Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II

Chương 3.6 Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II – Hắn vươn tay hơi hơi vén lên khăn che mặt, lộ ra một gương mặt đủ để chiết sát vạn vật


...

trướctiếp

***


Truyện: Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II


Tác giả: Đông Thi Nương


Editor: Trúc Xanh


***


 


Chương 3.6 Ta ở song sinh văn hủy đi CP – Hắn vươn tay hơi hơi vén lên khăn che mặt, lộ ra một gương mặt đủ để chiết sát vạn vật


Ba ngày sau, bọn họ đến một trấn nhỏ gần đó. Thiết Học Bình bao một khách điếm trong thành, tạm thời nghỉ ngơi hồi phục, ngày mai xuất phát. Bọn họ đã cách Yêu Vũ thành không xa.


Các nam nhân trong thương đội gào thét kết bạn đi kỹ viện trong thành. Đã có phòng có thể ở, một cô gái như Phách Nguyệt cũng không tiện ở cùng một phòng với nam nhân, Tịch Đăng liền đi tìm Thiết Học Bình.


“Thiết đại ca, ta muốn lấy thêm một phòng.”


Tịch Đăng lấy ra một khối bạc vụn.


Thiết Học Bình nhìn bạc, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đánh giá trên người Tịch Đăng một vòng, cuối cùng, mới nói: “Trên người của ngươi đào đâu ra nhiều tiền như vậy? Tuổi còn trẻ, phải biết tiết kiệm, sau này tiêu tiền cũng phải đúng lúc đúng chỗ.”


Tịch Đăng nghe Thiết Học Bình nói, lại nghe ra mùi vị khác. Chỉ sợ Thiết Học Bình đã sớm biết chuyện Nguyên Anh đoạt tiền của hắn, chẳng qua mở một mắt nhắm một mắt thôi.


Tịch Đăng vì an toàn, không đem toàn bộ tiền đặt ở một chỗ, hơn nữa vì sợ thất lạc ngoài ý muốn với Phách Nguyệt, nên ở chỗ Phách Nguyệt cũng để một phần tiền.


“Người Hán các ngươi không phải có câu Nghìn vàng tiêu hết rồi lại đến* sao?”


*Trích từ bài thơ “Tương Tiến Tửu” (Sắp Mời Rượu) của Lý Bạch.


Thiết Học Bình buồn bực cười, “Ngươi thật thú vị.”


Hắn duỗi tay tiếp nhận tiền của Tịch Đăng, như là tùy ý nói, “Bọn họ đều đi phát tiết, ngươi muốn cùng đi không?”


Tịch Đăng đương nhiên từ chối, Thiết Học Bình cũng không nhiều lời, huơ huơ tay bảo Tịch Đăng đi tìm tiểu nhị của khách điếm.


qingyufighting.wordpress.com


Tịch Đăng tìm tiểu nhị khách điếm bảo hắn mở một gian phòng khác, lại cho chút tiền nhờ đối phương đưa lên mấy thùng nước ấm. Tiểu nhị nhận tiền liền lập tức đáp ứng, nhanh nhẹn rời đi.


Tịch Đăng trở về phòng, nhìn thấy Khổng Tước đang ngồi bên cạnh bàn, hắn đang nhìn chằm chằm chén trà bị mẻ một miếng ở trên bàn.


Tịch Đăng tiến vào, ánh mắt Khổng Tước vẫn còn ngơ ngác, không biết suy nghĩ cái gì. Mãi cho đến khi Tịch Đăng đến gần, lấy ấm trà trên bàn rót một ly nước, Khổng Tước lúc này mới phảng phất giống như bừng tỉnh từ trong mộng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tịch Đăng.


Tịch Đăng liếc hắn một cái, uống một ngụm nước. So với nước hồ ngày thường vẫn uống, nước này hơi đắng một chút.


“Đợi lát nữa ngươi có thể tắm rửa, sẽ có người đưa nước lên.”


Tịch Đăng nhìn xuống y phục trên người Khổng Tước. Y phục của Khổng Tước rất quý báu, thậm chí cổ tay áo đều thêu bằng tơ vàng, ngày xưa bởi vì bẩn, nên che đậy được vài phần, nhưng vẫn sợ người có tâm phát hiện. Dù sao Thành chủ Yêu Vũ thành trời sinh dị đồng cũng không phải một bí mật.


Tịch Đăng quyết định buổi chiều ra ngoài một chuyến, mua hai bộ y phục cho Khổng Tước.


Hắn ra ngoài tìm Phách Nguyệt, bảo nàng ngoan ngoãn ở trong phòng, nếu không phải chủ khách điếm tới gõ cửa thì không được mở.


Thành trấn này tuy nhỏ, nhưng khách điếm lại cách cửa hàng y phục rất xa, một cái ở thành nam một cái ở thành bắc.


Sau khi Tịch Đăng chạy vặt xong, sắc trời đã hơi hơi tối sầm, đợi đến khi hắn trở lại khách điếm, trời đã hoàn toàn đen.


Tịch Đăng đi lên trên lầu, phòng của ba người bọn họ là hai gian cuối hành lang. Hắn mới vừa bước lên hành lang, liền từ trong không khí ngửi ra mùi vị không tầm thường.


Trái tim rung lên, Tịch Đăng lập tức bước nhanh đi tới, trước tiên đứng ở trước cửa phòng Phách Nguyệt, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cười hi hi ha ha mơ hồ, hắn không cần nghĩ ngợi liền đá văng cửa.


qingyufighting.wordpress.com


Cảnh tượng bên trong làm Tịch Đăng lập tức siết chặt nắm tay.


Mấy nam nhân đang vây quanh ở mép giường, nghe thấy động tĩnh xoay người, sau khi thấy rõ là Tịch Đăng, đều nhao nhao cười, “A, tới rồi.”


Trên giường có hai người, Tịch Đăng nhìn thấy người ở phía trên là Khổng Tước. Mà người dưới thân Khổng Tước chính là Phách Nguyệt.


Khổng Tước nghe được động tĩnh lập tức quay đầu, trên cái trán trơn bóng của hắn đang chảy máu.


Lúc nhìn thấy Tịch Đăng, đôi mắt hắn lập tức sáng ngời, trong cổ họng cơ hồ phát ra một tiếng gào rống không rõ, nhưng vẫn như cũ gắt gao che chở người dưới thân.


Một bên tay áo của Phách Nguyệt bị xé rách, lộ ra cánh tay trắng nõn, ở dưới ánh đèn cánh tay kia quả thực có thể làm người khác lóe mắt.


Mấy nam nhân này sau khi đi kỹ viện, nhìn thấy những nữ nhân làn da ngăm đen lập tức mất hết khẩu vị. Khi trở về vừa lúc thấy tiểu nhị của khách điếm đứng ở cửa phòng nói chuyện cùng Phách Nguyệt.


Phách Nguyệt tuy rằng không lộ mặt, nhưng thanh âm trong suốt, ngọt ngào, lập tức làm mấy nam nhân nổi lên tà niệm.


Bọn họ giả vờ là chủ khách điếm, dụ Phách Nguyệt mở cửa. Bởi vì động tác giãy giụa của Phách Nguyệt quá lớn, liền thu hút Khổng Tước ở phòng cách vách lại đây.


qingyufighting.wordpress.com


Khổng Tước tuy ngốc nhưng cũng biết Phách Nguyệt đang bị khi dễ, lập tức trực tiếp vọt tới. Hắn đang bị thương không đẩy được những người đó, liền dứt khoát ôm lấy Phách Nguyệt, dùng bản thân chống đỡ. Trong lúc giãy giụa, khăn mặt của Khổng Tước cũng bị kéo xuống.


Mấy nam nhân vừa thấy, bỗng dưng gặp được hai mỹ nhân, cho dù đối với nam nhân không có hứng thú nhưng nhìn gương mặt của Khổng Tước tâm cũng sinh tà niệm.


“Một cái tiểu mỹ nhân, một cái đại mỹ nhân, nhìn xem chúng ta tìm được cái gì đây?” Một người nam nhân trong đó ha hả cười ra tiếng, “Mấy huynh đệ vốn đang sợ không đủ phân, hiện tại hẳn là đủ rồi.”


“Ta không có thói quen đi cửa sau, nữ nhân kia thuộc về ta trước. Hắc hắc, có cần gọi Nguyên Anh qua luôn không, không phải hắn thích nhất à?”


Nam nhân kia nói xong liền xoay người kéo tay Phách Nguyệt. Phách Nguyệt vẫn luôn rúc ở dưới thân Khổng Tước, trong cổ họng phát ra tiếng khóc rất nhỏ.


Khổng Tước thấy nam nhân kia chạm vào Phách Nguyệt, lập tức đem đầu thò lại gần, hung hăng cắn người nọ một phát. Cánh tay người nọ bỗng nhiên bị cắn, đau đớn làm hắn lập tức nổi giận, một cánh tay khác trực tiếp đánh mạnh xuống mặt Khổng Tước.


Khổng Tước lập tức bị kéo ra, gương mặt trắng nõn của hắn nhanh chóng đỏ một mảng lớn.


“Ai, vả mặt làm gì, vừa nãy không thấy rõ mặt đã đánh vỡ trán hắn, ngươi đánh chỗ nào không được?” Có người nói.


Người nọ bị cắn oán hận trừng mắt nhìn Khổng Tước, cánh tay hắn bị cắn đến chảy máu.


qingyufighting.wordpress.com


Tịch Đăng trầm mặc mà nhìn một màn trước mặt, vô luận là Khổng Tước bị đánh, hay là Phách Nguyệt bị khi dễ, hắn muốn, muốn giết sạch những kẻ trước mặt này.


“Dừng tay.”


Câu nói kia của Tịch Đăng rất nhẹ, nếu không chú ý sẽ không nghe được.


Phách Nguyệt ngừng khóc, nàng từ dưới thân Khổng Tước ló đầu ra, hô to với Tịch Đăng: “Tịch Đăng, ngươi chạy đi, không cần lo cho ta, ngươi dẫn hắn chạy đi.”


Nhiều người như vậy Tịch Đăng làm thế nào đánh thắng được?


Nước mắt nóng bỏng từ hốc mắt Phách Nguyệt lăn xuống, từ xưa đến nay, nữ nhân đều luôn là vật hi sinh. Ngay cả dân tộc Lê cũng vậy, chiến bại, liền đem nữ nhân, dê bò và vật phẩm dâng lên.


Mẫu thân các nàng cũng từng là nữ nhân bị dâng lên, nhưng nàng chạy trốn. Song chạy trốn cũng không làm nàng có cuộc sống tốt hơn, không có chỗ ở cố định, đi theo đoàn diễn xướng lưu lạc, sau này lại bởi vì sinh kế mà bán da thịt.


Mẫu thân từng nói với nàng rằng: “Phách Nguyệt, tranh thủ làm người sạch sẽ, như vậy, linh hồn mới có thể trở về cố thổ.”


Tịch Đăng bảo hộ nàng đã nhiều năm, nàng không muốn kéo hắn cùng chết.


“Đệ đệ, mang mẫu thân hồi cố thổ, ngươi không cần xúc động.”


qingyufighting.wordpress.com


Có nam nhân cười lạnh: “Nói cái gì đó, một kẻ cũng không chạy được, nếu nghe lời còn có thể lưu cho các ngươi một hơi, không nghe lời, vậy chôn dưới cát, một năm chết vài người không phải chuyện bình thường nhất sao?”


Tịch Đăng đồng ý gật đầu, hắn thậm chí hơi nở nụ cười, “Ừ, quả thật chết vài người là chuyện rất bình thường.”


***


Tư vị chạy trốn là gì?


Phách Nguyệt đè xuống sa mạn trên đầu bị gió thổi bay, bất an quay đầu lại nhìn Tịch Đăng.


Tịch Đăng một tay ấn đầu Phách Nguyệt xuống, ngữ khí lãnh đạm, “Chạy trốn cũng không chuyên tâm?”


Bọn họ giết mấy người của thương đội, không muốn chạy cũng phải chạy.


Phách Nguyệt nghĩ lại một màn huyết tinh vừa rồi, liền buồn nôn một trận. Nàng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ kia của Tịch Đăng, hắn giống một con sói, cắn nuốt những nhân loại đi săn dơ bẩn đó.


qingyufighting.wordpress.com


Ba người bọn họ mang theo lạc đà Tiểu Bố vội vàng chạy trốn, Khổng Tước ngã vào trên người Tịch Đăng, máu khiến cho lông mi của hắn đều dán lại. Tịch Đăng dùng vải cột thắt lưng của mình và Khổng Tước vào một chỗ, tránh cho đối phương ngã xuống khỏi lạc đà.


Nếu không phải máu nhiễm đỏ sàn nhà, Tịch Đăng tính chuẩn bị chôn thi không chạy trốn.


Tịch Đăng cúi đầu, dùng tay đè lại phần bụng dưới của mình còn đang chảy máu.


Trên gương mặt tái nhợt, đôi mắt xanh thẳm không có một chút cảm xúc hoảng loạn nào, hắn bình tĩnh đến lãnh khốc.


Nếu……


Hào quang nhân vật chính công của Khổng Tước không đủ lớn, vậy thì bọn họ sẽ chết ở phiến sa mạc này.


qingyufighting.wordpress.com


Bỗng phía xa xa truyền đến tiếng lục lạc, tiếng lục lạc kia cực kỳ réo rắt, xuyên qua tiếng gió truyền vào tai Tịch Đăng.


Ánh mắt Tịch Đăng khẽ biến, hắn mở to hai mắt nhìn về phía xa.


Phách Nguyệt hiển nhiên cũng nghe được thanh âm đó, nàng luống cuống, “Có người.”


Người phía trước là người sẽ trợ giúp bọn họ hay là?


Chẳng mấy chốc Phách Nguyệt thấy rõ phía trước hình như là một toán quân đội, mà thêu phía trên lá cờ quân đội chính là…


Một con Khổng Tước.


Quân đội Yêu Vũ thành tới.


qingyufighting.wordpress.com


Sắc mặt Phách Nguyệt lập tức trắng bệch, người của quân đội này có biết bọn họ giết người của thương đội kia không?


“Phía trước là người phương nào?”


Trong quân đội có người trước cưỡi lạc đà lại đây, người nọ toàn thân khôi giáp, cầm trong tay trường thương. Ánh sáng mặt trời chiếu lên trên khôi giáp và vũ khí của hắn, lộ ra ánh sáng lành lạnh.


Bất quá người nọ vừa nói xong câu kia, trên khuôn mặt lạnh lùng đột nhiên hiện ra vẻ mừng như điên, hắn quay đầu lại nhất trường thương lên cao, hô to: “Phó thành chủ, tìm được Thành chủ! Tìm được Thành chủ rồi!”


“Hửm, phải không?”


Người được gọi chậm rãi bước ra khỏi hàng ngũ, hắn ăn mặt bất đồng với mọi người chung quanh. Hắn mặc một thân trường bào nhẹ nhàng màu tím nhạt, bên hông đeo một chiếc đai lưng màu trắng cỡ bàn tay, phía trên rũ xuống một dải viền màu đỏ. Đầu đội nón rộng vành, tóc đen buông thả ở sau người, khăn che mặt tuyết trắng che khuất khuôn mặt hắn.


Rõ ràng ăn mặc như vậy, quân đội uy nghiêm tựa hồ cũng không thắng nổi nửa phần khí thế của hắn.


Hắn vươn tay hơi hơi vén khăn che mặt lên, lộ ra một gương mặt đủ để chiết sát vạn vật.


 


———oOo———


.+”’+.Trúc Xanh.+”’+.


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp