Tại một ngôi nhà hoang~
Cô mở mắt ra. Nhìn xung quanh, có rất nhiều đứa trẻ cỡ tuổi cô. Cô đưa mắt nhìn họ, rồi bỗng bên ngoài có tiếng người đi vào
“ Bà bà, sao cháu lại ở đây” Cô sợ hãi hỏi bà ta. Nụ nười trên môi bà ta hiện lên. Không còn hiền từ nữa mà là một nụ cười tà ác
“Mày nghĩ tao rảnh mà mang mày về đây nuôi à? Nhìn đi. Bọn nó đều là những đứa trẻ như mày, ở đây kiếm tiền cho tao , nghe chưa?”
Bà ta thật hung dữ, cô sợ hãi bật khóc
“Huhu, cho cháu về đi, cháu không muốn ở đây. Huhu”
Cô cứ khóc , chấp tay cầu xin bà ta
“Con nhỏ này, nín ngay cho tao” Bà ta hất cô ra. “Tao nói mày im mày không nghe à” Bà ta dùng tay tát vào mặt cô, không thương tiết.
Cô không thể nào kiềm chế sự sợ hãi trong đầu của mình. Nước mắt cứ trực chào mà rơi ra. Bọn trẻ kia thì cứ đứng nhìn cô không đứa nào dám lên tiếng. Một lát sau mới có một đứa trẻ đến cầu xin giúp cô
“ Mẹ ơi đừng đánh em nữa, em nó mới đến , để con dạy lại em ạ”
Cô bé đó cỡ chừng 13 tuổi. Lớn nhất trong số trẻ em ở đó. Cô bé chạy lại ôm cô
Bà ta từ khuôn mặt giận dữ chốc biến lại hiền từ. Trông nó thật giả tạo .
“ Ngọc Hân , ta mong con có thể làm cho nó ngoan hơn chút, nếu không đừng trách ta”
“ Dạ dạ. Con biết rồi ạ”
Rồi bà ta bước ra ngoài. Không quên khoá chặt cửa.
Sau khi bà ta đi, cô vẫn còn khóc trong lòng của Ngọc Hân.
“Em nín đi. Đừng khóc nữa.”
“Hức .. hức.. em sợ, bà ấy..hức.. đáng em đau.. lắm..hức..” cô vừa nói nước mắt chảy tùm lum tà la
“ Em ngoan chúc nha, đừng khóc. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nghe chị”
Cô ôm thật chặt Ngọc Hân. Mấy đứa nhỏ ở đó, có vào đứa lói nhói đi lại phía cô.
“Chị đừng khóc. Khóc là không ngoan đau” một đứa khoản 4 ,5 tuổi nói
“Em nín đi. Ở đây tất cả ai cũng từng như em. Nhưng chỉ cần ngoan ngoãn kiếm tiền cho bà ta, bà ta sẽ không đánh em”
...
...
Từng người một an ủi cô.
“ Huhu, em sợ lắm, em sợ bị đánh”
Ngọc Hân nhìn cô tội nghiệp
“Chị biết rồi. Sau này chị sẽ bảo vệ em . Em sẽ không sao đâu.”
Mặc cho ai nói thì cô vẫn cứ khóc. Khóc đến khi mệt quá, ngủ trong tay Ngọc Hân
—————-
Trong căn phòng của thiếu gia nhỏ. /reng reng reng/
Chuông báo thức đang kêu lên thì bị cậu ném mạnh xuống sàn. “A~ phiền quá đi mất” Cậu ngoáy ngoáy lỗ tai sau đó bước xuống giường , lụm lại cái chuông đặt lên bàn. Bước vào tolet sau đấy đi ra với quần áo chỉnh tề , tóc cũng được chãi gọn gàng.
“ Cậu chủ, mời cậu lên xe”
...
Xe lăn bánh. Đi ngang cái đường hôm qua cậu gặp cô bé lạ kia. Cậu nhớ ra gì đó
“ Bác chạy chậm chút ạ” Xuyên qua của kín cậu nhìn xung quanh. Mong sẽ thấy cô
( Haizz chắc là về với mẹ rồi) cậu nghĩ.
“Có gì không cậu” Tài xế hỏi
“ À.. dạ không có gì. Chạy tiếp đi ạ”
( vài lời muốn nói của tác giả: Vì sắp được đi học lại. Chắc có lẽ thời gian viết truyênn không nhiều . Nên mình sẽ tranh thủ bão khi chưa vào học :))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT