Thẩm Minh Anh 11t . Cậu sinh ra đã là một cậu ấm trong Thẩm gia. Từ nhỏ chưa biết cực khổ là gì. Sở hữu dáng vẽ đẹp trai , nét điềm đạm của ba, và đầu óc thông minh có sẵn cậu sớm đã là người kế thừa tương lai của các tập đoàn do 1 tay ba cậu sáng lập
Hà Tuyết Nhu:7 tuổi. Cô bị bệnh chậm phát triển nên đầu óc cô vốn không thông minh như người bình bình.
————————
Ba mẹ Tuyết Nhu đang bàn với nhau về việc ly thân. Họ quá mệt mỏi , sống với nhau trong mối quan hệ ràn buột bởi 1 đứa bé đầu ốc không bình thường họ giờ đây đổ hết tất cả lên 1 cô bé gái.
“Ly dị rồi ai nuôi nó . Ông nói đi”
“Ông Hà: Bà nuôi nó đi. Tôi không tiện”
“Tôi còn phải đi tìm hạnh phúc mới , không thể lãng phí vì nó được”
“Con bà sanh ra , bà nói vậy được à”
“Thế nó không phải con ông hửm?”
Cả hai người cải qua ,cải lại cô ngồi co rúm một chỗ nhìn họ sợ hãi. Họ không phải ba mẹ cô nữa, họ thật đáng sợ
Một tiếng / xoảng/ ông bà đập bể cái bình trên bàn “ Tôi mệt lắm rồi , vứt nó đi cho xong” ông buông lời cay độc
“Ông đúng là lão già độc ác” bà nói
Ông Hà nghe xong tức giận tát bà một bạt tay” Bảo bà nuôi thì không chịu , giờ nói tui độc ác hả?”
Cô ngồi thấy ba đánh mẹ vôi chạy ra. Tuy cô ngốc nhưng chứng kiến nãy giờ cô biết họ cãi nhau vì cái gì mà! Chỉ cần cô biến đi là được
“Ba đừng đánh mẹ mà... hức hức...tất cả đều tại Nhu Nhu. . Huhu , Nhu Nhu xin hai người, chỉ cần Nhu Nhu biến mất là được đúng không? Nhu Nhu là đưa phiền phức mà huhu” Cô bé ấy khóc rồi chạy ra khỏi nơi hỗn loạn ấy.
—————
Hôm nay cậu vừa được nhận bằng cấp 3 luôn rồi. Bởi IQ của cậu hơn người bình thường rất nhiều. Điều đó đối với cậu là bình thường mà. Bác quản gia đón cậu quá trễ rồi đó. Trong lòng cậu oán trách ông. Đang lẫm bẩm , cậu thấy một cô bé đang đi lang thang cô bé ấy băng về phía cậu, một chiếc xe đạp kia đang chạy tới. Cậu lo lắng nhào ra ôm cô vào lòng. May mà cả hai không sao
“Đi đứng không biết nhìn đường à?”anh trách mắng
“ huhu.. sao anh lại mắng em?”
“ Không phải anh đây ra tay nghĩa hiệp thì em teo tồi biết không hả?”
“ Em xin lỗi.. anh không sao chứ?”
“Đau chết đi được”
“ Đâu đâu? Để em coi .... Đau nè đau nè, mau biến đi ~ anh hết đau chưa?”
Cậu cười “ Ngốc thiệt vậy làm sao mà hết đau, thật là..”
“ Vậy hả? Mẹ em bảo làm vậy sẽ không đau”
“ Bà ấy lừa em đấy”
Ọt ọt tiếng bụng cô kêu thầm
“ Tiếng gì vậy?” Anh hỏi
“ hì hì, Bụng em nó đói á hí hí”
“Nghe khó chịu chết. Đứng lên ,anh dẫn em đi mua bánh”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT