Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II

Chương 3.16 Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II – Ta đã lo lắng vì ngươi


...

trướctiếp

***


Truyện: Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II


Tác giả: Đông Thi Nương


Editor: Trúc Xanh


***


 


Chương 3.16 Ta ở song sinh văn hủy đi CP – Ta đã lo lắng vì ngươi


Tịch Đăng trước sau vẫn không moi được sự thật từ miệng Khổng Tước, đối phương trên đường đi vẫn luôn làm một số hành động chọc cười, đến tột cùng hắn có ngốc hay không đã trở thành một bí ẩn không có lời giải.


Bọn họ nhanh chóng hành quân, trở lại Yêu Vũ thành đã là ba ngày sau, trong lúc đó Lê Bảo Đường vẫn luôn bị trói ở trên xe ngựa.


qingyufighting.wordpress.com


Phủ Thành chủ.


Tịch Đăng mới vừa bước vào, đã bị bao quanh bởi một mùi hương, sau đó được ôm bởi một thân thể ấm áp mềm mại.


“Đệ đệ, rốt cuộc ngươi cũng trở lại, nghe Khổng Tước nói ngươi bị nhốt ở đó, làm ta sợ muốn chết.” Đôi mắt Phách Nguyệt đỏ hoe, tựa như vừa mới khóc.


Tịch Đăng mím môi dưới, chậm rãi đưa tay lên vỗ nhẹ hai cái trên lưng Phách Nguyệt, “Ta sẽ không chết.”


Tịch Đăng vừa dứt lời, liền bị một người khác kéo ra. Khổng Tước đứng giữa hắn và Phách Nguyệt, cười mỉm nói: “Đương nhiên sẽ không chết, không phải ta đã đi cứu sao?”


Tịch Đăng lạnh lùng nhìn Khổng Tước, thằng nhãi này đang làm trò trước mặt hắn để câu dẫn Phách Nguyệt?


Phách Nguyệt sau khi nghe những lời này của Khổng Tước, sắc mặt lập tức thay đổi, nàng vênh váo tự đắc nhìn Khổng Tước, nhấc cằm lên, ngạo mạn đến vô cùng, “Đây là chuyện ngươi nên làm, ta và Tịch Đăng là ân nhân cứu mạng của ngươi đó, ngươi biết không? Bây giờ ngươi hết bệnh rồi nên báo đáp ân cứu mạng của chúng ta đi chứ.”


Khổng Tước chỉ cười, “Làm thế nào báo đáp đây?”


“Trước đưa một ít vàng bạc châu báu đi.” Phách Nguyệt nói.


qingyufighting.wordpress.com


Đêm đó, ba rương vàng được chuyển vào phòng của Phách Nguyệt. Lúc nàng vừa mở ra, đôi mắt trợn tròn, không dám tin tưởng vươn tay sờ soạng một phen, thanh âm run rẩy: “Tịch Đăng, đây là thật sự vàng sao?”


Tịch Đăng ngồi ở trước bàn, quay đầu nhìn thoáng qua, thấy ba rương vàng ròng tươi rói kia, trong lòng không khỏi nghĩ, Khổng Tước quả thật giàu nức đố đổ vách, sẽ không thực sự mê hoặc Phách Nguyệt đi luôn chứ?


Lúc hắn còn đang suy tư, liền nhìn thấy Phách Nguyệt lấy ra một thỏi vàng, đưa lên miệng cắn một phát.


“A a a, đau quá, quả thật là vàng.”


Phách Nguyệt cầm trong tay thỏi vàng kia nhanh chóng chạy đến bên cạnh Tịch Đăng, đôi mắt sáng lên, “Đệ đệ, có số vàng này, ta có thể cưới vợ cho ngươi, một người đã đủ chưa? Hay là bốn năm người? Ta cũng mua bốn năm tên tướng công, mỗi ngày hầu hạ ta.”


Tịch Đăng thiếu chút nữa bị sặc nước miếng.


“Có số tiền này, chúng ta có thể thuê một vài người hộ tống chúng ta trở về quê hương.” Phách Nguyệt hưng phấn nói.


Nhưng Tịch Đăng bỗng hắt cho nàng một thau nước lạnh, “Ngươi làm thế nào đem số vàng này đi? Hơn nữa ai nhìn thấy nó mà không nảy lòng tham hả?”


Phách Nguyệt a một tiếng, lập tức đau khổ xụ mặt, ánh mắt còn lưu luyến không rời mà nhìn về hướng cái rương, “Vậy số vàng này chỉ để ngắm, không thể sử dụng sao?”


qingyufighting.wordpress.com


Tịch Đăng có chuyện càng quan trọng hơn phải nghĩ kỹ, hắn ngắt lời Phách Nguyệt, “Khổng Tước hồi phục khi nào?”


Phách Nguyệt quay đầu lại, “Ngày hôm sau khi các ngươi rời đi, đêm đó có thích khách, nghe nói đột nhập vào trong phòng Khổng Tước, thích khách bị giết ngay tại chỗ, bất quá Khổng Tước hình như cũng bị thương, rất nhiều y sư suốt đêm canh giữ ở trong phòng Khổng Tước, nước bị bưng ra đều bị máu nhiễm đỏ a.”


Nghiêm trọng như vậy?


Hắn đã ở cùng với Khổng Tước nhiều ngày, tựa hồ có ngửi được mùi thuốc, nhưng mùi thuốc rất nhạt, cơ bản bị huân hương trên y phục hắn che lại.


Phách Nguyệt tiếp tục nói: “Ngày thứ tư, Khổng Tước liền từ trong phòng đi ra, hắn tới tìm ta đòi nhẫn, ban đầu ta cắn răng không thừa nhận, hắn liền uy hiếp ta nói nếu không có nhẫn sẽ không đi cứu ngươi, ta đành đem nhẫn giao cho hắn.” Nói tới đây, biểu tình Phách Nguyệt có chút phẫn nộ, “Cũng không biết hắn làm như thế nào khôi phục thần trí, có lẽ ngay từ đầu đã giả vờ.”


Tịch Đăng rũ mắt xuống, suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong mấy ngày gần đây, nhưng không nhận ra bất cứ điều gì. Bất quá quan hệ giữa hai người Khổng Tước và Lê Bảo Đường lại quả thật không giống như trong nguyên văn viết.


Nói đến Lê Bảo Đường, cũng không biết Khổng Tước sẽ xử trí như thế nào, nhưng chắc chắn sẽ không chết.


qingyufighting.wordpress.com


Tịch Đăng đi ra khỏi phòng Phách Nguyệt, rồi đi đến phòng tắm ở Phủ Thành chủ, trong phòng đó có một bể tắm rất lớn. Lúc Tịch Đăng tới, căn phòng yên tĩnh, dường như không có người. Trong phòng đốt huân hương, mùi hương nồng đậm, màn lụa xanh lá tầng tầng lớp lớp, buông rũ xuống mặt đất, Tịch Đăng đi đến sau bình phong, bắt đầu cởi áo. Nơi này nước quá ít ỏi, vẫn luôn là chỗ đau của Tịch Đăng.


Tịch Đăng vén lên màn lụa, bất ngờ nhìn thấy một người. Người nọ đang ngâm mình ở trong nước, đôi tay khoanh trên mép thành bể, một đầu tóc đen bị nước làm ướt, dán ở trên lưng, đen và trắng, tương phản sắc nét, lại giao triền bên nhau, lộ ra vài phần hoa lệ.


Là Khổng Tước.


Tịch Đăng đứng ở bên cạnh bể chần chờ, hắn cứ nghĩ sẽ không có ai đến vào giờ này.


Hắn còn đang do dự, người ở trong nước giật giật, sau đó xoay đầu lại. Khổng Tước khẽ ngước mắt lên, “Đến tắm rửa? Vậy xuống đây đi.”


Khổng Tước là Thành chủ, nếu hắn đã đồng ý để hai người ngâm mình cùng nhau, Tịch Đăng cũng không câu nệ, trực tiếp dẫm lên thềm đá xuống nước. Trong nháy mắt được bao quanh bởi nước, Tịch Đăng nhịn không được thở dài tán thưởng một hơi.


Thế giới tiếp theo nên đến nơi nào nhiều nước một chút. (Khỏi lo đi, thế giới sau nữa cho cậu sống trong nước luôn =]]])


Khổng Tước một lần nữa nhắm hai mắt lại, như thể hắn ta rất buồn ngủ, lời nói cũng chậm rãi, buồn buồn.


“Thanh âm của ngươi đêm mai ta giúp ngươi biến đổi trở lại.”


Tịch Đăng hất nước lên trên ngực của mình, “Ừm.”


Khổng Tước thấp giọng cười, “Ngươi chẳng cần khách khí nhỉ, ngay cả câu cảm ơn cũng không nói.”


Tịch Đăng liếc hắn một cái, “Ta và Phách Nguyệt đã cứu mạng ngươi.”


qingyufighting.wordpress.com


Khổng Tước xoay đầu nhìn Tịch Đăng, đôi mắt cong lên, “Ta nhớ rõ lúc trước lúc ngươi cứu ta rất thô lỗ, đem ta trực tiếp ném trên lạc đà, đúng rồi, còn buổi tối hôm đó nữa.” Khổng Tước lộ ra biểu tình hơi hoài niệm, “Cái đêm lạnh đó, chúng ta……”


Hắn còn chưa nói gì, liền nghênh diện một luồng nước tát qua.


Khổng Tước nghiêng đầu đi tránh nước, “Ngươi hiện tại thẹn quá thành giận à? Ta có thể giúp ngươi một chút, ngươi bây giờ có bị đông cứng không?” Hắn nói đoạn, đôi mắt tự động quét xuống nửa người dưới của Tịch Đăng.


Tịch Đăng thu hồi tay, vẫn là Khổng Tước ngốc đáng yêu hơn.


Trong khoảng thời gian ngắn, hai người an tĩnh lại.


Khổng Tước một lần nữa nằm xuống, Tịch Đăng cũng ghé vào trong nước.


Bóng đêm càng thâm, lúc Tịch Đăng từ trong bể bước ra, Khổng Tước vẫn còn ngâm mình ở trong nước. Hắn xoay người nhìn đối phương, Khổng Tước đưa lưng về phía hắn, tựa như đã lâm vào ngủ say.


“Thành chủ?”


“Ngươi đi ra ngoài trước đi.”


Thanh âm Khổng Tước đầy phiền muộn.


Tịch Đăng cũng lười quản hắn, đi đến chỗ bình phong, thay đổi y phục mới rồi đi.


Sau một hồi, một âm thanh phát ra từ bể tắm.


“Nhịn lâu như vậy, rốt cuộc có thể quang minh chính đại quay tay rồi.”


qingyufighting.wordpress.com


Thật không dễ để biến đổi thanh âm Tịch Đăng trở lại, Khổng Tước đã làm theo những gì Nguyên y sư dặn dò, nhưng không bức được cây châm kia ra, trái lại càng làm cho cái trán của Tịch Đăng ra đầy mồ hôi.


Trong mắt Khổng Tước hiện lên sự lo lắng, nhưng cảm xúc kia chỉ chợt lóe qua, hắn nhanh chóng vừa lau mồ hôi cho Tịch Đăng vừa trêu đùa, “Không bằng từ nay về sau dùng thanh âm này đi?”


Ánh mắt Tịch Đăng thay đổi, nhìn về phía Khổng Tước càng trở nên sắc bén.


Nguyên y sư cau mày, “Chỉ sợ phải để Phó thành chủ thử một lần.”


Khổng Tước nghe thấy tên Lê Bảo Đường, nhướn mày, “Nhưng hắn đã chết rồi.”


Ngay khi hắn nói điều đó, liền nhận được hai đạo tầm mắt kinh ngạc bắn lại.


Khổng Tước lập tức sửa miệng, “Được rồi, không chết, nhưng hẳn là chỉ còn một hơi đi, đã ở thủy lao ngâm một ngày một đêm rồi.”


***


Lúc Tịch Đăng lại lần nữa nhìn thấy Lê Bảo Đường, ngay từ cái nhìn đầu tiên quả thật không nhận ra kẻ trước mắt này chính là người được ca tụng là quân tử khí khái đệ nhất thiên hạ trước kia.


Lê Bảo Đường nhìn thấy Tịch Đăng, vậy mà lại mỉm cười.


“Xem ra ngươi sống không tồi.”


Ta đã lo lắng vì ngươi.


———oOo———


.+”’+.Trúc Xanh.+”’+.


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp