Sau khi trở về bệnh viện, Tô Dương Dương liền chạy về ký túc xá tắm rửa một cái, sau đó đến phòng làm việc.
Lúc nhìn thấy Tiểu Yên mới nhớ tới lúc sáng Tiểu Yên nói là có việc muốn tìm cô.
“Tiểu Yên, hồi sáng này em muốn nói gì với chị vậy?”
“Mới sáng sớm mà chị chạy đi đâu đó?”
“Ra ngoài đi lòng vòng với anh Ninh.”
“À.” Tiểu Yên rót một ly nước ấm cho Tô Dương Dương: “Thời gian trước không phải là em đã nói nhà của em ở bên kia phải dời đi ư? Không ai nói tiếp về chuyện bồi thường, đa số mọi người đều không chuyển đi.
Hôm qua phương tiện thi công trực tiếp cho máy xúc tiến vào cửa tiểu khu, còn tìm một đám lưu manh, nói nếu không dời đi thì sẽ đánh, đã có mấy người bị đánh rồi.”
“Báo cảnh sát chưa?”
“Có báo rồi, nhưng cảnh sát nói không làm được gì.”
Tô Dương Dương khó hiểu hỏi: “Vậy chị có thể giúp em làm gì đây?”
“Em đã điều tra đơn vị thi công là một công ty bất động sản của tập đoàn Hàn thị, muốn nhờ chị hỗ trợ nói một tiếng với anh rể.”
“Chị sẽ thử, công việc của anh rể em chị luôn luôn không tham gia, nên không hiểu là bọn họ đang làm cái gì, không chắc chắn là có thể giúp một tay hay không đâu.”
“Em hiểu mà, em cảm thấy chuyện này không giống như mấy chuyện mà những người của anh rể thường làm.
Lúc trước cũng đã nhắc qua mấy lần, nhưng không có lần nào giống như lần này.”
“Có phải là do yêu cầu của chủ xí nghiệp của các em đòi hỏi quá đáng không?” Tô Dương Dương hỏi.
Những người làm ăn trên thương trường không có chút thế lực nào thì sẽ không không có khả năng, nhưng cô không cho rằng Hàn Khải Uy có ý đồ đó.
Xuất hiện hành vi quá khích, dẫn theo việc có những hộ gia đình không chịu chuyển đi.
“Chuyện cụ thể em cũng không rõ lắm, nghe ba em nói là lúc bắt đầu thì những người trong cư xá đã đồng ý phần bồi thường kia, sau này những ủy viên trong xí nghiệp lại cảm thấy quá ít nên muốn tranh giành nhiều hơn.”
“Đã ký hợp đồng chưa?”
“Ký rồi, chỉ là cách thời gian chuyển nhà còn có nửa tháng, bây giờ lại đem máy xúc đến đây, còn làm bị thương người khác, chuyện này chính là do tập đoàn Hàn thị sai.”
“Cụ thể đúng hay sai thì bây giờ chúng ta không thảo luận, chị sẽ nói chuyện này cho anh rể của em, anh ấy có cách xử lý như thế nào thì chị không thể nào can thiệp được.
Trên thực tế, chị nghĩ rằng cả hai bên đều có lỗi.”
Tiểu Yên chậm rãi gật đầu.
Tô Dương Dương gọi một cuộc điện thoại cho Hàn Khải Uy, nói rõ ràng mọi chuyện cho Hàn Khải Uy nghe.
Sau khi Hàn Khải Uy nghe cô nói xong: “Tôi đã nghe nói chuyện này rồi, cơ bản thì cũng khá giống với em nói, tôi đã kêu người xử lý rồi.”
“Sẽ không có ảnh hưởng gì với anh đó chứ?”
“Những chuyện như thế này cũng thường xuyên xảy ra, có những người lòng tham không đáy, có làm thế nào cũng không vừa lòng được, dùng thủ đoạn cứng rắng là chuyện nhất định.
Nhưng tôi sẽ không tiến hành trong mấy ngày này.”
“Vậy nguyên nhân là thế nào?”
“Em phải hỏi Lưu Nghê Ni.”
“Lưu Nghê Ni?” Tô Dương Dương khó hiểu nói.
“Tôi nghĩ là tối nay cô ta sẽ về nhà khóc lóc kể lể, ba mẹ của cô ta sẽ gọi điện thoại cho ba vợ mẹ vợ, em trước cứ nghe nghe những lời từ miệng của cô ta, tôi sẽ nói cho em biết tính chân thật của tình huống này.”
“Thật sự rất xin lỗi, lại khiến cho độ khó công việc của anh tăng thêm rồi.”
“Chuyện này xảy ra rất thường xuyên, người ở bên dưới sẽ xử lý.
Bây giờ tôi bận rộn một chút, gặp lại sau.”
Tô Dương Dương thu hồi điện thoại bắt đầu làm việc.
...
Hàn Khải Uy ném điện thoại di động đến cái bàn ở trước mặt, sắc mặt lạnh lùng nhìn Hàn Vân Nhi đang đứng ở cửa sổ: “Đã quyết định rồi?”
“Em muốn đứa bé.”
“Được, nói chút chuyện về người đàn ông kia đi.”
“Em sẽ không nói!”
“Em nghĩ là em có tư cách ra điều kiện với anh?
Hàn Vân Nhi lạnh lùng quay đầu đi: “Anh hai, có một số việc anh không thể nào giải thích được, xin anh đừng ép em.
Nhà họ Hàn của chúng ta dư sức để nuôi một đứa bé.”
“Anh không muốn lặp lại chuyện giống Duy Trạch lần nữa.
Anh nghĩ rằng em không có tư cách để đưa ra quyết định này, nếu như em kiên trì không nói ra người đàn ông kia là ai, vậy bây giờ anh sẽ sắp xếp cho em một cuộc phẫu thuật vào hai tiếng đồng hồ sau.”
“Anh không thể làm như vậy!”
“Hàn Vân Nhi, em đừng khiêu chiến giới hạn thấp nhất của anh nhiều lần như vậy.
Nếu không phải em là em gái của anh, vì tôn trọng đời tư của em thì mấy ngày nay anh đã có thể điều tra những chuyện kia rõ ràng rồi, cũng sẽ không tới nơi này để lãng phí nước bọt với em.”
Hàn Vân Nhi tức giận đến toàn thân run rẩy: “Em không hiểu tại sao quan niệm của xã hội bây giờ đã cởi mở như vậy rồi, những cô gái trẻ tuổi bình thường có thể chưa lập gia đình cũng được sinh con, người ta vẫn có một cuộc sống rất tốt, tại sao người của nhà họ Hàn chúng ta thì lại không được? Chúng ta là những người có năng lực và thực lực hơn bọn họ, tại sao mọi người lại phải để ý ánh mắt của người khác? Người ta nhìn em như thế nào, nhìn các anh như thế nào có còn quan trọng sao?”
“Làm sao em biết được những người phụ nữ chưa kết hôn mà sinh con kia có cuộc sống hạnh phúc?” Hàn Khải Uy tỉnh táo nhìn cô ta: “Em cho rằng chỉ cần mang thai mười tháng, sau đó sinh đứa bé là xong chuyện rồi? Không cần nuôi à, không cần dạy à, sự khổ cực phía sau các cô ấy có nói cho em biết không?”
“Chuyện anh nói chỉ là một giả thiết, em có năng lực để em và con của em có một cuộc sống tốt hơn, em cũng tin tưởng em có thể là một người mẹ tốt.”
“Xem ra em đã đưa ra quyết tâm đối nghịch với anh.”
Trên mặt Hàn Vân Nhi lộ ra một nụ cười yếu ớt, mềm giọng nói: “Anh hai, em nghĩ anh là người hiểu rõ em nhất trong tất cả mọi người, cũng là người có thể hiểu được lựa chọn của em.”
Hàn Khải Uy thấy cô ta đã có thái độ mềm dịu hơn, sắc mặt cũng hơi bớt căng thẳng.
Hàn Vân Nhi đè bàn tay trong túi áo rộng rãi của bộ đồ ngủ mặc ở nhà, gọi cho Tô Dương Dương một cú điện thoại.
Tô Dương Dương thấy là số điện thoại của Hàn Vân Nhi, cho nên ấn nghe: “Vân Nhi, chào em.”
Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến sự trầm mặc ngắn ngủi, sau đó mới có tiếng nói của Hàn Vân Nhi.
“Anh hai, em biết quyết định lần này của em rất tùy hứng, nhưng nhiều năm như vậy rồi em chỉ thích có một người, em nghĩ rằng sau này cũng sẽ không có cơ hội gặp lại anh ấy, bọn em cũng không có khả năng sau này.
Bây giờ có một cơ hội tốt để em có được con của anh ấy, em sẽ không từ bỏ đâu.
Nhưng mà anh hai à, anh đã từng yêu người khác chưa? Anh và Ưu Hạnh Mai ở bên nhau lâu như vậy rồi, anh cũng không yêu cô ta, dưới sự chấp nhận không nổi của cô ta đột nhiên lại xuất hiện một Duy Trạch, anh liền dứt tay mà rời đi.
Chị dâu cứu được Duy Trạch, từ sau khi Duy Trạch mắc bệnh tự kỷ bất ngờ lại có thể tiếp nhận chị dâu, anh liền vì Duy Trạch mà kết hôn với chị dâu? Nếu như có một ngày chị dâu làm chuyện gì đó không hợp ý với anh, hoặc không hợp ý của Duy Trạch, có phải hay không anh cũng muốn ly hôn với chị dâu?Anh hai, anh là người làm ăn, tất cả đều lấy lợi ích để làm trọng, em có thể hiểu được, nhưng anh có từng nghĩ tới cảm giác của người khác hay không? Phụ nữ là nên phối hợp diễn với cuộc sống của anh, anh muốn bọn em làm gì thì bọn em phải làm, chỉ cần có một chút chống đối thì đó chính là gây hấn quyền uy của anh hả?”
Hàn Khải Uy hờ hững nhìn Hàn Vân Nhi: “Ý của em là đang muốn nói gì?”
“Cho dù là em, chị dâu hay là Ưu Hạnh Mai đều là con rối để anh điều khiển, bây giờ anh đã hủy hoại nhà họ Ưu, nếu như sau này chị dâu làm chuyện gì đó trái ý anh thì anh sẽ làm như thế nào? Ly hôn với chị ấy, hay là để cho cả nhà chị ấy thân bại danh liệt?”
Tô Dương Dương không dám nghe đáp án của Hàn Khải Uy, cô nhanh chóng cúp điện thoại.
Cô để điện thoại xuống mới phát hiện trán và lòng bàn tay của mình đã thấm ướt mồ hôi.
Tiểu Yên nhìn sắc mặt tái nhợt của cô ấy, quan tâm hỏi: “Chị Tô, chị sao vậy? Có phải là thấy không thoải mái hay không?”
“Chị không sao đâu, chị đi rửa mặt cái đã.”
Tô Dương Dương đứng dậy đi đến phòng vệ sinh, nhanh chóng hất một dòng nước lạnh lên mặt, lạnh đến nỗi khiến cô ấy rùng mình một cái, sau đó mới ngẩng đầu nhìn tấm gương trên bồn rửa tay mà ngẩn người.
Khuôn mặt này của cô, cô có thể lấy tự tin từ đâu mà lại cảm thấy cảm giác của Hàn Khải Uy đối với mình sẽ khác với những người phụ nữ lúc trước?
Nếu như không phải là Hàn Vân Nhi đã kích thích cô một chút, cho nên bây giờ cô mới tỉnh táo được.
Tô Dương Dương thô bạo lấy tay lau mặt mình, cam chịu tiếp tục đi làm việc..