***


Truyện: Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II


Tác giả: Đông Thi Nương


Editor: Trúc Xanh


***


 


Chương 3.3 Ta ở song sinh văn hủy đi CP – Hai người gần như ôm nhau ngủ


Khi Phách Nguyệt đang dỡ đồ đạc trên mình lạc đà xuống, một người đến gần.


Nàng vừa nhìn, phát hiện là Tịch Đăng.


“Nhanh như vậy đã xong rồi?”


Tịch Đăng không trả lời vấn đề này, từ hành lý lấy ra một lọ thuốc trị thương, một tấm thảm, lại cầm một cái bánh bao, rồi quay đầu đi.


Hắn cởi sạch sẽ y phục trên người Khổng Tước, dùng y phục vừa cởi ra che lại bộ vị trọng điểm.


Tịch Đăng không biết lúc trước rốt cuộc Khổng Tước gặp phải chuyện gì, toàn thân hắn đều là vết roi, chỗ miệng vết thương ở mắt cá chân gần như sâu đến tận xương. Sở trường của vai chính thụ quả thật là dùng roi, thật là hắn hạ tay?


Khổng Tước bị thương nặng như thế còn nằm hồi lâu trên sa mạc vậy mà không chết, hào quang nhân vật chính thật là lớn.


Lúc Tịch Đăng dùng vải ướt cọ qua những miệng vết thương đó, Khổng Tước nhịn không được trốn trốn, Tịch Đăng nhíu mày, phân ra một bàn tay ngăn chặn hắn, không cho hắn lộn xộn.


Phách Nguyệt quay đầu, hướng bên hồ nhìn lại, chỉ nhìn thấy đệ đệ mình đang nửa đè lên trên người tên ngốc mà bọn họ nhặt được. Ánh trăng chiếu rọi xuống, giữa hai người có một loại cảm giác……


Phách Nguyệt đột nhiên lắc đầu, nói thật, ngoại trừ chính mình, nàng chưa bao giờ thấy Tịch Đăng quan tâm đối với bất cứ ai.


qingyufighting.wordpress.com


Phách Nguyệt bên này đang suy nghĩ miên man, Tịch Đăng bên kia lại có điểm bất đắc dĩ.


Khổng Tước rất sợ đau, lại bị tay Tịch Đăng ngăn chặn không có chỗ trốn, cuối cùng nửa rúc vào trong ngực Tịch Đăng, trong miệng luôn nói mê sảng.


Tịch Đăng cúi đầu đem thuốc bột rắc lên những miệng vết thương, Khổng Tước bởi vì đau đớn trên trán đã ướt đẫm mồ hôi tinh mịn. Tay hắn bắt lấy y phục của Tịch Đăng cũng nắm càng lúc càng chặt.


Bất quá cho dù trong tình huống như vậy, tầm mắt của Khổng Tước vẫn luôn ngưng tụ ở trên mặt Tịch Đăng. Hắn luôn lẩm bẩm tự nói cái gì đó. Chờ đến khi Tịch Đăng đem miệng vết thương trên đùi của hắn cũng xử lý tốt, bỗng nghe rõ một tiếng.


Khổng Tước gọi tên một người…


“Lê Bảo Đường.”


Lê Bảo Đường là tên vai chính thụ, khi Khổng Tước nói ra cái tên này, ánh mắt rất mê mang, hắn tựa hồ không biết chính mình vì sao lại nói ra cái tên này.


Động tác của Tịch Đăng ngừng lại, ánh mắt lẳng lặng nhìn Khổng Tước.


Đáng tiếc Khổng Tước chỉ là gọi một tiếng, liền hoàn toàn an tĩnh.


qingyufighting.wordpress.com


Tịch Đăng cúi đầu, mặt hắn và Khổng Tước tiếp xúc cực gần, hắn muốn từ đôi mắt này tìm ra manh mối, chính là đôi mắt của đối phương quá thanh triệt, tựa như đôi mắt trẻ mới sinh, không có ký ức.


Tịch Đăng nhìn một lát liền từ bỏ, đại khái là thật khờ.


Tịch Đăng một lần nữa mặc xong y phục cho Khổng Tước, rồi dùng nước thấm vào bánh bao, cho đối phương ăn. Khổng Tước đang cực kỳ đói, ăn ngấu nghiến, có đôi khi ngón tay Tịch Đăng tránh né không kịp, sẽ bị đầu lưỡi đối phương liếm phải.


Phách Nguyệt lại đây, nàng nhìn nhìn Tịch Đăng, lại nhìn nhìn Khổng Tước. Đệ đệ quả nhiên là người ngoài lạnh trong nóng, trong miệng nói sẽ không chiếu cố, nhưng chiếu cố người ta so với nàng còn săn sóc hơn nhiều.


Tịch Đăng đút Khổng Tước ăn xong, lập tức đi rửa sạch tay, rồi mới nói với Phách Nguyệt: “Trên người hắn có vết thương, sốt rồi.”


Phách Nguyệt a một tiếng, ánh mắt nhiễm lo lắng, “Vậy hắn có thể chết hay không?”


Tịch Đăng nói: “Mặc cho số phận.”


Tuy nói như vậy, nhưng vai chính công không có khả năng sẽ dễ dàng chết như vậy.


qingyufighting.wordpress.com


Đêm dần dần khuya, Phách Nguyệt dựa vào trên người Tịch Đăng, nhìn về phương xa. Nơi xa kia bầu trời đêm điểm xuyết bằng hàng vạn vì tinh tú nhìn qua thật mê người. Nhưng lại quá xa xôi không thể với tới.


Cách đó không xa một con rắn mối sa mạc nằm bò giữa cát, nhưng ngại vì bọn họ dùng dược tránh xà trùng mà không dám tới gần, chỉ là ở nơi xa như hổ rình mồi mà nhìn bọn họ.


“Tịch Đăng, chúng ta có thể chết ở sa mạc hay không?”


“Ngươi sợ sao?” Thanh âm Tịch Đăng rất bình tĩnh.


Phách Nguyệt lắc đầu, nàng hơi ngồi dậy, nhìn Khổng Tước cuộn mình trong thảm dưới tàng cây. Hình như đối phương rất lạnh, cho dù đang ngủ, nhưng vẫn luôn động đậy.


“Hình như hắn rất khó chịu.” Phách Nguyệt nhìn Tịch Đăng.


Tịch Đăng nhíu mi, tựa hồ biết Phách Nguyệt suy nghĩ cái gì. Phách Nguyệt vô tội mà nhìn Tịch Đăng…


Một lát sau, trên vai Tịch Đăng bỗng nhiều thêm một cái đầu.


Phách Nguyệt ôm một cánh tay Tịch Đăng, nhìn Khổng Tước ở bên kia cũng đang dựa vào vai Tịch Đăng, vừa lòng nhắm mắt lại.


Tịch Đăng trái phải đều bị dựa vào, cũng không phải trải nghiệm tốt đẹp gì. Hắn nhíu mi miễn cưỡng ép chính mình đi vào giấc ngủ.


qingyufighting.wordpress.com


Ngày hôm sau.


Phách Nguyệt là người đầu tiên tỉnh giấc, nàng chui đầu ra khỏi thảm, cào cào mái tóc xoăn của mình, còn có điểm ngái ngủ.


Cây cối âm u ngăn cách phần lớn ánh mặt trời, chỉ có một ít kim quang nhỏ vụn dừng ở trên khuôn mặt trơn bóng trẻ tuổi của nàng.


Nàng ngồi dậy, phát hiện chính mình không biết khi nào ngủ ở trên mặt đất. Phách Nguyệt quay đầu lại tìm Tịch Đăng, lại bị một màn trước mắt làm cho kinh ngạc.


Tịch Đăng và Khổng Tước còn đang ngủ, nhưng hai người gần như ôm nhau ngủ.


Xác thực mà nói, Tịch Đăng vẫn ngủ rất bình thường, chỉ là tay Khổng Tước đang ôm hắn.


Phách Nguyệt đi qua, ngồi xổm xuống bên cạnh hai người, nàng nhìn Tịch Đăng, lại nhìn Khổng Tước.


Tịch Đăng không bao lâu liền mở bừng mắt, khi hắn đối diện ánh mắt của Phách Nguyệt, trong mắt còn có buồn ngủ.


Sau đó Tịch Đăng liền phát hiện tư thế ngủ không bình thường của mình và Khổng Tước.


Tịch Đăng đem cánh tay đang khoát trên người mình kéo ra, lại đem người nọ đẩy ra xa, động tác thập phần không ôn nhu.


“Ngươi đánh thức hắn đi, hôm nay còn phải lên đường.” Tịch Đăng đứng lên, đi đến bên hồ, sau khi rửa mặt xong lại ăn chút gì lót dạ, mới đem đầu tóc cột lại, một lần nữa đem khăn vải trùm lên.


Khổng Tước sốt càng nghiêm trọng, hắn ngồi ở trên lạc đà lảo đảo lắc lư, phảng phất tùy thời đều có thể ngã xuống, bộ dạng này khiến Tịch Đăng nhịn không được mà phải quay đầu lại nhìn hắn.


Phách Nguyệt thì mặt ủ mày ê, cảm thấy vận khí của bản thân không tốt, không chỉ có chính mình sắp phải chết, hảo tâm nhặt được người cũng sống không được.


qingyufighting.wordpress.com


Bất quá vận khí vẫn có.


Buổi chiều, bọn họ gặp được một thương đội.


Thương đội này hình như là vận chuyển hàng hóa từ Ba Tư đến chỗ người Hán bán. Trên lạc đà dẫn đầu có treo một lá cờ, phía trên ngoại trừ thêu hoa văn của Ba Tư, còn có thành huy của một thành trấn. Điều này đại biểu cho thương đội này được sự bảo hộ của thành trấn kia. Nếu có người muốn giết người cướp hàng, vậy thì sẽ bị quân đội của thành trấn này đuổi giết.


Mà thành huy kia chính là một con Khổng Tước.


Bước chân Tịch Đăng chậm lại, hiện giờ vai chính công Khổng Tước rơi vào phản bội. Trên người thậm chí mang rất nhiều miệng vết thương, có lẽ đã xảy ra vấn đề nào đó, nhưng điều hắn hiện tại không xác định chính là, nếu để cho người khác nhận ra Khổng Tước, những người đó có nhận mệnh lệnh giết hắn hay không. Bọn họ ở bên cạnh Khổng Tước, nhất định sẽ chịu liên lụy.


“Phách Nguyệt, che mặt hắn lại.”


Phách Nguyệt lập tức cảm giác được trên người Tịch Đăng tản mát ra khí thế không giống bình thường. Nàng nhìn đoàn thương đội chạy dài trước mắt, lập tức đem thảm khoác lên trên người Khổng Tước, đem diện mạo đối phương cũng bao kín mít.


Người dẫn đầu thương đội là một nam nhân tầm khoảng ba mươi tuổi, dáng người gầy nhưng rắn chắc, phía trên mắt trái có một vết sẹo.


Lúc hắn nhìn thấy Tịch Đăng bọn họ, huơ tay, toàn bộ thương đội liền ngừng lại.


“Các ngươi là người nào?”


Ánh mắt nam nhân đảo qua trên người Tịch Đăng, lại liếc mắt nhìn Khổng Tước nửa dựa vào người Phách Nguyệt, cuối cùng đem tầm mắt dừng lại ở trên người Phách Nguyệt.


Nhiều năm xem người, hắn lập tức liền nhìn ra Phách Nguyệt là nữ nhân, hơn nữa nhìn đôi mắt, là một nữ nhân xinh đẹp.


Ba người dị tộc?


qingyufighting.wordpress.com


Tịch Đăng trầm giọng nói: “Chúng ta vốn là người của một đoàn diễn xướng, nửa đêm hôm trước nổi lên bão cát, mọi người hoảng loạn chạy trốn, chúng ta liền chạy tứ tán.”


“Bão cát?” Đôi mắt nam nhân híp lại, “Vậy mà có thể chạy thoát được, thật đúng là mạng lớn. Các ngươi kế tiếp chuẩn bị đi đâu?”


Từ trong giọng nói của nam nhân, tựa hồ cũng không quá tin tưởng lý do thoái thác mà Tịch Đăng đưa ra.


Tịch Đăng nói: “Không biết đại ca có thể mang chúng ta một đoạn không?”


Nam nhân nói: “Các ngươi không phải là người Hán nhỉ?” Ánh mắt hắn lại lần nữa đảo qua trên người Phách Nguyệt, “Mang theo các ngươi có chỗ tốt gì?”


Phách Nguyệt cúi đầu, tránh đi ánh mắt có tính cướp đoạt của nam nhân kia.


Tịch Đăng từ trong lòng ngực móc ra một vật đưa cho nam nhân, “Không biết chừng này đủ chưa?”


Tịch Đăng đưa túi tiền qua, đây là thứ lấy được từ trên người kẻ bị hắn giết hôm trước.


Nam nhân tiếp nhận, cũng không xem liền thu lại, “Hắn sinh bệnh?”


“Đêm qua trúng gió, có chút sốt.”


Nơi này thập phần kiêng kị sinh bệnh, bởi vì bọn họ sợ sẽ bị lây bệnh.


qingyufighting.wordpress.com


Nam nhân nhìn Khổng Tước, sau đó mới nói với Tịch Đăng: “Ta kêu Thiết Học Bình, là người dẫn đầu thương đội này, các ngươi có thể kêu ta Thiết đại ca. Thương đội chúng ta muốn đi Yêu Vũ thành, các ngươi nếu muốn đi theo liền đi theo, tới Yêu Vũ thành, chúng ta sẽ không quản các ngươi. Đợi lát nữa ta sẽ gọi người lại đây chuẩn bị cho các ngươi một con lạc đà.”


Yêu Vũ thành chính là thành trấn của Khổng Tước.


Tịch Đăng gật đầu, lại nghe Thiết Học Bình nói: “Huynh đệ sinh bệnh kia của ngươi tốt nhất bệnh phải tốt nhanh lên, nếu chúng ta có người bị lây bệnh, đừng nói ta không có chữ tín, thu tiền lại đem các ngươi ném ở sa mạc.”


Tịch Đăng nhìn Thiết Học Bình, thanh âm không thay đổi, “Đó là đương nhiên.”


Được một con lạc đà mới, Tịch Đăng liền để Khổng Tước và mình ngồi cùng một con, Phách Nguyệt vẫn như cũ ngồi ở phía trước Tiểu Bố. Bọn họ đi theo phía sau thương đội, tai Tịch Đăng loáng thoáng nghe được người phía trước nói hy vọng trước khi đêm xuống có thể tìm được một ốc đảo bổ sung nước.


qingyufighting.wordpress.com


Tịch Đăng sờ sờ cái trán của Khổng Tước, sốt rất cao, đôi mắt mới vừa rồi còn miễn cưỡng mở to lúc này cũng khép lại, bất quá hắn tay lại gắt gao nắm lấy góc áo Tịch Đăng, tựa hồ sợ hãi bị bỏ rơi.


Tịch Đăng đành phải để cho đối phương dựa vào trong ngực mình, động tác này vẫn là có điểm khó, bởi vì Khổng Tước cao hơn Tịch Đăng rất nhiều.


Thân thể này không biết nguyên nhân là bởi vì là song bào thai hay vì cái gì, vậy mà chỉ cao bằng nữ tử như Phách Nguyệt, điều này làm cho Tịch Đăng có điểm mất hứng.


Ban đêm, thương đội dừng lại tạm thời nghỉ ngơi. Nhờ sự chiếu cố của Thiết Học Bình, mấy người Tịch Đăng cũng được phân một cái lều, bất quá phải tự chính mình dựng. Hắn và Phách Nguyệt hợp lực dựng lều xong, liền lập tức đỡ Khổng Tước vào. Phách Nguyệt lưu lại bên trong lều chiếu cố Khổng Tước, Tịch Đăng đi ra ngoài lấy nước, thuốc và thức ăn.


Tịch Đăng vừa mới đi đến bên lạc đà, bên hông chợt kề sát một thanh chủy thủ.


“Tiểu huynh đệ, phân ít đồ vật được không?”


 


———oOo———


.+”’+.Trúc Xanh.+”’+.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play