có bạn gái hay bạn tình. Đây là tư liệu cơ bản của cậu ta. Cảnh sát trưởng Carter.”


Một cảnh sát đứng ở trước trước màn hình máy theo dõi, nhanh chóng báo cáo cho thủ trưởng của mình.


Carter chống cằm, nhìn thanh niên an tĩnh, lặng lẽ ngồi trong phòng thẩm vấn.


“Không phải cậu ta quá bình tĩnh à? Người bình thường bị gọi tới cục cảnh sát, họ sẽ không bình tĩnh như vậy.”


Nói đoạn, Carter cười lạnh, cầm văn kiện trong tay đi đến phòng thẩm vấn.


qingyufighting.wordpress.com


Lúc Carter mở cửa, chàng trai trẻ ngẩng đầu nhìn, ánh đèn mãnh liệt từ trên đầu cậu chiếu xuống, càng khiến cả người cậu trở nên trắng hơn, nhợt nhạt không khỏe mạnh, đôi môi hơi mỏng có chút thâm, trên mặt không có huyết sắc, thậm chí màu sắc lông mày cũng rất nhạt.


Là một tên gà còm, không, có thể là một tên gà bệnh, nhưng càng là người như vậy, càng có khả năng là một kẻ biến thái.


Carter kết luận sơ bộ ở trong lòng.


"Tịch tiên sinh, tôi tự giới thiệu trước một chút, tôi là Cảnh sát trưởng Khu A Carter, bên cạnh tôi là Trung sĩ Baker, tất nhiên hắn chỉ là tên ngốc, cho nên cậu không cần quá quan tâm đến hắn

 


“Tịch tiên sinh, tôi tự giới thiệu trước một chút, tôi là Cảnh sát trưởng Khu A Carter, bên cạnh tôi là Trung sĩ Baker, tất nhiên hắn chỉ là tên ngốc, cho nên cậu không cần quá quan tâm đến hắn.”


Andrew nghe thấy thủ trưởng bình luận về mình, đôi tay huơ huơ, “Thực ra, đợi lát nữa nếu mọi người khát nước, tôi có thể giúp cả hai đi mua cà phê. Nè, cậu uống cà phê không?”


Thanh niên lắc đầu.


Andrew lẩm bẩm một tiếng: “Được.”


Carter ngồi xuống đối diện thanh niên, ánh mắt thêm vài phần sắc bén. Tròng mắt màu xám bên trong cặp cặp kia đang dính chặt nhìn chằm chằm người trước mặt.


“Tịch tiên sinh, mời cậu đến đây, để điều tra một vụ án giết người, có lẽ có chút mạo muội, nhưng tôi hy vọng cậu có thể phối hợp.”


Thanh niên gật đầu.


“Từ bảy giờ đến mười giờ tối ngày mười tháng tư, cậu đang ở đâu?”


“Trong cửa hàng.”


“Có nhân chứng không?”


“Không có, tối hôm đó trời mưa rất to, không có khách hàng nào tới cửa hàng cả.”


“Cậu nhớ rất rõ ràng?”


“Hôm đó là sinh nhật dì của tôi, tôi có gọi điện thoại cho dì ấy.”


“Dì? Theo tôi được biết, cha mẹ Tịch tiên sinh đều là con một.”


“Đó là bạn của cha tôi, khi còn nhỏ tôi từng ở nhà dì ấy một thời gian.”


Sau đó, thanh niên nói địa chỉ và phương thức liên hệ của người dì đó.


Andrew lập tức ghi nhớ.


qingyufighting.wordpress.com


Carter nhìn xuống, mở ra tập tài liệu đặt ở dưới tay, từ bên trong lấy ra một bức ảnh, đưa tới trước mặt thanh niên.


“Cậu đã từng gặp người trong ảnh chưa?”


Trên ảnh chụp là một người đàn ông trung niên, thân hình mập mạp, hói đầu, địa điểm chụp ảnh hình như là tại một hội nghị. Trước mặt người đàn ông có rất nhiều microphone, ông ta đang cười, trong mắt toát lên sự tự tin.


“Thấy rồi, ở trên TV, ông ấy đã chết.”


Những lời của thanh niên khiến Carter hơi dừng lại.


“Tại sao cậu biết ông ta đã chết.”


Thanh niên thu tầm mắt trở về, “Tôi có đọc báo, phóng viên viết rất đáng sợ.”


Quả thật rất đáng sợ.


Những chuyện gì liên quan đến giết người, hay những tình tiết không thể hiểu nổi sẽ càng thu hút sự chú ý của công chúng.


Thậm chí người ta còn viết rằng nạn nhân bị gái mại dâm sát hại ở khách sạn bởi vì vấn đề về tiền bạc.


Tất cả đều là một đống lộn xộn.


Một “nghi phạm” hư hư thực thực liền có thể hủy hoại sạch sẽ thanh danh của một người.


Carter điều chỉnh tư thế ngồi.


“Cậu có biết người trong ảnh chụp là ai không?”


Chàng trai lắc đầu, “Không rõ lắm, hình như là một người rất nổi tiếng.”


“Ông ấy là Bart Longman, là một nhà vận động nổi danh vì nữ quyền, vào tối thứ bảy ngày mười tháng tư có người phát hiện ông ta chết ở trong bồn tắm của khách sạn, nguyên nhân chết không rõ, tạm thời hoài nghi hắn bị giết.”


Lúc Cảnh sát trưởng Carter nói những điều này, hắn vẫn luôn quan sát phản ứng của người đối diện, đáng tiếc lại chẳng phát hiện vấn đề gì. Hắn từ trong tập tài liệu tiếp tục lấy ra mấy bức ảnh, lần lượt đặt ở trước mặt thanh niên.


“Cậu đã từng gặp những người này chưa?”


Thanh niên nghiêm túc nhìn lần lượt từng bức hình, sau đó nhìn Carter gật đầu.


“Ba người bọn họ mất tích.” Carter chỉ vào bức ảnh thứ nhất, phía trên là một người phụ nữ mặc đồng phục, “Cô ấy là giám đốc tài chính của một công ty, năm nay mới vừa thăng chức, ba tháng trước, mất tích trên đường về nhà. Người thứ hai là học sinh cao trung sinh, hai tháng trước gặp mặt nói chuyện phiếm cùng bạn bè ở quán cà phê, trên đường một mình đi vệ sinh, mất tích. Còn người này……”


qingyufighting.wordpress.com


Ngón tay Carter dịch đến trên bức ảnh thứ ba, trong ảnh chụp cũng là phụ nữ. Đó là một người phụ nữ ba bốn mươi tuổi, “Là nội trợ, có ba đứa con, đã mất tích một tháng. Thời gian ba người này mất tích phân biệt cách nhau một tháng.”


“Khó trách.”


Thanh âm thanh niên nói ra hai chữ rất nhẹ.


“Cái gì khó trách?”


Ánh mắt của thanh niên vẫn còn đặt ở trên ảnh chụp, “Bọn họ đều đã tới cửa hàng rối gỗ của tôi đặt rối gỗ, nhưng mà sau khi giao tiền đặt cọc, vẫn không tới lấy.”


“Tại sao bọn họ lại đến cửa hàng của cậu?”


Lời nói của Carter làm thanh niên ngẩng đầu lên, đôi mắt sau cặp mắt kính kia vô cùng bình tĩnh, “Cảnh sát trưởng Carter, câu hỏi này của ngài giống như là đang hỏi ông chủ quán cà phê vì sao khách hàng lại đến quán của hắn mua cà phê vậy.”


Thanh niên nói một một cách bình tĩnh, nhưng lời nói rất sắc bén, Andrew bụm tay lại, nỗ lực che khuất nụ cười trên miệng.


Carter trừng mắt liếc sang Andrew đang ngồi bên cạnh.


“Nhưng mà ba người này đều mất tích.”


“Cửa hàng của tôi có rất nhiều khách hàng, không phải khách hàng nào cũng đều mất tích.”


Thanh niên trước mắt cũng không dễ đối phó, Carter nghĩ vậy. Sau đó hắn liền từ tập tài liệu lấy ra một bức ảnh chụp khác, đặt ở trước mặt thanh niên.


Thanh niên chỉ nhìn thoáng qua, liền quay mặt đi. Cậu có vẻ vô cùng khó chịu với cảnh tượng bên trong bức ảnh này, thậm chí còn lấy ra một lọ thuốc.


Cậu vặn mở nắp lọ thuốc, đổ một viên thuốc màu trắng ra lòng bàn tay.


“Đây là thuốc gì vậy?” Carter hỏi.


“Bác sĩ kê đơn, tim tôi có chút vấn đề.” Cậu ngửa đầu nuốt viên thuốc xuống, từ cái nhíu mày của cậu, tuy rằng rất nhanh liền thả lỏng, xem ra, hẳn là thuốc này rất đắng.


Andrew ở bên cạnh mở miệng, “Có thể cho tôi xem không?” Hắn vươn tay hướng thanh niên.


Thanh niên đem lọ thuốc đặt vào lòng bàn tay Andrew.


qingyufighting.wordpress.com


Sau khi Andrew tiếp nhận, nhìn lọ thuốc, ghi lại tên thuốc rồi một lần nữa trả lại cho chàng trai. Thanh niên lúc này mới đem lọ thuốc cất đi, tầm mắt cậu không hề nhìn về hướng ảnh chụp trên bàn.


Carter nhìn chằm chằm vào thanh niên, “Trông cậu có vẻ không khoẻ?”


“Có một chút, sau khi cha mẹ tôi qua đời, tôi không thể nhìn những thứ như vậy.”


Ảnh chụp chính là cảnh Longman khi chết, ông ta ăn mặc áo tắm nằm ở trong bồn tắm tràn đầy nước, tất cả ngũ quan đều đang đổ máu, một cây dao cắm trên bụng của ông ta, tay của ông ta đặt ở bên cạnh cây dao kia.


“Theo chúng tôi biết, ông ta đã đặt mua một con rối gỗ cho con gái của mình ở cửa hàng của cậu. Nó được đặt hàng qua điện thoại, sử dụng tên của con gái ông ấy, Beth Longman.”


“Đúng là có một đơn đặt hàng như vậy, thứ năm tôi đã gửi đi theo địa chỉ khách hàng đưa, đối phương thanh toán toàn bộ bằng chuyển khoản, nhưng tôi không nghĩ tới là do Longman tiên sinh đặt hàng.”


Carter lại dò hỏi thêm mấy vấn đề, sau đó liếc mắt nhìn Andrew. Andrew gật gật đầu. Sau đó Carter mới nói với thanh niên: “Cảm ơn Tịch tiên sinh đã phối hợp điều tra, để tôi đưa Tịch tiên sinh về.”


“Không có gì, Cảnh sát trưởng Carter nhất định rất bận rộn, tôi tự mình trở về là được, hy vọng ngài sẽ nhanh chóng phá xong án.”


Carter đưa người đến cửa, mới nhìn về phía Andrew, “Toàn bộ đã ghi lại kỹ chưa?”


“Rồi, đợi lát nữa sẽ kiểm chứng dì của cậu ta và loại thuốc này.”


“Được, nhưng trước tiên pha cho tôi một ly cà phê mang lại đây. Mấy giờ rồi? Có phải sắp tới giờ hắn đi làm không? Thật là, gần đây nhiều vụ án giết người như vậy, anh ta không thể tới sớm hơn một chút à?”


“Cảnh sát trưởng Carter, Bạch và chúng ta không giống nhau, anh ấy chỉ là một pháp y.”


***


qingyufighting.wordpress.com


Lúc thanh niên đi ra khỏi cục cảnh sát, bên ngoài sắc trời đã hoàn toàn đen.


Cậu đứng ở cầu thang một hồi, mới chậm rãi đi xuống.


Lúc này cánh cửa của một chiếc ô tô đậu bên ngoài cục cảnh sát mở ra. Một cái chân vươn ra, cái chân kia rất dài. Tiếp đó là một đôi tay mang găng trắng đặt ở trên cửa xe.


Thanh niên dừng lại, cậu nhìn người từ trong xe bước xuống.


Là một người đàn ông cao lớn, mặc tây trang màu đen, bên trong áo sơ mi trắng cài nút đến tận cổ, cho thấy chủ nhân là một người nghiêm cẩn. Đồng thời người đàn ông này có một gương mặt cực kỳ anh tuấn thậm chí không thua các diễn viên điện ảnh, mày rậm, môi mỏng hơi mím, khoảng chừng trên dưới ba mươi tuổi.


Bước chân của hắn rất dài, rất nhanh liền đi qua bên cạnh thanh niên, trực tiếp vào cục cảnh sát.


 


Bước chân của hắn rất dài, rất nhanh liền đi qua bên cạnh thanh niên, trực tiếp vào cục cảnh sát

 


———


Trúc: Chào mừng đến với thế giới hiện đại huyền nghi đầy phấn khích. Chúng ta cùng nhau điều tra phá án nào   ♪ ♬ ヾ(‘︶’♡)ノ ♬ ♪


 


———oOo———


.+”’+.Trúc Xanh.+”’+.


 




 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp