***


Truyện: Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II


Tác giả: Đông Thi Nương


Editor: Trúc Xanh


***


 


Chương 3.8 Ta ở song sinh văn hủy đi CP – Lê Bảo Đường bảo hắn mặc nữ trang


“Cự tuyệt?” Lê Bảo Đường nhẹ nhàng nói hai chữ này, tươi cười trên mặt không giảm, “Trên đời này có một số việc không có cách nào có thể cự tuyệt.”


Hắn nói lời này xong, giương giọng nói với bên ngoài: “Người đâu, đem đồ ăn lên.”


Tịch Đăng thế mới biết Lê Bảo Đường mời hắn tới dùng bữa, đây là Hồng Môn Yến sao? Hơn nữa tựa hồ chỉ có một mình Lê Bảo Đường mở Hồng Môn Yến.


Tịch Đăng nhìn đồ ăn trên mặt bàn, có lẽ là Lê Bảo Đường bận tâm vết thương của Khổng Tước, tất cả đều là một số món chay và một ít canh bổ, cực kỳ thanh đạm.


Lê Bảo Đường chờ đồ ăn được bưng lên xong, liền múc một chén canh cho Khổng Tước, tiếp đó lại sai bảo một thị nữ đứng bên cạnh Khổng Tước hầu hạ Khổng Tước dùng bữa. Còn hắn thì ngồi ở bên cạnh uống rượu.


Khổng Tước tựa hồ không thích thị nữ kia, đồ ăn nàng gắp vào trong chén hắn, hắn một mực không chạm vào. Thị nữ thấy Khổng Tước không ăn, trên mặt lập tức hiện ra vẻ lo lắng, chẳng qua ánh mắt lúc nàng lo lắng nhìn Lê Bảo Đường, bên trong tựa hồ còn có vẻ sợ hãi.


“Thành chủ, ngươi ăn một chút đi.” Thị nữ dỗ Khổng Tước.


qingyufighting.wordpress.com


Khổng Tước duỗi tay đẩy ra cái chén thị nữ đưa qua, ống tay áo rộng thùng thình lại đem chén canh lúc trước Lê Bảo Đường múc cho hắn bị đổ.


Thị nữ thấy thế, lập tức đi lau.


Lê Bảo Đường đột nhiên duỗi tay ngăn chặn tay thị nữ, hắn hơi nhíu mi, ngữ khí hiền lành, “Thành chủ không thích ăn, vậy đem những đồ ăn trước mặt thành chủ xuống đi.”


Thị nữ vội vàng thưa vâng.


Chỉ chốc lát, những món đồ ăn Khổng Tước có thể duỗi tay đến đều bị đem xuống hết.


Trên bàn không khí càng cứng ngắc, Phách Nguyệt cũng ngừng đũa, duy độc chỉ có một mình Tịch Đăng vẫn tiếp tục ăn. Bị nhốt ba ngày, mỗi ngày chỉ có thể uống chút cháo loãng. Hắn muốn cho miệng vết thương nhanh hồi phục như cũ.


Lê Bảo Đường tựa hồ cảm thấy Tịch Đăng thú vị, cũng không uống rượu, ánh mắt sáng quắc nhìn Tịch Đăng. Thấy đối phương uống mấy chén canh, lại xới thêm hai chén cơm, rốt cuộc nhịn không được nói: “Ăn ngon?”


Tịch Đăng lắc đầu.


qingyufighting.wordpress.com


Lê Bảo Đường cười, “Ta còn tưởng rằng chỉ có ngươi cho rằng ăn ngon, bằng không tại sao bọn họ không ăn, bất quá thì ra ngươi cũng cảm thấy không thể ăn. Vậy vì sao ngươi còn ăn nhiều như vậy?”


Tịch Đăng buông chén, trực tiếp dùng mu bàn tay lau miệng, “Đói bụng mà thôi.”


Lê Bảo Đường cười to ra tiếng, thẳng hô thú vị.


Tịch Đăng không ngờ rằng, bởi vì hắn ăn được nhiều, mỗi một bữa cơm kế tiếp hắn đều ăn cùng Lê Bảo Đường, chính xác mà nói, Lê Bảo Đường một bên uống rượu một bên nhìn hắn dùng bữa.


Từ buổi Hồng Môn Yến quỷ dị ngày ấy, Tịch Đăng bị nhốt ở một căn phòng, ngay cả Phách Nguyệt cũng không thể nhìn thấy, đến nỗi Khổng Tước, cũng chẳng thấy đâu, chỉ là nghe thủ vệ nhắc tới, ngày gần đây phủ thành chủ đang rộng rãi chiêu mộ danh y trị liệu bệnh cho Khổng Tước.


Hay nói cách khác, toàn bộ Yêu Vũ thành hiện tại đều biết thành chủ của bọn họ bị ngốc rồi.


qingyufighting.wordpress.com


***


Lê Bảo Đường một tay chống cằm, một tay bưng chén rượu, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tịch Đăng. Tịch Đăng mặt không đổi sắc đối diện với ánh nhìn chăm chú của người ta chậm rãi uống canh.


Tịch Đăng không biết Lê Bảo Đường muốn làm cái gì, có lẽ muốn từ chỗ hắn biết được nhẫn thành chủ ở đâu.


Ban đầu Tịch Đăng lấy nhẫn là để đổi một cái hứa hẹn, ví dụ như cho hắn và Phách Nguyệt ở Yêu Vũ thành hoặc là một thành trấn khác vô âu vô lo sinh sống.


Nhưng hiện giờ thấy thái độ của Lê Bảo Đường, Tịch Đăng cảm giác chiếc nhẫn này hình như đã trở thành bùa hộ mệnh của hắn và Phách Nguyệt.


Nhưng mà lá bùa hộ mệnh này cũng là bùa đòi mạng.


Lê Bảo Đường không chiếm được nhẫn đang giằng co cùng Tịch Đăng, nhưng Tịch Đăng không biết khi nào Lê Bảo Đường sẽ hết kiên nhẫn.


qingyufighting.wordpress.com


“Mỗi lần nhìn thấy ngươi ăn cái gì đó, đều tựa hồ cảm thấy thứ này ăn rất ngon, nhưng mà ta nếm một ngụm, lại cảm thấy thật tẻ nhạt vô vị.” Lê Bảo Đường một ngụm đem chén rượu uống cạn, “Hơn hai mươi năm, đều là như thế này, thật sự quá không thú vị. Một đầu bếp trù nghệ không thấy tiến bộ, thậm chí càng làm càng kém, có nên đổi một đầu bếp mới hay không đây?”


Động tác uống canh của Tịch Đăng hơi dừng, giương mắt nhìn Lê Bảo Đường.


“Có thể đối với ta một người ngoại lai mà nói, trù nghệ của đầu bếp này đã đủ tốt.”


Bộ dáng Lê Bảo Đường hơi kinh ngạc, “Phải không? Có thể có rất nhiều người cũng nghĩ giống như ngươi, nhưng nếu thay đổi một đầu bếp mới, bọn họ hẳn sẽ thay đổi ý tưởng, tuy ban đầu sẽ có điểm kháng cự, nhưng rất nhanh sẽ tiếp thu, thậm chí sẽ quên đầu bếp cũ.”


Hắn nói xong liền đứng lên, chậm rãi đi đến phía sau Tịch Đăng, đôi tay đặt ở Tịch Đăng trên vai, cúi người xuống, đem đầu đặt ở bên cạnh đầu Tịch Đăng, “Ngươi cảm thấy thế nào?”


Tịch Đăng nghiêng về một bên, tránh đi sự thân cận có chút quá mức của Lê Bảo Đường.


Lê Bảo Đường đứng thẳng dậy, “Hôm nay thời tiết không tồi, ngươi cùng ta đi ra ngoài đi.”


Cho dù Tịch Đăng có cự tuyệt phản kháng thì tới chỗ Lê Bảo Đường tất cả đều hóa thành hư vô. Nhưng điều Tịch Đăng không nghĩ tới chính là, Lê Bảo Đường thế nhưng bảo hắn mặc nữ trang.


***


qingyufighting.wordpress.com


Yêu Vũ thành là thành trấn lớn nhất sa mạc, bởi vậy vô cùng phồn hoa.


Cửa hàng san sát nối tiếp nhau, trà phường quán rượu, sắc cờ đỏ tươi phần phật rung động trong gió. Trên đường rộn ràng nhốn nháo, người đi đường đông đúc chen vai, tiếng người ồn ào, nơi nơi đều là tiếng thét to, tiếng rao hàng náo nhiệt.


Đột nhiên xa xa truyền đến tiếng lục lạc, tuy chẳng thấy lục lạc ở đâu nhưng thanh âm lại nghe được rõ ràng, một đám người nhốn nháo bỗng chốc an tĩnh lại. Những nhóm dân chúng nghe được tiếng lục lạc lập tức ngừng động tác trên tay, thối lui sang hai bên đường phố.


Thanh âm lục lạc tượng trưng cho người của phủ thành chủ đi ra ngoài, bình thường chỉ có thành chủ và phó thành chủ có thể dùng.


Quả nhiên, một đám thị vệ mặc khôi giáp cầm trường thương màu đen, khuôn mặt lạnh lùng đi tới, mà bị bọn họ vây quanh ở giữa chính là một con lạc đà. Dân chúng lập tức liền nhận ra người trên lạc đà là ai. Chỉ là bọn họ rất nghi hoặc vì sao người trước người phó thành chủ lại một thiếu nữ?


Có đồn đãi nói phó thành chủ giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc, chưa bao giờ nói năng giả dối ngọt ngào với nữ nhân, nhưng hôm nay lại cùng một nữ nhân cùng cưỡi lạc đà?


Nhưng mà mỹ mạo của thiếu nữ kia quả thật có có thể đả động nhân tâm, cho dù mặt vô biểu tình.


qingyufighting.wordpress.com


Một đầu tóc đen được bện thành nhiều con rít nhỏ, phía trên xuyên những viên ngọc thạch chạm rỗng. Trên gương mặt tuyết trắng ở hai bên khóe mắt điểm mỗi bên một nốt chu sa. “Nàng” mặc một thân màu đỏ kỵ trang, cùng phó thành chủ toàn thân hắc bào ngồi cùng một chỗ, cực kỳ tương phản, lại cũng cho người ta một loại cảm giác phù hợp đến hoàn mỹ.


Dân chúng ở Yêu Vũ thành vẫn thường xuyên lo lắng cho hôn sự của thành chủ và phó thành chủ của bọn họ, bởi vì hai người bọn họ thật sự quá hoàn mỹ. Hiện tại, tựa hồ phó thành chủ đã không cần bọn họ lo lắng nữa rồi.


Lê Bảo Đường cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Sao không cười? Tỷ tỷ ngươi hình như cười lên khá xinh đẹp.”


Tịch Đăng hơi hơi híp mắt, môi khẽ động, “Ta không ngại hiện tại kéo y phục trên ngực ta ra.”


Lê Bảo Đường cười một tiếng, “Ngươi có thể thử xem, ta đành phải đổi tỷ tỷ ngươi tới làm lá chắn vậy.”


 


———oOo———


.+”’+.Trúc Xanh.+”’+.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play