“Còn vui hơn là nhặt được tiền nữa, tiểu tổng giám đốc Hàn của em đã bắt đầu chịu nói chuyện rồi.”
“Thật sao? Quá tốt rồi, nếu không thì quá uổng phí cho khuôn mặt nhỏ xinh xắn đáng yêu của tiểu tổng giám đốc Hàn rồi.” Tiểu Yên vỗ tay nói.
Tô Dương Dương ném cái túi đó cho cô: “Chọn món em thích ăn ra đi, lát nữa chị đưa một chút cho Nhạc Vân.”
Tiểu Yên chọn vài món đồ ăn vặt mà bình thường không hay thấy: “Chị đi đưa cho bác sĩ Diệp đi.”
“Lấy ít vậy, không hợp với thánh mê ăn vặt như em đó.”
“Em có chút chuyện muốn nói với chị, xin chị giúp đỡ nè.”
“Sắp đến giờ làm rồi, chị đi đưa cho Nhạc Vân trước, lát nữa rồi nói.”
“Ừm ừm.”
Tô Dương Dương xách túi đồ ăn đi tới khoa sản, Diệp Nhạc Vân tràn đầy kinh hỉ nhận lấy đồ ăn vặt và sữa bò, rồi cất vào trong ngăn kéo bàn làm việc.
Các đồng nghiệp khác trong phòng cũng có chút ngưỡng mộ, bọn họ nói đùa với Diệp Nhạc Vân và Tô Dương Dương vài câu.
Tô Dương Dương thu hết phản ứng của họ vào trong mắt mình.
Lúc Diệp Nhạc Vân đưa cô ra ngoài, cô hỏi: “Người nhà cậu không còn tạo áp lực với cậu nữa chứ?”
“Không có, chỉ có em trai tớ gọi tới, nói là bị cậu mắng cho một trận.”
“Hôm đó hỏa khí của tớ hơi lớn.”
“Cũng may mà cậu la nó một trận, bây giờ bọn họ đều không dám chọc vào tớ nữa.”
“Không rước thêm phiền phức cho cậu là được rồi.
Đứng rồi, mấy món đồ mà tớ mới cho cậu, cậu chọn ra một chút ít đem chia cho đồng nghiệp phòng cậu với chủ nhiệm đi, cậu cũng sắp đến lúc đánh giá và thăng chức rồi, mấy việc làm nhỏ này cũng có thể tăng thêm hảo cảm với mọi người.
Nếu như không đủ thì tớ có thể đem cho cậu vài bịch nữa.”
Diệp Nhạc Vân ôm lấy vai của Tô Dương Dương, đôi mắt có chút đỏ: “Dương Dương, cảm ơn cậu.”
“Chúng ta là ai với ai chứ, biết cậu bình thường tiết kiệm quen rồi, không nỡ tặng quà cho người khác, lần này tớ lại đưa cho cậu trước mặt nhiều người như vậy, cũng nên chia cho người ta một chút, để tránh trong lòng họ suy nghĩ này suy nghĩ kia.”
“Ừm ừm, tớ biết rồi.”
“Thời gian không sớm nữa, tớ đi gặp chủ nhiệm của tớ đây, để coi ông ấy định mắng tớ thế nào?”
“Cậu lại làm gì rồi sao?” Diệp Nhạc Vân nghi hoặc nhìn Tô Dương Dương.
“Cũng không có gì, chỉ là một ngày ổng không mắng tớ ba lần thì ăn cơm không ngon thôi í mà.” Tô Dương Dương thở dài rồi chạy lên lầu.
Chủ nhiệm đang xem báo cáo phẫu thuật của mấy bệnh nhân xảy ra tai nạn kia, thấy Tô Dương Dương tiến vào, ông lười biếng nói: “Miễn lễ đi, hôm nay không có tâm trạng mắng em.”
“Hở, hôm nay không bị mãn kinh nữa ạ?”
“Chậc chậc chậc, đồng chí Tô Dương Dương, một ngày em không bị tôi mắng là cảm thấy thiếu đúng không?”
“Còn không phải là sợ thầy không la không mắng thì sẽ bức bí sao? Nếu thầy đã không có chuyện gì thì em về làm việc đây.”
“Em đến nhà xác xem trước đi.”
“Tại sao ạ?”
“Ninh Cảnh Phong đến rồi, em xem thử có gì giúp được không?”
“Anh ấy đến vì mấy thi thể từ vụ tai nạn hôm đó sao?”
“Mấy thi thể đó vẫn còn tốt, không có tổn thương gì nhiều.
Nghe nói là mới vừa đem một thi thể mới tới, bị phá hủy nghiêm trọng nên cần cậu ta đến chỉnh dung.”
“Ok em đi ngay đây.” Tô Dương Dương nói xong thì đi ra ngoài.
Chủ nhiệm gióng họng lên hét lớn ở phía sau: “Đừng có tè ra quần đó.”
Trong lòng Tô Dương Dương thầm trợn trắng mắt một cái, sau đó chạy đến nhà xác.
Nhà xác không cùng tòa nhà với khu hành chính và khoa nội trú.
Đó là một khu nhà được xây dựng riêng biệt ở sau vườn hoa bệnh viện, nơi này chuyên thu chứa thi thể của người chết.
Tô Dương Dương vừa từ vườn hoa rẽ tới thì liền nhìn thấy chiếc xe tải nhỏ của Ninh Cảnh Phong đỗ ở trước cửa nhà xác.
Tô Dương Dương chào hỏi ông chú canh giữ một tiếng rồi tiến vào.
Ninh Cảnh Phong đang đứng trước một chiếc giường gỗ, anh không ngoảnh đầu lại mà lên tiếng: “Đang giờ làm việc mà em chạy tới đây làm gì?”
“Chủ nhiệm kêu em tới đây giúp anh, càng huống hồ cũng đã lâu không được gặp anh rồi, mấy ngày trước bận quá không kịp nói chuyện gì nhiều với anh.”
Ninh Cảnh Phong lườm cô một cái: “Em ngốc nghếch như vậy, sao vẫn chưa bị nhà họ Hàn quét ra khỏi cửa thế nhỉ?”
“Xin đừng nguyền rủa cuộc hôn nhân của em với thổ hào nhà em, cảm ơn.”
“Ai rảnh nguyền rủa em.” Ninh Cảnh Phong khó chịu nghiêng đầu qua, định giơ cánh tay lên lau mặt nhưng lại thấy quần áo dơ rồi nên lại bỏ xuống.
Tô Dương Dương thấy vậy, thì móc ra một miếng khăn giấy ướt trong túi ra, sau đó thản nhiên giúp anh lau mồ hôi trên khóe mắt: “Người chết lần này sao lại chết vậy?”
“Nghĩ không thông suốt nên nằm trên đường ray.”
“Nằm trên đường ray xong rồi làm sao đưa đến bệnh viện được?”
“Nhân viên đường sắt đưa đến.” Ninh Cảnh Phong đeo khẩu trang, rồi vén miếng vải trắng dính đầy máu ra, miệng thì nói: “Tô Dương Dương, anh trịnh trọng cảnh cáo em, sau này em không muốn sống nữa thì cũng đừng đi nằm đường ray đó biết chưa? Chết quá khó coi rồi.”
Tô Dương Dương đưa mắt nhìn cỗ thi thể dưới tấm vải trắng kia: “Anh không mong em điều gì tốt hơn được à?”
“Anh chỉ quan tâm em thôi.”
Tấm vải trắng bị vén ra, để lộ một cơ thể bị phá hủy không còn nguyên vẹn.
Ngoại trừ khuôn mặt hoàn chỉnh thì không còn chỗ nào lành lặn nữa.
Cho dù Tô Dương Dương đã quen nhìn nhiều người chết rồi đi chăng nữa cũng bị giật mình: “Anh Ninh, ca này anh định làm sao đây?”
“Trước tiên là rửa sạch người và các cơ quan, sau khi xác định hoàn chỉnh rồi mới bắt đầu ghép lại.” Ninh Cảnh Phong nói xong thì bắt đầu điểm danh các bộ phân như tay chân của người đó: “Thiếu ngón tay và hộp sọ, nội tạng cũng bị thiếu rồi, cũng không biết chắc là có bị nát thành tương chưa.”
“Muốn tới hiện trường xem không?”
Ninh Cảnh Phong liếc mắt nhìn cô một cái: “Em định trốn việc đi với anh sao?”
“Chủ nhiệm nói với em là anh đang ở đây nên chắc ông ấy cũng đã tính thả dê ra đồng rồi.”
“Não của ông già đó lại úng nước rồi.” Ninh Cảnh Phong kiểm tra tình trạng thi thể một lần nữa rồi tháo khẩu trang đi ra ngoài.
**
Hai người lái xe gần một tiếng đồng hồ mới đến đường ray mà người chết nằm.
Ninh Cảnh Phong lấy lúi da rắn và xẻng ở cốp xe ra, rồi lấy đèn pin và túi đóng gói chân không cho Tô Dương Dương.
Hai người sau đó đi bộ hơn mười mấy phút mới đến vị trí mà người chết nằm trên đường ray.
Có một người đàn ông hơn 40 tuổi, đôi mắt khóc lóc sưng đỏ đã đợi ở đó rồi.
Người đàn ông thấy bọn họ thì liền đi tới và cất giọng khàn khàn: “Bác sĩ, con của tôi làm phiền các vị rồi, nó sống đã không dễ dàng gì, hy vọng chết cũng được toàn vẹn mà chết.”
Ninh Cảnh Phong nói: “Cơ thể của con anh vẫn còn thiếu hai ngón tay và
hộp sọ.
Bây giờ ánh sáng vẫn tốt, chúng ta hãy đi tìm nó.
Sau khi hoàn chỉnh rồi thì tôi sẽ chỉnh dung lại, lúc đó anh có thể gọi điện thông báo cho những người thân khác rồi.”
“Cảm ơn, cảm ơn.”
Tô Dương Dương yên lặng nhìn hai người nói chuyện với nhau.
Ba người đơn giản dặn dò nhau vài câu rồi chia nhau ra tìm.
Có tương đối ít tàu trong khoảng thời gian này, bọn họ tìm kiếm ở phạm vi cách vết máu 20 mét.
Ba của người chết đó có lẽ là do thương tâm quá độ, vừa tìm được một lúc là đã không còn sức nữa rồi, ông ta cầm lấy một viên đó có dính máu rồi hỏi Ninh Cảnh Phong: “Bác sĩ, cậu xem đây có phải là xương của con tôi không?”
“Không phải đâu, anh trai à, anh đi nghỉ ngơi chút đi, chuyện này cứ giao cho hai người bọn tôi được rồi.
Anh cứ yên tâm, con anh nhất định sẽ được đi nguyên vẹn mà.”
“Ừm ừm.”
Ninh Cảnh Phong và Tô Dương Dương vừa bóp mũi vừa tìm ở hai bên đường sắt hôi thối.
Những người chưa đi qua đường sắt trên con đường hẻo lánh thì có thể sẽ không biết, hai bên đường sắt ở nơi hẻo lánh này chẳng khác gì hai bãi xử lý rác cỡ nhỏ cả, muốn ghê bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Dưa hấu và giấy trái cây vẫn còn nhẹ, đôi lúc còn có thể giẫm lên phân nếu như không chú ý đến nữa kìa.
Còn bọn họ phải bơi móc trong đống rác này để tìm hộp sọ và hai ngón tay của người chết nữa, độ khó và độ ghê tởm thật khó có gì sánh bằng.
Bố của người chết nghỉ ngơi một lát rồi cũng tiếp tục tìm.
Mãi đến một giờ chiều, ba người mới tìm đủ.
Người đàn ông ôm lấy chiếc hộp sọ và ngón tay ướt đẫm máu me khóc đến độ thở không ra hơi nữa.
Tô Dương Dương và Ninh Cảnh Phong chỉ có thể yên tĩnh nhìn ông ta khóc, ai cũng không lên tiếng an ủi.
Sống chết có số, có an ủi cũng không có tác dụng gì.
Điều mà bọn họ có thể làm chính là cố gắng hết sức ghép các bộ phận lại hoàn chỉnh, để người chết đi được nguyên vẹn..