***
Truyện: Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II
Tác giả: Đông Thi Nương
Editor: Trúc Xanh
***
Chương 3.1 Ta ở song sinh văn hủy đi CP – Đừng để nàng thích hắn
Ban đêm ở sa mạc quá lạnh, Phách Nguyệt lạnh đến phát run, nhưng lại không thể nào khống chế mà rơi vào giấc ngủ, bất quá mỗi khi nàng buồn ngủ, liền bị đánh tỉnh.
Phách Nguyệt đột nhiên mở mắt ra, ngữ khí cũng giận luôn rồi, “Tịch Đăng!”
Người phía sau thu hồi tay, rất lãnh đạm nói: “Ngủ rồi sẽ dễ dàng bị lạnh chết, ta không muốn ôm một khối thi thể.”
Thật không biết tính cách này của hắn giống ai, Phách Nguyệt ở trong lòng oán giận nói, đệ đệ nhà người khác thông thường đều rất đáng yêu, biết ngoan ngoãn mà gọi tỷ tỷ. Nhưng nàng lớn như vậy, còn chưa nghe qua một tiếng tỷ tỷ.
Nhưng mà Phách Nguyệt cũng rất thích đệ đệ kì quái này, bọn họ là người thân cận nhất trên thế giới, nếu tâm tình đệ đệ dao động, nàng có thể cảm nhận được, sinh bệnh cũng vậy, một người sinh bệnh, một người khác cũng sẽ lập tức sinh bệnh.
Mẫu thân vì việc này buồn thúi ruột, bởi vì nói như vậy, nàng phải luôn đồng thời chiếu cố hai người cùng một lúc.
Sau khi mẫu thân ly thế, bọn họ vậy mà lại chưa từng bị bệnh không dậy nổi, bởi vì không có ai có thể chiếu cố bọn họ.
Ở sa mạc, rất dễ dàng chết.
qingyufighting.wordpress.com
Phách Nguyệt nỗ lực trợn to hai mắt, cho dù buồn ngủ muốn chết, cũng không dám lại nhắm mắt lại.
“Tịch Đăng, chúng ta sẽ đi đâu?”
Gọi hắn là đệ đệ hắn sẽ không trả lời, Phách Nguyệt đã có kinh nghiệm.
“Ta cũng không biết.”
Phách Nguyệt thở dài, bọn họ vẫn là thật vất vả mới vào được đoàn diễn xướng kia, đến bây giờ còn chưa được nửa năm.
“Xem có thể tìm được thành trấn nào không, nếu không sẽ chết trong sa mạc.”
Phách Nguyệt nằm sấp xuống vươn tay sờ sờ đầu lạc đà, “Tiểu Bố*, ta phải dựa vào ngươi rồi, gia hỏa phía sau kia không dựa vào được.”
*Bố: Vải vóc.
qingyufighting.wordpress.com
Không biết đi bao lâu, Phách Nguyệt cảm thấy chính mình sắp chết luôn rồi. Chân trời xa xôi dần dần nổi lên kim quang, mặt trời mọc lên rất nhanh, Phách Nguyệt lập tức đem thảm bao vây ở trên người, đem dung mạo chính mình trùm kín mít, sợ bị bỏng nắng.
Phách Nguyệt mang nước hữu hạn, nàng chỉ dám hơi hơi nhấp một ngụm, rồi đưa cho người phía sau, nhưng người nọ không nhận, bảo nàng cất đi.
Phách Nguyệt quay đầu lại, “Ngươi muốn chính mình chết khát sao?”
“Ta không khát.”
Trả lời nàng là tiếng nói hơi khàn đặc trưng riêng biệt của thiếu niên.
Tịch Đăng đã đổi giọng từ rất sớm, vốn là thanh âm tinh tế mềm mại lập tức biến thành âm điệu giống như đang hàm chứa cục đá nói chuyện.
Phách Nguyệt còn nhớ, Tịch Đăng thích ca hát lúc chạng vạng, tiếng ca kia ngay cả mẫu thân cũng khen hay, thế nhưng từ sau khi mẫu thân ly thế, hắn không bao giờ ca hát nữa.
Ở đoàn diễn xướng, nàng khiêu vũ ca hát, mà hắn phụ trách làm một số việc nặng, công việc gì cũng làm. Nữ nhân sa mạc là không có hai chữ trinh tiết, có đôi khi các nàng cùng khách nhân làm xong loại chuyện đó, sẽ cố ý kêu Tịch Đăng đi bưng nước cho các nàng.
Lão bản biết các nàng có thể kiếm tiền, sẽ mở một mắt nhắm một mắt.
qingyufighting.wordpress.com
Những nữ nhân đó kỳ thật tâm cũng không xấu, các nàng chỉ tò mò gương mặt phía dưới miếng vải đen kia, tỷ tỷ lớn lên đẹp như vậy, khuôn mặt đệ đệ chắc hẳn cũng không kém bao nhiêu.
Các nàng sẽ ở thời điểm Tịch Đăng lấy nước đến làm nũng chính mình không có sức lực, có người thậm chí sẽ lộ ra một ít bộ ngực, tựa hồ đang dụ hoặc thiếu niên bị miếng vải đen bao vây đến vô cùng kín mít kia.
Tịch Đăng thường thường vẫn trầm mặc đem chậu nước buông xuống rồi đi.
Cũng có nữ nhân ý đồ buổi tối bò lên giường Tịch Đăng, nhưng mà đều bị hung hăng đuổi ra ngoài.
Phách Nguyệt từng hỏi Tịch Đăng, nói thật nàng cảm thấy nếu đệ đệ có yêu thích nữ nhân cũng không có gì, “Vì sao ngươi đều cự tuyệt? Các nàng không đủ xinh đẹp?”
Tịch Đăng liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt kia tựa hồ đang nhìn một con heo ngu xuẩn.
Phách Nguyệt đẩy Tịch Đăng một cái, “Dùng ánh mắt ấy nhìn ta làm chi?”
Người bị đẩy quay đầu liền đi, chỉ chừa lại cho Phách Nguyệt một cái bóng lưng.
***
Phách Nguyệt không nghĩ tới cuộc sống chạy nạn này còn sẽ nhặt được một người.
Nàng nhìn phía xa xa có người đang nằm trên mặt đất, cát vàng đã che lấp hơn phân nửa người nọ, nếu không phải người kia có đầu tóc màu đen, nàng cơ hồ sẽ bỏ qua.
“A, nơi đó có người!”
Phách Nguyệt đưa ngón tay chỉ về hướng người kia nằm.
Tịch Đăng hướng bên kia nhìn thoáng qua, liền thu hồi ánh mắt, tựa hồ đối với chuyện này không cảm thấy hứng thú.
Phách Nguyệt kéo lấy tay Tịch Đăng, “Đi xem đi.” Thiếu nữ ngữ khí kiên định, điều này làm cho thiếu niên hơi hơi nhíu mày, hắn trầm mặc mà nhìn thẳng tỷ tỷ của mình, một lát sau, mới khống chế lạc đà đi đến hướng bên kia.
qingyufighting.wordpress.com
Sau khi đến, hắn leo xuống khỏi lạc đà trước, lại duỗi tay đưa cho Phách Nguyệt còn đang ngồi trên lạc đà. Phách Nguyệt cười một cái, liền vươn tay đặt ở lòng bàn tay đối phương. Đệ đệ này của nàng ngay cả tay cũng bọc đến kín mít, so nàng một đại cô nương còn chú ý hơn.
Phách Nguyệt leo xuống khỏi lạc đà, liền hướng người nọ bên kia chạy tới. Nàng đến gần vừa nhìn, quả nhiên là có một người đang nằm ở đó. Người nọ mặt trái hướng lên trên, cũng không biết đã chết hay chưa. Một bàn tay lộ ra ở bên ngoài, trên bàn tay xám xịt mang một cái nhẫn lục bảo* cực lớn.
*Nhẫn lục bảo:
Phách Nguyệt ngồi xổm xuống, thật cẩn thận chuẩn bị thử xem đối phương còn có hô hấp hay không, chợt ngừng lại.
Nàng quay đầu nhìn thiếu niên còn đứng bên cạnh lạc đà, lông mày hung hăng nhướng lên, “Ngươi lại đây.”
Đối phương không nhúc nhích, thậm chí quay đầu qua một bên.
Phách Nguyệt lập tức thay đổi biểu tình, giả dạng thành bộ dáng đáng thương , “Tịch Đăng, ta có điểm sợ, ngươi qua đây đi.”
Nhìn bộ dạng thiếu niên tựa hồ có chút không muốn nhưng vẫn đi tới, Phách Nguyệt nở một nụ cười. Đợi cho đến khi người đi tới, nàng lập tức duỗi tay kéo đối phương xuống, “Ngươi xem một chút hắn còn sống không?”
Tịch Đăng hơi liếc nhìn, ánh mắt liền phóng tới chiếc nhẫn kia. Hắn duỗi tay cởi chiếc nhẫn ra, hành động này làm Phách Nguyệt hoảng sợ, bất quá nàng không lên tiếng.
Lúc Tịch Đăng ra tay cởi chiếc nhẫn, tay lại bị bắt được…
Đôi mắt Phách Nguyệt hơi hơi mở to, “Còn sống.”
qingyufighting.wordpress.com
Nàng không khỏi nhìn xem người bên cạnh, Tịch Đăng nhìn cái tay đang bắt lấy chính mình, người nọ dùng sức lực rất lớn. Hắn không chút do dự, từ giày lấy ra chủy thủ đêm qua mới dính máu.
Phách Nguyệt vội vàng ngăn lại, “Không cần thiết, ta giúp ngươi kéo tay hắn ra.”
Lúc đệ đệ tâm tình không tốt, thật sự rất dọa người.
Phách Nguyệt vừa nghĩ như vậy, vừa kéo cái tay kia ra, nhưng mà tay nàng lại bị bắt được. Người nọ tựa hồ dùng toàn bộ khí lực.
Phách Nguyệt hơi hơi sửng sốt, cũng cảm giác được khí tràng của người bên cạnh càng thấp thêm vài phần.
“Hình như hắn đang cầu cứu, có nên cứu hắn hay không?” Phách Nguyệt hỏi, sau đó nhận được một đáp án hầu như chẳng cần đoán cũng có thể biết.
“Không cứu.”
Phách Nguyệt nghe được câu này liền phát hiện tay của mình bị nắm càng gắt gao hơn.
Phách Nguyệt vẫn là không có biện pháp nhẫn tâm độc ác như vậy, đem đệ đệ muốn giết người đoạt của đuổi sang một bên, lại cố sức đem người lật lại, gỡ ra mái tóc dài lung tung rối loạn của đối phương, dưới tóc dài là một gương mặt đầy bụi bẩn, hình như là một nam nhân.
Phách Nguyệt dùng y phục của mình xoa xoa, lại chạy đến bên lạc đà, đem túi nước gỡ xuống.
Đầu tiên nàng đổ chút nước trên môi người nọ, người nọ lập tức vươn đầu lưỡi ra liếm.
Quả nhiên còn sống.
qingyufighting.wordpress.com
Phách Nguyệt thật cẩn thận mà đỡ lấy đầu đối phương, mở miệng túi nước thon dài đút vào trong miệng đối phương. Đối phương vừa nếm được nước, liền gấp gáp uống xuống. Ục ục ục ục, Phách Nguyệt bỗng chốc liền nhìn thấy túi nước rỗng không rồi.
A, tâm thật đau.
Khuôn mặt Phách Nguyệt lập tức liền xụ xuống. Tịch Đăng còn chưa có uống một ngụm nước, người này đã uống hết túi nước của bọn họ.
Phách Nguyệt đem túi nước cầm lên, liền nhìn thấy người nọ liếm liếm môi, đôi mắt giật giật, chậm rãi mở.
Đôi mắt Phách Nguyệt cũng không thèm chớp, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt của đối phương liền sửng sốt giây lát, nàng lập tức hưng phấn mà đi gọi đệ đệ của mình.
“Đệ đệ, ngươi mau tới đây. Không, Tịch Đăng, ngươi mau tới đây! Người này hình như không phải người Hán!”
Không phải người Hán có nghĩa có khả năng là người dân tộc Lê, Phách Nguyệt nghĩ như thế.
“Đôi mắt của hắn màu xanh lục, có phải giống như chúng ta không?”
Tịch Đăng đi tới, cúi đầu nhìn xuống người đã mở to mắt, lắc đầu, “Hắn là màu xanh lục mà chúng ta là màu lam.”
“Có lẽ người dân tộc Lê cũng sẽ có người mắt màu xanh lục a.” Phách Nguyệt phản bác Tịch Đăng xong, liền nói với người nọ bằng một câu tiếng dân tộc Lê, “Ngươi là ai?”
Tròng mắt đối phương chậm rãi giật giật, tựa hồ hắn phí rất lớn sức lực mới có thể đem tầm mắt ngưng tụ ở trên mặt Phách Nguyệt.
Hắn hơi hơi hé miệng, nói một câu…
“Tỷ tỷ?”
Là tiếng dân tộc Lê.
qingyufighting.wordpress.com
Phách Nguyệt lập tức hưng phấn, nàng không chú ý thiếu niên bên cạnh nàng lộ ra một ánh mắt khinh thường.
***
Lần này người ủy thác tâm nguyện là một thiếu niên trầm mặc ít lời , hắn chỉ nói một câu, “Đừng để nàng thích hắn.”
Hắn trong miệng nàng là tỷ tỷ song bào thai của hắn, Phách Nguyệt. Phách Nguyệt làm một nữ phụ trong đam mỹ văn, không cần nghi ngờ, nàng là một nhân vật rất đáng buồn. Bởi vì thích vai chính công, nàng giống như một kẻ ngốc, thiêu thân lao đầu vào lửa, ngay từ đầu đã chú định yêu sai người.
Vai chính công có thể thích bất luận kẻ nào, nhưng duy độc sẽ không thích một nữ nhân.
Vai chính công là thành chủ một tòa thành, vai chính thụ là con nuôi của phụ thân hắn. Từ nhỏ hai người cùng lớn lên. Vai chính công hoa tâm đối đãi với vai chính thụ luôn như gần như xa, vai chính công bằng vào ngoại hình và tính cách ngang ngược kiêu ngạo của mình, trong một lần chiến đấu với một tòa thành khác, bị vai chính thụ hung hăng trả thù, bị đánh hôn mê ném ở sa mạc, đối phương thậm chí ngay cả một túi nước cũng không để lại cho hắn.
Có hào quang nhân vật chính, vai chính công không dễ dàng chết như vậy, hắn gặp một đôi tỷ đệ, tỷ tỷ hảo tâm duỗi tay cứu hắn. Từ thành chủ trở thành kẻ đáng thương, vai chính công lập tức đưa ra giao dịch, nếu bọn họ đưa hắn về hắn thành, hắn sẽ đưa một cái rương vàng cho bọn họ, hơn nữa cho bọn họ ở lại sinh sống trong thành.
Giao dịch tốt đẹp như vậy, tỷ tỷ lập tức liền đáp ứng, vai chính công bởi vì hoài nghi đối phương sẽ không thật sự bằng lòng, hắn muốn cho giao dịch này càng thêm vững chắc, liền câu dẫn tỷ tỷ.
qingyufighting.wordpress.com
Đợi cho đến khi đệ đệ phát hiện ra việc này thì đã muộn, tỷ tỷ đã bắt đầu mơ một giấc mộng trở thành chủ phu nhân không bao giờ thành hiện thực.
Đây vốn là một câu chuyện về hoa tâm tra công cùng tâm cơ thụ, tỷ tỷ tựa như một người ngoài cuộc, lại bởi vì lòng tốt của nàng mà bị kéo vào.
Sau khi tới được tòa thành đợi cho đến khi nàng phát hiện ra, mọi chuyện căn bản là không giống như nàng tưởng tượng, nàng tuy rằng được vào ở phủ thành chủ, ngoại trừ một đoạn thời gian lúc đầu, sau đó vai chính công rất ít khi tái xuất hiện trước mặt nàng.
Thậm chí một lần nàng đi tìm đối phương, liền nhìn thấy nam nhân đã từng hứa hẹn tất cả mọi thứ với nàng đem một nam nhân khác đè ở dưới thân……
Tỷ tỷ chịu đả thích lớn liền đi tìm vai chính thụ, nàng chất vấn đối phương vì sao lại thích một người nam nhân, còn cam tâm nằm dưới hầu hạ như vậy, lại bị đối phương hung hăng châm chọc.
“Ngươi cho rằng hắn thích ngươi? Hắn bất quá là muốn dựa vào ngươi để trở về nhận sai với ta.”
“Ngươi thích hắn? Hay là thích địa vị, quyền lực hay là tiền tài của hắn?”
……
Tỷ tỷ chịu không nổi châm chọc như vậy, lấy ra chủy thủ công kích vai chính thụ, lại bị vai chính công nhìn thấy.
Kết cục có thể nghĩ, một nữ phụ ở đam mỹ văn có ý đồ chia tách vai chính công và thụ, kết cục có thể có tốt bao nhiêu.
Thậm chí khi nàng bị nhốt vào thủy lao, phía dưới đều có một đám đọc giả vỗ tay tán thưởng.
qingyufighting.wordpress.com
Tịch Đăng nghe xong câu chuyện này, thở dài. Thiếu niên trước mặt lại rất bình tĩnh, bình tĩnh đến lãnh khốc, “Ta không có bất cứ yêu cầu gì, nàng chỉ cần gả cho người nàng thích và hắn cũng thích nàng là được, nếu không gặp được cũng không sao, ta có thể nuôi nàng cả đời.”
Tịch Đăng gật đầu, “Nếu đây là tâm nguyện của ngươi, vậy thì ta đáp ứng.”
Thiếu niên phá lệ lần đầu tiên nở nụ cười, bởi vì rất ít cười, hắn cười có điểm cứng ngắc, bất quá khóe môi chân chân thật thật giương lên.
“Nhờ ngươi.”
***
Một câu tỷ tỷ kia hoàn toàn làm Phách Nguyệt hưng phấn, trên mặt nàng tràn ra một đóa hoa mỹ lệ.
“Ngươi là người dân tộc Lê đúng không?”
Tịch Đăng đang chuẩn bị đi tới, liền nghe được vai chính công lại lên tiếng gọi tỷ tỷ.
Phách Nguyệt sửng sốt đôi chút, nhìn kỹ đôi mắt đối phương, phát hiện đồng tử đối phương tán rộng, ánh mắt có chút si ngốc.
Lúc Phách Nguyệt lại nghe được một tiếng tỷ tỷ, vẻ mặt đau khổ quay đầu lại, hướng đệ đệ của mình cầu cứu, “Làm sao bây giờ? Hình như gặp phải một tên ngốc rồi.”
Cái gì?
Lúc này ngay cả Tịch Đăng cũng kinh ngạc.
———oOo———
.+”’+.Trúc Xanh.+”’+.