***
Truyện: Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II
Tác giả: Đông Thi Nương
Editor: Trúc Xanh
***
Chương 3.7 Ta ở song sinh văn hủy đi CP – Có phải nàng rất sợ hay không?
Đối với Lê Bảo Đường, nguyên văn dùng tám chữ hình dung hắn… “Lang diễm độc tuyệt*, tâm cơ ngoan tuyệt.”
*Lang diễm độc tuyệt: Xuất phát từ nhạc phủ thần huyền khúc 《 Bạch Thạch Lang Khúc 》
Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh.
Vẻ tươi riêng một cõi, thiên hạ chẳng người tranh.
Ý chỉ vẻ đẹp hào hoa phong nhã, độc đáo, riêng biệt khó có thể diễn tả, không ai có thể sánh bằng.
Kỳ thật khuôn mặt hắn nếu nhìn kỹ, tựa hồ cũng không quá xuất chúng. Dung mạo của Khổng Tước tuyệt đối hơn hắn hai phần. Nhưng Lê Bảo Đường rất có ý nhị, hoặc là nói có một loại phong tình. Bất đồng với cái vẻ phong tình của con hát trong Câu Lan viện, phong tình trên người hắn tuyệt không sẽ làm người ta liên tưởng đến những chuyện xấu xa kia, phong tình trên người hắn là cao khiết, hơn nữa tựa hồ đã khắc vào trong xương tuỷ.
Khi Phách Nguyệt nhìn thấy Lê Bảo Đường, hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nàng cảm thấy người trước mắt này còn đẹp hơn tất cả những người nàng đã gặp qua. Bởi vì Lê Bảo Đường, nàng hoàn toàn quên tình cảnh hiện tại của chính mình.
qingyufighting.wordpress.com
Đôi mắt đẹp của Lê Bảo Đường đảo qua một lượt ba người bọn họ, cuối cùng dừng lại ở trên người Khổng Tước. Ấn đường hắn nhíu lại, đôi mắt toát ra vẻ lo lắng.
“Tại sao thành chủ lại biến thành dạng này?”
Từ phản ứng lại của đối phương Tịch Đăng cảm thấy có vấn đề, xác thực mà nói thái độ của Lê Bảo Đường có vấn đề. Nguyên văn hắn tuy rằng oán hận Khổng Tước hoa tâm, nhưng sau khi đem đối phương ném ở sa mạc vẫn luôn hối hận, lúc gặp lại gần như thất thố. Nhưng hiện tại Lê Bảo Đường, tuy rằng hắn biểu hiện lo lắng, nhưng hắn lại chẳng có nửa phần động tĩnh tiến đến cẩn thận xem xét thương thế của Khổng Tước, thậm chí cũng không cho người đi lên đỡ Khổng Tước.
Hắn đứng ở xa xa, giống như một đóa hoa, bày tỏ sự tốt đẹp của chính mình.
“Ngươi kêu hắn thành chủ? Hắn là ai?” Tịch Đăng hỏi.
Ánh mắt Lê Bảo Đường chuyển qua mặt Tịch Đăng, “Ngươi là ai? Tại sao lại ở cùng một chỗ với thành chủ Yêu Vũ thành của chúng ta?”
“Chúng ta nhặt được hắn ở sa mạc, nếu hắn là thành chủ của các ngươi, chúng ta cũng coi như giúp các ngươi, vậy ngươi có thể giúp chúng ta một chuyện không?” Tịch Đăng nói.
Lê Bảo Đường nhẹ nhàng phất tay, mất hết cả hứng thú nói: “Có ân hay không chỉ là lời nói một bên của ngươi, bắt hai người này lại, đỡ thành chủ vào trong xe ngựa.”
Tịch Đăng nhíu mày, nhưng hắn căn bản không đánh lại quân đội chính quy, đành phải khoanh tay chịu trói. Hắn cầm tay Phách Nguyệt trấn an, nhưng rất nhanh hai người bọn họ đã bị kéo tách ra.
qingyufighting.wordpress.com
Khổng Tước được đỡ vào trong xe ngựa, Lê Bảo Đường nhìn miệng vết thương trên trán Khổng Tước, liền lập tức bảo y sư đi theo lên xe ngựa chẩn trị cho Khổng Tước.
“Phó thành chủ, trên người kẻ này có thương tích.”
Binh lính kéo Tịch Đăng xuống lập tức phát hiện trên người Tịch Đăng có điểm khác thường. Hắn vừa rút tay ra liền thấy, dưới ánh trăng, tay hắn đã thành màu đỏ sậm.
Lê Bảo Đường ngô một tiếng, “Chờ xử lý tốt vết thương của thành chủ, rồi bảo y sư đến nhìn xem đi, trở về thành.”
***
Tịch Đăng và Phách Nguyệt tay chân bị trói, giống như lúc trước Khổng Tước đã từng trải qua, bị người khác ấn lên trên lạc đà, miệng vết thương gặp xóc nảy càng thêm nặng, Tịch Đăng trực tiếp ngất. Lại vì đau đớn mà tỉnh lại.
Tịch Đăng mở mắt ra, mơ mơ hồ hồ thấy rõ trước mặt là một người mặc bạch y, hắn giơ tay một quyền đánh qua, lập tức nghe được ai da một tiếng, sau đó miệng vết thương của hắn càng đau.
“Còn đánh người? Đau muốn chết.” Người nọ bụm mặt, tức giận mà nhìn Tịch Đăng, “Nếu ngươi không muốn sống nữa, lại đánh ta một đấm nữa thử xem.”
Tịch Đăng sắc mặt tái nhợt, hắn nhìn kỹ bạch y nhân, lại thấy bên cạnh hắn có hòm thuốc. Thì ra là y sư.
Tịch Đăng mở to mắt nhìn chung quanh, đây là căn phòng rất xa lạ, trang hoàng lộng lẫy, nơi nơi đều trải thảm lông tuyết trắng. Mà phía sâu trong phòng này lại được che chắn bởi một lớp lụa mỏng màu xanh, phía sau hình như còn có không gian.
Đây là nơi nào?
qingyufighting.wordpress.com
“Ngươi đừng lộn xộn.” Bạch y nhân thấy Tịch Đăng đang nhìn ngó khắp nơi, một lần nữa cúi đầu xử lý miệng vết thương cho Tịch Đăng. Bởi vì đau đớn, tầm mắt Tịch Đăng còn đang đánh giá gian phòng một lần nữa quay trở lại tụ ở trên người bạch y nhân.
Bạch y nhân tựa hồ phát hiện tầm mắt Tịch Đăng, ngữ khí mang vẻ cảnh cáo, “Nếu ngươi còn dám đánh ta, ta liền trị chết ngươi. Không đúng, không trị, ngươi trực tiếp có thể chết luôn.”
Tịch Đăng mím môi dưới, nhẹ nhàng nói câu xin lỗi.
Bạch y nhân nghe vậy ngẩng đầu nhìn Tịch Đăng, cái gì cũng không nói. Hắn nhanh chóng xử lý tốt miệng vết thương của Tịch Đăng, sửa sang đồ đạc xong, liền ôm hòm thuốc lên, nói với người phía sau màn lụa xanh mỏng: “Phó thành chủ, xong rồi.”
Tịch Đăng rùng mình, Lê Bảo Đường ở đây?
Phảng phất vì xác minh ý nghĩ của Tịch Đăng, thanh âm Lê Bảo Đường từ phía sau màn lụa xanh mỏng truyền ra.
“Phiền toái Nguyên y sư.”
Người được gọi là Nguyên y sư liền xoay người rời đi.
Tịch Đăng đưa mắt nhìn vùng bụng bị quấn kín mít, đột nhiên phát hiện có điểm không thích hợp. Hắn nâng tay lên, sờ soạng mặt chính mình, lại nắm lên một lọn tóc.
Lúc mình hôn mê, đã được thay đổi y phục, tóc tỏa ra mùi hương, nói cho hắn biết, không chỉ thay đổi y phục, còn được tắm rửa.
Tịch Đăng tay chống ở trên thảm lông, muốn bò dậy. Lúc này hắn ngồi dựa vào góc tường.
Tịch Đăng còn chưa đứng lên, lụa xanh mỏng liền động.
qingyufighting.wordpress.com
Lê Bảo Đường thay đổi một bộ y phục màu xanh nhạt, đi chân trần, tóc xõa tung, tựa hồ cũng vừa mới tắm rửa xong.
Khuôn mặt hắn không có biểu tình mà đi đến trước mặt Tịch Đăng, thấy Tịch Đăng muốn đứng lên, hắn nâng lên chân dẫm xuống đầu gối Tịch Đăng.
Tịch Đăng kêu lên một tiếng, lại ngã ngồi xuống.
Lê Bảo Đường không thu hồi chân, mà là chậm rì rì nói: “Lộn xộn, miệng vết thương sẽ một lần nữa vỡ ra. Ngươi chết không có việc gì, nhưng ta muốn biết thành chủ của chúng ta có chuyện gì?”
Tịch Đăng ngẩng đầu nhìn hắn.
Lê Bảo Đường nói: “Hắn phát ngốc.”
“Lúc chúng ta nhặt được hắn đã ngốc rồi.”
“Phải không? Các ngươi có nhìn thấy nhẫn đá quý lục bảo trên tay hắn?”
Lời nói của Lê Bảo Đường lộ ra cổ quái. Cái nhẫn lục bảo kia kỳ thật chính là ấn thành chủ, tượng trưng cho địa vị thành chủ. Hắn tựa hồ so với thương thế của Khổng Tước, càng quan tâm cái nhẫn kia hơn.
“Cái nhẫn gì?”
Lời nói của Tịch Đăng tựa hồ làm Lê Bảo Đường không vừa lòng, hắn hơi hơi nhíu mày, thu hồi chân, “Không thấy sao?” Hắn lại liếc mắt nhìn Tịch Đăng một cái, “Người dị tộc, ngươi là ai? Vừa rồi ba người các ngươi đã trải qua chuyện gì?”
qingyufighting.wordpress.com
Tịch Đăng nói đúng sự thật, ánh mắt Lê Bảo Đường lập tức chuyển lạnh. Hắn cúi người, ngón cái và ngón trỏ bóp chặt cằm Tịch Đăng, cưỡng bách đối phương ngẩng đầu, nhìn thẳng hai mắt đối phương.
“Nếu lời nói của ngươi có một câu nói dối, ta liền đem tỷ tỷ của ngươi bán vào kỹ viện, mà ngươi…” Hắn hơi ngừng, “Đem bán cho những kẻ giàu có một số sở thích đặc thù.”
Tịch Đăng mím môi, nghiêng đầu sang một bên tránh ra tay Lê Bảo Đường, âm thanh lạnh lùng nói: “Nếu tỷ đệ chúng ta thật sự là ân nhân của thành chủ, thế thì những chuyện phó thành chủ làm chính là vong ân phụ nghĩa.”
Lê Bảo Đường ngồi dậy, “Nếu thực sự có ân, ta sẽ hảo hảo báo đáp các ngươi.” Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, “Nếu không phải, vậy các ngươi liền xong rồi, ta sẽ không lưu lại một kẻ thích nói dối.”
Hắn nói xong, liền lớn tiếng gọi người. Lập tức có hai người mặc khôi giáp tiến vào, trực tiếp bắt lấy Tịch Đăng kéo ra bên ngoài.
Tịch Đăng nỗ lực tránh động đến miệng vết thương của mình, nhìn nhìn hai người trái phải mặt lạnh như tiền, “Hai vị đại ca, các ngươi muốn mang ta đi đâu?”
Câu hỏi của Tịch Đăng không có bất luận đáp án nào, nhưng mà rất nhanh hắn liền biết. Hắn bị ném đến một nơi giống như phòng chứa củi, hai người kia đem hắn ném vào xong, liền trực tiếp khóa cửa. Trông hình bóng lộ ra phía ngoài cửa, tựa hồ trực tiếp canh giữ ở cửa.
Tịch Đăng gom lại xiêm y, miệng vết thương hình như lại chảy máu rồi. Hắn miễn cưỡng lôi kéo ít rơm rạ đặt xuống dưới thân, lại chợp mắt nằm xuống.
Không biết Phách Nguyệt hiện tại như thế nào?
Có phải nàng rất sợ hay không?
qingyufighting.wordpress.com
Tịch Đăng ở trong gian phòng chất củi kia ngây người ba ngày, người nhìn thấy ngoại trừ thủ vệ, chính là vị y sư trị liệu miệng vết thương cho hắn. Nguyên y sư mỗi ngày đều sẽ đến đây đổi thuốc cho hắn, nhưng không nói chuyện, cũng không trả lời những câu hỏi của Tịch Đăng. Nếu là Tịch Đăng bóp cổ hắn uy hiếp, hắn liền lấy ngân châm hướng nơi nào đó trong thân thể của Tịch Đăng đâm một kim, Tịch Đăng liền lập tức thoát lực.
Ba ngày sau, Tịch Đăng bị hai thủ vệ dẫn đi ra ngoài.
Bọn họ đem hắn ném vào một cái thùng nước ấm, có lẽ là trước nay chưa từng hầu hạ ai tắm, cứ thế cầm bàn chải chà xoát khắp người Tịch Đăng. Tịch Đăng thiếu chút nữa bị xoát rớt một tầng da, sau đó bị bọn họ ép buộc mặc y phục, lại mang đến một cái đại điện.
Suốt cả quá trình, Tịch Đăng phản kháng vô số lần, nhưng thông thường đều bị nhanh chóng áp xuống.
Hai thủ vệ đem Tịch Đăng ném xuống mặt đất đại điện, hành lễ, rồi đi ra ngoài khép cửa lại.
Tịch Đăng che lại miệng vết thương từ trên mặt đất bò dậy, vừa nhấc đầu, liền thấy được Phách Nguyệt. Xác thực nói, hắn thấy được ba người.
Khổng Tước ngồi ngay ngắn ở ghế trên, trên trán bao quanh một vòng băng gạc. Một đầu tóc đen dùng ngọc quan xám trắng vấn lên, thần sắc có bệnh tái nhợt, mang theo vài phần mỹ cảm gầy yếu.
Phách Nguyệt ngồi ở bên tay phải hắn, ăn mặc phục trang của nữ tử người Hán, phía trong mặc một bộ y phục màu vàng nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo xanh nhạt, hạ thân là một chiếc váy dài màu trúc bạch. Tóc của nàng được nhẹ nhàng vấn lên, cắm một cây trâm Khổng Tước, ấn đường vẽ một đóa hoa đào. Lúc nàng nhìn thấy Tịch Đăng, tay đặt ở trên đùi đột nhiên nắm chặt váy, lại mím chặt môi không phát ra bất cứ thanh gì.
Lê Bảo Đường ngồi ở bên tay trái Khổng Tước, hắn vấn tóc cao, đeo đai buộc trán màu đỏ thêu hoa văn hoa cỏ, khoác áo choàng đen bên ngoài áo lót, hắn đang bưng ly rượu, cả người thoạt nhìn không chút để ý.
qingyufighting.wordpress.com
“Tới chọn vị trí ngồi đi.” Lê Bảo Đường quay đầu hơi hơi mỉm cười với Tịch Đăng, “Tỷ tỷ ngươi đã đợi rất lâu.”
Tịch Đăng chậm rãi đi qua, ở bên người Phách Nguyệt ngồi xuống, nhìn thẳng Lê Bảo Đường, “Ngươi kêu ta tới là làm gì?”
Lê Bảo Đường buông ly rượu, ôn nhu cười với Khổng Tước, “Thành chủ, hiện tại hai người đều mời tới, ngươi xem có chuyện gì phân phó?”
Tịch Đăng nghe vậy cũng nhìn Khổng Tước, Khổng Tước như là không nghe thấy Lê Bảo Đường nói chuyện, hắn chỉ nhìn chằm chằm cái bàn, một chút phản ứng cũng không có. Lê Bảo Đường cũng không vội, tiếp tục nhìn Khổng Tước, trên mặt vẫn luôn duy trì tươi cười.
Không biết qua bao lâu, Khổng Tước mới nói câu đầu tiên: “Mấy ngày nay ít nhiều nhờ hai vị chiếu cố bản thành chủ mới có thể sống sót, ta hy vọng hai vị có thể lưu lại Yêu Vũ thành, để ta cùng với toàn bộ Yêu Vũ thành có một cơ hội báo đáp.”
Lúc hắn nói nhưng lời này, ngữ tốc rất chậm, thanh âm khàn khàn, từ đầu tới đuôi ánh mắt đều không nhìn về phía Phách Nguyệt hay là Tịch Đăng.
Tươi cười trên mặt Lê Bảo Đường mở rộng hơn, hắn quay đầu lại cười với hai người Tịch Đăng, “Hai vị nghe rõ chứ?”
Tịch Đăng gật đầu, mặt vô biểu tình, “Nghe rõ, nhưng ta cự tuyệt.”
———oOo———
.+”’+.Trúc Xanh.+”’+.