Hai đêm liền chẳng ngủ, tối qua Hoàng Thái Cực lại quấn quýt tôi mãi không buông, đến tận hơn nửa đêm mới nặng nề chợp mắt. Ai ngờ đã ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao chót vót, ánh nắng chiếu rọi khắp bên ngoài cửa sổ, tôi mới tỉnh giấc. Tôi hoảng hốt, ngồi bật dậy khỏi giường.
“Chủ tử có ngủ ngon không?”. Âm thanh trong vắt của Ô Ương vang lên bên cạnh, tôi quay đầu trông thấy cô bé mặt một chiếc áo chấm hoa màu xanh, nhanh nhẹn dẫn bốn năm tiểu a hoàn tiến vào trong phòng.
Trong giây lát, người bưng chậu thì bưng chậu, người đổi nước thì đổi nước, đến khi tôi rửa mặt xong cũng khớp thời gian, Ô Ương vui vẻ hỏi tôi: “Chủ tử muốn ăn trước hay muốn nô tài chải đầu thay đồ cho ngài?”.
Tôi chớp mắt, luôn cảm thấy bản thân dường như đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng, nhưng mà nghĩ mãi chẳng ra.
Mơ mơ màng màng ăn một ít, Ô Ương ở sau lưng giúp tôi chải đầu, mấy tiểu a hoàn đứng trong phòng, không dám thở mạnh.
Tôi cảm thấy mất tự nhiên, nhịn không được quấy rầy hỏi: “Đại Hãn đâu rồi?”.
“Giờ Mẹo Đại Hãn đã dậy, bởi vì khách khứa bảo tối qua không thấy Đại Hãn đâu, nên không chịu buông tha. Đại Hãn đã sai người mở tiệc, đoán chừng hôm nay sẽ náo nhiệt cả ngày”.
Tôi gật đầu, ngơ ngác nhìn vào gương, đột nhiên trong đầu chợt loé lên, tôi khẽ hô lên.
“Sao vậy?”. Ô Ương bị doạ đến mặt mày trắng bệch, “Là do nô tài mạnh tay quá phải không ạ?”.
Tôi đứng bật dậy khỏi ghế trụ thêu: “Hôm nay là ngày thứ ba, theo lệ thì sáng sớm ta cần đến làm lễ ra mắt với Trung cung Phúc tấn phải không?”.
Đêm trước khi sắp sửa lên kiệu, những lời căn dặn ân cần của phù dâu đã in sâu trong đầu tôi từng li từng tí. Hôn lễ chia thành ba ngày, ngày thứ nhất thuê trọ, tối đến đưa dâu, ngày thứ hai ngồi phúc, làm lễ hợp cẩn, ngày thứ ba hành lễ với trưởng bối…
“Chủ tử đừng nóng vột, Đại Hãn đã sớm phân phó rồi, bảo ngày không cần làm lễ ra mắt”. Thấy tôi còn đờ đẫn chưa phản ứng, Ô Ương đã đến gần, mỉm cười giải thích, “Ý của Đại Hãn là ngài có thể không cần…”.
“Sao có thể được?”. Tôi cười nhạt, “Phép tắc không thể phá”.
Không đến chào hỏi có thể tránh được một lúc, lẽ nào tránh được cả đời sao? Hậu cung là một lòng bàn tay khổng lồ, mọi người cũng ở chung với nhau, ngẩng đầu không gặp nhưng cúi đầu gặp. Hôm nay nếu như tôi tránh được, sau này vô tình gặp gỡ, chẳng phải càng xấu hổ thêm sao?
Tôi không muốn gây chuyện thị phi để người khác bàn tán! Địa vị của Tam cung Phúc tấn ở hậu cung tôn quý như thế, tuy tôi không quan tâm bọn họ, nhưng mà Trung cung Triết Triết đó, nói thế nào đi nữa, thân phận tiến cung của tôi là Cách cách của Mông Cổ Khoa Nhĩ Thấm, Bác Nhĩ Tế Cát Đặc Cáp Nhật Châu Lạp, là cháu gái của Triết Triết, có lý nào cháu gái lại không đi chào cô của mình?
Chủ kiến đã định, tôi dặn dò Ô Ương chuẩn bị vài cuộn vải lụa, kèm thêm một ít trang sức, sắp xếp cẩn thận rồi gói lại, sau đó rời khỏi phòng.
Căn nhà tôi đang ở nằm tại phía Nam gần với lầu Tường Phượng, phía Bắc kế bên là nơi ở của Bố Mộc Bố Thái, còn khu nằm phía đối diện hiện là nơi ở của Ba Đặc Mã Tảo. Tôi đứng trên hành lang, nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, hít một hơi sâu, trong toà hậu trạch này rốt cuộc có bao nhiêu bạn cũ người xưa nhỉ?
Tuyết đọng dưới mái hiên cong cong đã được quét sạch, chỉ là trong sân đình sau khi trải qua một đêm tuyết rơi đã bị phủ lên một lớp tuyết dày cả thước.
Phía sau có một lão ma ma đang đứng, đưa lưng về phía tôi từ từ khom người xuống. Tôi vẫy tay áo, để một người già tuổi cao sức yếu cõng tôi, tôi thật sự không đành lòng, vì vậy dứt khoát không để ý, trực tiếp bước đi trong tuyết.
Kẽo kẹt! Khi bước đi, tôi cảm thấy giày gia hươu của mình đã bị đọng lại từng khối tuyết, khiến tôi vô cùng phấn khởi. Tôi thích tuyết, vẫn luôn yêu khung cảnh tuyết rơi vào đông.
“Ha ha…”. Tôi không kìm được bật cười khúc khích, kéo góc áo sang bên trái.
Bước lên bậc thềm Trung cung, tôi nhẹ nhàng cọ cọ hai chân, tuy đường không dài, nhưng vẫn khiến tuyết đọng làm ước ống quần tôi, chân tôi có chút lạnh, nhưng không thể sai người tìm đôi giày sạch đến đổi được. Nhẹ nhàng hà khí, ôm lấy hai tay, tiến vào Trung cung trong tiếng hô the thé của tiểu thái giám.
“Bác Nhĩ Tế Cát Đặc Cáp Nhật Châu Lạp Phúc tấn cầu kiến!”.
Tiểu thái giám nhanh nhẹn tiến vào trong nhà bẩm báo, tôi thừa dịp đó vội cẩn thận đánh giá Trung cung… Trung cung hiện tại và trong trí nhớ của tôi không khác nhau là bao. Tính tình Triết Triết vốn trầm lặng, các phòng của năm khu đều được đặt giường chữ Vạn đầy chỉnh chu, cửa ra vào là hai nhà bếp với hai cái bếp cực lớn, khiến người khác cảm giác căn phòng này quá trống trãi, đã nhiều năm như thế chẳng thấy cô nàng mua thêm vài món đồ xa hoa, một phòng to như thế lại mang vẻ lạnh lẽo tĩnh mịch.
“Phúc tấn, ngài ngồi trên giường trong đó, Trung cung Phúc tấn sẽ đến ngay lập tức”.
Dưới sự dẫn đường của tiểu thái giám, tôi bước thật nhanh, cũng không dám vô lễ ngồi lên giường, chỉ lặng lẽ đứng dựa tại gian giữa phía Tây.
Trung cung có tổng cộng năm khu lớn, cửa điện được đặt tại gian thứ phía Đông, cũng là nơi đặt bếp lớn, phòng sưởi nằm bên phải phía Đông là nơi ngủ của Triết Triết. Ở ngách Tây quay mặt về hướng Đông là nơi đặt bài vị của thần linh và tổ tông, trong lư hương lượn lờ khói, khắp phòng đầy mùi đàn hương.
Tôi say sưa ngắm nhìn bài vị đến mức xuất thần, phía sau chợt nhoáng lên bóng người, tôi lơ đãng quay đầu lại nhìn, lại vừa vặn đối diện với một đôi mắt sáng lanh lẹ.
Mái tóc đen nhánh được điểm thêm châu báu bằng bạc mạ vàng cùng chiếc trâm cài hoa xanh biếc, một đôi mày dài thanh tú thấp thoáng như ẩn hiện bên dưới những sợi tóc, mà đôi mắt ấy, lại cực kỳ sắc sảo, như một tấm thuỷ tinh đen phản chiếu người khác.
Tôi thoáng hít một hơi, lúc tôi rời đi cô nàng chẳng qua mới mười bốn tuổi, vẫn là một cô nhóc hỉ muỗi chưa sạch. Hiện giờ thoắt cái đã qua bảy năm, cô nhóc đó đã biến thành một cô hai yêu kiều duyên dáng, giống như một đoá hoa hé nụ chờ đợi được nở rộ, vào một đêm sẽ xé toạc nở ra với những nhuỵ hoa mỹ lệ nhất. Mùi thơm ngát như thế, quyến rũ như thế, mê người như thế…
Bảy năm, lại khiến một cô gái ngây thơ hoàn toàn lột xác thành một người phụ nữ xinh đẹp như thế.
“Chị!”. Đang lúc sững sờ chưa kịp lên tiếng, Bố Mộc Bố Thái đã mỉm cười đi về phía tôi, “Chị tới rồi, chị em tụi em đều tò mò cả sáng giờ. Lúc đón dâu Đại Hãn đã yêu quý chị, làm cả Thịnh Kinh náo nhiệt hết cả lên, vô cùng long trọng, điều mà trước đó chưa từng xảy ra, mọi người đều tranh nhau muốn gặp chị, đây không phải…”. Kéo lấy cánh tay tôi, miệng hướng ra sau gọi, “Đến đây hết đi!”.
Một màn ăn nói đầy thân thiết như đã xem tôi là chị ruột của cô nàng, làm tôi có như đang gặp ảo giác.
Cũng may tôi nhìn về hướng mà cô nàng ra hiệu, rất nhanh đã trông thấy Triết Triết. Không giống với quần áo tươi sáng của Bố Mộc Bố Thái, Triết Triết mặc trên người một chiếc áo lụa bào màu xanh, màu sắc vừa hiện vẻ chín chắn đoan trang, vừa tôn lên nước da của cô nàng, chỉ là một đôi mắt thanh tịnh, đẹp đã chẳng nhìn ra rõ là đang vui hay buồn, nhưng khoé miệng lại nhẹ nhàng nhếch lên trên,
Cứ xem như… cô nàng đang cười vậy.
Tôi nhủ nhầm trong lòng, chưa chờ cô nàng đoan chính ngồi vào chỗ, tôi đã mỉm cười với cô nàng, đưa tay vén lại tóc mai, đầu gối cong xuống: “Thỉnh an Trung cung Phúc tấn”. Nói xong, đứng thẳng người tiếp tục mỉm cười, “Làm cho bác đợi lâu rồi, Cáp Nhật Châu Lạp xin bác hãy trách phạt”.
Đáy mắt Triết Triết thoáng lướt qua vẻ kinh ngạc, nhưng đã lập tức nhướn người, đưa tay sang nhẹ cầm lấy tay tôi, oán trách nói: “Xem cháu kìa, tay đã lạnh đến như vậy rồi”. Quay đầu phân phó cung nữ đưa lò ấp tay đến cho tôi, cô nàng dùng tay của chính mình cẩn thận ủ ấm, vuốt ve tay tôi, “Cháu từ xa đến đây, trên đường nhất định đã mệt muốn chết, hôm nay ta còn muốn cầu xin với Đại Hãn cho cháu nghỉ ngơi một chút… mấy nghi thức xã giao này, thời gian còn dài, tạm thời không quá vội”.
Tôi thấy trên mặt cô nàng tuy đang duy trì vẻ mỉm cười dịu dàng, nhưng ý cười đó lại không hề hiện ra trong ánh mắt. Trong đó thật ra mang theo sự đánh giá cùng suy xét tôi.
“Sao bác lại nói như vậy, ngài là trưởng bối, Cáp Nhật Châu Lạp nên tới bái kiến mới phải”. Nói xong, đưa cô nàng đến giường Nam ngồi, Ô Ương cùng với đám a hoàn đã sớm bưng trà tới, tôi nghiêng người nhận lấy, không ngờ đã phát hiện thấy người đang đứng bên cạnh Triết Triết chờ sai bảo chẳng phải là vú già thông thường mà là Ba Đặc Mã Tảo.
Cô ta mặc một bộ trường bào tộc Nữ Chân rộng thùng thình, đầu quấn thành hai búi tóc, so với lúc gặp trong lều quân khi đó, đã thấy có sự khác biệt lớn, tuy chỉ liếc mắt nhìn, tôi đã phát hiện khí sắc của cô ta đã tốt hơn, người cũng đã có sức sống trở lại, chỉ là khoé mắt lại đầy vẻ nịnh hót hèn mọn.
Tôi không để ý nhiều, chỉ xem như không thấy, vẫn bưng chung trà lên rồi cung kính dâng sang. Tôi đang muốn quỳ xuống, đột nhiên trong đám người có một bóng dáng đang lặng lẽ co quắp bước, qua dư quang khoé mắt, tôi thoáng nhìn, bỗng nhiên sửng sốt, mạnh mẽ quay đầu lại.
Người đang co quắp ấy mặc trường bào màu trắng, bên ngoài khoác tấm áo chẽn màu hồng phấn. Chiều cao trung bình của nữ tử Mông Cổ như Triết Triết và Bố Mộc Bố Thái đều vào khoảng một mét bảy mươi, như thế về điểm này tôi không bì được, ước chừng thấp hơn bọn họ hơn nửa cái đầu, nhưng nữ tử đó, tuy không cố ý cúi đầu, nhưng vóc dáng đó cũng khoảng một mét bảy mươi lăm. Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc không phải là chiều cao của cô ta, mà là diện mạo, tuy vừa trông thấy đã khiến người khác rung động không thôi, nhưng kỹ càng xem xét, sẽ thấy vẫn còn khác biệt rất nhiều, ngoài trừ cao ráo ra, nước da của cô ta ngâm hơn tôi, lông mi dày hơn, mũi cao hơn, mắt nhỏ hơn…
Trong nháy mắt, tôi như đang dùng tâm lý khủng hoảng khó phát hiện đánh giá sự khác biệt giữa tôi với cô ta. Vì sao lại để ý như thế? Tướng mạo tương tự, từ lúc tôi còn là Đông Ca hẳn là đã quen với sự tê dại rồi chứ, nhưng vì sao… hiện tại tôi lại để ý như vậy?
“Làm sao vậy?”. Triết Triết hỏi.
Tôi lấy lại tinh thần, bình tĩnh bưng tách trà trong tay: “Không có gì”. Tôi gắng trưng ra vẻ lạnh nhạt, không muốn để đám Triết Triết chê cười, một lần nữa chuẩn bị tinh thần, đang muốn quỳ xuống dâng trà, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng quát chói tai: “Đang làm cái gì vậy hả?”.
Tôi kinh ngạc đờ người ra, đừng nói là tôi, chắc chắn lúc này mỗi một người đều ra run rẩy không nói nên lời. Sắc mặt Triết Triết trắng bệch, miệng run cầm cập, chậm rãi từ trên giường đứng dậy.
“Đại Hãn!”. Nữ nhân quỳ đầy cả phòng, ai cũng đều ngồi xổm xuống.
Tôi ngẩn người, lúc này mới phản ứng lại, cũng ra vẻ muốn quỳ xuống.
Hoàng Thái Cực đã bước vọt đến, vào lúc đầu gối tôi cong xuống, chàng đã nâng cánh tay tôi lên, tôi kinh ngạc ngẩng đầu, lại thấy chàng đau lòng trách cứ: “Nàng… đang làm cái gì vậy hả?”.
“Hả?”. Tôi ù ù cạc cạc, không rõ chàng có ý gì.
Chàng ra sức kéo tôi từ khom gối đứng thẳng người dậy, đồng thời cũng khiến tách trà trong tay tôi bị rơi xuống.
“Loảng xoảng!”. Tách trà rơi xuống đất, nước trà bắn tung toé.
Tôi ngơ ngác nhìn tách trà vỡ tung trên đất, ngạc nhiên đến nỗi không nói nên lời.
Cuối cùng cũng là Ô Ương thông minh, vội vàng ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ. Tôi thấy sắt mặt Hoàng Thái Cực càng trở nên khó coi, không đoán ra vì sao chàng lại tức giận, đành phải lúng túng trả lời: “Em đang kính trà cho Trung cung Phúc tấn mà”.
Hoàng Thái Cực nhíu mày, hỏi một câu chẳng hề liên quan: “Có bị bỏng không?”.
Tôi vốn chưa nghe rõ, hai ba giây sau thấy tôi chưa trả lời, Hoàng Thái Cực mất kiên nhẫn dứt khoát ngồi xổm xuống, đưa tay sờ vào ống quần tôi.
“Ôi”. Tôi vừa ngượng vừa lúng túng, chàng thật sự chẳng thèm kiêng dè gì cả, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, tôi liên tục rút chân lại, “Không… không có, Đại Hãn, em không sao mà… cũng không có bị bỏng”.
“Đừng nhúc nhích!”. Đột nhiên chàng khẽ quát, “Ống quần sao lại ướt như vậy?”. Tay tiếp tục đưa xuống, “Cả giày cũng ướt nữa?”.
Mơ hồ nghe thấy chàng đang nổi giận, tôi vội đưa tay kéo chàng đứng lên. Ánh mắt từ bốn phía như đèn pha chíu rọi khắp người tôi, cảm giác như bị kim chích sau lưng: “Đừng lo mà…”.
Vẫn chưa nói hết câu, dưới chân chợt hẫng đi, tôi bị chàng ôm eo bế lên, chàng ngồi lên chiếc giường bên cạnh, để tôi ngồi trên đùi chàng, không chút khách khí tháo giày tôi ra rồi vứt sang một bên.
Ô Ương, trở về mang đến đây một đôi giày với vớ sạch cho chủ tử ngươi!”.
Ô Ương vẫn còn đang cầm mấy mảnh vỡ trong tay, trong giây lát liền há hốc mồm chưa kịp phản ứng lại, Hoàng Thái Cực trừng mắt, ánh mắt lạnh lẽo như một thanh kiếm sắc bén.
“Dạ… dạ! Nô tài tuân mệnh!”. Ô Ương luống cuống chạy như bay ra khỏi phòng.
Sau khi tháo giày ra, đôi chân trần của tôi lộ ra ngoài không khí lạnh như băng, tôi trơ mắt nhìn bàn chân của mình, cố hết sức để bản thân không để ý đến mấy ánh mắt tràn đầy ý nghĩ kín đáo và sâu xa đó.
“Đại Hãn”. Triết Triết ở bên cạnh lên tiếng, “Mấy ngày trước Bố Mộc Bố Thái có bảo Tô Mặc Nhĩ làm cho thiếp một đôi giày, chi bằng để Cáp Nhật Châu Lạp thay trước, vóc dáng cháu ấy nhỏ nhắn, hẳn sẽ mang vừa…”. Thấy chàng không lên tiếng, vội vã giải thích, “Nha đầu Tô Mặc Nhĩ đó rất khéo tay, mấy người may mặc trong cung này không làm tốt bằng cô ấy được”.
Nghe ra giống như Triết Triết đang cẩn thận muốn lấy lòng tôi, nhưng thật ra là đang muốn lấy lòng Hoàng Thái Cực. Tôi không rõ mấy năm nay vợ chồng hai người sống chung như thế nào, nhưng dù sao Triết Triết cũng đã sinh cho Hoàng Thái Cực ba người con gái, không thể nói là chẳng có ân tình gì.
Tôi thầm kéo tay áo chàng, ý bảo chàng trả lời, nhưng chàng lại chỉ mím môi, nghiêm mặt, không thốt ra lời nào. Tay tôi càng thêm sức, nhưng ánh mắt chàng vẫn nhìn về đám nhang khói lượn lờ trên bàn thờ phía trước, dường như chẳng quen biết, tôi buồn bực chuyển sang hung hăng nhéo vào mu bàn tay chàng.
“Ta…”. Cuối cùng cũng có phản ứng, nhưng lời thốt ra vẫn lạnh lẽo như bông tuyết ngoài phòng, chẳng có chút ấm áp, “Đã sớm căn dặn, Cáp Nhật Châu Lạp không cần đến Trung cung làm lễ, hôm nay như vậy, sau này cũng vẫn sẽ như thế!”. Từng câu chắc như đinh đóng cột, như ván đóng thuyền tuôn ra không để cho người khác cãi lại.
Trong phòng im ắng không có lấy chút tạp âm, mọi người đều nín thở.
“Đại Hãn, nô tài…”. Ô Ương đang cầm giày lo lắng tiến vào, vừa vào cửa đã phát hiện thấy bầu không khí trong phòng có chút bất ổn, vì thế liền im bặt.
“Dạ, Đại Hãn”. Triết Triết bình tĩnh trả lời. Tôi lặng lẽ dùng dư quang liếc cô nàng, trông thấy sắc mặt cô nàng đã trắng bệch, hai vai rũ xuống, bóng dáng có chút đìu hiu, yếu ớt. Bố Mộc Bố Thái ở bên cạnh đỡ lấy khuỷu tay phải của cô nàng, răng trắng bóng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, ánh mắt trực tiếp lộ ra vẻ bất mãn cùng quật cường. Cô nàng há miệng thở dốc, tựa như muốn nói gì đó nhưng đã bị Triết Triết dùng tay ghìm đầu gối lại.
Cô nàng giãy ra, nhưng cũng bất động. Thế nhưng trong đôi mắt hạnh dần toát ra sự bi thương cùng mất mác, tựa như có chút không dám tin, nhưng rồi lại bị bắt phải tiếp nhận một sự thật tàn khốc.
Tôi không dám nhìn trộm nữa, sợ bị người ta cho rằng tôi ỷ được yêu thương mà đâm ra kiêu ngạo.
Tôi thầm mặc niệm trong lòng, trước khi tìm hiểu kỹ càng tình hình của hậu cung trong lầu Tường Phượng này, tôi vẫn chưa thể rêu rao quá mức được, để tránh rước hoạ vào thân không kịp ứng đối.
Hoàng Thái Cực theo thói quen đưa tay ra giúp tôi vuốt ve lòng bàn chân, chuyện này vốn đã là một thói quen nhưng hiện tại đang ở trước mặt mọi người mà chàng vẫn tự nhiên như không có gì khiến lòng tôi rung động, một dòng nước ấm áp chậm rãi dâng lên.
“Đừng để mình bị lạnh nữa, sau này vào mùa đông nên chú ý giữ ấm thật kỹ đấy”. Chàng cúi đầu nhận lấy đôi vớ với giày trong tay Ô Ương, giúp tôi mang vào. Ô Ương vốn muốn hầu hạ tôi mang giày, nhưng cả người đang ngồi xổm nghiêng về trước, cuối cùng vẫn không dám nhúng tay vào.
Xung quanh yên tĩnh, tôi trượt khỏi đùi Hoàng Thái Cực, đứng trên đôi giày ấm áp, Hoàng Thái Cực nắm tay tôi, khẽ nhướng mày: “Hôm nay trong cung đãi ba trăm mâm tiệc, lát nữa Triết Triết ra đó xem, các người cũng đến giúp đỡ một chút”.
Đám người đồng thanh đáp lời.
Hoàng Thái Cực gật đầu, kéo tôi rời đi, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người khác.
Ra đến cổng lớn Trung cung, một cơn gió lạnh từ phía trước ập đến, tôi run bần bật.
“Lạnh sao? Sáng sớm nên khoác áo choàng vào chứ”. Khi rời khỏi cổng, tiểu thái giám phía sau đã đưa áo choàng cho Hoàng Thái Cực, chàng nhận lấy nhưng không mặc mà xoay người lại khoác cho tôi, sau đó ôm chặt tôi.
Tôi nghiêng đầu quan sát, đường nét vốn lạnh lùng khi còn ở nơi đó đã trở nên mềm mại đi, vừa quyến rũ lại vừa sống động. Tôi hít hít mũi, chẳng biết nên cảm động hay nên buồn bực chàng, lẽ nào chàng không biết sự sủng ái chàng dành cho tôi vừa rồi đã biểu lộ ra quá mức rõ ràng sao, điều đó không phải sẽ khiến một người chưa thích ứng được với thân phận mới như tôi sẽ rước thêm kẻ thù sao?
“Ta đưa nàng đến nơi này!”. Chàng hồn nhiên như chưa nhận ra điều gì, chỉ phấn khởi ôm lấy tôi. Tôi nhíu mày, đột nhiên chàng bế tôi lên, “Cẩn thận đừng để giày bị ướt nữa”.
Sủng ái của chàng… tôi thầm cúi đầu thở dài. Thôi vậy, thật ra chàng đối xử với tôi như thế, trong lòng tôi vô cùng vui mừng.
Vui sướng nhiều hơn lo âu!
“Thì ra chàng chuyển thư phòng tới đây à”. Đứng trên lầu ba của Tường Phượng, tôi dựa vào lan can nhìn, cả một toà hoàng cung Đại Kim, thậm chí cả thành Thịnh Kinh cũng đều lọt vào trong tầm mắt.
Theo như lối kiến trúc của người Mãn, thì nền móng nơi ở phải cao hơn sân trước một chút, do đó, nền móng của bảy căn nhà lớn nhỏ trong Hậu cung tập trung ở lầu Tường Phượng cần phải khác so với mấy nơi khác trong hậu cung, kể cả điện Kim Loan để xử lý triều chính cũng thấp hơn nơi đây gần bốn thước. Dưới độ cao như thế, lầu Tường Phượng lại mọc lên ba tầng, trở thành một toà kiến trúc sừng sững, cao nhất Thịnh Kinh.
“Cẩn thận gió lớn…”.
Tôi liếm môi, gió lạnh tạt qua mặt tôi, có chút thấu xương: “Thấy nhiều phòng quá!”. Tôi cảm khái thở dài, đưa tay chỉ, “Đó kìa… a, còn cái này nữa, lúc em rời đi vẫn chưa có nó”.
Cánh tay đang ôm eo tôi thoáng run lên, sau đó lại dùng sức ôm chặt.
“Hoàng Thái Cực, chàng nợ em một lời giải thích”.
Chàng không lên tiếng, hô hấp dần trở nên dồn dập.
Tôi hơi híp mắt lại: “Ta nghe…”.
“Nàng khoan hãy tức giận”.
“Ừ”.
“Trước khi nàng rời đi, có dặn ta nhất định phải sống tốt, ta xem như… đó là lời hứa mà nàng dành cho ta. Mặc kệ người khác có tin hay không, ta vẫn vững tin rằng nàng nhất định sẽ trở về, trở lại bên cạnh ta, đây cũng là động lực duy nhất để ta tiếp tục sống. Vì thế, ta triệu tập Tát mãn khắp cả nước, nghĩ đủ mọi cách, tốn hết tâm sức bốn năm trời, cuối cùng… cuối cùng bọn họ nói với ta, tuy có thể gọi hồn trở về, nhưng cần phải có một cơ thể thích hợp…”.
Sau đó chàng không nói tiếp nữa, tôi đã biết rõ, nhịn không được buồn bã rơi nước mắt, đau lòng khôn xiết. Tôi xoay người lại ôm lấy chàng.
“Có phải, ta rất ngốc không? Dù biết rõ… biết rõ lời của thầy cúng gọi hồn chẳng đáng tin, biết rõ đó chẳng qua là lừa mình dối người, chẳng qua là uống rượu độc giải khát*, biết rõ từng năm trôi qua, cơ hội ngày càng xa vời…”.
*Chỉ lo cái trước mắt mà chẳng để ý đến hậu hoạn về sau.
“Không! Chàng không ngốc! Chàng là Thông Minh Hãn, việc chàng làm không có gì là không sáng suốt!”.
Chàng bật cười ra tiếng.
Tôi tiếp tục vùi vào trong lòng chàng, thuận thế lau đi nước mắt bên khoé: “Cảm ơn chàng, Hoàng Thái Cực”.
Chàng vuốt ve tóc tôi: “Trông thấy Thù Lan làm nàng không thoải mái, phải không?”.
Tôi dừng động tác, không lên tiếng trả lời.
Chàng nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, thở dài: “Yên tâm, mọi chuyện đã có ta! Ta nói rồi, nàng chính là người vợ duy nhất của ta, uất ức mà nàng chịu, ta đều sẽ bù đắp hết cho nàng”.
Tôi bỗng kinh hãi, trong lòng chợt lướt qua một dự cảm xấu: “Đừng… Hoàng Thái Cực, chàng đừng giúp em gây thêm phiền toái nữa, vừa nãy…”.
“Vừa rồi thế nào? Vì sao nàng lại kiêng kỵ bọn họ? Có gì sai khi nói rằng trong mắt ta chỉ có mình nàng? Trước kia như vậy, sau này ta cũng sẽ như thế, lòng ta đối với nàng lẽ nào nàng vẫn chưa hiểu sao?”.
“Em hiểu cả”. Không đành lòng đánh vỡ đi bầu không khí ấm áp, tốt đẹp, nhưng đành phải đối mặt với sự thật, tàn nhẫn vạch trần lớp băng gạc che mờ đôi mắt chàng, “Nhưng hiện tại chàng là Đại Hãn, không còn là Tứ Bối lặc nữa. Bối lặc gia muốn sủng Phúc tấn nào, đó là việc nhà, nhưng Đại Hãn muốn sủng Phúc tấn nào, đó lại là việc nước”.
Thân phận đã đổi khác, nên đối mặt với mọi vấn đề cũng sẽ khác. Trong quá khứ dù tôi có thể tuỳ ý ngang ngược ở phủ Bối lặc, được độc sủng thì đó cũng chỉ là một việc ghen tuôn cỏn con mà thôi. Nhưng hiện giờ chàng là vua một nước, một khi thế lực bên họ ngoại của hoàng thân quốc thích tiến vào, hậu cung có sự thay đổi nhỏ thì sẽ không còn là sự tranh đoạt đơn giản của đám Phúc tấn trong cung.
Tôi không tin một người thông minh như chàng lại không hiểu được những liên luỵ hệ trọng ở đó.
Không phải chàng không hiểu, chỉ là chàng không muốn hiểu mà thôi. Chàng đang khiến bản thân trở nên hẹp hòi, bốc đồng lừa gạt chính mình, vọng tưởng vứt đi thân phận đế vương cao quý, chỉ đơn thuần yêu tôi như cách một người đàn ông đối xử với người phụ nữ của mình.
Điều này sao có thể?
Sau lưng trầm mặc một lúc lâu, hơi thở của Hoàng Thái Cực lượn vòng trên đỉnh đầu tôi, dần dần, hơi thở yếu ớt ấy trở nên dồn dập và nặng nề. Tôi không lên tiếng, chỉ yên lặng tựa đầu vào ngực chàng.
Bễ nghễ nhìn ngắm thiên hạ, thiên hạ này cuối cùng cũng thuộc về chàng, thế nhưng có được điều này ắt sẽ mất đi điều khác, vào năm đó khi tôi hỏi chàng “Giang sơn và mỹ nhân, bên nào khinh, bên nào trọng?”., tôi đã sớm biết rõ rồi.
Chàng không thể không hiểu được…
“Du Nhiên, nàng còn đang trách ta sao?”. Âm thanh chàng đứt quãng như gió rét từng cơn.
Có trách không? Có trách chàng không?
Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, ngắm nhìn chiếc cằm cương nghị của chàng, khuôn mặt này đã từng vô số lần hiện ra trong mộng của tôi. Tôi đã từng vì sinh ly tử biệt với người mà vọng kiếm đến lòng lạnh như tro, cũng đã từng vì người đang ở gần ngay trước mặt nhưng lại như xa tận chân trời mà khóc đến ruột gan xé nát… Hiện tại, chàng đang ở ngay trước mặt tôi, chỉ cần vươn tay ra đã có thể chạm vào.
Không hề là ảo ảnh, hư vô.
“Không! Sau này em sẽ không bao giờ trách chàng nữa, trước kia là do em quá buông thả và ích kỷ, sau này… em sẽ chỉ yêu chàng mà thôi!”. Tôi dịu dàng cười, vứt bỏ những ý nghĩ rối rắm, trong lòng yên tĩnh như mặt hồ trong vắt, “Em đến nơi đây, là để yêu chàng. Em trở lại nơi đây, là vì để thêm yêu chàng!”. Tôi xoay người, mở rộng hai tay ra sức ôm lấy chàng, lớn tiếng nói, “Em yêu chàng! Hoàng Thái Cực!”.