[editor lảm nhảm]
Gần đây nhiều người nói mình edit còn bị lạm cv. Cho nên sẽ check lại kĩ càng cẩn thận hơn. Mình cũng sẽ lưu ý khi up chương mới trong thời gian tới.
Đương nhiên trên điều kiện là mình đủ rảnh.
Mình không ngại bị chê vì cái gì mình làm ra sao như nào mình biết, mình sẵn sàng thừa nhận. Mấy cậu thấy mình edit còn sai sót chỗ nào hay có góp ý gì thì comment lại cho mình.
Vào truyện nào!
Chương 95 – (5)
Chỉ là ngăn chặn? Đây rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, bên ngoài xe là hai ba mươi tên lưu manh hung ác, cầm trong tay khảm đao mã tấu, vây quanh xe jeep.
Ở trong xe Cẩm Vinh không chút do dự nói, "Chạy qua đi."
Hình Ngũ mày nhăn lại, "Không được, săm lốp bị găm đinh."
Mặc kệ là Cẩm Vinh, hay là Hình Ngũ đều có thể cảm nhận được sát ý rõ ràng trên người đối phương, đến nỗi vì chuyện gì, Cẩm Vinh không cần đoán cũng có thể nghĩ đến, đơn giản là cá lọt lưới tiến đến trả thù thôi.
Giữa vùng hoang vu, giết người cũng sẽ không có ai phát hiện.
Đối phương hai ba mươi người, hiển nhiên không chút sợ hãi, vây quanh có lẽ là muốn nhìn thấy người trong xe kinh hoảng thất thố, trước khi chết quỳ gối xin tha.
Cẩm Vinh khóe môi hơi cong lên, mang theo ý cười lạnh lùng, nói với Hình Ngũ nói, "Đem cặp da lại đây."
Hình Ngũ nghe lời mà đem cặp ra từ đầu hành trình không rời khỏi người lúc nào qua, Cẩm Vinh giải khóa mở ra, lộ ra ba khẩu súng ngắn, còn có hai hộp đạn.
Thuần thục nạp đạn kéo chốt an toàn, Cẩm Vinh kéo cửa xe, không kịp nhìn động tác đã nghe thấy tiếng.
"Phanh, phanh, phanh......"
Cùng với tiếng súng vang dội tận trời, vỏ đạn không ngừng rơi trên mặt đất, Hình Ngũ cũng lấy súng xuống xe, làm quân nhân chân chính trên chiến trường trải qua giết chóc, hắn đối với nổ súng càng là không chút do dự.
Cẩm Vinh móc ra khăn tay trong túi, lau lau dấu vết thuốc súng tàn lưu trên tay, đôi mắt một mảnh bình tĩnh.
Vùng hoang vu, đích xác thích hợp giết người.
Giải quyết xong chướng ngại vật, Cẩm Vinh cùng Hình Ngũ cũng không thể lên đường, săm lốp hỏng rồi, cô để Hình Ngũ dùng di động vệ tinh liên hệ với Đào cục, làm cho bọn họ lại đây xe tải, thuận tiện lại đưa chiếc xe tới.
Điện thoại vệ tinh có sẵn trong xe Đào cục trưởng đưa tới,bên trong trang bị còn rất đầy đủ hết.
Chờ Hình Ngũ liên hệ xong quay lại, liền thấy Cẩm Vinh dựa vào xe jeep, móc ra một bao thuốc.
Hình Ngũ trừu trừu khóe miệng, "Lão gia tử nói không cho tiểu thư hút thuốc."
Cẩm Vinh đương nhiên đáp, "Lão gia tử lại không ở đây, anh coi như không phát hiện đi."
[các bé ngoan dưới 18 đừng hút thuốc, đừng vì thấy các bạn hút nên mình cũng hút, đừng vì tò mò mà hút, hút thuốc chưa bao giờ là ngầu, là hay ho]
Dù sao lão gia tử cũng biết Phương Cẩm Vinh chưa bao giờ thuần lương ngoan ngoãn.
Phương lão gia tử, những người khác gọi là thủ trưởng, đích xác biết cháu gái Phương Cẩm Vinh lão yêu thích nhất không phải loại người dễ bắt nạt, chỉ là cũng không nghĩ tới đi ra ngoài không bao lâu, liền nháo ra động tĩnh lớn như vậy.
Phương lão gia tử cân nhắc một chút, Phương gia trước kia cũng không xuất hiện nhân vật yêu nghiệt như cháu gái lão, cho nên phải nói là Phương gia cùng Đào gia chính là kết hợp hoàn mỹ nhất, thành công "sản xuất" tiểu bối xuất sắc nhất sao?
Cũng không trách Phương lão gia tử nghĩ như thế, lại yêu thích đứa cháu đứng hàng vừa không phải cao nhất, cũng không phải nhỏ nhất này. Không chỉ có bởi vì Cẩm Vinh xuất sắc hơn xa bạn bè cùng lứa tuổi, mà càng ở chỗ nàng tuổi còn trẻ, đã hiểu thu liễm, xem sơn không phải sơn, xem thủy không phải thủy, còn sẽ không ủy khuất chính mình.
Thời điểm Cẩm Vinh nói muốn đi ra ngoài một chút, lão cũng là thái độ cam chịu, tin tưởng cháu gái vô luận đi nơi nào đều có năng lực chiếu cố tốt bản thân.
Chỉ là lão đánh giá sai năng lực gây chuyện của Cẩm Vinh, càng không nghĩ tới cháu gái kéo thù hận, bị người vây chặn dồn vào đường chết như vậy.
"Tra, tra kĩ càng cho ta." Tính mạng cháu gái bảo bối của lão ai cũng có thể tùy tiện muốn sao?
Đào cục liền biết gọi điện thoại nói chuyện cho Phương lão gia tử này, kết quả hắn cũng đoán trước được, hắn trong lòng cũng tức giận, xe là hắn đưa cho Cẩm Vinh, đi ngoại tỉnh không bao lâu đã bi vây chặn, nói rõ bên người hắn có nội gián.
Cẩm Vinh đại tiểu thư nếu xảy ra chuyện, đừng nói cô cô không tha cho hắn, liền Đào gia trưởng bối cũng sẽ không bỏ qua hắn.
Xem ra lần này còn liên lụy đến các thế lực khác, bức cho người nào đó động tâm tư không nên động.
Đào cục làm việc rất năng suất, nghiêm túc tra xét kẻ đứng sau mọi chuyện là ai thì Cẩm Vinh lại chỉ coi như việc nhỏ, Đào – anh họ đã cho người đổi săm lốp kiểm tra lại một lần, Cẩm Vinh lại muốn tiếp tục hành trình.
Ai biết trong nhà gọi điện thoại tới, dưới ánh mắt vui mừng của Đào cục trưởng, Cẩm Vinh đành phải tiếp điện thoại.
Điện thoại bên kia vang lên thanh âm quen thuộc trầm thấp có từ tính,
"Em động thương." (thương = súng)
Cẩm Vinh hơi hơi híp híp mắt, "Đại ca yên tâm, là phòng vệ chính đáng."
Phương gia thiên chi kiêu nữ, sẽ cũng không phải là một tên ăn chơi trác táng bá đạo thông thường, Phương gia đồng ý cho Cẩm Vinh cùng Hình Ngũ ra ngoài, cũng là do tin tưởng bản lĩnh của Cẩm Vinh.
Người bên kia điện thoại, cũng chính là Phương Lệ bất đắc dĩ cười nói, "Em nháo động tĩnh cũng không nhỏ đâu."
Phương Lệ, trưởng tôn đại phòng Phương gia, cháu đích tôn, người thừa kế Phương gia, được lão gia tử sủng ái chỉ sau Phương Cẩm Vinh.
Đối với cô em họ này, Phương Lệ vừa tán thưởng lại vừa đau đầu, con người Cẩm Vinh tìm không thấy bất luận cái nhược điểm gì, nhưng tính tình lại vô cùng tùy ý tùy hứng. Lão gia tử lại là vô cùng bao che cháu gái. Lần này Cẩm Vinh không vận dụng tài nguyên cùng nhân mạch Phương gia, nhưng chỉ là vài thứ kia nàng tra được liền đủ để khiến cho đại chúng chấn động.
Cẩm Vinh cười nhạo một tiếng, "Việc này không phải cũng giúp anh sao? Có thể từ việc lần này kiếm chác đến bao nhiêu ích lợi, liền xem chính đại ca đi."
Đại ca bình thường nhìn hiền lành nhưng bản chất chính là một tên hồ ly, khôn khéo hết phần người khác, bằng không cũng sẽ không nhanh như vậy được lão gia tử và Phương gia xác nhận thân phận người thừa kế.
Phương Lệ cứng họng, thật đúng là trắng trợn, nhưng mà Phương Cẩm Vinh cũng có bao giờ cố kị cái gì đâu.
Hắn không biết đến tột cùng là cái dạng gì mới có thể đả động đến cô em gái này.
"Nói xong rồi chứ, em tắt máy." Cẩm Vinh không chút do dự cúp điện thoại.
Phương Lệ: "..."
Bất đắc dĩ tắt điện thoại, nhìn ông nội ngồi đối diện , Phương Lệ nhún vai, "Nó tắt máy trước."
Nguyên bản còn chờ cháu gái chủ động nhắc tới ông nội, Phương lão gia tử hiển nhiên bị đả kích rồi.
"Ăn nói đàng hoàng, gọi em gái, nó cái gì mà nó."
Phương Lệ nén cười, vẻ mặt đứng đắn mặt không đổi sắc hỏi: "Ông nội, cháu gọi lại cho em gái nhé?"
Phương lão thủ trưởng tâm mệt mà xua xua tay, cháu gái vừa ra ngoài liền như diều thả bay, tóm cũng không trở lại.
"Vẫn là nói chính sự trước đi."
Phương Lệ khôi phục bộ dáng khôn khéo, "Quan viên bên Hán tỉnh điều động......"
Mà Đồng huyện bên này, Cẩm Vinh kết thúc điện thoại, liền muốn đi lên xe, Đào cục không yên tâm hỏi thêm một câu, "Lão gia tử biết đã biết em lại muốn đi chỗ khác chưa?"
Rốt cuộc kẻ phạm tội còn chưa hoàn toàn rõ ràng, ai biết có thể tiếp tục nguy hiểm hay không.
Cẩm Vinh mặt không đổi sắc đáp, "Em đã nói với bọn họ rồi."
Nghe vậy Đào cục liền buông tâm, nhìn Cẩm Vinh cùng Hình Ngũ lên xe đi thẳng.
Chờ đến lúc quay đầu lại, Phương gia bên kia lại gọi điện thoại tới tìm Cẩm Vinh khi, Đào cục trưởng: "..."
Mà hành trình lần này của Cẩm Vinh cùng Hình Ngũ một đường cũng không gặp sự kiện cùng loại nữa, xem ra Phương gia cùng Đào cục bên kia giải quyết không tồi, Cẩm Vinh an toàn thì ngược lại một đám quan viên sôi nổi xuống đài.
Đến nỗi quá trình, chia cắt ích lợi, đấu đá chính trị.
Cẩm Vinh đã sớm thể hiện rõ, sẽ không tham dự đến chính trị, về sau làm chuyện gì, hoàn toàn phải nhìn hứng thú cá nhân.
Ba tháng sau, Cẩm Vinh nhìn một vùng rừng núi rậm rạp trước mặt, lật lật bản đồ trong tay, hứng thú bừng bừng nói: "Đây là nơi xảy ra những chuyện kì quặc cổ quái trong lời bọn họ?"
Hình Ngũ như cũ trầm mặc, bởi vì hắn cũng không biết nên nói cái gì, chỉ biết lúc tiểu thư có hứng thú, tuyệt đối đừng đến quấy rầy.
Giống như lần đi tìm hiểu làng nghề thủ công, cũng giống như lần đi phá án.
"Vẫn là đi tìm một chỗ trú trước, dù sao chúng ta có nhiều thời gian." Cẩm Vinh cười tủm tỉm gấp lại nản đồ, bỏ vào trong túi. Lôi kéo Hình Ngũ đi tìm thôn trấn gần đó.
Hỏi thăm mấy người qua đường xong, bọn họ mới biết được, thôn gần dãy núi nhất là thôn Nguyệt Nha, gọi là Nguyệt Nha vì người dân sinh sống xung quanh một hồ nước hình dạng giống như mặt trăng khuyết.
"Hồ Trăng Khuyết đặt ở cổ đại chính là bảo địa phong thuỷ cực tốt, thích hợp an táng......"
Lão già, trong miệng ngậm thuốc lá nói với mấy cái người trẻ tuổi bên cạnh.
Mấy người trẻ tuổi nhìn như là tới thám hiểm, nhưng lại không giống, đồ vật trên người có chút kì lạ.
"An táng? Kia nói không chừng phía dưới có mộ chôn tập thể." Một thanh niên trong đó nói.
"Có mộ, hẳn sẽ có quỷ ám đi." Một người trẻ tuổi khác nuốt nuốt nước miếng, có chút sợ hãi nói.
Lão nhân còn đang nói chuyện thì dừng lại liếc mắt một cái, người trẻ tuổi liền câm bặt, hắn cũng chỉ nói mồm, ai biết là như thế nào.
Cẩm Vinh nhìn cách đám người cách đó không xa, cầm kính viễn vọng quan sát, cũng không biết đang xem cái gì, nói cái gì.
Ngó sang đại thẩm đứng bên cạnh hỏi, "Bọn họ là ai vậy?"
So với những người lai lịch không rõ kia, Cẩm Vinh cùng Hình Ngũ cho bọn họ cảm giác của sinh viên trẻ, gần gũi đơn thuần hơn, thực mau phải lấy được chút tín nhiệm của người trong thôn, lúc trước đi tìm hiểu làng nghề thủ công, Cẩm Vinh thường xuyên cùng thôn dân giao tiếp, lần này cũng là cưỡi xe đi đường mòn (quen việc, quen tay).
"Bọn họ hả, là tới tìm đồ." Đại thẩm cười nói, còn đổ trà lạnh cho Cẩm Vinh cùng Hình Ngũ, nhỏ giọng nói chuyện, "Cũng bắt đầu từ hai năm trước, bên ngoài đổi mới, liền có một ít người chạy tới chỗ chúng ta tìm đồ cổ, chén đĩa cốc bát tổ tiên truyền xuống đều mua lại với giá cao."
Cẩm Vinh bưng bát trà, nghiêng nghiêng đầu nói, "Các dì đều bán sao?"
Đại thẩm đắc ý nói, "Sao có thể, mấy người trong thôn thuê xe kéo để thôn trưởng đưa qua thành cửa hàng xem qua, đồ thừa cửa hàng đồ cổ không cần mới bán cho bọn họ."
Những kẻ muốn thu thập đồ cổ lợi dụng thôn dân, cũng không trách thôn dân đem bọn họ trở thành đồ ngu coi tiền như rác.
Đem người khác thành kẻ ngốc, cuối cùng kẻ ngốc vẫn là chính mình.
Đại thẩm lại nói: "Lão già đeo kính râm kia kìa, lão thường xuyên lại đây đào đồ vật, so với những kẻ khác không thèm nhìn liền mua, hắn còn sẽ chọn lựa, còn cùng chúng ta trả giá."
Cẩm Vinh cùng Hình Ngũ liền ở tạm tại thôn Nguyệt Nha Thôn ít hôm, ban ngày vẫn ở cùng đại thẩm bán nước chè, nhà đại thẩm không nhiều người, lại có một gian nhà không người ở, Hình Ngũ vừa giao tiền thuê, đại thẩm liền cười đến không khép miệng được mà nhận lấy.
Nghe nói mấy người kia cũng ở lại thôn, thôn dân ở đay còn rất mở mang, không bài ngoại, chỉ cần không gây hại cho thôn Nguyệt Nha, ở thêm vài ngày thôn dân còn có thể kiếm thêm tiền.
Đám người thu mua đồ cổ cũng nghe nói, trong thôn xuất hiện một đôi nam nữ. (không thể gọi là khảo cổ vì khảo cổ là công việc của nhân viên nhà nước, đồ khai quật được đều là tư liệu nghiên cứu của quốc gia, những người kia chỉ đơn thuần thu mua kiếm lời)
"Chẳng lẽ mục đích của bọn họ cũng giống chúng ta?"
Viên lão, lão già đeo kính râm trong lời đại thẩm bán chè, thả một ngụm khói, "Nhìn không giống."
Thanh niên mặc áo khoác màu xanh đậm, Âu Dương Phục, nhíu nhíu mày, "Không giống người làm nghề này, chỉ là nam nhân kia không bình thường, trên tay chỉ sợ từng dính máu, nhưng lại không giống xã hội đen."
Những người khác cả kinh, chỉ nghe Âu Dương Phục nói tiếp, "Chúng ta tốt nhất không cần cùng bọn họ tiếp xúc quá nhiều, nước giếng không phạm nước sông."
Chương 96 – (6)
Bởi vì lời Âu Dương Phục, đoàn người buổi tối cũng không thể ngủ ngon giấc, ngày hôm sau tỉnh lại, dưới mắt đều là quầng thâm, Viên lão lấy cái tẩu thuốc gõ gõ, "Người trẻ tuổi, chính là nóng nảy."
Mấy ngày sau, bọn họ cũng ở trong thôn gặp phải Cẩm Vinh cùng Hình Ngũ, đối phương còn thân thiện chào hỏi bọn họ, đương nhiên người này là Cẩm Vinh, mà không phải Hình Ngũ phía sau nàng người đầy lãnh ý.
Thấy trong hai người, cô gái trẻ tuổi mới là người có tiếng nói, cô gái kia nói mình ra ngoài du sơn ngoạn thủy, bộ dáng cũng giống khách du lịch bình thường, mọi người tâm tàng bí mật cũng thoáng nhẹ nhàng thở ra, có thể là bọn họ nghĩ nhiều.
Nhưng mà thời gian gấp gáp cũng không để cho bọn họ nghĩ nhiều nữa, đám người Viên lão cùng Âu Dương Phục đã bắt đầu chuẩn bị hạ mộ.
Cẩm Vinh như cũ thảnh thơi thảnh thơi, ngẫu nhiên cùng người trong thôn tán gẫu, Hình Ngũ cũng không hiểu tiểu thư nhà hắn rốt cuộc muốn làm cái gì.
Đến nỗi đoàn người kia, Hình Ngũ vì an nguy của tiểu thư cũng âm thầm chú ý qua, đám người kia không giống như người bình thường, sợ là kỳ nhân dị sĩ dân gian. Loại người này ở quá khứ phong ba mai danh ẩn tích một thời gian, nhưng tuyệt đối không tự nhiên mà thất truyền, ngay cả Phương gia đều biết vài vị đại năng giới huyền học, khi rảnh rỗi có liên hệ.
Cho nên Cẩm Vinh cùng Hình Ngũ đối với loại người này cũng không xa lạ.
Trong dự kiến, đám người rời khỏi sơn thôn, cũng không biết là đi đâu.
Mà Hình Ngũ ngủ một giấc, tỉnh lại, phát hiện mình nằm trong một địa phương đen nhánh ướt át, không thấy mặt trời. Bên cạnh chính là tiểu thư, tay cầm đèn pin, cười tủm tỉm quay sang nhìn hắn, "Tỉnh rồi hả."
Hình Ngũ: "......" Hắn liền biết tiểu thư không thể nào là đơn giản du sơn ngoạn thủy một chuyến.
Nguyên lai là coi trọng đám trộm mộ kia.
Chỉ là hành động lần này quá nguy hiểm, lại không cùng lão gia tử nói một tiếng, Hình Ngũ nhíu nhíu mày.
Cẩm Vinh tiếp tục nhàn nhàn nói, "Tôi biết anh nhất định sẽ ngăn cản, cho nên đỡ để anh chịu trách nhiệm oan, tôi mới đánh ngất anh trực tiếp mang vào."
Đây đúng là phương pháp đơn giản nhất.
Hình Ngũ đành phải nghe theo tiểu thư tiếp tục di chuyển trong mộ đạo, đến nỗi vào bằng cách nào, tiểu thư nói nhìn trộm đám người kia đi xuống.
Cẩm Vinh cười tủm tỉm nói, "Chúng ta chỉ là vô tình đi theo phía sau, lại không động thủ đào mộ, đương nhiên là hợp pháp."
Có lẽ là đường phía trước đã có người mở sẵn, mộ thất nghe đồn hung hiểm, nhưng Cẩm Vinh cùng Hình Ngũ đi một đường cũng hết sức thông thuận. Mà Viên lão cùng Âu Dương Phục đi đằng trước bọn họ liền không may mắn như vậy.
"Mộ này cũng quá hung hiểm rồi, rốt cuộc là nhân vật nào được hạ tang ở đây?" Trần Nặc che miệng vết thương, sắc mặt tái nhợt nói.
Âu Dương Phục sắc mặt cũng đen kịt, "Chúng ta chỉ sợ là mắc mưu người khác."
Âu Dương Phục tổ tiên đã làm nghề trộm mộ, cũng coi như gia học thâm hậu, nhưng chọn khu mộ lần này, xác thật là có nguyên do khác.
Nguyên bản lấy bản lĩnh Âu Dương Phục, về huyền học (phong thủy) lẫn thần học (ma quỷ), cho dù ứng phó mộ chon tập thể cũng là dư dả, ai biết sẽ đụng phải hung hiểm như vậy.
Một đường đi không đụng tới đồ vật gì cổ quái, nhưng ám khí, ám nỏ, bẫy rập được bố trí ở khắp các hành lang nhỏ hẹp, cửu tử nhất sinh, đoàn người bọn họ cũng bởi vậy mà mất vài người, sinh tử chưa biết.
Luận cơ quan, mộ thất lần này là kì quái phức tạp nhất.
Âu Dương Phục áp xuống dao động trong lòng, lại hỏi, "Lão Viên, xác định được là mộ thời kì nào chưa?"
Viên lão từ vừa tiến vào, đã bắt đầu nghiên cứu thổ chất (đất xây mộ) cùng cấu tạo, xác định triều đại, đáng tiếc còn chưa gặp được đồ vật có thể chứng minh thân phận chủ nhân mộ thất. Lão nhìn quanh một lần, do dự nói: "Hẳn là trong năm Kiến An."
Năm Kiến An? Âu Dương Phục suy nghĩ một chút, sẽ là mộ của đại nhân vật nào đây? Hắn sẽ không ngu ngốc cho rằng này đây chỉ là nơi an nghỉ của một vị quý tộc quốc thích nào đó, có thể bố trí cơ quan tinh xảo lại kín đáo như thế, sẽ là dạng người đơn giản sao?
Viên lão, Âu Dương Phục cẩn thận suy nghĩ cũng nghĩ mãi không ra, nhưng Cẩm Vinh lại đoán được tám chín phần.
So sánh với đám Viên lão chỉ biết trộm mộ, Cẩm Vinh lại nhìn ra cơ quan bố trí mộ dùng chính là dùng phương pháp bài binh bố trận, chủ nhân mộ địa hẳn là người trong quân đội cổ đại, hơn nữa thiện binh pháp mưu lược.
Lấy hiểu biết của Cẩm Vinh với lịch sử hẳn cũng không khó đoán được thân phận người này, nhưng cô không muốn suy nghĩ, chỉ đến tham quan chơi mà thôi, chủ nhân mộ thất là ai thì có cái quan hệ gì.
Biết nguyên lý cấu tạo khu mộ, hơn nữa Cẩm Vinh đối với bài binh bố trận cũng rất có hiểu biết, Cẩm Vinh cùng Hình Ngũ tiến trình cũng càng thêm nhanh.
Nguyên lai thăm mộ lại đơn giản như vậy, Cẩm Vinh hơi hơi híp híp mắt thầm nghĩ.
Đến lúc gặp được đám người trộm mộ dáng vẻ chật vật bất kham, Cẩm Vinh cũng không chút nào ngoài ý muốn, vẫn giống như khi còn ở trong thôn mà thân thiện chào hỏi, "Hi~ chúng ta lại gặp mặt."
Trong lúc hoảng hốt, đám Âu Dương Phục còn tưởng rằng bọn họ hiện tại không phải ở trong mộ thất hung hiểm đáng sợ, mà là thôn Nguyệt Nha non xanh nước biếc.
Nhưng tỉnh táo lại, ở trong huyệt mộ gặp được đôi nam nữ bọn họ ban đầu cho rằng vô hại vô can, bất chợt làm tâm đề phòng của bọn họ lại dâng lên, run sợ.
Âu Dương Phục sắc mặt trầm xuống, "Các người cũng là......"
Cẩm Vinh cười tủm tỉm mà đánh gãy lời hắn, "Không phải, chúng ta là tới du lịch." Chỉ là cơ chút tò mò với những đồ vật hiếm lạ cổ quái.
Trần Nặc nhịn không được chen vào, "Ai đi du lịch lại đi vào trong cổ mộ, rõ ràng là muốn ngư ông đắc lợi, nẫng tay trên những thứ chúng ta liều mạng mới lấy được."
Thấy hắn nói năng lỗ mãng, Hình Ngũ trực tiếp đứng dậy, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm hắn, ẩn ẩn có khí thế.
Trần Nặc không khỏi rụt đầu, hắn lại quên, đối phương còn có một tôn sát thần như vậy.
Âu Dương Phục cảm nhận được sát khí trên người Hình Ngũ, trong lòng căng thẳng, hắn ở trạng thái thân thể tốt nhất cũng chưa chắc có thể đánh thắng đối phương, huống chi là ở tình huống hiện tại.
Viên lão cũng là nghĩ như vậy.
"Hình Ngũ, đừng dọa bọn họ." Cẩm Vinh duỗi tay chụp chụp bả vai Hình Ngũ, quan trọng nhất là hắn đứng chắn tầm mắt cô.
Hình Ngũ trầm mặc lui ra sau Cẩm Vinh.
Cẩm Vinh cười tủm tỉm, nhìn đám người đối diện trên mặt là bi phẫn và chịu đựng kèm nén, như cá trên thớt mặc người làm thịt, nói: "Tôi chỉ là tình cờ nhìn thấy đường mấy người mở trên cổng mộ, nếu không phải có các người, tôi cũng không thể nào đảm bảo tiến vào mộ thất mà không phá hư bài trí đúng không? Chưa nói trộm mộ chính là trái pháp luật nha."
Đám người Âu Dương Phục ở trong lòng thầm mắng một tiếng dối trá.
Nhìn biểu cảm bọn họ, Cẩm Vinh có thể đoán được bọn họ trong lòng nghĩ gì, nhưng cũng không để bụng, lại nói: "Các anh làm chuyện các anh, mặc kệ tôi, tôi cũng chỉ là nhìn xem."
Mặc kệ lời Cẩm Vinh là thật hay là giả, Âu Dương Phục biết chỉ có thể tiếp tục đi, cho dù là vì tính mạng bọn họ hay là vì gì khác, hiện tại cơ quan trong mộ thất đã được khởi động, đường trở về cũng đã sớm thay đổi, còn không bằng đi tiếp rồi nghĩ cách đi ra ngoài.
"Kia...... Chúng ta đi thôi." Âu Dương Phục nói.
Cẩm Vinh hơi hơi mỉm cười, gật gật đầu.
Kỳ thật bọn họ đi đến nơi này, đã cách chủ mộ thất rất gần, mà đồng dạng, cơ quan cũng ngày càng hung hiểm, không phải ám nỏ lưu sa đơn thuần như trước mà biến thành khí độc.
Tường đá bỗng nhiên hiện ra mấy cái lỗ nhỏ.
Vừa thấy dị trạng, Âu Dương Phục lập tức gấp giọng nói, "Mau che miệng."
Trần Nặc cùng Viên lão nhanh chóng lấy vải bố cột lại, che kín miệng mũi. Âu Dương Phục lại nghĩ tới Cẩm Vinh cùng Hình Ngũ, tuy rằng hắn tự nhận hiện tại là nửa bị uy hiếp, nhưng cũng không nghĩ tới dồn đối phương vào chỗ chết, cho nên vẫn là quay đầu lại xem đối phương có che miệng hay không.
Nhưng mà nhìn thấy hai người kia đã đeo mặt nạ phòng độc chuyên dụng lên, lời nói chính là kẹt trong cổ họng.
Âu Dương Phục: "..." lòng hảo tâm của hắn vẫn là nên dùng vào chỗ khác đi.
Trần Nặc thấy được mặt nạ phòng độc trên mặt Cẩm Vinh cùng Hình Ngũ, càng là thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cùng là trộm mộ, vì sao đối phương trang bị so với bọn hắn cao cấp như vậy.
Viên lão kéo hắn lại, có thể chuẩn bị mặt nạ phòng độc, khẳng định không phải trộm mộ bình thường.
Âu Dương Phục có chút mệt tâm nói: "Chúng ta đi thôi."
Mấy người bình yên vô sự đi qua chướng khí, rốt cuộc tới gần chủ mộ, bài trí bắt đầu xuất hiện bích hoạ biểu hiện cho thân phận chủ nhân mộ thất, bức họa đầu tiên vẫn là hình ảnh chiến trường thiên quân vạn mã, sa trường hồng kỳ, quân giới cổ đại, không khí nghiêm túc hào hùng.
"Xem ra là là một trong năm đại tướng quân thời Kiến An, để ta ngẫm lại những tướng lãnh nổi danh khi đó ......" Viên lão cúi đầu suy tư.
Cẩm Vinh đi đến trước bích hoạ khoanh tay nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên nói, "Văn minh các nước phương Tây đề cao tư hữu tài sản, cho dù là văn vật thì kẻ trước hết phát hiện ra, theo lý là có thể chiếm hữu văn vật, cho nên những kẻ "trộm mộ" ở Phương Tây vẫn được coi là các nhà "thám hiểm"."
*Văn vật là khái niệm chỉ những công trình hiện vật có giá trị nghệ thuật và lịch sử; cũng chỉ những sự vật hữu hình hoặc vô hình có tính dân tộc và tính lịch sử.
Nói rồi còn rất có hứng thú mà nhìn Âu Dương Phục cùng Trần Nặc một cái.
Nhìn đến bọn họ có chút chột dạ, cái nghề này vẫn là không tiện nói ra với người khác, bọn họ cho dù chưa từng khoe khoang mình là nhà thám hiểm, nhưng vẫn có cảm giác ngại ngùng, còn có cảm giác bị học thức của đối phương nghiền áp một phen.
Cẩm Vinh tựa hồ cũng chỉ là thuận miệng trêu chọc một câu, lại tiếp tục nói, "...các viện bảo tàng nổi tiếng thế giới, như bảo tàng quốc gia ở Anh, hay bảo tàng Lourve ở Pháp, phần lớn đồ vật được trưng bài hiện tại cũng là do các nhà thám hiểm phát hiện."
"Nhưng cũng không thể đem nước chúng ta với bọn họ đánh đồng, văn hóa khác biệt, quan niệm về sinh tử cũng khác biệt, chủ nhân mộ thất này sinh thời là thống soái tam quân, thiện bài binh bố trận, bày ra cơ quan cao minh bậc bảo vệ mộ thất này cũng không kì quái..."
Âu Dương Phục cùng Trần Nặc càng nghe, đầu càng cúi thấp xuống.
Viên lão bỗng nhiên kích động nói, "Ta biết đây là mộ thất của ai, Quan Viễn Hầu Phó Ngọc."
Âu Dương Phục cùng Trần Nặc đột nhiên cảm thấy may mắn, Viên lão dời đề tài, bằng không lại bị Cẩm Vinh nói tiếp, bọn họ cũng bị đả kích không xong.
"Quan Viễn Hầu Phó Ngọc?" Âu Dương Phục kinh ngạc, hắn là thật sự kinh ngạc, nơi an táng của Quan Viễn Hầu rất hiếm sách sử ghi lại, không rõ tung tích, không nghĩ tới bọn họ đánh bậy đánh bạ cư nhiên gặp phải.
Nếu có thể sống sót đi ra ngoài, lần này thực sự là nhất chiến thành danh.
* Tác giả có lời muốn nói:
Nữ chủ: Ta vĩnh viễn là hợp pháp
Bởi vì bận về việc ôn tập đổi mới thời gian không chừng thực xin lỗi tiểu thiên sứ moah moah
[Các cậu có nhớ Phó Ngọc là ai không =)))]
Chương 97 – (7)
Quan Viễn Hầu Phó Ngọc xuất thân thấp hèn, năm Kiến An thứ mười hai thi đậu võ Thám Hoa, liền bị phái đến biên cương đóng giữ quân đội, ba mươi năm ở trấn thủ biên giới đều là bách chiến bách thắng, không gì địch nổi. Quan Viễn Hầu sau khi chết được ban phong hào là Trấn Quốc tướng quân, truy phong làm tông thân hoàng thất.
Âu Dương Phục hồi ức một chút sinh thời của chủ mộ, cũng khó trách mộ thất có nhiều cơ quan thiên kỳ bách quái, kín đáo nghiêm cẩn như vậy.
Trần Nặc lại là nghĩ, "Nếu là Quan Viễn Hầu vậy vật bồi táng hẳn là rất nhiều đi." (vật bồi táng là những đồ vật chôn cùng người chết, thường có giá trị cao)
Âu Dương Phục, Viên lão theo bản năng nhìn về phía Cẩm Vinh cùng bảo tiêu Hình Ngũ cũng đang thảnh thơi đứng trong mộ thất.
Cẩm Vinh cười tủm tỉm nói, "Mấy người đừng nhìn tôi, tôi đã nói rồi, chuyện của các người tôi mặc kệ."
Đích xác là sau khi hai người này tiến vào, cái gì cũng không chạm, chỉ dạo qua một vòng, tùy tiện quan sát, Âu Dương Phục tâm sinh nghi hoặc, chẳng lẽ bọn họ thật sự chỉ tới du lịch?
Kiến An là là triều đại tương đối hưng thịnh đời Trần, công thần đại tướng quân, vật bồi táng theo Quan Viễn Hầu tự nhiên không ít, cũng không thiếu vật phẩm trân quý.
Trong khi đám người Âu Dương Phục ở bên kia dò xét, Cẩm Vinh cũng chú ý một bức họa được treo trên vách tường phía sau quan tài, nhìn có chút quen mắt.
Đây không phải bộ dạng của chính cô một đời kia sao?
Cẩm Vinh khóe miệng hơi giật giật, đến nỗi chủ nhân mộ thất Quan Viễn Hầu Phó Ngọc, cô vẫn không nhớ được là ai. Chỉ có ấn tượng mơ hồ, một đời kia bản thân trôi qua cũng không tệ lắm, vận khí tương đối tốt.
"Đây là tranh do đại gia Dương Tử Tự đích thân họa nên." Trần Nặc cũng nhìn thấy bức họa, kích động nói.
Dương Tử Tự thiên cổ đệ nhất họa gia, tác phẩm lưu truyền đến đời này, mười không còn một. Không nghĩ tới có thể ở mộ thất của Quan Viễn Hầu gặp được, chỉ một bức họa này, có thể nói bọn họ chuyến này vận may không tệ.
Trần Nặc vội vàng đi qua, muốn đem bức họa gỡ xuống, Cẩm Vinh cũng không ngăn hắn, chỉ là một bức họa, cùng Cẩm Vinh hiện tại cũng không giống nhau.
Kết quả Trần Nặc vừa mới đụng vào một góc cuộn tranh, mộ thất liền kịch liệt chấn động, đất đá vỡ vụn từ trên trần rơi xuống, như là chuẩn bị đổ sập.
Không xong, là cơ quan cuối cùng, Âu Dương Phục không còn thời gian mắng Trần Nặc ngu ngốc, kéo Viên lão chạy về phía bên ngoài. Mộ thất lại giống như hóa thành cát lún, càng đi càng không thấy đường ra đi xuống, toàn bộ mộ thất như bị phong ấn.
Chờ đến khi Âu Dương Phục, Viên lão cùng Trần Nặc cửu tử nhất sinh trốn thoát, một lần nữa nhìn thấy bên ngoài, Hình Ngũ che chở Cẩm Vinh đã sớm ra ngoài trước bọn họ.
Vừa ra, Trần Nặc đã ủy khuất, "Tôi nào biết kia bức họa sẽ là cơ quan đồng quy vu tận chứ?"
Âu Dương Phục cùng Viên lão cũng biết không thể trách hắn, nhưng bởi vì trận biến cố đột phát này, bọn họ một thứ cũng chưa kịp lấy ra, bạch bạch một phen nguy hiểm, còn có mấy người chôn mình ở bên trong, vậy mà...
Trần Nặc trong tay còn ôm bức họa, may mắn nói, "Cũng may còn cầm bức họa này ra tới."
Nhưng chờ đến hắn mở ra, sắc mặt liền thay đổi, "Bức họa sao lại rách rồi?"
Một bức tranh đang tốt lành lại nhàu rách không còn hình dáng, đừng nói đến giá trị.
"Có thể là trên đường bị xé mất đi." Âu Dương Phục ngồi nghỉ ngơi dưới tàng cây, tâm tình không tốt nổi. Trần Nặc khóc không ra nước mắt.
Nghỉ ngơi một lát, Âu Dương Phục lại nhìn về phía Cẩm Vinh cùng Hình Ngũ, "Phía trước nếu có đắc tội, mong hai vị thông cảm."
Mộ thất thời khắc nguy hiểm, đối phương vẫn là thuận tay kéo bọn họ một phen mới tìm được đường ra, hơn nữa cùng đi vào mộ một chuyến, đối phương lại có thể bình yên thoát thân, lông tóc không tổn hao gì, đủ thấy chỗ lợi hại của bọn họ, hành tẩu giang hồ, so với đắc tội, Âu Dương Phục càng nguyện ý giao hảo.
"Không biết hai vị là người phương nào, ngày sau tương ngộ cũng tiện chào hỏi." Âu Dương Phục suy đoán thân phận của Cẩm Vinh cùng Hình Ngũ, là người phía nam, hay vẫn là phía bắc, hắn cảm thấy hình như đều không giống.
Cẩm Vinh cũng cười nói, "Chúng ta bèo nước gặp nhau, chỉ là tới du lịch."
Đến lúc này, cũng vẫn không muốn nói sao?
Âu Dương Phục trong lòng nghi hoặc, lại đột nhiên nghe thấy trên không trung xa xa truyền đến tiếng cánh quạt chuyển động, trong lòng hiện lên dự cảm bất an.
Ngẩng đầu thấy được hai chiếc trực thăng màu xanh lục bay về phía họ, trên đuôi máy bay còn có một chữ rất to rất dễ chú ý, "Police"
# đi trộm mộ đụng phải cảnh sát, nên làm gì bây giờ, online chờ gấp #
Cẩm Vinh nhìn trực thăng phất phất tay, tươi cười mặt mày cong cong, "Còn tới rất nhanh."
Hai chiếc phi cơ lục tục ngừng ở trên đỉnh đất trống, lực lượng cảnh sát từ trực thăng đi xuống làm đám người Âu Dương Phục mặt xám như tro tàn.
Bọn họ hiện tại hẳn là minh bạch lời Cẩm Vinh, "Trộm mộ là trái pháp luật."
* Tội xâm phạm mồ mả, thi thể, hài cốt là một tội hình sự nhé các bạn.
Cẩm Vinh còn ngoài ý muốn đụng phải người quen, hiện tại đã là đội trưởng đội hình sự công an tỉnh, Ngô Khắc.
"Ồ, đồng chí Ngô thăng chức sao."
Ngô Khắc: "..."
Đúng là thăng chức, bởi vì lúc trước có vị đại tiểu thư này giúp đỡ, cọc án kia danh tiếng quá lớn, cấp trên vừa là khen thưởng cũng là bảo hộ, điều hắn tới bên này, còn thăng hai cấp, nhưng không hiểu vì sao lần này lại gặp mặt đại tôn phật ở đây.
Cẩm Vinh làm việc vẫn là thực chu đáo, vì tránh trở thành đồng phạm của đám người trộm mộ, trước khi tiến vào mộ thất liền gọi điện cho các chú công an, nơi này có trộm mộ. Chờ đến khi cô đi vào, cũng được tính là hỗ trợ bảo hộ văn vật quốc gia. Hơn nữa từ đầu tới đuôi, cô đều không có chạm qua đồ vật trong mộ thất nha.
Nhìn đám người Âu Dương Phục bọn họ mặt như gặp quỷ, hết thảy quả thực hoàn mỹ.
"Đúng rồi, bên trong còn có mấy người, kịp thời cứu giúp hẳn là còn sống." Cẩm Vinh lại nhắc nhở một câu.
Ngô Khắc nghe vậy liền lập tức an bài xe cứu thương dưới chân núi đi lên, ngoài ra còn có nhân viên khảo cổ, khai quật huyệt mộ chuyên nghiệp.
Mấy năm gần đây, hành vi trộm mộ cũng thực hung hăng ngang ngược.
Các nhà khảo cổ học đi đến nhìn thấy mộ thất hoàn toàn bị phá hủy thì đau lòng vô cùng, mà đám người trộm mộ sau khi được nhân viên cứu hộ cứu ra ngoài thì chỉ nghĩ đến hậu quả đang chờ đón mình.
Chuyến tham quan mộ cổ của Cẩm Vinh cũng đi đến hồi kết.
_____
Thủ đô, Phương gia.
Phương lão thủ trưởng nhìn thấy báo cáo phát hiện mộ cổ ở Phong thành có liên quan đến cháu gái nhà mình, khóe miệng giật giật. Nha đầu này đúng là càng chơi càng hăng, cũng may làm việc sạch sẽ lưu loát, không lưu hậu hoạ.
Cũng không biết cháu gái cưng khi nào mới bằng lòng trở về, Tết nhất cũng không thèm tới nhìn ông nội một cái, Phương lão gia tử thở dài.
_____
Ba năm sau, Cẩm Vinh rốt cuộc chơi tận hứng trở lại, thuận tiện hoàn thành luận án tiến sĩ, làm người vẫn phải làm đến nơi đến chốn, học vấn đàng hoàng tử tế chút.
Ngoài ra còn làm một phần kế hoạch nộp lên cho ông nội, Phương gia chỉ có vài người xem qua bản kế hoạch này, bao gồm Phương lão thủ trưởng, Phương Lệ, và cha Phương Cẩm Vinh.
Mấy ngày sau, Phương gia tổ chức đại hội nghị, một lần nữa điều chỉnh lộ tuyến phát triển của gia tộc, khi nào giấu tài, khi nào khuếch trương thế lực, quy hoạch tương lai 5-60 năm được hình thành.
Cẩm Vinh cảm thấy bản thân đời này đã báo đáp Phương gia, cũng không có đi con đường chính trị, nhưng chọn một nghề nghiệp trước kia chưa thử bao giờ, ngoại giao.
Đây cũng là ý tưởng đột phát trong đầu Cẩm Vinh, cảm thấy nghề nghiệp này rất có ý tứ, đặc biệt là trong bối cảnh vừa mở cửa giao thương kinh tế, càng có tính khiêu chiến.
Phương gia hoàn toàn không có dị nghị, Cẩm Vinh bằng vào thực lực có được quyền tự chủ trong gia tộc, đừng nói là làm ngoại giao, hiện tại cô làm cái gì Phương gia cũng sẽ không ngăn trở.
Hai năm sau, Cẩm Vinh thuận lợi trở thành một thành viên của bộ ngoại giao Hoa Quốc, hơn nữa lấy tốc độ thăng chức vượt xa người thường, 5 năm sau, đã có thể đại biểu Trung Quốc lên tiếng trên thương trường quốc tế.
Đầu năm chín mươi, đàm phán thành công hiệp định với tổ chức thương mại thế giới, trở về thủ đô, cử quốc chúc mừng.
Ngay cả Trình Gia Thục bây giờ đã làm mẹ, tay ôm hài tử, cũng thông qua truyền hình thấy được thời khắc lịch sử này.
Nhìn trong TV, đại biểu Hoa Quốc phát biểu trước báo chí, mỹ nhân phong thái ưu nhã nói năng tự nhiên, Trình Gia Thục quay đầu nói với chồng mình, Tống Tranh: "Trước kia còn phục vụ ở trên xe lửa, em còn được nói chuyện với phó bộ trưởng đấy."
Đối phương quả nhiên không phải người bình thường a.
Phương Cẩm Vinh làm ở bộ ngoại giao Hoa Quốc cả đời, trong mắt người khác, Phương Cẩm Vinh tuyệt đối có thể xưng là nữ bộ trưởng bộ ngoại giao ghê gớm, nhiều thủ đoạn nhất.
Nhiều hạng mục đàm phán quốc tế quan trọng đều có Phương Cẩm Vinh nhúng tay, đem lại lợi ích lớn cho quốc gia.
Mà Phương thị phía sau lưng Phương Cẩm Vinh, lại rất ít khi bị nhắc tới, dù sao phong thái làm việc cùng tài năng của vị bộ trưởng bộ ngoại giao này đã đủ để người khác kính trọng.
Nhưng mà người như vậy lại lựa chọn ở đỉnh cao sự nghiệp, khi kinh tế Hoa quốc phát triển nở rộ, lui xuống.
Lấy lời nàng mà nói, công việc hiện tại đã không còn tính khiêu chiến.
Thà bằng về nhà tu tiên.
Cho nên sau khi Cẩm Vinh nghỉ việc, lại quay về con đường tu đạo, nhưng cũng chỉ để thân thể khỏe mạnh, dù sao sống lâu quá cũng thành vô vị.
Đời người thú vị ở chỗ nó có hạn, một cuộc đời không có điểm cuối, có thực sự khiến người ta hạnh phúc?
Cẩm Vinh cũng không nhớ lời này là ai nói với mình.
_____
Gần đây Cẩm Vinh còn rất mê thiên văn học.
Anh họ Phương Lệ tới tìm cô, lúc ấy cô vẫn còn đang mân mê kính viễn vọng trong tay.
Phương lão gia tử hưởng thọ 90, qua đời tại nhà tổ mấy năm trước, Phương Lệ liền trở thành người chèo lái Phương gia, có khi sẽ tìm đến Cẩm Vinh hỏi chút ý kiến, trong mắt hắn, em họ giống ông nội nhất ở thuộc tính, đa mưu túc trí.
Phương Lệ lần này vì một người trẻ tuổi mà phiền não.
Người trẻ tuổi kia tên là Thẩm Biên, cón cháu nhà bình dân, có chút bản lĩnh, đặt ở mười năm trước có thể làm nên một cái truyền kì cá vượt vũ môn, nhưng ở thời điểm này, có bản lĩnh có dã tâm cũng khó có thể với tới cái vòng này của bọn họ.
Vị trí của Phương gia hiện tại cũng không mấy người có thể với được.
Cho dù mấy đứa con cháu có thua kém hắn ở điểm bản lĩnh, lại cho dù đối phương có hận Phương gia, Phương Lệ cũng sẽ không đem hắn để ở trong lòng, nhưng con gái út Phương Thanh Thanh lại mê luyến Thẩm Biên, còn muốn cùng hắn kết hôn.
Thẩm Biên cùng Thanh Thanh địa vị chênh lệch quá lớn, có lẽ tựa như Thanh Thanh nói, cho Thẩm Biên mười năm, hai mươi năm, sẽ không giống nhau, Phương Lệ không phủ nhận điểm này, nhưng đó là về sau, không phải hiện tại.
Cẩm Vinh chuyên tâm quan sát kính thiên văn, căn bản không để ý tới Phương Lệ bên kia phun tào.
Chờ đến khi Phương Lệ hỏi cô, khi, Cẩm Vinh thuận miệng nói, "Anh họ không phải đã có chủ ý sao?"
Câu trả lời cũng chỉ có đồng ý hoặc không đồng ý.
Tóm lại Phương Lệ vẫn là không nỡ nhẫn tâm với con gái, còn Thẩm Biên, đem dã tâm của đối phương bóp chết từ khi hắn còn nhỏ yếu, Phương Lệ vẫn là có thể.
Nhìn Cẩm Vinh tựa hồ cũng không đồng ý hôn sự này.
Phương Lệ nói: "Anh cho rằng cô cũng không thích người như vậy."
Dã tâm lớn, không cam lòng cúi đầu, quan trọng nhất chính là có khả năng uy hiếp với Phương gia trong tương lai.
Cẩm Vinh hơi hơi cong cong môi, "Em vẫn luôn thích người có lý tưởng có chí hướng, ít nhất bọn họ khởi điểm cũng không phải hoàn toàn trắng tay."
Cẩm Vinh đã sớm không nhúng tay vào chuyện của Phương gia, những chuyện cô làm từ trước tới giờ cũng đủ nhiều.
Phương Lệ nghe vậy cứng họng.
Cuối cùng Phương Lệ vẫn đồng ý hôn sự của Phương Thanh Thanh cùng Thẩm Biên, cho dù biết đối phương không phải là loại cam nguyện để cho Phương gia điều khiển.
Chỉ là làm hắn hơi ngoài ý muốn chính là Cẩm Vinh cự tuyệt tham dự hôn lễ, lý do là không có hứng thú.
Muội muội này từ đầu đến cuối tính tình vẫn như thế, Phương Lệ bất đắc dĩ cười, lại hỏi, "Em trước kia không phải rất thích nha đầu Thanh Thanh sao?"
Cẩm Vinh hơi suy nghĩ một chút nói, "Đúng là em tương đối thích trẻ con, nhưng trưởng thành rồi liền khiến người hết thích nổi."
Phương Lệ cười nói: "Đúng là không thèm kiêng kị."
Chẳng sợ làm gia chủ Phương gia là hắn mất mặt, cô em họ này không hề cố kỵ nói trắng ra.
Bất quá Phương Lệ bởi vì những lời này, nhiều năm sau thường đưa cháu trai cháu gái đến chỗ Cẩm Vinh chơi, thuận tiện dạy dỗ một chút, mấy đứa cháu có thể học hỏi bà cô được một hai phân, cũng đủ dùng.
_____
-hoàn thế giới 14-
[02.09.20 kết thúc thế giới thứ mười bốn, 16 300 chữ]
Phần này đủ 88 vote có full thế giới tiếp theo nha~