***


Truyện: Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II


Tác giả: Đông Thi Nương


Editor: Trúc Xanh


***


 


Chương 3.2 Ta ở song sinh văn hủy đi CP – Nam nhân xinh đẹp có ích lợi gì?


Vai chính công ngốc rồi.


Tịch Đăng nhìn người nằm trên mặt đất vẫn luôn gọi tỷ tỷ, ánh mắt phức tạp.


Còn Phách Nguyệt thì chống cằm, mày chau mặt ủ, “Vốn đang định hỏi vì sao hắn lại ở chỗ này, hiện tại người đã ngớ ngẫn rồi, làm sao bây giờ?”


Nàng quay đầu liếc nhìn Tịch Đăng, “Để một kẻ ngốc ở nơi này sẽ chết mất.”


Tịch Đăng nhìn nàng, tựa hồ đoán được nàng đang suy nghĩ cái gì, không lên tiếng, cũng bất động.


Phách Nguyệt nghiêng đầu, “Tịch Đăng tốt, cứu hắn đi.”


“Ngươi biết hắn là ai sao? Một người bình thường sẽ bị ném ở trong sa mạc?” Tịch Đăng nói.


Phách Nguyệt phản bác: “Nhìn trang phục của hắn cũng đoán được là kẻ có tiền, sau đầu có vết bầm tụ máu, khẳng định là có người ham tiền tài của hắn muốn giết người đoạt của, may mắn hắn vận khí tốt nên mới sống sót mà thôi.”


qingyufighting.wordpress.com


Tịch Đăng cảm thấy có điểm kỳ quái, theo nguyên văn vai chính công không bị ngốc, nhưng hiện tại lại ngây ngây ngốc ngốc thành vậy. Hắn đã kiểm tra qua phần đầu của đối phương, ở cái ót có một chỗ sưng vù rất nổi bật.


Vai chính thụ không khống chế tốt lực độ, đánh hơi mạnh, vì thế ngu luôn???


Bên này Phách Nguyệt đang nỗ lực tìm ra thân phận của vai chính công, nàng nhìn tới nhìn lui, cuối cùng đem tầm mắt đặt ở chiếc nhẫn trên tay hắn. Trên nhẫn có thể có manh mối hay không?


Lúc nàng duỗi tay chuẩn bị cởi nó ra, bỗng tay bị bắt lại, đối phương tựa hồ vô cùng để ý chiếc nhẫn này. Phách Nguyệt chỉ có thể dỗ đối phương, “Ngoan nào, để tỷ tỷ nhìn xem, lát nữa sẽ trả cho ngươi.”


Vai chính công liếc nhìn Phách Nguyệt, tuy rằng không buông tay, nhưng lực độ lại giảm xuống. Con mắt không chớp mà nhìn Phách Nguyệt.


Phách Nguyệt thuận lợi gỡ nhẫn xuống, chiếc nhẫn này vừa thấy liền không phải phàm vật, mặt trên được khảm đá quý vô cùng tinh xảo, đưa lên phía ánh mặt trời soi, phảng phất như có nước chảy ở bên trong. Phách Nguyệt đem nhẫn lật lại, ngoài ý muốn phát hiện chữ ở mặt trên, bất quá hình như là chữ Hán, viết ở bên trong vòng nhẫn.


qingyufighting.wordpress.com


Phách Nguyệt đem nhẫn đưa cho Tịch Đăng, tuy nàng biết nói tiếng Hán, nhưng không biết chữ Hán.


“Tịch Đăng, phía trên có viết chữ gì vậy?”


Tịch Đăng nhận lấy nhìn thoáng qua, dựa theo mấy chữ trên đó nói ra…


“Khổng Tước.”


“Khổng Tước? Có ý gì?” Tròng mắt Phách Nguyệt đổi tới đổi lui, nàng quay đầu nhìn người còn đang nằm, “Hắn tên Khổng Tước?”


Tịch Đăng đem nhẫn nắm chặt trong lòng bàn tay, lời nói của Phách Nguyệt không sai, hoa tâm tra công này quả thật gọi là Khổng Tước.


“Tên Khổng Tước thật hả? Mặc kệ, tạm thời cứ gọi hắn là Khổng Tước đi.” Phách Nguyệt nói xong, liền đi tìm Tịch Đăng lấy nhẫn, lại phát hiện Tịch Đăng lạnh nhạt nhìn nàng vươn tay.


“Chúng ta phải đem nhẫn trả lại cho hắn.” Phách Nguyệt đem ngữ tốc thả chậm, tựa hồ đang nỗ lực giảng đạo lý cho đệ đệ không nghe lời.


Tịch Đăng vẫn không nhúc nhích, chỉ nói: “Nếu muốn cứu hắn, lấy chút thù lao cũng không sai.”


“Nhưng mà hắn đã ngốc rồi, chúng ta lại đoạt nhẫn của hắn nữa, không tốt lắm đâu.”


“Hắn đã uống hết một túi nước của chúng ta.”


Phách Nguyệt không biết nói gì, nàng áy náy đưa mắt nhìn về phía Khổng Tước.


Khổng Tước đáng thương, ta không quản được đệ đệ.


Sau khi Tịch Đăng đem nhẫn thu vào trên người mình, liền đến gần Khổng Tước, hắn duỗi tay đem người bắt lên, lại đi nhanh vài bước ném lên trên lạc đà. Hắn ấn xuống lưng đối phương, lúc này Khổng Tước toàn thân vô lực, bị Tịch Đăng ném một cái như vậy, một chữ cũng không nói nên lời.


Tịch Đăng cứu vai chính công là có mục đích, bọn họ cần dựa hào quang của nhân vật chính để sống sót.


qingyufighting.wordpress.com


Phách Nguyệt chạy tới, nhìn Khổng Tước thập phần đáng thương, lại nhìn nhìn Tịch Đăng, “Lạc đà không chở được ba người.”


“Cho nên ngươi và hắn ngồi lạc đà, ngươi giám sát chặt chẽ hắn, đừng để cho hắn tuột xuống.”


Phách Nguyệt còn chưa kịp phản đối, nàng đã bị mạnh mẽ đặt lên trên lưng lạc đà.


Đệ đệ thật thô lỗ……


Phách Nguyệt rất vất vả mới ngồi ổn, lạc đà đột nhiên đứng dậy, làm cho nàng hoảng hốt mà đè Khổng Tước lại, sợ đối phương ngã xuống.


Nếu ngã xuống, rồi bị lạc đà dẫm lên một cước, chỉ sợ không chỉ bị ngốc thôi đâu.


Tịch Đăng nắm dây thừng lạc đà, khống chế lạc đà đi về phía trước.


Mặt trời chói chang chiếu rọi, Phách Nguyệt không ngừng nhìn Tịch Đăng. Tịch Đăng vẫn luôn không quay đầu lại, nắm dây thừng trầm mặc đi tới.


***


Cho đến khi mặt trời ngã về tây, mắt sắc của Phách Nguyệt nhìn thấy một ốc đảo.


“Tịch Đăng, nơi đó có nước.”


Ốc đảo kia cũng không lớn, một hồ nước dưới nắng chiều hoàng hôn, sóng nước lóng lánh lăn tăn, bên hồ có một đại thụ cao gầy.


Phách Nguyệt vừa leo xuống khỏi lạc đà lập tức chạy qua, đầu tiên là đổ tràn đầy một túi nước, rồi đứng lên cầm túi nước đưa cho Tịch Đăng.


“Ngươi mau uống, đã một ngày một đêm không uống nước rồi.”


Tịch Đăng lúc này cũng không cự tuyệt, tiếp nhận túi nước, cởi bỏ khăn vải trên mặt, khẽ nâng cằm, uống.


qingyufighting.wordpress.com


Vai chính công Khổng Tước đang ghé vào trên người lạc đà từ từ tuột xuống khỏi lưng lạc đà, ngã ở trên mặt đất, đôi mắt lại mở rất to, nhìn chằm chằm vào túi nước trong tay Tịch Đăng.


Phách Nguyệt lại chạy về bên hồ, chính mình uống mấy ngụm nước lớn, lúc nàng đang tiếp tục múc nước dự trữ, bên cạnh bỗng bị ném xuống một người.


Tịch Đăng vỗ vỗ tay, ngồi xổm xuống, nhìn bộ dạng bẩn thỉu của Khổng Tước, xé một miếng vải, rồi dùng túi nước làm ướt vải, lau mặt cho đối phương.


Sau khi Phách Nguyệt thấy rõ diện mạo của Khổng Tước, nàng bỗng làm rơi túi nước xuống đất.


“Là nữ hài tử?”


Vẻ mặt ngây thơ còn không ngừng liếm môi, sau khi lau sạch cát và bụi bẩn trên mặt dường như biến thành một người khác. Làn da trắng nõn, bởi vì không được đối đãi ôn nhu mà hiện lên một chút hồng. Dưới hàng lông mày rậm mà dài, hơi hơi nhấp nháy, là một đôi mắt màu ngọc lục bảo, sâu sắc mê người. Đôi mắt của hắn phảng phất như có một dòng nước đang róc rách lưu động ở bên trong. Cánh môi hồng nhuận như sắc hoa hồng hơi hơi mở ra, đầu lưỡi tươi đẹp thi thoảng vươn ra.


“Nam.” Tịch Đăng hơi kéo ra cổ áo của Khổng Tước, để cho Phách Nguyệt thấy rõ hầu kết của hắn.


Phách Nguyệt xem xong biểu tình lập tức có chút căm giận, “Thật đáng ghét, có ngươi lớn lên giống ta như đúc đã đủ chán ghét rồi, hiện tại lại tới một kẻ còn xinh đẹp hơn cả ta.”


Tịch Đăng nhẹ nhàng bật cười một tiếng, tuy rằng vẻ mặt của hắn không có biến hóa, nhưng Phách Nguyệt vẫn nghe được sự khinh thường từ trong giọng nói của đối phương, “Nam nhân xinh đẹp thì có ích lợi gì?”


qingyufighting.wordpress.com


Phách Nguyệt cảm thấy vẫn hữu dụng, ít nhất khi đối mặt với gương mặt còn xinh đẹp hơn cả nữ hài tử trước mắt này, nàng càng không hạ thủ vứt bỏ đối phương đi được.


So sánh với Phách Nguyệt, Tịch Đăng tựa hồ hoàn toàn không để bụng diện mạo đối phương, động tác vẫn thô lỗ như cũ, động tác đút nước cũng vậy. Khổng Tước bị sặc mấy ngụm nước, đôi mắt đều đỏ.


Đôi mắt vì sinh lý mà đỏ hoe của hắn làm cho mẫu tính trong người Phách Nguyệt lập tức bùng phát, thấp giọng trách Tịch Đăng, “Ôn nhu chút đi, bộ dạng hắn rất khó chịu đó. Ngươi xem, hắn vừa bị người cướp, hiện tại ngốc luôn rồi, chúng ta còn đoạt nhẫn của hắn, đáng thương biết bao.”


Động tác của Tịch Đăng không ngừng, đút nước xong lại tùy ý xoa xoa mặt cho Khổng Tước, nói: “Ta phải lau thân thể cho hắn, trên người hắn quá bẩn, ngươi muốn tiếp tục nhìn?”


Phách Nguyệt lập tức đứng lên, đi cho lạc đà uống nước.


***


Đêm tối nhanh chóng thổi quét khắp sa mạc.


Ánh trăng và những vì sao thay thế mặt trời chói chang.


Tịch Đăng nhìn vai chính công Khổng Tước mở to mắt không biết suy nghĩ cái gì. Trầm mặc một lát, hắn liền duỗi tay đem khăn trùm đầu cởi xuống, một mái tóc dài màu đen tức khắc theo gió phiêu tán.


Khổng Tước tựa hồ bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ, đầu tiên mở to hai mắt, sau đó liền ngơ ngẩn nhìn Tịch Đăng.


qingyufighting.wordpress.com


Tịch Đăng và Phách Nguyệt bởi vì là song bào thai, cơ hồ lớn lên giống nhau như đúc. Bất quá so với Phách Nguyệt, Tịch Đăng sở hữu huyết thống người Hán nhiều hơn. Tóc Phách Nguyệt là màu rượu đỏ hơi xoăn, mà Tịch Đăng lại có mái tóc đen dài thẳng nhu thuận như tơ lụa.


Bởi vì làm nam, ngũ quan của Tịch Đăng cứng rắn hơn rất nhiều so với Phách Nguyệt. Ngũ quan vốn nhu mỹ lại bị khí thế trên người của hắn làm cho người ta sợ hãi, cũng bớt đi vài phần ôn nhu.


Nhưng bởi vì luôn lấy khăn trùm kín mít, Tịch Đăng rất trắng, huyết thống dân tộc Lê vốn dĩ đã trắng hơn so với người khác, hắn đồng dạng còn trắng hơn cả Phách Nguyệt thân là người dân tộc Lê.


Về phần nguyên nhân tại sao hắn lại bọc mình kín mít như thế ngoại trừ chán ghét ánh mắt của những kẻ cả trai lẫn gái đó, còn là vì chỉ có mặc thành như vậy, những người đó sẽ cảm thấy hắn cổ quái, thậm chí sẽ có cảm giác sợ hãi, sẽ không bởi vì hắn và Phách Nguyệt tuổi còn nhỏ mà khi dễ bọn họ.


So với tỷ tỷ Phách Nguyệt chỉ hấp dẫn ánh mắt nam nhân, Tịch Đăng hấp dẫn rất nhiều tầm mắt nữ nhân cùng với một số ánh mắt nam nhân có sở thích biến thái.


Sau khi mẫu thân mệnh khổ ly thế, liền có nữ nhân ở trước mặt Tịch Đăng mới mười hai tuổi thoát quang loã câu dẫn hắn.


Ngày hôm sau hắn liền bọc lại toàn thân, hắn đem chính mình biến thành một con sói trong đêm tối. Ánh mắt hung ác, cầm chủy thủ đem toàn bộ những kẻ muốn chiếm tiện nghi của hắn và Phách Nguyệt đuổi đi.


“Tỷ tỷ?”


Khổng Tước lại thốt ra cái từ kia.


Tịch Đăng nhíu mày, hắn thấp giọng nói một câu: “Câm miệng.”


“Tỷ tỷ.” Lúc này Khổng Tước đổi thành tiếng Hán.


qingyufighting.wordpress.com


Khổng Tước cũng không phải là người dân tộc Lê, đôi mắt hắn có màu xanh lục là bởi vì trời sinh dị đồng mà thôi. Tuy nhiên Khổng Tước lại tinh thông ngôn ngữ các dân tộc, có lẽ loại năng lực này khá đặc thù cho nên cho dù hắn phát ngốc cũng vẫn còn giữ lại được, cũng bởi vậy trước tiên đạt được sự tín nhiệm của Phách Nguyệt.


Tịch Đăng không để ý tới Khổng Tước, hắn quay đầu lại nhìn vị trí của Phách Nguyệt, xác định đối phương nhìn không tới cảnh tượng bên này, mới duỗi tay cởi y phục trên người Khổng Tước.


Sau khi cởi áo trên ra, Tịch Đăng mới phát hiện Khổng Tước tựa hồ không chỉ là đơn giản bị đả kích phần đầu, trên người hắn tất cả đều là vết máu, những miệng vết thương đó làm cho người ta sợ hãi, rất nhiều chỗ đã sưng tấy.


Tịch Đăng thấy những miệng vết thương đó, lập tức duỗi tay sờ sờ cái trán Khổng Tước. Ban ngày phát hiện nhiệt độ của đối phương hơi chút cao, vốn tưởng rằng hắn bị phơi nắng ở sa mạc nên mới nóng lên. Hiện tại mới phát hiện không phải do vậy, Khổng Tước đang phát sốt, bởi vì miệng vết thương trên người hắn.


Tại sao lại bị thương nặng như vậy?


 


———oOo———


.+”’+.Trúc Xanh.+”’+.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play