Giản Vi chạy xuống phòng bếp nấu canh giải rượu cho Lâm Cẩn Ngôn.
Sữa tươi trộn với lòng trắng trứng đun lên có thể giải rượu, trước kia ngày nào ba cũng uống đến say mèm, cách giải rượu này là dì hàng xóm dạy cho cô.
Giản Vi nhanh chóng nấu xong canh giải rượu, đổ ra chén rồi bưng ra cho Lâm Cẩn Ngôn.
Nhưng đợi tới lúc cô trở lại phòng khách thì Lâm Cẩn Ngôn đã không còn trên sofa.
Giản Vi bưng chén canh ngây ngẩn đứng trong phòng khách, theo bản năng nhìn
xung quanh, xác định Lâm Cẩn Ngôn không còn dưới lầu, vì vậy bưng chén
lên lầu, chắc là về phòng rồi.
Đi tới cửa phòng Lâm Cẩn Ngôn, Giản Vi nâng tay phải lên nhẹ nhàng gõ cửa.
Trong phòng, Lâm Cẩn Ngôn vừa tắm rửa xong, từ trong phòng tắm đi ra.
Thân trên trần trụi, sáu đường cơ bụng vô cùng rắn chắc gợi cảm, nước chưa
khô theo đường cong cơ bắp hoàn mỹ của anh chảy xuống, dưới người quấn
một chiếc khăn màu trắng, tóc chưa khô, đang cầm khăn lau mặt.
Chạy vào tắm rửa nên rượu tản đi hơn phân nữa, nghe tiếng gõ cửa tiện tay quăng khăn mặt lên tủ đầu giường rồi đi ra mở cửa.
Bên ngoài, Giản Vi đang chuẩn bị gõ cửa lần thứ hai, vừa giơ tay lên cửa phòng đã mở từ bên trong ra.
Giản Vi khẽ cong mắt, nói: “Lâm….”
Lời còn chưa dứt, khoảnh khắc trông thấy Lâm Cẩn Ngôn, câu nói kế tiếp đột nhiên nghẹn trong cổ họng.
Miệng há to, đôi mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm nửa người trên trần trụi của Lâm Cẩn Ngôn không chớp mắt.
Trong đầu rối loạn một nùi, chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Đây là đây là đây
là…. Đây là kiểu mặc quần áo thì có vẻ gầy, cởi ra thì có thịt trong
truyền thuyết đây sao?
Vóc người này… Cũng quá gợi cảm ….
Giản Vi ngây ngốc đứng đó, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào cơ bụng sáu múi gợi cảm của Lâm Cẩn Ngôn, không biết có suy nghĩ gì, trong lúc nhất
thời quên dời tầm mắt, cứ ngây ngốc nhìn chòng chọc như vậy.
Không biết qua bao lâu, giọng Lâm Cẩn Ngôn lạnh lùng truyền trên đỉnh đầu: “Nhìn đủ chưa?”
Giọng nói bất thình lình, Giản Vi sợ tới mức đột nhiên hoàn hồn, gần như là
cùng một lúc, trong nháy mắt mặt như lửa đốt, đỏ như quả táo.
Cô vẫn mạnh mẽ cãi lại muốn giữ cho mình chút mặt mũi, ấp úng nói: “Ai…. Ai nhìn….”
Năm giây sau, khi đã chạy tới cầu thang lầu ba, Giản Vi đột nhiên lại đỏ bừng mặt chạy quay lại.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô, trong mắt hiện lên ý cười như có như không, hỏi: “Còn chưa nhìn đủ?”
Mặt Giản Vi càng đỏ hơn, thẹn quá hóa giận liếc nhìn anh, sau đó hung hăng
nhét chén trong tay vào tay anh, “Canh giải rượu của anh!”
Nói xong cũng không ở lại mà quay đầu bỏ chạy.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn bóng lưng hốt hoảng chạy đi của Giản Vi, lại cúi đầu nhìn canh giải rượu trong tay mình, khóe miệng hơi cong lên, nở nụ cười rất
nhẹ.
Giản Vi chạy về phòng, đóng cửa lại xong là cả người nhào
thẳng lên giường, chui đầu vào trong chăn, ảo não hét vài tiếng “A a a,” đồng thời hai chân không ngừng đá đá.
Trời ạ!
Vừa rồi rốt cuộc cô suy nghĩ cái gì mà lại cứ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Lâm Cẩn Ngôn vậy chứ?
Nghĩ tới Lâm Cẩn Ngôn chọc cô, cô lập tức hối hận xanh ruột, cắn chặt chăn,
trong đầu toàn nghĩ: Sau này đối mặt với anh ấy thế nào đây!
……..
Đêm nay Giản Vi nằm ảo não lăn qua lộn lại trên giường không ngủ được, mãi
đến hơn 3h sáng rốt cuộc không chống nổi cơn buồn ngủ, mơ mơ màng màng
ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau phải đi học, 5h30’ sáng đồng hồ báo thức đặt trên tủ đầu giường vang lên rộn ràng.
Giản Vi mắt cũng không thèm mở, chỉ đưa tay nhấn tắt rồi chui đầu vào trong chăn, thoáng chốc lại ngủ tiếp.
Mùa đông nằm trong chăn ấm áp rất thích hợp để ngủ. Nhưng rốt cuộc Giản Vi
vẫn nhớ ra phải tới trường, ngủ nướng thêm một chút, chưa tới năm phút
sau đã thành thành thật thật ra khỏi chăn, từ trên giường bước xuống.
Rửa mặt mặc quần áo thu dọn túi xách xong xuống lầu đã là 5h45’.
Thời gian tự học buổi sáng 6h30’, thời gian không còn nhiều.
Dì Lan đã làm xong bữa sáng, đang chuẩn bị lên lầu gọi Giản Vi xuống dùng
cơm, thấy cô xuống vội ngoắc tay cười: “Vi Vi mau tới đây, đang tính lên gọi con xuống ăn sáng.”
“Dạ, con tới đây!” Giản Vi đáp một tiếng chạy chầm chậm xuống lầu.
Song khi vào phòng ăn Giản Vi lập tức sửng sốt.
Lâm Cẩn Ngôn đang ngồi ở vị trí của anh, rõ ràng đã bắt đầu ăn sáng.
Giản Vi đang nghĩ ra cửa sớm tý thì không chạm mặt Lâm Cẩn Ngôn, nào ngờ anh thế mà dậy sớm như vậy!
Nhưng người này không phải đi học, dậy sớm như vậy làm gì chứ?
Nghĩ đến chuyện tối qua, toàn thân Giản Vi không được tự nhiên, mặt lại hơi
nóng lên, cũng không dám nhìn anh, đi qua kéo ghế lặng lẽ ngồi xuống.
Bữa sáng dì Lan chiên bánh trứng, Giản Vi ngại nói chuyện với Lâm Cẩn Ngôn, dứt khoát vùi đầu tự ăn bánh.
Lâm Cẩn Ngôn thật sự cũng không nói gì với Giản Vi, chỉ là giữa bữa ngước
mắt lên nhìn cô một cái, nhớ tới tối qua dưới lầu, ba giờ sáng còn nghe
tiếng cô ảo não đá giường, trong mắt hiện lên ý cười cực cạn.
Giản Vi ăn xong bánh, đang uống sữa tươi, đột nhiên dì Lan từ trong bếp đi
ra, nói: “Cậu chủ, tôi bọc há cảo đủ nửa tháng cho cậu dùng, bình thường nếu cậu về nhà ăn cơm thì tự mình nấu há cảo mà ăn.”
Lâm Cẩn Ngôn co rút vài cái, ngẩng đầu hơi khó tin nhìn dì Lan: “Tất cả đều là há cảo?”
“Còn không phải à, chỉ có há cảo là đơn giản, đun nước lên rồi thả vào nồi là được, những thứ khác cậu cũng đâu biết làm.”
Lâm Cẩn Ngôn: “……”
“Nếu ăn hết há cảo rồi mà tôi vẫn chưa về thì cậu ăn mỳ đi, mua mỳ rồi, đủ ăn một thời gian dài.”
“…..”
Giản Vi bên cạnh nghe có chút là lạ, trái tim đập thình thịch mấy cái, ngẩng đầu nhìn dì Lan hỏi: “Dì Lan, dì muốn đi đâu sao?”
Dì Lan cười ha hả nói: “Muốn nghỉ phép, mừng thọ 80 tuổi của ba dì, về nhà ở với ông mấy bữa.”
Giản Vi hơi ngẩn ra, trong lòng chợt cảm thấy không ổn, dì Lan nghỉ phép,
vậy trong nhà này chẳng phải chỉ còn cô và Lâm Cẩn Ngôn?
Cô vô
thức liếc nhìn Lâm Cẩn Ngôn phía đối diện, đúng lúc Lâm Cẩn Ngôn vừa
ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, đôi con ngươi hơi híp lại, lạnh lùng
nói: “Ánh mắt này của cô là gì? Tôi có thể ăn cô à?”
“…….”
Cô ….. Cô có nói cái gì đâu?
Giản Vi liếc anh một cái, bĩu môi dời tầm mắt, ngẩng đầu nhìn dì Lan, hỏi: “Dì Lan, vậy khi nào dì về ạ?”
“Nhanh nhất cũng phải nửa tháng, ba dì lớn tuổi rồi, muốn ở cùng ông lâu lâu một chút.”
Tuy Giản Vi không muốn dì Lan đi nhưng cũng không tiện nói gì cả, cô loan
mắt cười, nói: “Vậy dì sớm trở về nhé, cho con gửi lời hỏi thăm tới ông
nội ạ.”
Dì Lan mỉm cười, sờ đầu Giản Vi, “Ai chà, chờ lúc dì về xem ra con cũng đã nghỉ học.”
….
Hôm đó dì Lan đi về nhà, vì không ai làm đồ ăn sáng nên bình thường 6h sáng Giản Vi sẽ ra khỏi cửa tới trường, giờ đó Lâm Cẩn Ngôn dường như chưa
dậy, mười giờ tối về nhà thường thì Lâm Cẩn Ngôn cũng chưa về. Đợi cô
ngủ rồi, thỉnh thoảng nghe tiếng đóng cửa.
Tóm lại từ khi dì Lan đi, có bốn năm ngày không chạm mặt Lâm Cẩn Ngôn.
Nhưng không thấy mặt cũng tốt, chỉ cô và Lâm Cẩn Ngôn ở nhà, ít nhiều gì cũng có chút xấu hổ.
…….
Một tuần lễ chớp mắt đã trôi qua, Giản Vi từ từ thích ứng với trường học mới, cũng có bạn bè mới.
Thứ sáu tan học, tiết cuối cùng của buổi chiều, giáo viên đang giảng bài
phía trên, Giản Vi đang tập trung nghe giảng, nam sinh bàn bên cạnh đột
nhiên vò cục giấy ném cho cô.
Cô hơi giật mình, theo bản năng nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.
Giang Lẫm nhướng mày cười với cô, mặt mũi anh tuấn.
Giản Vi khẽ mím môi, quay đầu lặng lẽ mở tờ giấy ra xem.
Trên giấy viết một loạt chữ rõ ràng: Tan học chờ mình, dẫn cậu đi tới một chỗ rất đẹp.
Vẻ mặt Tạ Nhu đầy mập mờ: “Chậc chậc, Vi Vi cậu lợi hại thật đó, nhiều nữ
sinh trong lớp theo đuổi Giang Lẫm, mà mắt cậu ta không thèm nhìn, cậu
là người đầu tiên câu mất linh hồn nhỏ bé của cậu ta đấy.”
Cả khuôn mặt Giản Vi đỏ bừng, gấp đến độ nhéo Tạ Nhu một cái, hạ giọng: “Cậu chớ nói nhảm.”
Tạ Nhu che miệng cười, lại ghé qua hỏi nhỏ cô, “Nói thật cậu thấy Giang Lẫm thế nào?”
“Chẳng thế nào.” Giản Vi chưa muốn nói chuyện yêu đương, chưa từng nghĩ tới những chuyện này.
Tạ Nhu kinh ngạc, “Vì sao chứ? Trời ơi Giang Lẫm là hot boy đó! Vừa cao
vừa suất, học tập lại giỏi, cậu biết ngoài kia có bao nhiêu nữ sinh
thích cậu ta không hả? Hơn nữa mình nói với cậu…” Đột nhiên cô ấy hạ
thấp giọng, nói tiếp: “Dáng người Giang Lẫm còn rất tuyệt, lần trước
chơi bóng rổ, cậu ta cởi áo, cơ bụng sáu múi, khỉ thật! Thiếu chút nữa
khiến mấy người kia mê muội chết ngất đi đấy!”
Giản Vi “À” một tiếng, không nói gì thêm.
Tạ Nhu giật mình, huých cô một cái: “Cậu đây là phản ứng kiểu gì vậy?”
Giản Vi đột nhiên nhớ tới Lâm Cẩn Ngôn, môi mấp máy, nói: “Mình từng thấy đẹp hơn.”
Tạ Nhu sững sờ, “Cái gì?”
“Dáng người.”
Giản Vi không đi chơi với Giang Lẫm, tan học liền tự mình về nhà.
Lúc về tới đã năm giờ rưỡi chiều, Lâm Cẩn Ngôn còn chưa về.
Hình như công việc anh rất bận rộn, thường xuyên một hai giờ sáng mới về nhà.
Giản Vi tự mình ăn há cảo, sau đó lên lầu làm bài tập.
Vì thiếu rất nhiều tiết, nên thời gian gần đây trên cơ bản ngày nào cô cũng học đến mười một mười hai giờ đêm.
Lúc gần mười hai giờ, rốt cuộc cũng làm xong đề, cô để bút xuống duỗi lưng
một cái, thở dài một tiếng, từ trên ghế đứng lên, vừa lắc lắc cổ vừa đi
về phía tủ quần áo.
Cầm đồ lót và đồ ngủ để thay từ trong tủ ra, sau đó xoay người đi vào phòng tắm tắm rửa.
Hàng ngày học tập vất vả, chuyện hạnh phúc nhất chính là buổi tối ngâm nước nóng một lúc trước khi đi ngủ.
Giản Vi vừa xả nước vừa cởi quần áo.
Khoảnh khắc đôi chân trắng nõn bước vào trong bồn tắm, thoải mái đến mức mặt mày đều giãn ra.
Hai chân bước vào, sau đó ngồi xổm xuống và nằm ngâm, nước ấm áp vỗ vào da
thịt, Giản Vi thoải mái thở phào, cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều mở ra.
Khoảng thời gian này ở trong nhà Lâm Cẩn Ngôn, đặc biệt khắc sâu cảm thụ đó là, từ nay về sau cũng phải nỗ lực kiếm tiền, phải mua
một căn nhà có bồn tắm lớn.
Ngâm nước quá thoải mái, rất dễ chịu.
Giản Vi nhắm mắt lại, đầu gối trên thành bồn tắm, không đầy một lát liền thong thả ngủ thiếp đi.
Hơi nước tràn ngập trong phòng tắm, gò má trắng nõn của cô bị hun đỏ rực.
Không biết có phải do nước hơi nóng nên bị kích thích hay không, Giản Vi ngâm một lúc trái tim đột nhiên quặn đau một hồi.
Cô sợ tới mức mở choàng hai mắt, tay phải đè chặt trái tim, cả khuôn mặt
trắng bệch. Cô cố gắng hít thở gắng gượng qua cơn đau này, nhưng huyết
quản giống như bị chặn lại, cô liều mạng hít thở, có điều hơi thở vốn
không đẩy lên được, ngực gần như sắp nghẹt thở.
Hai tay cô nắm chặt thành bồn tắm, dùng hết sức lực toàn thân hô to: “Cứu… Cứu mạng!”
Cô dùng sức gọi cứu mạng nhưng tiếng trong cổ họng phát ra lại cực kỳ yếu ớt.
Hai tay cô chống trên thành bồn tắm, cố gắng đứng lên.
Nhưng vừa đứng lên, cảm giác trái tim quặn đau lại đột nhiên đánh úp tới, cô
đau đến toàn thân co lại, thân thể ngã thẳng xuống bồn tắm, đầu đụng vào thành bồn tắm, phát ra một tiếng “Ầm.”
Dưới lầu, Lâm Cẩn Ngôn
vừa về tới nhà, đang đứng trong phòng tắm chuẩn bị tắm rửa, nhưng vừa
cởi quần áo đột nhiên nghe tiếng động bên trên lầu, giống như tiếng vật
gì đó đập vào thành bồn tắm.
Tay cởi áo của anh dừng lại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua trần nhà.
Vài giây đồng hồ sau, không biết nghĩ tới điều gì, trầm mặt bước nhanh từ trong phòng tắm đi ra.
Ra khỏi phòng ngủ chạy thẳng lên lầu ba, trong đầu đột nhiên hiện lên lời Chu Kỳ từng đề cập với anh –
“Trước kia Giản Vi từng có lịch sử phát tác bệnh tim, em ngàn vạn lần phải chú ý.”
Sắc mặt anh nặng nề tới cực điểm, chạy tới trước cửa phòng Giản Vi, dùng sức gõ cửa: “Giản Vi! Giản Vi cô ở đâu? Giản Vi!”
Giản Vi trong phòng tắm nghe tiếng Lục Cẩn Ngôn, theo bản năng kêu cứu: “Cứu… Cứu mạng….”
Nhưng giọng nói suy yếu, Lâm Cẩn Ngôn ở bên ngoài hoàn toàn không nghe thấy.
Bên trong không có chút động tĩnh nào, Lâm Cẩn Ngôn sốt ruột càng gõ cửa
mạnh hơn: “Giản Vi! Cô không trả lời nữa tôi sẽ xông vào đó!”
Nói xong đợi hai giây rồi lập tức trực tiếp vặn cửa.
Nhưng cửa phòng đã khóa lại từ bên trong, sắc mặt Lâm Cẩn Ngôn trầm xuống,
thấp giọng mắng một câu, lùi về sau hai bước, hung hăng tung chân đá
văng cửa.
Trong phòng không có ai, đèn phòng tắm sáng rực.
Lâm Cẩn Ngôn trầm mặt đi tới gõ cửa, “Giản Vi! Giản Vi cô ở đâu? Cô ở trong thì trả lời một tiếng, nếu không thì tôi vào đó!”
Bên trong truyền tới tiếng nước chảy ào ào.
Lâm Cẩn Ngôn nhíu chặt mày, không do dự nữa đưa tay vặn mở cửa.
Toàn thân Giản Vi trần truồng nằm trong bồn tắm, cả khuôn mặt trắng bợt.
Khoảnh khắc Lâm Cẩn Ngôn thấy thân thể cô, gần như phản xạ có điều kiện là chạy ra đóng cửa lại.
Anh đứng bên ngoài, hô hấp cũng có chút dồn dập.
Ngừng vài giây mới bước tới trước giường, cầm chăn tung lên, xoay người lần
nữa mở cửa phòng tắm, trầm mặt bước nhanh qua chỗ Giản Vi.
Vớt Giản Vi trong bồn tắm lên, khoác chăn mềm lên người cô, ôm cô bước ra ngoài –
Sau khi đi ra đặt Giản Vi nằm trên giường, sau đó vội hỏi cô: “Thuốc đâu?”
Giản Vi chỉ vào bàn học: “Cặp… Cặp sách.”
Lâm Cẩn Ngôn bước nhanh qua, đổ hết đồ trong cặp cô ra ngoài, tìm được thuốc lập tức cầm qua cho Giản Vi.
Trên mỗi hộp thuốc đều ghi chú rõ ràng, Lâm Cẩn Ngôn lướt nhanh qua, đổ tất cả thuốc ra rồi cho hết vào trong miệng Giản Vi.
Sau đó cầm ly nước trên tủ đầu giường đút lên miệng cô.
Giản Vi ngửa đầu uống một hớp nuốt hết thuốc xuống.
Cô nằm trên giường nhắm mắt một hồi lâu, cảm giác đau tim mới dần dần biến mất, hô hấp lại khôi phục bình thường.
Lâm Cẩn Ngôn ngồi bên giường, mặt vẫn đen như cũ.
Thấy sắc mặt Giản Vi dịu xuống, cuối cùng mới lên tiếng: “Không uống thuốc đúng giờ à?”
Giản Vi gật đầu, nhỏ giọng nói: “Đã lâu tôi không đau cho nên….”
“Giản Vi, ngày nào đó cô mà chết thì nhất định là do bản thân ngốc quá mà
chết!” Lâm Cẩn Ngôn không kiềm chế được mắng cô một câu.
Giản Vi hơi nhếch môi, không có lời nào để nói.
Lâm Cẩn Ngôn đen mặt liếc cô một cái, đột nhiên từ trên giường đứng lên, xoay người bước nhanh ra ngoài.
Cửa phòng “Ầm” một tiếng, đóng lại từ bên ngoài.
Giản Vi nằm trên giường ôm ngực, trong lòng vẫn sợ hãi như cũ.
Vừa rồi nếu không có Lâm Cẩn Ngôn, sợ là cô chết ở trong đó rồi.
Đêm nay, Giản Vi nằm trên giường, sợ hãi cả đêm không ngủ yên ổn.
Vốn chủ nhật muốn ngủ một giấc thật say, kết quả nằm trên giường bần thần
đến hơn sáu giờ sáng, dứt khoát xoay người xuống giường.
Rửa mặt sửa soạn xong, sau đó đi xuống lầu làm bữa sáng.
Nấu cháo đậu đỏ, hấp một khay bánh bao nhỏ.
Làm xong bữa sáng bưng vào phòng ăn, sau đó chuẩn bị lên lầu gọi Lâm Cẩn Ngôn xuống ăn sáng.
Mới vừa bước tới phòng khách thì thấy Lâm Cẩn Ngôn đi từ trên lầu xuống.
Giản Vi cười khẽ, nói: “Tôi đang tính lên lầu gọi anh.”
Lâm Cẩn Ngôn đi tới trước bàn trà, bưng ly nước lên uống một hớp, sau đó mới hơi nghiêng mắt nhìn Giản Vi: “Có chuyện gì?”
Giản Vi vội gật đầu, “Gọi anh xuống ăn sáng ạ.”
Lâm Cẩn Ngôn “Ừ” một tiếng, thả ly xuống nhấc chân vào phòng ăn.
Giản Vi vội vàng theo sau, vô cùng nhiệt tình múc thêm một chén cháo cho
anh, vẻ mặt tươi cười để trước mặt anh, “Anh nếm thử xem, có thể ăn
không ngon như dì Lan nấu, nhưng chắc là cũng tạm được.”
Lâm Cẩn Ngôn nâng mắt nhìn cô một cái, không nói gì.
Anh cúi đầu ăn cháo, Giản Vi ngồi đối diện hơi băn khoăn, qua một lúc cười
nịnh nọt với Lâm Cẩn Ngôn, nói: “Chuyện hôm qua, cám ơn anh nhé.”
Lâm Cẩn Ngôn không trả lời cô, tự mình ăn cháo.
Giản Vi mím môi, rối rắm một hồi vẫn không nhịn được nhỏ giọng hỏi một câu: “Cái kia…. Đêm qua, anh… Nhìn thấy à?”
Lâm Cẩn Ngôn khựng lại vài giây nâng mắt hỏi lại cô: “Thấy cái gì?”
Mặt Giản Vi hơi nóng, ấp úng: “Là…. Tôi….”
“Ừ.” Nói còn chưa dứt lời Lâm Cẩn Ngôn đã “Ừ” một tiếng.
Giản Vi ngẩn ra, bỗng dưng mở to hai mắt.
Người này… Không thể nói là không thấy không được sao?
Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên Lâm Cẩn Ngôn bổ sung thêm một câu: “Dáng người học sinh tiểu học, không có gì đẹp mắt.”
Giản Vi trợn tròn mắt, vô thức nhìn xuống ngực mình một cái –
“Lâm Cẩn Ngôn anh….”
Lâm Cẩn Ngôn nâng mắt nhìn cô: “Tôi thế nào?”
Giả Vi đỏ bừng mặt, vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ, cố tình lại không biết nên phản bác anh thế nào, cuối cùng tức giận ném thìa, buồn bực nói: “Không ăn nữa!”
Nói xong liền từ ghế đứng lên, thở phì phò chạy ra ngoài.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn bóng lưng Giản Vi, khóe miệng cong lên, giữa hai hàng
lông mày nhiễm vài phần vui vẻ mà bản thân mình không phát hiện ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT