[Edit] LynNguyen062

Lâm Thanh Hàn hiếm khi xem bằng hữu vòng.

  

Nhưng đôi khi tùy tay ấn vào, cũng có thể thấy Ôn Nhuyễn trong bằng hữu vòng.

  

Khi thì ngồi bên cửa sổ vào buổi chiều để đọc sách, hoặc tự nướng bánh ngọt, hoặc cắm hoa, vẽ tranh, có khi mặc quần áo truyền thống của Trung Quốc để nghe kịch, nhạc kịch, vân... vân... Anh lướt lại vòng bằng hữu của cô thấy một cái là hai người bọn họ đi tham gia đấu giá còn có cả lúc hai người tham dự một buổi tiệc tư nhân.

 

Đang là một phu nhân sinh hoạt ưu nhã sau khi rời anh rồi thì lại thành cái bộ dáng này?Ăn đồ cay còn uống coca? Cô hôm nay lại đi ăn loại đồ này?

 

Không phải cô không thích những thứ này nhất sao?

  

Lông mày của Lâm Thanh Hàn cau lại đến mức có thể kẹp chết con ruồi.

  

Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện, nhưng ngay sau đó anh âm thầm xua tan nó, và rồi có một ý nghĩ thứ hai...

  

Cô rất vui vẻ.

  

Đó không phải là miễn cưỡng cười, cũng không phải là ngụy trang.

  

Cô thật sự rất vui vẻ.

  

Lâm Thanh Hàn nhìn vào mấy cái icon nào là [Cầu vồng] [Mặt trời], còn có câu nói kia "Cuộc sống mới và không khí mới", tất cả chúng đều là hy vọng cho cuộc sống tương lai...... vậy Ôn Nhuyễn sau khi rời xa anh không chỉ không khó khăn như anh tưởng tượng, mà còn hạnh phúc khi được trở lại chính mình?

  

"Boss...."

  

Lý Tắc đợi rất lâu mà không nghe được giọng nói của Lâm Thanh Hàn, khẽ lên tiếng.

  

Lâm Thanh Hàn nhìn vào bằng hữu vòng không nói gì.

  

Ngay khi Lý Tắc đang định lên tiếng lần nữa, cuối cùng anh cũng mở miệng: "Cậu nói..." Giọng nói của Lâm Thanh Hàn rất trầm và nặng nề. Anh cầm điện thoại nhìn không hề chớp mắt, nửa ngày trôi qua tiếp tục nói: "Cô ấy thực sự có ý định rời xa tôi?"

  

Lý Tắc hiểu câu nói của Lâm Thanh Hàn, do dự đáp: "Tôi thấy phu nhân lần này thật là đã quyết đoán, cô ấy thực sự xem xét rất kỹ lưỡng. "

  

Không phải là một trò đùa, cũng không phải là làm nũng, mà thực sự có ý định rời bỏ anh, Lâm Thanh Hàn không nói gì, một lúc lâu sau, anh nhắm mắt lại, mở miệng:" Tôi biết. "

  

“Kia... ” Lý Tắc ngập ngừng:" Boss, người còn muốn tìm phu nhân không? "

  

" Không cần. "

  

Giọng nói của Lâm Thanh Hàn rất yếu sau đó liền cúp điện thoại.

  

Màn hình của điện thoại di động đã chuyển sang màu đen. Anh đứng yên, cầm điện thoại không có hành động. Anh dường như nhớ lại vào ngày hôm đó, Ôn Nhuyễn ngồi trong xe và cầm những thứ đã chuẩn bị kĩ rồi đưa ra trước mặt anh.

  

Lúc đó.

  

Tâm trạng của anh cũng vậy, trái tim anh buồn tẻ, tức giận có không cam lòng cũng có, còn có một số ít kinh ngạc.

  

Anh không bao giờ nghĩ rằng Ôn Nhuyễn sẽ ly dị với anh. Cho dù, họ đã thật sự ly hôn, ngay cả khi giấy chứng nhận ly hôn vẫn còn trong túi anh.

  

Nhưng anh luôn tin rằng Ôn Nhuyễn vẫn yêu anh.

  

Đó chắc chỉ là nhất thời buồn chán nên cô quyết định rời xa anh, nhưng không lâu nữa cô sẽ quay lại.

  

Nhưng bây giờ thì sao?

  

Giống như bị tát cho một cái thật mạnh, Lâm Thanh Hàn cuối cùng cũng nhận ra hiện trạng, Ôn Nhuyễn rời xa anh và cũng không nghĩ đến việc quay lại nữa. Không chỉ vậy, Hôm nay cô cũng rất vui, thậm chí cũng không quan tâm đến thể diện.

  

Đèn trong phòng rất sáng. Dưới ánh sáng khúc xạ của đèn chùm, hình dáng của Lâm Thanh Hàn chiếu trên cửa sổ từ sàn đến trần có vẻ hơi suy đồi và cô đơn. Anh ném chiếc túi giấy vào lại chỗ cũ, ném di động tháo cà vạt rồi ngồi xuống giường.

  

Đặt tay lên đầu gối.

  

Anh cúi đầu, chợt nhớ đến Ôn Nhuyễn của vài năm trước.

  

Lúc đó, hắn mười tám tuổi, đang học cấp ba, Ôn Nhuyễn mười sáu tuổi, mới vừa vào cấp ba.

  

Hôm đó, anh đã giành vị trí đầu tiên trong cuộc thi toán. Hứa Chấp đòi kéo anh ra để ăn mừng. Chờ ăn tối xong xuôi cũng đã muộn, đi qua con đường ăn vặt ở trường, Hứa Chấp bất ngờ kéo cánh tay anh. Anh ta nói: "Không phải đó là cô bé nhà cậu sao?"

  

Anh nhìn sang, quả nhiên thấy Ôn Nhuyễn và Kỷ Hề vừa đi vừa cười.

  

Đó là Ôn Nhuyễn mà trước đây anh chưa từng thấy, tóc tai rối tung buộc thành đuôi ngựa, một vài sợi tóc xõa ra, cầm một bó những thứ cô không bao giờ có thể ăn trước đây, ngoài miệng đều toàn là tương ngọt, miệng cũng phình phình.

  

Chắc rằng cô không nghĩ đến sẽ bị anh bắt gặp. Cô ngơ ngác đứng yên tại chỗ, không đợi anh nói liền trực tiếp kéo Kỷ Hề chạy.

  

Hứa Chấp hôm đó cười rất lâu.

  

Họ chưa bao giờ thấy Ôn Nhuyễn như vậy. Trước kia là tiểu thư khuê các lúc nào cũng ngẩngcao đầu mà đi. Ngay cả sau khi gia đình phá sản, vẫn có Lâm gia bảo vệ cô. Trong mắt mọi người, cô vẫn là công chúa nhỏ.

  

Anh không cười.

  

Chỉ cảm thấy có chút mới lạ.

  

Sau giờ học, trên đường về nhà, anh đi ngang qua phố ăn vặt, anh đã mua bánh gạo chiên và khoai tây chiên mà mình chưa bao giờ chạm vào trước đó, còn không chờ anh lấy nó ra, Ôn Nhuyễn đã quay về bộ dáng trước đây, mắt đỏ hoe, kéo góc áo, hứa với anh rằng sẽ không bao giờ ăn những thứ đó nữa.

  

Cô ấy cũng nói rằng cô ấy thật sự không thích ăn nó.

  

Đồ ăn vặt anh mua hôm đó cũng không có mang ra, về sau anh thật không thấy Ôn Nhuyễn ăn những thứ đó nữa. [ ôi dễ thương quá ~~~ ]

  

Lâm Thanh Hàn nghĩ về bức ảnh trước đó,môi mỏng nhếch lên, tự chế giễu, vì vậy cô căn bản không phải tự mình đột phá, mà rời khỏi anh rồi cô cuối cùng có thể trở về chính mình?

  

Không có gì hơn.

  

Nếu cô thực sự rất hạnh phúc, hãy để cô đi.

  

  ...

Đến ngày hôm sau, Lâm Thanh Hàn dường như đã trở lại trạng thái cũ, im lặng ít khi nói cười. Thấy Lâm Tú Nga đang ngồi ở bàn, anh gật đầu, ngữ khí bình thường chào một tiếng.

  

“Thanh Hàn, cháu đã dậy rồi." Lâm Tú Nga có chút co quắp chào hỏi anh, bà thực sự có chút sợ cháu trai của mình.

  

"Ừm."

  

Lâm Thanh Hàn gật đầu, không nói gì thêm, ngồi trên ghế và ăn sáng.

  

Bà không biết chuyện gì đã xảy ra khi hai người ly hôn. Lâm Tú Nga nhìn vào khuôn mặt của Lâm Thanh Hàn, cẩn thận nói, " Thanh Hàn, có vấn đề gì với cháu và Ôn Nhuyễn sao? Hôm qua nó về nhà, mang đồ đạc đi hết. Ngay cả những bức tranh trong phòng vẽ cũng mang đi. "

  

“Các cháu thực sự đã ly hôn rồi hả? ”

  

Lâm Thanh Hàn cau mày, không nhìn lên, trả lời với một giọng điệu khác thường: "Đúng, đã ly hôn. "

  

Thoạt nhìn không vui mà cũng không buồn.

  

Lâm Tú Nga dần dần nhẹ nhõm, thật tốt nếu anh không khó chịu. Có vẻ như anh không có cảm giác với Ôn Nhuyễn. Bà ta vốn không thích đứa cháu dâu này.

  

Nếu con bé của Tô gia có thể gả cho Lâm gia của họ.

  

Bà đang nghĩ đến đó lại thấy Lâm Thanh Hàn cau mày.

  

Bữa sáng, tất cả đều đa dạng cả đồ ăn Trung Quốc và đồ ăn phương Tây, nhưng anh cảm thấy có gì không đúng, mùi vị không đúng, không khí không đúng, không có gì là đúng, thậm chí cà phê... Anh nhấp một ngụm cà phê trong tay.

  

Nhíu nhíu mày.

  

“Thưa thiếu gia, có chuyện gì vậy?” Dì Lý hỏi.

  

"Vị cà phê..."

  

"À."

  

Dì Lý nhìn vào ly cà phê trong tay hắn do dự nói, "Tôi đã làm theo cách của phu nhân. Nó không ngon sao?" Sau một hồi, bà lại nhỏ giọng nói tiếp, " Trước kia, ngài ở nhà, bữa sáng là do phu nhân làm, đặc biệt là cà phê, phu nhân biết ngài thích uống cà phê được làm bằng tay, mỗi lần đều dậy sớm hơn một tiếng đồng hồ, chuẩn bị cà phê cho ngài."

  

“Phu nhân nói, pha bằng máy không tốt, phải pha bằng tay mới hợp khẩu vị của ngài. "

  

Lâm Thanh Hàn nhìn ly cà phê trong tay, vẻ mặt anh mờ nhạt. Anh không biết điều này.

  

Ôn Nhuyễn cũng chưa bao giờ nói với anh... Lâm Tú Nga nhìn biểu cảm của Lâm Thanh Hàn, mí mắt khẽ rung lên.

  

Bà không thích Ôn Nhuyễn. Người phụ nữ này đã rời đi rồi không thể để Lâm Thanh Hàn nhớ đến cô. Bà vội ngắt lời dì Lý, "Không phải chỉ là một tách cà phê sao? Có gì khó khăn chứ." Nhìn Lâm Thanh Hàn, bà lại mỉm cười: " Thanh Hàn, nếu cháu thích, ngày mai cô sẽ tự tay pha cho cháu."

  

"Không cần."

  

Lâm Thanh Hàn nhướn mày đặt cốc cà phê xuống. Vẻ mặt anh trở lại bình thường, đứng dậy bước ra ngoài, nhìn thấy một vài chậu cây xanh trong góc lại nghĩ tới mấy chậu hoa sơn chi trên ban công, bước chân hơi dừng lại.

  

Sau một lúc.

  

Anh mở cửa, dặn dì Lý: "Trong phòng tôi có chậu cây sơn chi, dì nhớ tưới nước mỗi ngày."

  

Nói xong.

  

Anh bỏ đi.

  

Dì Lý đáp lại bằng một nụ cười. Những chậu cây đó là thứ mà phu nhân thích nhất. Bây giờ người thiếu gia lại yêu cầu bà chăm sóc giúp ngài ấy thật tốt... hẳn biết rằng anh không thể không quan tâm phu nhân.

  

"Này..."

  

Lâm Tú Nga ngồi trên ghế, nhìn bóng dáng rời đi của Lâm Thanh Hàn, hơi sững sờ, "Cuối cùng Thanh Hàn có thích Ôn Nhuyễn không?" Không phải lúc nãy anb không vui sao? Tại sao anh lại muốn chăm sóc những chậu hoa đó?

  

  ***

Kỷ Hề đưa Ôn Nhuyễn ra ngoài vào sáng sớm. Cầm tay cô đi trải nghiệm bữa sáng hàng ngày của người thường. Thực tế, cô đã bị sốc bởi bằng hữu vòng của Ôn Nhuyễn hồi hôm qua.

  

Mặc dù hôm qua Ôn Nhuyễn đã làm cho cô hộp cơm.

  

Nhưng cô luôn cảm thấy rằng Ôn Nhuyễn của cô là một nàng tiên không dính khói lửa phàm tục. Ai có thể tưởng tượng rằng cô thực sự rất bình dân, ăn đồ cay? Hôm qua, gặp gỡ vài người bạn ai cũng hỏi cô: "Có phải Ôn Nhuyễn bị tổn thương sau khi ly hôn không? Tại sao lại bắt đầu tự mình sa đọa?"

  

Cô không biết.

  

Cô cũng không dám hỏi.

  

Hai người đang ngồi đối mặt với nhau, bên cạnh họ là một nhóm các cụ già, mặc quần áo luyện tập,trên tay cầm quạt nhảy múa hoặc kiếm hoặc một cái gì đó, và họ đang rộn ràng nhốn nháo bên ngoài, thỉnh thoảng có vài tiếng thét to, "Ông chủ, một chiếc bánh ly hợp, hai quả trứng một loạt các thịt, không rau diếp. "

  

“Ông chủ, sữa đậu nành mang về, không hành. ”

  

“Ông chủ, một cơm nắm, nhanh lên, tôi sốt ruột đi làm. ”

  

  ......

  Trong khi nghe những giọng nói này, Kỷ Hề một bên uống sữa đậu nành, nhìn trộm Ôn Nhuyễn ngồi đối diện với cô, " Ôn Nhuyễn, ngon không?"

  

"Ngon." Ôn Nhuyễn cầm một chiếc bánh trong tay, uống một cốc sữa đậu nành. Cô mỉm cười,đại khái có thể nhìn thấy suy nghĩ của Kỷ Hề. Cô ăn chiếc bánh đang cầm trên tay, ăn xong lau môi bằng khăn giấy và mỉm cười: "Tớ biết cậu muốn hỏi gì."

  

"Không có giả vờ, đó là sự thật. ”

Nhìn thấy Kỷ Hề vẫn không tin, cô mỉm cười, “Thật sự, tớ đã nói dối với cậu. ” Dừng một chút, cô hỏi, “Cậu có nhớ lần chúng ta đến phố ăn vặt thì bị Lâm Thanh Hàn nhìn thấy không? Tớ cùng cậu trốn học ra ngoài. ”

  

Kỷ Hề gật đầu, "Nhớ rõ. "

  

Ôn Nhuyễn nhẹ nhàng cúi đầu xuống, từ từ uống sữa đậu nành, một bên cười nói: "Cậu cũng biết rằng Lâm Thanh Hàn giống như một ông già lỗi thời. Có những tiêu chuẩn để ăn trong ba bữa ăn. Tớ thực sự không thích ăn những bữa ăn dinh dưỡng đó. Nhưng sợ Lâm Thanh Hàn sẽ không thích tớ, cũng chỉ có thể nói thích. "

  

“Sau khi bị phát hiện, sợ anh ấy không thích, nên thực sự không còn đụng vào nữa. ”

  

“Hiện tại bây giờ đã rời xa anh ấy, không cần phải lo lắng về anh ấy có thích hay không, làm sao tớ có thể buồn được? ”

  

Cô nói, ngẩng đầu lên, làn da trắng sáng của cô dưới ánh sáng ban mai và đôi mắt như lưỡi liềm từ từ cúi xuống, trông đẹp hơn bao giờ hết,"Vì vậy, tớ không nói dối cậu, tớ thực sự hạnh phúc, cũng thực sự mong chờ vào tương lai."

  

Kỷ Hề nhìn vào nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi nở một nụ cười. Cô vỗ vai Ôn Nhuyễn, cười nói, "Đúng vậy, hãy để cho cái tên đại móng lợn lăn càng xa càng tốt, sau này anh ta sẽ hối hận."

  

Ăn sáng xong.

  

Kỷ Hề hôm nay còn có việc.

  

Ôn Nhuyễn không cần người đưa về, nơi cô sống không xa lắm. Cô dự định tự mình đi bộ, nhân tiện cô có thể làm quen với môi trường ở khu nhà hơn sau này cô đỡ phải vất vả tìm nơi mua đồ.

  

Khi đi qua một cửa hàng hoa cô chợt dừng lại.

  

Cô thích hoa, có rất nhiều bình hoa ở nhà nên cô có thể mua chúng để trang trí phòng.

  

"Cô gái, mua hoa sao?" Người dì trong cửa hàng hoa chào đón cô bằng một nụ cười. “Chúng vừa được giao tới hôm nay, vẫn còn tươi. Nhìn xem thích cái nào. Cô gái thật xinh đẹp, đang mở tiệm hoa, dì chắc chắn sẽ giảm giá cho cháu. ”

  

Ôn Nhuyễn cười cong đuôi mắt, nhẹ nhàng cảm ơn," Được, cảm ơn dì. "

  

Cô cúi đầu chọn khá nhiều hoa, vừa mới chọn một bó hoa hướng dương, Ôn Nhuyễn nhận ra rằng ai đó đang chụp lén. Cô rất nhạy cảm với máy ảnh, có chút kinh ngạc ngước mắt lên. Có một vài nữ sinh trung học đứng bên ngoài, cầm điện thoại di động và đối mặt với cô.

  

Đại khái không nghĩ tới lại bị bắt quả tang.

  

Các cô gái đỏ mặt vội xin lỗi cô. "Xin, xin lỗi, chúng em, chúng em chỉ là tùy tiện bấm nó."

  

Ôn Nhuyễn cười lắc đầu, tỏ vẻ không sao. Cô đã từng được chụp ảnh ở trường, thấy họ còn đang đứng tại chỗ, cô cười nói: "Các em không sợ trễ học ư?"

  

"À, có..."

  

Các cô gái đỏ mặt chạy đi, chạy vài bước lại quay về, nói với cô, "Chị, trông chị thật tuyệt."

  

Ôn Nhuyễn mỉm cười nhìn họ rời đi, mua một vài bông hoa rồi về nhà, cô không để tâm đến chuyện đó, nhưng vào buổi tối, Kỷ Hề gọi một cuộc điện thoại, giọng điệu vô cùng lo lắng pha lẫn một ít phấn khích, "Bảo bối, cưng lên hot search rồi."

[ hie: cũng gần một tuần rồi ha? Nay sẵn tiện tui vừa ôn xong lý nên lên đây đăng trc một chương... mai sẽ có chương còn lại nha ^^ ]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play