Editor: Huyền Phi

-

Sau khi ngắt điện thoại của giáo sư Vương, Tỉnh Hành sắp xếp đám rau dưa trái cây vừa mua lại gọn gàng, đồ ăn vặt thì đặt chỗ quầy ăn vặt, lại giặt ủi mấy bộ quần áo mới, sau đó vào thư phòng đọc sách, cũng thuận tiện tăng thêm một chút kiến thức về ngành sản xuất của anh, tận lực không để bản thân vì được nghỉ phép mà quên hết công việc.

Ngồi trong thư phòng đến tận khi hoàng hôn hoàn toàn buông xuống, anh nâng tay lên nhìn đồng hồ, cảm thấy cũng nên kêu Châu Châu dậy rồi. Cô ra ngoài lăn lộn đến quá mệt mỏi, khi về nhà đã gần chạng vạng, cũng không thèm ăn cơm chiều mà ngủ luôn một mạch.

Nhưng sau khi xem đồng hồ xong, Tỉnh Hành cũng không lập tức vào phòng đánh thức cô. Anh lấy điện thoại ra khỏi thư phòng, ngồi xuống quầy bar trong nhà ăn, quét mắt nhìn mấy công thức nấu cơm. Tính toán trước tiên chắp vá nấu xong cơm chiều, rồi gọi Châu Châu dậy, vừa vặn rửa mặt xong là có thể trực tiếp ăn cơm.

Ở quầy bar xem điện thoại một hồi, Tỉnh Hành đứng dậy tìm lon múc gạo, chuẩn bị nấu cơm. Gạo và nước cũng tương đương với nhau, một lon gạo một chén cơm, anh cũng không nấu nhiều, chỉ có hai chén.

Sau khi nhấn nút nồi cơm được một lúc, anh canh thời gian bắt đầu rửa trái cây, rau, thịt, dự định là salad hoa quả đơn giản, lại nướng thêm cái cánh gà tẩm coca và chảo cà chua xào trứng, đều là mấy món dễ làm nhất mà anh đọc được trên mạng.

Salad hoa quả đã xong xuôi, đặt lên quầy bar, Tỉnh Hành xoay người đến cạnh bồn rửa rau, rửa sạch cánh gà và cà chua. Cánh gà sau khi rửa sạch được đặt vào chén thủy tinh, cà chua để trên thớt, dùng dao cắt thành khối nhỏ vừa ăn, mặt khác cho trứng vào bát đánh thật đều.

Tỉnh Hành đánh cực kì chăm chú, thời điểm nghiêm túc nhất, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó mềm mại ấm nóng dán lên lưng, sau đó liền nghe tiếng Châu Châu vang lên từ sau lưng:

“Quá mệt rồi……”

Tỉnh Hành ngừng động tác trên tay lại, hơi quay đầu một chút:

“Có thể ngủ tiếp mà.”

Châu Châu trực tiếp đè trọng lượng toàn thân thể lên lưng anh, cả khuôn mặt cũng dán vào, che lại nửa con mắt, đôi môi hồng nhạt lạch cạch hé mở:

"Không cần ngủ nữa……”

Tỉnh Hành không biết cô muốn làm gì, tiếp tục đánh trứng. Anh không quá biết làm cơm, đều là dựa vào video chỉ dạy, sau khi xen xong bắt tay vào làm, có cảm giác không mấy thuần thục, nhưng lại thập phần nghiêm túc.

Trứng gà đã đánh xong, đặt chén thủy tinh lại bệ bếp, chuẩn bị xong hết các loại gia vị, hành tỏi. Tỉnh Hành duỗi tay bật bếp, chờ cho nồi nóng.

Mà trong lúc anh đi qua đi lại, Châu Châu vẫn cứ nằm bò ra sau lưng anh, nhắm mắt di chuyển theo bước chân của anh, phảng phất muốn ăn vạ trên người không chịu xuống dưới.

Phía sau lưng có cơ thể mềm mại dựa vào, độ ấm cách một lớp quần áo cũng có thể cảm nhận rõ ràng. Tỉnh Hành cảm thấy rất nóng, anh cũng không phân biệt được là do lửa của bếp gas hắt lên hay là nhiệt độ của người phía sau truyền xuống nữa.

Hắn cảm thấy bản thân có chút khó tập trung, cũng không biết sẽ làm ra cái gì, có thể sẽ không ăn được, liền nói một câu với Châu Châu:

“Nếu không ngủ nữa thì qua bàn ăn ngồi chờ một chút, cơm chiều xong ngay đây.”

Châu Châu lại còn là một bộ dạng không quá thanh tỉnh, nhắm mắt không chịu đi, đột nhiên lại nói:

“Tôi cũng muốn có hoàng tử……”

Ngừng một hồi, lại tiếp tục mơ mơ màng màng nói:

“Công chúa Bạch Tuyết, cô bé Lọ Lem hay người đẹp ngủ trong rừng đều có hoàng tử……”

Cô còn đang mê mang trong thế giới truyện cổ tích đây mà, Tỉnh Hành từ bỏ ý định để cô qua bàn ăn ngồi, một bên khuấy đều thứ trong nồi, một bên nói:

“Chờ cô trưởng thành, cô cũng sẽ có hoàng tử của riêng mình.”

Châu Châu nhắm mắt lại không cao hứng, cường điệu lên:

“Tôi đã trưởng thành!”

Chữ "lớn" này thật ra cũng khá phù hợp với cô, thứ không ổn chính là việc "học”.

Sau đó không chờ Tỉnh Hành ra tiếng, Châu Châu lại tự cố gắng tiếp tục kháng nghị nói:

“Tôi đã 300 tuổi, hừ!”

Tỉnh Hành cười một chút, tận lực áp chế tâm tư muốn thăm dò nào đó trong lòng, không cho trái tim đập quá nhanh, cất bước đi làm cà chua xào trứng:

“Thế thì chờ tới lúc cô biết chữ, biết ngâm thơ đếm số, cũng có một tí kiến thức và năng lực sinh tồn cơ bản, hoàng tử của cô nhất định sẽ đến.”

Nói đến đây, chút buồn ngủ còn sót lại trong đầu Châu Châu đã tan đi rất nhiều, suy nghĩ một lát, đột nhiên mở to mắt nhìn lên gáy Tỉnh Hành, hỏi:

“Anh không thể....làm hoàng tử của tôi sao?”

Tay Tỉnh Hành đang cầm lấy cái muỗng dừng một chút, sau đó trả lời:

“Tôi là chủ nhân của cô.”

“Hừ!” Châu Châu dựng thẳng thân thể, lui về sau một bước, bày ra bộ dạng nghiêm túc, “bá đạo" ngang ngược nói:

“Anh không được làm chủ nhân, anh phải làm hoàng tử của tôi!”

“……”

Anh còn không có quyền lựa chọn?

Cà chua xào trứng đã làm xong, Tỉnh Hành tắt bếp gas, quay đầu lại liếc nhìn cô một cái.

Châu Châu còn đang tiếp tục "bá đạo", không cao hứng mà nhìn chằm chằm Tỉnh Hành tiếp tục nói:

“Không được nói chuyện, tôi nói làm thì phải làm!”

Tỉnh Hành: “……”

Rốt cuộc anh đang nuôi cái quỷ gì đây???

Không cho anh nói chuyện anh đành không nói vậy, Tỉnh Hành không khống chế được khóe miệng cười một chút, quay đầu nhấc nồi cà chua xào trứng qua mâm cơm, sau đó xoay người đưa đến trước mặt Châu Châu:

“Có thể bưng nó để lên bàn cơm không?”

Cảm xúc của Châu Châu không ngừng biến hóa, trong đầu không thể chứa quá nhiều chuyện, có chuyện khác chen ngang vào, cô lập tức quên vừa rồi đang nói cái gì. Không hề nhắc đến hoàng tử chủ nhân gì cả, cô nhìn cái mâm trong tay Tỉnh Hành:

“Để tôi.”

Tỉnh Hành vẫn rất tin tưởng cô, chỉ cô dùng tay siết vào rìa mâm, chậm rãi đi đến bàn cơm. Sau khi cô nhận được mâm liền có bộ dạng thật cẩn thận, cũng thật thành công đặt đồ ăn lên bàn cơm.

Sau khi buông xuống cô vội rút tay lại, ủy khuất nói:

“Nóng quá!”

Tỉnh Hành đang rửa nồi, nói với cô:

“Lại đây, tôi thổi thổi cho cô.”

Châu Châu vừa nghe thấy lời này, tung ta tung tăng đi qua, đứng ở trước mặt Tỉnh Hành, đưa hai tay đến bên miệng anh, để anh thổi từng chút một. Sau đó Tỉnh Hành thổi một hơi cô cũng cười một chút, càng cười sự vui vẻ trong giọng nói càng nhiều, cười khanh khách không ngừng, giống như cảm thấy chơi rất vui.

Tỉnh Hành cũng bị chính anh làm cho ngạc nhiên, căn bản không khống chế được. Nụ cười và tiếng cười của cô đều thập phần có sức hút, làm người khác nhìn không được mà trở nên vui vẻ. Đại khái là những người tâm tư thuần túy, vui buồn đơn giản đều có loại năng lực này.

Mười căn ngón tay đều thổi xong rồi, Tỉnh Hành tiếp tục rửa nồi, nói với cô:

“Qua bàn ăn ngồi chờ một chút, lập tức xong ngay.”

Châu Châu lại không chịu đi, đứng ở bên cạnh anh, bồi anh làm việc, cùng anh nói chuyện:

“Nhưng mà.....tôi còn muốn nghe kể chuyện công chúa và hoàng tử……”

Mấy chuyện cổ tích hoàng tử công chúa có rất nhiều, Tỉnh Hành suy nghĩ một hồi, một bên đặt phần cánh gà chiên coca xuống, một bên kể chuyện《 công chúa đậu Hà Lan》cho Châu Châu. Kể xong thì đồ ăn cũng xong.

Hai món mặn cộng thêm salad hoa quả đặt trên mâm cơm, Tỉnh Hành xới hai chén cơm, cùng Châu Châu ngồi vào bàn ăn cơm chiều. Năng lực học tập và thích ứng của Châu Châu rất mạnh, lúc này đã có thể tự mình cầm muỗng ăn, múc cơm cho vào miệng.

Tỉnh Hành thấy cô vẫn chỉ ăn cơm không, lên tiếng nói:

“Tôi xào đồ ăn, cô không ăn à?”

Châu Châu cầm cái muỗng liếc anh một cái, ngẫm lại vừa rồi anh vẫn luôn ở trong phòng bếp làm mấy cái này, nghĩ lại mấy thứ Tỉnh Hành cho cô đều ăn rất ngon, vì thế duỗi muỗng sang mâm cà chua xào trứng, múc lên một muỗng lớn cho vào miệng.

Một mồm to như vậy nuốt đi xuống, cô nhai hai cái, nói với Tỉnh Hành:

“Ăn ngon.”

Hiện tại cùng nàng ở bên nhau, khóe miệng Tỉnh Hành hoàn toàn lọt vào trạng thái nất không chế, nói:

“Cảm ơn.”

Châu Châu nuốt hết đồ ăn xuống:

“Không cần khách khí.”

Tỉnh Hành nghe cô nói như vậy, đều là học theo ngữ khí của anh, hơn nữa còn có cảm giác rất đáng yêu, càng trực tiếp nở nụ cười. Một bên cười một bên ăn đồ ăn chính mình làm, cảm thấy quả thật không khó ăn, còn khá ngon, chỉ là vẻ ngoài không được đẹp cho lắm.

Ngoại trừ cơm và rau xào, Châu Châu cũng ăn không ít trái cây. Ăn đến cuối cùng, trên bàn cơm có thể ăn đều ăn thử hết, ánh mắt cô lại đặt lên lon coca trong tay Tỉnh Hành, nhìn một hồi hỏi:

“Đó là cái gì?”

Đây là coca làm cánh gà chiên còn dư lại, Tỉnh Hành nói đơn giản:

“Coca.”

Châu Châu hiện tại rất tiếp thu mấy chuyện ăn uống này, hơn nữa còn có chút si mê, cảm thấy cảm giác hạnh phúc khi làm người lại tăng thêm mấy lần. Không những có thể chơi nhiều trò, còn có thể ăn nhiều đồ ăn ngon. Vì thế nàng trong đầu cô thời thời khắc khắc đều nhớ ngoại trừ chơi còn có đồ ăn xếp phía sau.

Kỳ thật trước khi ăn cơm cô có thấy qua cái lon đó, là nước màu đen, cô hỏi Tỉnh Hành:

“Tôi có thể uống không?”

Tỉnh Hành thấy cô muốn uống, liền trực tiếp đặt lon coca trước mặt cô:

“Có thể.”

Châu Châu buông muỗng xuống, dùng hai tay nâng lon coca lên, trực tiếp đưa đến bên miệng, chậm rãi nghiêng đế lên, uống vào một ngụm nhỏ. Coca vừa tiến vào miệng cô lập tức buông cái lon xuống, sau đó giống như bị chấn kinh đưa tay che mặt, khẽ cau mày nheo mắt lại.

Tỉnh Hành nhìn phản ứng của cô nhịn không được muốn phì cười, phỏng đoán cô hằn là bị vị của coca kích thích rồi, vì thế cười nói với cô:

“Cố lên, thử nuốt xuống đi.”

Châu Châu cứ như vậy nhíu mày nhắm mắt che miệng hơn nửa ngày, mới miễn cưỡng nuốt ngụm coca xuống. Sau khi nuốt xuống yết hầu không ngừng cảm thấy lành lạnh, cảm giác trong bụng tất cả đều là khí, miệng ợ một cái, khí xộc lên tận gáy.

Châu Châu bị kích thích phát ngốc, lại giơ tay một phen che miệng lại, hoảng sợ mà nhìn Tỉnh Hành.

Tỉnh Hành vẫn đang nhìn cô cười, cảm thấy mấy phản ứng này của cô dễ thương không chịu được, thậm chí khiến anh nhớ tới bộ dạng lần đầu tiên uống coca của mình. Nhớ nhớ một hồi, cũng chờ cho Châu Châu hơi bình tĩnh lại, anh mới hỏi:

“Dễ uống không?”

Châu Châu cảm giác khá tốt, nhưng cũng không nói được là uống ngon hay không, cô chưa từng được trải nghiệm, chỉ cảm thấy bị kích thích đến mực trải tim nhảy liên tục. Nhảy một hồi, cô buông tay, nhớ lại dư vị lúc nãy, có chút thích, lại nói:

“Tôi uống thêm một ngụm nhé?”

Đây không phải là rượu, uống nửa lon coca vẫn không thành vấn đề, Tỉnh Hành gật gật đầu:

“Uống đi.”

Châu Châu lại không định dùng cái lon này uống, ngại miệng lon quá nhỏ, quá phiền toái. Tự cô tìm được cái ly, nghiêm túc đổ coca vào, chuẩn bị dùng ly uống. Ngàu thường Tỉnh Hành uống nước đều là dùng ly.

Tỉnh Hành cũng đã ăn no, buông chiếc đũa ngồi nghỉ ngơi, xem Châu Châu tự mình mân mê. An an tĩnh tĩnh, nhìn cô khén lon coca tấm tắc, lại cầm lấy cái ly đưa vào miệng, thoạt nhìn có chút buồn cười.

Tỉnh Hành còn đang chờ xem cô uống, kết quả Châu Châu vừa mạnh mẽ nhấc đế ly lêm, cái ly Coca chợt đổ ra một chút. Không biết Châu Châu uống được nhiều ít, tóm lại phần còn dư đều đổ xuống cằm và quần áo của cô.

Tỉnh Hành bị động tác này của cô dọa sửng sốt, sau đó nhịn không được cười lớn, bả vai khẽ run.

Mà Châu Châu nhìn cái ly trống không đến phát ngốc, ngốc xong rồi là một biểu tình biết bản thân đã phạm lỗi, vừa ngốc vừa túng quẫn, hoàn toàn không biết nên làm gì. Nhưng cô lại thấy Tỉnh Hành cười đến không nhịn được, giống như rất vui vẻ, tự mình ngẩn người, cũng cười rộ lên theo.

Tỉnh Hành cố hơn nửa ngày mới nhịn cười được, duỗi tay lấy vài tờ khăn giấy, đi qua chỗ cô lau lau coca dính trên cổ và ngực, sau đó kéo cô lên:

“Trực tiếp đi tắm rửa đi, thay quần áo luôn.”

Châu Châu cũng ngưng cười, rất có ý thức nhận tội mà nói với Tỉnh Hành:

“Tôi quá ngu ngốc……”

Tỉnh Hành áp chế ý cười nơi khóe miệng:

“Tôi cũng có sai, hẳn là nên lấy ống hút cho cô mới phải.”

Châu Châu thuận theo gật đầu:

“Ừm, anh cũng có sai.”

Tỉnh Hành: “……”

Tỉnh Hành đưa Châu Châu vào phòng tắm, cho cô mở nước trong bồn tắm ra tắm, tự mình ra ngoài tìm váy ngủ và quần lót cho cô. Trong lúc chờ nước trong bồn đầy liền tận dụng thời gian này dạy Châu Châu cách mặc váy và quần lót.

Hôm qua cô học cách mặc áo thun, mặc cái váy này cũng giống giống vậy, duỗi tay qua đầu, dạy một chút cô cũng gật gật đầu. Mà quần lót cũng khá đơn giản, chỉ cần dạy cô phân biệt mặt trước mặt sau, cùng với cách cho chân vào là được.

Sau khi dạy xong thì nước cũng đầy, Tỉnh Hành hỏi Châu Châu:

“Tự tắm được không?”

Châu Châu không do dự, trực tiếp gật đầu:

“Được.”

Tỉnh Hành cũng không yên tâm lắm:

“Chắc chưa?”

Châu Châu gật đầu, “Chắc chắn.”

Tỉnh Hành thấy cô thật sự muốn tự mình tắm, vốn dĩ anh tắm cho cô cũng rất không thích hợp, cho nên lập tức đồng ý, đi ra ngoài. Quá trình tối hôm qua đều đã dạy cho cô, nói lại một lần nữa, thấy cô có vẻ hiểu, không yên tâm cũng thành yên tâm.

Đi ra ngoài đóng cửa phòng tắm lại, Tỉnh Hành yên tâm lại đi qua dọn dẹp bàn ăn. Chủ yếu là vì Châu Châu không sợ nước, cho nên anh cũng chả có chỗ nào cần đặc biệt lo lắng. Còn vấn đề có thể tắm rửa sạch sẽ hay không, để tự cô làm vài lần là quen thôi.

Tỉnh Hành ở bên ngoài đone giản dọn dẹp xong hết, Châu Châu còn chưa ra. Anh không lo lắng mấy, biết cô mê nghịch nước, cho cô thời gian chơi đùa, chính mình đi qua phòng mặt trời đổi nước mới, tưới hoa cỏ.

Tự mình lăn lộn mệt rồi, ra sofa phòng khách nghỉ ngơi, nghĩ thầm mấy việc của bảo mẫu thật không dễ dàng gì, mỗi ngày đều là quét chỗ này quét chỗ kia, thoạt nhìn đơn giản nhưng không thoải mái chút nào.

Anh dựa vào sofa nghỉ ngơi một hồi, mở TV lên, Châu Châu vẫn còn chưa ra. Nếu còn tiếp tục chờ nước sẽ lạnh mất, Tỉnh Hành đành phải đứng dậy gõ cửa phòng tắm, hỏi cô:

“Còn chưa xong à?”

Châu Châu ở bên trong đáp một tiếng:

“Tới đây.”

Một lát sau, cô từ bên trong mở cửa ra, tóc hơi ướt, quần áo cũng mặc khá ổn, có vẻ tự mình tắm cũng không tệ.

Thấy cô như vậy, Tỉnh Hành trực tiếp duỗi tay lôi cô ra:

“Sấy tóc một chút.”

Lôi kéo cô đến phòng khách, đặt khăn lông lên vai cô, lấy máy sấy ra sấy cho cô, đồng thời tùy tiện tìm bộ phim hoạt hình nào đó, bên trong đang ở giảng mấy truyện thần thoại xưa của Trung Quốc, kể từ 《 Bàn Cổ mở ra đất trời》, về sau còn có 《 Nữ Thần nặn người 》, 《 Tinh Vệ lấp biển 》, 《 Thường Nga bôn nguyệt 》……

Tỉnh Hành kiên nhẫn sấy khô tóc, nhìn cô xem nhập thần, liền để cô ở lại phòng khách xem TV, tự mình tìm quần áo đi tắm. Mà phòng tắm không vào thì thôi, vừa vào liền nhảy dựng.

Trong khoảnh khắc Tỉnh Hành vừa đóng cửa lại bị dọa cho chấn kinh, bởi vì trong phòng tắm khắp nơi đều là bọt bong bóng. Bong bóng tràn ra khỏi bồn tắm cũng thôi đi, trên mặt đất từng cụm từng cụm, trên đỉnh đầu cũng có, đến cả chỗ rửa mặt chải đầu cũng không tránh khỏi.

Chỉ tắm một chút như vậy, phòng tắm của anh đã thành công hóa thân thành thế giới bọt bong bóng, đại dương bong bóng, thiên đường bong bóng.

Nhìn đám bọt bong bóng này, Tỉnh Hành hít một hơi thật sâu, đi qua xem xét chai dầu gội và sữa tắm, như anh dự đoán, hai cái cái chai trống không. Rõ rồi, chả trách Châu Châu lại đột nhiên đòi tự mình tắm rửa, chả trách tắm lâu như vậy, nguyên nhân đều là do đây.

Hít sâu cũng vô dụng, Tỉnh Hành nén giận vứt hai cái chai rỗng vào sọt rác, trực tiếp xoay người mở cửa chạy ra ngoài, hướng vào phòng khách hô to:

“Châu Châu! Lại đây!”

Châu Châu còn đang nghiêm túc xem TV, đang xem 《 Na Tra nháo biển 》, rất muốn tiểu Na Tra đại náo khắp nơi, cô cảm thấy giống như tiên nữ ấy. Đang xem cực kì nghiêm túc thì bị giọng hét của Tỉnh Hành làm giật mình, ánh mắt cô lưu luyến trên TV một hồi, mới đứng dậy chạy sang phòng tắm, chạy đến trước mặt Tỉnh Hành, ngốc ngốc hỏi:

“Làm sao vậy?”

Vẻ mặt Tỉnh Hành còn khá ôn hòa, nói thẳng:

“Vào trong.”

Châu Châu không biết anh bị làm sao, đành phải đi theo anh vào phòng tắm. Sau khi bước vào nhìn thấy kiệt tác của chỉnh mình còn rất cao hứng, cười rộ lên hỏi Tỉnh Hành:

“Có xinh đẹp không?”

Tỉnh Hành dở khóc dở cười, duỗi tay lấy vòi hoa sen trên tường, đặt vào tay Châu Châu:

“Rửa hết đám bọt đi, sau này đi tắm không được dùng nhiều như vậy, cô làm vậy là đang lãng phí dầu gội và sữa tắm, còn lãng phí nước, sau này còn làm nữa sẽ đánh cô.”

Châu Châu câu hiểu câu không nhìn anh, giống như có chút hiểu biết chính mình lại làm sai, tiếp được vòi hoa sen, xịt vào bọt bong bóng trên mặt đất. Trên mặt đất thôi đã không dễ rửa, còn phải làm sạch bồn tắm, trên đầu và bồn rửa mặt.

Châu Châu làm một lát đã mệt mỏi, hỏi Tỉnh Hành:

“Có thể dùng pháp lực không?”

Tỉnh Hành nhìn cô:

“Không thể.”

Châu Châu hơi hơi chu môi:

“Không thích anh.”

Tỉnh Hành không lùi bước:

“Không thích cũng phải rửa sạch sẽ.”

Châu Châu nhỏ giọng, “Hừ!”

Chờ Châu Châu vừa cọ vừa chà, rửa sạch bọt biển trong phòng tắm, Tỉnh Hành mới thả cô ra ngoài. Mà Châu Châu phảng phất như vừa làm chuyện đại sự gì cực gian khổ, lúc trả lại vòi hoa sen cho Tỉnh Hành, còn giơ tay lau trán một chút, ngữ khí gian khổ nói:

“Quá mệt rồi……”

Tỉnh Hành lại phải dỗ dành cô:

“Đi xem TV đi.”

Châu Châu gật gật đầu:

“Tôi đi xem TV.”

Để Châu Châu ra ngoài xem TV, Tỉnh Hành ở lại rửa mặt tắm rửa, xong xuôi mới ra ngoài, Châu Châu vẫn cứ ở phòng khách chơi đến miệt mài. Đại khái là thấy anh dùng điều khiển từ xa, đang tự mình cầm điều khiển từ xa ấn về phía TV

Tỉnh Hành ngồi trên sofa bồi cô, dạy cô cách sử dụng điều khiển từ xa, cách mở TV, cách chuyển kênh, bồi đến nửa đêm, nhìn đồng hồ nói với Châu Châu:

“Hôm nay đến đây thôi, tới giờ ngủ rồi.”

Châu Châu cầm điều khiển từ xa quay đầu nhìn về phía anh:

“Tôi muốn cùng anh ngủ.”

Tỉnh Hành tỏ vẻ áp lực còn lớn hơn núi, tuy chỉ số thông minh và tính tình của cô chỉ như một đứa con nít, nhưng thân thể là người trưởng thành nha. Anh cũng không nghĩ sẽ làm chuyện gì đó với cô, nhưng có chút chuyện thật sự không kiểm soát được:

“Trước tiên tự mình ngủ đã, thế nào?”

Châu Châu không vui, nhưng vẫn bị Tỉnh Hành dỗ vào phòng dành cho khách. Anh để cô nằm trên giường, cho cô cầm hai cái đồ chơi lông nhung mềm mại, để cô ôm trong lòng ngực, nói:

“Xem bọn nó là tôi là được.”

Châu Châu nhìn đồ chơi mềm mại, lại nhìn Tỉnh Hành:

"Đây không giống anh.”

Tỉnh Hành kiên nhẫn dỗ dành:

“Chúng nó so với tôi đáng yêu hơn.”

Nói này nói kia, tóm lại vẫn dỗ Châu Châu ngủ ỏe phòng cho khách.

Tỉnh Hành hoàn thành nhiệm vụ của hôm nay, thở ra một hơi quay về phòng, dựa vào đầu giường, cảm thấy thật sự mệt đến đau đầu, liền nhắm mắt xoa nhẹ huyệt Thái Dương.

Huyệt Thái Dương còn chưa xoa xong, đột nhiên nghe tiếng cửa phòng bị người khác mở ra. Tỉnh Hành ấn huyệt Thái Dương chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy Châu Châu ôm một con hà mã màu hồng nhạt, cười đến vui vẻ thăm dò phòng anh.

Châu Châu đón nhận ánh mắt của Tỉnh Hành, đem bản thân thành bộ dạng sói xám tới gặp thỏ trắng, cười đến đặc biệt dị thường khờ khạo, "đe dọa" Tỉnh Hành nói:

“Tôi tới đây, đêm nay vẫn muốn ngủ với anh nha.”

Tỉnh Hành dựa vào đầu giường nhìn cô, thật là vừa muốn khóc vừa muốn cười, sau đó cứ như vậy nhìn cô càng cười càng cao hứng, trực tiếp ôm hà mã bò lên giường của anh, rút vào trong chăn.

Thật là một tia ngại ngùng cũng không có, Tỉnh Hành yên lặng dời cái tay đang ấn huyệt Thái Dương lên trán, nhắm mắt lại nhẹ nhàng hít một hơi, ý cười nơi khóe miệng bị ép tới gian nan —— rốt cuộc anh đang nuôi thứ gì vậy chứ??

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play