Edit: Daisy
Vào lúc chạng vạng tối thì Lâm Thanh Hàn mới nhận được điện thoại của Trịnh Tư.

Mới đầu, nhìn thấy tên người gọi đến, Lâm Thanh Hàn liếc mắt một cái rồi không để ý tới nữa, Trịnh Tư tìm đến chưa bao giờ có chuyện tốt lành gì, anh hiện tại không có tâm tình để tiếp anh ta.

Giống như trước kia.

Trịnh Tư nếu gọi qua ba cuộc điện thoại mà không được sẽ không gọi nữa.

Nhưng lần này điện thoại lại vang lên liên tục không ngừng nghỉ, Lâm Thanh Hàn mệt mỏi nhéo nhéo giữa đôi lông mày, tùy tay nhận cuộc gọi, ngữ điệu không tốt lắm mà mở miệng, “Chuyện gì?”
“Lão Lâm, vợ mày mang thai!” Trịnh Tư bên kia đã ấp ủ nửa ngày, khoảnh khắc vừa mới bắt máy liền ném cho Lâm Thanh Hàn một quả bom kinh thiên.

Hiệu quả cực tốt.

Lâm Thanh Hàn nửa ngày cũng không lấy lại tinh thần.

“Mày! ! Nói rõ ràng, cái gì mang thai?” Lâm Thanh Hàn giống như còn đang khiếp sợ, qua nửa ngày mới khàn giọng hỏi.

“Hôm nay Kỷ Hề dẫn Ôn Nhuyễn tới kiểm tra, tao xem kết quả báo cáo, Ôn Nhuyễn đã mang thai hai tháng, dựa theo thời gian này, cũng chỉ có thể là mày mà thôi?” cái miêng nhỏ của Trịnh Tư phát ra một đống tin tức.

Nói xong còn đập thêm một câu, “Đừng trách anh em không đủ ý tứ, chuyện lần trước là tao không làm chu đáo, lần này tao biết được tin này liền gọi cho mày, mày sau này nhìn thấy tao thì cũng đừng có đánh tao.


“Này? Lão Lâm, mày còn ở đó không?!”
Lâm Thanh Hàn vẫn đang nghe, nhưng anh đã nói không ra lời, tay cầm di động đang phát run, đã không còn cầm nổi di động, tiếng ong ong trong đầu vang lên không ngừng, mở miệng nói vài tiếng, cũng không thể phát ra tiếng.

Ôn Nhuyễn mang thai.

Hai tháng, là của mình.

Mình! !

Sắp được làm ba rồi?
Cảm xúc trong lòng kích động nói không nên lời, trái tim thì đập bùm bùm như muốn vọt ra khỏi cổ họng.

Lý Tắc gõ cửa đi vào để báo cáo, nhìn thấy người lãnh đạo của mình đứng ở trước bàn làm việc, một tay cầm di động, một tay chống ở trên bàn, bóng dáng trước kia luôn anh tuấn cứng cỏi hiện tại nửa cong xuống, không biết là vì kích động hay là nguyên nhân nào khác mà thân thể cao lớn có chút run rẩy.

Tình huống như thế nào?
Lý Tắc nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Boss?”
Giọng nói này rốt cuộc đem Lâm Thanh Hàn thoát ra khỏi suy nghĩ, anh rất kích động, mặt cũng đỏ, hơi hơi hé miệng, lần này rốt cuộc nói ra, “Lý Tắc.


“Hả?”
Lâm Thanh Hàn nói: “Tôi sắp được làm ba rồi.


“A?” Lý Tắc ngu người.

Lâm Thanh Hàn nhìn như bình tĩnh, ngôn ngữ lại không giấu được kích động, nói lặp lại: “Tôi sắp được làm ba rồi.


Cái, cái gì a?
Như thế nào lại đột nhiên sắp được làm ba?
Lý Tắc từ nhỏ cũng là nhân vật phong vân, bình tĩnh trầm ổn, đầu óc hơn người, bằng không cũng sẽ không sau khi tốt nghiệp liền tới tập đoàn Lâm thị làm trợ lý cho Lâm Thanh Hàn, nhưng hiện tại Lý Tắc lại cảm thấy não mình có chút không đủ dùng.

Chẳng lẽ! !

Trong lòng Lý Tắc lộp bộp một cái, là phu nhân cô ấy! ! Mang thai?

Câu nói kế tiếp của Lâm Thanh Hàn đã xác minh phỏng đoán của Lý Tắc, “Ôn Nhuyễn em ấy đã có thai hai tháng.


Lâm Thanh Hàn vừa nói, vừa cầm di động hướng cửa mà đi, thần sắc vẫn rất kích động, hoàn toàn không thèm để ý Lý Tắc còn cầm mấy cái hợp đồng báo giá trên trăm triệu, mở miệng liền nói, “Tôi muốn đi tìm em ấy.


Lý Tắc nhìn Lâm Thanh Hàn thành cái dạng này, nào dám để anh ta một người đi ra ngoài? Lý Tắc ngăn cản một phen, “Boss, ngài biết Ôn tiểu thư ở đâu à?”
Ngày hôm qua Lý Tắc ngồi với sếp đợi nửa ngày ở dưới lầu nhà Ôn tiểu thư, đèn cũng không có sáng lên một chút nào.

Ôn tiểu thư nói rõ không muốn nhìn thấy sếp, đặc biệt hiện tại còn phát hiện ra mang thai, làm sao có thể để sếp dễ dàng tìm được như vậy?
“Cậu nhắc nhở tôi.


Lâm Thanh Hàn thu hồi một ít suy nghĩ, bình tĩnh mà lấy di động ra liên hệ một người,sau một hồi công phu thì nhận được tin nhắn, anh nhìn thấy địa chỉ, không nói nữa, chân dài liền đi thẳng ra ngoài.

“Boss, nếu không, em đi với ngài?” Lý Tắc vẫn có chút lo lắng cho cảm xúc của Lâm Thanh Hàn.

Lâm Thanh Hàn cũng không quay đầu lại mà nói: “Không cần.


Anh hiện tại cần ở một mình mà ổn định cảm xúc, sau đó ngẫm lại nên nói chuyện với Ôn Nhuyễn như thế nào.

Bên ngoài phòng thư ký thấy Lâm Thanh Hàn đi tới, cũng đều ngây người lại, vừa định chào thì thấy anh cầm chìa khóa xe, nhìn không chớp mắt mà đi ra ngoài, thần sắc kích động, bước chân rất vội vàng.

Nhìn đến Lý Tắc ra tới, có người hỏi: “anh Lý, sếp sao vậy? Thấy hình như rất vui vẻ a?”
Đương nhiên là vui, sêp sắp có hài tử.

Nhưng vấn đề là ——
Lý Tắc có chút một lời khó nói hết mà nhìn bóng dáng của Lâm Thanh Hàn, phu nhân bên kia còn chưa lên tiếng muốn hợp lại đâu, hơn nữa xem tình hình ngày hôm qua, hai người ồn ào càng thêm dữ dội,thật lo lắng anh tổng nhà mình cao hứng hụt một trận rồi.

Lâm Thanh Hàn lái xe, trực tiếp hướng quán rượu tư nhân của Lý Kiều mà đi.

Nơi này, trước kia anh có tới vài lần, đều là nói chuyện công việc, củng quen đường, đại khái khoảng nữa tiếng thì đến.

Lúc xuống xe.

Người đón khách ngoài cửa sửng sốt, lắp bắp hô một tiếng, “Lâm tổng?” Giống như rất kinh ngạc khi thấy Lâm Thanh Hàn đến.

Có người đi vào trong báo cáo, nên khi Lâm Thanh Hàn vừa vào cửa thì có một người đàn ông mặc tây trang nghênh đón, ông ta là giám đốc quán rượu này, họ Ngụy, nhìn thấy Lâm Thanh Hàn liền bước nhanh tới, cười nói: “Lâm tổng hôm nay sao lại đến đây?”
Lâm Thanh Hàn cũng không nói vòng vo, mắt phượng hơi liếc, trực tiếp hỏi, “Lý Kiều mấy cô ấy ở phòng nào?”
“Cái này! ! ”
“Ông tới dẫn đường, hay để tôi tự tìm?” Lâm Thanh Hàn giọng điệu nhàn nhạt mà hỏi.

Giám đốc Ngụy nào dám làm phật ý anh ta, suy nghĩ một lúc rồi cười nói: “Để tôi dẫn ngài đi.

” Lúc đi thì ra hiệu cho người khác một cái, để người đó thông báo trước với Lý tổng một tiếng.

Lâm Thanh Hàn cũng không để ý tới kỹ xảo của ông ta.

Anh vẫn như trước kia một thân tây trang, cà vạt thẳng tắp, khí thái mười phần mà đi trên hành lang, có ánh sáng nhẹ trên đỉnh, sắc mặt lạnh đạm.

Thoạt nhìn thì thấy anh rất thong dong bình tĩnh.

Nhưng nội tâm khẩn trương bao nhiêu thì chỉ có chính anh mới biết được.

Ôn Nhuyễn mang thai, bọn họ còn chưa phục hôn, thậm chí trước đó không lâu Ôn Nhuyễn mới phát hiện ra chuyện nick phụ, cô đã tức giận đến không còn nói lý được nữa! ! Dưới tình huống như vậy, đứa bé này xuất hiện, kỳ thật căn bản không đem đến cho anh bất cứ lợi ích gì.

Ngược lại sẽ làm Ôn Nhuyễn càng thêm chán ghét anh mà thôi.

Giải quyết mâu thuẫn như thế nào là chuyện giữa hai người bọn họ, Lâm Thanh Hàn suy nghĩ suốt đường đi, cũng không nghĩ ra được cách nào.

“Lâm tổng, tới rồi.

” giám đốc Ngụy ngừng ở trước một phòng bao, quay đầu lại nói với Lâm Thanh Hàn.

Lâm Thanh Hàn gật đầu, cửa vừa mở ra, anh vừa muốn đi vào liền nghe được bên trong truyền ra một giọng nam quen thuộc, “Nếu em muốn sinh ra, anh có thể làm ba của đứa bé.


Bước chân khựng lại.

Sắc mặt Lâm Thanh Hàn chợt trở nên cực kỳ kém.

Người nói những lời này là ai, không khó đoán, người này nói với ai, càng thêm không cần đoán.

Cho nên tên tiểu tử Kỷ gia này thừa dịp anh không ở đây, không chỉ đánh chủ ý lên Ôn Nhuyễn, còn đánh chủ ý muốn làm ba của con anh? Lâm Thanh Hàn thần sắc âm trầm mà đứng ở bên ngoài.

Tốt.

Cái thằng sói con của Kỷ gia này, thật đúng là cực kỳ tốt!
***
Người trong phòng bao đều bị lời nói của Kỷ Duyên làm cho ngu người, nhất thời còn chưa phản ứng kịp, tất nhiên cũng không phát hiện được Lâm Thanh Hàn đã tới.

Vẫn là Ôn Nhuyễn định thần lại trước, vốn dĩ cảm xúc của cô còn có chút không tốt, nghe thấy lời nói trẻ con lại rất bướng bỉnh của Kỷ Duyên, không khỏi cười nói: “A Duyên, cậu đang nói lời nói ngốc nghếch gì đó?”
Kỷ Duyên vừa nghe thấy liền có chút không vui.

Cậu ta ghét nhất là Ôn Nhuyễn xem cậu ta như một đứa trẻ mà đối đãi, cậu ta đã trưởng thành, đã không còn là em trai nhỏ suốt ngày khóc sướt mướt đi theo sau mông của cô.

Kỷ Duyên nhấp môi, nói rất nghiêm túc, “Anh chưa nói lời ngu ngốc bao giờ, cũng không có nói giỡn với em, anh rất nghiêm túc.

” Kỷ Duyên hôm nay được một người bạn trong giới mời đến đây, không nghĩ đến sau khi tới thì thấy Ôn Nhuyễn và Kỷ Hề.

Tìm nửa ngày mới tìm được.

Vốn dĩ muốn tiến vào chào hỏi một cái, không nghĩ đến sẽ nghe được những lời nói kia, cậu ta đứng ở bên ngoài rất lâu, sau đó vẫn là quyết định đi đến.

Kỷ Duyên biết Ôn Nhuyễn không thích mình.

Nhưng ——
“Anh biết em rất thích công việc này, cũng biết em luyến tiếc đứa bé này, anh có thể giúp em cùng nhau chăm sóc đứa bé này, anh có tiền, sự nghiệp thành công, mấy năm về sau cũng không có công việc gì nhiều.


“Anh có thể giúp em chăm sóc con, em có thể tiếp tục phát triển ở trong giới giải trí.


Đây là lần đầu tiên cậu ta một hơi nói ra hết, ngôn từ chuẩn xác, giọng điệu quyết đoán, đem một đám người trong phòng đều chấn trụ.

Hơn nửa ngày.

Di động của Lý Kiều vang lên, phá vỡ bầu không khí này, cô ấy có chút ngượng ngùng mà mở miệng, “Xin lỗi, tớ nghe điện thoại.

” Lý Kiều đi qua một bên nhận điện thoại.

Chưa được vài giây, cô lên tiếng, diendan không giậu được sự kinh ngạc: “Em nói cái gì? Ai tới?!”
Vừa dứt lời, cửa bị đẩy ra.

Mọi người nghe theo tiếng mở cửa mà nhìn lại, liền thấy khuôn mặt lạnh của Lâm Thanh Hàn, ở dưới ánh sáng tối từ từ tiến vào, khoảng cách càng ngày càng gần, sự âm trầm trên gương mặt của anh làm cho mọi người có cảm giác sợ hãi càng hiện lên rõ ràng.

Nhìn thấy Lâm Thanh Hàn xuất hiện.

Một nhóm người Kỷ Hề hô hấp đều cứng lại, Kỷ Duyên thì nhíu mi, cậu ta tựa hồ nhận ra được ý đồ của Lâm Thanh Hàn, không nói hai lời trực tiếp chắn ở trước mặt Ôn Nhuyễn, che khuất tầm mắt của Lâm Thanh Hàn đang nhìn tới.

Hai người đàn ông, mỗi người đều là vua ở trong lĩnh vực của mình ,lúc này xa xa đối mặt nhau, ai cũng không nhận thua.

Trong phòng im ắng.

Cuối cùng là Lâm Thanh Hàn lên tiếng trước, anh nhìn Kỷ Duyên, mở miệng hỏi, “Cậu vừa rồi nói muốn làm ba của ai?”
Mọi người vừa nghe thấy lời này, liền biết chuyện Ôn Nhuyễn mang thai đã không giấu được Lâm Thanh Hàn.

Kỷ Duyên nhìn thấy bộ dáng này của Lâm Thanh Hàn, thì nhíu mi, cậu ta mở miệng muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp nói thì đã bị người ở phía sau cầm tay, một bàn tay mềm mại, liền cứ như vậy nắm ở cổ tay của mình, ấm áp, làm cả người Kỷ Duyên đều ngây dại.

Thân thể cứng đờ, nói cũng nói không nên lời.

Liền cứ như vậy ngơ ngác mà quay đầu lại nhìn Ôn Nhuyễn.

Ôn Nhuyễn ban đầu bị cậu ta giấu ở sau lưng lúc này đã đứng lên, đứng ở phía sau cậu ta, cô có một gương mặt nhỏ, thân thể thì dường như chỉ cần một trận gió thổi qua cũng có thể bị ngã, nhưng lúc này cô đứng tại đó giống như một cây tùng không ngã giữa trời đông giá rét.

Thẳng tắp mà có lực, còn mang theo một cảm giác dẻo dai không khuất phục.

Ôn Nhuyễn hiện tại một chút cũng không sợ Lâm Thanh Hàn, vẫn là gương mặt nhỏ ấy lướt qua tầm mắt, nhàn nhạt mà nhìn Lâm Thanh Hàn.

“Mọi người đi ra ngoài trước đi.

” Ôn Nhuyễn mở miệng.

Kỷ Duyên vừa nghe thấy thì liền nhíu mi, Kỷ Hề cũng không đồng ý.

Lý Kiều nhìn thoáng qua Ôn Nhuyễn, lại nhìn thoáng qua Lâm Thanh Hàn, sau khi cân nhắc, cô ta mới nói với Ôn Nhuyễn: “Chúng tớ đi ra ngoài trước.

” Lúc đi, Lý Kiều lại vỗ vỗ cánh tay Ôn Nhuyễn, nhẹ giọng nói: “Chúng tớ ở ngay bên ngoài, có động tĩnh gì cũng có thể nghe thấy, có việc gì thì gọi chúng tớ.


Lúc này.

Vẫn nên để hai người bọn họ đóng cửa nói chuyện với nhau thì tốt hơn.

Ôn Nhuyễn nhẹ gật đầu, nhẹ nhàng nói“Được”.

Rất mau.

Mọi người liền đi hết.

Ôn Nhuyễn nhìn thấy bọn họ rời đi, cũng không nhìn Lâm Thanh Hàn, cô ngồi xuống, trên bàn tất cả đều là rượu, cô không biết nên nói gì, và cũng không muốn đối mặt với Lâm Thanh Hàn, giơ tay rót rượu vào ly.

Nhưng ly rượu còn chưa đụng tới khóe môi, tay cô đã bị giữ lại.

Lâm Thanh Hàn nắm tay Ôn Nhuyễn, sắc mặt không còn lạnh nhạt giống như khi đối mặt với đám người Kỷ Duyên nữa, ngược lại mang theo chút mếm yếu và hèn mọn đối với người trước mặt, “Nhuyễn Nhuyễn, thân thể em hiện tại không thích hợp uống rượu.


Ôn Nhuyễn nghe thấy, ly rượu trong tay khựng lại.

Cô nhấp môi đỏ, không lựa chọn trốn tránh như trước kia, nhướng mi mắt, mắt hạnh ở dưới ánh đèn, trong trẻo nhưng cũng rất lạnh nhạt, cứ như vậy nhìn Lâm Thanh Hàn ở trước mặt, cô mở miệng, “Lâm Thanh Hàn, anh có phải hay không quên mất một chuyện?”
Nghe thấy lời nói lạnh nhạt này, trong lòng Lâm Thanh Hàn suy đoán Ôn Nhuyễn sẽ nói lời anh không muốn nghe.

Quả nhiên ——
Câu tiếp theo của Ôn Nhuyễn là, “Chúng ta đã ly hôn vào hai tháng trước, anh cùng tôi đã đi đến Cục Dân Chính kết thúc cuộc hôn nhân của chúng ta, hiện tại sổ ly hôn còn đang ở trong nhà tôi và anh.


“Anh sẽ không quên chứ?”
“Hay là, anh cảm thấy tôi mang thai, nhất định phải ở bên anh?”
Ôn Nhuyễ nhìn người đàn ông trước mặt sau khi nghe được những lời này, đôi mắt hơi lóe, thần sắc đại biến, người đàn ông trước giờ chưa từng có quá nhiều biểu cảm, trước nay người đàn ông này cứ giống như một vị thần.

Lúc này lại mở to đôi mắt đau khổ mà nhìn cô.

Không biết có phải do hai ngày này xảy ra quá nhiều chuyện, Ôn Nhuyễn nhìn thấy Lâm Thanh Hàn như vậy, trong lòng có một chút chua xót và nhiều thêm một loại cảm giác được trả thù.

Cô nhấp môi đỏ, giống như cảm thấy đốm lửa này vẫn còn chưa đủ.

Tùy ý để Lâm Thanh Hàn nắm tay mình, nhìn thẳng vào đôi mắt anh ta, gương mặt hiện ra ý cười, chậm rãi nói: “Trước không nói đến đứa bé này, tôi còn chưa suy xét có nên giữ lại hay bỏ đi, liền tính là giữ lại thì chúng ta cũng đã ly hôn.


“Đứa bé này cùng với anh đã không có bất luận quan hệ nào.


Ôn Nhuyễn vừa nói, vừa duỗi tay, nắm lấy tay Lâm Thanh Hàn, đẩy ra bên ngoài, lúc cô làm động tác này, ánh mắt trước sau nhìn Lâm Thanh Hàn, thấy gương mặt anh càng thêm trắng bệch, thu tay lại, cuối cùng rơi xuống là ba chữ xa cách, “Lâm tiên sinh.


Tay bị đẩy ra.

Không tính là dùng quá nhiều sức, lại làm cho Lâm Thanh Hàn cảm thấy bản thân mình có chút đứng không vững.

Hai mắt anh nhấm chặt lại một chút, tay chống trên mặt bàn đá cẩm thạch, miễn cưỡng mới ổn định thân hình, sau đó, anh cách một cái bàn nhìn Ôn Nhuyễn còn đang ngồi trên sô pha, diendan tuy rằng trước khi tới anh cũng đã đoán được Ôn Nhuyễn sẽ đối xử lạnh nhạt với mình.

Nhưng anh không nghĩ tới.

Người con gái đã từng yêu anh bằng cả sinh mạng, luôn luôn cười khi đứng trước mặt anh, người con gái gọi anh là “Thanh Hàn”, sẽ có một ngày dùng những lời nói lạ lẫm như vậy, lấy cái bàn này làm ranh giới, đem tất cả nhất đao lưỡng đoạn, phân tất cả làm hai nữa.

Gọi anh bằng những từ xa lạ “Lâm tiên sinh”.

Một Lâm Thanh Hàn trên thương trường trước nay đều không sợ gì, bách chiến bách thắng, lúc này là lần đầu tiên sinh ra một loại tâm tư đầu hàng trước cô.

Ôn Nhuyễn không uống rượu, cũng không nghĩ muốn giữ lại.

So với cảm xúc Lâm Thanh Hàn lộ ra bên ngoài, kỳ thật nội tâm cô cũng rất dày vò, chỉ là không muốn hiện ra mà thôi, đứng dậy, cô cầm lấy túi xách, bước đi không lưu tình, không hề quay đầu lại.

Một Lâm Thanh Hàn còn đang ở trạng thái ngẩn ngơ thì lúc này lại bị hành động của cô làm cho kích thích.

Lâm Thanh Hàn đột nhiên duỗi tay gắt gao nắm chặt cánh tay Ôn Nhuyễn, một tay khác dùng lực nhưng cũng ôn nhu mà vòng qua eo của cô, Lâm Thanh Hàn đem Ôn Nhuyễn ôm vào trong lòng ngực của mình, không để cô rời đi, sau đó, anh cúi đầu, gục đầu vào bên tai cô,khàn giọng nói: “Chẳng lẽ em thật sự muốn gả cho tên tiểu tử chưa trưởng thành kia của Kỷ gia?”
“Ôn Nhuyễn.


Lâm Thanh Hàn rũ mi mắt, môi mỏng khẽ run.

Một Lâm Thanh Hàn đã từng là người vĩnh viễn tự cao tự đại, cao quý thong dong.

Lúc này sớm đã không còn tồn tại, giờ phút này, ở trước mặt người con gái mà anh yêu, anh không chiến mà bại, nguyện làm một người nô lệ bại tướng dưới tay cô.

Lâm Thanh Hàn cúi đầu, giọng nói vừa khàn vừa trầm, “Cùng anh phục hôn, điều kiện gì cũng có thể.


Ôn Nhuyễn lúc nghe thấy những lời này, đầu quả tim đột nhiên run lên, bước chân ngừng ở tại chỗ, tay cô trắng bệch nắm chặt túi xách.

Nhưng rất mau.

Ôn Nhuyễn lại cười, tiếng cười phát ra từ yết hầu, âm thanh cũng lớn.

Ôn Nhuyễn quay đầu lại nhìn Lâm Thanh Hàn, sau đó duỗi tay nhẹ nhàng xoa trên mặt anh ta, là kiểu ôn nhu thân mật mà giữa tình nhân mới có, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Thanh Hàn, Ôn Nhuyễn nghĩ đến một câu bình luận vừa rồi trên diễn đàn.

Ôn Nhuyễn mở miệng, nói, “Muốn phục hôn? Gọi ba đi.

”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play