Theo thời gian lễ kỷ niệm càng ngày càng gần, cuối cùng Giản Vi không nhịn được chạy tới công ty Lâm Cẩn Ngôn xin giúp đỡ.
Lâm Cẩn Ngôn đang bận, cô nằm gục trên bàn làm việc của anh, hai mắt nhìn
anh: “Lâm Cẩn Ngôn, chừng nào anh mới rảnh hả? Em rất ngốc, chuyện khiêu vũ nho nhã như vậy em sợ không học được.”
Lâm Cẩn Ngôn cười: “Có anh ở đây, sao có thể không học được.”
“Vậy anh mau dạy em đi.” Cô nắm ống tay áo của anh, giọng mềm mại làm nũng:
“Nếu không thì đừng khiêu vũ nữa, bản thân mất mặt còn chưa nói còn
khiến anh mất mặt theo, đến lúc đó anh đừng chê em làm xấu mặt.”
Lâm Cẩn Ngôn ngẩng đầu lên, cưng chiều vuốt mũi cô, “Còn học được uy hiếp anh?”
Giản Vi khẽ mím môi, hai tay chống cằm, đôi mắt lóe sáng lấp lánh nhìn anh: “Vậy rốt cuộc chừng nào anh dạy cho em.”
“Tối dạy, được không?”
“Tối em phải về nhà mà.”
“Tối không thể tới chỗ anh à?” Lâm Cẩn Ngôn hơi nhíu mày hỏi cô.
Giản Vi lắc đầu: “Không được, anh em quản em nghiêm lắm.”
Lâm Cẩn Ngôn kéo cô ngồi lên đùi, hai tay ôm chặt eo cô, môi lạnh dán bên
tai cô, thấp giọng nói: “Vi Vi, mấy hôm nay anh nhớ em muốn chết.”
Hơi thở ấm áp thổi vào tai cô, thân thể Giản Vi cảm giác hơi khác thường,
theo bản năng quay đầu sang một bên, nhỏ giọng nói: “Em cũng nhớ anh.”
Thời gian này Lâm Cẩn Ngôn rất bận rộn, hàng ngày hai người chỉ có thể gặp
nhau rất ít, Lâm Cẩn Ngôn bận đến mức nhiều tối trực tiếp nằm sấp trên
bàn làm việc ngủ luôn.
Lâm Cẩn Ngôn ngẩng đầu hôn cô, trằn trọc bú mút, môi lưỡi quấn vào nhau
phát ra tiếng nước tí tách, Giản Vi bị hôn thiếu không khí, vô thức đẩy
nhẹ vai anh. Lâm Cẩn Ngôn hơi lui ra, vài giây sau lại lần nữa phủ môi
lên, hai tay từ dưới áo cô mò vào trong, trong văn phòng ấm áp, cô chỉ
mặc một chiếc áo len mỏng, bàn tay nóng hổi của Lâm Cẩn Ngôn theo bụng
cô men dần lên trên, cuối cùng dừng ở vị trí ngực cô.
Ngón tay phác họa hình thù nội y, đột nhiên trầm giọng cười một tiếng: “Mua áo lót mới à?”
Giản Vi ngẩn ra, kinh ngạc nhìn anh: “Sao anh biết?”
“Thấy hoa văn khác.”
Giản Vi đỏ mặt, nhỏ giọng oán thầm: “Trong đầu óc anh suy nghĩ gì vậy.”
Lâm Cẩn Ngôn cười cười, hai tay vây sau lưng cô, ngón tay nhẹ nhàng hợp lại, trong nháy mắt nút thắt áo ngực bị bung ra.
Dây đai sau lưng buông lỏng, Giản Vi sợ tới mức nhỏ giọng kêu lên, vội vàng che ngực, vô thức nhìn xung quanh, sợ có người đi vào.
Lâm Cẩn
Ngôn không nén được cười, “Giản Vi, em có thể ngốc hơn nữa không vậy?
Đây là văn phòng anh, ngoài em ra còn ai dám tùy tiện đi vào?”
“Vậy… Vậy cũng không thể làm bậy.” Giản Vi vội từ trên người anh đứng lên, che ngực chạy vào toilet cài lại nút áo ngực.
Lâm Cẩn Ngôn vùa rồi cũng chỉ trêu chọc cô, không phải thật sự muốn, chuyện trong tay còn cả đống cần phải xử lý.
Thấy Giản Vi đỏ mặt chạy trối chết, anh nhìn chằm chằm bóng lưng cô, bất đắc dĩ cười cưng chiều.
Lúc Giản Vi đi ra, Lâm Cẩn Ngôn đang chuẩn bị họp, anh đi tới trước mặt cô
ôm cô, cúi đầu hôn nhẹ trán cô một cái: “Anh đi họp, em ở đây đợi anh,
lát nữa xong việc anh dẫn em đi ăn cơm.”
Giản Vi “Dạ” một tiếng, gật đầu.
Lâm Cẩn Ngôn đi rồi, Giản Vi liền vùi trên ghế sofa nói chuyện phiếm với mấy bạn cùng phòng.
Trương Tâm: “Vi Vi, mấy hôm trước cậu và Boss nhà cậu đi lên núi chơi thế nào?”
Giản Vi trả lời: “Thì trượt tuyết, cưỡi ngựa, còn cả ngâm suối nước nóng nữa.”
Thẩm Đình: “Oa! Ngâm cả suối nước nóng! Vậy đại Boss nhà cậu ngâm chung hả?”
Giản Vi: “……”
Chu Tương Tương: “Ha ha!”
“Ha ha ha, được rồi nói chuyện chính đi, Vi Vi, cậu tính chừng nào kết hôn?”
Giản Vi chẳng muốn đánh chữ, trực tiếp ghi âm giọng nói: “Chắc hôn lễ sẽ tổ
chức sau khi kết hôn, nhưng bọn mình tính lấy giấy đăng ký kết hôn
trước.”
“Ôi trời, nhanh như vậy hả! Cậu và Tương Tương đều làm nhanh thật!”
Giản Vi mỉm cười, thầm nghĩ, đây cũng không thể tính là nhanh đâu, cô đoán
chừng Lâm Cẩn Ngôn hiện giờ hận không thể lập tức khiêng cô về nhà ấy
chứ.
“Đúng rồi, vừa rồi giáo viên hướng dẫn bảo bọn mình điền đơn xin thực tập đấy, hình như học kỳ sau nhà trường có tổ chức hoạt động
thực tập, thật tuyệt vời, có thể chính thức đi vào môi trường làm việc,
có thể để bọn mình càng hiểu rõ tác dụng của kiến thức chúng ta đã học
bây giờ.”
Giản Vi vừa nghe, trong lòng lập tức khẽ động: “Có mấy người vậy? Mình cũng muốn đi.”
“Hình như mỗi lớp một người sao đó.”
“Hả, ít vậy à.” Giản Vi nghe thế lập tức hơi mất mát.
Thẩm Đình nói: “Nhưng hình như nếu người báo danh quá nhiều thì cứ dựa theo thứ tự thành tích cuối kỳ để chọn một người đi.”
“Đúng vậy đó, cho nên Vi Vi cậu không cần lo lắng, dù sao cậu cũng đứng thứ nhất rồi.” Trương Tâm nói.
“Nhưng Vi Vi cậu thật sự muốn đi sao? Thật ra nhà cậu có tiền như vậy, chồng
cậu cũng có tiền, sau này dù không làm gì cũng có thể cả đời áo cơm
không phải lo nghĩ, làm gì khiến mình mệt mỏi như vậy hả?” Thẩm Đình
thật ra rất hâm mộ Giản Vi, đều là bạn cùng trang lứa, nhưng Giản Vi như vậy, cuộc đời vừa mới bắt đầu đã có hết tất cả mọi thứ, kể cả Tương
Tương, điều kiện gia đình cũng không tồi, chỉ có cô ấy và Trương Tâm thì cái gì cũng đều phải dựa vào bản thân mình.
Giản Vi nói: “Tiền
nhà mình là của nhà mình, tiền chồng mình là của chồng mình, mình muốn
dựa vào bản thân, hơn nữa mình thích làm việc.”
Chu Tương Tương: “Giỏi!”
…….
Giản Vi thật sự muốn đi thực tập trong môi trường làm việc thật sự, kiến
thức cô có bây giờ cũng chỉ là lý thuyết suông, chỉ có chân chính ở
trong môi trường làm việc, mới có thể hiểu rõ hơn về kiến thức chuyên
môn.
Lúc Lâm Cẩn Ngôn trở lại, Giản Vi lập tức chạy tới hỏi anh mượn máy tính.
Lâm Cẩn Ngôn nhường vị trí lại cho cô, hỏi: “Sao vậy?’
Giản Vi ngồi lên vị trí của Lâm Cẩn Ngôn, đăng nhập vào QQ, tải tập tin
trong nhóm xuống, sau đó bắt đầu điền tài liệu, vừa điền vừa nói: “Học
kỳ sau trường học bọn em muốn tổ chức thực tập, có thể ra bên ngoài học
tập.”
“Thực tập? Ở đâu?”
“Tạm thời chưa biết, dù sao đến lúc đó nghe trường học sắp xếp, bây giờ chỉ là xin đã.”
Lâm Cẩn Ngôn nghe vậy không khỏi nhíu mày: “Thực tập ở bên ngoài sẽ rất bận sao? Chúng ta có thể không có thể thời gian gặp mặt nhau không?”
Giản Vi không nhịn được liếc nhìn anh, “Em mà bận hơn cả anh à, Lâm đại tổng giám đốc.”
Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên bật cười: “Điều này cũng đúng.”
…….
Giản Vi đợi ở chỗ Lâm Cẩn Ngôn tới tối, Lâm Cẩn Ngôn vẫn đang bận, cô nghiêng đầu ngủ trên sofa.
Hơn 21h đêm, Lâm Cẩn Ngôn mới xong công việc, đứng dậy đi tới bên cạnh
sofa, cúi người chuẩn bị ôm Giản Vi lên, Giản Vi lập tức tỉnh ngủ, dụi
dụi mắt, ngái ngủ nhìn anh: “Anh hết bận chưa? Có thể dạy em khiêu vũ
không?”
Lâm Cẩn Ngôn thấy trong đầu cô toàn là chuyện khiêu vũ,
quả thật dở khóc dở cười, “Trước khi khiêu vũ chúng ta có thể đi ăn chút gì đó trước không hả?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT