Là vua một nước, thế nhưng con nối dõi của Hoàng Thái Cực không tính là nhiều, ngoài Đại A ca Hào Cách ra, mấy năm nay Tiểu Phúc tấn Nhan Trát thị cũng đã sinh được Tứ A ca Diệp Bố Thư, còn có Phúc tấn Diệp Hách Na Lạp Ô Bố Lí cũng sinh được Ngũ A ca Thạc Tắc. Mà hai đứa bé ấy cũng chỉ mới sáu bảy tuổi, mà Hào Cách lúc này đã sắp hai mươi lăm tuổi, công trạng hiển hách, vừa nhìn liền biết đã vượt xa đám anh em của mình.
Về phía triều chính, Hoàng Thái Cực đã bước qua tuổi tứ tuần, mặc dù Hoàng Thái Cực chưa nói rõ việc chọn trữ quân, nhưng cơ hồ ai nấy cũng đều không hẹn mà đưa ánh mắt vào Hào Cách. Vị Đại A ca này từ nhỏ đã rèn luyện, trải qua bao gian khổ trong quân doanh, hiện nay đang nắm giữ Tương Hoàng kỳ, rất được Hãn A mã coi trọng. Bất kể là công trạng hay chiến tích, trong đám con cháu cùng lứa, y là người hội tụ đủ phẩm chất nhất, được xem là nơi mà mọi người cùng hướng đến.
Thế nhưng, tôi biết tất cả những điều đó chẳng qua chỉ là đang làm không công cho người khác, trong lịch sử, người sau cùng kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước của Hoàng Thái Cực chính là hoàng đế Thuận Trị, mẹ ruột của người đó là Bố Mộc Bố Thái, Hiếu Trang Hoàng Thái hậu trong tương lai.
Tôi không có lòng đi đoán chuyện mai sau, đó nhất định lại là một trận tranh giành ngôi vị đầy kinh thiên động địa, Đa Nhĩ Cổn nhiếp chính, con rối Thuận Trị, Hào Cách…
Thôi vậy, biết nhiều với tôi mà nói không phải là một chuyện tốt, hiện tại tôi không muốn nghĩ đến những chuyện của rất lâu về sau. Hoàng Thái Cực là nơi nắm giữ tình cảm tôi, giam giữ linh hồn tôi, trong lòng tôi chỉ ôm một niềm tin như thế, nếu chàng còn, tôi còn, nếu chàng mất, đương nhiên tôi sẽ đi theo chàng… về việc tranh giành ngôi thừa kế đó, đã là việc của người khác, không liên quan gì đến tôi.
Mấy năm không ở trong cung, mọi thứ đã sớm thành cảnh còn người mất, không chỉ Lan Khoát Nhĩ đã được gả đi, ngay cả Cách Phật Hạ vào năm trước cũng đã được gả cho Ban Đệ Đài Cát của Ngao Nhĩ Hán bộ ở Mông Cổ. Hoàn toàn trở thành cảnh còn người mất, hiện tại trong Hậu cung vẫn còn bảy người Cách cách. Trong số đó đã có sáu người do Triết Triết và Bố Mộc Bố Thái sinh ra, chỉ có Lục Cách cách, vẫn chưa đến một tuổi, mẻ đẻ là Đông cung Phúc tấn Trát Lỗ Đặc Bác Nhĩ Tế Cát Đặc Thù Lan.
Trát Lỗ Đặc Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị, Đông cung Phúc tấn… tôi có chút chua xót nghĩ, nếu như, trời cao sắp đặt, để người phụ nữ đó thật sự là đứa con được tôi sinh ra trong kiếp trước thì tốt biết bao.
Tôi muốn có một đứa con gái!
Muốn bản thân mình có con gái, một đứa bé thật sự thuộc về tôi và Hoàng Thái Cực!
Tháng hai năm Thiên Thông thứ chín, Hoàng Thái Cực mở rộng từ hai kỳ Mông Cổ thành tám kỳ Mông Cổ, màu cờ cùng với kiểu dáng tương tự như bát kỳ của Nữ Chân, ước chừng có khoảng một trăm hai mươi chín Ngưu Lục, hơn hai vạn năm nghìn người.
Quân kỳ cũng giống như quân kỳ của người Hán, binh quyền trực tiếp nằm trong tay Hoàng Thái Cực, mỗi kỳ đều có một Đô thống, dưới có Phó Đô thống, hai Tham lĩnh.
Lúc đó trên triều có người góp ý yêu cầu đánh Minh, nhưng Hoàng Thái Cực cho rằng cần phải đợi thời cơ đến, hiện tại Sát Cáp Nhĩ mới quy thuận, lòng người chưa yên, thành quách chưa sửa, nếu như tuỳ ý xuất quân sẽ khó thành nên nghiệp lớn. Ra chỉ dụ trả lời với đám Cao Hồng Trung, Bảo Thừa Tiên, Ninh Hoàn Ngã, Phạm Văn Trình cần cân nhắc nghị định.
Hoàng Thái Cực rất trọng dụng Hán thần, không hề có chút lòng kỳ thị. Chàng dùng hành động của một quân vương để làm gương, khiến cho địa vị của người Hán ở Đại Kim không còn bị áp bức và sỉ nhục nghiêm trọng như trước.
Mãn Hán một nhà… nhớ đến năm xưa cầm bút viết ra bốn chữ này, hiện giờ xem ra, lại hết sức nặng nề và uy nghiêm. Hoàng Thái Cực xem trọng Hán thần có tài, đối đãi tốt với người Hán, tôi ngoài vui mừng ra cũng không phải không tỏ vẻ gì.
Hôm đó sau khi tan triều, chàng lập tức vọt đến phòng tôi, khi chàng vừa vào cửa tôi liền căn dặn Ô Ương pha trà mới.
“Hôm nay có gì đặc biệt không?”. Quan sát sắc mặt ấy, tôi thoáng cảm nhận ra chàng có lời muốn nói.
Chàng mỉm cười đặt tách trà xuống, tiện tay kéo tôi vào lòng, miệng kề sát vành tai tôi nói nhỏ: “Mới vừa nãy ở trên triều, Thập tứ đệ tự đề cử bản thân mình dẫn binh xâm nhập Sát Cáp Nhĩ, thu phục Lâm Đan bộ còn sót lại…”.
Tôi thấy tai mình ngứa ngáy, vẫn chưa hiểu được ý nghĩa ẩn sâu trong mấy lời chàng nói, qua một lúc, bỗng nhiên chàng phì cười, lúc này tôi mới giật mình sửng sốt.
“Ta đã cho phép rồi”. Chàng cúi đầu cười, “Lệnh cho đệ ấy cùng với Nhạc Thác, Hào Cách và Tát Cáp Liêm, bốn người lãnh một vạn binh tiến về Sát Cáp Nhĩ, chiêu hàng con trai của Lâm Đan là Ngạch Nhĩ Khắc Khổng Quả Nhĩ Ngạch Triết…”.
Đa Nhĩ Cổn… tự đề cử mình đến Sát Cáp Nhĩ chiêu hàng Ngạch Triết…
Tôi không dám nghĩ nhiều, thà rằng tôi tin chuyện này không liên quan đến mình, đây là do Đa Nhĩ Cổn vì lập công nên dũng cảm tự đề cử bản thân, chỉ… đơn giản như thế thôi!
Bởi vì chuyến này đám Đa Nhĩ Cổn cần phải đi ngang biên giới Tuyên Phủ và Đại Đồng, Hoàng Thái Cực phỏng đoán phía Đại Minh sẽ sai binh Ninh Cẩm đến chi viện trước, vì thế đã phái Đa Đạc dẫn binh tiến vào Ninh Cẩm cản trở. Không bao lâu, Đa Đạc báo rằng đại quân đã tiêu diệt được năm trăm binh của nhà Minh tại phía ngoài thành Cẩm Châu và Tùng Sơn, giết được Phó tướng Lưu Ứng Tuyển của Đại Minh.
Cuối tháng ba, quân Tây chinh của Đa Nhĩ Cổn cũng truyền tin báo về Thịnh Kinh, nói rằng đại quân đã đến Tây Lạt Châu Nhĩ Cách, tìm được Nang Nang Phúc tấn của Sát Cáp Nhĩ, Nang Nang Phúc tấn dẫn một ngàn năm trăm hộ dưới trướng mình tỏ vẻ nguyện ý nương tựa Đại Kim.
Không lâu sau lại có tin truyền đến, từ chỗ Nang Nang Phúc tấn đã biết được hai mẹ con Đa La Phúc tấn và Ngạch Triết đang ở Thác Lý Đồ, đang muốn đi tìm, lại sợ Ngạch Triết không muốn hàng, thế là tấu xin phái em trai của Đa La Phúc tấn và con trai của Đức Nhĩ Cách Lạc là Tam đẳng Phó tướng Nam Chử đến Thác Lý Đồ khuyên hàng.
Hoàng Thái Cực lập tức phê chuẩn.
Mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ, hai mươi tháng tư, đại quân qua sông Hoàng Hà, đến Thác Lý Đồ. Dưới sự khuyên bảo của Nam Chử, mẹ con Tô Thái đã nhanh chóng tỏ vẻ đồng ý đầu hàng Hoàng Thái Cực. Hoàng Thái Cực nhìn tấu sớ của đám người Đa Nhĩ Cổn truyền về, cũng không tỏ vẻ mừng rỡ, dường như tất cả đều đã nằm trong tính toán của chàng.
Sự thật quả thực là vậy, dù không có công sức của Nam Chử, với tình cảnh hiện giờ của mẹ con Tô Thái mà nói, sớm đã chẳng còn con đường nào khác.
Từ sau khi Lâm Đan tạ thế, Ngạc Nhĩ Đa Tư, một du mục tại khúc Hà Sáo đã nhanh chân đến đây trước, lấy cớ là hậu duệ của Đạt Duyên Hãn để gây áp lực với Ngạch Triết. Ngạch Triết không có sức chống lại, chỉ có thể đưa ra điều kiện làm giao kèo với đối phương, để đối phương tuỳ ý cướp lấy cư dân và gia súc. Vào lúc bốn người Đa Nhĩ Cổn, Hào Cách, Nhạc Thác và Tát Cáp Liêm dẫn quân đến chiêu hàng Ngạch Triết, dưới tình thế áp sát của đại binh nhà Kim, bấy giờ, Ngạc Nhĩ Đa Tư mới bị ép phải giao ra bộ chúng cùng tài sản của Sát Cáp Nhĩ vừa mới cướp.
Hàng hay không hàng, đã không còn là điều mà mẹ con Tô thái yếu ớt có thể chọn.
Điều mà tôi lo không phải Ngạch Triết có hàng hay không, mà là… Tô Thái!
Với tính nết thích theo đuổi người đẹp của Đa Nhĩ Cổn, không có khả năng không để ý dung mạo của Tô Thái, huống hồ đó là một người có khuôn mặt giống y đúc đệ nhất mỹ nữ tộc Nữ Chân.
“Đang nghĩ gì thế?”. Giọng nói nhẹ nhàng đánh vỡ sự trầm tư của tôi, tôi miễn cưỡng lấy lại tinh thần.
Gần đây tiết trời oi bức, tôi có chút lười biếng: “Không, không nghĩ gì cả, chỉ thấy khó chịu”. Nghĩ ngợi mãi vẫn không thể mở miệng, cuối cùng đành vùi chuyện của Tô Thái tận sâu trong lòng, một mình buồn bã.
“Gần đây không có ra khỏi cung đến nhà Tế Nhĩ Cáp Lãng à?”. Hoàng Thái Cực ngăn đầy tớ, cầm lấy cây quạt ở trên bàn mà tôi hay dùng, chậm rãi quạt cho tôi.
Tôi càng nhíu chặt mày: “Hôm qua mới đi…”.
Còn nhớ vào Tết, Tế Nhĩ Cáp Lãng vẫn theo lệ cũ đến chúc tết Hoàng Thái Cực, lúc ấy tôi nghe tin gã đến, bèn cố ý đi Trung cung góp vui. Cũng xem như gã là một người rất thông minh, lúc nhìn thấy tôi có lộ vẻ kinh ngạc, nhưng cũng không hô to gọi nhỏ tên tôi ngay tại đó, vẫn bình tĩnh và tự nhiên hành lễ với tôi.
Về sau Hoàng Thái Cực đến các phủ Bối lặc bái mừng năm mới, nhưng chỉ khi đến nhà gã tôi mới đi cùng chàng. Hoàng Thái Cực không nói nhiều về thân phận của tôi, Tế Nhĩ Cáp Lãng cũng thành một người khôn giả vờ khờ khạo. Trong lòng tôi vẫn nhớ đến ân tình mà hai vợ chồng gã dành cho mình, thế nhưng đã hơn hai năm không gặp, không ngờ Ô Tháp Na bệnh tật triền miên, không ngồi dậy nổi.
Bệnh tình của Ô Tháp Na ra Tết cũng không có chuyển biến tốt, Hoàng Thái Cực nể mặt tôi, đặc biệt phái ngự y thỉnh thoảng lại đến phủ khám bệnh. Nhưng ngày qua ngày, sức khoẻ Ô Tháp Na càng tồi tệ hơn.
“Cáp Nhật Châu Lạp, tôi cầu xin cô một chuyện”. Khuôn mặt Ô Tháp Na chìm trong bóng râm u ám, giọng nói khàn khàn mà trống rỗng.
“Chuyện gì vậy?”.
“Nghe nói em gái Tô Thái của tôi xin hàng rồi?”.
“Phải”.
“Vậy… tôi cầu xin cô…”. Đột nhiên cô nàng ngọ ngoạy ngồi lên khỏi giường, tôi hãy còn đang sửng sốt, chống người cúi sát về phía đầu giường, “Xin cô, khẩn cầu với Đại Hãn, gả… Tô Thái cho Bối lặc gia nhà tôi!”.
Xin cô… gả Tô Thái… cho Bối lặc gia nhà tôi…
“Đại Phúc tấn của Tế Nhĩ Cáp Lãng vẫn không khoẻ lên sao?”. Câu hỏi đầy thản nhiên của Hoàng Thái Cực cắt ngang suy nghĩ của tôi, tôi mờ mịt quay đầu, tất cả những gì hiện ra trong đầu đều là bóng dáng gầy gò nằm mọp của Ô Tháp Na.
Gả Tô Thái cho Tế Nhĩ Cáp Lãng!
Chỉ có bản thân biết mình sắp gặp hạn lớn, mới có thể nhẫn nhịn đau đớn đi cầu xin!
Hy vọng em gái có thể thay thế mình, tiếp diễn hạnh phúc… bầu bạn cạnh người đàn ông mình yêu được dài lâu.
Sao có thể ngốc như thế? Tôi kinh ngạc suy nghĩ, yêu sâu sắc một người có thể tuỳ tiện thay thế ư? Dù cho có tương tự nhau thì thế nào? Cô nàng chẳng hề hỏi Tế Nhĩ Cáp Lãng có đồng ý hay không mà đã tình nguyện đưa ra quyết định đó rồi.
“Du Nhiên!”. Hoàng Thái Cực căng thẳng gọi, chốc lát đã ném cây quạt nhào về trước, bưng mặt tôi lên, “Sao khóc mất rồi?”. Chàng lo lắng quan sát tôi, trong mắt đầy vẻ lo âu tự trách, “Nhớ nhà sao? Không… nàng đừng… đừng vứt bỏ ta!”. Chàng chần chừ nói hết câu thì thầm ấy, vẻ mặt trở nên kích động chỉ trong nháy mắt.
“Không… không phải đâu”. Tôi khóc nức nở.
Thật ra kẻ ngốc đâu phải chỉ có mỗi Ô Tháp Na, tôi cũng vậy thôi…
“Hôm qua Ô Tháp Na cầu xin em, muốn để Tế Nhĩ Cáp Lãng cưới Đa La Phúc tấn của Lâm Đan… chỉ sợ là cô ấy không thể qua nổi tháng này”. Nước mắt tôi càng lúc càng chảy ra dữ dội, không thể nào kìm được.
Hoàng Thái Cực hoảng hết cả lên, vừa lấy khăn lau nước mắt cho tôi, vừa đáp lung tung: “Thế thì ta đồng ý là được rồi, Đa La Phúc tấn vốn là em gái của cô ấy, để Tế Nhĩ Cáp Lãng cưới cũng hợp tình hợp lý…”.
“Không…”. Tôi nghẹn ngào, cố nén nước mắt, nhìn chòng chọc vào chàng, có chút đau lòng, lại có chút chán nản, “Chàng chưa trông thấy Tô Thái cho nên mới dễ dàng đồng ý… Tô Thái cô ấy, diện mạo… của cô ấy… “ Tôi cắn môi, đến mức trên môi đã in hằn dấu răng.
“Ta biết, ta biết…”. Chàng dường như không thể hiểu được tôi đang nói những gì, nhưng vì để dỗ dành nỗi đau lòng của tôi, chàng mạnh mẽ nói, “Tóm lại, ta đồng ý rồi, nàng trở lại truyền lời với nhà Tế Nhĩ Cáp Lãng, chờ Đa La Phúc tấn đến Thịnh Kinh rồi, ta sẽ để cô ta với Tế Nhĩ Cáp Lãng trở thành vợ chồng”.
“Hoàng Thái Cực!”. Tôi vừa tức vừa sốt ruột, từ trên giường nhảy dựng lên, nước mắt đã sớm không còn, thay vào đó là sự đau đớn như dao cứa.
Nói không nên lời, vẫn không đủ can đảm hỏi ra miệng sao? Nhưng… nếu không hỏi thì làm sao biết được đáp án?
Tôi há miệng cứng họng, ngẫm nghĩ nên dùng từ thế nào, dùng hết khả năng giả vờ bình tĩnh nhất có thể để nói ra chuyện của Tô Thái.
“Xem nàng kìa! Kìm nén đến mức mặt mày đỏ bừng rồi! Chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ thôi mà đã khiến nàng trở nên thế này sao?”. Hoàng Thái Cực nhìn tôi tràn đầy ý cười, thấy tôi cứng đờ nửa quỳ trên ghế mềm như một tấm gỗ, bèn vội vàng kéo tôi dậy, “Không được quỳ, coi chừng đầu gối bị thương”. Nghiêng đầu nhìn tôi, bỗng nhiên chàng bất đắc dĩ thở dài, “Nàng ấy…”.
Chàng kéo dài giọng, xoay người đi đến bên cạnh bàn làm việc, trong đống tấu chương lục lọi một hồi, cuối cùng rút ra một quyển trục bằng lụa đưa cho tôi: “Ta biết nàng muốn nói gì, tâm tư của nàng đều được viết hết ra đây rồi này”.
Tôi lau nước mắt, hoang mang liếc nhìn chàng, thấy ánh mắt chàng dịu dàng, không giống đang đùa cợt, vì thế bèn đưa tay ra nhận lấy.
Quyển trục chậm rãi được mở ra.
Một trận run rẩy kịch liệt, sẩy tay đánh rơi quyển trục. Hoàng Thái Cực thuận tay hứng lấy, không để ý cuộn nó lại rồi bỏ lên bàn: “Sổ xếp cùng với cuộn tranh vẽ này của Đa Nhĩ Cổn đã đến tay ta vào tháng trước rồi”.
Tôi chỉ thấy lòng mình chùn xuống, mờ mịt chẳng biết làm sao.
“Cô gái ngốc!”. Chàng khẽ cười, “Lại đang ngớ ngẩn nữa rồi, đừng nói là giống nhau bảy phần, dù cô ta có mượn cơ thể của Đông Ca để sống lại, thì người ta để ý vẫn chỉ là nàng… dù cô ta có đẹp, cũng chẳng phải là nàng!”.
Nước mắt lã chã rơi, tôi cúi đầu gọi: “Hoàng Thái Cực…”. Vừa xúc động, vừa vui sướng nhào vào lòng chàng.
“Thì ra nàng để ý chuyện này đến thế, ta vốn dự tính cuối năm này, chờ chuyện Sát Cáp Nhĩ xong xuôi rồi mới thuận tiện… hôm nay thấy nàng như thế, nên dứt khoát nói rõ với nàng. Ta đã giúp Thù Lan và Ô Bố Lý tìm người tốt, đến khi đó sẽ trực tiếp để bọn họ rời cung…”.
“Chàng… lời của chàng có ý gì?”. Tôi cảm thấy như đang nghe chuyện cổ tích, tôi không hiểu sai chứ? Chàng muốn tặng Thù Lan và Ô Bố Lý cho người khác ư? Đây… đây…
“Nàng đừng lo lắng, mọi chuyện có ta đây!”.
“Hoàng Thái Cực!”. Tôi sợ hãi mở miệng, “Bọn họ là vợ cưới hỏi đàng hoàng của chàng! Chàng… đường đường là Hãn vương có lý nào lại đem vợ mình tặng cho người khác? Huống hồ, hai người họ còn từng sinh con cho chàng…”.
Chàng sờ đầu tôi, không để ý nói: “Vậy thì sao?”.
Kinh ngạc.
Tôi tự đánh giá mình chẳng phải một người rộng lượng, nhưng… nhưng mà…
“Cô gái ngốc, xoắn cả lên vì chuyện này làm gì? Không phải ta đã nói rồi sao, mọi chuyện có ta đây, nàng không cần lo nghĩ nhiều, ta nói với nàng chuyện này, chính là vì sợ nàng sẽ vì mấy người tép riu như “Tô Thái” mà khiến lòng rầu rĩ. Ôi, đừng nhíu mày! Ta không thể cho bọn họ tình yêu, trong lòng ta chỉ có mình nàng thôi. Lẽ nào nàng không nghĩ rằng để bọn họ tái giá với người khác không tốt hơn so với việc phòng không gối chiếc quẩn quanh trong Hậu cung này sao?”.
Tôi trầm mặc, tựa như trong giây lát, tôi đã hoàn toàn bị chàng tẩy não thành công, thế nhưng…
“Không, không đúng! Chàng đừng lừa ta, chàng làm như thế, rõ ràng không phải rất mất mặt à? Sẽ bị người ta bàn tán sau lưng, sẽ nói đường đường là một Đại Kim Hãn mà chẳng nuôi nổi hai người phụ nữ!”.
“Xem ra nàng đã buồn bực đến hỏng mất rồi”. Chàng khẽ cười, trốn tránh nói sang chuyện khác, “Chờ vài hôm nữa ta rảnh rỗi rồi sẽ đưa nàng ra ngoài đi săn… à, ta muốn dẫn nàng đi giăng lưới bắt cá, nàng thấy có được không?”.