Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II

Chương 3.11 Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II – Không kẻ nào có thể cướp đoạt đệ đệ với nàng!


...

trướctiếp

***


Truyện: Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II


Tác giả: Đông Thi Nương


Editor: Trúc Xanh


***


 


Chương 3.11 Ta ở song sinh văn hủy đi CP – Không kẻ nào có thể cướp đoạt đệ đệ với nàng!


Thị nữ đứng ở ngoài cửa, không lâu sau, cửa phòng từ bên trong mở ra, nàng đang muốn đi đến hầu hạ thì bị một màn trước mặt làm hoảng sợ.


Tại sao Thành chủ lại ở chỗ này?


Thành chủ chỉ mặc áo đơn, giày cũng không mang, gục vai xuống đi ra ngoài. Phó thành chủ sắc mặt thật đen, đi theo phía sau Thành chủ, nhìn thấy nàng liền nói: “Ngươi đưa Thành chủ trở về.”


Lê Bảo Đường thấy thị nữ dẫn Khổng Tước không tình nguyện rời đi, xoay người nhìn về phía người đang đứng ở trong phòng. Người nọ một thân hồng y, tóc dài ngang eo, nếu là nói nữ tử tộc Hán như nước, nhu nhu nhược nhược, vậy thì người trước mặt càng giống một cây đao, tuy rằng mỹ nhưng chứa lực sát thương kinh người.


“Nếu Thành chủ về sau lại lẻn vào phòng ngươi, ngươi hãy gọi ta.”


Tịch Đăng theo bản năng nhíu mày, nhưng hắn rất nhanh liền thả lỏng, “Ta và Thành chủ đều là nam tử.”


Lê Bảo Đường đột nhiên cười, đôi mắt cong lên, “Nhưng vẫn nên tránh nghi ngờ, nếu truyền ra tin đồn ban đêm Thành chủ tá túc trong phòng vị hôn thê của Phó thành chủ, ta đây không phải rất mất mặt.”


qingyufighting.wordpress.com


Tịch Đăng đi qua, nâng đầu nhìn Lê Bảo Đường. Lê Bảo Đường và Khổng Tước đều là nam tử có vóc người rất cao, nguyên văn giới thiệu bởi vì chiều cao chênh lệch lại rất xứng đôi  giữa bọn họ mà thực hiện một số sự tình không hài hòa. Lê Bảo Đường hơi hơi nhướng mày, thậm chí vì phối hợp Tịch Đăng hơi cúi người, nụ cười trên khóe môi vẫn chưa tiêu, “Tại sao lại nhìn ta như vậy?”


“Bởi vì…” Tịch Đăng hơi ngừng, bỗng đột nhiên giơ nắm đấm hung hăng đánh vào cằm Lê Bảo Đường.


Lê Bảo Đường kêu rên một tiếng, lập tức che lại cằm chính mình.


Tịch Đăng lắc lắc tay, bình tĩnh nói: “Phó thành chủ vĩ đại như thế. Là một nam nhân nhất định sẽ không bao giờ ra tay với một nữ nhân yếu đuối nhỉ?”


Lê Bảo Đường hơi hơi hé miệng, á khẩu không trả lời được, đối phương từ hoá trang đến thanh âm không có bất luận sơ hở gì, không ai có thể  nghĩ rằng người trước mắt là “Hắn” mà không phải “Nàng”.


Hắn bất đắc dĩ nói: “Đúng.”


Tịch Đăng gật gật đầu, trong mắt hiện ra sắc thái vừa lòng, “Cho nên…” hắn lại lần nữa nâng tay lên, lần này nhắm vào cái mũi của Lê Bảo Đường…


Hôm nay, người Yêu Vũ thành bỗng phát hiện Phó thành chủ của bọn họ hình như vẫn luôn cầm một mảnh vải trắng che lại cái mũi của mình, thanh âm nói chuyện cũng thật rầu rĩ.


***


Phách Nguyệt lúc nhìn thấy Tịch Đăng, giống như một chú chim nhỏ vui vẻ nhảy tót đến, “Tịch Đăng, Tịch Đăng.”


Tịch Đăng nghe thấy thanh âm Phách Nguyệt, liền đứng tại chỗ chờ nàng. Phách Nguyệt hôm nay cũng mặc một bộ hồng y, nàng đi đến trước mặt Tịch Đăng, túm hai bên làn váy xoay một vòng, lúm đồng tiền như hoa, “Đẹp không?”


Tịch Đăng không muốn để cho Phách Nguyệt nghe được thanh âm của mình, chỉ gật đầu.


qingyufighting.wordpress.com


Phách Nguyệt vừa lòng, ôm lấy cánh tay Tịch Đăng, “Ta cố ý mặc cái này, như vậy, người khác sẽ càng cảm thấy chúng ta là tỷ muội.” Nàng nói xong, liền cẩn thận nhìn mặt Tịch Đăng, “Ai, lớn lên thật giống, nếu không phải màu tóc khác biệt, thì quả thật tựa như soi gương nha.”


Tịch Đăng lập tức hung hăng trừng mắt nhìn Phách Nguyệt.


Phách Nguyệt làm như không thấy, kéo Tịch Đăng đi về phía trước, “Ta vừa mới gặp Phó thành chủ, ta hỏi hắn có thể cùng ngươi đi ra ngoài dạo hay không, hắn đồng ý, cho nên chúng ta cùng nhau ra ngoài dạo phố đi. Tới Yêu Vũ thành lâu như vậy, ta còn chưa chính thức xem qua Yêu Vũ thành đâu.”


Ban đầu, khi Tịch Đăng ăn mặc như một quái nhân, Phách Nguyệt vẫn cứ thích dính Tịch Đăng, nàng không có suy nghĩ nam nữ bảy tuổi bất đồng như người Hán. Hiện tại Tịch Đăng lắc mình biến đổi thành nữ tử, Phách Nguyệt lại càng không cảm thấy có gì không đúng, chỉ là Tịch Đăng bị Phách Nguyệt nắm tay hoặc là kéo cánh tay luôn luôn hơi cương một chút.


Tịch Đăng phát hiện lúc mình đi ra ngoài, trên đường mỗi người đều nhìn hắn, Phách Nguyệt cũng rất nhanh phát hiện ra vấn đề này, so với nàng, Tịch Đăng tựa hồ càng hấp dẫn nhiều ánh mắt hơn. Mỗi nơi hắn đi ngang qua, mọi người  đều nhìn chằm chằm hắn.


qingyufighting.wordpress.com


Cuối cùng không biết là ai thốt ra một câu, “Phó thành chủ phu nhân đang ở đây.”


Làm cho lập tức rất nhiều người xông đến, trong tay bọn họ cầm lễ vật, tranh trước đoạt sau nói với Tịch Đăng…


“Phó thành chủ phu nhân, đây là rượu tiểu dân tự mình nhưỡng.”


“Phó thành chủ phu nhân, đây là phấn mặt tốt nhất, mỹ dung dưỡng nhan, phu nhân nhận lấy đi.”


“Phó thành chủ phu nhân, đây là vải vóc tốt nhất, phu nhân lấy về làm y phục mới đi.”


“……”


Lê Bảo Đường đứng ở ở góc đường, thấy tình huống hỗn loạn cách đó không xa, nhẹ nhàng câu môi dưới, hắn đè xuống vành nón, xoay người rời đi.


qingyufighting.wordpress.com


Lúc Tịch Đăng trở về, sắc trời đã tối đen, hắn mang theo Phách Nguyệt chạy hồi lâu mới né tránh khỏi những bá tánh nhiệt tình đó. Phách Nguyệt cũng bị khiếp sợ, sau khi dọa, nàng tựa hồ phát hiện hình như chính mình đã bỏ lỡ điều gì đó rất quan trọng. Nghĩ đến đây, nàng liền lập tức kéo  Tịch Đăng đến phòng mình. Vì cuộc trò chuyện bí mật giữa hai người, nàng còn cố ý kiểm tra cửa sổ, rồi mới chạy đến bên cạnh Tịch Đăng, thanh âm ép tới cực thấp.


“Đệ đệ, tại sao ngươi lại ăn mặc như nữ nhân?”


Tịch Đăng liếc nhìn nàng một cái, không nói lời nào.


Phách Nguyệt nghiêng đầu, “Còn có, ngươi hôm nay đối với ta quá lãnh đạm, một câu cũng không nói với ta.”


Tịch Đăng hơi hơi dựa sát vào  mặt Phách Nguyệt, “Nhẫn ngươi giấu tốt chứ?”


Phách Nguyệt đầu tiên gật đầu, sau đó lập tức không dám tin nhìn chằm chằm Tịch Đăng, “Thanh âm của ngươi?”


Lúc mới gặp Lê Bảo Đường, trước khi bị binh lính bắt Tịch Đăng đã trộm đem nhẫn đưa cho Phách Nguyệt, bảo nàng cất giấu thật kỹ. Một nữ nhân có cơ hội che giấu nhiều thứ hơn nam nhân. Tịch Đăng muốn mượn hào quang vai chính công Khổng Tước sau khi thoát ra khỏi sa mạc thì sẽ không còn liên quan gì với hai vị nhân vật chính nữa, nhưng mà bây giờ không hiểu sao lại liên lụy vào chuyện khác, hắn không thể không đổi kế sách.


Hiện tại Phách Nguyệt không có bất kỳ dấu hiệu nào động tâm với Khổng Tước, nàng cũng không có bộ dáng thiếu nữ hoài xuân, điều này đối với Tịch Đăng là chuyện tốt.


Tịch Đăng nghiêm mặt nói với Phách Nguyệt: “Nhất định phải bảo quản cái nhẫn kia, có lẽ nếu chúng ta muốn rời khỏi nơi này, đều phải dựa vào nó.”


Phách Nguyệt lo lắng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ có làm gì với ngươi không? Vì sao ngươi phải giả thành bộ dáng nữ nhân? Còn có thanh âm?”


qingyufighting.wordpress.com


Nàng cũng không phải kẻ ngốc, lúc vừa mới gặp kẻ gọi là Phó thành chủ Yêu Vũ thành, liền biết hắn chẳng phải là người tốt gì, hơn nữa sau khi Tịch Đăng mặc nữ trang, nàng phát hiện không có nhiều người trông giữ nàng nữa, thậm chí còn đồng ý cho nàng ra ngoài đi dạo.


Tịch Đăng lắc đầu với Phách Nguyệt, “Ngươi cứ giữ cái nhẫn kia là được, những chuyện còn lại không cần lo.”


Thời điểm Phách Nguyệt ngây ngốc, tương đối đáng yêu.


Tịch Đăng nói xong, liền đứng dậy chuẩn bị rời đi, lúc Tịch Đăng đi qua bên người nàng, Phách Nguyệt đột nhiên duỗi tay kéo lấy ống tay áo Tịch Đăng. Khuôn mặt nàng lạc tịch*


*Lạc tịch: Cô đơn tịch liêu


Đây là lần đầu tiên Tịch Đăng nhìn thấy biểu tình này xuất hiện trên mặt nàng, “Đệ đệ, chúng ta sẽ cùng nhau trở lại cố hương phải không?”


Tịch Đăng ngước nhìn nàng, “Nhất định.”


Phách Nguyệt buông ra ống tay áo Tịch Đăng, thay biểu tình ngày xưa, thanh âm vui vẻ, “Vậy ngươi đi đi, ta muốn thay y phục.”


Ngay sau khi Tịch Đăng rời đi, biểu tình Phách Nguyệt lập tức chuyển sang nghiến răng nghiến lợi, nàng nhìn về một hướng nào đó cau mày quắc mắt*, “Dám khi dễ đệ đệ của ta, chết chắc rồi!”


*Cau mày quắc mắt: Quắc mắt nhìn trừng trừng; mặt mũi dữ tợn; mặt mày hung tợn


Nàng giơ tay sờ sờ lên đầu, rồi lấy ra một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn này chính là Ấn Thành chủ của Khổng Tước, nàng cầm ở trong tay nhìn nhìn, hừ một tiếng, “Chiếc nhẫn này rất quan trọng sao?”


qingyufighting.wordpress.com


***


Đêm đó, cửa phòng Tịch Đăng lại bị mở ra.


Lúc này hắn cũng bừng tỉnh, mới vừa ngồi dậy, liền nghe được thanh âm của Khổng Tước.


“Không được bắt ta!”


So với thanh âm không kiêng nể gì của hắn, thanh âm Lê Bảo Đường bị ép tới rất thấp, “Thành chủ, tại sao người không quay về ngủ?”


“Ngươi là ai?”


Lê Bảo Đường hơi ngừng, mới nói: “Lê Bảo Đường.”


qingyufighting.wordpress.com


Khổng Tước nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Không quen biết!”


Tịch Đăng cảm thấy mình tựa hồ nghe thấy tiếng nghiến răng.


“Thành chủ, ta đưa người trở về.”


“Không cần, ta muốn ngủ cùng Đăng Đăng.”


Tịch Đăng vừa mới chuẩn bị xuống giường đá cả hai ra ngoài, không nghĩ rằng nghe được một giọng nói khác.


“Các ngươi ở chỗ này làm gì?!”


Là thanh âm của Phách Nguyệt.


Lê Bảo Đường nói: “Thành chủ đi nhầm phòng, ta đang muốn dẫn hắn trở về.”


Khổng Tước nói: “Nguyệt Nguyệt, hắn ban đêm xông vào phòng Đăng Đăng, bị ta bắt được!”


Phách Nguyệt hừ lạnh thật mạnh một tiếng, “Hai người các ngươi đều đi ra ngoài, không được quấy rầy Tịch Đăng ngủ, nếu đánh thức hắn, các ngươi nhất định phải chết! Hừ!”


Tịch Đăng bất đắc dĩ một lần nữa nằm xuống, nhắm mắt lại, làm như ba người đang tranh cãi ồn ào, khí thế ngất trời ở ngoài cửa phòng hắn không tồn tại.


qingyufighting.wordpress.com


Ngày hôm sau, không ngoài dự đoán, Tịch Đăng thú vị nhìn ba người ngồi đối diện mình ai nấy đều mang hai cái quầng thâm thật to.


Hai chiếc ghế bên cạnh Tịch Đăng đều đã được lấy đi, ba người bọn họ trải qua thỏa hiệp, đều ngồi đối diện hắn.


Phách Nguyệt ngồi ở đối diện ngay trước mặt Tịch Đăng, nhìn sang phải một cái, hừ, là một tên hồ ly không có hảo ý, nghiêng mắt sang trái một cái, hừ, là một con sói nhỏ, cho dù hiện tại không có tính nguy hiểm, nhưng cũng phải cảnh giác!


Không có kẻ nào có thể cướp đoạt đệ đệ với nàng!


 


———oOo———


.+”’+.Trúc Xanh.+”’+.


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp