***


Truyện: Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II


Tác giả: Đông Thi Nương


Editor: Trúc Xanh


***


 


Chương 3.15 Ta ở song sinh văn hủy đi CP – Đang ghen đấy à?


Trần Nhất Đao nghe binh lính thứ ba nói xong, sắc mặt vô cùng khó coi. Hắn đối diện với những ánh mắt khinh bỉ hoặc trào phúng, đao trong tay cũng không cầm vững. Hắn cương mặt, thanh âm tựa như bài trừ ra từ trong khớp hàm, “Đưa các vị Thành chủ đi ra ngoài.”


Lúc Tịch Đăng đi theo Lê Bảo Đường ra ngoài, đầu óc vẫn còn chút hỗn loạn. Khổng Tước khôi phục thần trí? Lê Bảo Đường dường như không ngạc nhiên chút nào.


Hắn ngẩng đầu nhìn Lê Bảo Đường, Lê Bảo Đường tựa hồ cũng hiểu được nghi hoặc của Tịch Đăng, nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng cười.


Đợi cho đến khi đi tới cổng thành, Tịch Đăng mới lập tức hiểu vì sao lúc nãy mấy binh lính kia lại hoảng loạn như thế. Trước mặt họ là những kỵ binh mặt lạnh mặc giáp đen, đâu đâu cũng toàn là đầu người. Đội ngũ khổng lồ lại có trật tự, cờ xí của rất nhiều thành trấn tung bay giữa không trung, nổi bật nhất chính là cờ của Yêu Vũ thành.


Vua của muôn loài chim, huyết mạch còn xót lại của phượng hoàng thượng cổ, màu sắc diễm lệ lông đuôi nhẹ lay động, trong đôi mắt hẹp dài khẽ nhếch là sự miệt thị đối với vạn vật.


Trước cờ của Yêu Vũ thành có một con lạc đà, ngồi trên lạc đà là một thanh niên dáng người thon dài. Thanh niên kia y phục tuyết trắng, như thể hoàn toàn không sợ bị gió cát làm bẩn. Bên hông là đai lưng được chạm khắc thanh vân to cỡ bàn tay, đem hình dáng vòng eo gầy nhưng rắn chắc phác hoạ ra rõ rệt. Trên đỉnh đầu hắn mang đấu lạp, khăn che mặt dài đến thắt lưng, y phục bị gió thổi tung bay về phía sau. Rõ ràng sau lưng là quân đội túc sát và sa mạc hoang vu, hắn lại phảng phất như từ trong tranh thuỷ mặc Giang Nam bước ra, tựa như là một quân tử khiêm tốn cũng tựa như một hiệp khách thần bí.


qingyufighting.wordpress.com


Lưu Nhất Đao vừa nhìn thấy người nọ, liền hét lên, “Khổng Tước, ngươi xuống tay với nữ nhân thì tính gì là anh hùng? Có bản lĩnh cùng ta đấu một trận. Đại tẩu của ta đâu?”


Người nọ không nói chuyện, mà nâng tay lên, tiếp đó đội ngũ phía sau hắn tách ra, một kỵ binh cưỡi lạc đà tiến lên, trước người hắn có một nữ tử.


Tóc nàng tán loạn, trong miệng bị nhét khăn vải, nàng vừa nhìn thấy Lưu Nhất Đao liền ngô ngô kêu.


“Đại tẩu!”


Lưu Nhất Đao nhận ra nữ tử kia đúng là Cố phu nhân, hắn thẳng mi trợn mắt, “Khổng Tước! Nếu ngươi không  buông đại tẩu của ta ra, Lũng Nhật thành nhất định không để yên cho ngươi.”


Hắn nói xong lời này, bỗng có người cười lên tiếng. Hắn giận dữ quay đầu lại, mới phát hiện là Lê Bảo Đường.


Lê Bảo Đường ánh mắt chế giễu, “Lưu Phó thành chủ, ngươi còn chưa thấy rõ thế cục sao?”


Lưu Nhất Đao âm thầm nghiến răng, Khổng Tước kia vậy mà lại có thể liên kết quân đội các thành, nếu Lũng Nhật thành phân đua cùng bọn họ, nhất định sẽ thua.


Sắc mặt hắn thay đổi, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng nói: “Lê Bảo Đường, nếu ta thả ngươi trở về, các ngươi phải đưa đại tẩu của ta bình an trở lại.”


Lê Bảo Đường gật đầu, “Yêu Vũ thành chúng ta chưa bao giờ bắt nạt nữ nhân và trẻ nhỏ.”


Lưu Nhất Đao chỉ đành theo dõi  các Thành chủ các thành nhanh chóng trở lại quân đội của mình. Hắn định lợi dụng cái chết của Cố Tiểu Hoa, đầu tiên tìm cơ hội giết Lê Bảo Đường, Khổng Tước ngây ngốc không đáng để lo, như vậy Yêu Vũ thành như rắn mất đầu đương nhiên rơi vào lòng bàn tay hắn. Sau đó hắn sẽ cưỡng bách các Thành chủ khác ký kết hiệp ước bất bình đẳng, dù sao bọn họ đều đang ở Lũng Nhật thành.


Nhưng Lưu Nhất Đao lại không ngờ rằng, cái tên gia hỏa Khổng Tước này cư nhiên giả ngu, tin tức mật thám đưa tới là giả.


qingyufighting.wordpress.com


Lê Bảo Đường mới vừa đi đến bên cờ Yêu Vũ thành, liền nhẹ nhàng gật đầu với người cầm đầu. Người nọ liền quay đầu lại nhìn binh lính đang giữ Cố phu nhân. Binh lính kia hiểu ý, lập tức đặt Cố phu nhân xuống khỏi lạc đà.


Cố phu nhân được tự do, lập tức nghiêng ngả lảo đảo chạy về hướng Lưu Nhất Đao.


Lưu Nhất Đao thấy thế, vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng đến khi thấy một màn kế tiếp, đôi mắt hắn đột nhiên trừng lớn.


Lưu Nhất Đao nhìn thấy bạch y thanh niên từ bên lạc đà lấy cung tên lên. Ngón tay thon dài của hắn đặt ở trên mũi tên, nhắm vào nữ nhân đang đưa lưng về phía hắn chạy vội vã…


Lưu Nhất Đao lập tức hét to với nữ nhân: “Nguyệt Dung, nằm sấp xuống! Nằm sấp xuống!”


Hắn vừa kêu, vừa chạy như bay về hướng nữ nhân.


Dưới khăn che mặt, khóe môi thanh niên hơi hơi nhếch lên, phương hướng của mũi tên nháy mắt thay đổi, buông ngón tay ra.


“Phiu~~~”


Mũi tên với khí thế lôi đình vạn quân*  bắn ra nhanh chóng.


*Lôi đình vạn quân: Sấm vang chớp giật, khí thế mạnh mẽ


Đối tượng mà hắn nhắm đến chính là Lưu Nhất Đao.


Lê Bảo Đường thấy thế, mỉm cười hài lòng, thanh âm nhẹ nhàng nói ra một chữ.


“Giết!”


Thanh âm giết chóc nổi lên bốn phía, bụi đất tung bay, trận chiến này đương nhiên lấy Lũng Nhật thành thảm bại hạ màn.


Phó thành chủ Lưu Nhất Đao trọng thương bị nhốt vào thủy lao, Cố phu nhân chịu kinh hách lớn trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Những binh lính Lũng Nhật thành còn lại kẻ chết, người hàng, một toà thành to lớn huy hoàng cứ như vậy đi tới kết thúc.


Từ nay về sau, Lũng Nhật thành bị chúng thành chia cắt, liên hợp khống chế. Đó cũng là chuyện của sau này.


qingyufighting.wordpress.com


***


Quân đội Yêu Vũ thành bắt đầu trở về thành, Lê Bảo Đường lên xe ngựa ngồi xuống, Nguyên y sư không biết từ nơi nào nhảy ra, cũng lên xe ngựa, bắt đầu xử lý miệng vết thương cho Lê Bảo Đường. Tịch Đăng ngồi ở bên cạnh hắn, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.


Người nọ trải qua một hồi chém giết, y phục vẫn như cũ sạch sẽ tuyết trắng, nhìn bộ dáng hắn ngồi ở trên lạc đà không một chút để ý, Tịch Đăng liền cảm thấy có chỗ nào quái quái.


Lê Bảo Đường nhíu mày nhẫn nại đau đớn, nhìn hành động của Tịch Đăng, liền nói: “Ngươi nghĩ người nọ là Thành chủ?”


Tịch Đăng quay đầu lại, có chút kinh ngạc mà nhìn hắn.


Lê Bảo Đường lại nói: “Thành chủ lúc này hẳn là còn ở Yêu Vũ thành, hắn chỉ dịch dung thành bộ dáng của Thành chủ.”


Tịch Đăng sau đó mới biết được khi Lê Bảo Đường xuất phát tham gia hỉ yến, đã gửi thư hàm cho Phó thành chủ các thành, dựa theo thời gian không sai biệt lắm thì ngày đến chính là lúc bọn họ bị nhốt. Thư hàm kia viết, Lũng Nhật thành mượn hỉ yến để suy yếu thực lực các thành, những Phó thành chủ đó thấy rằng Thành chủ của mình thật không trở về, bặt vô âm tín, liền đồng ý với thư hàm Lê Bảo Đường, dứt khoát vây công Lũng Nhật thành, ngoài việc cứu chủ còn để chia cắt Lũng Nhật thành.


Lúc Lê Bảo Đường nói lời này, tay Nguyên y sư bỗng run lên. Hắn run rẩy biên độ quá lớn, hai người ở đây đều chú ý tới.


Lê Bảo Đường nhìn hắn, ngữ khí bình thản, “Nguyên y sư, làm sao vậy?”


Nguyên y sư lắc đầu, “Không có việc gì.”


Lê Bảo Đường đang muốn nói cái gì nữa thì màn xe bỗng bị vén lên.


Bên ngoài chính là thanh niên giả trang Khổng Tước, hắn như cũ vẫn đeo khăn che mặt, bàn tay trắng tinh như ngọc đặt lên trên màn xe màu tím sẫm, càng thêm có vẻ rực rỡ lóa mắt.


Ánh mắt Lê Bảo Đường hơi đổi, nhưng chẳng nói gì.


qingyufighting.wordpress.com


Thanh niên lại trầm thấp cười, “Bảo Đường, lần này ngươi thua rồi, ngay cả ta là thật hay giả đều không phân biệt được sao?”


Tịch Đăng ngay lập tức phản ứng, hắn quay đầu lại nhìn Lê Bảo Đường. Lê Bảo Đường sắc mặt tái nhợt, nhưng đôi mắt mạnh mẽ, cảm xúc phức tạp mà nhìn thanh niên bên ngoài xe ngựa, một lát sau, mới nói: “Thành chủ.”


Thanh niên cười ha hả, “Luận mưu kế tính toán của Bảo Đường, cũng không dự đoán được hôm nay thật sự là ta. Ngươi giết ta một lần trên sa mạc, ta không chết. Sau khi ta trở về thành, hạ độc trong dược của, ta không chết. Ấn Thành chủ ngươi khổ tâm tìm kiếm hiện giờ đã trở lại trong tay ta.” Thanh niên vươn cái tay dưới ống tay áo tới, trên ngón trỏ của hắn chính là chiếc nhẫn ngọc lục bảo kia.


Lê Bảo Đường nhìn thấy chiếc nhẫn, tựa như là chiến bại, gương mặt mới vừa rồi còn khí phách hăng hái lập tức trở nên khó coi.


Thanh niên chậm rãi xoa xoa tay chính mình, “Ngươi nói ta phải đối đãi thế nào với một người muốn giết ta mấy lần đây?”


Lê Bảo Đường nhìn hắn, “Thắng làm vua thua làm giặc, ta chịu Thành chủ xử trí.”


Tịch Đăng không ngờ rằng có một sự đảo ngược như vậy, hắn nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trong tay thanh niên, nhịn không được liền xen vào nói: “Phách Nguyệt đâu?”


Hắn bảo Phách Nguyệt bảo quản nhẫn, bây giờ nhẫn ở trên tay Khổng Tước, còn Phách Nguyệt thì sao?


Ngay khi Tịch Đăng nói xong, tầm mắt thanh niên lập tức xoay lại đây. Hắn trầm mặc, chăm chú nhìn Tịch Đăng hồi lâu, mới chậm rãi vẫy tay, “Lại đây.”


Tịch Đăng chưa động, cánh tay đã bị bắt lấy. Người bắt lấy cánh tay hắn là Lê Bảo Đường.


“Thành chủ hà tất khó xử một người ngoài? Hắn và tỷ tỷ hắn cứu Thành chủ một mạng, Thành chủ nhất định phải hảo hảo cảm tạ mới đúng.” Lúc Lê Bảo Đường nói những lời này, còn cười một cái.


qingyufighting.wordpress.com


Tầm mắt thanh niên như cũ vẫn ngưng tụ ở trên mặt Tịch Đăng, mắt điếc tai ngơ với lời nói của Lê Bảo Đường, chỉ nói với Tịch Đăng: “Ngươi lại đây ta liền nói cho ngươi.”


Tịch Đăng quay đầu nhìn Lê Bảo Đường, lúc trước người muốn đem mình và Phách Nguyệt kéo vào trong vũng nước đục này chính là Lê Bảo Đường, hiện tại người cầu tình cũng là hắn.


Tịch Đăng kéo tay Lê Bảo Đường ra, “Phó thành chủ, không nhọc lo lắng.”


Sài lang hổ báo, cá mè một lứa thôi.


***


Tịch Đăng nhíu mi ngồi ở trên lạc đà, người phía sau như một người không xương dựa vào hắn, khiến hắn thực sự khó chịu.


“Thành chủ, ngươi không phải muốn nói Phách Nguyệt việc à?” Tịch Đăng di chuyển bả vai, ý đồ đẩy cái đầu trên vai xuống.


Cứ như vậy, eo của hắn lại bị ôm càng chặt hơn.


“Nguyệt Nguyệt hiện tại rất tốt, ta ngày đêm kiên trình chạy tới, đã hai ngày hai đêm không chợp mắt, cho ta dựa vào một chút.” Lúc thanh niên nói chuyện ngữ khí giống một con sủng vật to bự đang làm nũng, âm cuối còn kéo dài.


Hắn kêu Phách Nguyệt là Nguyệt Nguyệt?


Sắc mặt Tịch Đăng lập tức khó coi, “Tại sao ngươi gọi nàng là Nguyệt Nguyệt?”


Thanh niên ồ một tiếng, “Vốn đã gọi Nguyệt Nguyệt.”


“Đó là lúc ngươi ngốc, ngươi hiện tại không ngốc lại gọi nàng là Nguyệt Nguyệt, có phải có ý tưởng không an phận gì với nàng hay không?” Tịch Đăng nổi giận, nhất thời quên luôn thân phận của người phía sau.


“Không có ý tưởng không an phận, Nguyệt Nguyệt tựa như là tỷ tỷ của ta.” Thanh niên lập tức giải thích.


“Tỷ tỷ? Nàng so với ngươi nhỏ hơn nhiều.” Tịch Đăng âm thanh lạnh lùng nói.


“Vậy thì muội muội cũng được.”


“Hử, các ngươi không thân chẳng quen, ca ca muội muội gì chứ, ngươi muốn lừa nàng hả?”


Thanh niên nghe vậy lại là cười, “Đang ghen đấy à?”


Tịch Đăng hừ lạnh một tiếng, “Lúc đầu ngươi giả ngu à?” Hắn nói xong, liền nghiêng đầu nhìn vào gương mặt được mọi người ca tụng là thiên hạ vô song bên cạnh.


qingyufighting.wordpress.com


Khổng Tước đã cởi đấu lạp, hắn dường như không sợ ánh nắng làm hỏng làn da của mình. Ngược lại, ánh nắng làm làn da trên mặt hắn nhìn qua càng thêm trong suốt lóng lánh, giống như nữ tử khuê các, có da thịt  vô cùng mịn màng. Dưới hàng mi dài và dày là một đôi mắt sâu, tròng mắt màu xanh lục lúc này cũng không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm người trước mặt. Sống mũi thẳng đứng, đôi môi phớt hồng hơi hơi mím, như thể đang cười.


Ánh mắt Tịch Đăng trở nên âm trầm.


“Ngươi nhìn ta như vậy, sẽ làm ta muốn phi lễ ngươi. Một thân y phục này của ngươi rất đẹp.” Khổng Tước ở bên tai Tịch Đăng trầm thấp cười, tất cả hơi thở ấm áp đều phả vào lỗ tai Tịch Đăng.


Hắn mặc nữ trang rất đẹp?


Vậy chẳng phải thích Phách Nguyệt à?


A, tên tra công đáng chết này.


Tịch Đăng không do dự, một đấm đánh qua.


Thanh âm Khổng Tước kêu rên bỗng vang lên làm cho mọi người ở năm mét chung quanh đều nghe được.


***


Trong xe ngựa Lê Bảo Đường bị trói gô, hắn nhìn sắc trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, chậm rãi thở dài.


Bây giờ hắn rất khó chịu.


 


———oOo———


.+”’+.Trúc Xanh.+”’+.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play