***


Truyện: Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II


Tác giả: Đông Thi Nương


Editor: Trúc Xanh


***


 


Chương 3.0 Ta ở song sinh văn hủy đi CP – Ngã tâm phỉ tịch, bất khả quyển dã*


Trời đất mênh mông, màu vàng đã trở thành màu sắc chủ đạo của sa mạc này, cây cối và nguồn nước thưa thớt tạo thành một ốc đảo.


Một thiếu nữ mặc váy đỏ đang không ngừng xoay tròn ở trên sân khấu, trên gương mặt xinh đẹp treo nụ cười nhiệt tình sáng lạn. Váy của nàng giống như một ngọn lửa, cũng tựa như đám mây dưới hoàng hôn, thêu đốt vào mắt, thêu đốt vào lòng người.


“Tiểu Nguyệt múa càng ngày càng tốt.” Người nói chuyện là một kẻ mập mạp, hắn tên Chu Lực, là lão bản của đoàn tạp kỹ này. Trên khuôn mặt béo nục của hắn nặn ra một cái tươi cười, đôi mắt vốn bởi vì thịt mỡ chen chúc đã tạo thành một đường, lúc này cơ hồ đều không thể tìm thấy.


Trung niên nam nhân bên cạnh hắn duỗi tay chọt Chu Lực một cái, ái muội cười, “Chu lão bản, ta đưa ra số này.” Ngón trỏ và ngón giữa của hắn cọ xát hai cái.


qingyufighting.wordpress.com


Chu Lực đầu tiên là hơi hơi mở to hai mắt nhìn, theo sau lại khôi phục thành một đường chỉ, “Không được, Tiểu Nguyệt nói không tiếp khách, ngươi tìm Tiểu Hương đi.”


Nam nhân chậc một tiếng, “Tiểu Hương ta đều chơi đùa bao nhiêu lần rồi, nàng ta chỉ có mánh khóe, thịt trên bụng đều tùng.”


Chu Lực phi hắn một tiếng, “Dáng người Tiểu Hương rất tốt.”


Nam nhân từ trong tay áo lấy ra một túi tiền xỉn màu, trộm đưa cho Chu Lực, “Ngươi xem chừng này đủ chưa?”


Chu Lực nhéo nhéo túi tiền, im lặng không lên tiếng mà nhìn mắt thiếu nữ còn đang khiêu vũ trên sân khấu. Thiếu nữ kia dường như đã cùng thiên địa hòa làm một thể, dùng vũ đạo nhiệt tình dâng trào hướng về phía thần linh hiến tế.


“Vậy được rồi.” Chu Lực nói cho nam nhân biết Tiểu Nguyệt ở cái lều nào, lại bồi thêm một câu, “Còn đệ đệ Tiểu Nguyệt, ta sẽ giúp ngươi dụ hắn rời đi, ngươi tốc chiến tốc thắng, xong việc ôn nhu một chút, nữ nhân à, luôn là đối với nam nhân chinh phục qua chính mình có chút cảm giác không giống nhau.”


Nam nhân nghe xong lời này, cười ha ha, cười xong tựa hồ cảm thấy tiếng cười quá lớn, nhanh chóng đè nén xuống, sau đó đem tầm mắt dịch tới trên người thiếu nữ còn đang khiêu vũ trên sân khấu. Ánh mắt hắn hạ lưu quét tới quét lui trên bộ ngực và đùi của đối phương, hung hăng mà nuốt nước miếng một cái.


***


Màn đêm buông xuống, bầu trời đêm đen kịt trên cao, xa xa treo một vầng trăng bạc. Bên cạnh ánh trăng sáng vằng vặc là bầu trời đầy sao như những viên bảo thạch trân quý. Cảnh tượng như vậy ở đêm thu sa mạc chẳng qua chỉ là thứ tầm thường nhất mà thôi.


qingyufighting.wordpress.com


Phách Nguyệt sau khi rửa sạch tay và mặt, liền cởi áo ngoài, nàng chuẩn bị lau mình, ban ngày khiêu vũ làm nàng ra một thân mồ hôi. Lúc thoát áo trong, nàng đột nhiên cảm thấy lỗ chân lông đều dựng đứng, hình như có ai đó đang nhìn trộm nàng, dùng ánh mắt ghê tởm không có hảo ý.


Nàng nhanh chóng đem áo trong một lần nữa quấn chặt lại, còn chưa quay đầu, một đôi tay liền từ phía sau ôm lấy nàng.


“Tiểu Nguyệt tốt của ta, ta muốn nàng muốn chết.” Thanh âm khàn đục khó nghe vang lên ở bên tai nàng.


Thanh âm này cơ hồ làm trái tim nàng nhảy bộp ra ngoài.


Nàng nỗ lực kéo tay đối phương ra, muốn từ đối phương trong ngực chạy đi, nhưng sức lực nam nhân quá lớn, giây tiếp theo nàng đã bị đẩy đến trên giường bên cạnh.


Chậu nước đặt ở dưới chân ầm một tiếng lật đổ, nước bên trong đổ hết ra ngoài.


“A, nước của ta.”


Ở sa mạc nước đáng quý cỡ nào.


qingyufighting.wordpress.com


Nam nhân cười hắc hắc, dùng thân thể chính mình đè ở trên thân thể Phách Nguyệt, dùng tay sờ soạng thân thể đối phương, “Lúc này còn muốn nước gì chứ, Tiểu Nguyệt ngoan, nói cho ta, nàng đã từng ngủ với người khác chưa?”


Phách Nguyệt tức giận đến mặt đỏ rần, nàng hận không thể giết chết nam nhân ở trên người. Nhìn gương mặt xấu xí lộ ra nụ cười bất kham, quả thực làm người ta ghê tởm muốn ói.


“Có ai không? Cứu mạng…… Ưm.” Phách Nguyệt chỉ hô một câu, đã bị bịt kín miệng. Nam nhân sắc mặt khẽ biến, “Ban đêm kêu cái gì mà kêu, ngươi muốn kêu ai lại đây, đệ đệ quái dị kia của ngươi sao? Tiểu Nguyệt, đêm nay ngươi nhất định phải là người của ta!”


Nói xong, hắn liền xé toạc y phục của Phách Nguyệt, thấy Phách Nguyệt phản kháng lợi hại, trực tiếp hung hăng quăng một cái tát lên mặt đối phương.


“Tiểu kỹ nữ, ngươi động đậy cái gì? Ta thượng ngươi đó là để mắt ngươi.”


Đôi mắt Phách Nguyệt ngập ngụa nước mắt.


Tới cứu cứu ta, Phách Nguyệt trong lòng cầu khấn.


Nam nhân thấy Phách Nguyệt an phận đôi chút, lập tức lộ ra vài phần vui mừng, đang muốn cúi đầu hôn lên đôi môi hồng nhuận kia…


“Phập…”


Thanh âm duệ khí đâm vào trong cơ thể.


Hắn chỉ cảm thấy đau xót, vừa cúi đầu nhìn, chỗ trái tim toát ra một đầu nhọn màu ngân bạch.


Máu nhanh chóng chảy ra.


qingyufighting.wordpress.com


Phách Nguyệt vội vàng đem kẻ trên người đẩy ra, hoảng loạn leo xuống giường, lập tức bổ nhào vào trong ngực người đứng ở mép giường.


Người nọ một tay ôm chặt Phách Nguyệt, nhân tiện đem chủy thủ rút ra.


Nam nhân ôm trái tim ngã xuống trên giường.


Phách Nguyệt quay đầu lại nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức trắng, “Trời, hắn đã chết?”


Nàng ngẩng đầu nhìn người ôm lấy chính mình, “Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?”


Người nọ giơ tay che môi Phách Nguyệt, rồi rồi buông ra đối phương, đến gần mép giường, cúi người xuống, cầm chủy thủ tiếp tục đâm xuống mấy nhát.


Phách Nguyệt vội vàng giơ tay bịt miệng của mình, đem tiếng thét chói tai đè ép trở về.


“Như vậy hẳn là đã chết.”


“Tịch Đăng!”


Người bị Phách Nguyệt kêu quay đầu lại, chỉ thấy hắn vóc người không cao, toàn thân trên dưới đều dùng áo khoác màu đen bao lấy, chỉ lộ ra một đôi mắt.


Cặp mắt kia giống với Phách Nguyệt, là màu xanh thẳm, là màu sắc của không trung.


qingyufighting.wordpress.com


Bọn họ là tỷ đệ, mẫu thân là người dị vực, sau một lần say rượu loạn tính liền có bọn họ. Mẫu thân cũng không rõ người đêm đó là ai, đĩnh cái bụng to tiếp tục đi theo đoàn diễn xướng. Sau khi sinh hai người bọn họ, bởi vì cuộc sống mệt nhọc mẫu thân chết khi nàng mới ba mươi tuổi.


Trước khi chết, mẫu thân nhìn chằm chằm bầu trời xanh thẳm, ngón tay khô khốc duỗi hướng không trung, trong miệng lẩm bẩm một đoạn mơ hồ làm người nghe không rõ.


Phách Nguyệt mười hai tuổi cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, “Mẫu thân đang khẩn cầu trời xanh tha thứ nàng, mang nàng về quê nhà.”


“Quê nhà ở đâu?” Tịch Đăng nhìn mẫu thân lộ ra một cái mỉm cười xinh đẹp, hỏi.


Phách Nguyệt lắc đầu, trên mặt còn mang theo vẻ ngây thơ lại rất nghiêm túc, “Người dân tộc Lê chúng ta không sợ chết, chỉ là sợ chết đi cũng không quay về được cố hương.”


Tịch Đăng gật đầu, lúc bóng đêm buông xuống, hắn đi tìm người mượn một mồi lửa, Phách Nguyệt nhặt rất nhiều củi gỗ, hai người đêm đó nhìn lửa cháy rất lâu, ban đêm ở sa mạc rất lạnh, bọn họ ôm nhau ngồi trước đống lửa.


Trong không khí mùi vị thi thể bị đốt cháy cũng không dễ ngửi, Phách Nguyệt dựa vào Tịch Đăng, trong mắt một giọt nước mắt cũng không có, nàng và người bên cạnh đều giống nhau.


“Cuối cùng mẫu thân vẫn bảo hộ chúng ta, giúp cho chúng ta ban đêm không bị lạnh chết.”


Trời đã sáng, lửa cũng tắt, bọn họ cầm một cái bình đen vốn để đựng nước đem toàn bộ tro cốt thu lại.


qingyufighting.wordpress.com


Bốn năm trôi qua, bây giờ bọn họ đã mười sáu tuổi.


Ở dân tộc Lê, mười sáu tuổi chính là thành niên.


Nghe nói dân tộc Hán sớm hơn, nữ tử mười lăm, nam tử hai mươi, bất quá Phách Nguyệt và Tịch Đăng đều không cho rằng bản thân là người Hán, tuy rằng mẫu thân của bọn họ lấy một cái tên tiếng Hán đặt cho nhi tử của chính mình.


Phách Nguyệt ở dân tộc Lê ý nghĩa là ánh trăng mỹ lệ nhất sa mạc.


Còn tên Tịch Đăng, mẫu thân của bọn họ chỉ nói là, nàng đã từng gặp một người khách nhân, khách nhân kia là một người Hán, nghe nói là một người đọc sách. Đêm đó người đọc sách huyên thuyên nói rất nhiều điều nàng nghe không hiểu, duy độc chỉ nhớ kỹ một câu…


“Ngã tâm phỉ tịch, bất khả quyển dã*.”


*Đây là trích đoạn trong bài thơ Bách Chu, tác giả: Vô danh, thời Tiền Tần:


“Ngã tâm phỉ thạch, 
Bất khả chuyển dã. 
Ngã tâm phỉ tịch, 
Bất khả quyển dã. 
Uy nghi đệ đệ, 
Bất khả tuyển dã.”


Dịch:


“Lòng ta chẳng phải đá xanh, 
Cho nên chẳng thể đổi quanh chuyển dời. 
Lòng ta chẳng phải chiếu ngồi, 
Cho nên chẳng thể xếp rồi cuốn quanh. 
Uy nghi thuần thục rành rành, 
Nhưng không được chọn phải đành thế thôi.”


Ý:


Đá  thể chuyển dời, nhưng lòng em không thể chuyển dời được. 
Chiếu có thể cuốn lại, nhưng lòng em không thể cuốn lại được. 
Còn uy nghi (hình dung và cử chỉ) thì không có một điểm nào là không đẹp đẽ, tốt lành, mà em lại không được chọn dùng. 
Việc lấy hay bỏ thì lòng em đã tự xem xét ở bản thân mình, không có lỗi lầm gì cả.


qingyufighting.wordpress.com


Tuy rằng nàng không hiểu câu đó có ý gì, nhưng nhìn nhi tữ rõ ràng có đặc thù của người Hán, nàng liền lấy một chữ Tịch, làm họ cho nhi tử, tên Đăng, “Nếu không có ánh trăng, ít nhất sẽ có ánh đèn, so với ánh trăng xa xôi không thể với tới, ánh đèn mới có thể chân chính sưởi ấm tâm một người.”


Tựa như ngụ ý của cái tên, Phách Nguyệt quả thật có được mỹ mạo kinh người.


Ở sa mạc, mỹ mạo có thể mang đến chỗ tốt, cũng có thể mang đến tai họa. Thi thể trước mắt chính là tai họa.


Tịch Đăng bình tĩnh đem máu trên chủy thủ lau khô ở trên y phục thi thể, nhìn thiếu nữ ngồi dưới đất không biết làm sao, hắn đè thấp thanh âm, “Nơi này không thể ở được nữa, chúng ta rời khỏi đây.”


Phách Nguyệt ngây ngẩn cả người, tròng mắt xanh thẳm chậm chạp mà xoay chuyển, gian nan đem tầm mắt ngưng tụ ở trên mặt đệ đệ của mình, “Đi? Chúng ta có thể đi đâu?”


“Không đi, chúng ta sẽ bị giết chết.”


Tịch Đăng đem chủy thủ một lần nữa nhét trở lại giày, hắn lấy thảm trên giường bao bọc lấy thi thể, rồi kéo xuống dưới, hành động này làm Phách Nguyệt hoảng sợ, “Ngươi làm gì vậy?”


Đối phương rất lãnh khốc đáp, “Giấu đi.”


Phách Nguyệt lại lần nữa cảm thấy mẫu thân đặt sai tên rồi, trên người đệ đệ không có một chút gì làm người ta cảm thấy ấm áp cả. Hắn lạnh như băng, cứng rắn, giống một cục đá xù xì.


Nàng nhìn thiếu niên kéo thi thể ra ngoài, tim mình đập loạn, đoàn diễn xuất này không ở không nổi nữa, ngày mai tất cả mọi người sẽ biết tỷ đệ bọn họ giết người.


Bọn họ sẽ đem tỷ đệ hai người cột vào trên giá gỗ thiêu chết, chết không đáng sợ, chỉ là bọn họ còn chưa mang mẫu thân về cố hương.


qingyufighting.wordpress.com


Phách Nguyệt bắt đầu bò dậy, nhanh chóng thu thập đồ đạc, đầu tiên tìm tro cốt của mẫu thân, bao bọc lại trong hành lý. Chờ nàng thu dọn xong, thiếu niên đã đã trở lại.


Hắn đưa mắt nhìn tỷ tỷ của mình, vươn tay kéo lấy đối phương rồi đi ra ngoài.


A, Tịch Đăng đáng chết, thái độ đối đãi với tỷ tỷ cư nhiên lại kém như vậy.


Phách Nguyệt hướng về phía bóng lưng của Tịch Đăng làm cái mặt quỷ.


Tịch Đăng lôi kéo Phách Nguyệt đi đến chỗ lạc đà nghỉ ngơi, hai người rón rén đi đến bên cạnh lạc đà ngày thường mình vẫn cưỡi, len lén cởi bỏ dây thừng. Phách Nguyệt leo lên trước, Tịch Đăng ngồi ở phía sau, một tay cởi ra dây thừng khống chế lạc đà.


Lúc đi Phách Nguyệt vẫn luôn ngoái đầu lại nhìn, những lều trại đó rất an tĩnh, tựa hồ đã lâm vào giấc ngủ ngọt ngào.


Chạy trốn, bọn họ có thể chạy trốn đi đâu?


Lúc nàng đang ưu thương, một tấm thảm từ trên trời che lại dầu của nàng.


“Trùm lại, ban đêm lạnh.”


Phách Nguyệt đem thảm kéo xuống, hơi hơi xoay người, đầu tiên dùng thảm bao lại đệ đệ, rồi mới trùm lên chính mình.


“Đệ đệ, chúng ta đi đâu?”


“Không được gọi ta là đệ đệ.”


Trả lời Phách Nguyệt chính là thanh âm lạnh đến vô cùng.


qingyufighting.wordpress.com


Phách Nguyệt hừ một tiếng, “So ngươi sinh ra sớm hơn chính là lớn hơn, chúng ta nhất định là tỷ đệ.”


Người phía sau dứt khoát trầm mặc không nói, tựa hồ mặc kệ Phách Nguyệt.


Phách Nguyệt an tĩnh giây lát, lại hỏi: “Ngươi đem thi thể giấu ở đâu?”


Một lát sau, mới có người trả lời, “Dưới cát.”


Ánh trăng trên sa mạc rất lớn lại rất tròn, tựa hồ chỉ cần duỗi tay liền có thể chạm đến nó.


Phách Nguyệt khe khẽ hát, điều chỉnh tư thế ngồi, để cho chính mình tựa vào trong ngực thiếu niên thoải mái hơn.


Một lạc đà, hai người chậm rãi đi về phía ánh trăng.


 


———oOo———


.+”’+.Trúc Xanh.+”’+.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play