***
Truyện: Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II
Tác giả: Đông Thi Nương
Editor: Trúc Xanh
***
Chương 3.10 Ta ở song sinh văn hủy đi CP – Một phát bắt lấy cái tay Khổng Tước đặt ở trên ngực hắn
Nguyên y sư một lần nữa rắc thuốc bột lên trên miệng vết thương, rồi dùng băng gạc quấn lại. Lúc ông đang đang chuẩn bị đem cái yếm kia buông xuống, bỗng có một cái tay thò lại. Ngón tay Lê Bảo Đường kéo yếm xuống, rồi khép y phục lại. Cái tay kia của hắn đặt ở trên y phục, hơn nữa bên trong lộ ra xuân quang, mang theo vài phần kiều diễm.
“Ở trong mắt y sư, con người hẳn không phân chia giới tính nhỉ?”
Lời Lê Bảo Đường nói làm Nguyên y sư kinh hãi, ông thu hồi tay đem bình dược thả lại vào hòm thuốc, “Ở trong mắt y giả, chỉ có người bệnh, không có mặt khác.”
qingyufighting.wordpress.com
Lê Bảo Đường nhẹ ồ một tiếng, hắn xoay đầu nhìn Tịch Đăng đã rũ mắt xuống, “Bây giờ bắt đầu biến thanh đi, có hại gì không?”
Nguyên y sư nói: “Lúc biến thanh sẽ có chút đau, bất quá nhịn một chút thì tốt rồi.”
Nguyên y sư đem một cây đoản châm đâm vào nơi nào đó ở cổ Tịch Đăng, bởi vì đoản châm phải hoàn toàn đi vào, trên mặt Tịch Đăng hiện lên vẻ thống khổ, trên trán lập tức chảy ra mồ hôi lạnh.
Động tác của Nguyên y sư rất chậm, hắn nghe thấy tiếng hít thở hơi dồn dập của Tịch Đăng, lập tức nói với Lê Bảo Đường: “Phó thành chủ, đừng cho hắn động.”
Lê Bảo Đường nghe vậy, một tay ấn xuống bả vai Tịch Đăng, một tay khác nắm cằm Tịch Đăng, đợi cho đến khi châm hoàn toàn đi vào, từ trong cổ họng Tịch Đăng chợt phát ra một tiếng rống trầm thấp.
Nguyên y sư lau mồ hôi trên trán của mình, “Tốt rồi, ngày thường cây châm này sẽ không gây trở ngại gì, nếu muốn lấy ra, cầu phải dựa vào một người có nội lực thâm hậu đem cây châm này bức ra.”
qingyufighting.wordpress.com
Lê Bảo Đường nâng tay áo lau mồ hôi lạnh chảy ra trên trán Tịch Đăng, bất quá phần hảo ý này của hắn Tịch Đăng cũng chẳng cảm kích.
Tịch Đăng lùi về phía sau, tay đẩy ra Lê Bảo Đường, môi hắn mím đến gắt gao, đáy mắt rõ ràng tức giận.
Lê Bảo Đường thấy thế, bất đắc dĩ cười, từ bên giường đứng lên, “Hôm nay cũng đã muộn, ta tiễn Nguyên y sư trở về, Tịch Nhi nghỉ ngơi sớm một chút.”
Một tiếng “Tịch Nhi” của hắn làm khóe miệng Nguyên y sư trừu trừu, càng miễn bàn người bị hắn gọi như vậy.
Lê Bảo Đường tiếp được gối ngọc bị ném đến, lập tức chân không chạm đất mà đi. Nguyên y sư thấy tình hình không đúng, lập tức cũng theo Lê Bảo Đường đi ra ngoài.
Tịch Đăng cúi đầu nhìn y phục trên người, đem cái yếm bên trong giật phựt xuống, vứt trên mặt đất, xoay người nằm xuống, nhắm mắt, ngủ.
qingyufighting.wordpress.com
Nửa đêm.
Tịch Đăng bị thanh âm nhỏ vụn ngoài cửa truyền đến làm bừng tỉnh, hắn mở mắt ra, nhanh chóng rút ra chủy thủ từ dưới gối. Tịch Đăng đem chủy thủ giấu vào trong tay áo, chuẩn bị chờ khi người nọ đến gần, sẽ cho đối phương một đòn trí mạng.
Nhưng người nọ đi rất chậm, hơn nữa tựa hồ luôn va vào đồ vật, nếu không đụng vào cái bàn, thì sẽ va vào bình phong, đến khi người nọ không biết lại va phải thứ gì, hắn rốt cuộc phát ra một tiếng hô đau.
Tịch Đăng nghe thấy thanh âm này liền ngẩn người, là thanh âm của Khổng Tước. Buổi tối hắn chạy tới nơi này làm gì?
Tịch Đăng nghĩ nghĩ, liền nhắm mắt giả bộ ngủ, chuẩn bị xem Khổng Tước rốt cuộc muốn làm cái gì.
qingyufighting.wordpress.com
Qua hồi lâu, Khổng Tước mới sờ đến mép giường của hắn, Tịch Đăng nỗ lực làm hô hấp của mình trở nên đều đều, để người ta nhìn không ra khác thường.
Sau đó, Tịch Đăng tựa hồ phát hiện Khổng Tước bò lên trên giường, đối phương vừa chậm chạp vừa cẩn thận tiếp cận. Đầu tiên là tay Tịch Đăng bị chạm vào, theo sau là ngực.
“Là Đăng Đăng.”
Trong thanh âm của Khổng Tước mang theo vui mừng.
Tịch Đăng bỗng dưng mở mắt ra, bắt lấy cái tay Khổng Tước đặt ở trên ngực hắn, sắc mặt không vui.
Khổng Tước hình như bị Tịch Đăng làm cho hoảng sợ, thân thể hơi run. Hắn tựa hồ mới vừa từ trên giường xuống, tóc xoã tung, chỉ mặc áo trong tuyết trắng.
“Đăng Đăng.”
Ánh mắt Khổng Tước lập tức trở nên ủy khuất, cũng không màng đến sắc mặt khó coi của Tịch Đăng, hắn bỗng cúi người xuống muốn nằm ở bên cạnh Tịch Đăng, “Hôm nay có hai Nguyệt Nguyệt.”
qingyufighting.wordpress.com
Tịch Đăng bỏ tay Khổng Tước ra, cái tên này nửa đêm mò tới, là vì xem chính mình là nam hay là nữ sao? Còn sờ ngực…… Khoan đã!
Tịch Đăng lập tức xoay người đè lên trên người Khổng Tước, cau mày quắc mắt, “Ngươi đến phòng Phách Nguyệt?”
Khổng Tước a một tiếng, sau đó lắc đầu, chậm rì rì nói: “Chỉ tới nơi này.”
Sau khi hắn nói xong, sắc mặt lại lập tức trở nên kỳ quái, hắn nghi hoặc nhìn Tịch Đăng.
Tịch Đăng vừa mới buộc miệng thốt ra âm thanh cũng hoảng sợ. Thanh âm kia là thanh âm của một thiếu nữ đang tuổi thanh xuân mới có thể có được, thanh thúy như chuông bạc.
“Nguyệt Nguyệt? Đăng Đăng?”
Khổng Tước tựa hồ bị thanh âm của Tịch Đăng mê hoặc, hắn nhìn chằm chằm vào bộ ngực bằng phẳng của Tịch Đăng, tiếp đó đưa tay đi xuống tìm tòi.
Tịch Đăng đột nhiên không kịp đề phòng bị người ta bắt lấy nơi yếu hại, thân thể lập tức cứng đờ, lại nghe được Khổng Tước nói: “A, là Đăng Đăng.”
Đáng chết.
Tịch Đăng cắn răng, “Buông ra.”
Khổng Tước nga một tiếng, liền buông lỏng tay.
qingyufighting.wordpress.com
Tịch Đăng ngồi dậy, sửa sang lại y phục, Khổng Tước tới chính là vì nghiệm chứng mình là ai? Hắn còn tưởng rằng Khổng Tước tới tìm nhẫn, xem ra, thần trí Khổng Tước còn chưa khôi phục.
“Đi ra ngoài.”
Tịch Đăng nói xong lại nhíu mi, thanh âm này.
Tay Tịch Đăng đột nhiên bị cầm lấy, vừa nhấc đầu liền thấy Khổng Tước đang nhìn hắn.
Khổng Tước phá lệ cười với hắn một cái, nụ cười kia thật ngốc. Ánh trăng xuyên thấu qua màn lụa mỏng bên cửa sổ chiếu rọi lên giường, cũng chiếu rọi nụ cười của Khổng Tước.
Khổng Tước cười xong liền nhăn nhăn mày, sau hồi lâu hắn mới thốt ra một câu, “Ngươi khó chịu?”
Tịch Đăng rút tay ra khỏi tay Khổng Tước, “Không có.” Hắn sờ sờ cổ chính mình, rũ mắt xuống, “Chỉ có điểm không thích thôi.”
Loại không thích này còn ở trong phạm vi hắn chịu đựng được.
***
qingyufighting.wordpress.com
Sáng sớm, những tia nắng đầu tiên chiếu lên dải đất an tĩnh này. Mặt trời từ trong những tầng mây dày nặng ngọ ngoạy nhô lên, quang minh từng bước từng bước đẩy lùi hắc ám, dần dần phủ lên cả phiến thiên địa này. Tầng mây bắt đầu trở nên thưa thớt, lộ ra bầu trời xanh thẳm.
Tịch Đăng ngồi ở trước gương trang điểm, mặt không chút biểu tình nhìn chằm chằm gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ trong gương. Thị nữ cẩn thận cầm gỗ đào chải một lọn tóc trong tay, chỉ sợ kéo xuống một sợi tóc.
“Tịch Đăng cô nương muốn vấn kiểu tóc gì……”
Thị nữ nói còn chưa nói xong, bỗng lập tức dừng lại. Nàng nhanh chóng thu hồi tầm mắt nhìn về phía gương, cũng không dám thở mạnh.
“Tuỳ ý ngươi đi.”
qingyufighting.wordpress.com
Thời điểm nàng đang thấp thỏm, bỗng nghe thấy một thanh âm dễ nghe, thanh âm này kia tuy rằng rất nhỏ, nhưng nàng vẫn là có thể phân biệt đây là thanh âm chỉ có nữ tử mới có. Nàng áp xuống kinh ngạc nơi đáy mắt, gật đầu xưng vâng.
Bởi vì sợ đắc tội vị khách quý được đặc biệt phân phó này, thị nữ chải một kiểu tóc cực kỳ đơn giản.
Lúc trang điểm, như cũ vẫn bị ngăn trở. Tịch Đăng nghiêng đầu trốn sang bên cạnh, ngữ khí có chút không vui, “Cái này không cần.”
Thị nữ trên mặt toát ra vẻ khó xử, nàng do dự đứng tại chỗ, không biết làm như thế nào cho phải. Thật may có người tới giải thoát khó xử của nàng.
Thanh âm Lê Bảo Đường từ phía sau truyền đến, “Ngươi đi xuống đi.”
Thị nữ lập tức cúi chào rồi nhanh chóng lui ra ngoài, nàng còn không quên khép cửa lại.
Lê Bảo Đường hôm nay mặc một cái áo dài màu xanh ngọc, hắn chậm rãi đi đến phía sau Tịch Đăng, nhìn chăm chú vào gương mặt kia, “Hôm qua ngủ thế nào?”
Ánh mắt Tịch Đăng rất lạnh, “Không tốt.”
qingyufighting.wordpress.com
Phảng phất là vì xác minh những lời này của Tịch Đăng, chỗ giường đệm truyền đến thanh âm sột soạt.
Một lát sau, một cái chân bước xuống giường, Lê Bảo Đường đương nhiên quay đầu nhìn.
Cái chân kia cốt nhục cân xứng, tuy rằng đẹp, nhưng như cũ vẫn có thể nhận ra đây là chân của nam nhân.
Lê Bảo Đường chỉ nhìn thoáng qua, liền nói: “Thành chủ?”
———oOo———
.+”’+.Trúc Xanh.+”’+.