Bởi vì vẫn còn đang bệnh nên Hoàng Thái Cực không để tôi đến đưa tang, bên Hậu cung cử Triết Triết ra mặt toàn quyền xử lý. Triết Triết dẫn theo Ba Đặc Mã Tảo và Bố Bộc Bố Thái đi cùng, khi về chỉ lau nước mắt, miệng nói: “Bối lặc gia đáng thương…”.
Tôi không rõ rốt cuộc Tế Nhĩ Cáp Lãng có bao nhiêu đáng thương, chỉ cảm thấy với tình cảm sâu nặng của gã dành cho Ô Tháp Na thì lúc này e là đã tiều tuỵ ra mặt. Thấy đám Triết Triết vẫn đang khóc, còn mấy người khác cũng không hỏi rõ ràng được chuyện gì, tôi không khỏi sốt ruột.
Tang lễ rất nhanh chóng đã được lo liệu xong xuôi, mà sức khoẻ của tôi cũng dần dần khoẻ lên. Hoàng Thái Cực. Hoàng Thái Cực cho phép Tế Nhĩ Cáp Lãng nghỉ nửa tháng, bảo rằng hãy ở nhà nghĩ ngơi cho tốt, tôi hỏi Tế Nhĩ Cáp Lãng hiện tại ra sao, nhưng Hoàng Thái Cực chỉ mím môi, phiền muộn đáp, đợi gặp sẽ tự khắc biết.
Khó khăn lắm Hoàng Thái Cực mới thả tôi được rời cung đến nhà Tế Nhĩ Cáp Lãng xem đã thế nào, lúc này đã vào đầu tháng bảy, tiết trời vô cùng oi bức, nhưng khi bước vào nhà Tế Nhĩ Cáp Lãng, lại cảm thấy một vẻ hiu quạnh cùng thê lương.
Những món đồ trang trí trong lễ tang nay vẫn còn chiễm chệ nằm đó đầy thảm thương, cây mai trong sân vườn chỉ còn mỗi cành khô trơ trụi, tôi ngẩn ngơ như đang nhớ về mùa đông năm ấy, Ô Tháp Na với bộ xiêm y trắng như tuyết, đứng dưới tàng mai trắng, xinh đẹp động lòng người, huyền ảo như một tiên nữ…
Hiện nay, hoa tàn người mất… đoá hoa mai nở rộ tuyệt đẹp ấy đã tàn lụi, chẳng còn nữa…
Vừa bước vào bậc cửa, chóp mũi đã ngửi thấy một mùi cay xoè, Tế Nhĩ Cáp Lãng đưa lưng về phía tôi, ngồi xổm trước bài vị của Ô Tháp Na chẳng biết đang đốt cái gì. Tôi nhẹ bước tiến qua, Tế Nhĩ Cáp Lãng hoàn toàn chẳng nhận thấy, tôi bất giác càng hoảng sợ.
Người này có còn là Tế Nhĩ Cáp Lãng mà tôi quen không? Đây vẫn là người đàn ông bừng bừng khí khái anh hùng, tính tình sảng khoái đó chứ?
Cả khuôn mặt xồm xàm râu tóc, đã bao nhiêu ngày rồi gã không cắt tóc thế? Nhìn thấy hai mắt gã trống rỗng chết lặng, tôi vẫn chưa thể tin người đàn ông trước mặt mình là Tế Nhĩ Cáp Lãng mà tôi quen biết.
Tôi lặng người chừng lâu, cuối cùng ngồi xuống song song với gã, gã chỉ thản nhiên liếc nhìn tôi, gì cũng chưa nói, môi nhếch thành một đường.
Nội tâm tôi liên tục tranh đấu, cuối cùng đưa cuộn tranh vẽ cho gã, gã không đưa tay nhận lấy, chỉ là trong đôi mắt trống rỗng chậm rãi có chút sức sống, lộ ra vẻ ngỡ ngàng.
Tôi chậm rãi mở cuộn tranh vẽ đó ra trước mặt gã.
Hai vai Tế Nhĩ Cáp Lãng run rẩy, khàn giọng thốt lên: “Ô Tháp Na?”. Không đợi tôi mở miệng, gã lại lắc đầu, đầy mất mác nói, “Không, không phải nàng…”.
“Đây quả thực không phải Ô Tháp Na”. Tôi hít vào một hơi, đưa bức tranh lại gần gã, “Huynh nhìn kỹ một chút, đây là em gái của Ô Tháp Na, Diệp Hách Na Lạp Tô Thái. Cô nàng ấy là Đa La Phúc tấn của Lâm Đan Sát Cáp Nhĩ…”.
Tế Nhĩ Cáp Lãng mở mắt, trầm giọng: “Thế thì có liên quan gì đến ta?”.
Tôi nghẹn họng, biết rõ mấy lời này rất khó nói ra miệng, nhưng nghĩ đến lời gửi gắm của Ô Tháp Na, nghĩ đến Tế Nhĩ Cáp Lãng đã không còn hồn vía của lúc này, tôi đành dứt khoát nói to: “Cô ta có liên quan tới huynh! Cô ta là người phụ nữ mà không lâu nữa huynh sẽ cưới! Là Đại Phúc tấn của Tế Nhĩ Cáp Lãng!”.
Tế Nhĩ Cáp Lãng đứng bật dậy, trên mặt hiện ra vẻ căm giận cùng tức tối. Dần dần, vẻ tức giận cũng dịu đi, khoé miệng gã run rẩy, trào ra vẻ cười lạnh như đang tự giễu: “Xin hỏi Phúc tấn, đây là ý tốt của ngài, hay là ý tốt của Đại Hãn thế?”.
“Không!”. Tôi đứng lên, trả lời đầy thâm ý: “Đây là lòng tốt của Ô Tháp Na… đây là sự si tình mà Ô Tháp Na dành cho huynh!”.
Tế Nhĩ Cáp Lãng ngây người, có chút không dám tin nhìn tôi.
Tôi nâng giọng: “Huynh cho rằng cái bộ dạng không muốn sống của huynh là sự báo đáp tốt nhất mà huynh dành cho Ô Tháp Na ư? Tuy rằng cô ấy đã mất, nhưng cô ấy vẫn muốn huynh phải tiếp tục sống tốt, cô ấy không muốn trông thấy huynh sa sút như thế…”.
“Cô không phải nàng ấy! Sao cô có thể biết ý của nàng ấy được?”. Sự phẫn nộ bị kìm nén cuối cùng cũng bộc phát, Tế Nhĩ Cáp Lãng lớn tiếng gào thét. Gã vốn luôn tao nhã lịch sự giờ lại như một con thú dữ bị thương, bàng hoàng cùng bất lực, nhưng lại chẳng biết làm sao để liếm vào vết thương đầm đìa máu tươi của mình.
“Ta biết chứ!”. Tôi rũ mắt, lòng đau âm ỉ, “Vào lúc chết đi, sẽ không khổ sở vì nỗi đau của bản thân, điều mà luôn nhớ đến luôn là người đàn ông mà bản thân trọn đời vướng bận kia. Chẳng cầu gì khác, chỉ xin chàng có thể sống tốt…”. Tôi siết chặt tay, giây tiếp theo liền dùng sức ném cuộn tranh vào trong lòng gã, không để ý tới vẻ mặt gã ra sao, “Ta chỉ có thể nói với huynh rằng, nếu như có một ngày ta rời đi trước Đại Hãn thì ta tuyệt đối không hy vọng chàng sẽ sống yếu đuối như huynh!”.
Tôi xoay người, đi hai bước ra ngoài cửa, đột nhiên dừng bước. Ánh nắng chiếu rọi trước cửa, chiếu lên cả bóng dáng to lớn đang từ bên ngoài tiến vào.
Lưng đưa về hướng ánh sáng, tôi không trông rõ vẻ mặt của chàng, Tế Nhĩ Cáp Lãng đứng sau tôi trầm mặc một lát, cuối cùng quỳ một gối: “Tế Nhĩ Cáp Lãng xin được gặp gỡ Đại Hãn!”.
Tôi nhìn ánh sáng đang phản chiếu, trong lòng không biết đang có tư vị gì, Hoàng Thái Cực vẫn yên lặng đứng ngoài cửa, qua một lúc lâu thì chàng chìa tay ra dắt tôi, thì thầm: “Về thôi”. Các ngón tay chậm rãi siết lại, tôi bước nhanh vài bước theo chàng, ra đến ngoài cửa thì Hoàng Thái Cực bỗng nhiên dừng lại, dáng vẻ có chút cứng đờ, “Du Nhiên, suy nghĩ của nàng tuy là rất tốt, nhưng bị bỏ lại sống cô độc một mình trên đời này, dù có sống tốt đến đâu, thì có gì đâu vui vẻ?”.
Tim tôi như bị dao đâm vào, đau đến quặn thắt.
Hoàng Thái Cực nghẹn giọng: “Nàng đã để ta đau một lần rồi, lẽ nào còn muốn để ta đau thêm một lần nữa sao? Nàng… không thể quá ích kỉ được”.
Tôi há miệng thở dốc, nước mắt âm thầm rơi xuống.
Hoàng Thái Cực dắt tay tôi, đi từng bước về phía trước, tôi thút thít đuổi theo bước chân chàng, cuối cùng… khi ra đến cửa, tôi không thể kìm nén được cảm xúc, ôm lấy chàng từ phía sau, đau lòng thốn lên đầy nghẹn ngào: “Em biết là mình ích kỷ! Chỉ là… nếu để em được chọn lại lần nữa thì em vẫn tình nguyện muốn chàng tiếp tục sống tốt!”.
Tế Nhĩ Cáp Lãng ở nhà nửa tháng, cuối cùng cũng trở nên phấn chấn, mỗi ngày vẫn đúng giờ vào triều bàn chính sự, cũng không có gì không ổn. Hoàng Thái Cực nói với tôi, Tế Nhĩ Cáp Lãng cũng đã không còn ác cảm với mối hôn sự này như lúc đầu nữa, dường như ngầm thừa nhận.
Hai mươi tháng bảy, bề tôi Quách Lặc Đồ Sắc đã đưa Nang Nang Phúc tấn của Lâm Đan đến Thịnh Kinh. Hoàng Thái Cực bàn với tôi, nói là muốn để Đại Thiện cưới Nang Nang Phúc tấn. Tôi thoáng suy nghĩ, Na Mộc Chung trời sinh tính tình thoải mái và rộng lượng, hơn nữa cô nàng cũng có tài sản là một ngàn năm trăm hộ, Hoàng Thái Cực để Đại Thiện cưới cô nàng, coi như cũng thích hợp.
Ngay sau đó, Hoàng Thái Cực lấy cớ tổ chức tiệc nhà mà sai người mời Đại Thiện vào Trung cung, khi đó Triết Triết bận chăm lo cho Bát Cách cách đang khóc inh ỏi không ngừng, thế là bèn cùng ma ma nhũ mẫu bồng Bát Cách cách đến chỗ Bố Mộc Bố Thái, tiệc nhà liền giao phó cho tôi lo liệu.
Tôi không muốn đối mặt với Đại Thiện, để đỡ phải xấu hổ, tôi đã ở Đông noãn các ngồi trông coi, im lặng nghe hai anh em chàng tán gẫu chuyện nhà. Đông noãn các vốn chỉ có một gian lớn, hiện đã bị Hoàng Thái Cực ngăn thành hai gian Bắc Nam, gian phía Bắc có giường ngủ đó là nơi Triết Triết ở, phía Nam không có giường ngủ, chỉ có một chiếc giường lò tựa vào cửa sổ, nhìn thì giống như là phòng của chàng. Nhưng một gian phòng nhỏ không có chỗ xoay người như này chẳng qua cũng chỉ là vật trang trí mà thôi, hiện nay phần lớn thời gian, Hoàng Thái Cực đều ở trong phòng tôi, nhưng với bên ngoài thì Trung cung vẫn là trung tâm của Hậu cung.
Trên giường Bắc ngoài gian giữa, hai anh em nói năng lằng nhằng cũng đã quá ba tuần rượu, Hoàng Thái Cực cũng dần vào thẳng vấn đề chính. Ai ngờ vừa mới nhắc đến Nang Nang Phúc tấn, Đại Thiện đã liên tục xua tay.
“Cô ta chính là một là tám Đại Phúc tấn của Lâm Đan, vì sao Nhị ca muốn từ chối?”.
Tôi ngồi trong Đông noãn các lập tức thẳng người dậy, vểnh tai lắng nghe. Giọng nói ôn hoà của Đại Thiện chậm rãi truyền đến: “Tám Đại Phúc tấn của Lâm Đan tuy tốt, nhưng tài sản của Nang Nang Phúc tấn quá ít…”.
“Huynh chê cô ta quá nghèo?”. Hoàng Thái Cực lạnh lùng cười.
Tôi trở nên căng thẳng. Đây tuyệt đối không phải là cách hành xử của Đại Thiện, hơn nữa Na Mộc Chung không hề nghèo chút nào, một ngàn năm trăm hộ dân, có thể gấp hai số người ngựa mà Ba Đặc Mã Tảo mang đến.
Đại Thiện hắn ta… dường như đang cố tình tìm cớ từ chối ý tốt của Hoàng Thái Cực.
Vì sao? Lẽ nào hắn không cần tài sản của Lâm Đan ư?
Xuyên qua vách ngăn gỗ chạm khắc hình hoa lê, tôi mơ hồ trông thấy Đại Thiện đang mỉm cười, không nhanh không chậm mở miệng: “Nếu Đại Hãn thật sự muốn để Phúc tấn của Lâm Đan cho ta, vậy thì ban Đa La Phúc tấn cho ta đi”.
“Bịch!”. Hoàng Thái Cực đặt mạnh chung rượu xuống mặt bàn, ôn hoà cười, “Đa La Phúc tấn chỉ có một ngàn hộ. Không phải cô ta càng nghèo hơn sao?”.
Đại Thiện không chút tránh né, thản nhiên đối diện với ánh mắt sắc bén của Hoàng Thái Cực: “Phải, nhưng ta thích nàng ấy!”.
“Leng keng!”. Tôi bất cẩn quơ trúng khoá Trường mệnh mà Triết Triết tiện tay để trên bàn khiến nó rơi xuống đất. Đại Thiện theo bản năng liếc về phía Đông noãn các, giọng điệu Hoàng Thái Cực đột ngột trở nên vang dội: “Đa La Phúc tấn chưa đến kinh, cái thích này của Nhị ca có thể nói là không hề có lý gì cả”.
Đại Thiện thu lại ánh mắt, chăm chú nghịch ngợm chung rượu trong tay, ánh mắt mềm mại mà bi thương xiết bao: “Ta và đệ đều biết rõ, cần gì phải quanh co. Đời này Nhị ca chưa từng cầu xin đệ điều gì, chỉ có chuyện này…”. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, “Ta muốn Tô Thái!”.
Ánh mắt Hoàng Thái Cực lộ vẻ sắc bén, khoé miệng nhếch lên một ý cười tàn khốc: “Nhưng Nhị ca, huynh tới muộn một bước rồi, ta đã sớm đồng ý để Đa La Phúc tấn cho Tế Nhĩ Cáp Lãng rồi…”.
“Ta muốn Tô Thái!”. Âm lượng của Đại Thiện không thay đổi, tuy ngoài mặt không chút gợn sóng, nhưng tôi có thể thấy rõ ngón tay hắn đã siết chặt lấy chung rượu.
“Diệp Hách Na Lạp Tô Thái chính là em gái của người vợ mới mất của Tế Nhĩ Cáp Lãng, em gái thay cho vị trí của chị, chỉ dựa vào quan hệ đó, Tế Nhĩ Cáp Lãng đã có quyền ưu tiên được chọn Tô Thái. Huống hồ… ta đã đồng ý với đệ ấy từ tháng trước rồi”.
“Cạch!”. Chung rượu trong tay Đại Thiện được đặt xuống mặt bàn, đôi mắt ôn nhu như ngọc giờ đây đã trở nên thâm thuý như biển: “Ta nhường đệ một lần, không hẳn sẽ nhường đệ thêm lần nào nữa”. Nói rồi, đoạn đưa tay lấy bầu rượu rót đầy chung, ngửa đầu uống cạn, âm thanh của Đại Thiện dần trở nên loạn xạ và run rẩy, “Nếu như năm đó không nhường đệ, nàng sẽ không chết thảm… nếu như năm đó không nhường, hiện giờ ta còn muốn Tô Thái làm gì chứ?”.
“Huynh hối hận rồi?”. Hoàng Thái Cực tiếp tục bức người, một bước cũng không thoái nhường, “Đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận nào ăn được hết, huynh đã định sẽ luôn nhượng bộ người khác đủ điều, ví như Chử Anh, A mã, thậm chí là ta của năm đó… tính tình có quá dè dặt, không đủ quyết đoán của huynh đã định là không thể có được nàng! Trước kia như thế, hiện tại vẫn thế! Huynh đã không có được nàng, cũng sẽ không có được Tô Thái!”.
“Ta đã bỏ lỡ một lần! Tuyệt sẽ không bỏ lỡ lần này!”.
“Vẫn nên tỉnh táo một chút, dù huynh có được Tô Thái thì sao nào? Nàng chỉ có một mà thôi, Tô Thái không thể thay thế được nàng đâu! Phụ nữ trong nhà huynh còn ít sao? Trước kia có Diệp Hách Na Lạp Tế Lan, lại thêm Diệp Hách Na Lạp Tô Bổn Châu, dù cho hiện nay có thêm Diệp Hách Na Lạp Tô Thái đó thì sao? Dù cho huynh có cưới về hết nữ tử Diệp Hách thì sao?”.
“Ta không làm sao cả! Nhưng đệ có tư cách gì nói ta? Đừng cho rằng tặng Ô Bố Lý cho Nội Đại thần Chiêm Thổ Tạ Đồ rồi thì có thể làm ra vẻ thanh cao!”.
Mắt thấy khẩu khí của hai anh em trong sảnh càng lúc càng ác liệt, tựa như trong giây lát đã giương cung bạt kiếm, sắp sửa biến từ đấu võ mồm sang đấu bằng vũ lực. Tôi sốt ruột đến mực tim đã treo tới cổ họng, liều lĩnh từ bên trong xông ra, đoạn hô: “Đại Hãn!”. Gấp gáp đi sang ấn bả vai của Hoàng Thái Cực, “Đại Hãn và Đại… Bối lặc có muốn thêm rượu không?”.
Đại Thiện giương mắt liếc tôi một cái, đây là lần đầu tiên hắn đưa mắt đánh giá tôi.
Lần đầu tiên, tôi và hắn đối diện với nhau nên tôi không khỏi căng thẳng đến mức run rẩy hai tay, cả người nóng ran.
“Cáp Nhật Châu Lạp!”. Hoàng Thái Cực kéo tôi ra sau, “Ta với Đại Bối lặc…”.
“Cô ta!”. Đại Thiện đột nhiên đưa tay chỉ vào tôi, tim tôi lập tức đập thình thịch, đảo mắt trông sang thấy sắc mặt Hoàng Thái Cực cũng hơi thay đổi. “Trong lòng đệ thật sự còn nghĩ đến Đông Ca đấy à! Hừ!”. Đại Thiện phất tay áo đứng dậy, xoay người đi ra ngoài, khi ra đến cửa lại chợt dừng bước, quay đầu lại. Trên khuôn mặt ôn hoà nho nhã ấy mang theo vẻ buồn bã và bi thương, “Tô Thác quả thực không thay thế được nàng, nhưng dù sao ta vẫn có thể tìm thấy hình bóng ta muốn trên người nàng ta. Nhưng còn đệ thì sao, ta thấy đệ đã sớm quên mất dáng vẻ nàng ra sao rồi, đầu tiên thì đi sủng Trát Lỗ Đặc Bác Nhĩ Tế Cát Đặc Thù Lan, sau đó lại thưởng cho Nam Chử, đổi thành cô này. Hiện tại khẩu vị của đệ trở nên thật kỳ lạ, chỉ là… càng có thể chứng minh được trước kia đệ vốn không yêu thương nàng thật lòng, sao đệ có thể dễ dàng quên đi nàng như thế? Đệ… mỗi ngày nhìn thấy Phúc tấn mới sủng này, có từng nhớ rõ một mối si tình khi nàng thay đệ chắn đao trong quá khứ không?”.
Tôi nghẹn họng chẳng nói năng gì, nhìn vào bóng dáng dần biến mất của hắn, chỉ thấy trong mắt có lớp mù sương dần dâng lên.
Hoàng Thái Cực cúi đầu thở dài: “Huynh ấy vẫn luôn nhớ đến nàng”. Để mặc chàng lưu luyến ôm chặt eo mình, “Du Nhiên… bây giờ nên làm sao đây? Có muốn… để Tô Thái cho Đại Thiện không?”.
“Không…”. Tôi không nghĩ ngợi thêm đã thốt lên, cúi đầu trông thấy ánh mắt sáng ngời của Hoàng Thái Cực đang nhìn tôi, trong lòng chẳng hiểu sao lại sửng sốt, “Em không biết nữa”. Tôi cố ra vẻ bình tĩnh né tránh ánh nhìn thẳng của chàng, “Trong lòng chàng đã sớm có đáp án, vì sao lại còn muốn hỏi em?”. Nghĩ đến việc dù tôi có làm gì, có muốn gì đi nữa, cũng không thể thoát được ánh mắt của chàng, vì thế không khỏi cảm thấy phiền muộn.
Tôi mở tay chàng ra, buồn rầu trở lại gian, Hoàng Thái Cực không buông tha đuổi theo sang, từ phía sau ôm chặt lấy, trực tiếp vạch trần tâm tư của tôi: “Tô Thái không thể so với Tế Lan, không thế so với Tô Bổn Châu… Nàng sợ Đại Thiện sẽ đối xử tốt với một người phụ nữ giống hệt Đông Ca? Hay là sợ Tô Thái có được thứ mà nàng đang có, sợ Tô Thái có thể trở thành Bố Hỉ Á Mã Lạp thay thế được nàng…”.
Tôi thẹn quá hoá giận, dồn hết sức hất tay, tựa như đang muốn làm trật khớp cổ tay mình.
Vẻ mặt Hoàng Thái Cực không chút thay đổi mà nhìn tôi chằm chằm, tôi hít một ngụm khí lạnh. Vì sao? Vì sao lại nói ra? Vì sao lại vạch trần chút tư lợi giấu sâu trong đáy lòng đó của tôi?
Tôi cáu giận trừng mắt với chàng, nhưng nước mắt trong hốc lại không ngừng rơi xuống.