(4)
Cẩm Vinh nếm qua một loạt các loại rượu ở quầy, sau đó loạng choạng đứng dậy, duỗi tay chân,
Lena cũng không khỏi khen một câu tửu lượng tốt, uống nhiều như vậy mà còn chưa gục.
Cẩm Vinh ánh mắt lấy lại vẻ thanh tỉnh, quay sang vẫy tay chào Lena, trước lúc rời khỏi thì ngừng lại, sáng sủa cười nói,
"Đúng rồi, quên hỏi tên của chị?"
Lena cười khẽ một tiếng, "Gọi chị là Lena."
"Em nói thật đấy, chị thật sự rất đẹp." Cẩm Vinh nháy mắt, mang chút hài hước đùa nghịch.
Nếu là nam nhân làm vậy với mình, Lena sẽ cảm thấy có phần phản cảm, nhưng hành động này xuất hiện ở một tiểu cô nương, Lena cảm thấy thật đáng yêu thú vị.
Tiền rượu, tiền thông tin, tiểu cô nương đều đã trả đủ. Lena có chút tiếc hận, khả năng sẽ không còn được gặp lại cô bé kỳ quái này nữa.
Cẩm Vinh đi khỏi quán bar, nhìn đồng hồ đã là 10 giờ, còn chưa muộn.
Khu Á Thụ cách nơi này không xa,
Cô một tay cắm túi quần, như tản bộ ở công viên đi về phía khu á thụ, không hề để tâm đến mấy kẻ đang theo đuôi mình từ sau quán bar.
Cẩm Vinh không để bụng Lena có lừa mình hay không, chỉ cần nghiệm chứng một phen sẽ biết.
Nhà trắng, khu á thụ,
Tuy gọi là Nhà Trắng nhưng bản chất lại là khu chợ đen tương đối tầm cỡ, xây dựng dưới mặt đất,
Giống như quán bar U Lan của Lena, là nơi tràn ngập tam giáo cửu lưu, nếu như quán bar U Lan mặt ngoài làm buôn bán, mặt trong lén mua bán thu thập tình báo, thì Nhà Trắng phụ trách toàn bộ các giao dịch ngầm ở chợ đen, mua bán đầu người, tuyên bố nhiệm vụ, chỉ cần có tiền thì mọi thứ đều có thể giải quyết.
Có nhu cầu chỉ cần liên hệ Nhà Trắng, tuyên bố nhiệm vụ, trả tiền thù lao có người chuyên môn phụ trách, giống như là một loại môi giới, đương nhiên cũng không phải ai cũng biết nơi này.
Hỏi thăm từ những người như Lena mới có thể biết được nơi này.
Tìm được đến là một chuyện, mà muốn lĩnh thưởng cũng không hề đơn giản.
Cẩm Vinh biết bản thân hai bàn tay trắng, tới đây lãnh giải thưởng Thiết Lang Đoàn, người phụ trách nghi ngờ là chuyện có thể hiểu được.
Nhưng quy tắc chưa bao giờ là dùng để hạn chế cường giả.
Cẩm Vinh đành phải làm cho tất cả những kẻ theo đuôi cô từ quán bar kia, nửa chết nửa sống làm bằng chứng cho người khác xem.
Đương nhiên những người đó chỉ có thể trách bản thân mang ý đồ xấu, không thể trách người khác giả heo ăn thịt hổ.
Nháy mắt một mảnh yên tĩnh.
Cẩm Vinh đứng giữa đám người, bình tĩnh mà trần thuật một sự thật, "Ta từ trước đến nay không phải là người tham lam, nhưng những gì của ta, thì chỉ có thể thuộc về ta."
Xảy ra động tĩnh lớn như vậy, người phụ trách không thể không can thiệp, xuất hiện là một người đàn ông, mái tóc bạc trắng, đồng tử màu xanh lam, da cũng trắng bệch, hắn lịch sự nói, "Chào quý khách, tôi là Aino, quý khách đây là..."
Người phụ trách nhìn Cẩm Vinh, cô nương tay đút túi, một thân mặc quần jean áo phông đơn giản, chẳng có chỗ nào nổi bật, tựa như một người bình thường, nhưng nếu thật là người thường, sẽ không ở đây ra tay đánh người, đánh người không nói, thậm chí là đánh cả thủ vệ canh gác khu nhiệm vụ.
Ở nơi lắm các thế lực phức tạp hỗn loạn này, không thiếu chuyện như vậy, nhưng Nhà Trắng chưa bao giờ gặp trường hợp kì quái khiến người chật vật thế này
Thủ vệ ở Nhà trắng có cấp bậc thấp nhất cũng là cấp B, mà người ở khu nhiệm vụ đều là những lính cấp A được chọn lựa đến.
Cấp bậc cường giả ở đây cũng không phải xét theo gien, mà là hoàn toàn xem thực lực, mặc dù thiên phú lại tốt, gien ưu tú, nhưng thực lực không đủ, cũng không thể được gọi là cường giả.
Tựa như một đứa trẻ con cấp S và một người bình thường cấp C, có gien tốt nhưng cũng sẽ dễ dàng bị đối phương bóp chết. Cho nên tinh tế Liên Bang cũng vô cùn coi trọng bảo vệ bồi dưỡng các mầm non ưu tú, người của thế giới này cũng ưu tiên cho con em theo học trường quân đội.
Bởi vì chương trình học tập và rèn luyện ở trường quân đội, có thể khai thác tối đa khả năng của một người, bồi dưỡng thành cường giả.
"Aino đại nhân," miễn cưỡng còn tỉnh người bị nâng đứng lên, cấp Aino hành lễ nói,
Aino tuy vẫn là mỉm cười, nhưng trong lời nói lạnh băng vẫn là thực rõ ràng, "Đây là có chuyện gì?"
Người phụ trách nhiệm vụ giải thích một phen, "Nàng không có bất cứ chứng cứ nào chứng minh được nàng giết Thiết Lang Đoàn, không có thi thể, đầu người, cũng không có huy hiệu từ Thiết Lang Đoàn."
Cẩm Vinh nhún vai, ba cái tinh thuyền kia đã sớm đập nát, từ đâu mà tìm đến cho bọn họ.
Aino sau khi nghe xong, ngoài ý muốn đáp: "Đem tiền thưởng cho cô ấy, cố chủ bên kia ta sẽ giải thích."
Hắn lại nhìn về phía Cẩm Vinh, nghiêm túc nói, "Lấy thực lực của người này, giết Thiết Lang Đoàn cũng không kỳ quái."
Con mắt nhìn người của Aino có thể nhận biết được, cho dù không có thông tin gì về năng lực hay cấp bậc của đối phương, nhưng thủ vệ đều bại dưới một chiêu của người này, thực lưu loát, cũng rất nghiền áp người.
Những người khác nghe vậy trong lòng rùng mình, có thể nhẹ nhàng như vậy đánh bại thủ vệ ở đây, còn có thể để Aino đại nhân nể mặt, có lẽ không phải là loại người đến lừa gạt.
Cẩm Vinh có thể cảm nhận được Aino nói vừa nói xong, thái độ của những người khác lập tức thay đối.
Hiển nhiên, địa vị của người tên Aino này ở đây không thấp, lời hắn nói không có ai nghi ngờ.
Đương nhiên dưới tình huống Cẩm Vinh đã chứng minh được thực lực của chính mình, nếu là ngược lại, Aino cũng sẽ không nói gì, tùy ý thuộc hạ xử trí.
Người phụ trách biết chính mình mạo phạm cường giả, lập tức xin lỗi, "Thật xin lỗi, tôi sẽ đi xử lý ngay lập tức."
Thiết Lang Đoàn được treo giải thưởng năm ngàn vạn tinh tệ, tinh tệ đồng tiền chung của Liên Bang, năm ngàn vạn tinh tệ cũng được coi là một nhiệm vụ đắt đỏ ở Nhà Trắng, rốt cuộc mục tiêu nhiệm vụ là Thiết Lang Đoàn, lính đánh thuê cấp A nổi tiếng ở Tinh Hải.
"Xin hỏi quý khách muốn nhận tiền mặt, hay là chuyển khoản." Đối phương nho nhã lễ độ hỏi Cẩm Vinh,
"Tôi chưa có tài khoản." Cẩm Vinh thản nhiên nói, Lê Cẩm Vinh đương nhiên là có tài khoản riêng do Lê gia xử lý, chỉ là không tiện mang ra.
Người xử lý nghe qua là hiểu được ý đồ của khách, nói "Không thành vấn đề, Nhà Trắng sẽ chuẩn bị cho quý khách một tài khoản khác."
Rất nhanh, người phụ trách đưa lên một tấm thẻ, cùng có giấy tờ ghi mật mã.
"Năm ngàn vạn tinh tệ đã được chuyển đến tài khoản này, có thể sử dụng ở khắp tinh tế, còn có mật mã thẻ của ngài."
Cẩm Vinh nhận lấy thẻ cùng giấy, bỏ vào trong túi.
Aino ưu nhã mỉm cười nói, "Theo quy định, người đến nhận thưởng đều cần để lại tên."
Chỉ là lưu cái tên mà thôi, Nhà Trắng buôn bán cũng là có quy củ, người vô danh cầm đi tiền thường, bọn họ không thể ăn nói đàng hoàng với chủ giao nhiệm vụ.
Thực ra giới hạn cũng rất mơ hồ, Nhà Trắng cơ hồ nắm quyền điều khiển chợ đen, ở đây chỉ cần tiền là có thể mưa được thân phận, mua được tin tức. Người đến đây chỉ cần lưu lại cái tên, thông tin cá nhân của ngươi liền nhanh chóng bị lan truyền trong thế giới ngầm.
Có người muốn ẩn danh, cũng có người muốn làm cường giả người người sợ hãi,
Aino có chút tò mò, đối phương sẽ lựa chọn như thế nào.
"Được." Cẩm Vinh ngoài ý muốn sảng khoái nói, cũng ký trên giấy một cái tên, Aino gật đầu nói, "Nói không chừng, chúng ta về sau sẽ thường xuyên gặp mặt."
Nhìn theo Cẩm Vinh rời đi , Aino liếc liếc mắt một nhìn hai chữ ngay ngắn trên giấy.
' Cẩm Vinh '
Chỉ có tên, không có họ. Aino cũng sẽ không suy đoán tên này là thật hay là giả.
"Tra một chút đầu đuôi chuyện của Thiết Lang Đoàn." Aino trầm giọng nói.
Một cái chưa bao giờ xuất hiện ở trong trí nhớ của hắn, lại trẻ tuổi như thế, đã có năng lực diệt trừ toàn bộ Thiết Lang Đoàn, Nhà Trắng bỏ qua không được.
......
Lĩnh tiền thưởng xong, Cẩm Vinh tâm tình vui vẻ trở về biệt thự.
Lê Quân Diệu ngồi trên sô pha, nhìn thấy người vừa trở về thì nhíu mày, giọng nói có phần nghiêm khắc nhưng ẩn ẩn lo lắng, "Em đi đâu mà muộn như thế này mới về?"
Cẩm Vinh liếc mắt nhìn đồng hồ điện tử trên đường, " Mới 11 giờ, vẫn chưa muộn."
Lê Quân Diệu đứng dậy đi về hướng Cẩm Vinh đi tới, còn chưa đến gần đã nghe mùi rượu nhàn nhạt, đôi mắt màu nâu hiện lên một tia kinh ngạc, "Em còn uống rượu?"
Cẩm Vinh một bộ thực thuần lương, hơi hơi mỉm cười, "Vâng, còn gặp được bà chủ quán bar vô cùng xinh đẹp."
Lê Quân Diệu vốn có chút tức giận, nghe được lời này liền bất đắc dĩ, từ khi nào mà Cẩm Vinh lại thích kiểu vui đùa này, hắn nghiêm giọng, "Em còn chưa đủ tuổi, theo luật lệ liên bang là không được uống rượu."
Quân nhân thế gia như bọn họ, gia giáo càng nghiêm hơn, nếu như cha hoặc là tổ phụ biết Cẩm Vinh la cà ở những nơi như vậy, trừng trị sẽ nghiêm khắc hơn cả việc thi trượt.
"Phải không? Em không nhớ rõ." Cẩm Vinh hồi tưởng ký ức nguyên thân một chút, hình như đúng là có quy định như vậy. Bất quá người đã thành niên không biết bao nhiêu chục năm như Cẩm Vinh thật đúng là không suy xét đến cái này, còn quán bar kia, cũng chẳng phải nơi tầm thường, không suy xét đến việc có đang bán cho trẻ vị thành niên hay không.
Lê Quân Diệu thở dài, "Ngày mai chúng ta quay về trung tâm Tinh Khu."
Cẩm Vinh lắc lắc đầu, "Không, em không muốn về."
Nghe thấy câu trả lời này, Lê Quân Diệu có chút kinh ngạc, nhưng như cũ vẫn duy trì bình tĩnh, "Anh biết, việc thi trượt trường học Liên bang vừa rồi vẫn làm em buồn, nhưng sự việc lần này em xử lý rất tốt, đủ để trường học phá lệ nhận hồ sơ của em."
Hắn chưa nóia đến đề nghị củ Sở Úy, nếu phụ thân đã ra mặt, có lẽ cũng không cần đến đề nghị kia.
"việc này không liên quan." Cẩm Vinh thản nhiên nói, "Em đối với việc trúng tuyển hay phá lệ được nhận vào trường, không hứng thú cho lắm."
Có lẽ nguyên thân nghe được những lời trên sẽ thật cao hứng, nhưng với Cẩm Vinh mà nói thì chẳng có ý nghĩ gì cả. Nửa đường xuyên vào thân thể người khác đúng là một chuyện gây áy náy, nhưng Cẩm Vinh từ sớm đã không còn rối rắm vấn đề này, chuyện cũng đã rồi, đến nỗi cái gì hoàn thành mộng tưởng nhân sinh của nguyên chủ, liền tùy tâm mà làm,
Huống chi, thật sự làm như vậy, ai biết Lê Cẩm Vinh thực sự có vui, có hạnh phúc hay không?
Người hoàn thành giấc mơ rốt cục cũng chẳng phải nàng.
Cẩm Vinh đơn giản nói rõ với hắn, "Bao gồm việc vào quân đội, có lẽ sau này suy nghĩ sẽ thay đổi nhưng hiện tại, em hoàn toàn không có dự định nhập ngũ."
Lê Quân Diệu có chút tức giận, "Lê gia không tồn tại kẻ yếu."
Hắn từng nghĩ tới trường hợp em gái mình thất bại nhụt trí, nhưng không nghĩ sẽ đến mức trốn tránh trách nhiệm của con cháu nhà họ Lê.
Cẩm Vinh cười cười, "Anh muốn hiểu như vậy cũng được, mọi việc đều có ngoại lệ."
"Lê Cẩm Vinh, anh nói lại cho em hiểu, em là người của Lê gia." Lê Quân Diệu lại một lần cường điệu nói.
"Lê gia có anh, còn có Lê Chi Du, vậy là đủ rồi."
Lê Cẩm Vinh đúng là rất chăm chỉ nỗ lực để trở thành một phần quan trọng, đóng góp cho Lê gia, nhưng cô ấy có nỗ lực bao nhiêu cũng chẳng thế trở thành người chống đỡ tương lai của gia tộc.
Nói về nguyên chủ như vậy không tốt lắm, nhưng nỗ lực của cô ấy khó có thể bù đắp được cho cái mà người ta đánh giá là khiếm khuyết.
Chỉ sợ nguyên lai Lê Cẩm Vinh trong lòng cũng rất rõ ràng, nhưng vẫn như cũ muốn mình được công nhận là một phần của Lê gia.
Mà nghe được lời này, Lê Quân Diệu ngây ngẩn cả người, trong đầu nghĩ tới rất nhiều thứ, đây có lẽ mới là suy nghĩ thực sự trong lòng em gái. Là mấy năm nay bọn họ bỏ qua lơ là em gái sao, lấy tiêu chuẩn của hắn và Chi Du, coi tất cả như đương nhiên, Lê Quân Diệu trong lòng phức tạp vạn phần, có rất nhiều lời hắn muốn nói, an ủi, hoặc là xin lỗi.
Nhưng cuối cùng biến thành một câu, "Vậy thì nói anh nghe, em muốn làm cái gì?"
"Anh có thể làm như...... em rốt cuộc tìm được thứ mà em muốn theo đuổi" Cẩm Vinh mỉm cười nói.
Lê Quân Diệu thấy được một điểm khác với Lê Cẩm Vinh ở quá khứ, hoặc là, có thể hắn chưa bao giờ hiểu rõ Lê Cẩm Vinh, cho dù ở quá khứ, hay ở hiện tại.
......
Lê Quân Diệu trầm mặc một lát, nói, "Có chuyện gì, về nhà chúng ta nói tiếp."
Hắn tin rằng, phụ thân cùng tổ phụ có thể thuyết phục Cẩm Vinh, người Lê gia mà không nhập ngũ, ở tinh tế Liên bang chẳng khác nào chuyện cho người ta chê cười.
Cẩm Vinh không nói gì thêm, cô cũng biết Lê Quân Diệu cho dù dao động, cũng sẽ không tùy tiện tự mình quyết định.
Lê Quân Diệu sau khi trở về phòng liền cài mệnh lệnh cho biệt thự, không có sự cho phép của hắn, Cẩm Vinh sẽ không thể rời khỏi đây nửa bước, sáng ngày mai sẽ có phi thuyền của Lê gia đến đón bọn họ trở về.
Tuy làm như vậy có phần quá đáng, nhưng mệnh lệnh của cha là mang Cẩm Vinh trở về, hắn không thể không làm theo.
Trong bóng đêm, Cẩm Vinh nằm ở trên giường, đầu gác lên tay, tò mò suy nghĩ,
Nếu tinh thần lực có thể tiếp quản trí năng của phi thuyền, vậy thì liệu nó có thể chiếm quyền kiểm sát của biệt thự?