***
Truyện: Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II
Tác giả: Đông Thi Nương
Editor: Trúc Xanh
***
Chương 2.16 Ta ở nghệ kỹ văn hủy đi CP – Bọn họ tựa hồ đã chân chính rời khỏi Chi Viên
Hắn vừa nói xong, Tịch Đăng liền lên tiếng trước, “Ta nhảy.”
Suzuki bắt lấy y phục Tịch Đăng, “Không, ta nhảy.”
Tịch Đăng kéo tay Suzuki xuống, tự mình đứng lên. Trên người thiếu niên vẫn mặc y phục ướt đẫm, tóc còn tích nước, bởi vì rét lạnh mà sắc môi có chút trắng bệch, thiếu niên chật vật như vậy, duy chỉ có đôi mắt lại đặc biệt sáng ngời.
“Hy vọng đại nhân sẽ tuân thủ hứa hẹn, đối xử tử tế với Suzuki.”
qingyufighting.wordpress.com
Minamino giương mắt, trong mắt hứng thú nồng đậm, “Thời gian này nước biển rất lạnh, cho dù ngươi biết bơi, cũng có thể bị đông chết.”
Suzuki nghe xong lời này, duỗi tay kéo lấy Tịch Đăng, “Ngươi điên rồi, đừng nhảy, cùng lắm thì bị đưa trở về.”
Tịch Đăng một lần nữa kéo tay Suzuki ra, “Đây là một cơ hội, cơ hội có thể để ngươi rời khỏi Chi Viên, hơn nữa ta không nhất định sẽ chết.”
Tịch Đăng nói xong lời này, liền trực tiếp đi ra bên ngoài, Suzuki muốn ngăn thiếu niên lại, lại bị hai nam nhân kia ngăn cản.
Minamino nhìn bóng dáng Tịch Đăng, đi theo, “Thật ra ta chưa thấy người nào chủ động nhảy xuống biển, đem tiểu nghệ kỹ kia mang lại đây, nhưng đừng để cho hắn cũng nhảy theo.”
Đôi mắt Suzuki đỏ lựng, “Chishima, Chishima, ngươi đừng nhảy, ta cầu ngươi.” Hắn thấy Tịch Đăng tiếp tục đi về phía trước, từ cầu xin trở thành mắng, “Chishima, ngươi là đứa ngốc, đầu ngươi có vấn đề phải không, ngươi nhảy cái gì mà nhảy, muốn nhảy cũng là ta nhảy!”
qingyufighting.wordpress.com
Minamino ngoáy ngoáy lỗ tai mình, có điểm ngại ồn ào, quay đầu lại ra dấu bằng ánh mắt cho hai nam tử.
Hai nam tử kia hiểu ý, trực tiếp bịt miệng Suzuki, khiến cho hắn chỉ có thể ngô ngô ngô mà kêu.
Tịch Đăng vừa đi ra khỏi phòng, nghênh diện chính là hơi gió biển mang theo mùi tanh phả vào trên mặt hắn.
Ngoài phòng có rất nhiều người, thấy một thiếu niên chật vật đi ra khỏi phòng chủ nhân bọn họ đều cảm thấy rất kỳ quái, kết quả nhìn thấy Minamino vẻ mặt hứng thú đi theo thiếu niên kia, trong lòng lập tức minh bạch. Đặc biệt lúc nhìn thấy thiếu niên đứng ở bên mạn thuyền, ánh mắt nhìn xuống dưới.
Bọn họ đều biết Minamino có thói quen nói là sẽ đem người ném vào trong biển làm mồi cho cá.
qingyufighting.wordpress.com
Minamino cũng quả thật đã từng ném mấy kẻ chọc hắn không vui.
Lần trước giả vờ muốn ném một lão nhân, còn chưa ném, người nọ đã tiểu ra quần, mặt Minamino lúc ấy lập tức liền biến sắc, quay đầu rời đi.
Tịch Đăng nhắm mắt, hít sâu vài lần, thiếu niên giơ tay bóp chặt mũi, rồi xoay người nhảy xuống.
“Bùm……”
Tiếng người rơi xuống nước.
Suzuki cả khuôn mặt đều đỏ rần, hắn oán hận nhìn Minamino, phảng phất như muốn đem người trước mắt này khắc sâu vào trong mắt mình.
Minamino nhìn thấy Tịch Đăng thật sự nhảy xuống, đầu tiên là sửng sốt, sau đó vỗ tay cười, cười không quá vài giây, hắn nhẹ nhàng mở miệng, “Đem người vớt lên.”
qingyufighting.wordpress.com
Lúc Tịch Đăng được vớt lên, sắc mặt trắng bệch, không ngừng run rẩy, mà Suzuki cũng được tự do, hắn vội vàng chạy đến, ôm lấy Tịch Đăng, lau nước trên mặt hắn, “Chishima, ngươi không sao chứ?”
Tịch Đăng nghiêng đầu thè lưỡi, nước biển thật sự quá mặn, tuy rằng hắn nhắm hai mắt bóp chặt mũi rồi mới nhảy, nhưng vẫn bị sặc nước, nước biển tanh nồng rót vào miệng, khổ đến nỗi làm người ta không nói ra được lời nào, mà càng khó chịu hơn chính là, khi nước chảy vào mắt, cái loại cảm giác nóng rát này…
Trên người còn có một chỗ cũng rất khó chịu, chỗ lúc trước bị Suzuki cắn chảy máu, bị nước biển ngâm, miệng vết thương phảng phất giống như bị người ta tay không xé rách vậy.
Minamino đi qua, “Biểu hiện của ngươi thật sự không tồi.” Hắn còn chưa nói xong, liền nhìn thấy Suzuki căm tức nhìn hắn, một bộ hận không thể lột da hút máu hắn.
Minamino nhướng mày, “Dìu bọn họ đi đổi kiện y phục có thể gặp người.”
***
Chờ đến khi Tịch Đăng và Suzuki thay đổi y phục trên người xong, Minamino một lần nữa trở về phòng, hắn không nhìn hai thiếu niên đang quỳ gối trước mặt mình, mà đang xem thư từ ở trước mặt. Hắn cầm lấy trang giấy hơi mỏng, quét mắt qua, lại chuyển đi, phát hiện mặt trái cũng không có chữ, thở dài, “Phụ thân đại nhân viết thư cũng quá ngắn gọn rồi.” Hắn bỏ qua, kều kều bấc đèn, thấy ánh nến sáng lên một chút, mới dừng tay lại.
Tịch Đăng nhìn người trước mặt, tâm tư vai chính công Minamino quá khó đoán, thật không biết hắn muốn làm cái gì.
Minamino giương mắt, sau khi bắt được ánh mắt Tịch Đăng, hơi hơi mỉm cười, hiện ra vài phần ôn hòa, “Ngươi muốn hỏi cái gì?”
“Ta muốn biết lời nói lúc trước của đại nhân có được tính hay không?” Tịch Đăng thấp thỏm hỏi.
Minamino cầm thư đưa tới bên ánh nến, nhìn trang giấy bị đốt cháy, hoả tinh nhảy lên, “Ta thích dũng khí của ngươi, lại nói, chuyến này ta thật đúng là thiếu người hầu hạ, hiện tại cũng không biết người nào trong các ngươi hầu hạ tốt hơn, không bằng liền cùng nhau đi, chờ sau khi ta trở về, các ngươi muốn tự do hay vẫn muốn đi theo ta, tùy vào các ngươi.”
Câu trả lời này quả thực là kinh hỉ ngoài ý muốn.
Ngay cả Suzuki cũng kích động.
Lúc này một người từ ngoài cửa đi vào, hắn khom lưng đến bên lỗ tai Minamino thấp giọng nói một câu, rồi đứng thẳng người.
Lúc này Minamino đã đem thư đốt sạch sẽ, hắn hình như không sợ lửa, nhìn hỏa hoa sắp đốt tới tay hắn cũng không trốn tránh, “Đem người mời vào đây.”
Có người thời gian này bái phỏng vai chính công?
Tịch Đăng kỳ quái, chờ đến sau khi nhìn thấy người kia là ai, trong mắt xuất hiện thần sắc kinh ngạc.
Cư nhiên là Morikawa.
qingyufighting.wordpress.com
Morikawa phỏng chừng cũng đã trở về đổi y phục, hắn ăn mặc kimono màu xanh lá cả người nhìn qua càng thêm phong thần như ngọc, tuấn lãng bất phàm, cùng Minamino đứng chung một chỗ, vậy mà có thể cùng hắn sánh vai, không chút nào thất sắc.
Morikawa phảng phất như không phát hiện Tịch Đăng và Suzuki ở trong phòng, cười với Minamino, “Đã lâu không gặp, Minamino đại nhân.”
Minamino vì Morikawa đứng lên, nghe thấy lời này, cũng đáp lại bằng một nụ cười, “Sao Morikawa kun lại nói lời này, ba tháng trước chúng ta còn cùng nhau uống rượu, tới, mau ngồi.” Minamino quay đầu nói một câu với người bên cạnh, “Đem rượu ủ tốt bưng lên.”
Morikawa hơi hơi cúi người, để cho Minamino đi phía trước hắn, đợi trước sau nhập tòa, hắn mới nói: “Hôm nay đại nhân tới, quả thật làm ta kinh ngạc.”
“Ta chẳng qua là đến xem Hoa Khôi Chi Dạ, ngài hà tất ngạc nhiên. Ta nghe nói Morikawa kun chính là khách quen của Chi Viên, đúng rồi, hôm nay ta vận khí tốt, nhặt được hai người, ngài giúp ta nhìn xem xem thử có nhận thức không?”
Morikawa nghe vậy nhìn thoáng qua Tịch Đăng bên kia, ánh mắt không chút gợn sóng, “Đã gặp, kỳ thật một người xem như bằng hữu của ta.”
Lúc này rượu được bưng lên.
Minamino chủ động rót một chén rượu cho Morikawa, “Trong đó có bằng hữu của ngài? Thật không nghĩ tới bằng hữu của ngài sẽ làm ra loại chuyện chạy trốn này.”
Bên môi Morikawa lộ ra một nụ cười nhẹ, “Không phải chạy trốn, có khả năng chỉ là tản bộ dưới ánh trăng.”
“Ha ha, Morikawa kun miệng lưỡi thật trơn tru, tự phạt một ly.” Minamino cười nói, “Bằng hữu của ngài là vị nào trong hai người này?”
Morikawa bưng lên chén rượu trước mặt uống một hơi cạn sạch, ánh mắt bình thản, “Nếu Minamino đại nhân không ngại, hãy tự mình đoán thử xem?”
Minamino lắc đầu, “Ta đoán sẽ đúng mất, nên vẫn là thôi đi, ngài muốn mang cả hai đi phải không, hai người này lớn lên đều gọn gàng ngăn nắp, nhưng mà ta đã đáp ứng cho người ta tự do, nếu ngài đem người từ chỗ ta mang đi, lại rơi vào Chi Viên, ta đây chẳng phải làm mất công người ta nhảy xuống biển rồi sao.”
Tay cầm ly rượu của Morikawa hơi hơi cứng đờ, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, đem chén rượu buông, “Minamino đại nhân vẫn thích nói đùa.”
qingyufighting.wordpress.com
Minamino thu lại nụ cười trên mặt, ngay lập tức đứng đắn hẳn, “Được rồi, hôm nay mời ngài đến đây là muốn nói, phụ thân đại nhân rất vừa lòng với đồ vật ngài đưa đến, hy vọng chúng ta có thể hợp tác lần nữa.”
Morikawa gật đầu, “Tướng quân vừa lòng là tốt rồi, sắp tới ta nghĩ sẽ tự mình bái phỏng tướng quân một chuyến.”
“Phụ thân đại nhân cũng có đề nghị như thế, thư từ lui tới luôn có chút không chu toàn, cho nên cố ý phái ta tới, hy vọng có thể mời Morikawa kun đến phủ của ta làm khách mấy ngày.”
Minamino lại nâng tay rót một chén rượu cho Morikawa, ánh mắt hướng trên người Tịch Đăng và Suzuki đảo qua.
Sau đó Tịch Đăng và Suzuki liền bị hạ nhân mang ra ngoài.
Cả hai người được an bài ở một gian phòng rất nhỏ hẹp, những người đó ném chăn lên giường, rồi mặc kệ bọn họ, hơn nữa nghe động tĩnh, tựa hồ là từ bên ngoài khoá cửa lại.
Suzuki kéo cái chăn từ trên giường qua, bọc lên người Tịch Đăng, “Ngươi còn lạnh không?”
Những người đó thậm chí ngay cả một ngọn nến cũng không cho bọn họ, nhưng mà như vậy cũng tốt rồi. Phòng này có một cái cửa sổ rất nhỏ, nơi đó có chút ánh sáng chiếu vào.
Tịch Đăng lắc đầu, thiếu niên kéo chăn trùm lên chính mình và Suzuki, nhẹ giọng nói: “Hiện tại ta đang nghĩ không biết Aoki kun có trừng phạt Kurihara kun hay không.”
Suzuki trầm mặc, “Kurihara giúp chúng ta?”
“Ừ.”
Suzuki quay đầu nhìn Tịch Đăng, tay hắn mới vừa đụng tới bả vai Tịch Đăng, liền nghe được tiếng suýt xoa.
qingyufighting.wordpress.com
Lúc trước hắn cắn đối phương chảy máu, bị nước biển ngâm, khẳng định đã rất nghiêm trọng. Suzuki ôm thắt lưng Tịch Đăng, “Nếu không phải trên người của ngươi có thương tích, lại nhảy xuống biển, ta nhất định sẽ đánh ngươi, hung hăng dùng gậy đánh một trận. Đánh đến mông ngươi nở hoa, đứng cũng không thể đứng, chỉ có thể nằm.”
Tịch Đăng bật cười, sờ sờ tóc Suzuki, “Cảm ơn ngươi thủ hạ lưu tình.”
Suzuki nghe xong lời này, dứt khoát chui vào lồng ngực đối phương, nhắm mắt lại, “Chishima, chúng ta chạy thoát rồi sao?”
“Có lẽ vậy.”
“Không giống như ta tưởng tượng, ta tưởng tượng chính là ngươi trở thành võ sĩ, sau đó quang minh chính đại đem ta chuộc ra.”
“Là ta vô dụng.”
Suzuki hừ một tiếng, “Chishima, bọn họ sẽ tốt, chúng ta cũng vậy.”
Hắn sờ soạng bắt lấy tay Tịch Đăng, tựa hồ muốn truyền sức mạnh cho đối phương.
Tịch Đăng cũng ừ một tiếng, trong lòng lại rất hỗn loạn.
***
Sáng sớm hôm sau, Tịch Đăng bị tiếng mở cửa đánh thức, thiếu niên nhìn người đang đứng ngược sáng ở cửa, còn có chút ngây ngốc.
Người nọ nhìn hai người đang nằm ôm nhau thật chặt trong chăn ở trên giường, mặt vô biểu tình, cứng ngắc ném xuống một câu, “Đại nhân sắp rời giường, mau lại đây hầu hạ.”
Suzuki nhíu mày, hắn còn tưởng đang ở trong phòng mình ở Chi Viên, bị người quấy nhiễu giấc ngủ, liền muốn mắng một câu, thật may Tịch Đăng hiểu rõ hắn, lập tức che lại miệng Suzuki, nói với người bên ngoài: “Chúng ta lập tức sẽ tới.”
Suzuki tỉnh, hắn chớp chớp mắt, mới phản ứng lại mình đang ở nơi nào.
Tịch Đăng vội vàng đứng lên, tùy tiện xử lý xong chính mình, liền đem Suzuki còn làm kén trong chăn kéo ra.
Hai người vừa đi ra, liền ngây ngẩn cả người.
Trước mắt là biển rộng mênh mông.
Bầu trời xám trắng rũ xuống mặt biển đẹp đến nỗi không sao tả xiết, biển rộng xanh lam tựa hồ đã biến thành xanh thẳm, cho dù không có ánh mặt trời chiếu rọi, nhưng vẫn có thể hấp dẫn tròng mắt bất luận kẻ nào.
Nhưng Tịch Đăng và Suzuki kinh ngạc không phải vì vậy, mà là…
Chiếc thuyền này đã chạy.
qingyufighting.wordpress.com
Hai người bọn họ chạy đến bên mạn thuyền, nhìn về phía sau mới phát hiện căn bản không nhìn thấy bờ.
Bọn họ tựa hồ đã chân chính rời khỏi Chi Viên.
“Hai tiểu người hầu của ta, các ngươi còn nhìn đông nhìn tây cái gì thế? Nhanh lăn tới đây.”
Thanh âm Minamino đột nhiên đâm vào lỗ tai bọn họ, lập tức kéo thần trí của cả hai lại.
———oOo———
.+”’+.Trúc Xanh.+”’+.