Lâm Cẩn Ngôn mang Giản Vi lên lầu thay quần áo, ăn mặc rất dày, trang bị đầy đủ mới ra khỏi nhà.
Sau khi xuống dưới thì gặp mẹ Lâm, hỏi họ trễ vậy còn muốn đi đâu, Lâm Cẩn
Ngôn chỉ nói có chút việc rồi dẫn Giản Vi ra khỏi nhà.
Xe chạy về khu vực ngoại thành.
Giản Vi vẫn còn nhắc tới chuyện đánh bài, nói: “Đã rất nhiều năm em không
đánh, vừa đánh một tý, khơi dậy cơn ghiền bài của em lên, kết quả họ lại chạy hết.”
Lâm Cẩn Ngôn cười nói: “Không sao, lát về anh lì xì thêm cho chúng nó ít tiền, lần tới bảo chúng nó lại chơi với em.”
Giản Vi mím môi cười: “Nhưng cũng không sao, chờ hết năm lại bận rộn, làm gì còn có thời gian chơi bài nữa.”
“Bận gì?”
“Khai giảng ạ.”
“Ồ, vậy cũng đúng.”
Xe chạy rất lâu trên đường, cuối cùng dừng một ở nơi rất trống trải.
Giản Vi ngồi trong xe nhìn khắp xung quanh: “Đây là đâu ạ?” Ngoài căn nhà
nhỏ trước mặt thì xung quanh không người cũng không có xe.
Lâm Cẩn Ngôn dừng hẳn xe, hơi cúi người cởi dây đai an toàn cho cô, “Lát nữa em sẽ biết.”
Anh đẩy cửa xe xuống xe rồi vòng qua bên Giản Vi, kéo cửa xe cho cô, đưa tay dìu cô xuống.
Giản Vi xuống xe nhìn xung quanh, trong đêm gió thổi vù vù, Giản Vi vô thức rụt cổ, càng kéo chặt áo hơn.
Lâm Cẩn Ngôn kéo Giản Vi vào lòng, lấy áo khoác ngoài quấn cô vào, cả người Giản Vi lập tức núc trong ngực anh, chỉ còn lộ ra hai mắt.
Xung
quanh yên tĩnh tối đen như mực, Lâm Cẩn Ngôn cứ như vậy ôm cô đi về phía trước, tay trái của Giản Vi ôm eo anh, ngửa đầu nhìn anh: “Ông chủ Lâm, không phải anh bán em đi đấy chứ?”
Lâm Cẩn Ngôn cúi đầu nhìn cô, tràn đầy vui vẻ: “Vậy cũng phải có người mua đã.”
Giản Vi híp mắt: “Anh có ý gì?”
“Ý chính là, ai dám mua người phụ nữ của Lâm Cẩn Ngôn anh, chán sống à?”
Giản Vi bị chọc cười cũng bật cười theo, không đùa nữa mà nói: “Nhưng rốt cuộc anh đưa em đi đâu?”
Ở đây không có siêu thị cũng không có nhà hàng gì cả, chỉ một mảnh đất trống, đêm khuya chạy tới đây làm gì không biết?
Ánh mắt cô ngó nghiêng xung quanh, đây là một biệt thự tư nhân, rất rộng, rộng gấp đôi chỗ ở của Lâm Cẩn Ngôn.
Sau khi đi tới sân sau, rốt cuộc cũng có người ra đón, cung kính gọi một tiếng: “Cậu chủ.”
Đèn sân sau bỗng dưng sáng lên, ánh sáng đột ngột đâm vào làm mắt Giản Vi hoa lên, theo bản năng nhắm chặt mắt lại.
Lâm Cẩn Ngôn dắt cô tiếp tục đi về phía trước, cô khép hờ mắt một lúc, sau khi hơi thích ứng mới chậm rãi mở mắt ra.
Nhưng khi cô mở to mắt, cả người hoàn toàn ngơ ngẩn.
Chỗ cô đứng là một sân bay trống trải, có một chiếc trực thăng cỡ nhỏ đậu đó.
Giản Vi bỗng mở to hai mắt, khó có thể tin nhìn Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn dắt cô đi lên trước, nói: “Chẳng phải lần trước em hỏi anh có thể lái trực thăng không còn gì?”
“…….”
“Dẫn em đi một vòng.”
Giản Vi được Lâm Cẩn Ngôn mang lên trực thăng, từ khoảnh khắc ngồi lên trái tim liền đập thình thịch không ngừng.
Lâm Cẩn Ngôn giúp cô làm biện pháp an toàn, tay phải nhẹ nhàng vịn lấy vai cô, ánh mắt nhìn cô thật sâu, hỏi: “Sợ?”
Giản Vi lắc đầu: “Không sợ.”
Có Lâm Cẩn Ngôn ở đây cô không sợ, chỉ là cảm thấy quá thần kỳ: “Làm sao anh biết lái trực thăng?”
“Trước kia cảm thấy hứng thú nên có học qua một thời gian.”
Lâm Cẩn Ngôn bắt đầu tiến hành một loạt động tác chuẩn bị bay, Giản Vi nhìn không chớp mắt máy móc, trang thiết bị tinh xảo trước mặt, hoàn toàn
nhìn không hiểu.
Trong lòng Giản Vi căng thẳng, hai tay đan chặt
vào nhau, cô nghiêng đầu nhìn Lâm Cẩn Ngôn bên cạnh, đường nét khuôn mặt kiên nghị, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm phía trước.
Một lúc sau, Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên cầm tay cô, ánh mắt kiên định mà dịu dàng: “Đừng sợ, rất an toàn.”
Giản Vi nhìn anh, trong lòng không hiểu sao thấy an ổn, gật đầu nói: “Em không sợ.”
Lâm Cẩn Ngôn lái trực thăng mang cô bay lên bầu trời đêm, mọi thứ trên mặt đất đều trở nên nhỏ bé.
Giản Vi lúc mới bắt đầu còn có chút căng thẳng, nhưng dần dần, chút căng
thẳng này đã hoàn toàn bị thích thú trong lòng chiếm cứ.
Từ bên
trên có thể trông thấy cảnh đêm cả toàn thành phố, tết âm lịch náo
nhiệt, đèn neong lập lòa trên đường, cả thành phố trông như một bức
tranh phồn hoa.
Giản Vi nghiêng đầu hỏi Lâm Cẩn Ngôn: “Em có thể chụp hình được không?”
Lâm Cẩn Ngôn cười: “Có thể.”
Giản Vi kích động không thôi, lập tức lấy di động ra chụp liên tục vài kiểu
bên ngoài cửa kính, chụp xong lại nhìn điện thoại hồi lâu, vẻ mặt tươi
cười.
Xong cô lại ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lâm Cẩn Ngôn hỏi anh: “Em có thể chụp anh không?”
Lâm Cẩn Ngôn nghiêng mắt nhìn cô.
Ánh mắt Giản Vi đầy mong chờ, “Lâm Cẩn Ngôn anh quá đẹp trai, em muốn chụp anh, có thể quấy rầy anh không?”
Lâm Cẩn Ngôn cười không ngừng, đưa tay xoa nhẹ đầu cô, dịu dàng nói: “Có thể.”:
Giản Vi được phép, nhếch miệng cười tươi, lấy di động ra chụp lại bộ dạng
Lâm Cẩn Ngôn lái trực thăng, nhưng cũng không dám chụp nhiều, sợ ảnh
hưởng tới anh lái trực thăng.
Chụp xong bỏ điện thoại lại vào trong túi, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa kính.
Trực thăng đột nhiên bay thấp xuống một chút, như thể đang đứng im tại chỗ
mà không bay đi, Giản Vi đang muốn hỏi sao vậy, vừa cúi đầu thì thấy
trên mặt đất một đám ánh nến khổng lồ sáng rực, vô số ngọn nến vây quanh một trái tim, chính giữa trái tim dùng ánh huỳnh quang đủ mọi màu sắc
viết mấy chữ to – Giản Vi, gả cho anh.
Toàn thân Giản Vi cứng đờ, đôi mắt Giản Vi nhìn chằm chằm xuống phía dưới, cho rằng là ảo giác của mình, còn vô thức xoa mắt, nhưng khi mở mắt ra thì tất cả vẫn không
biến mất.
Cô quay đầu lại, khó có thể tin chăm chú nhìn Lâm Cẩn Ngôn.
Trực thăng chậm rãi chạm đất, mười phút sau, vừa vặn dừng ở bãi đất có ánh nến lóe sáng.
Trực thăng an toàn dừng hẳn, Lâm Cẩn Ngôn mở cửa khoang, giúp Giản Vi cởi bỏ thiết bị an toàn, sau đó dắt cô từ bên trong bước ra.
Bên ngoài gió lạnh gào thét, nhưng đứng giữa một đám nến cháy chập chờn lại chỉ cảm thấy ấm áp.
Rõ ràng chỉ có hai người cô và Lâm Cẩn Ngôn, nhưng không hiểu sao thấy hồi hộp.
Cô đứng bên trong những ngọn nến, Lâm Cẩn Ngôn cầm tay cô, ánh mắt thật
sâu, nhìn cô một lúc rồi đột nhiên không biết lấy một chiếc nhẫn từ đâu
ra, một chân quỳ xuống đất, một tay kéo tay cô, một tay giơ nhẫn lên, vô cùng chân thành, nói rõ từng chữ một: “Vi Vi, anh yêu em, có bằng lòng
gả cho anh không?”
Đôi mắt Giản Vi chua xót, đột nhiên không kiềm chế được rơi nước mắt, cô liên tục gật đầu, nghẹn ngào nói: “Bằng lòng, em bằng lòng.”
Làm sao có thể không muốn chứ.
Nhưng cô
thật sự hoàn toàn không ngờ hôm nay Lâm Cẩn Ngôn sẽ cầu hôn cô, lại còn
dùng phương thức như vậy. Tất cả đều quá bất ngờ, cũng quá kinh hỉ, cô
chưa bao giờ biết Lâm Cẩn Ngôn cũng là người biết lãng mạn như vậy.
Cô đưa tay lau nước mắt rồi đưa tay cho anh, vui sướng rồi lại nghẹn ngào không che giấu được, nói: “Đeo nhẫn cho em.”
Chiếc nhẫn ấm áp từ trong tay Lâm Cẩn Ngôn đeo vào ngón tay của Giản Vi, lúc này Lâm Cẩn Ngôn mới đứng lên.
Giản Vi kiễng chân ôm chặt cổ anh, cằm đặt trên vai anh, giọng nghẹn ngào:
“Anh chuẩn bị mấy thứ này khi nào, cũng không nói cho em một chút.”
Cô thật sự chút tâm lý cũng không chuẩn bị.
Lâm Cẩn Ngôn ôm chặt cô, thấp giọng cười: “Nói thì sẽ không còn kinh hỉ nữa nên đương nhiên không thể nói.”
*Giản Vi lau nước mắt, từ trong ngực Lâm Cẩn Ngôn đi ra, nhìn anh chăm chú hỏi: “Mai tới cục dân chính nhé?”
Lâm Cẩn Ngôn giật mình, lập tức không nhịn được bật cười, đưa tay xoa nhẹ đầu Giản Vi: “Gấp hơn cả anh, hửm?”
Giản Vi chui vào ngực anh, ngửa đầu nhìn anh, “Cũng không phải vậy, vội muốn trở thành bà chủ nhỏ của anh thôi.”
Ánh mắt Lâm Cẩn Ngôn đầy cưng chiều, đưa tay vuốt mũi cô một cái, cười nói: “Ngày mai vẫn còn nghỉ mà, chờ hết tết, ngày đi làm đầu tiên sẽ đi.”
Giản Vi cười tủm tỉm gật đầu: “Được, tất cả đều nghe theo anh.”
Cô ôm anh rất chặt, đầu lại vùi vào trong ngực anh, khóe miệng tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT