***
Truyện: Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II
Tác giả: Đông Thi Nương
Editor: Trúc Xanh
***
Chương 3.13 Ta ở song sinh văn hủy đi CP – Có biết “kêu giường” không?
Cố Tiểu Hoa ôm Lê Bảo Đường, vừa vào thành, vừa thao thao bất tuyệt. Hắn tựa như một kẻ ba hoa, rất nhiều lời, hơn nữa hắn đối với Lê Bảo Đường thân cận lạ thường, như thể bọn họ trước kia chẳng trải qua khoảng thời gian chém chém giết giết, ngươi chết ta sống vậy.
“Lê tiểu đệ, ta mới có mấy vò Hoa Điêu tốt nhất, hôm nay mời tiểu nương tử nhà ngươi cũng uống một chút, cả người nóng bỏng, làm việc mới có cảm giác nóng rát.”
“Rượu kia đổ lên trên người cũng có một phen tư vị khác, những văn nhân kia không phải vẫn nói cái gì mà tú sắc khả xan* sao. Ai da, ta ngẫm lại, cái mũi cũng nóng lên rồi đây.”
*Tú sắc khả xan: Một là chỉ người con gái tư sắc xinh đẹp mê người, hai là hình dung cảnh sắc tự nhiên tuyệt đẹp tú lệ.
“Ngươi cùng nhà ngươi mỗi ngày làm bao nhiêu lần? Nhà ta vẫn mắng ta là mãng phu, nói ta không săn sóc, ta nói, dùng sức xuất lực cũng chẳng phải là nàng, loại sự tình vất vả này không phải đều nam nhân chúng ta sao, lực eo không tốt có thể làm sao?”
……
Suốt cả quãng đường Lê Bảo Đường phải nghe khuê phòng ký sự, thú vui trên giường của Thành chủ Lũng Nhật thành, miễn cưỡng xả một nụ cười, “Cố ca quả là một người vừa ngay thẳng vừa hài hước.” (ノ_<。)
Cố Tiểu Hoa giương ra một hàm răng trắng, “Tẩu tử của ngươi cũng nói như vậy.”
qingyufighting.wordpress.com
***
Lần này Thành chủ Lũng Nhật thành đại hôn, cơ hồ gửi thiệp mời đến tất cả các thành khác, người tới cũng rất nhiều. Lê Bảo Đường và Tịch Đăng cùng tham gia tiệc tối, hấp dẫn không ít ánh mắt. Không ít Thành chủ lại đây kính rượu Lê Bảo Đường, nói bóng nói gió về thương thế của Khổng Tước.
“Nghe nói Khổng Thành chủ thân thể không khoẻ, nơi nơi mời danh y, trong thành của ta có một người, lần này cũng mang theo, hay là Lê Phó thành chủ đem người mang qua nhìn xem?” Một nam nhân thân hình to béo nói.
“Cảm ơn Tiếu Thành chủ quan tâm, Thành chủ của chúng ta thân thể đã tốt hơn rất nhiều.” Lê Bảo Đường trên mặt treo một nụ cười thích hợp.
Bởi vì tham gia lễ thành hôn, Lê Bảo Đường không mang đấu lạp. Khuôn mặt hắn lộ ra trong tầm mắt đại chúng, một đầu tóc đen như lông quạ nhu thuận rũ ở sau người, trường bào nguyệt bạch ở dưới ánh nến nổi lên vầng sáng nhu hòa. Hắn chỉ đứng ở đó, không cần nhất tần nhất tiếu*, đã có thể thu hút tầm mắt mọi người, đặc biệt là khi những người xung quanh đều là ngũ đại tam thô**.
*Nhất tần nhất tiếu: Nhất tần: một cái nhăn mày, Nhất tiếu: nở một nụ cười.
**Ngũ đại tam thô: Chỉ những người vóc dáng tráng kiện cao to. Ngũ đại: hai bàn tay lớn, hai bàn chân lớn, đầu lớn. Tam thô: bắp chân thô, eo thô, cổ thô.
qingyufighting.wordpress.com
Ngoài bản thân Lê Bảo Đường, thiếu nữ bên cạnh hắn cũng rất hấp dẫn. Một thân hồng y như lửa, từ lúc tiến vào vẫn luôn yên lặng đứng ở phía sau Lê Bảo Đường, mũ có rèm chưa từng gỡ xuống, lại bởi vì điều này khiến cho mọi người đối với gương mặt phía dưới chiếc mũ có rèm kia càng cảm thấy hứng thú.
Lê Bảo Đường nửa xoay người, nhìn Tịch Đăng trầm mặc không lên tiếng đứng bên cạnh, hắn khẽ bước một bước, thấp giọng nói: “Chán lắm à?”
Tịch Đăng nói: “Ta nói chán ngươi sẽ thả ta đi?”
Lê Bảo Đường bật cười, “Sẽ không.”
“Chừng nào thì ngươi động thủ?” Tịch Đăng thay đổi đề tài.
Lê Bảo Đường nghe vậy, hơi cong lưng kề sát vào gương mặt Tịch Đăng, “Ngươi không cần biết nhiều như vậy, đêm nay nhớ phải đổi y phục cho tốt, bằng không chúng ta có thể sẽ cùng chết ở chỗ này.”
Cố Tiểu Hoa uống rất nhiều, sau khi hắn say nhanh chóng được người đưa vào phòng, không ai dám nháo hắn động phòng.
Chủ nhân đã nghỉ ngơi, các tân khách cũng nhanh chóng tan tiệc. Giống như ở Yêu Vũ thành, phòng Tịch Đăng ở bên cạnh phòng Lê Bảo Đường.
Tiệc tối hôm nay Tịch Đăng không uống dù chỉ là một giọt nước, vì thế Lê Bảo Đường gọi người mang ít đồ ăn lại đây. Ở Lũng Nhật thành này không chuẩn bị nước trà, mà là rượu. Tịch Đăng ăn một ít thức ăn, miệng khô, chỉ có thể uống mấy ngụm rượu. Không nghĩ tới rượu của Lũng Nhật thành tác dụng chậm mười phần, Tịch Đăng uống xong rượu không bao lâu liền có chút say, cả người nóng lên, vô tri vô giác lên giường ngủ.
qingyufighting.wordpress.com
Lúc Tịch Đăng tỉnh lại là do bị người đè tỉnh.
Trước mắt chính là gương mặt Lê Bảo Đường, Lê Bảo Đường thấy hắn tỉnh lại, khẽ cong môi, “Uống rượu?” Lúc hắn nói chuyện đồng thời cũng nhanh chóng cởi y phục của Tịch Đăng.
Tịch Đăng vì sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tối nay vẫn mặc y phục đầy đủ mà đi ngủ.
Tịch Đăng lúc này mới phát hiện, thân trên của Lê Bảo Đường trần trụi, toàn bộ tóc đều thả xuống, nếu không phải trên người đối phương có mùi máu tươi nồng đậm, hắn thật cho rằng đối phương vừa mới ngủ dậy.
Lê Bảo Đường nhanh chóng cởi áo ngoài của Tịch Đăng, ném xuống dưới giường, “Có mặc yếm không?”
Tịch Đăng bắt lấy tay Lê Bảo Đường, “Ngươi giết Cố Tiểu Hoa?”
Tuy rằng trên mặt Lê Bảo Đường không có biểu hiện gì, nhưng động tác lại để lộ ra sự sốt ruột của hắn. Hắn bế Tịch Đăng lên, trực tiếp thay đổi tư thế, để cho Tịch Đăng đè ở trên người mình, lại một phen kéo xuống một bên áo trong của Tịch Đăng, nhìn thấy bên trong là dây yếm đỏ, trong mắt hắn lược qua ý cười.
“Ừ, giết rồi.” Lê Bảo Đường trả lời thật nhẹ nhàng bâng quơ, hắn đem đầu Tịch Đăng đè xuống một bên bả vai chính mình, một bàn tay khác ái muội đặt ở trên vai Tịch Đăng. Thanh âm trầm thấp mà gấp gáp, “Bây giờ bọn họ đang lục soát phòng, ngươi cần phải giả vờ ta và ngươi vẫn luôn ở bên nhau.”
Khoảng cách giữa Tịch Đăng và Lê Bảo Đường thật sự rất gần. Thịt. Dán. Thịt. Người Lê Bảo Đường rất lạnh, mà Tịch Đăng bởi vì uống rượu, cả người nóng lên. Hai người gắt gao dán chặt vào nhau, điều này làm cho Tịch Đăng có điểm khó chịu.
“Muốn ta giả vờ thế nào?” Tịch Đăng hỏi.
Lê Bảo Đường đặt môi mình sát môi Tịch Đăng, hơi thở ấm áp ở trong không gian chật hẹp giao lưu. Mắt hắn chứa ý cười nhàn nhạt, “Có biết “kêu giường” không?”
qingyufighting.wordpress.com
Thời điểm binh lính Lũng Nhật thành xông tới, liền nghe được thanh âm rên rỉ ái muội. Tiếng rên rỉ kia rất sắc và cao, tựa như âm thanh của một con mèo cái đang động dục vào mùa xuân tháng tư. Tất cả những tiếng rên rỉ kia đều cho thấy chủ nhân thể xác và tinh thần đang rất sung sướng, chủ nhân thậm chí còn không nghe thấy động tĩnh ngoài cửa.
Những binh lính nghe được thanh âm rên rỉ kia, dưới bụng liền nóng lên, lại nhìn đến cảnh tượng mông lung phía sau màn lụa, máu mũi đều muốn chảy xuống.
Bọn họ mơ hồ nhìn thấy một bóng hình đang ngồi quỳ ở trên giường, từ phần đầu tóc bồng bềnh đang phập phồng lên xuống của đối phương kèm theo tiếng rên rỉ vụn vặt có thể nhận ra đây là chủ nhân của tiếng rên rỉ. Nghe thanh âm và xem thân hình liền biết đối phương hẳn là một vị thiếu nữ.
“Đường lang.” Tiếng gọi như có như không chợt vang lên làm cho mấy binh lính kia mới kịp phản ứng lại, trên giường còn có một người khác.
Người kia nằm ở trên giường, hai tay đặt lên eo của thiếu nữ đang ngồi trên người. Thỉnh thoảng đĩnh thắt lưng cùng thân ảnh phập phồng của thiếu nữ, chỉ nhìn liền biết hai người đang làm gì.
Một màn hoạt sắc sinh hương.
“Chư vị muốn xem bao lâu?”
Một giọng nam trầm thấp dễ nghe vang lên.
Sau đó, tiếng rên rỉ ngay lập tức im bặt, thiếu nữ mới vừa rồi còn phóng đãng lập tức kêu một tiếng rồi nằm úp sấp xuống như thể ngại ngùng, hoàn toàn vùi đầu trong bả vai của nam tử.
Bọn lính lúc này mới phản ứng chính mình nãy giờ đang vây xem một hồi xuân cung sống động, không khỏi có chút mặt đỏ tai hồng.
Binh lính đi đầu liền nói: “Lê Phó thành chủ, mới vừa rồi Phủ Thành chủ có thích khách xâm nhập, chúng ta tuân lệnh tới điều tra.”
qingyufighting.wordpress.com
Từ góc độ bọn họ có thể nhìn thấy, nam nhân tựa hồ đang trấn an thiếu nữ trên người, không ngừng dùng tay vuốt ve ở trên lưng thiếu nữ.
“Các ngươi đột nhiên xông vào như vậy, làm Tịch Nhi của ta bị sợ hãi. Nàng là một nữ nhi, các ngươi nhiều người như vậy đứng ở đó, còn để nàng sống sao?”
Giọng nam tuy ôn hòa, nhưng như cũ vẫn nghe ra được hắn đang giận tím người.
Nghe nói hôm nay Lê Phó thành chủ đưa tới là phu nhân của hắn. Bất kỳ người đàn ông nào thấy vợ mình bị xúc phạm đều sẽ rất tức giận.
Bọn lính vô cùng bối rối, lúc này cánh cửa đang được mở rộng đột nhiên thổi vào một trận gió. Trận gió kia chợt thổi bay màn lụa mỏng, cảnh tượng bên trong cũng hoàn hoàn lọt vào trong mắt bọn lính.
Thiếu nữ chỉ ăn mặc yếm đang co rụt lại trong lòng ngực nam nhân, hai đôi chân mịn màn trơn bóng lộ ở bên ngoài, chăn gấm hư hư thực thực che lại bộ vị quan trọng của nàng. Một bàn tay của nam nhân dưới thân nàng đặt ở trên tấm lưng trần trụi của thiếu nữ, một bàn tay khác vuốt tóc thiếu nữ, tựa hồ đang trấn an đối phương. Bởi vì đột nhiên có gió, làm thiếu nữ giật mình ngẩng đầu, lúc nhìn thấy một đám nam nhân đứng cách đó không xa, nàng lập tức xấu hổ tức giận mà vươn tay bắt lấy màn lụa bị thổi bay, một lần nữa che khuất xuân quang trong giường.
Rõ ràng chỉ là một cái thoáng nhìn kinh hồng, nhưng dung mạo tuyệt thế vừa thẹn vừa của giận của đối phương dường như đã khắc sâu vào trong mắt bọn họ.
Trên đời lại có giai nhân như thế?
Bọn lính không thể đứng vững được nữa, không biết là xuất phát từ việc không muốn đắc tội Yêu Vũ thành, hay là không muốn lại mạo phạm giai nhân, bọn họ nhanh chóng kiểm tra xung quanh một lượt rồi vội vàng rời khỏi phòng, lúc đi còn không quên khép cửa lại.
qingyufighting.wordpress.com
***
Tịch Đăng an tĩnh nằm úp sấp một hồi, sau khi nghe tiếng bước chân ngoài cửa đi xa dần, lập tức lật sang bên cạnh, lấy áo trong vừa rồi cởi ra khoác vào trên người. Lê Bảo Đường còn nằm ở chỗ cũ, thấy hành động của Tịch Đăng, hơi hơi cười, “Vừa nãy biểu hiện không tồi.”
Tịch Đăng đang muốn châm chọc lại hắn, bỗng phát hiện đệm giường Lê Bảo Đường đang nằm đã đỏ một mảng lớn.
“Ngươi bị thương?”
Lê Bảo Đường “Ừ” một tiếng, “Thê tử Cố Tiểu Hoa là người có võ công, ta nhất thời không chú ý, lưng bị đâm một đao.” Hắn nói xong liền ngồi dậy, Tịch Đăng mới phát hiện trên lưng hắn đã bị huyết nhiễm hồng một mảng lớn, mà chỗ miệng vết thương kia càng là huyết nhục mơ hồ.
Khó trách Lê Bảo Đường nằm ở đó vẫn không nhúc nhích, thậm chí sợ chọc hoài nghi, còn đem áo trên cởi ra.
“Ngươi bị thương, Lũng Nhật thành sẽ tra ra ngươi.” Tịch Đăng ngạc nhiên kinh nghi bất định* nhìn Lê Bảo Đường.
*Kinh nghi bất định: Chỉ nội tâm hoảng sợ hoài nghi không thể bình tĩnh.
Lê Bảo Đường xoay người xuống giường, nhặt một kiện y phục, tùy ý khoác lên trên người mình. Bởi vì mất máu quá nhiều, sắc môi hắn có chút trắng bệch, “Ngươi sợ chết à? Sợ thì lại đây giúp ta xử lý miệng vết thương.”
Khi Lê Bảo Đường nói lời này, ánh mắt rất bình tĩnh.
*********
Trúc: Chương này trên Tấn Giang bị khóa mất tiêu rồi. H cũng không có miếng nào chẳng hiểu sao lại bị khóa nữa. Hay cái tên chương kích thích quá nhỉ ┐(  ̄ヘ ̄ )┌
———oOo———
.+”’+.Trúc Xanh.+”’+.