[Edit] LynNguyn062

Ngôi nhà mới của Ôn Nhuyễn là một ngôi nhà song lập với diện tích nhỏ. Nhưng lợi dụng không gian nhỏ cô đã tự mình thiết kế cho nó. Ngôi nhà này của cô xem như là hoàn chỉnh, là phần thưởng tốt nghiệp cho chính cô.

  

Sau khi tốt nghiệp.

  

Cô đã không sống ở đây nhiều nữa, nhưng đồ đạc đầy đủ. Buổi sáng đã nhờ người tới giúp dọn dẹp sạch sẽ, nên bây giờ cô không cần phải dọn nữa.

  

Hiện tại Ôn Nhuyễn đóng gói vali.

  

Kỷ Hề nằm liệt trên ghế sofa, cầm điện thoại di động, cười mà không cần hình ảnh, trong khi cười, cô nói với Ôn Nhuyễn: "Ôn Nhuyễn, cậu thực sự ra ngoài sớm, nếu không cậu có thể thấy một trò hay đấy. "

  

  " Sau khi cậu nói điều đó, không ai trong nhóm nói chuyện lâu. "

  

  " Sau đó, Lý Kiều nói gì đó ", cô ấy bóp cổ, giả giọng nói là “Da mặt thật thật sự rất dày, chuyện gì cũng đều có ả, bây giờ bị chính chủ đường đường chính chính vả mặt, xấu hổ đi? " Tô Lam Lam tức giận đến nỗi thoát khỏi diễn đàn." ”

  

Kỷ Hề cười ra nước mắt. “Trước kia từng nghĩ cái cô họ Lý này không thú vị, xem ra bây giờ cô nàng cũng thật hăng hái a. Qua mấy ngày nữa tớ phải mời mọi người ra ngoài uống một chút. "

  

Ôn Nhuyễn mỉm cười dịu dàng không nói gì.

  

Lần này Tô Lam Lam cũng quá sốt ruột, chỉ sợ rằng quá kích động vì biết cô ly dị Lâm Thanh Hàn, mà quên mất thân phận mình.

  

Về sau những người trong nhóm đó đều không liên quan gì đến cô.

  

Kỷ Hề lại nhìn lịch sử trò chuyện một hồi, cảm thấy không còn chuyện gì nữa mới cất điện thoại, ngồi dậy hỏi, "Có gì khác để dọn dẹp không?"

Nói xong, nhìn thấy một xấp giấy vẽ.

  

Ban đầu cô nghĩ đó là bản vẽ thiết kế, muốn xem coi gần đây Ôn Nhuyễn thiết kế cái gì. Vừa lật nó ra, thấy toàn là chân dung của Lâm Thanh Hàn.

  

Cô ước tính, ít nhất cũng hơn mấy trăm tấm. Lúc đầu, phong cách vẽ vẫn còn non nớt, nhưng sau đó, ngày càng trở nên thành thạo hơn, hẳn phải mất mấy năm.

  

Bí mật liếc nhìn Ôn Nhuyễn vẫn đang bận rộn dọn dẹp đồ đạc, Kỷ Hề thở dài, cô biết rằng trong lòng Ôn Nhuyễn vẫn còn luyến tiếc, nếu không thì tại sao cậu ấy lại mang đến đây?

  

Há miệng muốn nói nhưng cuối cùng đều vẫn không nói thành lời.

  

Cô xếp lại những bức chân dung lên bàn một lần nữa, muốn giúp cô bạn dọn dẹp quần áo thì điện thoại reo. Đó là mẹ của cô ấy.

  

"Thưa mẹ."

  

Kỷ Hề trả lời điện thoại, thản nhiên nói vài lời rồi cúp máy, sau đó nhìn Ôn Nhuyễn, ngập ngừng nói: " Ôn Nhuyễn, mẹ tớ hỏi tối cậu có muốn về nhà ăn cơm không?"

Ôn Nhuyễn nghe thấy điều này liền biết chuyện cô đã ly dị Lâm Thanh Hàn, các trưởng bối đã biết. Nở một nụ cười, không có phản ứng thái quá trên khuôn mặt của cô, giọng nói của vẫn nhẹ nhàng, "Hôm nay tớ không đi, đợi vài ngày nữa, tớ sẽ ghé thăm dì ấy. "

  

Kỷ Hề gật đầu, nói: "Cũng được. "

  

Cô cũng không muốn để Ôn Nhuyễn về nhà vào thời gian này. Mẹ cô vẫn ổn, nhưng vì những người lớn tuổi khác trong gia đình lại rất khó chịu. Ôn Nhuyễn đi, đông một câu tây một câu, cô không muốn làm mọi người khó xử.

  

Qua vài ngày nữa vậy.

  

  ...

Dọn dẹp xong sắc trời cũng tối.

  

Hôm nay nhà Kỷ Hề có liên hoan, không thể không đi, cuối cùng dặn dò Ôn Nhuyễn, "Nếu cậu sợ một mình thì hãy gọi cho tớ. Tớ tới ngủ với cậu. Đừng quên ăn tối. Nếu không muốn thì ra ngoài ăn hoặc đặt mua. "

  

Nói xong.

  

Cô chớp mắt, "Ôn Nhuyễn, cái kia... cậu có biết cách gọi món không?"

  

Bắt đầu từ thời trung học, Ôn Nhuyễn mang theo bữa ăn của mình mỗi ngày. Tiêu chuẩn năm sao của Lâm gia, dinh dưỡng tuy cân đối nhưng cũng không kém phần nhạt nhẽo, ngay cả lúc học đại học chế độ ăn kiêng cũng đều bị chuyên gia phụ trách.

  

Cô thậm chí còn tự hỏi.

  

Kể từ khi Ôn Nhuyễn và cô bị Lâm Thanh Hàn bắt gặp tại một quầy hàng ven đường, cậu ấy chưa từng ăn lại những món chiên đó sao?

  

Ôn Nhuyễn nhìn cô bất đắc dĩ cười một cái. Cô tuy chưa ăn thịt lợn nhưng cũng thấy qua lợn chạy như thế nào a. Đâu tới nỗi gọi món cũng không biết? Dù sao, cô đã thuyết phục Kỷ Hề ăn tâm rời đi. Cô đóng cửa lại, liếc nhìn căn phòng đột nhiên yên tĩnh, khẽ thở dài.

  

Nhưng sẽ sớm thôi.

  

Cô lại mỉm cười lần nữa, vỗ nhẹ vào mặt, tự cổ vũ mình, " Ôn Nhuyễn, những ngày tới, hãy cố gắng a."

  

Trong nhà không có bếp, tủ lạnh cũng không có gì.

  

Nghĩ nghĩ, Ôn Nhuyễn vẫn là nên gọi đồ ăn. Kỳ thực trước kia, cô lúc nào cũng dùng cơm hộp. Khi còn đi học, lúc đó, miệng cô bướng bỉnh, mỗi ngày Lâm gia đều chuẩn bị bữa cơm bổ dưỡng.

  

Sau khi bị Kỷ Hề xúi giục, ăn cơm hộp, sau đó lại đi ăn ở quán ăn vặt bên ngoài.

  

Thật trùng hợp.

  

Lần đầu tiên bị Lâm Thanh Hàn bắt được.

  

Kể từ khi được Lâm gia gia đưa đến Lâm gia, Ôn Nhuyễn biết rằng cô không còn là cô gái tùy ý làm nũng, không thể hành động một cách tùy hứng làm bậy. Cô cẩn thận, học cách ngụy trang.

  

Đặc biệt không biết từ lúc nào nghe được Lâm Thanh Hàn thích những cô gái thanh lịch và trí tuệ, vì vậy cô đã tự dặn mình phải là một người "thanh lịch".

  

Làm thế nào để thanh lịch? Dù ở nhà hay ở trường, cô luôn chỉ mặc một kiểu váy, tóc để ở sau người và cài một chiếc kẹp tóc nhỏ. Ăn cơm không no quá bảy phần, phải nhai đồ ăn trong hơn hai mươi lần. Ngay cả khi cô không thích làm, cười và ăn.

  

Nhưng ngày đó thì sao?

  

Cô sợ bị nhìn thấy, cô bỏ bữa cơm trốn học theo Kỷ Hề. Tóc cô buộc đuôi ngựa, mặc quần jean rách của Kỷ Hề. Táy trái cầm năm xiên thịt, tay phải thì cầm khoai tây chiên và bánh gạo chiên. Lâu lâu còn uống vài ngụm trà sữa trân châu trong tay Kỷ Hề.

  

Miệng đầy tương ngọt.

  

Miệng còn phình to, tất cả đều là trân châu cùng đậu đỏ.

  

Sau đó ——

  

Cô thấy Lâm Thanh Hàn cùng đám bạn từ xa đi tới.

  

Khi nhìn thấy cô, Lâm Thanh Hàn và bạn bè của hắn đều ngây ngẩn cả người. Có lẽ trước đây hắn chưa từng thấy qua bộ dạng này của cô, bạn bè của hắn trực tiếp cười.

  

Lâm Thanh Hàn không cười. Hắn thậm chí không nói một lời, chỉ nhìn cô cau mày.

  

Nhưng ngay cả như vậy.

  

Ôn Nhuyễn vẫn là sợ hãi. Cô sợ rằng Lâm Thanh Hàn không thích cô, sợ Lâm gia nghĩ rằng cô không tốt.

  

Ăn cũng không chịu ăn, cô tìm một nơi khóc một lúc. Khi về đến nhà, mắt cô vẫn đỏ và cam kết với Lâm Thanh Hàn sẽ không bao giờ ăn những thứ đó nữa.

  

  ...

Thu hồi suy nghĩ lại.

  

Ôn Nhuyễn khẽ mỉm cười, một nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng, cô vẫn cảm thấy rằng mình thật sự ngu ngốc. Nếu một người không thích mình, ngay cả khi bản thân trở nên ưu nhã hơn, thay đổi như thế nào, cũng sẽ không nhận được bất kỳ phản hồi từ họ.

  

Nhìn vào menu cửa hàng takeaway.

  

Ôn Nhuyễn đột nhiên cảm thấy rằng cô nên lấy lại tất cả những gì còn thiếu. Ngày đầu tiên, hãy bắt đầu từ việc...

Gọi một ly nước nóng cùng món cay béo ngậy đi!

  ***

  

Đêm đã khuya.

  

Đèn ở tập đoàn Lâm thị vẫn còn sáng rực.

  

Các thư ký run rẩy bên ngoài, nhóm chat của nội bộ công ty vẫn tiếp tục, thỉnh thoảng lại có một tin nhắn.

  

[Woohoo, chuyện gì đã xảy ra với Boss vậy? Tôi vốn nghĩ rằng lấy được hạng mục kia của Pháp thì có thể nhận được tiền thưởng, có một kỳ nghỉ lớn. Ai có thể nghĩ rằng tôi vẫn phải tăng ca? ]

  

[Tôi cũng muốn khóc, tôi đã nói với bạn trai rằng tôi sẽ tan làm sớm để cùng anh ấy đi ăn tối, vậy mà bây giờ thì hay rồi, không chừng tôi phải tăng ca đến nửa đêm. ]

  

[Vậy cho nên, ai mà biết được Boss mấy ngày này làm thế nào? Tôi đã ở công ty được ba năm mà chưa bao giờ tôi thấy mặt anh ấy tối đến thế.]

  

[@ Thư ký Lâm]

  

[Thư ký Lâm: Tôi cũng không biết, Lý Tắc cái gì cũng không nói, không nói nữa không nói nữa, bây giờ tôi còn không dám gõ cửa, sợ Boss sẽ cho tôi một ánh mắt hình viên đạn.]

  

  ...

  

Lý Tắc không ở trong nhóm, nhưng thỉnh thoảng anh ta thấy vài thư ký nháy mắt với anh ta, cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Anh ta thở dài, mang một tách cà phê, gõ cửa, chờ bên trong truyền ra một tiếng trầm thấp, "Vào đi."

  

Anh bước vào.

  

So với sự suy sụp vào buổi sáng, Lâm Thanh Hàn giờ đã khôi phục lại hình dáng trước đây. Anh ngồi trên ghế, cúi đầu, vẫn đang xem lại tài liệu.

  

Nhưng chính là quá bình thường, ngược lại làm cho mọi người lo lắng.

  

Lý Tắc đặt ly cà phê xuống, nhìn vào đống tài liệu gần như đã được giải quyết, môi anh ta giật giật, thấp giọng nói: "Boss, đã gần mười giờ rồi."

  

Lâm Thanh Hàn ký tên, liếc nhìn đồng hồ, 9:55, lại liếc ra ngoài một lần nữa cau mày nói: "Cho bọn họ tan làm đi."

  

Lý Tắc nhẹ nhàng lên tiếng, nói: "Ngài hãy trở về nghỉ ngơi sớm đi."

  

Lâm Thanh Hàn không nhìn lên, "Bản thân tôi tự biết, cậu có thể về."

  

Sau đó, anh lại tiếp tục sửa chữa các tài liệu.

  

Lý Tắc biết tính khí nóng nảy của anh, không dám thuyết phục, đi ra ngoài.

  

Khi đèn bên ngoài tắt, toàn bộ tòa nhà biến thành màn đêm, chỉ có văn phòng trên tầng cao nhất thuộc về Lâm Thanh Hàn vẫn sáng đèn. Anh giống như một cỗ máy không mệt mỏi cho đến khi tài liệu cuối cùng được phê duyệt xong.

  

Hiện tại đã là 11:50.

  

Lâm Thanh Hàn đặt bút xuống, vặn cổ, đứng ở ngay cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài. Xe cộ như nước, đèn đường sáng trưng. Ban đầu, anh muốn giống như trước, đêm khuya đều ở lại ngủ trong phòng nghỉ, nhưng vẫn không biết vì cái gì, anh vẫn cầm chìa khóa xe đi xuống lầu.

  

Chờ thang máy tới.

  

Anh mở điện thoại di động liếc nhìn nó. Có rất nhiều tin nhắn, cuộc gọi điện thoại, WeChat...

  

Trước kia anh cũng lười chú ý đến những thứ này. Hôm nay, anh nghiêm túc nhìn vào từng người trong số họ, chủ yếu là bạn bè và vài trưởng bối. Hỏi đã xảy ra chuyện gì với anh và Ôn Nhuyễn.

  

Anh không có tâm trạng trả lời, mím môi và tiếp tục kéo xuống.

  

Cho đến cuối cùng, nó thuộc về hộp thoại WeChat của Ôn Nhuyễn. Trước kia cô là người có nhiều tin tức nhất, hôm nay đã không gửi cho anh lấy một tin nhắn.

  

Thang máy đã đến.

  

Lâm Thanh Hàn không đi vào. Anh đứng trên hành lang, cúi đầu, những ngón tay thon dài ấn mở hộp thư thoại [Ôn Nhuyễn], hầu hết đều là Ôn Nhuyễn nhắn, anh thỉnh thoảng chỉ trả lời một từ.

  

Kéo lên trên

  

[Thanh Hàn, anh vẫn còn tăng ca à? ]

  

[Thanh Hàn, hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta, em đã làm một bàn thức ăn, anh tan làm sớm nha. ]

  

[Thanh Hàn, anh đến Pháp chưa? ]

  

[Thanh Hàn, ở bên ngoài phải đối tốt với bản thân, không cần lúc nào cũng thức khuya, em sẽ lo lắng. ]

  

[Thanh Hàn, em nhớ anh. ]

  

  ...

  

Những quan tâm hàm chứa ngưỡng mộ, xuất hiện trước mặt anh không một chút giấu diếm, Lâm Thanh Hàn siết chặt tay cầm điện thoại di động, chỉ có đèn trên hành lang, anh cúi đầu xuống, nhìn thấy [Em nhớ anh], trái tim của anh chợt lay động.

  

Không biết lấy dũng khí ở đâu ra, anh lại gọi điện thoại Ôn Nhuyễn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play