***


Truyện: Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II


Tác giả: Đông Thi Nương


Editor: Trúc Xanh


***


 


Chương 3.9 Ta ở song sinh văn hủy đi CP – Thì ra là một cái yếm màu đỏ tươi


Sắc mặt Tịch Đăng nhanh chóng chuyển lạnh, hắn xoay đầu nhìn Lê Bảo Đường, “Phó thành chủ, tỷ đệ chúng ta chỉ muốn một cuộc sống yên ổn qua ngày.”


Lê Bảo Đường sợ thanh âm của Tịch Đăng bị người khác nghe được, mỉm cười giơ tay đem mặt Tịch Đăng đè vào ngực mình, “So với sống yên ổn, ta có thể cho ngươi vinh hoa phú quý, hơn nữa, ngươi giết nhiều người của thương đội Yêu Vũ thành bảo hộ như vậy, nghĩ tới những ngày tháng sống yên ổn, tựa hồ có điểm người si nói mộng*. Ngươi muốn tỷ tỷ ngươi và ngươi cùng nhau vào thuỷ lao, hay là giả thành nữ nhân giúp ta?”


*Người si nói mộng: Kẻ ngu đần nói chuyện chiêm bao, chỉ người nói năng không ra nghĩa lí gì.


Tịch Đăng động đậy phía dưới, lại bị đè càng chặt hơn, trong mũi ngửi được đều là mùi huân hương trên y phục Lê Bảo Đường.


“Ta có thể giúp Phó thành chủ cái gì?”


Lê Bảo Đường hơi cúi đầu, thanh âm phóng càng thêm thấp, “Chúng ta và Lũng Nhật thành là kẻ thù, cuộc chiến lần trước, Thành chủ mất tích, bây giờ biến thành kẻ ngốc. Mấy ngày trước, mật thám của ta ở Lũng Nhật thành mật báo với ta, Lũng Nhật thành sẽ phái người đến đây, mục đích là ám sát Thành chủ.”


Tịch Đăng nói: “Chuyện này có liên quan gì đến chuyện ta giả nữ nhân?”


Tiếng cười Lê Bảo Đường chợt vang lên, “Bởi vì ta muốn chứng thực lời đồn ta và Thành chủ bất hòa. Vốn trong thành vẫn luôn có tin đồn nói ta thích nam nhân hơn nữ nhân, hơn nữa đối tượng chính là Thành chủ. Chỉ cần làm cho người Lũng Nhật thành biết ta thích nữ nhân, hơn nữa có dã tâm đoạt vị, bọn họ liền sẽ lơi lỏng, do đó sẽ nhanh xuống tay với Thành chủ hơn.”


qingyufighting.wordpress.com


Những lời này của Lê Bảo Đường là có ý gì?


Là nói chuyện Khổng Tước bị thương không phải do hắn làm?


“Ngươi có thể tìm một nữ nhân.” Tịch Đăng vẫn mặt lạnh như cũ.


“Ta cần một mỹ nhân tuyệt sắc, như vậy mọi người mới có thể tin tưởng. Ta không thể chọn nữ nhân thật sự, vì nữ nhân rất phiền toái, hơn nữa dễ dàng động tình, cho nên ngươi là lựa chọn tốt nhất, ngươi và tỷ tỷ ngươi giống nhau như đúc, kế hoạch hóa thành nữ nhân hoàn toàn tích thủy bất lậu*.” Lê Bảo Đường nói, “Cho nên trong khoảng thời gian này tạm thời phải ủy khuất ngươi, nga, đúng rồi, ta còn cần ngươi trở thành ngòi nổ khiến Thành chủ và ta trở nên quyết liệt.”


Ngòi nổ?


Tịch Đăng còn chưa kịp hiểu, bên tai liền vang lên thanh âm ồn ào. Thủ vệ hai bên lập tức xích lại vây quanh Lê Bảo Đường, đem trường thương hướng ra phía bên ngoài.


Lê Bảo Đường thong thả ung dung đem Tịch Đăng ấn nhập càng sâu trong ngực mình, thậm chí rất bình tĩnh nói: “Nhắm mắt lại, không có việc gì.”


Một bàn tay khác của hắn đưa đến phía trước, ôm chặt bả vai Tịch Đăng, đây là tư thế bảo hộ.


Tịch Đăng giống như nữ nhân được hắn bảo hộ.


“Kẻ nào dám lỗ mãng ở trước mặt Phó thành chủ?”


Tịch Đăng không thấy bất cứ thứ gì, chỉ nghe được có người a lớn một tiếng. Tiếp theo liền an tĩnh, có thanh âm nam nhân vang lên, thanh âm kia thật thê lương…


“Lê Bảo Đường, ngươi không giữ chữ tín, thương đội chúng ta mỗi năm nộp nhiều tiền như vậy, thế nhưng ngươi lại sai binh lính Yêu Vũ thành đuổi giết chúng ta!”


Tịch Đăng muốn xoay đầu nhìn xem, đơn giản là vì thanh âm kia cực kỳ quen tai.


Lê Bảo Đường càng thêm dùng sức, tầm nhìn của hắn bị ngăn cản bởi binh khí, chỉ mơ hồ thấy một nam nhân y phục lam lũ thấy không rõ khuôn mặt, chậm rãi mở miệng, “Yêu Vũ thành của chúng ta có ba quy củ. Một, không bắt nạt kẻ yếu. Hai, không bắt nạt nữ nhân. Ba, không cướp đoạt tài vật. Theo ta biết, thương đội các ngươi treo cờ hiệu Yêu Vũ thành, đem này ba điều đều phạm hết.”


Câu chữ có lý, nói năng khí phách.


qingyufighting.wordpress.com


Lê Bảo Đường nói xong lời này, bá tánh chung quanh đều dùng ánh mắt như nhìn côn trùng có hại nhìn nam nhân kia.


Nam nhân kia lại hô to: “Cho dù những việc này chúng ta đều làm, nhưng Yêu Vũ thành cũng khinh người quá đáng, chúng ta liên tục bị đuổi giết bảy ngày, một đám chết đi. Lê Bảo Đường, ngươi là vì tư, nữ nhân trong lòng ngực ngươi kia từng đến nhờ cậy thương đội chúng ta, ngươi coi trọng nàng, bởi vậy mới đuổi tận giết tuyệt với chúng ta.”


Lê Bảo Đường ngô một tiếng, tựa hồ có chút bối rối, “Nếu là như thế, không phải ta nên cảm tạ các ngươi đã tiếp nhận tình yêu của ta giúp ta chứ, tại sao lại hạ độc thủ?”


“Bởi vì người thương đội chúng ta thiếu chút nữa xâm phạm……” Nam nhân đang nói đột nhiên dừng lại.


“Đúng rồi, các ngươi không chỉ hủy quy củ, còn mạo phạm Phó thành chủ phu nhân tương lai của Yêu Vũ thành, chết, đối với các ngươi là giải thoát.”


Lời Lê Bảo Đường nói khiến cho toàn thể bá tánh Yêu Vũ thành đều kinh sợ.


Lê Bảo Đường thích nữ nhân.


Hắn còn chuẩn bị thành thân.


qingyufighting.wordpress.com


Phách Nguyệt mở cửa phòng ra, chuẩn bị đi đến phòng bếp lấy chút đồ ăn, bỗng nghe được hai thị nữ đi qua bên cạnh nàng nói, “Nghe nói Phó thành chủ muốn cưới Tịch Đăng cô nương đó.”


Phách Nguyệt chớp chớp mắt.


Tịch Đăng cô nương là ai?


Tịch Đăng là tên đệ đệ của nàng, “cô nương” trong tiếng Hán nghĩa là nữ nhân, tách ra nàng hiểu, nhưng mà đặt ở bên cạnh nhau thì hoàn toàn không lý giải được.


Bất quá đợi đến tối, lúc nàng nhìn thấy một thiếu nữ ngoại trừ tóc không giống nàng, còn lại đều giống nhau như đúc hướng nàng đi tới, thân thể lập tức cứng đơ.


Thiếu nữ kia đi đến trước mặt nàng, sắc mặt vốn chẳng có biểu tình gì lúc nhìn thấy nàng thì càng khó coi hơn.


“Ngươi đây là cái ánh mắt gì đây?”


Thiếu nữ phát ra thanh âm nam nhân, thanh âm này Phách Nguyệt rất quen thuộc. Chính là thanh âm quỷ đệ đệ đáng ghét kia của nàng.


Phách Nguyệt tức khắc nghẹn họng nhìn trân trối, một đôi mắt đẹp không dám tin tưởng mà nhìn chằm chằm “thiếu nữ” trước mặt, thậm chí làm đổ chén trà trước mặt. Nước trà màu vàng nhạt dọc theo bàn chảy xuống tới, Phách Nguyệt chẳng có tâm tình đi quản, nàng đã hoàn toàn bị sự việc trước mắt làm chấn kinh rồi.


“Đệ đệ, ngươi tại sao?” Phách Nguyệt há miệng thở dốc, khi nhìn thấy một người tiến vào sau đó, tức khắc liền an tĩnh lại.


Lê Bảo Đường đem áo choàng trên người giao cho thị nữ hầu hạ bên cạnh, đi đến bên người Tịch Đăng, liếc hắn một cái, “Ngồi bên cạnh ta.”


Hắn phân phó xong liền đi tới chiếc bàn bên cạnh ngồi xuống, nhìn thấy Phách Nguyệt vẫn còn đang đứng, đột nhiên cười, “Phách Nguyệt cô nương, sau này ngươi phải đổi giọng gọi hắn là muội muội.”


“A?!” Phách Nguyệt hoàn toàn phát ngốc, nhưng phát ngốc không phải chỉ có một mình nàng.


Khổng Tước sau khi nhìn thấy Tịch Đăng, hơn nữa nhìn thấy Tịch Đăng và Phách Nguyệt cùng ngồi với nhau.


Hắn chau mày, ánh mắt ở trên người Phách Nguyệt và Tịch Đăng không ngừng quét tới quét lui.


qingyufighting.wordpress.com


Lúc này, Phách Nguyệt đã thân mật dựa vào Tịch Đăng bên người, hết sờ khuôn mặt đối phương, rồi lại chạm vào đầu tóc, trong miệng không ngừng tán thưởng: “Thật sự là quá giống, ta vốn muốn có một muội muội, hiện tại rốt cuộc thực hiện được rồi.”


Nàng nói xong liền nhận được một ánh mắt rét căm.


Khổng Tước nhìn chằm chằm nửa ngày chỉ nhảy ra một câu, “Hai…… Nguyệt Nguyệt?”


Phách Nguyệt phụt một tiếng bật cười. Tịch Đăng rốt cuộc đen mặt đứng dậy muốn đi, ống tay áo đã bị kéo lấy. Lê Bảo Đường nhướng mày, “Mới vừa khai tiệc, ngươi đi đâu?”


Tịch Đăng từ trong tay Lê Bảo Đường kéo ra ống tay áo của bản thân, “Ta không muốn ăn.”


“Không muốn cũng phải ngồi, bởi vì sau này ngày tháng không muốn ăn sẽ càng nhiều.” Lời này của Lê Bảo Đường hình như có thâm ý.


***


Đêm đó, Tịch Đăng liền dọn đến phòng bên cạnh phòng Lê Bảo Đường. Hắn tắm gội thay quần áo xong, liền phát hiện một người nửa dựa vào trên giường hắn. Tịch Đăng đi qua, vén lên màn lụa, nhìn chằm chằm Lê Bảo Đường đang cầm sách, âm thanh lạnh lùng nói: “Vì sao Phó thành chủ ở chỗ này?”


Lê Bảo Đường chậm rãi đem sách khép lại, giương mắt nhìn Tịch Đăng, “Chờ ngươi đi ra, vì làm ngươi ngụy trang càng thêm thành công, ta cầm một ít đồ vật lại đây.”


Tịch Đăng lúc này mới nhìn đến trên giường đặt vài thứ, mà trên cùng…


Thì ra là một cái yếm màu đỏ tươi.


qingyufighting.wordpress.com


Mặt Tịch Đăng lập tức liền đen, sau khi nhìn thấy Lê Bảo Đường vươn tay khều khều cái yếm kia, sắc mặt càng thêm khó coi.


Bàn tay của Lê Bảo Đường rất xinh đẹp, ngón tay bạch như ngọc thạch cực kỳ thon dài, khớp xương rõ ràng, khều khều cái yếm diễm lệ kia, có vẻ hoa lệ lại dâm loạn. Nếu là một nữ tử thấy tình cảnh này, nhất định sẽ mặt đỏ tim đập, khẩu thị tâm phi mắng Lê Bảo Đường vài câu dâm tặc.


“Vì sợ bị có người ban đêm đến dò xét, buổi tối ngươi cũng phải mặc vào cái này. Đợi lát nữa Nguyên y sư sẽ tới giúp ngươi biến thanh. Về sau mỗi ngày sáng sớm đều sẽ có một thị nữ lại đây giúp ngươi trang điểm.” Lê Bảo Đường buông cái yếm ra, “Những người lúc trước từng gặp qua ngươi, ta đều sẽ đổi đi.”


Tịch Đăng bước nhanh đi qua, đưa mắt nhìn đồ vật trên giường, một phen vứt xuống mặt đất, “Ta sẽ không mặc cái này, ban ngày giả thành nữ nhân đã là điểm mấu chốt của ta.”


***


Nguyên y sư mang theo hòm thuốc đi vào, hành lễ, nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm của Lê Bảo Đường, liền cúi đầu đi vào phía sau màn lụa.


“Y sư, trước giúp hắn đổi dược đi, vừa nãy miệng vết thương hình như lại nứt ra, sau đó rồi xử lý thanh âm.” Giọng nói của Lê Bảo Đường rất ôn hòa, chẳng qua bên ngoài thanh âm của hắn tựa hồ có chút thanh âm cổ quái khác.


qingyufighting.wordpress.com


Nguyên y sư thưa vâng, hắn ngẩng đầu, mặt không đổi sắc nhìn một màn trước mắt.


Thanh niên hắc y tuấn mỹ phong lưu ngồi dựa ở trên giường, một bàn tay bắt lấy đôi tay thiếu nữ mỹ mạo, một bàn tay khác ôm eo đối phương. Mà thiếu nữ ghé vào trên người thanh niên, phần cổ áo mở rộng ra, lộ ra hai sợi dây lưng tinh tế màu đỏ tươi, dây lưng xinh đẹp trên da thịt tuyết trắng, hoạt sắc sinh hương. Thiếu nữ sắc mặt ửng đỏ, dùng một đôi mắt ầng ậng nước gắt gao mà trừng mắt thanh niên trước mặt.


Thanh niên trên mặt mang ý cười, nói với Nguyên y sư: “Ngươi lại đây đi, hắn thật sự rất lộn xộn.”


Nguyên y sư đi qua, bởi vì miệng vết thương của Tịch Đăng nằm ở bụng, hắn cần phải cởi bỏ áo trên. Hắn ngồi xổm xuống, giơ tay cởi bỏ đai lưng của Tịch Đăng.


Có lẽ bởi vì sắp đi ngủ, vừa cởi bỏ dây lưng y phục liền lỏng ra, do đó lộ ra cái yếm đỏ tươi bên trong. Cái yếm kia thêu rất tinh xảo, đôi uyên ương ở phía trên cũng rất sống động. Nguyên y sư chợt nín thở, tiếp đó cuốn một bên yếm lên.


“Miệng vết thương có vỡ ra không?”


Nguyên y sư nghe Lê Bảo Đường nói, lắc đầu, “Miệng vết thương phục hồi rất tốt.”


Da thịt dưới tay thập phần tinh tế, nếu không phải biết đối phương là nam tử, chỉ sợ thực sự có cảm giác đường đột giai nhân.


 


———oOo———


.+”’+.Trúc Xanh.+”’+.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play