***
Truyện: Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II
Tác giả: Đông Thi Nương
Editor: Trúc Xanh
***
Chương 2.17 Ta ở nghệ kỹ văn hủy đi CP – Thỉnh đại nhân dạy ta võ nghệ, ta nguyện ý bảo hộ đại nhân
Minamino rất không có hình tượng mà ngáp dài, hắn nhìn hai thiếu niên song song đi vào, chậm rãi cất tiếng: “Trước đứng tại chỗ đừng nhúc nhích.”
Tịch Đăng và Suzuki nghe lời bất động.
Minamino còn ngồi ở trong chăn, tựa hồ không ngại ở trước mặt bọn họ bày ra dạng vẻ bây giờ. Tầm mắt của hắn ở trên người hai người quét tới quét lui, cuối cùng dừng lại ở Suzuki.
Rửa sạch lớp trang điểm thiếu niên càng đẹp hơn hôm qua, tóc dài đen như lông quạ dùng một sợi dây buộc màu đỏ tùy ý cột lên, hai bên gương mặt hơi có chút hồng, mỗi bên hơi hơi rũ một sợi tóc dài.
qingyufighting.wordpress.com
“Ngươi sinh bệnh.” Minamino dùng là câu khẳng định, “Vậy ngươi trước đừng hầu hạ, trở về phòng mình nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa ta gọi người vào xem bệnh cho ngươi.”
Suzuki kinh ngạc, hắn có chút vô thố nhìn qua Tịch Đăng.
Tịch Đăng không kinh ngạc cho lắm, giữa vai chính công thụ vốn có lực hấp dẫn tự nhiên, Minamino thương hoa tiếc ngọc với Suzuki là tình huống rất bình thường. Thiếu niên gật đầu với Suzuki, ý bảo đối phương đi về trước.
Suzuki đi rồi, Minamino vẫy tay với Tịch Đăng như vẫy tiểu miêu tiểu cẩu vậy, hắn còn vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình. Tịch Đăng do dự giây lát, mới đi qua, nhưng không tới gần Minamino như thế, ngồi quỳ ở chỗ hơi xa một chút, “Đại nhân, có gì phân phó?”
Minamino cười một cái, “Thân thể ngươi khá tốt, đêm qua nhảy xuống biển, hôm nay còn có thể tung tăng nhảy nhót.”
Tịch Đăng mím môi hơi có chút ngượng ngùng, “Đa tạ đại nhân khen ngợi.”
qingyufighting.wordpress.com
Minamino duỗi tay vỗ xuống vai Tịch Đăng, vỗ mạnh đến nỗi Tịch Đăng trực tiếp lung lay, “Không phải khen ngợi, ngươi đã từng luyện võ.”
Minamino thật sự rất nhạy bén.
Loại nhạy bén này làm Tịch Đăng có chút bất an.
“Đúng.” Tịch Đăng gật đầu.
Minamino thu hồi tay, “Vậy thì mau hầu hạ ta đi.”
Hắn động thủ xốc lên chăn của mình, ánh mắt Tịch Đăng nháy mắt có chút sửng sốt si ngốc, vốn tưởng rằng đối phương chỉ không mặc áo trên, nào biết Minamino là hoàn toàn ngủ loã thể, chỉ là bộ vị mờ mịt kia có khăn vải màu trắng che đậy.
Minamino xốc chăn lên, phát hiện đối phương bất động, ánh mắt còn nhìn hướng chỗ nào đó của hắn, hắn cũng nhìn theo thoáng qua, “Nơi này của ta sao vậy?”
qingyufighting.wordpress.com
Tịch Đăng vừa mới chuẩn bị lắc đầu nói không có việc gì, liền nhìn thấy Minamino đẩy khăn vải của hắn ra, thản nhiên, “Có phải quá lớn không? Dọa đến ngươi? Kỳ thật lúc này đã là lúc nó nhỏ nhất rồi, vừa nãy mới thư giải xong.” Minamino liếc mắt sang bên cạnh một cái, Tịch Đăng mới phát hiện nơi đó có một miếng vải trắng bị vò thành một cục.
Tịch Đăng tạch một cái cả khuôn mặt đỏ bừng, thanh âm cũng nói lắp, “Đại nhân…… Vẫn nên đem cái kia che khuất đi.”
Minamino nhướng mày, “Ngươi xấu hổ à?”
Tịch Đăng há miệng, chỉ có thể đem ánh mắt bỏ qua một bên.
Thanh âm Minamino lại vang lên, “Lúc đầu cảm thấy để cho tiểu nghệ kỹ kia hầu hạ, ta sẽ rất ngượng ngùng, không nghĩ tới ngươi hầu hạ, ngươi sẽ ngượng ngùng.”
Cho nên nói, là muốn đổi Suzuki lại đây sao?
qingyufighting.wordpress.com
“Ta ngẫm lại, giữa việc ngươi ngượng ngùng và ta ngượng ngùng, ta vẫn chọn để ngươi ngượng ngùng thì hơn. Tới, đừng ngượng ngùng nữa, mau hầu hạ đại nhân nhà ngươi mặc y phục!” Minamino vươn tay đem gương mặt thiếu niên còn đang đỏ bừng xoay lại, ánh mắt đặc biệt chính trực, “Ta có chút lạnh, nhất là nơi đó.”
Chết tiệt!
Minamino hoàn toàn không thể dùng từ thần bí tuấn mỹ để hình dung, xác thực mà nói phải dùng rùa mọc lông* để hình dung.
*Rùa mọc lông: trong thành ngữ là “Rùa mọc lông, thỏ mọc sừng”. Ý chỉ một người vô cùng nhàm chán, rất không thú vị, quá nghiêm túc mà sinh ra một vài hành vi khác hẳn với người thường, rối rắm một vài sự tình hoặc chi tiết mà người thường không quá để ý, đối với một vài sự vật sự việc có sự kiên trì khó hiểu, còn là sự kiên trì không được tán thưởng. Hoặc chỉ người làm việc rụt rè, không dứt khoát. Cũng có thể chỉ người làm việc không có chút quyết đoán, nói một đằng làm một nẻo, lề mà lề mề, người có chủ nghĩa siêu hoàn mỹ, bới xương trong trứng, quá mức câu nệ, mọi việc đều nghĩ không thoáng… (theo Baidu)
qingyufighting.wordpress.com
Lúc mặc quần áo, từng bước từng bước phải dựa theo lời Minamino nói, hơn nữa bên trong mặc cái gì, bên ngoài mặc cái gì, vớ phải chọn đôi nào, đều là nghiêm khắc quy định. Cho dù những đôi vớ đó đều là màu trắng, Minamino cũng sẽ nói: “Lấy đôi thứ ba ở cái rương bên trái.” Thậm chí trước khi mang vào chân, đều có quy định.
Rửa mặt cho hắn, cũng có trình tự.
Trước mắt trái, sau mới đến mắt phải, cái trán, má trái, má phải, rồi đến cằm……
Nếu rửa sai, vậy làm lại một lần nữa. (Anh là cái thứ gì vậy? Cười chết tui rồi =]]])
Minamino nhìn thiếu niên gần gũi trước mặt, tuy rằng lớn lên không xinh đẹp như tiểu nghệ kỹ kia, nhưng nhìn thực thoải mái, ánh mắt màu nâu xám vẫn luôn rất bình tĩnh, hiện tại tựa hồ cũng bình tĩnh như vậy, giống như mặt biển tĩnh lặng nổi lên gợn sóng.
“Ta rất khó hầu hạ?” Minamino thình lình lên tiếng.
qingyufighting.wordpress.com
Tịch Đăng sửng sốt một chút, vội vàng lắc đầu, rất sợ gật đầu sẽ bị Minamino lại ném xuống biển làm mồi cho cá.
“Vậy là tốt rồi, ta không thích để cho nữ nhân hầu hạ gần người, nam nhân lại phần lớn tay chân vụng về, còn nếu không phải tay chân vụng về thì lại muốn nhân cơ hội bò lên giường của ta, ngươi rất tốt.”
Minamino cho Tịch Đăng một cái kết luận.
Hầu hạ xong Minamino ăn sáng xong, thiếu niên liền trở lại gian phòng đêm qua, gian phòng tựa hồ có biến hóa rất nhỏ, giường đệm chỉnh tề cùng với một ít đồ dùng thiết yếu đều có. Khi Tịch Đăng đi vào, Suzuki đang bóp mũi uống thuốc, nghe thấy động tĩnh lập tức quay đầu lại, hắn buông chén thuốc xuống, rồi đi đến bên cạnh Tịch Đăng, bắt lấy Tịch Đăng, xoay đối phương một vòng.
Tịch Đăng có chút mơ hồ mà nhìn Suzuki.
“Hắn không có làm cái gì với ngươi chứ?” Nhãn thần Suzuki đầy cảnh giác.
Tịch Đăng bắt lấy tay Suzuki, có điểm bất đắc dĩ, “Ngươi nghĩ đi đâu vậy, không có.”
qingyufighting.wordpress.com
“Ta thấy hắn không mặc quần áo, người lại có điểm cổ quái.” Bình luận của Suzuki đối với Minamino làm Tịch Đăng không nhịn cười một tiếng. Hắn nắm lấy tay Suzuki, mang theo người đi vào trong, đem chén thuốc lúc trước bị bỏ xuống một lần nữa đưa cho Suzuki, thấy đối phương nghe lời tiếp nhận, tuy rằng cau mày, thế nhưng vẫn uống cạn sạch, trong mắt không khỏi lộ ra vài phần tán thưởng.
“Minamino đại nhân là người tốt, ngươi không cần nghĩ nhiều như thế.”
Minamino muốn làm xằng bậy, cũng chỉ sẽ đối với Suzuki xằng bậy, Suzuki còn lo cho hắn, là hắn nên lo lắng cả hai người, Minamino và Suzuki mới đúng.
Suzuki uống xong buông chén thuốc, “Người tốt hay không ta không biết, tóm lại là một quái nhân.”
***
Morikawa cũng không ở lại trên chiếc thuyền này, Minamino cũng không nhắc tới. Minamino dùng xong bữa sáng vẫn luôn ở tại phòng mình, cũng không kêu Tịch Đăng hay Suzuki đi vào.
Tịch Đăng và Suzuki liền đi lên trên boong tàu, hóng một chút gió biển. Hạ nhân nhà Minamino phần lớn đều làm như không thấy bọn họ, nhìn thấy cũng chỉ gật đầu chào hỏi, thật sự lạnh nhạt.
qingyufighting.wordpress.com
Đêm tối chậm rãi buông xuống, Tịch Đăng phát hiện gió càng lúc càng lớn hơn, buồm bị thổi căng no phần phật, nhìn sắc trời, tựa hồ có dấu hiệu sắp có bão tới.
“Trời sắp mưa, mọi người chú ý!”
Có người thét to một tiếng, rất nhiều người liền bắt đầu hành động.
Suzuki chưa thấy qua chuyện này, có chút khẩn trương mà nắm chặt y phục Tịch Đăng, “Chishima, ta nghe một số người nói bão táp trên biển rất khủng khiếp, sẽ đem thuyền ăn luôn.”
Tịch Đăng còn chưa kịp trấn an hắn, thanh âm một người khác đã chen vào, “Nói lời đen đủi, không sợ đại nhân đem ngươi ném xuống biển làm mồi cho cá à?”
Suzuki quay đầu, phát hiện là một trong hai nam tử nhìn thấy đêm qua, hắn nhìn đối phương, “Ngươi tên gì?”
“Ta? Gọi ta Kodai là được.”
“Ta đã biết, vì sao đại nhân nhà ngươi thích đem người ném xuống biển làm mồi cho cá vậy?” Suzuki hỏi vô cùng cẩn thận.
qingyufighting.wordpress.com
“Bởi vì đại nhân thích ăn cá.” Kodai nói xong, tự mình cười trước, đi tới vỗ xuống bả vai Tịch Đăng hai cái, “Đêm qua ngươi rất dũng cảm, lần đầu tiên ta thấy có người chủ động nhảy xuống biển, ngày hôm qua không bị dọa hư chứ?”
Tịch Đăng cũng cười, “Vẫn ổn.”
Suzuki hừ một tiếng, “Thích ăn cá liền đem người ném xuống biển, cũng thật kỳ quái.”
“Kẻ nào đang nói xấu ta? Ta đã nghe thấy hết rồi.”
Thanh âm của Minamino làm cả ba người lập tức cứng ngắc.
“Đừng đứng ngẩn người ở đó nữa, hành động đi, trời sắp mưa rồi, đều muốn xuống biển làm mồi cho cá hả?”
Ngữ khí Minamino ôn nhu, nhưng lời nói lại không hề ôn nhu như vậy.
Kodai quay đầu nhìn Minamino đang đứng ở trước cửa phòng của hắn, nuốt nước miếng một cái, cũng không cùng hai người Tịch Đăng tiếp tục vô nghĩa, trực tiếp tránh ra.
qingyufighting.wordpress.com
Suzuki gác mọi chuyện sang một bên, hạ giọng, “Chúng ta phải làm gì?”
Tịch Đăng nhìn chung quanh một chút, những người đó đều ngay ngắn trật tự, đối với bão táp sắp tới tựa hồ một chút cũng không khẩn trương, thiếu niên thậm chí nhìn thấy có người vừa kéo dây thừng vừa cười nói chuyện với nhau.
“Này, hai người bên kia, lại đây.” Minamino trực tiếp gọi người đi qua.
Đợi hai người đi tới, ánh mắt hắn có chút ghét bỏ, “Lát nữa sẽ đổ mưa, hai người các ngươi cứ ngốc ở trong phòng, đừng chạy loạn khắp nơi, tránh bị sóng gió cuốn đi.” Minamino nói xong lời này, liền một lần nữa trở về phòng.
Bão tố quả nhiên nhanh chóng tới.
Cả con thuyền đều lung lay chao đảo, tựa hồ giây tiếp theo sẽ bị sóng lật úp.
Suzuki rất khẩn trương, vẫn luôn nắm tay Tịch Đăng, đôi mắt mở rất lớn, nhìn chằm chằm cửa sổ nho nhỏ. Tịch Đăng chỉ có thể cầm lấy tay đối phương trấn an.
“Ầm ầm ầm…”
Bên ngoài sét đánh, tiếng sấm đinh tai nhức óc, phảng phất như vang lên ở bên tai.
Suzuki quay đầu, thật cẩn thận nói: “Chishima, ta có chút sợ.” Khóe mắt hắn rũ xuống, cứ mỗi lần bên ngoài xuất hiện một tia chớp rạch ngang lóe lên, thân thể hắn sẽ run run.
qingyufighting.wordpress.com
Tịch Đăng nghe thấy vậy, trực tiếp đem người kéo vào trong ngực mình, tay che kín lỗ tai Suzuki, ôn thanh nói: “Ngươi nhắm mắt lại, sẽ không còn sợ nữa.”
Suzuki gật gật đầu, đôi mắt gắt gao nhắm chặt, co rụt lại trong lòng ngực Tịch Đăng, bất động.
Tuy rằng Suzuki nhắm mắt lại, nhưng đại não lại rất sinh động.
Hiện tại hắn và Chishima đã trốn thoát, tương lai cũng chỉ sẽ có hai người bọn họ sinh sống bên nhau, những người quấy nhiễu bọn họ lúc trước đều biến mất khỏi thế giới của bọn họ. Chishima tốt như vậy, người nhớ thương hắn nhiều như vậy, hắn phải bảo vệ mới được, nếu muốn bảo vệ, vậy thì phải trở nên mạnh mẽ.
“A!” Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai.
Tịch Đăng chạy ra bên ngoài xem, thiếu niên vừa muốn đứng lên, lại bị bắt lại.
Suzuki mở mắt ra, nhìn Tịch Đăng, “Ta cùng với ngươi đi ra ngoài.”
Tịch Đăng vốn định cự tuyệt, nhưng sau khi nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt đối phương, liền nói: “Vậy ngươi nắm chặt tay ta.”
Bởi vì thân thuyền rung lắc dữ dội, bọn họ rất gian nan mới đi được tới cửa. Mới vừa mở cửa ra, đã bị nước mưa đập thẳng vào mặt. Mưa quá lớn, trên boong tàu tất cả đều là nước, bọn họ nhìn thấy Minamino đang đứng ở bên ngoài.
Minamino không bung dù, thậm chí không mang vớ, xắn ống quần lên, hắn đang chỉ huy người hành động, trong tiếng mưa rơi thanh âm Minamino đặc biệt rõ ràng.
“Đừng khẩn trương, túm chặt dây thừng, nắm chặt đồ vật bên cạnh, đừng để bị gió biển thổi xuống phía dưới.”
“Kodai, Sanda, đi hỗ trợ ở chỗ cánh buồm.”
qingyufighting.wordpress.com
Minamino lau nước trên mặt, quay đầu lại liếc nhìn, thình lình liền thấy Tịch Đăng và Suzuki, vẻ mặt vốn đang nghiêm túc lập tức bật cười.
“Các ngươi muốn giống như hai con chim ngốc đứng ở đó à? Muốn hỗ trợ thì ra đây, sợ hãi thì trốn vào trong.”
Cuối cùng ngay cả Suzuki cũng hỗ trợ túm sợi dây thừng, giúp cố định thuyền, không bị ném đi.
Bão táp tới nhanh, đi cũng nhanh, mặt biển lập tức khôi phục bình tĩnh.
Nếu không phải trên thuyền còn có nước đọng cùng với bộ dáng chật vật của mỗi người, quả thực còn có thể cho rằng đây chỉ là một đêm bình an vô sự.
Tịch Đăng quay đầu lại nhìn Suzuki, phát hiện đối phương còn bắt lấy sợi dây thừng không buông tay, liền đi qua, lau nước trên mặt đối phương, “Ngươi làm sao vậy?”
Suzuki dường như bừng tỉnh, hắn cúi đầu nhìn xuống dây thừng trong tay, vội vàng buông ra, sau đó đôi mắt sáng ngời mà nhìn Tịch Đăng, thình lình ôm lấy đối phương, thanh âm có chút kích động, “Thiên a, ta cư nhiên vượt qua nỗi sợ.”
qingyufighting.wordpress.com
Tịch Đăng cười cười, “Suzuki thật lợi hại.”
Suzuki ừ một tiếng, “Ta về sau cũng có thể bảo hộ Chishima.”
“Kỳ thật……” Tịch Đăng định nói không có gì, liền bị đánh gãy, Kodai đi tới, nói với Suzuki: “Biểu hiện lúc nãy của ngươi rất lợi hại, nếu không có ngươi, thuyền chúng ta sẽ bị lật.”
Kodai chỉ nói khoa trương, nhưng Suzuki hiện tại đang rất vui vẻ, gật gật đầu, tay ôm Tịch Đăng tựa hồ muốn mang theo đối phương nhảy lên.
“Được rồi, Suzuki, chúng ta đi thay y phục cái đã.” Tịch Đăng bật cười.
Nói đến y phục, bọn họ không mang theo y phục tới, hôm qua đổi cũng không biết là của ai.
Kodai nghe vậy liền nói: “Cùng ta đi thay quần áo đi, đại nhân đã sớm phân phó, mấy người chúng ta lên thuyền đều sẽ mang theo mấy bộ quần áo, ta giúp các ngươi tìm vài bộ sạch sẽ, tất cả áo trong đều mới.” Kodai đè thấp thanh âm, “Đó chính là y phục của đại nhân.”
Thay đổi y phục xong, cả hai đã bắt đầu buồn ngủ, nhưng vẫn phải thu thập tàn cục cho xong.
qingyufighting.wordpress.com
Ngày hôm sau, Tịch Đăng và Suzuki đều dậy từ rất sớm, cũng không cần ai tới kêu bọn họ. Suzuki bởi vì mắc mưa lại bị gió thổi, bệnh tình lập tức nghiêm trọng, Minamino liền triệt để đuổi người về phòng, cho hắn nghỉ ngơi thật tốt.
Tịch Đăng ở lại bên cạnh hầu hạ Suzuki, Suzuki tuy rằng bệnh nặng thêm, nhưng tâm tình nhưng vẫn rất tốt.
Vài lần Tịch Đăng từ bên ngoài tiến vào, đều phát hiện hắn đang khẽ hát. Làn điệu cũng không lã lướt như trước, mà là mang theo hơi thở mạnh mẽ.
“Suzuki tâm tình rất tốt?” Tịch Đăng hỏi Suzuki.
Suzuki mặt mày khẽ cong, không trả lời, ngồi dậy đem thuốc một ngụm uống hết.
Hình như Suzuki đang dần dần phát sinh biến hóa.
***
Bình tĩnh mà xem xét, Minamino không phải là một người khó ở chung, hắn còn thích mở một ít nhàm chán vui đùa, tỷ như giễu cợt Tịch Đăng và Suzuki, còn nói Suzuki giống một búp bê sứ tinh xảo, gió thổi qua liền lung lay, đi ở trên đường sẽ ngã. Suzuki vài lần đều bị Minamino chọc giận, tức đến mặt đỏ bừng, nhưng cái gì cũng không thể nói.
Bởi vì phương thức quen biết bất đồng, làm cho phương thức bọn họ ở chung cũng thay đổi.
Nguyên văn một kẻ thần bí tuấn mỹ, một kẻ nhu mỹ động lòng người, tựa hồ so với hiện tại không có một chút quan hệ.
“Ha ha ha, vẻ mặt này của Suzuki buồn cười quá.” Minamino cười to ra tiếng, lại thuận tay đem chén rượu trong tay đưa cho Tịch Đăng bên cạnh.
Động tác khiêu vũ của Suzuki đột nhiên ngừng, mặt cũng cứng đờ.
qingyufighting.wordpress.com
Từ trước đến nay hắn khiêu vũ chưa bao giờ nhận được loại phản ứng này. Hắn khép cây quạt trong tay lại, không nhảy nữa, thở phì phì mà ngồi lại đây, nhìn Minamino rót rượu cho Tịch Đăng, trực tiếp đoạt lấy ly rượu, “Không được chuốc say hắn.”
“Ai, sao lại đoạt chén rượu của ta?” Minamino cũng không giận, “Khó trách ngươi muốn chạy trốn, ngươi làm nghệ kỹ sinh ý không được tốt lắm nhỉ?”
Suzuki đang muốn cãi, Tịch Đăng đã cúi người lại đây, che lại miệng Suzuki, “Ngoan.”
Thiếu niên đem ly rượu từ trong tay Suzuki rút ra, sau khi rót đầy rượu cho Minamino, đưa tới trước mặt đối phương, ôn thanh nói: “Đại nhân, uống rượu đi.”
Ngụ ý, ngài cũng ít nói vài câu.
Minamino ho khan một tiếng, tiếp nhận rượu trong tay Tịch Đăng, cũng không tiếp tục chọc Suzuki, ngược lại nói: “Chúng ta sắp đến bờ, các ngươi đã nghĩ muốn đi nơi nào chưa?”
Hắn nói xong liền lẳng lặng nhìn xem biểu tình của hai người, Tịch Đăng tựa hồ có chút mê mang, mà ánh mắt của Suzuki lại rất kiên định, tựa hồ đã tính toán tốt.
Quả nhiên, Suzuki mở miệng trước: “Đại nhân, xin cho ta đi theo ngài.”
qingyufighting.wordpress.com
Khoảng thời gian này hắn sống một cuộc sống hoàn toàn khác với mười mấy năm trước đây. Vốn hắn nghĩ nếu mình được Tịch Đăng chuộc ra ngoài, vậy thì hắn sẽ ở nhà trồng cây dưỡng hoa là được. Hiện tại mỗi ngày ở cùng với một đám đàn ông thô kịch, không có người nào bởi vì hắn đã từng là nghệ kỹ mà liếc mắt hắn vài lần, hay là khinh mạn hắn.
Hắn không muốn tiếp tục cuộc sống trước kia, nhìn mặt biển rộng lớn, tâm của hắn tựa hồ cũng trở nên lớn hơn, không hề thỏa mãn thế giới chỉ giới hạn trong một căn phòng nhỏ hẹp.
“Đi theo ta? Ta không thu một nghệ kỹ về nhà.” Minamino cười khẽ.
Suzuki biểu tình nghiêm túc, sự ôn nhu giữa mi mày tựa hồ biến mất sạch sẽ, “Thỉnh đại nhân dạy ta võ nghệ, ta nguyện ý bảo hộ đại nhân.”
———oOo———
.+”’+.Trúc Xanh.+”’+.