Ôn Nhuyễn đương nhiên không thật sự tin Lâm Thanh Hàn sẽ gọi cô một tiếng “Ba ”.

Người đàn ông này từ khi sinh ra đã là con cưng của trời, cả đời này, anh ta sẽ hạ thấp mình với ai? Mặc dù hiện tại đang theo đuổi cô, hao hết tâm tư và thủ đoạn, chính xác đã làm một ít chuyện khiến mọi người mở rộng tầm mắt.

Nhưng mà kiểu cúi đầu trước phụ nữ này, là chuyện làm mất đi thể diện và uy nghiêm.

Lâm Thanh Hàn tuyệt đối sẽ không làm.

Ôn Nhuyễn chắc chắn như vậy.

Cho nên khi nhìn thấy Lâm Thanh Hàn nhăn mày lại, Ôn Nhuyễn cũng chỉ mỉm cười, cũng không nói thêm gì nữa, cô thu lại bàn tay đang đặt trên mặt Lâm Thanh Hàn, đẩy anh ta để thoát ra sự giam cầm ở trong vòm ngực và vòng em.

Phòng bao ánh đèn lờ mờ.

Ôn Nhuyễn cứ như vậy nhìn Lâm Thanh Hàn, bước lùi về sau một bước, sau đó xoay người đi ra ngoài, một chút tình ý đều không lưu lại.

Nhưng còn vài bước nữa thì đi ra đến bên ngoài thì Ôn Nhuyễn liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vã và nặng nề, rất mau, Ôn Nhuyễn cúi đầu, thoáng nhìn thấy Lâm Thanh Hàn duỗi cánh tay lại, lần này Ôn Nhuyễn không để cho anh ta nắm lấy, liền gọi một tiếng, “Kỷ Hề!”
Cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra, nhóm người Kỷ Hề vội vàng xông vào.

Đi nhanh nhất trong số đó là Kỷ Duyên.

Câu ta tay dài chân dài,một gương mặt tuấn tú lạnh lùng, nếu nói là bước đi chi bằng nói là chạy thì chính xác hơn, vừa mới tiến vào thì nhìn thấy khung cảnh trước mặt, thần sắc Kỷ Duyên hơi trầm xuống, không đợi Lâm Thanh Hàn nắm tay Ôn Nhuyễn thì cậu ta liền trực tiếp đem cô kéo ra sau lưng mình.

Dáng người cao lớn che khuất Ôn Nhuyễn, một chút cũng không lộ ra để cho Lâm Thanh Hàn nhìn thấy.

Không khí trong phòng bao lập tức hạ xuống.

“Tránh ra.

” Lâm Thanh Hàn nhìn Kỷ Duyên, môi mỏng hé mở, lạnh giọng nói.

Kỷ Duyên không tránh, cậu ta ngẩng đầu, đối mặt với khí thế làm cho người khác sợ hãi của Lâm Thanh Hàn làm, khuôn mặt Kỷ Duyên lạnh lùng giằng co cùng với Lâm Thanh Hàn.

Kỷ Hề kéo lấy Ôn Nhuyễn từ trong tay của Kỷ Duyên, đem Ôn Nhuyễn nhìn một lần từ đầu đến chân, xác định cô không có vết thương nào mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, Kỷ Hề đỡ Ôn Nhuyễn, gương mặt có ba phần giống với Kỷ Duyên, lúc này cũng lạnh như băng mà nhìn Lâm Thanh Hàn.

Kỷ Hề kéo tay Ôn Nhuyễn, đem cô giấu ra sau lưng mình.

Tuy rằng trong lòng cũng có chút sợ hãi Lâm Thanh Hàn, nhưng vẫn là cắn răng nói: “Lúc trước ly hôn là chính anh đồng ý, không ai cầm đao đặt trên cô của anh, hiện tại anh hối hận muốn quay lại?”
“Lâm Thanh Hàn, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?!”
Lâm Thanh Hàn nghe thấy những lời này, thần sắc lạnh như băng trên gương mặt lúc này hiện ra vài tia tan vỡ, anh nếu là sớm biết rằng sẽ có một ngày như vậy, lúc trước làm sao lại đáp ứng ly hôn cùng Ôn Nhuyễn?
Ánh mắt nhìn hướng về phía Ôn Nhuyễn.

Nhưng cô đã bị người khác giấu thật kĩ, Kỷ Hề và Kỷ Duyên như tả hữu hộ pháp của cô, đem cô giấu quá tốt, ngay cả Lý Kiều và Trịnh, Hạ cũng đứng thành một hàng.

Lâm Thanh Hàn nhìn không được bóng dáng của cô, thậm chí chỉ một mảnh góc áo, một sợi tóc cũng nhìn không thấy.

Cực kì đau lòng.

Rõ ràng khoảng cách chỉ trong gang tấc, nhưng Lâm Thanh Hàn lại cảm thấy Ôn Nhuyễn như cách xa cách ngàn sông vạn núi, với tay như thế nào cũng với không tới, dưới ánh đèn ấm áp,đôi mắt Lâm Thanh Hàn đỏ thắm, làm gì còn khí phách hăng hái như ngày thường, anh đứng ở tại chỗ, mặc dù nhìn không thấy bóng dáng của Ôn Nhuyễn nhưng anh vẫn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm về hướng của cô.

Vào lúc ban đầu.

Lâm Thanh Hàn cho rằng anh không yêu Ôn Nhuyễn, cho nên lúc cô nói ly hôn, tuy rằng cảm giác có chút không thoải mái nhưng vẫn đáp ứng như ý nguyện của cô.

Sau đó.

Sau khi ly hôn, anh bắt đầu ngày qua ngày nhớ cô, nhớ gương mặt lúc nào cũng tươi cười như một vầng mặt trời nhỏ của cô, nhớ mỗi sáng thức giấc cô sẽ hôn anh, nhớ bóng hình cô lúc nào cũng như cái đuôi nhỏ đi theo sau anh, thấy anh quay đầu, liền nở nụ cười trên mặt mà gọi anh là “Thanh Hàn”.

Anh cho rằng chỉ là sau khi tách nhau ra chỉ có chút không quen, nhưng những hồi ức đó giống như thuốc độc, từng chút từng chút lan ra khắp thân thể của anh, làm anh như một thằng nghiện , chỉ có thể dựa vào nhấm nháp những ký ức của quá khứ để vơi đi nổi đau trong lòng.

Mấy ngày này.

Anh đang từng chút một vượt quá giới hạn của bản thân mình , anh làm một chuyện rồi lại một chuyện ngu xuẩn, đăng ký nick phụ trên Weibo, tham gia tổng nghệ, học nấu ăn, người trong giới đều lén nói là anh đã bị bỏ bùa, bằng không sao có thể làm ra những việc này?
Nhưng anh chính là cam tâm tình nguyện.

Chỉ cần có thể theo đuổi được cô quay về, thì dù cho có bị người khác cười nhạo thì đã sao?
Lâm Thanh Hàn dưới tầm mắt của nhiều người như vậy, từng bước một đi về phía Ôn Nhuyễn, anh muốn nói chuyện với cô, anh sai rồi, anh không nên tự đại như vậy, không nên kiêu ngạo như vậy, càng không nên chỉ hưởng thụ nhưng gì cô trao cho anh, mà quên mất! !

Anh còn muốn nói!.

anh sẽ sửa.

Những đau thương và thống khổ mà cô đã nhận từ trước đến nay, anh sẽ bồi thường gấp trăm ngàn lần.

Chỉ cần.

Ôn Nhuyễn! ! đừng bỏ rơi anh.

Bô dáng hiện tai của Lâm Thanh Hàn quá dọa người, khuôn mặt tái nhợt, đuôi mắt đỏ hồng, người khác nói gì anh cũng phảng phất như mắt điếc tai ngơ, chỉ nhìn chằm chằm về phía Ôn Nhuyễn, đám người Kỷ Hề nhìn thấy Lâm Thanh Hàn như vậy cũng cảm thấy da đầu có chút tê dại.

Kỷ Duyên cau mày, muốn ngăn cản Lâm Thanh Hàn, nhưng cậu ta còn chưa động thủ thì đã bị Lý Kiều ngăn cản.

Lý Kiều nhìn cậu ta lắc lắc đầu, hiện tại trạng thái của Lâm Thanh Hàn rất kém, nếu mấy người bọn họ thật sự dám làm ra chuyện gì, chỉ sợ Lâm Thanh Hàn thật sẽ không tiếc hết thảy đại giới mà tính sổ với bọn họ, tất cả bọn họ mà có liên thủ lại cũng không phải đối thủ của Lâm Thanh Hàn.

Nếu thật sự muốn làm địch với anh ta, chỉ sợ không một ai có kết quả tốt.

Cũng may! !

Hiện giờ Lâm Thanh Hàn cũng có điểm yếu.

Ở giữa hai bên trận địa sẵn sàng đón quân địch, Lý Kiều cười, cô ta nhìn Lâm Thanh Hàn, mở miệng nói: “Lâm tổng, không bằng chúng ta nói chuyện một chút?”
Lâm Thanh Hàn không nhìn cô ta mà vẫn như cũ nhìn về phía Ôn Nhuyễn.

Lý Kiều cũng không thấy ngại khi bị anh ta phớt lờ như vậy, cười cười mà bước tới, đè thấp giọng mà nói một câu, “Lâm tổng làm nhiều chuyện như vậy, hẳn là không hy vọng bị Ôn Nhuyễn tiếp tục chán ghét như vậy đi?” Mắt thấy người đàn ông bên cạnh thần sắc hơi khựng lại.

Lý Kiều hào phóng khéo léo cười một cái, duỗi tay đem người dẫn tới một bên.

Ánh mắt Lâm Thanh Hàn lại nhìn về phía Ôn Nhuyễn, môi mỏng khẽ nhếch, tựa hồ muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói gì mà đi theo Lý Kiều qua một bên.

Vài phút sau.

Lý Kiều đi tới, cô ta nhìn Kỷ Hề cười nói: “Được rồi, cậu đưa Nhuyễn Nhuyễn về nhà trước đi.


Nhóm người Kỷ Hề hơi hồ nghi mà liếc mắt nhìn Lý Kiều, giống như đang tò mò rốt cuộc cô ta nói gì với Lâm Thanh Hàn mà có thể đêm tên sát thần này chịu dừng lại, lại nhìn thoáng về hướng Lâm Thanh Hàn, thấy anh ta một thân tây trang cao cấp, bàn tay đút vào túi quần, đứng ở trong bóng tối, bởi vì ánh sáng quá mức tối tăm nên căn bản thấy không rõ cảm xúc trên gương mặt của anh ta.

Do dự một phen, cũng không nói thêm gì.

“Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta đi thôi.

” Kỷ Hề nhìn người phụ nữ với gương mặt tái nhợt bên cạnh, nhỏ giọng nói.

“Ừ.

” Ôn Nhuyễn gật đầu.

Ôn Nhuyễn chào mọi người xong mới đi theo Kỷ Hề ra ngoài , lúc rời đi cũng không biết có phải vì tầm mắt ở phía sau quá mức mãnh liệt hay không mà bước chân Ôn Nhuyễn khựng lại, lúc vừa bước ra khoi cửa thì quay đầu lại nhìn thoáng về phía sau.

Trong trí nhớ thì vị thiên thiên chi kiêu tử kia vĩnh viễn là tự phụ, lúc này đứng ở một góc âm u, môi mỏng hơi nhấp, hơi cúi đầu, cực kỳ giống chú chó nhỏ bị người ta vứt bỏ.

Có lẽ là nhận thấy Ôn Nhuyễn đang nhìn mình.

Người đàn ông ngẩng đầu, lộ ra hốc mắt đỏ thắm, tay đang đút vào túi quần có xu thế muốn vươn lên, ngay cả bước chân vẫn luôn giam cầm tại chỗ cũng phảng phất như muốn đi về phía trước một bước, nhưng không biết nghĩ đến việc gì, cuối cùng Lâm Thanh Hàn vẫn đứng tại chỗ không có tiến lên.

Chỉ là lướt qua mọi người mà nhìn Ôn Nhuyễn.

Mắt thấy Lâm Thanh Hàn như vậy, Ôn Nhuyễn cũng không có lời nào để nói, cô chỉ nhấp nhấp môi đỏ, thu hồi tầm mắt nói với Kỷ Hề, “Chúng ta đi thôi.


Kỷ Hề vội vàng nói: “Được.


Kỷ Duyên đi theo hai người ra ngoài, bất quá cậu ta không thể rời đi cùng hai người.

Bạn bè tụ hội cũng không có việc gì, nhưng Ôn Nhuyễn hiển nhiên không muốn cậu ta đi theo, trạng thái hiện tại của cô cũng không muốn có quá nhiều người ở bên mình như vậy, Kỷ Duyên do dự một hồi cũng không đuổi theo, đứng ở tại chỗ nhìn cô rời đi, qua một lúc lâu mới xoay người về phòng bao của mình.

Lúc đi, còn gửi một tin nhắn wechat cho Ôn Nhuyễn, nói với cô rằng lời nói của cậu ta nói trước đó vĩnh viễn không thay đổi.

Trong phòng bao
Trịnh Phù cùng Hạ U cũng không rời đi, ở lại với Lý Kiều, nhưng Lâm Thanh Hàn còn ở trong phong bao nên các cô cũng không dám nói chuyện.

Lý Kiều ngày thường cũng có chút giao tiếp với Lâm Thanh Hàn, thấy Ôn Nhuyễn đã rời đi, liền quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Hàn, cười nói: “Lâm tổng không bằng ở lại uống một ly?”
Lâm Thanh Hàn không nói chuyện, anh thậm chí nhìn cũng không nhìn nhóm người Lý Kiều, sau khi Ôn Nhuyễn rời đi thì ánh mắt vẫn luôn nhìn thẳng ra bên ngoài.

Chờ khi anh ta rời đi.

Trịnh Phù vỗ vỗ ngực của mình, nhỏ giọng nói: “tôn sát thần này thật đúng là làm tớ sợ muốn chết.

” Lại hỏi Lý Kiều, “Cậu mới vừa rồi nói gì với hắn ta? Hắn ta sao tự nhiên nghe lời như vậy, thật sự không ngăn cản Nhuyễn Nhuyễn, cậu không biết vừa nãy lòng bàn tay của tớ đã đổ mồ hôi.


“Em, em cũng vậy.

” Hạ U cũng nói theo: “Em vừa rồi di động đã chọn sẵn số điện thoại của anh em, thiếu chút nữa đã gọi rồi.


Lý Kiều cười cười, không nói chuyện, “Được rồi, chúng ta đổi phòng khác tiếp tục uống thôi.


Lý Kiều nói, liền đi ra ngoài.

Trịnh Phù còn chưa từ bỏ ý định, theo ở phía sau hỏi: “Hai người rốt cuộc nói cái gì?”

Nói gì đó a?
- “Lâm tổng ở chung với Ôn Nhuyễn nhiều năm như vậy, hẳn là rất rõ ràng tính tình của cậu ấy, Nhuyễn Nhuyễn nhìn thì mảnh mai không có chủ kiến, kỳ thật lại rất cố chấp, ăn mềm không ăn cứng, Lâm tổng hôm nay nếu thật sự muốn cùng mọi người xé rách da mặt, anh nói xem Nhuyễn Nhuyễn sẽ đứng về phía anh hay là về phía bọn tôi?”
- “Cho cô ấy một chút thời gian, cho cô ấy không gian để bình tĩnh lại, lúc này cường ngạnh ép buộc cô ấy lựa chọn, kết quả chỉ có thể ngược lại mà thôi.


Lý Kiều nhớ tới biểu cảm của Lâm Thanh Hàn sau khi nghe thấy những lời này, trong mắt cũng không nhịn được mà léo sáng như hiểu ra, nguyên lai mặc kệ là nhân vật lợi hại như thế nào khi đụng tới chữ tình, cũng sẽ tự nguyện vượt qua giới hạn của mình chấp nhận làm một người thua cuộc.

***
Trong xe.

Kỷ Hề lái xe, nhưng nhịn không được mà nhìn Ôn Nhuyễn đang ngồi trên ghế phụ.

“Tiểu Hề.

” Ôn Nhuyễn gọi.

“A?”
Ôn Nhuyễn dùng tay nhéo nhéo mệt mỏi giữa chân mày, bất đắc dĩ nói: “Tập trung lái xe.


“Ừ ừ ừ.

” Trời tối, trên đường tuy rằng không có quá nhiều xe, nhưng ngồi trong xe chính là thai phụ, Kỷ Hề cũng không dám lơ là, vội ngồi nghiêm chỉnh, tập trung lái xe.

Hai người một đường không nói chuyện, thẳng đến khi về tới tiểu khu của Ôn Nhuyễn, Kỷ Hề tắt máy, tính cùng xuống xe với Ôn Nhuyễn thì đã bị ngăn cản lại, “Tiểu Hề, cậu quay trở về đi.


“Tớ ở lại với cậu.

” Kỷ Hề cau mày nói, cô có chút lo lắng cho Ôn Nhuyễn, lại đang mang thai, lại đang giằng co với Lâm Thanh Hàn, Kỷ Hề sợ Nhuyễn Nhuyễn một người sẽ suy nghĩ miên man.

Ôn Nhuyễn nhìn rồi phì cười, “Không có việc gì, tớ ở một mình được.


“Kia! ! ”
Kỷ Hề do dự, nhìn thấy Ôn Nhuyễn tuy rằng mệt mỏi nhưng ánh mắt kiên định, mím môi, cũng không tiếp tục kiên trì nữa mà chỉ nói: “Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt, nếu có việc gì lập tức gọi cho tớ, đã biết chưa?”
Ôn Nhuyễn gật đầu: “Được.


Ôn Nhuyễn dặn Kỷ Hề lái xe cẩn thận, sau đó nhìn thấy Kỷ Hề rời đi mới bước lên lầu, Ôn Nhuyễn không có phát hiện ra sau khi cô lên lầu thì có một chiếc xe thương vụ màu đen ngừng ở dưới lầu tiểu khu của cô, cả đêm cũng không rời đi.

***
Hôm sau.

Ôn Nhuyễn ngày hôm qua sau khi về nhà liền trực tiếp nằm ở trên giường, quần áo trên người vẫn là của ngày hôm qua, kế bên là mấy tờ giấy kết quả xét nghiệm, những trị số này cô xem không hiểu gì, nhưng những lời nói của chủ nhiệm Từ ngày hôm qua giống như vẫn còn quanh quẩn ở bên tai.

- “Ôn tiểu thư, em thật sự có thai gần hai tháng rồi.


- “Em bé rất khỏe mạnh.


- “Nếu Ôn tiểu thư không muốn đứa bé này, vẫn là nhân lúc còn sớm làm ra quyết định đi.

Đứa bé ở trong cơ thể mẹ thời gian càng lâu, lúc sau muốn bỏ thì ảnh hướng đến thân thể rất lớn.


Mở mắt ra, Ôn Nhuyễn cứ như vậy nhìn chằm chằm vào trần nhà, hai tay dường như vẫn luôn do dự, cuối cùng vẫn là bình thản đặt trên bụng nhỏ, trong nháy mắt khi đụng vào, đầu ngón tay cô giống như chạm vào thứ gì, lập tức rụt trở về.

Nhưng một lát sau! !

Ôn Nhuyễn dường như nhịn không được mà vẫn thật cẩn thận vươn tay, đặt ở trên bụng nhỏ của mình.

Lúc này đây.

Ôn Nhuyễn chịu đựng không có rụt tay về.

Rõ ràng vẫn như trước kia, một chút cảm giác cũng không có, nhưng bởi vì biết được bên trong có một sinh mệnh nhỏ thì lại phảng phất trở nên không giống nhau, Ôn Nhuyễn cứ như vậy vươn tay, thật cẩn thận mà thử mỗi một tấc.

Ôn Nhuyễn đã từng cầu nguyện rất nhiều thứ, muốn có một đứa con với Lâm Thanh Hàn.

Lại không nghĩ rằng.

Một ngày kia, con lại dùng phương thức như thế này để xuất hiện trước mặt mẹ.

“Con yêu ơi! ! ” Ôn Nhuyễn rũ mắt nhìn bụng nhỏ của mình, gần như nỉ non nói: “Con tới thật không đúng lúc.


Di động vang lên.

Ôn Nhuyễn xoa xoa đôi mắt chua xót, là Tiểu Mạch, cô nghe điện thoại quả nhiên giọng nữ bên đầu kia vĩnh viễn tràn ngập tiếng cười: “Chị Nhuyễn Nhuyễn, chị thức chưa? Em cùng tài xế còn nửa tiếng nữa thì đến nhà chị rồi.


“Được, chị biết rồi.


Chờ nghe xong điện thoại, Ôn Nhuyễn lại nhắm mắt, sau đó lại một lần nữa mở mắt ra.

Cô vỗ vỗ khuôn mặt, giống như muốn làm cho mình thanh tỉnh một chút, mặc kệ thế nào, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, cô không thể bởi vì một ít biến cố liền trì trệ không tiến lên, hôm nay còn phải đi chụp ảnh, diendan còn phải đi theo Tôn lão sư học tập, 《 Chuyên gia thiết kế 》 bộ phim này còn một tháng nữa phải lên sóng, cô không có thời gian để lãng phí.

Tắm rửa khoảng mười phút rồi trang điểm môt chút, xác định nhìn không thấy được trạng thái tinh thần mệt mỏi, cô mới nhìn thời gian, chuẩn bị thay quần áo xuống lầu.

Xướng lầu sớm hơn ba phút so với dự định, Ôn Nhuyễn chờ Tiểu Mạch và tài xế đến, còn chưa kịp thấy bọn họ, cô liền nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.

Maybach.

Lâm A.

88888.

Ngồi chiếc xe này nhiều năm như vậy, cô sao có thể không nhận ra?
Trong lúc cô nhíu mày, thì cửa xe đã mở ra, một bóng người cao lớn đĩnh bạt đi ra, trong ấn tượng của Ôn Nhuyễn, Lâm Thanh Hàn trước nay không có một chút cẩu thả, bất luận là trong trường hợp, thời gian nào thì anh ta cũng là một bộ quần áo sạch sẽ thẳng thớm.

Nhưng lúc này.

Rất rõ ràng có thể nhìn thấy một thân tây trang của anh ta nhăn nheo, áo sơ mi trắng cũng mở 2 cúc,cà vạt thì lỏng lẻo.

Khoảng cách đến gần.

Còn có thể nhìn thấy cằm của anh ta một mảnh râu lớm chớm, trong ánh mắt là những tơ máu đỏ hồng, Ôn Nhuyễn nhìn thấy bộ dáng của anh ta như thế trong lòng cũng hơi kinh ngạc, anh ta đây là! ! Một đêm không ngủ?
Lâm Thanh Hàn từng bước đi về hướng Ôn Nhuyễn.

Anh đã một đêm không ngủ, hút hết một gói thuốc lá, tinh thần trạng thái rất không tốt, bộ dáng này mà bị người khác chụp được, phỏng chừng đã cho rằng do Lâm Thị bị đóng cửa, nhưng dường như anh một chút cũng không thèm để ý, chờ khi đi đến trước mặt Ôn Nhuyễn, hắn còn nhớ rõ Ôn Nhuyễn không thích mùi thuốc lá, sợ trên người còn nồng đậm mùi thuốc, anh giữ khoảng cách ba bước rồi mới đứng lại.

“Ôn Nhuyễn.


Lâm Thanh Hàn mở miệng, khàn giọng hỏi cô, “Lời nói của em ngày hôm qua, còn tính không?”
Cái gì lời nói ngày hôm qua?
Ôn Nhuyễn cau mày, giống như còn chưa hiểu, nhưng trong một khắc này cô liền hiểu được Lâm Thanh Hàn đang nói đến cái gì, người đàn ông trong ấn tượng của cô không bao giờ hạ thấp chính mình, lúc này đứng ở trước mặt cô, suy sút bất kham.

Đôi mắt anh che kín những tơ máu đỏ hồng, không chớp mắt mà nhìn cô, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của Ôn Nhuyễn.

Lâm Thanh Hàn gọi cô, “Ba.

”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play