Giản Vi
quả thật mất mặt đến muốn điên rồi, nguyên cả buổi sáng đều ở trong
phòng không dám xuống lầu, lúc thì nằm lỳ trên giường cắn chăn ảo não,
lúc thì chạy tới trước bàn học bài muốn dời sự chú ý, nhưng một màn vừa
nãy không ngừng xuất hiện trong đầu, sự ấm áp và mùi vị khi Lâm Cẩn Ngôn dán vào môi cô làm thế nào cũng không tản đi được.
Khoảnh khắc vừa nghĩ tới môi kề môi với Lâm Cẩn Ngôn, cả trái tìm đều thình thịch nhảy dựng lên.
Giản Vi vì cảm thấy xấu mặt nên không dám ra ngoài, cũng không xuống lầu làm cơm trưa.
Mười hai giờ trưa, Lâm Cẩn Ngôn đói bụng chạy vào bếp mở tủ lạnh nhìn lướt
qua, chỉ có há cảo là có thể trực tiếp bỏ vào nồi. Nhưng mấy hôm nay
quen ăn của Giản Vi nấu, anh nhíu mày, sau đó ghét bỏ đóng tủ lạnh lại
xoay người đi ra khỏi bếp chạy lên lầu.
Trên lầu, Giản Vi đang
dựa vào bài tập dời lực chú ý của mình, lúc tiếng gõ cửa vang lên, sợ
tới mức toàn thân run rẩy, mặt mũi trắng bệch.
Ôi mẹ ơi, vậy phải làm sao bây giờ! Sẽ không bắt cô chịu trách nhiệm đấy chứ?
Cô ngồi trên ghế bình ổn hô hấp, ngay cả một hành động nhỏ cũng không dám.
Lâm Cẩn Ngôn chờ một lúc, không thấy Giản Vi mở cửa lại kiên nhẫn gõ thêm lần nữa.
Giản Vi vẫn không nhúc nhích, trong phòng lặng im không một tiếng động, muốn làm Lâm Cẩn Ngôn có lỗi giác là cô đang ngủ không nghe thấy gì cả.
Lâm Cẩn Ngôn đứng bên ngoài, hai tay đút trong túi quần, lưng biếng nhác
dựa trên tường, suy nghĩ một lúc, khóe miệng cong lên cười khẽ.
Chậc, cô nhóc đang thẹn thùng cơ đấy.
Anh im lặng một lúc rồi lại gõ cửa, trong giọng nói mang theo vài phần ý cười. “Đừng trốn nữa, mau ra đây đi tôi đói bụng.”
Giản Vi ngồi trong phòng dùng sức cắn răng, đói bụng thì tự đi làm cơm đi!
Cửa phòng vẫn đóng chặt như cũ, ý cười trong mắt Lâm Cẩn Ngôn càng sâu, đột nhiên nói: “Giản Vi, nếu cô trốn tránh tôi như vậy tôi sẽ hiểu lầm
đấy.”
Giản Vi sững sờ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cửa, hiểu lầm? Anh ấy hiểu lầm chuyện gì?
Đang nghĩ ngợi thì giọng Lâm Cẩn Ngôn lại truyền vào, nói: “Giản Vi, vừa nãy không phải cô cố ý đấy chứ?”
Vừa dứt lời, cửa đột nhiên mở từ trong ra.
Đôi mắt Giản Vi trợn tròn, toàn thân căng cứng, to tiếng cãi lại cho mình: “Không phải tôi cố ý!”
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô chằm chằm, trong mắt hiện lên vài phần vui vẻ: “Chắc chắn?”
Giản Vi quả thật muốn điên rồi, sốt ruột nói: “Đương nhiên chắc chắn! Sao vừa rồi tôi cố ý hôn anh được chứ? Tôi đâu có bệnh!”
Giọng nói vừa dứt, trong nháy mắt sắc mặt Lâm Cẩn Ngôn nghiêm túc hẳn, đôi mắt hơi híp, ánh mắt không vui nhìn Giản Vi.
Có bệnh? Cố ý hôn anh chính là có bệnh? Cô đây là đang ghét bỏ anh?
Lâm Cẩn Ngôn bị Giản Vi chọc tức điên lên, trong ngực khó chịu, hung hăng trừng mắt liếc cô: “Xuống lầu nấu cơm!”
Nói xong liền xoay người đi xuống lầu.
Giản Vi trợn mắt, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Cẩn Ngôn, vẻ mặt đầy hoang mang.
Người này…. Sao đột nhiên nổi giận là nổi giận ngay vậy?
Quên đi, cô cũng không muốn tìm hiểu nguyên nhân đàn ông âm tình bất định.
Cô về phòng rửa tay rồi xuống lầu nấu cơm.
Lúc ăn cơm, hai người đều không nói gì, cơm nước xong Lâm Cẩn Ngôn lên lầu thay quần áo, sau đó ra khỏi nhà.
Giản Vi tiễn Lâm Cẩn Ngôn ra tới cửa, dọc dường đi khẩn trương vô cùng, sợ
anh đột nhiên nhắc tới chuyện ngoài ý muốn xảy ra trong sân tuyết lúc
nãy, khẩn trương đến trái tim kéo căng.
Nhưng cũng may Lâm Cẩn Ngôn không nói gì, lên xe trực tiếp nổ máy chạy đi.
Giản Vi đứng trong tuyết nhìn xe Lâm Cẩn Ngôn dần biến mất trong tầm mắt,
trái tim treo lơ lửng rốt cuộc rơi xuống. Cô thở một hơi dài, nhẹ nhàng
xoay người về phòng.
Nụ hôn trong tuyết kia không ai nhắc lại nữa, tựa như chưa từng xảy ra, lật sang trang khác.
Ban ngày Lâm Cẩn Ngôn có hạng mục phải bàn, ban đêm có tiệc từ thiện.
Giản Vi nghĩ anh sẽ không về, hơn bảy giờ tối thấy hơi đói bụng, cô xuống bếp làm cho mình chén mỳ trường thọ.
Tuy cuộc sống không mấy vui vẻ, nhưng vẫn muốn sống lâu một chút, có lẽ thời gian vui vẻ còn ở phía sau.
Một mình ngồi bên bàn trống, mỳ trường thọ nóng hổi bốc khói.
Cô chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại thành kính cầu nguyện, thấp giọng
nói: “Hi vọng năm sau sẽ có người cùng mừng sinh nhật với tôi.”
“Chưa có ai cùng mừng sinh với cô sao?” Giản Vi vừa cầu nguyện xong, trước mặt đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc.
Toàn thân Giản Vi chấn động, mở choàng mắt.
Lâm Cẩn Ngôn đang đứng trước mặt cô, đôi mắt sắc nhìn cô thật sâu.
Giản Vi trợn tròn mắt, không thể tin nhìn anh, “Anh….. Sao anh trở về?”
Cô thậm chí còn cho rằng là ảo giác của mình, theo bản năng xoa xoa mắt.
Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, nói: “Không đi tiệc từ thiện tối.”
Lúc anh đi ra cửa đột nhiên mới nhớ ra hôm nay là ngày ba mươi tháng một,
nếu như nhớ không lầm, lần trước Giản Vi làm lái xe thuê bị đụng, lúc
kiểm tra chứng minh thư của cô, bên trên ghi ngày sinh chính là ngày ba
mươi tháng một.
Vốn không muốn để ý, nhưng lại nghĩ tới sinh nhật mười tám tuổi, cô ở nhà một mình thì thật đáng thương, dứt khoát bỏ
hành trình buổi tối để về sớm.
Anh đưa tay ra, đặt bánh kem trong tay lên bàn, nói: “Cầu nguyện ước vọng sinh nhật phải có bánh kem, lát
nữa cầu nguyện thêm lần nữa.”
Nói xong liền xoay người ra khỏi phòng ăn.
Giản Vi ngẩn cả người, đôi mắt ngây ngốc nhìn bánh kem trên bàn, rất lâu sau mới lấy lại tinh thần.
Ánh mắt cô sáng lấp lánh, nhìn bánh kem trên bàn mỉm cười vui vẻ.
Cầu nguyện với mỳ trường thọ thật sự linh quá.
Lâm Cẩn Ngôn thay quần áo xong thì xuống lầu, Giản Vi vội vàng chạy tới hỏi anh, đôi mắt sáng rực, vẻ mặt tươi cười hỏi: “Anh ăn cơm chưa? Có muốn
tôi làm đồ ăn…”
“Ăn bánh kem đi.”
Giản Vi xách bánh kem để lên bàn trà.
Lâm Cẩn Ngôn đi qua ngồi vào ghế, đưa tay mở bánh kem ra.
Bánh kem màu trắng xinh xắn, chính giữa dùng kem màu đỏ viết mấy chữ chúc mừng sinh nhật to to.
Trong không khí đều là mùi thơm bơ sữa.
Giản Vi vui vẻ chạy tới đứng bên cạnh, đôi mắt nhìn chằm chằm ngọn nến Lâm Cẩn Ngôn cắm giúp cô không chớp mắt.
Lâm Cẩn Ngôn cắm nến xong ngẩng đầu, thấy Giản Vi cười toe toét miệng, loan mắt, cười đến vô cùng xán lạn.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô hỏi: “Vui vẻ như vậy sao?”
Giản Vi ra sức gật đầu, sung sướng kích động nói: “Đã nhiều năm không ai trải qua sinh nhật cùng với tôi rồi.”
Ánh mắt cô cong thành một đường, như tiểu hồ ly không nhìn thấy nam bắc.
Lâm Cẩn Ngôn không nghĩ tới cô dễ dàng thỏa mãn như vậy, đôi mắt đen kịt nhìn cô chằm chằm.
Giản Vi đi qua bên cạnh Lâm Cẩn Ngôn, ngẩng đầu chân thành nhìn anh, nói:
“Lâm Cẩn Ngôn, anh là người đầu tiên ngoài mẹ tôi nhớ sinh nhật của tôi, cám ơn anh nhé, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp anh.”
Lâm Cẩn Ngôn nhướng mày, trong mắt hiện lên ý cười khó mà nhận ra, “Thật à? Tính báo đáp tôi thế nào?”
Giản Vi nghiêng đầu suy nghĩ, lắc đầu nói thật lòng: “Còn chưa nghĩ ra,
nhưng tôi nhất định sẽ báo đáp anh. Tuy anh luôn nghiêm mặt, tính tình
cũng âm tình bất định, nhưng anh tốt với tôi như vậy, tôi thật sự vô
cùng cảm ơn anh.”
Lâm Cẩn Ngôn đưa tay xoa mi tâm, đôi mắt nhìn
chằm chằm cô, cười như không cười: “Cô đây là đang khen tôi? Hay là đang mắng tôi?”
“Khen! Tất nhiên là khen rồi!”
Lâm Cẩn Ngôn giật giật khóe miệng, coi như là cười.
“Ok!” Giản Vi vui vẻ đáp một tiếng, vội vàng chạy ra cửa tắt đèn.
Cả căn phòng tối đen, chỉ còn lại ánh sáng của nến tỏa sáng chập chờn trong bóng đêm.
Giản Vi chạy trở về, ngồi xuống bên bàn trà, ánh lửa rọi lên khuôn mặt trắng nõn của cô tạo thành màu sáng vàng nhạt.
Lâm Cẩn Ngôn châm xong nến, ngẩng đầu thì chứng kiến hình ảnh thế này.
Giản Vi chắp tay trước ngực, ánh lửa chiếu lên mặt cô, cả người cô như được bao phủ trong vầng sáng màu vàng nhạt.
Trên mặt cô mang nụ cười hạnh phúc, Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô, không tránh khỏi có chút xuất thần.
Nến đã châm xong, Giản Vi vui sướng ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lâm Cẩn Ngôn, hỏi: “Có thể cầu nguyện chưa?”
Lúc này Lâm Cẩn Ngôn mới lấy lại tinh thần, “Ừ” một tiếng, lập tức bình tĩnh dời tầm mắt.
Giản Vi lập tức quỳ xuống đất, chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại, bộ dạng
hết sức thành kính, giọng nhẹ nhàng, lặng lẽ đọc thầm trong lòng –
Hi vọng từ nay về sau hàng năm đều có người cùng trải qua sinh nhật với
tôi, hi vọng năm sau có thể thi đậu đại học, hi vọng có thể sớm kiếm
được nhiều tiền.
Hi vọng ba đừng quấn lấy cô nữa.
Cầu nguyện xong cô mở to mắt thổi tắt nến.
Lâm Cẩn Ngôn đi ra bật đèn rồi quay về, thuận miệng hỏi cô một câu: “Cầu nguyện gì đó?”
Giản Vi ngẩng đầu cười khẽ: “Phần của tôi không thể nói, nhưng phần của anh thì có thể nói cho anh biết.”
Lâm Cẩn Ngôn nhướng mày, ngồi lại trên ghế sofa, “Cô còn cầu nguyện thay tôi à?”
Giản Vi vội gật đầu, “Tôi cầu xin ông trời cho một người tốt như Lâm Cẩn
Ngôn luôn bình an mạnh khỏe, xin ông hao tâm tổn trí, sớm đưa bà xã tốt
tới cho anh.”
Lâm Cẩn Ngôn nghe vậy, đôi mắt hơi híp lại: “Sao? Cô hi vọng tôi sớm kết hôn à?”
Giản Vi mỉm cười: “Anh cũng đã trưởng thành rồi, nên kết hôn.”
“À, phải không? Phiền cô lo lắng.”
Giản Vi cười ha ha, vội khoát tay: “Không phiền không phiền, cần phải vậy.”
Lâm Cẩn Ngôn nghiêng mắt liếc cô một cái, mặt đen xuống.
Giản Vi không phát hiện sắc mặt người đứng đằng sau thay đổi, chỉ vui tươi
hớn hở lấy dao cắt bánh kem ra, đưa cho Lâm Cẩn Ngôn một miếng, vui vẻ
nói: “Bánh kem này nghe mùi thơm qua, chắc ăn rất ngon.”
Vừa nói vừa đưa tray quệt chút bơ đưa vào miệng, bơ vừa trơn vừa ngọt, ngọt đến mắt cô híp cả lại.
Lâm Cẩn Ngôn không hay ăn đồ ngọt, ăn một miếng liền đặt xuống.
Anh đứng dậy đi vào phòng bếp.
Giản Vi đang ngồi trên ghế ăn bánh kem thấy Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên đi thì vội ngẩng đầu hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Lâm Cẩn Ngôn lạnh mặt không trả lời cô.
Giản Vi buồn bực cau mày, tại sao lại tức giận?
Lâm Cẩn Ngôn vào bếp tìm đồ ăn nhưng không thấy, thấy chèn mỳ Giản Vi đặt
trên kệ lúc nãy, dứt khoát bưng lên, cầm đũa ăn một miếng.
Ừm, mùi vị cũng không tệ lắm.
Lúc đang ăn miếng thứ hai thì Giản Vi đang đứng ở cửa ra vào, đôi mắt trợn to nhìn anh chòng chọc: “Cái đó…. Tôi ăn qua….”
Lâm Cẩn Ngôn sững sờ, ngước mắt nhìn về phía cô.
Giản Vi thấy Lâm Cẩn Ngôn đang dùng đôi đũa mà lúc nãy cô dùng, không hiểu
sao đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Đôi đũa ….. Đôi đũa đó tôi cũng dùng rồi….”
Lâm Cẩn Ngôn: “……….”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT