***


Truyện: Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II


Tác giả: Đông Thi Nương


Editor: Trúc Xanh


***


 


Chương 3.12 Ta ở song sinh văn hủy đi CP – Lê tiểu đệ thân thể nhược, đệ muội khẳng định mỗi ngày ăn không đủ no


Tịch Đăng rũ mi, không biết ba người này lại nháo cái gì, Khổng Tước và Lê Bảo Đường không nói, ngay cả Phách Nguyệt cư nhiên cũng có phần.


Nhưng tình trạng này tựa hồ càng ngày càng nghiêm trọng.


Ban ngày không sao, có lẽ là do Lê Bảo Đường phải xử lý công sự, Khổng Tước bị bắt về phòng để điều trị, Phách Nguyệt mỗi ngày đều chạy ra ngoài, hắn có thể nhàn rỗi, nhưng vừa vào đêm, ba người kia luôn có thể chạm mặt ở trước cửa phòng hắn.


Phách Nguyệt: “Thật trùng hợp a, ta đang tản bộ, các ngươi ở đây làm gì?”


Lê Bảo Đường: “Có lẽ…… Là ngắm trăng đi.”


Phách Nguyệt gật gật đầu, tầm mắt chuyển hướng sang Khổng Tước đang bị Lê Bảo Đường bắt lấy cổ áo, nàng nỗ lực trợn to đôi mắt vì buồn ngủ mà híp lại, “Còn hắn thì sao?”


Lê Bảo Đường không nhịn được ngáp một cái, “Chắc là…… Mộng du.”


Tịch Đăng rốt cuộc nhịn không nổi nữa, chân trần xuống giường, bước nhanh đến cửa phòng, một phen giữ cửa kéo ra, sắc mặt trầm đến có thể tích thủy.


qingyufighting.wordpress.com


Ngay khi cánh cửa mở ra, ba người ngoài cửa đều cứng đờ.


“Lăn trở về, toàn bộ.”


Tịch Đăng từng câu từng chữ mà nói, phảng phất tựa như từ khớp hàm bài trừ ra vậy.


Mỗi ngày đều ở ngoài cửa phòng hắn nói chuyện phiếm, thật quá đủ rồi.


Đôi mắt Lê Bảo Đường quét quanh cổ một vòng Tịch Đăng, bởi vì đi ngủ, cổ áo Tịch Đăng hơi mở.


“Không mặc cái kia à?”


Hắn nói hàm súc, ngoại trừ Tịch Đăng, hai người khác đều nghe không hiểu, nhưng lại làm cho Tịch Đăng giận tím mặt.


Phách Nguyệt che đôi mắt lại, nàng nghe được thanh âm quyền cước đập vào cơ thể, chính mình cũng nhịn không được run lên.


Khổng Tước nuốt nước bọt một cái, quay đầu trở về, “Hôm nay không cùng Đăng Đăng ngủ ngủ.”


Phách Nguyệt cũng nhanh chóng xoay người, đuổi kịp Khổng Tước, “Ha ha, ta tản bộ đủ rồi, trở về trở về.”


Lê Bảo Đường bắt được tay Tịch Đăng, nhưng cẳng chân lại bị hung hăng đá một cước, hắn bất đắc dĩ mà tránh về phía sau, “Được rồi, ta nhận thua.”


Tịch Đăng thu hồi chân, mặt lạnh, “Buông ra.”


Lê Bảo Đường lập tức ngoan ngoãn buông tay, hắn thấy Tịch Đăng xoay người chuẩn bị trở về phòng, không sợ chết mà lại nói một câu: “Về sau không được như vậy.”


Hôm sau, lúc Phách Nguyệt nhìn thấy Lê Bảo Đường, không nhịn được phụt một tiếng bật cười. Lê Bảo Đường phá lệ trầm khuôn mặt, nghe thấy tiếng cười của Phách Nguyệt, lạnh lùng nhìn lướt qua. Vốn dĩ biểu tình có vẻ uy nghiêm lại bởi vì vết bầm trên mắt phải của hắn mà trở nên thật khôi hài.


qingyufighting.wordpress.com


Mấy ngày sau, Lê Bảo Đường nhận được một lời mời, sau khi hắn xem xong thiệp mời, hắn liền sai người đi mời Tịch Đăng tới.


“Lũng Nhật thành gửi thiệp mời, mời các Thành chủ tham gia bữa tiệc thành thân của Thành chủ bọn họ, ta chuẩn bị đi thay Thành chủ, ngươi và ta cùng đi.” Lê Bảo Đường đem thiệp mời trong tay ném lên trên bàn, nhìn mỹ nhân mặc nữ trang ngồi cách hắn rất xa.


“Vì sao muốn ta đi cùng?”


Lê Bảo Đường nâng tay lên vuốt cằm của mình, “Muốn nghe nói thật hay nói dối?”


Sau khi hắn nói điều này, liền thu được một ánh mắt không khách khí.


“Được rồi, bởi vì ta chung tình với ngươi, cho nên muốn mang ngươi đi cùng, là nói dối hay là nói thật, chính ngươi tự mình đoán đi. Chúng ta đại khái sẽ đi đường ba ngày, sau đó trở về tầm khoảng bảy ngày sau.” Lê Bảo Đường đứng lên, chậm rãi đi đến bên người Tịch Đăng, hắn hơi hơi cúi đầu xuống, để sát vào tai Tịch Đăng, “Đừng quên mang theo yếm của ngươi, có thể sẽ có tác dụng.”


Lê Bảo Đường nói xong, liền chụp được cánh tay Tịch Đăng vung tới. Hắn bắt lấy bàn tay đã nắm thành nắm đấm của Tịch Đăng, lần lượt mở từng ngón tay ra, “Nữ nhi không thể xúc động như vậy, ta thích người dịu dàng một chút.”


Hắn bỗng dưng cười, rồi lập tức buông tay Tịch Đăng ra, hai tay chắp ra sau lưng, đi ra ngoài.


Tịch Đăng xoay người, sau khi nhìn Lê Bảo Đường đi ra ngoài, hắn quay đầu lại nhìn tấm thiệp mời vàng kim bị tùy ý ném lại ở trên bàn, vươn tay qua, do dự giây lát, rồi cầm lấy thiệp mời, không đợi Tịch Đăng mở ra, bỗng có một cánh tay từ trên vai hắn duỗi tới, lấy đi tấm thiệp mời kia. Tịch Đăng quay đầu lại, liền nhìn thấy gương mặt của Lê Bảo Đường.


Lê Bảo Đường đem tấm tấm thiệp mời kia thu vào trong tay áo mình, ánh mắt nhàn nhạt quét qua Tịch Đăng, rồi xoay người đi mất.


***


qingyufighting.wordpress.com


Mặt trời lên cao, trên sa mạc chậm rãi xuất hiện một đội ngũ có trật tự.


Ở giữa đội ngũ là một chiếc xe lạc đà kéo, chiếc xe kia sơn hoa văn đỏ, ở hai bên cửa sổ xe treo lục lạc nhỏ màu bạc.


Thanh niên mặc y phục xanh nhạt đang ngồi tựa ở cái đệm trên xe, tay trái cầm sổ sách, tay phải cầm bàn tính. Tay phải của hắn chuyển động rất nhanh, hạt châu tính liên tục phát ra thanh âm va chạm.


Một thiếu nữ áo đỏ ngồi bên cạnh hắn, thiếu nữ kia ngồi khoanh chân, khuôn mặt nhỏ tuyết trắng kéo chặt đến gắt gao, trong tay “Nàng” cầm một thanh chủy thủ, đối diện không trung quét tới quét lui.


Thanh niên tựa hồ bị hành động của thiếu nữ hấp dẫn, đôi lúc sẽ liếc mắt nhìn, nhìn thủ pháp sắc bén của đối phương, không khỏi hiếu kỳ nói: “Công phu chủy thủ này của ngươi ai dạy?”


Thiếu nữ không quay đầu lại, “Một kiếm khách.”


“Như vậy à.” Thanh niên cong lên một chân, tạm thời đặt bàn tính trong tay xuống, “Tuy rằng không tồi, nhưng lỗ hổng quá nhiều, chỉ cần như vậy……”


Lời hắn nói chưa dứt, hai ngón tay liền hướng thiếu nữ tấn công qua. Một lát sau, chủy thủ trong tay thiếu nữ liền bay ra ngoài.


“Liền rất dễ dàng có thể hóa giải được công kích của ngươi, cho nên nói ngươi không giỏi thực chiến, nếu ngươi muốn nghiêm túc học, ta có thể dạy ngươi.”


Tịch Đăng nhặt chủy thủ về, mắt điếc tai ngơ với lời nói của Lê Bảo Đường.


Lê Bảo Đường thấy Tịch Đăng không để ý tới hắn, nhẹ nhàng cười, “Ngươi càng ngày càng không sợ ta.”


Tịch Đăng xoay đầu, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ không có một gợn sóng, “Phó thành chủ sẽ thẹn quá thành giận giết ta sao?”


Lê Bảo Đường không trả lời thẳng vấn đề này, mà là nói hai chữ, “Ngươi đoán xem.”


Bọn họ đã đi ba ngày đường, Lê Bảo Đường luôn ngồi trong xe ngựa, không chỉ có thế, hắn còn kéo Tịch Đăng ngồi cùng. Ban ngày, mỗi lần Tịch Đăng muốn đi ra cưỡi lạc đà hoạt động một chút, luôn sẽ bị kéo lấy.


“Làn da non nớt thế này bị cháy hỏng rồi, sẽ rất đáng tiếc.” Lê Bảo Đường nói như vậy.


***


qingyufighting.wordpress.com


“Phó thành chủ, tới Lũng Nhật thành rồi.”


Cửa thành Lũng Nhật thành cực lớn, phía trên cửa thành là hai chữ cổ xưa rất to “Lũng Nhật”.


Những chữ kia khắc vào bia đá. So với Yêu Vũ thành phồn hoa, Lũng Nhật thành là thô cuồng. Thị vệ thủ cửa thành cũng không giống Yêu Vũ thành, bọn họ không mặc trang phục đồng nhất, còn đứng rải rác. Nếu không phải tinh quang trong mắt bọn họ, chỉ sợ sẽ làm cho người khác nghĩ rằng bọn họ chỉ là những người bình thường.


Lê Bảo Đường ôm Tịch Đăng xuống, thân thể Tịch Đăng vô cùng cứng đờ. Nếu không phải Lê Bảo Đường hứa hẹn trên đường trở về, để cho hắn có thể tự do lựa chọn ngồi xe ngựa hay là cưỡi lạc đà, hắn mới không cho ôm đâu.


“Dân chúng Lũng Nhật thành từ ba tuổi đã tập võ, cho nên bất cứ ai trên đường đều rất nguy hiểm, ngươi ngàn vạn đừng chạy loạn.” Đây là Lê Bảo Đường ở trên đường đi nói với Tịch Đăng.


Tịch Đăng hỏi hắn, “Phó thành chủ rõ ràng biết người Lũng Nhật thành muốn ám sát Thành chủ, tại sao phải đến đây?”


“Đối phương muốn điệu hổ ly sơn, ta sao không bắt giặc bắt vua trước?”


Lê Bảo Đường tùy ý cười, ngôn ngữ tùy tiện để lộ ra dã tâm cường đại.


Nếu Lê Bảo Đường không thích Khổng Tước, thậm chí cố ý đoạt vị, vậy thì chuyến đi này của hắn sẽ là nhất tiễn song điêu. Vừa thuận lợi trở thành Thành chủ đời kế tiếp của Yêu Vũ thành, vừa mượn cơ hội giết kẻ thù lâu năm của mình. Nhưng mà những điều này đều phải dựa trên cơ sở Lê Bảo Đường không thích Khổng Tước. Đồng thời hào quang vai chính công trên người Khổng Tước sẽ không có khả năng làm hắn tùy ý chết ở trong tay pháo hôi.


Có thể giết Khổng Tước, chỉ có Lê Bảo Đường.


***


qingyufighting.wordpress.com


Lê Bảo Đường ôm Tịch Đăngxuống xe ngựa, liền đem người buông ra, hắn duỗi tay cẩn thận điều chỉnh mũ có rèm trên đầu Tịch Đăng, thấy khuôn mặt đối phương một chút cũng không lộ ra, mới vừa lòng thả lỏng tay.


Lê Bảo Đường cũng không trực tiếp vào thành, mà là đợi một lát.


“Lê lão đệ tới, thật là làm vẻ vang cho Lũng Nhật thành này của chúng ta a.”


Theo một lời tiếp đón lớn, Tịch Đăng nhìn thấy dáng vẻ của Thành chủ Lũng Nhật thành. Không giống như Khổng Tước và Lê Bảo Đường những thanh niên đẹp trai tuấn lãng này, Thành chủ Lũng Nhật thành thân hình cao lớn, bình sinh cao lớn thô kệch, râu quai nón cơ hồ che khuất cả khuôn mặt, một đôi mắt tựa như chuông đồng sáng ngời hữu thần.


Lê Bảo Đường cũng không cởi đấu lạp, ôm quyền nói với Thành chủ Lũng Nhật thành: “Cố ca, đã lâu không gặp.”


Thành chủ Lũng Nhật thành có một cái tên thập phần nữ tính, Cố Tiểu Hoa.


Cái tên này cùng với ngoại hình của hắn cách biệt một trời một vực.


Cố Tiểu Hoa cười ha ha, bước nhanh về phía trước. Hành động của hắn động làm thị vệ Yêu Vũ thành đều cảnh giác, bọn họ nhanh chóng nắm chặt trường thương trong tay.


Cố Tiểu Hoa hồn nhiên như không phát hiện điều đó. Hắn đi đến trước mặt Lê Bảo Đường, vươn tay vỗ lên bả vai Lê Bảo Đường một cái, “Lê tiểu đệ thật vất vả tới một chuyến, phải ở lâu thêm mấy ngày, đêm nay cùng ta không say không về.” Hắn nói đoạn, còn vươn tay ôm bả vai Lê Bảo Đường, một bộ mười phần anh em tốt.


Tịch Đăng trầm mặc không lên tiếng lui về phía sau nửa bước, nguyên nhân không phải vì hắn, đơn giản là bởi vì mùi trên người Cố Tiểu Hoa quá nặng.


qingyufighting.wordpress.com


Lê Bảo Đường đột nhiên bị tiếp cận, trực tiếp ho khan vài tiếng. Hắn quay đầu đi, tựa hồ muốn tránh khỏi Cố Tiểu Hoa.


Nhưng Cố Tiểu Hoa thấy hắn ho khan, lập tức đập mạnh vài cái lên lưng Lê Bảo Đường, “Lê tiểu đệ, ngươi không sao chứ? Không phải bị phong hàn chứ? Ngươi xem ngươi dáng người đơn bạc, gió thổi qua liền đảo, đứng đây làm cái gì, tới tới tới, cùng Cố ca trước tiên vào thành.”


Hắn nói xong, một lần nữa ôm bả vai Lê Bảo Đường, rồi mang theo người đi vào bên trong.


Sắc mặt Lê Bảo Đường dưới đấu lạpchuyển từ trắng sang đỏ, “Không phiền Cố ca, ta tự mình đi được rồi.”


“Hắc, Lê tiểu đệ chối từ như vậy, không phải muốn Cố ca ôm ngươi đi vào sao? Khổng tiểu đệ với ngươi đều là một chút không tốt, các ngươi ở trong sa mạc rộng lớn này lại dưỡng giống như tiểu cô nương vùng sông nước Giang Nam, mỗi lần nhìn thấy các ngươi, các ngươi đều ho khan khụ khụ không ngừng.” Giọng Cố Tiểu Hoa rất lớn, Tịch Đăng đi cách hắn vài bước xa, lỗ tai cũng bị chấn tới.


Bắt giặc bắt vua trước?


Theo hắn xem là Lê Bảo Đường tự vác đá nện vào chân mình rồi.


“Cố ca nói giỡn.” Thanh âm Lê Bảo Đường lạnh đi vài phần, không biết là bởi vì câu trước Cố Tiểu Hoa nói muốn ôm hắn đi vào, hay là câu sau câu so sánh hắn với tiểu cô nương kia.


Cố Tiểu Hoa hắng giọng, đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sáng quắc nhìn Tịch Đăng, đôi mắt hắn vốn dĩ đã rất to, trừng lên, thật có vài phần dọa người.


“Lê tiểu đệ, vị tiểu nương tử này là ai vậy?”


Thanh âm Lê Bảo Đường vang lên sau đó, “Phu nhân của ta.”


Còn chưa đợi Tịch Đăng biến sắc mặt, giọng nói lớn của Cố Tiểu Hoa đã vang lên trước, “Ha ha, Lê tiểu đệ ngươi a? Lê tiểu đệ thân thể nhược, đệ muội khẳng định mỗi ngày ăn không đủ no đi.”


Vừa nghe những lời này của hắn, cả hai người đều đen mặt.


“Bất quá vị tiểu cô nương này thân thể quá nhỏ, mông thoạt nhìn cũng không lớn, có thể sinh mấy đứa nhỏ? Làm lên cũng không thích, này, cũng chỉ có Lê tiểu đệ thích như vậy, thân thể nhỏ đối với thân thể nhỏ. Ha ha ha ha.”


Tiếng cười Cố Tiểu Hoa lập tức truyền đi rất xa.


Người của Yêu Vũ thành đều đang tự hỏi một vấn đề, nên đánh hắn hay là không nên đánh hắn đây?


 


———oOo———


.+”’+.Trúc Xanh.+”’+.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play