***


Truyện: Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II


Tác giả: Đông Thi Nương


Editor: Trúc Xanh


***


 


Chương 3.17 Ta ở song sinh văn hủy đi CP – Chỉ là ta thua


Người trước mặt bạch y đã bẩn đến nỗi nhìn không ra màu sắc nguyên bản, đôi tay bị trói bởi một sợi xích sắt lớn và cố định ở phía trên đầu. Tóc dài hỗn độn phiêu tán ở trên mặt nước đen kịt, hờ che mặt, điều khiến Tịch Đăng nhận ra hắn là nhờ vào đôi mắt vẫn sáng ngời như trước.


Đen và trắng rõ ràng, cực kỳ có thần, như thể chỉ một cái liếc mắt cũng có thể rơi vào đầm lầy do hắn tạo ra.


Nước trong thủy lao này cực kỳ sâu, mặt nước cao ngang ngực Lê Bảo Đường. Muốn biết hình dưới nước thế nào, Tịch Đăng nhìn vào nó, hắn cảm thấy sâu không không thấy đáy, hơn nữa dưới nước dường như còn có một số sinh vật đang di chuyển.


qingyufighting.wordpress.com


Khổng Tước đứng ở bên cạnh Tịch Đăng, hắn một thân y phục hoa lệ, cùng thủy lao tối tăm hoàn toàn không phù hợp.


“Thành chủ cũng tới?”


Thanh âm người dưới thủy lao khàn khàn, tựa như đã thật lâu chưa uống nước.


“Có chuyện gì muốn ta hỗ trợ sao?”


Lê Bảo Đường rất thông minh, nhưng Tịch Đăng không ngờ hắn thông minh đến thế.


Khổng Tước khẽ mỉm cười. Hắn qua song gỗ nhìn người bị xích sắt treo lên, “Đúng vậy, Phó thành chủ của ta quả thực rất thông minh, ngươi có đoán được là chuyện gì không?”


Lê Bảo Đường cũng cười, chỉ là cười rộ lên cực kỳ yếu ớt, “Ta thông minh sao? Ta thông minh thì sẽ không mềm lòng.” Hắn nói câu sau rất thấp dường như không thể nghe thấy, như thể nói với chính mình. Ánh mắt hắn ở trên người Khổng Tước và Tịch Đăng đảo qua từng người, cuối cùng dừng lại ở trên mặt Khổng Tước.


“Có thể làm Thành chủ tới tìm ta giúp đỡ, còn mang theo hắn tới, hẳn là vì thanh âm kia đúng không? Nhưng mà, ta có hai yêu cầu.” Lê Bảo Đường thở hổn hển một hơi, mới nói, “Một là ta hiện tại đang bị thương, ít nhất cần phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian mới được, hai là Thành chủ có thể đơn độc cùng ta trò chuyện một lúc không.”


Khổng Tước nhanh chóng đáp ứng, rồi nhìn về phía Tịch Đăng, “Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta muốn bồi Phó thành chủ tốt của ta trò chuyện.”


Tịch Đăng liếc mắt nhìn Lê Bảo Đường một cái trước khi rời đi, chỉ là người nọ cúi đầu, vẫn không nhìn hắn.


qingyufighting.wordpress.com


Sau khi Khổng Tước mời người đi, bước lại gần song gỗ, hắn tùy ý dựa vào một song, “Nói đi.”


“Người kia chính là người Thành chủ thích sao?” Thanh âm Lê Bảo Đường phảng phất từ một nơi nào đó rất xa xôi truyền đến, mềm mại mà trống rỗng, như thể vẫn còn một tiếng vang.


Khổng Tước vén lên một lon tóc dài của mình, sắc mặt bất biến, “Tại sao lại nói điều này?”


“Ám cách* dưới giường Thành chủ có một bức tranh, ngay từ lần đầu tiên khi ta nhìn thấy hắn ta liền nhận ra, người trên tranh chính là hắn.”


*Ám cách: Ngăn tủ ngầm, vách ngầm


Lê Bảo Đường tự giễu mà cười cười, “Ta thế nhưng bị quỷ ám, vẽ lại một bức, treo ở trong phòng chính mình. Ngươi chưa bao giờ đến phòng ta, cũng sẽ không phát hiện. Ta rất tò mò về người trong tranh, vừa nhìn liền nghĩ rất nhiều năm, ta nghĩ hắn là ai, ta nghĩ ngươi vì sao lại vẽ bức tranh này. Nhưng ta không nghĩ tới chính là……”


Hắn còn chưa nói xong, trong cổ họng bỗng phát ra tiếng cười, tiếng cười ngày càng lớn, cuối cùng toàn bộ thủy lao đều vang vọng tiếng cười của hắn.


Khổng Tước không quay đầu lại, đôi mắt vẫn bình thản, “Ngươi cho rằng ngươi hiểu hắn sao? Ngươi chẳng qua chỉ yêu một mặt của hắn.”


“Ta yêu hắn? Không, ta không yêu hắn. Ta chẳng yêu kẻ nào cả.” Lê Bảo Đường lẩm bẩm tự nói, “Ta chỉ là thua.”


Thua, nhưng mà thua ở chỗ nào?


Lê Bảo Đường giương mắt nhìn thẳng vào Khổng Tước, “Ta quá tin tưởng Thành chủ.”


qingyufighting.wordpress.com


Khổng Tước xoay người, nửa khuôn mặt hắn bị che giấu ở trong bóng tối, mờ mờ tỏ tỏ, lộ ra vài phần quỷ dị.


“Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi.”


Lê Bảo Đường nghe vậy, khẽ gợi lên khóe môi, ngữ khí nhẹ nhàng trong đó lại hàm chứa một tia lạnh băng, “Nhưng ta không nhất định.”


“Vậy thử xem.” Khổng Tước nói xong, liền xoay người đi ra ngoài.


***


Cùng ngày, Lê Bảo Đường được đưa ra khỏi thủy lao, hắn cự tuyệt người nâng, chính mình từng bước một trở về phòng.


Nghe nói ngày ấy, dưới ánh mặt trời rực rỡ, một đường dấu chân máu nhìn thấy rợn người, bọn hạ nhân phải dùng rất nhiều nước mới có thể rửa sạch sẽ những dấu vết đó.


Ngoại trừ người trong Phủ Thành Yêu Vũ thành, cơ hồ không ai biết được chuyện Lê Bảo Đường phản bội, bọn họ chỉ biết Thành chủ lại khôi phục bộ dáng anh minh thần võ, còn cùng Phó thành chủ liên thủ chiếm lĩnh Lũng Nhật thành.


Mọi người trên đường đều thảo luận về trận chiến này, nói rằng Thành chủ và Phó thành chủ nội ứng ngoại hợp, thật thật giả giả liên thủ quá lợi hại.


Tất cả đều tự hào.


qingyufighting.wordpress.com


Phách Nguyệt thấy không mang vàng đi được, liền nghĩ đến việc dứt khoát mua thứ gì đó cũng được. Nàng lấy hai thỏi vàng, lôi kéo Tịch Đăng đã thay nam trang, trở lại bộ dáng cổ quái lúc trước xuống phố.


“Phó thành chủ phu nhân, gần đây Phó thành chủ có khoẻ không?” Lại một người đến chào hỏi Tịch Đăng.


Phách Nguyệt hoàn toàn choáng váng, chuyện này là…… Nàng tính toán, mặc kệ nhiều ít, dù sao đi nữa, bất kỳ ai nhìn thấy Tịch Đăng đều lập tức đi lên thăm hỏi. Nếu không phải lúc Khổng Tước cho phép bọn họ ra ngoài, mạnh mẽ ra lệnh bọn họ phải mang theo ba bốn binh lính, chỉ sợ trong tay Tịch Đăng tất cả đều là lễ vật cho Phó thành chủ.


Bọn họ nói Phó thành chủ cả ngày mệt nhọc, cần phải hảo hảo tẩm bổ.


“Tại sao bọn họ vẫn gọi ngươi là Phó thành chủ phu nhân?” Phách Nguyệt nhìn Tịch Đăng từ trên xuống dưới vài vòng, “Trùm kín mít như vậy, làm thế nào nhận ra được?”


Tịch Đăng chụp lấy một người vừa chào hỏi hắn, ngữ khí lạnh băng, “Tại sao lại gọi ta là Phó thành chủ phu nhân?”


Người nọ bị bắt lấy cổ áo, lại vẻ mặt phấn khích đến sắp ngất.


qingyufighting.wordpress.com


“A, Phó thành chủ phu nhân, cái kia, ôi chao tiểu dân thật hạnh phúc.”


Phách Nguyệt thò lại gần, cũng xụ mặt, “Nói, tại sao ngươi lại gọi hắn là Phó thành chủ phu nhân, không nói, sẽ giết ngươi!” Nàng làm một động tác cắt cổ.


Người nọ lập tức co rúm lại, nhưng nét mặt không hề sợ hãi, “Tất cả mọi người đều biết đây là Phó thành chủ phu nhân a.”


“Tại sao?” Tịch Đăng hơi hơi nheo lại mắt.


Người nọ ai một tiếng, “Kể từ khi Phó thành chủ mang theo phu nhân ra ngoài, mỗi người chúng tôi đều nhận được một bức tranh.” Hắn nói đoạn, liền duỗi tay từ trong tay áo lấy ra một đồ vật, “Vừa lúc mang theo đâu.”


Ngay khi bức tranh được mở ra, miệng Phách Nguyệt không thể khép lại được.


Trong tranh có hai người, một là thiếu nữ mỹ mạo hồng y như lửa tóc búi cao, người còn lại là một thiếu niên cổ quái dùng vải đen quấn toàn thân chỉ lộ ra một đôi mắt. Điểm giống nhau giữa bọn họ chỉ có đôi mắt xanh thẳm tựa như bầu trời.


“Binh lính đưa tranh nói, trên này đều là Phó thành chủ phu nhân, chỉ cần thấy thì phải gọi.”


Người nọ nói, lại lắc đầu, “Phó thành chủ chính là hao tổn tâm huyết, tình sâu vô cùng, loại tiểu dân như chúng ta thật không thể so sánh.”


qingyufighting.wordpress.com


Hắn vừa mới nói xong, trên mông liền ăn một đạp. Hắn giận dữ quay đầu lại, bỗng lập tức nuốt nước miếng một cái, “Thành chủ, tại sao ngài lại tới đây? Thành chủ, tại sao ngài không mặc áo choàng? Hôm nay nắng to như vậy, cẩn thận phơi hỏng hoa dung nguyệt mạo của Thành chủ mất.”


Khuôn mặt của người trước mặt lạnh lùng đến mức có thể rớt ra băng phấn, “Khen ai dùng tình sâu vô cùng?”


“Phó…… Phó thành chủ.”


“Đó là hắn đoạt người yêu của người khác!”


Khổng Tước rít gào thành tiếng, một phen giật lấy bức tranh trong tay người nọ, “Đáng chết, tự mình xem chưa tính, còn lén vẽ nhiều bức như vậy, còn dám phân cho người khác. Toàn thể binh lính nghe lệnh, đem toàn bộ những bức tranh này ở mỗi nhà mỗi hộ thu hết lại cho ta!”


 


*********


Trúc: Vì anh ghen ghen ghen mà (づ ̄ ³)  
Chương sau là chương cuối cùng của Thế giới này rồi nà.


 


———oOo———


.+”’+.Trúc Xanh.+”’+.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play