Chương 91 – (1)
Sáng sớm, xe lửa màu xanh phi không ngừng trên đường ray, rung lắc nhịp nhàng theo chuyển động bánh răng, cửa sổ xe cũng bởi vì sương lạnh sáng sớm phủ lên một lớp sương khói mỏng manh. Bên trong khoang tàu có tiếng nữ nhân viên trong trẻo rõ ràng, chào buổi sáng các hành khách, thuận tiện nhắc nhở các hành khách địa điểm tiếp theo.
Nhân viên phục vụ tàu mặc đồng phục hai màu xanh trắng đẩy xe đồ ăn đi tới đi lui, đầu tiên đi qua khoang giường nằm, ở niên đại vật tư thiếu thốn này, vé giường nằm cũng không phải bình thường người có thể mua được. Nhân viên ở trong những toa xe này cũng càng thêm cẩn thận, chưa biết chừng đắc tội ai đó.
"Có bánh bao nhân rau, màn thầu, canh trứng..."
"Đồng chí, cho hai cái bánh bao nhân rau với một phần canh đi."
"Được, tất cả hết 7 đồng 8 hào." Nhân viên đang nói chuyện chải tóc đuôi ngựa gọn gàng, khuôn mặt trắng nõn lại đỏ bừng, người tỏa ra vẻ linh động..
Hành khách sáng sớm nhìn thấy nụ cười thân thiện trên mặt Trình Gia Thục, tâm tình cũng không khỏi vui vẻ lên nhiều.
"Gia Thục, mới sáng sớm mà cô cũng thật có tinh thần." Một ngân viên trên tàu kề tai thấp giọng nói với cô, "Tôi tối hôm qua trực đêm, ngủ được 4 tiếng, hiện tại mệt muốn chết."
Trình Gia Thục cười nói, "Nếu không, đợi chút nữa ăn sáng điểm tâm, cô tranh thủ đi ngủ một lát, tôi giúp cô làm một ca."
Đối phương lập tức vui vẻ ra mặt, trong nháy mắt quên đi câu hỏi ban đầu, "Vậy cảm ơn cô, lát nữa sang chỗ tôi ăn bánh gạo ngọt bà ngoại tôi làm nhé."
Trình Gia Thục làm việc trên tàu cũng đã nửa năm, công việc công nhân viên chức đường sắt này cũng là đi quan hệ xin được, không chỉ có nhẹ ngàng, nói ra cũng có mặt mũi, vẫn là vị hôn phu giúp xin danh ngạch.
Làm việc không bao lâu, tính cách Trình Gia Thục nghiêm túc phục vụ, thái độ hào phóng vừa vặn được tán thành, còn được chủ nhiệm an bài phục vụ tại toa xe giường nằm.
Trình Gia Thục đi đến một toa xe, phát hiện có chút kỳ quái, toa xe giường nằm mặc dù có thể nói là đều dành cho cán bộ chuyên môn, nhưng hôm nào đi đường dài, giả dụ như hôm nay, cũng sẽ có người ngồi. Mà lần này lại có mấy toa trống không.
Quen thuộc toa xe đông đúc, bốn phương tám hướng là khách nhân, Trình Gia Thục hiện tại có chút không thích ứng.
Hai khoang giường nằm liền nhau, thế mà chỉ có hai hành khách, một nam một nữ.
Nam chừng ba mươi tuổi, nhìn qua trầm mặc nghiêm túc, mà nữ, khoác áo vải nỉ màu đen, nửa tựa ở bên trên giường nằm, mũ tròn che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra cái cằm trắng nõn trơn bóng.
Trình Gia Thục vừa định nhìn thêm, lại bị nam nhân lạnh lùng kia dọa sợ, vội vàng rụt trở về, đây là người nào, một chút cũng làm người ta đánh đáy lòng e ngại.
Lúc này, cô gái trẻ tuổi kia giống như tỉnh lại, ho nhẹ một tiếng.
Người đàn ông nguyên bản trầm mặc lạnh lùng giống tòa bàn thạch cũng tựa hồ bởi vậy có phản ứng.
Cô gái trùm áo khoác nỉ giơ tay bỏ mũ đang che mặt xuống, cũng lộ ra dung mạo bên dưới.
Trình Gia Thục hô hấp hơi chậm lại, thật là đẹp, cô gái này so với những minh tình hậu thế kia xinh đẹp, cũng có khí chất hơn nhiều. Không phải đặc biệt tinh xảo, có thể để cho người ta cảm thấy dễ chịu nhưng lại khó có thể rời mắt.
Cô gái vẫn là nửa híp mắt, tùy ý hỏi, "Hình Ngũ, chúng ta đến đâu rồi?"
Hình Ngũ đáp, "Rất nhanh sẽ đến tỉnh Vân Xương."
"Vậy ta đúng là ngủ một giấc thật lâu."
Nhìn qua cửa sổ toa xe, Cẩm Vinh mở mắt, cũng chú ý tới trong lối đi nhỏ nhiều thêm một người.
"Xin hỏi,quý khách có muốn ăn điểm tâm không?" Trình Gia Thục không hiểu sao cảm thấy có chút khẩn trương, chân tay luống cuống.
"Điểm tâm?" Cẩm Vinh nheo mắt dừng lại lâu hơn một chút ở trên người đối phương, ngữ khí mang theo chút ý vị không rõ, nhưng rất nhanh cười nói, "Không cần, chúng ta lát nữa đi toa ăn dùng điểm tâm."
Trình Gia Thục đè xuống khẩn trương trong lòng, lấy thái độ phục vụ chuyên nghiệp thân thiết nói, "Toa ăn là toa số 4, quý khách có chuyện gì tùy thời có thể gọi chúng ta.
"Được." Cẩm Vinh mỉm cười nói.
Nghe thấy phía trước có hành khách muốn mua điểm tâm, Trình Gia Thục lại đẩy xe rất nhanh đi đến.
Cẩm Vinh nhìn Trình Gia Thục rời đi, như có điều suy nghĩ.
"Tiểu thư muốn điều tra cô ta?" Hình Ngũ trầm giọng hỏi.
Cẩm Vinh nghe vậy cười một tiếng, "Không có gì, chỉ là người bình thường, không cần phải để ý đến."
Vậy người kia sao lại có thể khiến tiểu thư nhà hắn chú ý? Hình Ngũ có chút không hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Nếu phải nói có chỗ nào không bình thường, thì phải nói linh hồn cùng thể xác Trình Gia Thục không quá phù hợp, linh hồn còn mang theo một không gian.
Cẩm Vinh nhíu mày, không nghĩ đi ra ngoài một chuyến, còn có thể nhìn thấy một nhân vật đặc biệt.
Xem ra cô quyết định không sai chút nào, một mực đợi ở thủ đô căn bản quá nhàm chán.
Cẩm Vinh một thế này vẫn là thai xuyên, thân phận xuyên qua cũng không tầm thường, tổ phụ là công thần khai quốc, bây giờ là lão thủ trưởng. Cẩm Vinh cũng bởi vậy hưởng thụ một phen đãi ngộ con ông cháu cha.
Ở niên đại chưa khai phóng hoàn toàn này, thân phận Cẩm Vinh đủ để cô hưởng thụ được càng nhiều đặc quyền, so với hậu thế chỉ có hơn chứ không kém.
Cha mẹ là nửa liên hôn nửa tình cảm mà đến với nhau, chỉ có một đứa con gái là Cẩm Vinh, phi thường sủng ái. Vô luận là cha thượng tướng tài giỏi, hay mẹ ôn nhu xinh đẹp, điều kiện đều là khiến người cực kỳ hâm mộ.
Lần này, trái ngược với con cháu cùng lứa trong gia tộc, lựa chọn ra nước ngoài hoặc tham chính, Cẩm Vinh lại đơn thuần muốn đi ra ngoài, dùng kiến thức tìm hiểu một chút tình hình Hoa Hạ hiện tại, mang theo bảo tiểu phụ thân an bài bên người, bắt đầu xuất hành.
Vô cùng tùy hứng, nhưng Cẩm Vinh đã sớm khiến cha mẹ quan thuộc với kiểu thất thường của mình.
Cẩm Vinh tay phải chống cằm, nhìn về phía người đối diện, "Hình Ngũ, ngươi cả đêm không ngủ, trước nghỉ một lát đi."
Cô biết, Hình Ngũ ban đêm căn bản không ngủ, tinh thần cảnh giác đề phòng của quân nhân làm hắn không có cách nào bình yên chìm vào giấc ngủ trên xe ngựa.
Hình Ngũ là cô nhi, được ông nội thu dưỡng từ nhỏ, lớn lên trong quân đội, người của Phương gia hắn đều biết, cũng coi là nửa nhìn xem Phương Cẩm Vinh lớn lên, tố chất quân nhân tinh anh, trung thành với Phương gia, đây mới là nguyên nhân Phương thượng tướng chọn hắn đến bảo hộ Cẩm Vinh xuất hành.
Ban đầu, Cẩm Vinh nói muốn đi một mình, Phương gia không ai đồng ý, Cẩm Vinh nhún vai, cũng không phản đối Phương gia đính kèm thêm một người đi cùng mình, dù sao cũng không ảnh hưởng đến cô, lại có thể để Phương gia an tâm.
Bên ngoài đương nhiên không thể bằng trong nhà, ở thủ đô, Cẩm Vinh ra ngoài đều ngồi xe quân đội, chuyến đi này tự nhiên không có khả năng gióng trống khua chiêng, lúc trước đường tỷ làm cán bộ tỉnh ủy muốn an bài xe riêng cho cô, Cẩm Vinh từ chối, mang theo Hình Ngũ ngồi xe lửa.
Rốt cuộc là đi đâu, cô cũng không có nói cho Hình Ngũ, Hình Ngũ cũng không hỏi, tiểu thư đi đâu, hắn một mực đi theo bảo hộ là được.
Tựa như Cẩm Vinh để hắn nghỉ ngơi một lát, hắn cũng nghe lời nhắm mắt đi ngủ.
Toa nghỉ ngơi của nhân viên ngược lại một mảnh náo loạn, trước đó Trình Gia Thục trực ban thay Lý Mẫn, Lý Mẫn thấy Gia Thục trực xong rồi, kéo cô ngồi xuống, một bên uống cháo ngô lại Trình Gia Thục nói đến đôi nam nữ kỳ quái kia.
"Cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, cùng người đàn ông trầm mặc ít nói kia, cô cũng nhìn thấy bọn họ đúng không?"
Trình Gia Thục nhẹ gật đầu, tối hôm qua Lý Mẫn trực ban, hẳn là cũng gặp qua bọn họ.
Lý Mẫn lại bắt đầu bát quái, "Buổi tối hôm qua, hai người mua hết một toa giường nằm phiếu, tôi lúc ấy còn kỳ quái, sợ xảy ra chuyện, lập tức tìm chủ nhiệm nói, chủ nhiệm sang xem phiếu cùng giấy chứng nhận của bọn họ, sắc mặt lập tức liền thay đổi, không hề nói gì."
Trình Gia Thục nghe cũng không nhịn được kinh ngạc.
Lý Mẫn nửa là hiếu kì nửa là thở dài, "Cô nói xem, chúng ta từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, loại cán bộ gì chưa thấy qua, nhưng địa vị hình như ai cũng không lớn bằng hai người này, có thể để cho chủ nhiệm thận trọng đối đãi như thế, bọn họ lãng phí tài nguyên cũng coi như không nhìn thấy."
Cái niên đại này, mua vé xe hai toa lại không ngồi đầy liền sẽ bị lãng phí tài nguyên, Trình Gia Thục ở trong lòng nghĩ thầm, vậy là ngươi chưa thấy đám người giàu có ở hậu thế khoe của, đây tính là cái gì. Mà hai người kia bao trọn hai toa là vì yên tĩnh hay là vì an toàn, vô luận là vì lí do gì, bối cảnh sau lưng hẳn là không nhỏ, thân phận tuyệt không tầm thường, có thể để chủ nhiệm đối với hành vi bọn họ coi như không thấy. Trình Gia Thục rất rõ ràng, dù thời đại này lạc hậu, cũng vẫn tồn tại cái gọi là đặc quyền giai cấp.
Trình Gia Thục không nghĩ tới, cô rất nhanh lại gặp được đôi nam nữ lai lịch không nhỏ kia.
Chờ Hình Ngũ nghỉ ngơi tốt, Cẩm Vinh liền mang theo hắn tới toa ăn, Cẩm Vinh đến tương đối trễ, toa ăn cũng không còn bóng người.
Nhân viên phục vũ vẫn là Trình Gia Thục, "Các vị muốn dùng gì? Có cái gì phải kiêng hay không?"
Cẩm Vinh khóe môi hơi cong, "Không kiêng gì, anh ta cũng không có, liền hai phần ăn bình thường đi."
"Được, vậy hai vị đợi một lát."
Trình Gia Thục không tiếp tục tận lực đáp lời, so với giao hảo quý nhân, làm tốt công việc quan trọng hơn.
Cẩm Vinh cũng không phải là rất đói, tràn đầy phấn khởi quan sát cảnh sắc ngoài cửa sổ xe, nhìn vùng quê mênh mông, trong lòng cảm thán, thật đúng là một vùng đất trong lành nguyên sinh, thêm mấy năm, chưa chắc có thể gặp lại.
Chương 92 – (2)
Trình Gia Thục yên lặng chú ý tới một đôi nam nữ này, không nghĩ tới đầu thập niên tám mươi cũng có thể nhìn thấy người nhẹ nhàng tùy ý như vậy, không có bất kỳ cái gì cẩn thận từng li từng tí.
So với trước đó ở toa giường nằm nhìn lướt qua, cũng không dám nhìn lâu, lần này Trình Gia Thục cũng thấy rõ dáng vẻ của người kia.
Nàng buộc một chiếc khăn quàng cổ vàng nhạt, đeo một đôi kính to bản màu đen, mái tóc thật dài nằm gọn bên trong khăn quàng cổ, áo khoác vải nỉ che khuất thân hình nàng, cảm giác không giống những người bình thường, trang phục giản dị nhưng không mất đi tư phung ưu nhã, lại ngoài ý muốn sẽ không khiến cho người khác chú ý.
Trình Gia Thục nghĩ vậy cũng không kì quái, người ở thời đại này phần lớn là tích cực, dồn hết sức lực dấn thân vào kiến thiết quốc gia, toàn bộ tinh thần diện mạo đều là có cảm giác dồn dập khẩn trương, vị hôn phu Trình Gia Thục cũng như vậy, xuyên qua, Trình Gia Thục cũng phí chút thời gian mới chậm rãi thích ứng.
Nhưng Cẩm Vinh cho cô cảm giác tựa như là, giữa một đám hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang kêu khẩu hiệu kiến thiết, giữa trào lưu thời đại chuyển động nhanh không ngừng nghỉ đột nhiên xuất hiện người, cả người lẫn khí chất đều là nhẹ nhàng linh hoạt, một mình bước đi, không nhanh không chậm.
Những người khác có lẽ sẽ chỉ cảm thấy nàng tương đối đặc biệt, nhưng Trình Gia Thục từng sống ở tân thế kỉ, lại có thể cảm giác rõ ràng.
Nếu nói hậu thế là táo bạo, là liên tục đổi mới, là hòa nhập không ngừng thì những con người của thập niên tám mươi chính là hăm hở tiến lên cho dù đường phía trước có bao nhiêu mờ mịt.
Trình Gia Thục có chút hướng tới loại trạng thái nhẹ nhõm này, ngoại trừ chút hướng tới nho nhỏ, cô cũng không có ý nghĩ khác.
Biết đối phương lai lịch không nhỏ, Trình Gia Thục cũng không có đi tìm chủ nhiệm hỏi tình huống, nghe Lý Mẫn nói xong cũng giấu ở trung bụng người khác không hỏi, cô cũng sẽ không nói.
Trình Gia Thục nghĩ, mình có lẽ là nữ xuyên không có tiền đồ nhất, trước kia vật chất phong phú, tiền tài không thiếu nhưng một mình vô thân vô cố, không có người thân người yêu, tiền kiếm được cũng không có bao nhiêu cảm giác thành tựu.
Trình Gia Thục cũng không hiểu vì sao đột nhiên lại xuyên về thời điểm 1970, trên thân một bé gái nhà nông trùng tên trùng họ, bởi vì phát sốt mà bỏ mạng. Nhưng ở đây cô có người nhà, còn có một vị hôn phu ổn trọng đáng tin, Trình Gia Thục cảm thấy hạnh phúc hơn nhiều.
Ngẫu nhiên còn có thể dùng không gian tùy thân trợ giúp người nhà, bạn bè vượt qua khó khăn.
Hai phần ăn rất nhanh liền làm xong, cũng từ Trình Gia Thục đưa đến cho bọn họ.
Mặc dù phần ăn cũng chỉ có mì sợi với màn thầu, khẳng định so ra kém thường ngày của đối phương, nhưng Trình Gia Thục không thấy một tia miễn cưỡng, dùng cơm lễ nghi ưu nhã thong dong.
Có lẽ đây chính là khí độ đại gia đình nuôi ra, Trình Gia Thục nghĩ đến, thứ này vô luận là kiếp trước vẫn là đời này, với người thường thật đúng là xa không thể với.
Cũng may Trình Gia Thục cũng không yêu cầu xa vời những thứ không thực tế này.
Trừ cái đó ra, Cẩm Vinh còn chủ động cùng Trình Gia Thục nói mấy câu, hàn huyên chút chuyện trên xe lửa. Trình Gia Thục ở trong lòng càng tăng thêm ấn tượng tốt với đối phương, tính cách bình dị gần gũi, nói chuyện còn hài hước, đặt ở hiện đại chắc chắn cũng là nữ thần người người hâm mộ, Trình Gia Thục âm thầm nghĩ trong lòng.
So sánh ra, người đàn ông cao lớn trầm mặc bên người nàng thì có vẻ lạnh lẽo nghiêm nghị, Trình Gia Thục suy đoán quan hệ hai người , huynh muội, tình lữ, tựa hồ cũng không giống lắm. Nhưng nhìn Phương tiểu thư ở trước mặt hắn nói chuyện không hề cố kỵ, dáng vẻ rất là tín nhiệm, Trình Gia Thục cũng không đoán được bọn họ là quan hệ như thế nào.
Trình Gia Thục còn chú ý tới, người gọi là Hình Ngũ kia còn mang theo một cái cặp da nhỏ màu đen, cho dù đi ăn cơm cũng là vật bất ly thân.
Theo tiết tấu của Cẩm Vinh, Trình Gia Thục không khỏi nói nhiều, từ tính danh quê quán đến cả vị hôn phu cũng đã nói ra.
"Cậu ta là quân nhân?"
"Đúng, bình thường không dễ xin nghỉ phép, tôi thình thoảng cũng đến đơn vị gặp..." Trình Gia Thục vô ý toát ra dáng vẻ hạnh phúc ngọt ngào, nhìn ra nàng với sinh hoạt hiện tại rất hài lòng.
Cẩm Vinh mỉm cười nói, "Vậy chúc phúc hai người."
Trình Gia Thục cảm thấy lưu lại chỗ bàn ăn hai người quá lâu, nhân viên trên tàu cùng hành khách nói chuyện phiếm cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu quấy rầy đối phương dùng cơm, lại thêm thân phận đối phương đặc thù, cần thận trọng đối đãi, Trình Gia Thục làm như vậy liền có chút không đúng lúc.
Ở trong lòng âm thầm ảo não một chút, Trình Gia Thục ôn hòa nói một tiếng có chuyện gì tùy thời có thể gọi tôi. Liền rời đi.
Cẩm Vinh cười cười, Hình Ngũ nhìn ra, tiểu thư tâm tình không tệ, bởi vì cái nhân viên phục vụ kia, nhìn có vẻ là một cô nương phổ thông không có bối cảnh gì.
Cẩm Vinh tâm tình đúng là không tệ, trên đường đi đụng phải một cô gái vận khí không tệ cũng hiểu được trân quý cuộc sống, trò chuyện mấy câu cũng đơn thuần là để điều hoà tâm tình.
Trước kia đụng phải không gian cùng loại, chẳng qua là lúc đó lơ đễnh không để ý, bây giờ có thể cảm nhận rõ ràng được không gian pháp tắc trên người đối phương dao động, không gian thời gian phi thường đặc thù, không phải người bình thường có thể khống chế.
Cẩm Vinh cũng không có ý làm cái gì với không gian của Trình Gia Thục, có thể trùng hợp xuyên lại lấy được một cái không gian, là vận may của nàng.
_____
Cẩm Vinh cùng Hình Ngũ rời khỏi toa, Trình Gia Thục tiếp phục vụ dùng cơm cho những hành khách khác, trong đó có người lại hỏi, "Tiểu Trình, cô mới vừa rồi là cùng vị kia nói chuyện?"
Một nữ cán bộ họ Lưu nhiều lần ngồi chuyến xe này, cùng nhân viên phục vụ hầu như đều quen biết, Trình Gia Thục trước đó giúp Lưu cán bộ mấy lần, thái độ của nàng với Trình Gia Thục cũng không tệ, còn không ít lần khen ngợi Trình Gia Thục với chủ nhiệm.
Mà vị kia trong lời Lưu cán bộ rõ ràng chỉ Phương Cẩm Vinh vừa rời đi.
Trình Gia Thục nhẹ gật đầu, suy nghĩ một chút vẫn là nhịn không được hỏi nhiều một câu, "Người kia rốt cuộc là ai vậy?"
Lưu cán bộ hé miệng cười cười, nói một câu, "Tốt nhất vẫn là đừng hỏi nhiều."
Trình Gia Thục có chút căng thẳng, "Chẳng lẽ thân phận nàng còn là bí mật quốc gia?"
Thấy nàng bộ dạng này, Lưu cán bộ phốc một tiếng cười, "Ta đùa cô thôi."
Sau đó thần sắc lại nghiêm chỉnh, "Bất quá, việc này chính xác không tiện nói, ta chỉ nói cho cô một câu, nàng là quý nhân bên trong tứ cửu thành, khác với tiểu bách tính chúng ta."
Trình Gia Thục trong lòng lại là giật mình, Lưu cán bộ thế là cấp phó quan nội tỉnh, ở trước mặt Phương tiểu thư còn tự xưng là dân bình thường, có thể nghĩ thân phận của cô......
Lưu cán bộ lại nói, "Cô cũng đừng sợ, chỉ cần không làm sai, có gì mà phải sợ, tôi cũng không nghĩ đến nịnh bợ nàng, nàng quý nhân dạng này, chúng ta cũng nịnh bợ không đến."
Nàng cũng là bởi vì trùng hợp có chút quan hệ, đoán ra đối phương lẻ tẻ nửa điểm thân phận, nhưng ở toa ăn trong xe, nàng cùng mấy vị khác cán bộ đều không nghĩ tới quá khứ đáp lời.
Căn bản không phải người một tầng lớp, chủ động tiếp cận, ngược lại làm trò cười cho người. Kết quả nhìn Trình Gia Thục ngốc ngốc cùng đối phương nói nhiều lời như vậy, Lưu cán bộ đối với tiểu Trình ấn tượng không tệ, cho nên hữu tâm nhắc nhở một chút, đừng đắc tội người mà cũng không biết.
Dù sao đối phương muốn nghiền chết con kiến nhỏ là chuyện vô cùng đơn giản.
Nghe Lưu cán bộ nói, Trình Gia Thục thoáng thả lỏng, vừa rồi cô cũng không nói sai lời nào, về phần Phương tiểu thư, càng là nửa điểm không có đề cập qua.
Bận rộn cho tới trưa, Trình Gia Thục lại tới toa xe giường nằm theo ca trực.
Lần này nhìn thấy Cẩm Vinh, nàng đang tựa ở bên trên giường nằm cúi đầu đọc sách, tựa hồ là sách triết học. Trình Gia Thục đi qua tiệm sách, đều chưa từng nhìn thấy quyển sách này bao giờ.
"Cô muốn xem không?" Cẩm Vinh nhàn nhạt cười nói.
Trình Gia Thục sửng sốt một chút, liền vội vàng khoát tay nói, "Ta không có ý này."
"Tặng cho cô đi, có lẽ mai sau lại có ích." Cẩm Vinh cười đem sách đưa cho Trình Gia Thục, "Không sao, tôi vẫn còn rất nhiều sách."
Trình Gia Thục lúc này phát hiện, bên cạnh bọc nhỏ bên người Cẩm Vinh, bên trong trừ mấy quyển sách, tựa hồ ngoại trừ cũng không có vật gì khác.
Đối với Cẩm Vinh mà nói, ngoại trừ sách còn có thể miễn cưỡng tiêu tốn chút thời gian bên ngoài, những vật khác hoàn toàn không có tác dụng gì. Tựa như lúc nghe nói cô muốn đi ra ngoài lữ hành, mẫu thân chuẩn bị cho cô mấy rương lớn hành lý, không giống như là đi du lịch, càng giống dọn nhà hơn.
Thời điểm ra đi, Cẩm Vinh cũng liền cầm giả bộ vài cuốn sách mà thôi.
Đi rất nhẹ nhàng dứt khoát, cũng không chút nào lưu luyến.
Cứ như vậy, Trình Gia Thục quay về toa nghỉ dành cho nhân viên, mượn thời gian nghỉ ngơi giữa ca, lật ra nhìn thử cuốn sách trong tay.
Mở ra, Trình Gia Thục mới phát hiện, cuốn sách bên ngoài nhìn như một quyển sách triết học, lại kể về một người thích lang thang du lịch khắp nơi, vô tình kẹt lại trên đảo hoang.
Từ không tới có, từ hạt cát lẻ tẻ tới có những thứ có quy mô nhất, hết thảy đều do hai tay sáng tạo nên.
Trong quá trình xây dựng, kẻ lưu lạc quên đi thời gian, không cảm giác được vất vả.
Đến khi tiếng chuông vang lên, Trình Gia Thục mới dừng đọc, trong lòng có chút lưu luyến không buông xuống.
Thần kỳ nhất ở chỗ, từ đầu đến cuối, kẻ lưu lạc là nam hay là nữ người đọc cũng không biết, tựa hồ trên người tụ tập tất cả những ưu điểm của nam giới lẫn nữ giới.
Cho dù là ở trên một hòn đảo bị lãng quên, cho dù hết thảy đều nhìn như không thể tưởng tượng nổi, nhưng kẻ lưu lạc vẫn kiên định như cũ, không chút bàng hoàng, nghiêm túc trôi qua mỗi một ngày, thành lập không chỉ có tòa thành, còn có an tâm, tín ngưỡng.
Trình Gia Thục bỗng nhiên có chút cảm đồng thân thụ.
Chương 93 – (3)
Trình Gia Thục cũng chỉ đi ra ngoài một hồi, trở về đã nhìn thấy sách của mình bị người khác cầm ở trong tay, là Cao Lan.
Người này từ lúc Trình Gia Thục chuyển đến đây làm việc đã không ưa cô.
"Đồ vật của người khác là cô có thể tùy tiện động vào à?" Trình Gia Thục đi qua cầm sách, thần sắc không chút ôn hòa nói, có ít người, đối đãi hoàn toàn không dùng thái độ ôn hòa làm gì.
Cao Lan đi qua nhìn thấy trang bìa cuốn sách đẹp mắt lại xa hoa, vụng trộm cầm lên, còn chưa nhìn nhiều một chút liền bị Trình Gia Thục phát hiện.
Nhưng Cao Lan rất nhanh ngoài mạnh trong yếu, "Chỉ là chưa kịp nói với cô, sách như thế này ấy à Trình Gia Thục, cô không biết, đặt ở mấy năm trước chắc chắn đã bị mang đi đốt sạch."
Cao lan cũng không có nhìn kỹ, nhưng càng nói càng cảm thấy là đúng, thẳng thắn khí hùng như thật. Cao Lan đã sớm cảm thấy Trình Gia Thục không được bình thường, một con gái nông gia phổ thông, thế mà còn được chọn làm nhân viên phục vụ như cô ta, bình thường ăn mặc còn tốt hơn hai phần, nói không chừng là làm chuyện gì bất hảo mà ra.
Nghe Cao Lan nói vậy, các nhân viên phục vụ khác cũng nhìn lại, nhưng phần lớn người vẫn là đứng ở bên Trình Gia Thục, bình thường xử sự làm người không chỉ tốt hơn Cao Lan mà còn cần cù tài giỏi vừa hòa đồng, mọi người cũng không khỏi khuynh hướng cô.
Bất quá cho dù Cao Lan to mồm chụp mũ, trước khi chủ nhiệm đến, bọn họ cũng không tiện nói lung tung cái gì.
Chủ nhiệm rất nhanh đi tới, "Giải tán, đều tụ ở đây làm gì, toa xe bên kia đều khôngcó nhân công làm việc."
Bị chủ nhiệm nghiêm nghị nói chuyện như vậy, mấy người tham gia náo nhiệt rất liền trở lại làm việc, về phần Trình Gia Thục cùng Cao Lan, chủ nhiệm nghiêm túc mở sách ra xem một lần, ngừoi đứng đắn có giáo dục đương nhiên khác Cao Lan, nhìn ra sách này không có vấn đề gì.
Biết được sách là do vị hành khách trong toa xe kia đưa cho cô, Trình Gia Thục phát giác sắc mặt chủ nhiệm hòa ái hơn rất nhiều, "Khó trách hai vị hành khách lúc xuống xe còn nói với ta một tiếng, ấn tượng với cô không tệ, cảm thấy cô phục vụ rất tốt."
Ở đây người rõ ràng nhất về thân phận Cẩm Vinh có lẽ là chủ nhiệm, chủ nhiệm quen biết với thư ký của cán bộ Đông Nguyên thị, đường tỷ của Cẩm Vinh, thư ký cũng kín kẽ dặn dò chào hỏi, trên đường chiếu cố Phương Cẩm Vinh cùng Hình Ngũ.
Tiểu Trình được đối phương tán dương, chủ nhiệm nhìn Trình Gia Thục nhìn nàng cũng càng thuận mắt, chủ nhiệm sang năm liền muốn thăng chức, cũng nên tìm người thế chức, Trình Gia Thục mặc dù trẻ tuổi, làm việc ở đây cũng chưa được hai năm, nhưng năng lực xuất chúng, hiện tại có một lời của quý nhân, tư lịch cũng liền thêm đẹp mắt.
Chủ nhiệm trong lòng âm thầm gật đầu, nhưng trên mặt không đổi sắc.
Về phần Cao Lan, chủ nhiệm đã nhận định cô ta là cố tình gây sự, làm không hài hòa mất đoàn kết nội bộ, còn không hỏi mà lấy đồ của người khác, chủ nhiệm nghiêm túc xử lý kỷ luật, cao lan sau khi nghe được mặt mũi trắng bệch, đây chính là vết bẩn trên lý lịch làm việc của cô ta.
Trình Gia Thục được chủ nhiệm khích lệ, cũng không kiêu ngạo khoe khoang, vô luận thế nào, khiêm tốn một chút vẫn tương đối tốt.
Chỉ là nghe nói nhân vật lớn như Cẩm Vinh cùng Hình Ngũ lại chọn đi ra ngoài bằng xe lửa, điều này làm cho nàng có chút kinh ngạc.
Đừng nói Trình Gia Thục kinh ngạc, liền Hình Ngũ cũng có chút không nghĩ ra tiểu thư nhà mình định làm gì.
Nhưng mà Cẩm Vinh chính là tùy tiện đi, không có mục đích.
Cũng khỏi bị người Phương gia hoặc những thân thích khác chào hỏi.
Dù sao Phương gia lại thêm quan hệ thông gia với các gia tộc khác, mấy chục người phần lớn đều lựa chọn ở địa phương cùng quân đội có căn cơ phát triển, số ít thì đi ra ngoài làm ăn.
Tóm lại Phương gia là một gia tộc có dấu ấn sâu đậm cắm rễ đã lâu ở Hoa quốc.
Đồng thời cũng làm cho Cẩm Vinh cảm thấy có chút không thú vị, bởi vì chỗ phát huy không lớn, không cảm giác được cái gì có tính khiêu chiến.
Giữa nhà ga hỗn loạn mà ồn ào, tràn ngập các loại âm thanh, Hình Ngũ cầm cặp da nhỏ, một tấc cũng không rời theo sau Cẩm Vinh.
Bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông trung niên ăn mặc bụi bặm, trong ngực ôm chặt một bé gái có hai bím tóc sừng dê trên đầu, thỉnh thoảng vỗ vỗ đầu đứa trẻ, kêu "Nữu Nữu ngoan, ngủ đi, chúng ta rất nhanh sẽ tới nhà."
Nhìn qua là một bộ cha con tình thương mến thương.
Không ít người đi qua bọn họ, còn thiện ý nhường ra lối đi, người đàn ông trung niên liên tục gật đầu cảm ơn người qua đường.
Cẩm Vinh hơi nheo mắt, ngay trước thời điểm nam nhân muốn ôm đứa bé đi khỏi nhà ga, Cẩm Vinh ra hiệu với Hình Ngũ, ngăn lại gã lại.
Hình Ngũ cũng không hỏi nguyên do, trực tiếp bước nhanh về phía trước, chặn đường đi của nam nhân kia.
Người đàn ông trung niên sắc mặt biến đổi, lại nặn ra nụ cười nói, "Đồng chí, anh có chuyện gì?"
Cẩm Vinh hai tay đút túi, hướng Hình Ngũ hô một tiếng, "Đứa trẻ không phải là con hắn."
Nghe vậy Hình Ngũ biến sắc, đưa tay liền muốn đoạt lấy đứa trẻ, mà gã trung niên kia cũng luống cuống, lập tức quay đầu chạy, Hình Ngũ đường đường một bộ đội tinh anh làm sao lại để hắn chạy mất, hai ba bước liền chế trụ hắn, cặp da nhỏ cũng vẫn như cũ vững vàng cầm ở trong tay.
Người đàn ông trung niên thấy đứa trẻ sắp bị đoạt đi, lập tức cao giọng hô: "Có người bắt cóc trẻ em!"
Hai ba phút vừa rồi náo động tĩnh không nhỏ, một tiếng này lập tức hấp dẫn đám người bên trng nhà ga, đứa trẻ còn chưa tỉnh, người đàn ông trung niên bị Hình Ngũ đè ở trên đất lại một bộ dáng trung thực trung hậu. Đám người không khỏi tụ lại, nghị luận ầm ĩ.
Bọn buôn người hiện tại lại càn rỡ như thế.
Cẩm Vinh một chút cũng không giác ngộ bị coi như bọn buôn người, tay đút túi không nhanh không chậm đi tới, Hình Ngũ cũng không chút để ý người bên ngoài nghị luận, vẫn như cũ kiên định kiềm chế người đàn ông trung niên.
Ngược lại là người đàn ông trung niên một mực kêu gào có bọn buôn người muốn cướp con gái gã.
Tình cảnh quái dị này cũng làm cho quần chúng không biết nên làm sao, chỉ có thể vây quanh không cho bất cứ người nào trong bọn họ đi, chờ cảnh sát đến.
Người đàn ông trung niên càng phát hoảng loạn, ngay cả lời cũng nói không rõ.
Cẩm Vinh đem đứa trẻ từ dưới đất bế lên, Hình Ngũ có chừng mực không có làm bị thương đứa trẻ, Cẩm Vinh nhìn một chút, chỉ bị trúng điểm thuốc mê, không có gì đáng ngại.
Công an túc trực ở nhà ga rất nhanh chạy đến, sự tình cũng phát sinh đột ngột, mới không đến năm phút, quần chúng liền có báo cáo tới có hai nhóm buôn người.
Thế là Cẩm Vinh cùng Hình Ngũ, bé gái đang mê man còn có người đàn ông trung niên đều được đưa tới nơi trụ sở công an.
Cục công an ở một tỉnh thành nhỏ cũng không thể trông cậy có bao nhiêu lớn, là một tòa nhà tương đối đơn sơ, nếu không phải các chú công an còn mặc đồng phục, cũng tương đối có tố chất, xử sự có lễ nghĩ, thật nhìn không ra đây là cục công an. Dù sao hệ thống công an khôi phục cũng chưa được mấy năm, Cẩm Vinh nhìn bốn phía quan sát một chút.
Cảnh sát dẫn bọn họ tới cũng chưa từng thấy qua người nào "làm càn" như thế, đến cục công an cũng một chút e ngại cũng không có.
Mà người đàn ông bên cạnh cô gái kia cũng làm cho bọn họ cảm thấy biệt khuất, cho dù bọn hắn chạy tới, cũng một mực kẹp cổ gã trung niên kia, Cẩm Vinh còn nói: Nếu để cho lão chạy mất thì làm sao bây giờ? Đến cục cảnh sát lại thả cũng không muộn.
Dẫn đầu công an cảnh sát Ngô Khắc trong lòng mặc dù tức giận, nhưng cũng vẫn còn tương đối hiểu được biến báo, không thể ở nhà ga nơi công cộng tiếp tục giằng co, đành phải tùy theo ý hai người Cẩm Vinh, đều mang về cục cảnh sát.
Hoàng Kỳ, một cảnh sát khác hỏi, "Nếu đến cục cảnh sát, bọn họ cũng không thả thì làm sao bây giờ?"
Ngô Khắc cười lạnh một tiếng, "Vậy liền đem bọn họ đều còng lại."
Đến nơi, Cẩm Vinh quả nhiên ra hiệu Hình Ngũ thả người ra, chỉ là gã trung niên kia sau khi bị buông ra, liền toàn thân xụi lơ ngã trên mặt đất, người khác còn tưởng rằng là Hình Ngũ đánh gã thế nào đâu.
Ngô Khắc nghiêm mặt, nghiêm túc nói, "Xin mời các vị trình báo căn cước nhân dân."
Vị cảnh sát trẻ hai lăm hai sáu tuổi, ngũ quan cứng rắn, nhưng xử lí công việc không khỏi mang theo chút uy nghiêm nhuệ khí.
Cẩm Vinh hướng Hình Ngũ khẽ vuốt cằm, để hắn đem giấy chứng nhận lấy ra, dĩ nhiên không phải chứng minh thân phận thật, mà là lấy ra giấy tờ tùy thân đã chuẩn bị sẵn cho lần đi "du lịch này", dù là dùng hệ thống công an tra, cũng chỉ có thể tra được tên cùng thân phận sinh viên của Phương Cẩm Vinh mà thôi.
Về phần Hình Ngũ, Ngô Khắc nhìn kỹ một chút căn cước cùng giấy tờ, lại ngẩng đầu nhìn về phía hắn, từ đầu đến cuối đều không nói một câu, một mực nghe Phương Cẩm Vinh làm việc.
Quân nhân?
Trước đó, Ngô Khắc chú ý tới, thủ pháp kiềm chế người đàn ông trung niên của Hình Ngũ kia không tầm thường, nếu không thì mấy người kia đã lập tức tách bọn họ ra, chứ không phải chờ đến cục công an.
Nếu như nói là quân nhân, thủ đoạn như vậy cũng liền không kỳ quái, nhưng lại cùng Ngô Khắc gặp qua trong bộ đội lúc trước có chỗ khác biệt.Về phần khác biệt ở đâu, Ngô Khắc cũng nói không nên lời, chỉ là bằng vào nhạy cảm phát hiện ra.
Trong lúc Ngô Khắc đang suy nghĩ, Hoàng Kỳ nhanh chóng chạy tới nói, bác sĩ kiểm tra qua, bé gái là bị hạ thuốc mê, đã bị trong một thời gian dài.
Nói tới đây Hoàng Kỳ nhịn không được có chút oán giận, bọn buôn người hại cốt nhục tách rời quả thực ghê tởm.
Ngô Khắc cũng nghiêm túc suy nghĩ, ngồi đối diện hắn, Cẩm Vinh tay khoanh lại, mỉm cười nói, "Vậy chúng ta rõ ràng là trong sạch đi."
Bọn họ hôm nay mới đến thành phố, khó có khả năng cùng bé gái kia tiếp xúc lâu dài.
Lại thẩm vấn một lần nữa,Ngô Khắc nói gã đàn ông kia cắn răng không nhả, kiên trì cô bé kia là con gái hắn.
Cẩm Vinh lưng tựa ở trên ghế gỗ, nghiêng đầu, "Anh có thể hỏi gã xem, vì sao một người sống ở phương bắc, y phục con gái lại là vải bông đô thành phương nam, tôi nhớ thứ này còn không chưa bắt đầu bán ở phương bắc."
Vải bông ở đô thành thứ này cũng kén nơi tiêu thụ, mà bây giờ còn chưa chính thức mở cửa kinh tế, ít có người dám mạo hiểm đi nam xuyên bắc bán thứ này.
"Cô còn phát hiện cái gì?"
Chương 94 – (4)
Gã đàn ông ban đầu cắn răng không thừa nhận, còn nói thuốc mê chỉ là phương thuốc dân gian ở quê phòng say xe, nhưng ở công an bên này đã có Cẩm Vinh cung cấp tin tức, chuẩn bị câu hỏi cặn kẽ đầy đủ, gã liên tục đổ mồ hôi lạnh, cuối cùng nhịn không được nhận tội.
Hắn là con buôn người lâu năm, đứa bé kia chính là hắn vụng trộm ôm đi từ một huyện nào đó ở đô thành.
Bởi vì bên này có người mua, cho nên ôm đứa trẻ đến đây, không nghĩ tới xuống xe lửa \ liền bị người phát hiện.
Bắt giam thành công một tội phạm buôn người, lại thuận lợi liên hệ đến đo thành xem nhà nào có báo tin mất tích, người trong cục công an đều phấn chấn không thôi, đơn thuần vì chính nghĩa cùng bảo hộ bách tính mà phấn đấu, nhưng mà Cẩm Vinh lại giội cho bọn hắn một chậu nước lạnh, "Đừng cao hứng quá sớm, người như hắn không chỉ phạm tội một lần đâu."
Ngô Khắc lập tức cảnh tỉnh, đúng là gã đàn ông kia không giống như là lần đầu làm loại chuyện này, riêng phần kiên trì cắn răng không nhận tội liền nhìn ra được hắn là quen tay, nói không chừng còn đang thụ án ở nơi khác.
Bất quá, Ngô Khắc lại nhìn về phía Cẩm Vinh ngồi lười nhác nhàn nhã trong cục công an, "Cô làm sao mà biết được?"
Về phần Hình Ngũ bên người cô, Ngô Khắc biết hỏi cũng sẽ không có được đáp án, căn bản chính là khối đầu gỗ, vẫn là khối đầu gỗ sẽ chỉ nghe Phương Cẩm Vinh phân phó làm việc.
Cẩm Vinh đảo mắt qua văn kiện, thuận miệng nói, "Dùng con mắt nhìn ra chứ sao."
Cũng không thể chuyện gì đều nói đến rõ ràng với bọn họ, quá phiền toái.
Ngô Khắc càng cảm thấy Cẩm Vinh không tầm thường, không phải thân phận, mà là năng lực trinh sát, trên đường về cục công an, cô từ đầu đến cuối không cho Hình Ngũ buông tên buôn người ra, nếu như lúc ấy thật buông tay, nói không chừng hắn liền chạy, bọn họ cũng vuột mất thủ phạm.
"Cô đang nhìn cái gì, ai cho cô..."
Còn chưa nghĩ rõ ràng, Ngô Khắc liền chú ý tới thứ Cẩm Vinh đang nhìn, liền vội vàng đi tới rút ra. Cẩm Vinh cũng tùy ý hắn lấy đi, dù sao trong thời gian Ngô Khắc nói chuyện, cô cũng đã xem hết.
"Không phải nhân viên chính phủ thì không thể tự tiện nhìn những hồ sơ này." Ngô Khắc cảnh cáo một tiếng, nghĩ đến đối phương trợ giúp phá án, nhịn lại, "Cô có thể đi."
Cẩm Vinh lắc đầu, "Là các người bắt chúng tôi đến, nói đi là tùy tiện đi được sao."
Ngô Khắc có chút đau đầu, "Người này không phải là đến trợ giúp phá án, rõ ràng là tôn phật khó chiều", mấu chốt là bọn họ còn phải trao tuyên dương công dân mẫu mực cho tôn phật này.
Hoàng Kỳ chen vào một câu nói, "Đúng đúng, nhưng cũng là tôn phật biết phá án nha."
_____
Hoàng Kỳ nói không sai, Cẩm Vinh nói vài câu mấu chốt, cục công an liền tra ra tra ra người kia đã có hai mươi ba tiền án, trong đó không chỉ có trẻ con, còn có phụ nữ.
Đương cục, cũng chính là chỗ Ngô Khắc, lập tức báo lên tổng cục, liên hệ các nơi hỗ trợ, tăng tốc giải cứu các trường hợp trẻ em và phụ nữ bị lừa bán.
Nhưng sự tình còn chưa kết thúc, vô luận là Ngô Khắc, hay là Hoàng Kỳ, các nhân viên trong cục công an tâm tình đều ngưng trọng, một con buôn tuyệt đối không thể làm ra tình trạng này, sau lưng hắn tuyệt đối là một dây chuyền nhiều mắt xích, cung cấp tin tức lừa bán phụ nữ trẻ em, liên hệ bên mua, lại có các bên trung gian.
Phía sau hắn nhất định là một tổ chức buôn người quy mô không nhỏ.
"Chúng ta vẫn cứ tiếp tục tra đi." Hoàng Kỳ chần chờ nói, khiến những người khác trợn mắt nhìn, hắn cũng có chút bất đắc dĩ, cấp trên ra lệnh, nói chuyện này đã không cần bọn họ nhúng tay, giao cho tỉnh cục xử lý.
Nhưng tỉnh cục lại có thể phí bao nhiêu tâm tư, phải hao phí nhân lực vật lực đi xử lí một khối ác mủ này, hiện tại mà nói, xác suất quá nhỏ.
"Có thể tra được bao nhiêu, tìm thêm được bao nhiêu người trong phạm vi chúng ta thì càng tốt." Ngô Khắc kiên định nói, những người khác cũng là nghĩ như vậy, làm ít làm nhiều nhưng đây là trung thành và trách nhiệm của những người làm nghề cảnh sát như bọn họ.
Thời điểm Ngô Khắc dự định vượt khó tiến lên, gian khổ phấn đấu, tôn phật kia đột nhiên lại tìm tới anh ta. "Tôi giúp các anh đi vậy."
Nhìn đối phương dáng vẻ không chút nào khách khí, Ngô Khắc nhịn không được kéo khóe miệng, "Không cần, đây là công việc thuộc bổn phận chúng tôi. Việc này dù sao phiền phức, liên lụy nhiều sẽ không tốt."
Cẩm Vinh lại nói, "Nước ngoài không phải có cái gì, tiểu thuyết viết......"
Cô kẹt một chút, quá lâu không đọc đến liền, quên đi.
Hình Ngũ khó được bồi thêm một câu, "Holmes."
Cẩm Vinh cười híp mắt nói, "Đúng, chính là giống thám tử Sherlock Holmes, các người liền coi tôi là thám tử, giúp các anh nhìn xem thôi, sẽ không quấy rầy các anh, mà lại cũng không cần lo lắng an toàn của tôi, tôi có bảo tiêu cơ mà."
Cẩm Vinh lấy cùi chỏ thọc quân nhân –được thăng cấp- bảo tiêu- Hình Ngũ.
Hình Ngũ yên lặng nhẹ gật đầu.
Ngô Khắc có chút nhướng nhướng mày, người có bảo tiêu, tìm đến nơi thâm sơn cùng cốc địa phương bọn họ làm gì không biết. Ngô Khắc chưa nghe nói qua cái gì 'hôm' với 'sơ', nhưng những ngày qua đã đủ để cho anh ta tin tưởng năng lực đối phương, nhưng đối phương vì sao lại muốn giúp một cái cục công an nho nhỏ như bọn họ?
Cũng không biết là thuyết phục thành công, hay là bị nhiệt tình của Cẩm Vinh làm cho cảm động, Ngô Khắc miễn cưỡng đáp ứng để Cẩm Vinh hỗ trợ.
[lưu ý đây là truyện, lại thêm bối cảnh năm 80 hệ thống pháp luật lỏng lẻo, chứ ở hiện đại hiếm có công dân nào chạy đến cục công an đòi hỗ trợ là được đáp ứng đâu nhá]
Những ngày này, Cẩm Vinh cùng Hình Ngũ cũng một mực ở tại nhà khách cục công an, mặc dù điều kiện có chút chênh lệch, nhưng đã là an bài tốt nhất, về phần an toàn, Hình Ngũ tin tưởng có mình, tiểu thư tuyệt đối là an toàn, Cẩm Vinh lại là tin tưởng chính bản thân, khẳng định là an toàn.
Cho nên, hoàn toàn không sợ bất luận phiền phức nào.
Bản án mặc dù rất nhiều chỗ khó khăn, nhưng là có Cẩm Vinh trợ giúp, bọn họ vẫn tìm được không ít manh mối. Người của cục công an dần phát hiện ra thế lực phức tạp khổng lồ đằng sau những cuộc trao đổi buôn bán trẻ em phụ nữ này.
Mà để bọn họ kinh ngạc hơn chính là, chẳng biết tại sao, công việc cũng dị thường thuận lợi, tỉnh cục cũng không nhúng tay vào những thứ bọn họ đã tra được, thậm chí còn có thể cung cấp trợ giúp, tài nguyên, giải trừ không ít nỗi lo cho bọn họ.
Lừa bán trẻ em phụ nữ, hiện tại không được người chú ý, nhưng nếu phát hiện ra thế lực xã hội đen đứng sau thì sao, Cẩm Vinh hơi nheo mắt, ôm một rổ táo vừa gặm vừa nghĩ.
Muốn đào củ cải thì phải đào xới đất, một vu án buôn bán người lại dẫn đến một quần thể thế lực thượng tầng đã đen tựa vũng bùn, dính líu vô cùng rộng, có thể nói là từ khi thành lập chế độ mới đến giờ là chưa từng có, đủ để cho cả nước chấn kinh.
Mấy trăm vụ lừa bán phụ nữ trẻ em cũng chỉ là một góc của núi băng dười đáy biển u ám.
Đến khi một loạt chứng cứ chồng chất bày ra ngoài ánh sáng, cao tầng mới ý thức được mức độ nguy hiểm, nghiêm trọng uy hiếp đến uy tín của chính phủ trong lòng nhân dân của sự việc lần này.
Vô luận thế lực khổng lồ cỡ nào, đứng trước cơ quan tối cao của quốc gia cũng phải nhún nhường.
Mờ ám giữa chính phủ với thế lực trong tối từ trước đến nay vẫn tồn tại, nhưng đứng trước đe dọa lung lay đến vị trí của nhà nước, không thể không ra tay xử phạt.
Thủ lĩnh tổ chức tội ác chồng chất ra đền tội, báo chí đăng tải rầm rộ, mức độ trừng phạt càng cao thì mới có thể thỏa mãn dân tâm, nhân viên nhà nước gây mục ruỗng ung nhọt bộ máy cũng không thể tha thứ, theo nếp nghiêm khắc trừng phạt.
_____
"Lần này, phải cảm ơn hai người." Ngô Khắc chân tâm thật ý nói lời cảm tạ, trước đó bởi vì Cẩm Vinh Hình Ngũ thân phận không rõ, hắn ít nhiều tỏng lòng có hoài nghi, nhưng những ngày qua đến chính xác được bọn họ trợ giúp không ít, nhất là Cẩm Vinh, không có năng lực phá án của cô, bọn họ tuyệt sẽ không thuận lợi như vậy. Mà Hình Ngũ, cũng trong quá trình truy bắt tội phạm cứu mạng đồng nghiệp bọn họ.
"Không có việc gì, thuận tiện giúp đỡ mà thôi." Cẩm Vinh ý cười trên môi vẫn nhàn nhạt, "Lại nói đến, chuyên ngành tôi học trước kia cùng công an có chút quan hệ."
Cẩm Vinh hiện tại là nghiên cứu sinh tiến sĩ trẻ nhất đại học Hoa quốc- khoa chính trị và pháp luật, nếu lấy sự kiện lần này viết luận án, giáo sư hẳn là sẽ không để ý chuyện cô bỏ học đi ra ngoài chơi mấy năm đi.
Ngô Khắc cười nói, "Là vậy sao, kia nói không chừng về sau chúng ta có thể là đồng nghiệp."
"Ừ, nói không chừng đi." Cẩm Vinh nhún vai.
"Phương tiểu thư, có người tới tìm cô." Hoàng Kỳ xông tới có chút hốt hoảng nói.
Cẩm Vinh nhíu mày, đi ra ngoài, Ngô Khắc cũng đi theo ra nhìn xem là chuyện gì.
Chỉ thấy một chiếc xe Jeep nhìn điệu thấp nhưng vẫn rất phong cách đỗ ngoài cửa cục công an, một bí thư trẻ tuổi đi tới, nhìn Cẩm Vinh ôn hòa hữu lễ nói, "Phương tiểu thư, nghe nói ngài chuẩn bị đi, đây là Đào cục để ta đến đưa cho ngài."
Đào cục, chẳng lẽ là Đào cục trưởng? Ngô Khắc cùng Hoàng Kỳ giật mình.
Cẩm Vinh ngược lại là không để ý, nhẹ gật đầu, anh họ Đào gia Tam ca ca bên nhà mẫu thân, lớn hơn Cẩm Vinh mười tuổi, những năm qua cũng thường gặp mặt, cũng coi là quen biết.
Mà Hình Ngũ thì là tự động nhận lấy chìa khóa xe, thư ký kia tựa hồ cũng biết thân phận của hắn, biểu hiện ra tôn kính.
Ngô Khắc lần này cuối cùng cũng biết vì sao bên trên lại phối hợp như vậy, vô luận là đánh báo cáo hay là tra hồ sơ đều là một đường thông suốt, nguyên lai là có hào quang từ nhân vật tương đương thái tử gia chiếu cố.
Đại gia một tiếng phân phó, cái gì cũng có thể thuận lợi.
Ngô Khắc cũng oán giận, đối phương giấu giếm thân phận là chuyện bình thường, dù sao chỉ là bèo nước gặp nhau, không cần nói nhiều như vậy. Đối phương lại nguyện ý kiên trì giúp bọn họ nhiều như vậy, so với quan tam đại trong truyền thuyết đã rất làm cho người khác bất khả tư nghị.
Mà thư ký lúc gặp được Cẩm Vinh cũng bất ngoài, đại án chấn kinh cả nước thế mà lại bị một cô nương trẻ như vậy phá giải, không hổ con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.
Có xe di chuyển, Cẩm Vinh không có ý định tiếp tục dừng lại, cô dừng ở huyện thành này đã quá lâu, cũng nên đi, đương nhiên về phần trong nhà hối thúc cô trở về, Cẩm Vinh mắt điếc tai ngơ.
Cùng Ngô Khắc bọn họ cáo biệt, Cẩm Vinh vui vẻ rời khỏi Đồng huyện.
Phí đi một đoạn thời gian tâm lực đi suy đoán tình tiết vụ án, Cẩm Vinh hôm nay mới chính thức được nghỉ ngơi, cũng có chút mệt mỏi, cho nên lên đường, cô liền ở phía sau xe lấy áo khoác che người, mũ tiếp tục che khuất mặt, ngủ thiếp đi.
Thẳng đến khi xe bỗng nhiên ngừng lại, Cẩm Vinh rất nhanh liền tỉnh giấc, "Xảy ra chuyện gì?"
Hình Ngũ vẫn như cũ lời ít mà ý nhiều, "Có người chặn xe của chúng ta."