Tháng tám năm Thiên Thông thứ chín, đám Đa Nhĩ Cổn truyền đến tin tức vui mừng, nói rằng Hãn vương Ngạch Triết của Sát Cáp Nhĩ dâng tặng ngọc tỉ truyền quốc.
*Ngọc tỉ là con ấn và là vật tượng trưng cho quyền lực tối thượng của một hoàng đế, ngọc tỉ được xem là bảo vật quốc gia và được cất giữ rất kỹ để truyền qua nhiều đời. Các vua chúa muốn nâng cao vị thế của bản thân sẽ thường tìm cách chiếm bằng được ngọc tỉ truyền quốc.
Ngọc tỉ truyền quốc… sự nhận thức về Ngọc tỉ của tôi chỉ dừng lại ở Ngọc tỉ truyền quốc mà Tần Thuỷ Hoàng đã dùng Hoà thị bích* điêu khắc nên, nghe nói sẽ truyền sang mấy triều đại tiếp theo, chính là một biểu tượng cho thân phận đế vương.
*Hay ngọc bích họ Hoà – một viên ngọc nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc bởi bản thân nó in hằn những dấu ấn lịch sử và tên của nó cũng thường được dùng trong những câu thành ngữ.
Đây là một cơ hội! Tôi mơ hồ cảm nhận được việc xuất hiện của Ngọc tỉ truyền quốc sẽ đưa Hoàng Thái Cực tiến thêm một bậc thềm rất cao! Có lẽ… thời khắc mà chàng xưng đế sắp đến rồi.
Trong phút chốc, cả triều bàn bạc sôi nổi, Hoàng Thái Cực ra lệnh bảo đám người Đa Nhĩ Cổn mang Ngọc tỉ trở về Thịnh Kinh, mấy ngày sau lại có tin tức nói, Nhạc Thác bị bệnh nên tạm thời ở lại thành Quy Hoá nghỉ ngơi, ba người là Đa Nhĩ Cổn, Hào Cách và Tát Cáp Liêm đã đưa binh về trước. Trong quá trình quân Tây chinh trở về, đám người Đa Nhĩ Cổn đã dẫn binh tấn công biên giới Sơn Tây của Đại Minh, từ Bình Lỗ tiến vào biên giới, phá huỷ trường thành, Kinh Hãn Châu, Đại Châu cho đến Quách Huyền.
Tuần cuối cùng của tháng tám, Hoàng Thái Cực như đã trở nên sốt ruột muốn nắm được Ngọc tỉ truyền quốc đó, cho nên đã dẫn theo binh mã trực tiếp tiến về phía Bình Lỗ Bảo hợp cùng với Đa Nhĩ Cổn.
Tôi chưa từng thấy chàng không thể kìm nén cảm xúc được như thế, năm đó khi thừa kế Hãn vị của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, chàng cũng vẫn nhàn nhã lấy lùi làm tiến vô cùng chắc chắn.
“Chàng đây là vì muốn thấy Ngọc tỉ hay là muốn thấy Tô Thái thế?”. Biết rõ là không nên nhỏ nhen, nhưng tôi vẫn không nhịn được hỏi.
Hành quân vất vả mấy ngày liền, chỉ cần tưởng tượng đến vẻ hấp tấp chạy đi, thứ nhìn thấy không chỉ có khối Ngọc tỉ đó mà còn có mỹ nhân dâng tặng, tôi lại cảm thấy lòng đầy trống rỗng.
Hoàng Thái Cực đối với tính tình nóng nảy của tôi chỉ đều cười trừ. Thật ra chẳng cần chàng thúc giục, Đại Thiện nhìn qua dường như còn nóng vội hơn cả chàng, như hận không thể bay đến Bình Lỗ Bảo trực tiếp đoạt lấy mỹ nhân từ chỗ Đa Nhĩ Cổn.
Đối diện với sự áp bức của Hoàng Thái Cực, Đại Thiện vốn luôn nhân nhượng người khác, bo bo giữ mình lúc này lại không chút nhượng bộ, dù Hoàng Thái Cực có sai người đến giục hỏi bao lần, hắn vẫn trước sau từ chối cưới Nang Nang Phúc tấn làm vợ.
Mắt thấy tiết mục tranh đoạt mỹ nhân mà bản thân lo lắng sắp được khai màn, tôi không khỏi ăn ngủ không yên. Mấy người bọn họ đều chưa tận mắt thấy dáng vẻ tuyệt thế của Tô Thái đó, nếu như nhìn thấy, vẫn chưa biết được sẽ còn có phản điên cuồng ra sao.
Hơn nữa… không chừng cả Hoàng Thái Cực cũng…
Không dám để bản thân tiếp tục suy nghĩ lung tung được, nếu cứ như thế e là chưa kịp đến trấn Bình Lỗ thì tôi đã bị con quỷ của chính mình làm cho phát điên mất.
Đầu tháng chín, cuối cùng đại quân cũng đã đến trấn Bình Lỗ.
Canh ba giờ Thìn vào rạng sáng mồng sáu hôm đó, Hoàng Thái Cực đã tỉnh dậy thay quần áo, tôi không hề chợp mắt, vào lúc Hoàng Thái Cực ngồi dậy tôi mới thoáng ngủ gật, muốn đứng dậy theo chàng nhưng lại không thể ngăn được nỗi ủ rũ. Vào lúc mông lung chỉ thấy Hoàng Thái Cực nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, thấp giọng nói câu gì đó rồi đi ra ngoài.
Vào lúc tỉnh dậy đã là canh ba giờ Mẹo, hỏi thái giám bên cạnh mới biết được vào giờ Mẹo thì Hoàng Thái Cực đã rời doanh đi tiếp đám người Đa Nhĩ Cổn.
Tôi chán chường rửa mặt chải đầu xong xuôi, lặng lẽ ngồi trong màn đếm ngón tay, vào lúc gần đếm đến hai ngàn thì bên ngoài vang lên tiếng kèn tu tu. Tôi đứng bật dậy, tự vén màn đi ra khỏi lều. Chỉ trông thấy trên mặt đất ngoài lều đã được trải một tấm nỉ màu vàng dài thượt, cách đó không xa, lá cờ của Tương Bạch, Tương Hoàng và Tương Hồng kỳ phấp phới, vang lên tiếng phần phậtnhư những đám mây trên trời cao đang nhanh chóng bay đến.
Hoàng Thái Cực uy nghi ngồi trên ghế ngự, bên dưới, binh lính Tây chinh cùng với bộ chúng Mông Cổ đã được thu phục trong chuyến đi Sát Cáp Nhĩ đã đông nghịt từng hàng, tôi vừa đi đến gần Hoàng Thái Cực vừa quan sát xung quanh, nhưng không phát hiện ra bóng dáng Tô Thái trong biển người đông đúc.
Tôi lặng lẽ đến phía sau Hoàng Thái Cực, đám thị vệ thấy tôi cũng không dám ngăn cản. Mãi đến khi đi đến phía trước, tôi mới phát hiện ra ba người Đa Nhĩ Cổn, Hào Cách và Tát Cáp Liêm đang quỳ cách đó hơn hai ba trượng. Ba người đang hô vạn tuế, thực hiện đại lễ ba quỳ chín lạy với Hoàng Thái Cực.
Tôi vô cùng xấu hổ, vội vã thu chân lại, nhưng ai ngờ đã bị Hoàng Thái Cực im lặng nắm chặt lấy cổ tay, chẳng thể nhúc nhích.
“Đã vất cả rồi, đứng dậy cả đi”.
Ba người đồng thanh cảm tạ, từ trên tấm nỉ đứng dậy, nhưng chưa đứng thẳng lưng thì sắc mặt Đa Nhĩ Cổn đột nhiên thay đổi rõ rệt, ánh mắt như điện bắn thẳng vào mặt tôi, tôi không khỏi có hơi chột dạ bèn cụp mắt xuống.
Lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đang vang đến gần, khôi giáp ma sát vào nhau phát ra tiếng leng keng của kim loại, Đa Nhĩ Cổn đã bước vọt đến trước ngự tiền.
Tôi theo bản năng lùi về sau, nhưng lực tay của Hoàng Thái Cực lại tăng lên khiến tôi đau nhức, tôi không khỏi nhíu mày hờn dỗi.
“Mặc… Nhĩ Căn Đại Thanh xin chúc mừng Đại Hãn!”. Đa nhĩ Cổn có chút kích động, quỳ một gối xuống đất, hai tay giơ lên đỉnh đầu, tôi thấy trong tay hắn đang dâng lên một khối gì đó có kích cỡ bằng bàn tay, được bao kỹ lại bằng vải gấm màu vàng, trong lòng chấn động, đương nhiên đã hiểu được đó chính là Ngọc tỉ trong truyền thuyết.
Hoàng Thái Cực vô cùng vui sướng, buông tay tôi ra, sau đó rời ghế ngự bước về phía trước, hai tay mở ra thu lại, nhưng không tiện thế tiếp nhận Ngọc tỉ, mà là cầm lấy cánh tay của Đa Nhĩ Cổn, kéo hắn đứng lên: “Thập tứ đệ, tới đây ra mắt chị dâu của đệ đi…”. Quay đầu lại mỉm cười với tôi, nhưng tôi thấy vẻ cười của chàng đầy kỳ dị, không giống như ngày thường, vì vậy da đầu run lên. “Đệ không thường đến Trung cung, hẳn là chưa từng gặp nàng rồi?”.
Đa Nhĩ Cổn cứng đờ ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía tôi, ước chừng qua ba bốn giây, hắn bỗng nhiên mỉm cười: “Người chị dâu này quen quá ta”. Thiếu chút nữa thì lông tơ cả người tôi đều dựng đứng, thằng nhóc này, tính tình cổ quái, ai cũng không đoán ra hắn ta sẽ nói ra mấy lời điên khùng gì, “Có điều cũng khó trách, đa số Cách cách của Khoa Nhĩ Thấm đều có vẻ ngoài không tồi”. Quay đầu lại nhìn Hoàng Thái Cực, có chút trêu cười nói, “Đại Hãn thật may mắn”.
Hoàng Thái Cực cười rộ lên, bày ra dáng vẻ huynh trưởng rộng rãi, nhân từ, vô cùng thân thiết vỗ vỗ bả vai phải của Đa Nhĩ Cổn. Đa Nhĩ Cổn lại lần nữa dâng Ngọc tỉ, lúc này Hoàng Thái Cực không còn làm gián đoạn nữa liền đưa tay ra nhận lấy.
Vải gấm màu vàng được tháo ra, bên trong là một khối Ngọc tỉ màu xanh, bốn cạnh vuông vức, rộng chừng bốn tấc, đế dày chưa đến hai tấc, bên trên điêu khắc hình rồng uốn lượn vào nhau, miệng rồng dữ tợn hé mở, chạm trỗ cao chưa đến ba tấc.
Tôi không khỏi kêu lên, sáp đến gần nhìn kỹ, khối Ngọc tỉ vuông vức bóng loáng, hoàn toàn không có chút hư hỏng: “Không phải người ta nói là một góc của Ngọc tỉ nhà Tần truyền về sau đã từng bị mẻ một góc à, lẽ nào sau này đã dùng vàng đắp vào rồi ư?”.
Trong phút chốc, Đa Nhĩ Cổn giương ánh mắt sắc bén bắn về phía tôi. Lòng tôi trống rỗng vô cùng, chỉ là sự hoang mang thì vẫn còn đấy, theo như lời kể lại thì vào những năm cuối thời Tây Hán, Vương Mãn bên họ ngoại cướp ngôi đoạt quyền, vào lúc đòi Ngọc tỉ, Thái hậu đã giận dữ ném nó xuống đất, kết quả khiến nó bị mẻ một góc…
Ngón tay Hoàng Thái Cực vuốt ve góc cạnh của Ngọc tỉ, chậm rãi lật nó lại, dưới đế Ngọc tỉ có khắc chữ Triện*, tôi mở to mắt, khẽ hít một hơi.
*Một kiểu chữ cổ xưa của Trung Quốc, đây là một loại chữ tượng hình có nguồn gốc từ chữ Giáp Cốt thời nhà Chu, Kiểu chữ Triện của nhà Tần trở thành dạng chữ viết chính thức cho toàn Trung Quốc dưới thời Tần. Chữ Triện (Triện thư) chia làm hai loại: đại triện và tiểu triện, trong đó thì Tiểu Triện được nhắc đến nhiều hơn. Chữ triện chủ yếu được dùng để khắc con dấu vì độ phức tạp cao và đặc tính hình dáng khiến cho chữ rất khó giả mạo. Ngoài ra, nhờ tính thẩm mỹ đặc thù, chữ triện còn được dùng để viết thư pháp.
“Viết gì vậy?”. Hoàng Thái Cực nghiêng đầu hỏi tôi, âm lượng vô cùng nhỏ.
“Hình như là… ‘Chế cáo chi bảo’*!”. Tôi trả lời không được chắc chắn. Tôi đứng ngược chiều với chữ Triện được khắc trên đó, vất vả lắm mới dịch ra được.
*Theo như “Bản ghi chép các bảo vật trong điện Giao Thái”, “Chế cáo chi bảo” có tác dụng chỉ thị các quan lại.
Đa Nhĩ Cổn liếc tôi đầy sâu xa, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc cùng ngợi khen.
“Chế cáo chi bảo… ha ha”. Hoàng Thái Cực cúi đầu bật ra một tiếng cười khẽ, vô cùng dễ nghe, thế nhưng vẫn đè thấp giọng chỉ đủ cho tôi và Đa Nhĩ Cổn nghe thấy. “Cả hai có biết Ngọc tỉ truyền quốc thật sự do Tần Thuỷ Hoàng đã ngự chế khắc gì không?”.
Đa Nhĩ Cổn không đáp, chỉ đưa mắt quan sát tôi, tôi cuối đầu, trầm giọng: “Không biết là chữ gì, chỉ là nó giống như chữ Triện, nghe bảo là do Lý Tư tự tay viết…”.
Đa Nhĩ Cổn bỗng tiếp lời: “Là tám chữ ‘Nhận mệnh trời ban, tồn tại mãi mãi’“.
Tôi không khỏi sửng sốt, quay đầu nhìn Hoàng Thái Cực, rồi lại quay đầu nhìn Đa Nhĩ Cổn, vẻ mặt hai người họ đều rất bình tĩnh, vô cùng tự nhiên không có chút gì kinh ngạc.
Lẽ nào… ngay từ đầu bọn họ đã biết Ngọc tỉ này không phải là Ngọc tỉ Hoà thị bích truyền qua các triều đại sao?
Hoàng Thái Cực thoáng quơ tay, lập tức có thái giám dâng lên một cái hộp bằng gỗ lim, hoa văn sơn mài hình rồng, trang trí bởi vàng miếng, vô cùng rực rỡ và lấp lánh dưới ánh nắng. Hoàng Thái Cực mở hộp ra, bên trong có lót một tấm đệm mềm mại bằng lụa vàng, chàng cẩn thận đặt “Chế cáo chi bảo” đang cầm trong tay vào đấy rồi đóng hộp lại.
Hoàng Thái Cực tay cầm chiếc hộp, mỉm cười không nói năng gì. Đột nhiên Đa Nhĩ Cổn phất tay áo cúi chào, một gối quỳ xuống đất, cao giọng hô to: “Đại Hãn vâng mệnh trời, có được Ngọc tỉ truyền quốc, mãi mãi tồn tại…”.
Lời này vô cùng lớn, các đại thần cùng Bối lặc ở gần quanh đều nghe thấy, chỉ nhất tề phất tay áo, tướng sĩ Bát kỳ liên tục nối tiếp nhau quỳ xuống như một đại dương mênh mông.
“Vạn tuế… vạn tuế… vạn vạn tuế…”. Tiếng hoan hô lớn đến mức người lãng tai cũng nghe thấy.
Lòng tôi, hồn tôi đều bay đến cạnh Hoàng Thái Cực, hoàn toàn quên mất toàn bộ.
Tiếng hô kéo dài gần mười phút, tôi lặng lẽ lùi về sau, Hoàng Thái Cực ngồi trên ghế huyên thuyên cùng Đa Nhĩ Cổn. Qua khoảng nửa tiếng đồng hồ, Hoàng Thái Cực ngẩng đầu lên, Đa Nhĩ Cổn khoát tay với bên dưới, lập tức có một đội binh từ trong đám người đi ra.
Đám người này đều mặc trang phục Mông Cổ, vóc dáng ai nấy đều cao lớn đang vây quanh một thiếu niên cao gầy đang chậm rãi đến gần. Tới trước ngự tiền, mấy người khác lúc này mới dựa theo lễ nghi Mông Cổ mà quỳ một gối xuống bái, miệng hô Đại Hãn vạn tuế, duy chỉ có tên thiếu niên cao ngạo như sương ấy vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn lên Đại Kim Hãn trên đài, trầm mặc không lên tiếng.
Dưới con ngươi pha lẫn nét xinh đẹp đó đang kìm nén nhiều loại cảm xúc phức tạp, vì thế trên khuôn mặt đẹp tuyệt trần ấy lại hiện ra vẻ méo mó.
Tôi lặng lẽ liếc nhìn về phía Hoàng Thái Cực, chàng đang lười biếng hít mắt lại, cả người toát ra hơi thở tự nhiên, trông như vô hại thân thiện, nhưng trái lại thì khiến người khác sinh ra sợ hãi, không dám tuỳ tiện khinh thường thần uy để hứng lấy mũi nhọn.
Ngoảnh lại nhìn vào Ngạch Triết đang đứng bên dưới. Người cậu ta khẽ nhúc nhích, hai tay chậm rãi giơ qua đầu rồi sau đó hạ xuống, tay phải vòng trước ngực, thân trên hơi cúi về trước ra vẻ hành lễ với Hoàng Thái Cực.
Hoàng Thái Cực đột nhiên từ ghế ngự đứng dậy, đi nhanh về phía Ngạch Triết. Ngạch Triết vẫn đặt tay trước ngực chưa buông, khẽ kinh ngạc nhìn vào Hoàng Thái Cực đang đến gần. Hoàng Thái Cực cao giọng cười, mở hai tay ra ôm lấy Ngạch Triết, hoá ra chàng đang thực hiện nghi lễ Bảo kiến của tộc Nữ Chân.
Ngạch Triết bị Hoàng Thái Cực ôm lấy rõ ràng lộ ra vẻ kinh hãi, miệng hơi hé ra, ánh mắt sáng ngời tràn đầy vẻ kinh ngạc.
“Ngạch Triết!”. Hoàng Thái Cực thân thiết gọi tên cậu ta, “Có thể gặp cậu ở đây thật vui”.
Hai vai Ngạch Triết hơi run rẩy, không biết là đang kích động hay đang sầu não, cậu ta kinh ngạc nhìn Hoàng Thái Cực chằm chằm, một lúc lâu sau mới chậm rãi quỳ xuống: “Ngạch Nhĩ Khắc Khổng Quả Nhĩ Ngạch Triết khấu kiến Hãn nước Đại Kim! Đại Hãn vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”.
Âm thanh của Ngạch Triết không tính là vang dội, mang theo một sự run rẩy lo lắng.
Một quỳ này của cậu ta, đổi lại kết quả đó là không chỉ Mông Cổ Sát Cáp Nhĩ hoàn toàn đầu hàng, mà còn có cả Đế quốc Đại Nguyên do Thành Cát Tư Hãn sáng lập cũng chính thức tuyên cáo diệt vong. Ngạch Nhĩ Khắc Khổng Quả Nhĩ Ngạch Triết, một đứa nhỏ chỉ mới mười ba tuổi, vận mệnh tàn khốc đã đẩy cậu ta đến đầu ngọn sóng xoay chuyển lịch sử, trở thành một bậc thềm trên con đường bước đến ngôi vị Đế vương dựng nước Đại Thanh của Hoàng Thái Cực.
Tôi không đành lòng nhìn vào biểu cảm của Ngạch Triết, ảm đạm nghiêng đầu đi. Vừa mới nghiêng đầu đã chợt phát hiện có một ánh mắt thâm thuý và sắc bén đang nhìn tôi chằm chằm. Lòng tôi hốt hoảng, đầu gối suýt chút nhũn ra co quắp lại khuỵu xuống đất.
Đa Nhĩ Cổn sâu hiểm nhìn tôi, đáy mắt khó hiểu, tôi cứ cảm thấy hắn ta giống như một cột điện cao thế đang dựng bên cạnh tôi, một khi không cẩn thận va phải sẽ làm nó chập mạch, sau đó giật tôi hồn bay phách lạc.
Miễn cưỡng gặng ra nụ cười, tôi xấu hổ thu lại ánh mắt.
“Cách cách của Khoa Nhĩ Thấm…”. Giọng Đa Nhĩ Cổn gần như thấp đến mức không thể nghe thấy, nhưng giọng đầy trong trẻo mà sắc nhọn ấy như kim châm đâm thẳng vào tai tôi, “Được lắm! Được lắm…”.
Không biết vì sao, vào lúc nghe thấy hắn nói “Được lắm”, cả người tôi liền sởn gai óc, cơn ớn lạnh từ lỗ chân lông xộc thẳng vào lục phủ ngũ tạng bên trong.
“Được Thập… Thập tứ đệ ngợi khen, Cáp Nhật Châu Lạp hổ thẹn quá, không dám nhận”. Tôi mặt dày liều nói với hắn, cố ý xuyên tạc sự châm chọc cùng khiêu khích của hắn.
Con ngươi Đa Nhĩ Cổn đột nhiên co rút lại, ánh mắt như mũi nhọn đâm người khác đau đớn, tôi chỉ thấy bị vạch trần dưới ánh nhìn chòng chọc lạnh thấu xương ấy, không khỏi bất an đưa ánh mắt đến cầu cứu Hoàng Thái Cực.
Hoàng Thái Cực vẫn còn đang đứng dưới bậc trò chuyện cùng Ngạch Triết, hoàn toàn chưa phát hiện thấy tôi đang đứng ở sau, sắp bị xẻo thịt dưới ánh mắt như lưỡi dao sắc bén của Đa Nhĩ Cổn.
“Phần nợ mà nàng thiếu ta lại nhiều thêm rồi… rồi ta sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời!”.
Lòng tôi hoảng hốt ngẩng đầu, hắn ta cong cong khoé miệng như đang cười, dần dà ánh mắt lại thay đổi, tấm mặt nạ dửng dưng đã hoàn toàn biến mất, dưới ánh nhìn chăm chú vào tôi, trong phút chốc lại hiện ra một vẻ đau thương mà quật cường.
Tôi chớp mắt, khoé miệng Đa Nhĩ Cổn vẫn đang mỉm cười, dáng vẻ vẫn chưa thay đổi, trên mặt lại vẫn là vẻ tươi cười thờ ơ đó.
Giống như… thứ khi nãy vừa trông thấy, chỉ là ảo giác của tôi mà thôi…
Giữa trưa để giúp đám Đa Nhĩ Cổn đón gió tẩy trần, chiêu đãi đám bề tôi của Sát Cáp Nhĩ, Hoàng Thái Cực hạ chỉ mở tiệc lớn trong quân. Vì đối phương có gia quyến nữ đi cùng nên Hoàng Thái Cực để tôi ra mặt tiếp đón.
Cuối cùng trong buổi tiệc tôi cũng đã nhìn thấy Tô Thái. Cô nàng mặc trường bào Mông Cổ màu trắng, im lặng nhàn hạ ngồi thẳng ở đó, giống như trời sinh sẽ thu hút ánh mắt người khác, ai ai cũng không kìm lòng được vây quanh cô nàng. Mỗi một câu nói, mỗi một cái nhíu mày của cô nàng đều có thể thu hút thêm sự chú ý của nhiều người ngay từ lần đầu tiên.
Trong lúc ngơ ngẩn, tôi như nhớ về rất lâu trước kia, lấy góc độ của một người ngoài cuộc xem xét, khi đó làm một Bố Hỉ Á Mã Lạp là tôi đây đã thu hút ánh nhìn của mọi người ra sao…
Không muốn nhìn nàng ấy, không muốn chú ý đến nàng ấy, không muốn… yêu nàng ấy, khó lắm!
Đại Thiện như đang chìm đắm trong hồi ức của bản thân, cách một bàn tiệc rượu, hắn nhìn chằm chằm vào Tô Thái một cách xa xôi, liên tục uống vào từng chung rượu, ánh mắt ôn hoà dần nổi lên vài tơ máu.
Đa Nhĩ Cổn thì dường như đã sớm quen biết, không còn cảm giác kinh ngạc cùng lạ lẫm lúc mới gặp nữa, trong bữa tiệc hắn ta trò chuyện vô cùng vui vẻ, liên tục say sưa cùng mọi người nói về những chuyện thú vị đã gặp ở Sát Cáp Nhĩ.
Hoàng Thái Cực thì không hiện rõ vui buồn ra mặt, tôi vốn không thể biết rõ trong lòng chàng nghĩ thế nào về Tô Thái.
Cả buổi tiệc rượu đã kết thúc trong những suy nghĩ miên man ngu ngốc của tôi.
Khi mọi người đã tản đi hết, Hoàng Thái Cực kéo lấy tôi đang muốn rời đi, đột nhiên Đại Thiện lảo đảo bổ nhào vào trước mặt hai chúng tôi. Hiển nhiên hắn đã uống nhiều rồi, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt vốn trong veo nay đã lộ sắc men say đỏ tươi.
Tôi biết, tửu lượng của hắn tuy bình thường, nhưng hắn là kiểu người càng uống thì tinh thần càng tỉnh táo và bình tĩnh.
“Đệ nói đúng…”. Đại Thiện hơi cong lưng, tay phải che đi hai mắt, tựa như không muốn để nhiều người trông thấy cảm xúc không thể kìm nén của hắn.
Tựa như… hắn đang khóc…
Giọng đầy nghẹn ngào.
“Nàng ta chẳng phải Đông Ca, chẳng phải…”. Hơi hít vào, Đại Thiện buông thõng tay xuống, tuyệt vọng và thê lương nhìn vào Hoàng Thái Cực, qua một hồi lâu hắn mới chậm rãi xoay người, “Ta sẽ không tranh với đệ nữa, tuỳ cho đệ muốn đưa nàng ta cho ai… chỉ là, ta cũng tuyệt không muốn Nang Nang Phúc tấn! Không phải lúc nào ta cũng nghe theo đệ đâu…”.
Trong giọng nói phiêu diêu lộ vẻ mệt mỏi, nhưng đã có một loại kiên định khan khác, nhàn nhạc biến mất trong gió.
Tay tôi khẽ run, Hoàng Thái Cực ôm chặt tôi vào lòng, hung hăng, dứt khoát nói: “Huynh ấy đang hận ta! Nếu huynh ấy dám không phục ta…”.
Tôi che miệng chàng, kinh hoảng lắc đầu: “Sẽ không! Chàng ta sẽ không…”.
Sẽ không cái gì? Tôi mù tịt. Tôi không thể đưa ra một đáp án cụ thể, lòng oán hận của Đại Thiện đối với Hoàng Thái Cực giống như đã đọng lại tự rất lâu, giờ phút này như một quả bóng càng thổi càng to sắp nổ tung.
Chỉ là… kết quả thì sao? Kết cục khi đối nghịch với Hoàng Thái Cực…
Nghĩ về A Mẫn vẫn còn đang bị giam cầm, Mãng Cổ Nhĩ Thái đột ngột qua đời…