Cách một đêm.

Trời còn chưa sáng, lúc Ôn Nhuyễn còn đang mơ màng ngủ thì nghe thấy một trận tiếng động.

Mới đầu Ôn Nhuyễn cũng không quá chú ý, trở mình liền ngủ tiếp. Nhưng mà lúc này trời còn quá sớm nên vốn rất yên tĩnh,cho nên mấy tiếng sột soạt này tuy rằng nhỏ nhưng cứ quanh quẩn bên tai không dứt.

Duỗi tay sờ soạng kế bên mình, đã sớm không còn ai, chăn giường cũng có chút lạnh lẽo.

Đã xác định người gây ra động tĩnh này là ai, Ôn Nhuyễn có chút bất đắc dĩ mà mở mắt, trước tiên cô lấy di động nhìn thoáng qua  mới 5 giờ rưỡi, theo tiếng âm thanh mà nhìn lại thì thấy Lâm Thanh Hàn đang đứng trước tủ quần áo, nhìn đông ngó tây.

“ Sao anh thức sớm như vậy?” Ôn Nhuyễn chống đầu, giọng nói vừa mới tỉnh ngủ có hơi mất giọng, nghe lười biếng hơn ngày thường hơn rất nhiều.

“Đánh thức em rồi?” Lâm Thanh Hàn đi tới, hôn lên trán của Ôn Nhuyễn, sau đó nhìn thời gian rồi ôn nhu nói “Em ngủ thêm chút nữa đi,nửa giờ nữa anh sẽ gọi em.”

Nửa giờ sau......

Cũng mới là 6 giờ mà.

Thật ra cũng có thể đoán được lý do mà Lâm Thanh Hàn hưng phấn như vậy, Ôn Nhuyễn có chút bất đắc dĩ mà quàng tay qua cổ của Lâm Thanh Hàn, đầu cọ cọ vào bả vai anh mà thở dài “Lâm Thanh Hàn, anh cả đêm không ngủ à, thật sự không mệt sao?” Từ sau khi cô nói lời nói tối hôm qua thì tên đàn ông này liền không ngừng nghỉ.

Nếu không phải do cố kỵ Ôn Nhuyễn mang thai, đoán chừng có thể lăn lộn chết cô.

“Không mệt.”

Lâm Thanh Hàn cười một cái, anh hưng phấn còn không đủ thì làm sao mệt được? Nếu không phải lo lắng cho giấc ngủ của Ôn Nhuyễn đang mang thai, Lâm Thanh Hàn hiện tại còn muốn đem người kéo đi, bất quá...... Tuy rằng đã cho Lý Tắc liên hệ trước với nhân viên của cục dân chính, nhưng cũng chỉ có thể sớm hơn một giờ mà thôi.

Vẫn là để cho Ôn Nhuyễn nghỉ ngơi tốt hơn.

Nhẹ nhàng xoa đầu Ôn Nhuyễn, Lâm Thanh Hàn lại hôn lên gương mặt cô rồi ôn nhu nói: “Ngoan, em ngủ tiếp đi.”

Ôn Nhuyễn nhìn thấy Lâm Thanh Hàn như vậy cũng không nói tiếp nữa, cô còn buồn ngủ, mắt cũng sắp mở không nổi nên rút vào trong chăn không được bao lâu thì liền ngủ tiếp.

Nửa giờ sau.

Lâm Thanh Hàn quả nhiên đúng giờ gọi Ôn Nhuyễn thức dậy, anh đã rửa mặt chải đầu xong, một thân tây trang giày da và cà vạt đều là đồ mới, tóc cũng vuốt gel gọn gàng, trong tay còn cầm quần áo đã chuẩn bị cho Ôn Nhuyễn, sau khi đánh thức Ôn Nhuyễn thì đem cô kéo vào trong phòng vệ sinh.

Bóp kem đanh răng và chuẩn bị ly xúc miệng.

Nếu không phải do Ôn Nhuyễn cự tuyệt, đoán chừng còn có thể tự mình động thủ mặc quần áo cho cô.

Lúc hai người chuẩn bị xong và đi xuống lầu thì ở dưới lầu vô cùng an tĩnh, mấy người dì Lý còn chưa thức giấc, lần lãnh giấy kết hồn này vốn dĩ do Ôn Nhuyễn nhất thời hứng khởi nên cũng không có nói trước với mấy người dì Lý.

Ôn Nhuyễn để lại một tờ giấy ở trên bàn xong thì theo Lâm Thanh Hàn đi ra ngoài  .

Vào giờ này.

Còn không phải là giờ cao điểm nên trên đường rất ít người và xe cộ, lúc hai người đi đến cục dân chính gần nhất cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Đến nơi thì đã thấy Lý Tắc chờ ở đó, nhìn thấy hai người tới thì liền đi đến.

“Sếp, phu nhân, tất cả đã an bài xong.”

Cậu ta vẫn như lúc trước, nghiêm trang mà nói chuyện, bất quá trong ánh mắt có nhiều hơn một chút ý cười so với lúc trước, sau khi nói xong thì đem một cái túi đưa cho Lâm Thanh Hàn  .

“Đây là cái gì?” Ôn Nhuyễn nhìn thoáng qua có chút kinh ngạc.

Lý Tắc cười trả lời: “Đây là sáng nay sếp căn dặn mua kẹo, nói là để lát nữa tặng cho nhân viên công tác.”

Ôn Nhuyễn ngẩng đầu trên mặt có chút ngẩn ngơ.

Lúc trước khi lần đầu tiên cô kết hôn cũng không biết có tập tục này, chỉ sốt ruột như lửa mà kéo Lâm Thanh Hàn tới cục dân chính,lúc đến cửa nhìn thấy những cặp vợ chồng khác phát kẹo, gặp người liền đưa, cô cũng rất hâm mộ......Không nghĩ tới lần này Lâm Thanh Hàn lại chuẩn bị tất cả.

Lâm Thanh Hàn cầm sổ hộ khẩu cùng với túi kẹo, nhìn vào ánh mắt của Ôn Nhuyễn, cười nhẹ nhàng vỗ đầu Ôn Nhuyễn “Đi thôi.”

Lâm Thanh Hàn đã từng nói.

Tất cả những gì từng thiếu nợ Ôn Nhuyễn, anh sẽ từng chút từng chút mà bồi thường lại cho cô.

diendanlequydon

Cảm xúc trong lòng Ôn Nhuyễn lúc này có chút nói không nên lời, đại khái là cảm xúc trăm mối ngổn ngang, cô cứ như vậy mà nhìn Lâm Thanh Hàn, sau giây lát Ôn Nhuyễn chủ động nắm tay Lâm Thanh Hàn, nở một nụ cười tươi đẹp mà nói“...... Dạ.”

Cửa chính còn chưa mở, lúc này là một cửa phụ đã mở ra, ngày thường dành cho nhân viên công tác ra vào. Hai người cũng coi như là quen cửa quen nẻo, một lần kết hôn, một lần ly hôn đều là đi vào bằng cửa này...... Hiện tại mới cách mấy tháng lại chạy tới phục hôn.

Ôn Nhuyễn nhìn con đường quen thuộc trước mắt mà có chút buồn cười.

Vừa định tiếp tục đi về phía trước thì bàn tay đang bị nắm bị xiết có chút đau, Ôn Nhuyễn kinh ngạc mà quay đầu nhìn lại, nhìn thấy thần sắc khẩn trương của Lâm Thanh Hàn, cũng cảm nhận được mồ hôi đã thấm vào hai bàn tay đang nắm nhau làm cho tay cô có chút ẩm ướt  .

Ôn Nhuyễn nhẹ nhàng cười rồi kéo tay Lâm Thanh Hàn, giọng điệu ôn nhu mà nói giống lời của Lâm Thanh Hàn ban nãy y như đúc “Đi thôi.”

Lâm Thanh Hàn cúi đầu nhìn Ôn Nhuyễn, anh cũng không biết vì sao khi nhìn thấy cánh cửa này, trong lòng đột nhiên có chút khẩn trương, liền tính là lúc trước tại trên bàn đàm phán mấy cái hợp đồng vài trăm triệu, anh cũng không có loại cảm giác này  .

Giống như đang lo lắng sẽ có chuyện không tốt phát sinh.

Thẳng đến khi.

Lâm Thanh Hàn nhìn thấy nụ cười trên mặt Ôn Nhuyễn.

Lúc này.

Mặt trời vừa lên ở hừng đông.

Có ánh sáng vàng ấm áp xuyên qua tầng mây mà  rọi xuống trên hai người bọn họ.

Nhưng lúc này trong mắt Lâm Thanh Hàn tất cả đều là người con gái có đôi má lúm đồng tiền như hoa như ngọc ở trước mắt, những lo lắng trong lòng rốt cuộc cũng biến mất, anh cười nói “Được.”

Có nhân viên công tác hỗ trợ xử lý nên thủ tục rất mau đã hoàn thành, Lâm Thanh Hàn cầm hai tờ hôn thú mới tinh trên tay, nhìn thấy bộ dáng hai người cùng cười trong ảnh, nội tâm rạo rực không chịu được...... Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc bọn họ mới lại ở bên nhau  .

Đồng dạng cảm xúc còn có Ôn Nhuyễn.

Lúc kết hôn lần đầu tiên, Lâm Thanh Hàn chạy từ trên bàn đàm phán mà tới, một thân tây trang giày da, mặt đầy vẻ mệt mỏi. Khi đối mặt với ống kính cũng chẳng có chút ý cười, chỉ có cô giống như con ngốc mà mở miệng cười.

Lần này.

Ôn Nhuyễn nhìn vào ảnh chụp, cả hai người đều nở nụ cười, trong lòng như xẹt qua một tia lửa nóng, vô cùng thỏa mãn và vui thích.

“Chúng ta......”

Ôn Nhuyễn vừa định nói chuyện thì điện thoại vang lên, cô lấy điện thoại nhìn thoáng qua, là Kỷ Hề  “Tiểu Hề gọi cho em, em qua bên kia nghe máy một chút  .”

“Ừ.”

Lâm Thanh Hàn gật đầu.

Nhìn theo Ôn Nhuyễn đi ra xa, Lâm Thanh Hàn nhìn chằm chằm vào hai tờ giấy hôn thú, nhìn thế nào cũng không cảm thấy phiền, trong lòng anh lúc này rất thỏa mãn, còn có nổi vui mừng vô tận.........Nhưng nghỉ tới niềm vui này chỉ có một mình anh biết thì lại có chút không vui.

Nhìn thoáng qua Ôn Nhuyễn, thấy cô vẫn còn đang trò chuyện điện thoại với Kỷ Hề, Lâm Thanh Hàn lấy di động mở camera lên, chụp một bức hai tờ hôn thú.

Vài phút sau——

Kỷ Hề đang nói chuyện điện thoại với Ôn Nhuyễn đột nhiên sợ hãi hét lên.

Tuy rằng đã sớm quen những lúc Kỷ Hề thần kinh hét lên như vậy, nhưng Ôn Nhuyễn vẫn bị làm cho hoảng sợ, cô có chút bất đắc dĩ mà đem điện thoại ra xa lỗ tai, cho đến khi tiếng hét bên kia điện thoại hạ xuống mới kéo điện thoại lại, thở dài mà nói: “Bảo bối, cậu mà còn như vậy thì cục cưng nhà tớ cũng bị cậu dọa cho sợ mà chui ra khỏi bụng đấy.”

“Nhuyễn, Nhuyễn.. Nhuyễn Nhuyễn....Nhuyễn...Nhuyễnnn......”

“Làm sao vậy?” Ôn Nhuyễn tâm tình rất tốt, giọng nói cũng mang theo một chút trêu chọc  “Sao tự nhiên bị nói lắp vậy?”

“Cậu....cậu.....cậu......cậu ——”

Kỷ nói lắp còn chưa dừng lại công năng nói lắp của mình, trong lúc Ôn Nhuyễn đang tính tắt máy để Kỷ Hề bình tĩnh lại rồi mới nói tiếp thì lại nghe  “Cậu phục hôn?!”diendanlequydon

Ai?

Ôn Nhuyễn ngẩn ra, cô còn chưa nói với Kỷ Hề mà, làm sao cậu ấy biết được?

Nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lâm Thanh Hàn cách đó không xa, anh đang cúi đầu xem di động, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, ngón tay lướt lướt trên màn hình di động, chẳng lẽ? Quả nhiên, giây tiếp theo Kỷ Hề liền nói, “Lâm Thanh Hàn đã đăng lên trong vòng bạn bè, người trong giới đều oanh tạc rồi!”

“Mấy nhóm chat tớ tham gia đều đang nói chuyện hai người các cậu phục hôn.”

Đã hiểu ra câu chuyện, Ôn Nhuyễn liếc mắt nhìn Lâm Thanh Hàn rồi cười, không giấu giếm “ừ, hai người chúng tớ phục hôn rồi.”

“Tớ đã sớm biết hai người các cậu sẽ ở bên nhau lại mà, ai......” Kỷ Hề khe khẽ thở dài, “Như vậy cũng tốt, tên chó Lâm Thanh Hàn này thoạt nhìn cũng không còn bộ dáng giống như trước kia nữa.” Kỷ Hề lải nhải nói một lúc lâu, hẹn mấy ngày nữa gặp mặt xong mới tắt điện thoại.

Ôn Nhuyễn cất di động xong thì quay trở về.

Ánh mắt vừa lúc nhìn thấy Lâm Thanh Hàn đang trả lời tin nhắn, cô cười cười mà đứng ở trước mặt anh, chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu lên mà nói “Nghe nói Lâm tiên sinh đăng bài trong vòng bạn bè  ?”

Không nhận ra Ôn Nhuyễn đã đi tới, Lâm Thanh Hàn còn đang hăng say trả lời tin nhắn, đột nhiên nghe một câu như vậy, di động trên tay cũng có chút muốn bị rớt “Em...em biết rồi hả?”

Ôn Nhuyễn cười  “Kỷ Hề nói với em.”

“Vậy em......” Lâm Thanh Hàn có chút do dự, “Có để ý không?”

Lâm Thanh Hàn còn chưa biết tâm tư của Ôn Nhuyễn như thế nào, mặc dù bọn họ đã lãnh chứng một lần nữa.

Ôn Nhuyễn không lên tiếng, cứ như vậy mà nâng cằm nhìn Lâm Thanh Hàn, đã 8 giờ, nhân viên công tác lục tục đi vào, bên ngoài cũng bắt đầu có tiếng người, chẳng qua cửa chính vẫn còn đang đóng, bọn họ đang đứng ở một vị trí không thấy được.

Ôn Nhuyễn nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó nhón chân hôn một cái lên khóe môi Lâm Thanh Hàn.

Đã rất lâu không có hôn trộm như vậy.

Tim Ôn Nhuyễn đập rất nhanh, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng, bất qua dưới cái nhìn ngẩn ngơ và ánh mắt thất thần của Lâm Thanh Hàn, cô nhấp môi nở nụ cười “Không để ý.”

Lâm Thanh Hàn giơ tay bụm mặt, giống như còn chưa phục hồi tinh thần lại, thẳng đến khi nhìn thấy Ôn Nhuyễn còn đang nín cười thì đột nhiên Lâm Thanh Hàn tiến lại một bước.

Tốc độ của anh rất mau.

“Anh......” Ôn Nhuyễn trừng lớn đôi mắt, lời còn chưa nói xong đã bị người nào đó ôm lấy vòng eo, tiếp theo đó là một nụ hôn che trời lấp đất, mang theo hơi thở mát lạnh độc nhất chỉ thuộc về Lâm Thanh Hàn, giống như thiên la địa võng không tránh thoát được, hùng dũng mà tiến vào lục phủ ngũ tạng của Ôn Nhuyễn.

Hơi thở trở nên dồn dập.

Không biết qua bao lâu, cửa chính mới mở ra, bên ngoài là âm thanh ôn ào vang lên.

Lâm Thanh Hàn buông Ôn Nhuyễn đang thở hổn hển ra, còn chút nhìn ngẩn ngơ mà nhìn cô lau khóe miệng, sau đó đội nón và mắt kính cho cô rồi kéo đi ra ngoài.

Bên ngoài có rất nhiều người.

Mỗi người đều mang theo tinh thần phấn chấn bồng bột và vui sướng, không có ai chút ý tới hai người đi ra từ phía cửa phụ.

Lý Tắc đã sớm đi rồi.

Sau khi hai người lên xe, Ôn Nhuyễn bình tĩnh lại hơi thở rồi mới mở miệng, giọng có chút khàn, “Chúng ta đi thăm ông nội đi.”

“Được.”

“Ông nội chắc sẽ rất vui vẻ.” Ôn Nhuyễn cầm hai tờ giấy hôn thú mà cười nói.

“Đúng vậy.”

diendalequydon

Lâm Thanh Hàn vươn người qua thắt dây an toàn cho Ôn Nhuyễn, rồi hôn một cái lên gò má của cô, lúc bốn mắt nhìn nhau, giọng nói của Lâm Thanh Hàn còn ôn nhu nhẹ nhàng hơn cả gió tháng tư “Ông nội nhất định sẽ rất vui.”

Lúc lái xe đi về hướng viện dưỡng lão.

Lâm Thanh Hàn nhìn thấy Ôn Nhuyễn đang cúi đầu nghịch di động, vài giây sau trong vòng bạn bè của Lâm Thanh Hàn có một bài đăng cùng nội dung với bài của anh ——

- 【 Ôn Nhuyễn: Chúng tôi đã lãnh chứng. [ hình minh hoạ ]】

Cùng với bài đăng của Lâm Thanh Hàn.

Song song ở bên nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play