Tỉnh
Hành không có biện pháp nào với Châu Châu, nếu đã không dỗ dành được, khẳng
định cô muốn vào thì vào, một cánh cửa căn bản không ngăn được cô.
Ngón tay cọ vào trán hai cái, anh còn đang nổ
lực nhịn cười, một lát sau buông tay quay đầu, rũ mi nhìn Châu Châu, cô đang ôm
đồ chơi đầy lông cười hắc hắc nhìn anh, không biết là chạm phải cái gì.
Tỉnh Hành không còn sức lực nào để dỗ dành,
nhưng cũng không thuyết phục được bản thân phải cùng Châu Châu ngủ chung một
cái giường, chung một tấm chăn, ôm người ôn hương nhuyễn ngọc vào trong ngực,
này cũng quá khảo nghiệm nhân tính rồi. Suy nghĩ một lát, anh xuống giường cầm
thêm một tấm chăn tới.
Mở chăn ra, anh nói hiến pháp tạm thời với Châu
Châu:
“Có
thể cho cô ngủ cùng tôi, nhưng chúng ta mỗi người một cái chăn, cô đắp của cô,
tôi đắp của tôi, ai cũng không được đoạt chăn của đối phương, được không?”
Châu Châu nghiêm túc nghe xong, ý tứ đại khái
cũng có thể hiểu, vì phân biệt rõ ràng, cô nhìn nhìn tấm chăn trên người mình,
lại nhìn nhìn cái Tỉnh Hành đang cầm, sau đó nhắc tấm chăn trên người mình lên,
hỏi:
“Cái
này của tôi?”
Tỉnh Hành gật đầu:
"Nếu
cô thích cái này, cũng có thể đổi cho cô.”
Châu Châu suy nghĩ một chút:
“Tôi
muốn cái này.”
Ở
trên có hương vị trên người Tỉnh Hành.
Tỉnh Hành bày tỏ không sao cả, dù sao đều là
chăn của anh, chỉ cần có thể dỗ dành Châu Châu không đắp chung một cái chăn với
anh là được.
Cứ như vậy phân xong, Tỉnh Hành thở phào nhẹ
nhõm nói câu “ngủ”, sau đó duỗi tay tắt đi đèn, kéo chăn lên nằm bên cạnh Châu
Châu. Dựa không xa không gần, giữa hai người có một khoảng cách ước chừng một
bả vai.
Không cùng Châu Châu đắp chung chăn, áp lực
trong lòng anh nhỏ lại không ít, nhưng vẫn bởi vì ngủ cùng phòng cùng giường
với Châu Châu mà không thể thả lỏng, cho nên cũng không dễ ngủ.
Trong căn phòng tối đen không lọt chút gió, một
nam một nữ sóng vai nằm, cực kì khiêu khích lý trí và thần kinh, có đôi khi chỉ
một chút hương thơm, một vài tiếng hít thở cũng đủ khiến cho lý trí bị đánh
bay, chỉ còn lại bản năng.
Nhưng Châu Châu không hiểu biết về phương diện
này, cho nên khó chịu cũng chỉ có thần kinh của Tỉnh Hành. Anh khống chế bản
thân không suy nghĩ bừa bãi, khống chế một lát lại không chịu nổi, cưỡng bách
bản thân xem Châu Châu nằm bên cạnh là một con trai sông lớn.
Siy nghĩ miên man một hồi, chợt nghe Châu Châu ở
bên cạnh lôi kéo chăn vài cái, sau đó lại nghe cô nói:
“Ngủ
không được, kể chuyện cổ tích cho tôi có được không?”
Tỉnh Hành ngẩng đầu lên trời, suy nghĩ bị đánh
gãy, ánh mắt liếc sang bên cạnh một chút, không có cự tuyệt, hỏi Châu
Châu:
“Muốn
nghe chuyện gì?”
Châu Châu nào biết mấy thể loại gì gì đó, hôm
nay cô chỉ mới tiếp xúc với truyện hoàng tử và công chúa, còn có một ít truyện
thần thoại, cho nên cô vẫn chọn loại bản thân không biết:
“Hoàng
tử và công chúa!”
Có được đáp án xác định, Tỉnh Hành nghĩ nghĩ,
phối hợp với hoàn cảnh đêm tối, khe khẽ mở miệng: “Thế tôi kể cô nghe truyện 《hoàng
tử ếch》,
thế nào?”
Lúc Tỉnh Hành kể chuyển vẫn cứ ngẩng mặt lên
trời, không có nằm nghiêng, cũng không có quay đầu nhìn Châu Châu. Mà Châu Châu
vẫn cứ nằm nghiêng nhìn sườn mặt của anh, nghe đến phi thường nghiêm túc, hơn
nữa cảm xúc còn phập phồng biến hóa theo cốt truyệnp, thỉnh thoảng tiếp một
câu:
“Sau
đó thế nào?”
Bóng đêm càng ngày càng tối, trong phòng an an
tỉnh tỉnh, chỉ có giọng nam trầm thấp nhẹ nhàng kể chuyện cổ tích, ngẫu nhiên
toát ra giọng nữ nói một câu thanh thúy —— “Sau đó thì sao?” “Sau lại thế
nào?"
......
Sau
khi Châu Châu nghe kể chuyện đến ngủ thiếp đi, Tỉnh Hành nhẹ nhàng kéo chăn lên
cho cô, chính mình xoay người, giống như tối hôm qua đưa lưng về phía cô, nhắm
mắt niệm kinh mà ngủ.
Nhưng mà sáng sớm khi vừa mới tỉnh lại, anh vẫn
không thể bảo trì phương hướng và tư thế này.
Không biết ban đêm đã ngủ như thế nào, buổi sáng
anh vừa mở mắt đã phát hiện Châu Châu lại lăn vào lồng ngực anh, bị anh dùng
cánh tay ôm lấy. Nhưng hôm nay còn ổn hơn hôm qua rất nhiều, hai người bọc hai
cái chăn, giữa hai làn da có một tầng bảo hộ, anh đỡ phải chịu tra tấn.
Hôm nay Châu Châu không thức sớm như Tỉnh Hành,
sau khi Tỉnh Hành thức cũng không ở trên giường lâu, nhẹ nhàng xốc chăn lên xa
khỏi phòng. Đi ra ngoài rửa mặt một phen, lấy quần áo tối hôm qua ra bỏ vào máy
giặt, lại đi phòng bếp làm bữa sáng đơn giản.
Một người trạng thái thoải mái ở trong phòng bếp
leng keng leng keng một hồi, nướng bánh mì chiên trứng lại hấp cái lạp xưởng.
Bữa sáng đã hoàn thành đặt lên bàn ăn, Châu Châu còn chưa chịu tỉnh. Tỉnh Hành
nhìn nhìn thời gian, đành phải về phòng gọi cô dậy.
Mà gọi dậy không có biện pháp nào tốt, sau khi
Tỉnh Hành vào phòng, trực tiếp đến bên cạnh cửa sổ kéo rèm cho ánh nắng chiếu
vào, sau đó lại đến mép giường kêu Châu Châu:
“Lên
đánh răng ăn cơm sáng.”
Châu Châu bị ánh sáng đâm vào mắt, kéo chăn lên
che mặt, mơ hồ nói:
“Tôi
muốn ngủ thêm một chút"
Tỉnh
Hành nhẹ giọng từ tốn:
“Ăn
xong rồi ngủ tiếp.”
Châu Châu chôn đầu trong chăn không lên tiếng,
không biết là tiếp tục ngủ hay đang thanh tỉnh đầu óc. Một trận qua đi, vào lúc
Tỉnh Hành định gọi cô lần nữa, cô đột nhiên kéo chăn xuống, dùng tay che mắt
lại, giọng mũi hơi nghiêm trọng nói với Tỉnh Hành:
“Anh
hôn tôi.”
Tỉnh Hành sửng sốt một chút, cho rằng chính mình
nghe lầm:
“Cô
nói cái gì?”
Châu Châu nằm thẳng tắp, hai tay trắng nõn che
lại đôi mắt:
“Hiện
tại tôi là công chúa ngủ trong rừng, tôi ngủ rồi, anh phải hôn hôn tôi mới có
thể tỉnh lại.”
Tỉnh Hành: “……”
Đây chẳng lẽ là bị ép ăn đậu hủ trong truyền
thuyết??
Tỉnh Hành ngốc một hồi, khó xử nói:
“Nghe
lời, hôm nay cho cô ăn bánh mì, thêm mứt xoài.”
Hiện tại tâm tư Châu Châu không đặt trên đồ ăn,
còn đang đắm chìm trong mấy cảnh tượng cổ tích, hoàn toàn không bị bánh mì dụ
hoặc, tiếp tục che đôi mắt lại, giống như sợ đôi mắt sẽ tự mình mở ra, lại lần
nữa “bá đạo” yêu cầu:
“Anh
mau hôn tôi!”
Tỉnh Hành cảm thấy bản thân tức ngực khó thở
muốn ngất xỉu, hít một hơi bình tĩnh lại. Trên lý trí cảm thấy không thích hợp,
nhưng anh nhìn bộ dạng nghiêm túc vui vẻ của Châu Châu, lại cảm thấy nếu không
bồi cô chơi thì cô sẽ không vui, mới sáng sớm đã mang tâm trạng không ổn.
Không
đành lòng để Châu Châu mang theo tâm trạng kém cỏi rời giường, Tỉnh Hành đành
phải hít một hơi thật sâu, bắt bản thân thích ứng, loại tình huống này không
cần phải nghĩ nhiều, cúi người đến trước mặt Châu Châu, hôn lên trán cô một
cái, sau đó nói với cô:
“Tiểu
công chúa ngủ trong rừng, chịu thức chưa?”
Châu Châu vừa lòng, hai tay đang che mắt lại
đồng thời mở ra, cười vui vẻ nói:
“Vâng
vâng ~ tiểu công chúa ngủ trong rừng của anh tỉnh rồi……”
Sau khi nói xong lời này, Châu Châu trực tiếp
xốc chăn lên nhào lên ôm cổ Tỉnh Hành:
“Mau
ôm tôi.”
Tỉnh Hành biết chính mình căn bản không cự tuyệt
nổi, nuôi con tiểu yêu này, toàn bộ cơ thể đều bị cô quấn lấy, cho nên thuận
thế dựng thẳng người ôm Châu Châu lên, đi ra ngoài.
Châu Châu ôm Tỉnh Hành, cả người treo trên eo
anh, lại nghĩ đến ăn uống, nói:
Tỉnh Hành cứ như vậy một bên dùng ngữ khí dỗ
dành nói chuyện với cô, một bên ôm cô vào phòng tắm, đến truóce bồn rửa mặt mới
thả cô xuống. Chờ cô ổn rồi mớiaays kem đánh răng cho cô, sau đó một bên đọc
lại các bước thực hiện, một bên nhìn cô tự bôi kem đánh răng lên bàn chải.
Bản chải quét vài lần qua răng, Châu Châu nghe
Tỉnh Hành đọc thôi cũng có thể tự mình đánh răng, đánh còn khá kiên nhẫn cẩn
thận.
Xong rồi, Tỉnh Hành lại cầm dây thun tới giúp
Châu Châu cột tóc.
Tóc
Châu Châu vừa dài vừa mềm mại, vốn dĩ đã không dễ cột, hơn nữa Tỉnh Hành căn
bản cũng chưa từng cột tóc cho ai, cho nên chỉ có thể lung tung túm lại lung
tung cột lên. Chỉnh tề là không có khả năng, tóc không bị rớt xuống dưới đã là
thành công lớn.
Tỉnh Hành phí sức của chín trâu hai hổ, cột
mái tóc của Châu Châu thành một cái đuôi ngựa xiêu vẹo, sau đó lại dùng ánh mắt
hối thúc cô, để cô nhanh đi rửa mặt. Rửa sạch lau khô, mang theo cô qua phòng
bếp ăn sáng.
Hôm
nay bữa sáng vẫn cứ không phong phú, vẫn chỉ có vài món đơn giản có thể lấp đầy
bụng, muốn tinh xảo cũng khó. Nhưng đối với Châu Châu, bữa sáng như vậy cũng
rất đủ rồi, bởi vì cô chưa từng ăn qua cái gì phong phú hơn cả.
Vì lòng hiếu kì và cảm giác mới mẻ, Châu Châu
rất nhiều chuyện cũng thích tự mình làm, đặc biệt là mấy chuyện chưa làm bao
giờ. Tỷ như hôm nay cô không muốn Tỉnh Hành hổ trợ, mà tự mình cầm lấy bánh mì,
học theo Tỉnh Hành quết mứt. Tuy rằng động tác lung tung rối loạn, nhưng cũng
may còn có thể ăn.
Bữa cơm này ăn khá thuận lợi, bởi vì Châu Châu
cơ bản cũng xem như thích ứng được với chuyện ăn uống, cũng có thể tự mình ăn.
Tỉnh Hành định để cô ăn bằng muỗng vài ngày, sau đó mới dạy cô dùng đũa.
Thân là một yêu đất Trung Quốc, lại muốn làm
người Trung Quốc, nhất định phải biết dùng đũa.
Châu Châu ăn cơm xong cũng có mấy chuyện muốn tự
mình làm, đó là muốn xem TV. Tối hôm qua Tỉnh Hành đã dạy cô dùng điều khiển từ
xa, cô đều nhớ rất rõ, vì thế nói một tiếng với Tỉnh Hành xong lập tức mở TV
tìm tiết mục yêu thích.
Cầm điều khiển từ xa lật tới lật lui, từ phim
truyền hình đến điện ảnh, từ điện ảnh đến nghệ thuật, cuối cùng vẫn dừng ở kênh
thiếu nhi, tìm được một phim búp bê Barbie đang chơi đùa thay quần áo trang
điểm, liền khịt mũi xem.
Tỉnh Hành không nhàn rỗi như cô, sau khi ăn xong
thì đi làm việc nhà. Sau đó trong lúc Châu Châu xem TV, anh qua thư phòng vội
làm công việc của mình.
Châu Châu cứ như không nhìn thấy anh không yên
tâm nổi, TV cũng không hoàn toàn hấp dẫn cô, thỉnh thoảng chạy đến cửa thư
phòng, thăm dò liếc anh một cái.
Nhưng
cô cũng không quấy rầy anh, mỗi lần đến chỉ liếc nhìn một cái rồi lập tức trở
lại phòng khách.
Cứ tới tới lui lui như vậy đến gần giữa trưa,
Châu Châu xem TV cũng có chút chán, liền lấy điều khiển từ xa ấn tạm dừng, màn
hình dừng lại trên khuôn mặt của Barbie. Ném điều khiển từ xa lên sofa, cô muốn
đọc sách, tìm một vòng trong phòng khách không thấy sách đâu, lại chạy tới thư
phòng tìm Tỉnh Hành.
Tới ngoài cửa, cô vẫn chưa tiến vào, chỉ vói đầu
vào kẹt cửa, ra tiếng hỏi Tỉnh Hành:
“Sách
của tôi đâu?”
Tỉnh Hành nghe thấy giọng cô thì hoàn hồn, ngẩng
đầu nhìn về phía cửa:
“Cô
muốn đọc sách?”
Châu Châu gật gật đầu:
“Tôi
muốn đọc sách.”
Hiếm khi cô có thể tách khỏi TV, Tỉnh Hành không
do dự, trực tiếp buông quyển sách trong tay ra, đứng dậy đến cạnh kệ sách lấy
mấy cuốn tập vẽ của cô xuống, đưa về phía cô lắc lắc:
“Vào
đi.”
Châu Châu được cho phép liền tung tăng đi vào,
biểu tình ngọt ngào đi theo Tỉnh Hành đến cạnh cửa sổ sát đất, trực tiếp ngồi
xuống sofa, ôm mấy cuốn sách trong tay Tỉnh Hành vào lồng ngực, nói với
anh:
“Để
tôi tự mình đọc.”
Tỉnh Hành nhìn bộ dạng của cô, giống như một vị
đại nhân, chỉ tiếc ánh mắt cùng giọng nói đã bán đứng cô. Nhưng anh cũng không
nói gì, phối hợp với Châu Châu nói:
“Vậy
cô tự mình đọc đi, có cái gì không hiểu thì hỏi tôi.”
Châu Châu gật gật đầu:
“Được.”
Để Châu Châu ôm mấy cuốn tập vẽ ở lại cửa sổ sát
đất, Tỉnh Hành quay lại phía sau bàn ngồi xuống, vội vàng làm chuyển của bản
thân. Bởi vì bị làm phiền nên cũng không có được trạng thái như vừa rồi. Nhìn
thời gian đã sắp đến giữa trưa, cần phải nấu cơm, càng không chuyên tâm.
Sau
đó cứ như vậy chưa đến năm phút, Châu Châu liền cầm một quyển sách chạy đến
cạnh anh, động tác tự nhiên và thành thạo chen vào lồng ngực anh, ngồi lên chân
trái của anh, quay đầu nhìn anh nói:
“Anh
dạy tôi đi, được không?”
Tỉnh Hành không quen cũng bị bức thành quen, anh
đón nhận ánh mắt của Châu Châu, lại không dám nhìn nhiều, thực mau dời ánh mắt
đến quyển sách trong tay cô. Anh duỗi tay cầm sách lên, mở ra trang thứ nhất,
ngoài miệng lại nói:
“Ở
nhà tôi trông cô, cùng cô hồ nháo. Nhưng sau khi rời khỏi đây, cô không được để
nam sinh khác ôm cô, không được ngồi lên đùi nam sinh khác, cũng không được để
nam sinh khác hôn cô, càng không được ngủ cùng nam sinh khác, có thể nghe hiểu
không?"
Châu
Châu phản ứng một hồi, gật gật đầu:
“Hiểu
rồi.”
Tỉnh Hành lại cường điệu:
“Nghe
hiểu rồi cũng phải nhớ kĩ.”
Châu Châu gật gật đầu:
“Được,
nhớ kỹ rồi.”
Tỉnh Hành cũng không biết cô nhớ thật hay nhớ
giả, nhưng biết mấy quan nuêmj nàu muốn hình thành cũng phải có thời gian, cho
nên cũng không vội, dục tốc bất đạt không phải biện pháp hay. Có chút chuyện cô
không tiêu hóa được, không thể tự hình thánh ý thức, dạy dỗ nhiều cũng vô dụng.
Vì thế anh cũng không nhắc lại, cầm sách dạy
Châu Châu đếm số, dạy không nhiều lắm, từ 1 tới 30 thôi. Một bên dạy một bên
lấy giấy bút viết xuống, xếp thành một hàng.
Dạy mấy lần có cảm giác Châu Châu đã nhớ kĩ,
Tỉnh Hành liền cầm dãy số đã được xếp xong đặt trước mặt cô:
“Được
rồi, giờ cô đọc từ đầu tới đuôi một lần xem nào.”
Châu Châu đã định liệu trước, hạ giọng nói,
thanh âm thanh thúy lại rất có lực mở miệng:
“Một,
hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười, hai mươi hai, hai mươi ba, hai
mươi lăm……”
Tỉnh Hành nhịn cười, ngữ khí một chút đều không
nghiêm khắc nổi, hỏi cô:
“Cô
vội đi ăn cơm đấy à? Mười một đến hai mươi mốt đâu?”
Châu Châu không biết mười một chạy đâu mất rồi,
cô thực nghiêm túc mà quay đầu lại nhìn Tỉnh Hành:
"Muốn
ăn cơm, tôi đói bụng……”
Tỉnh Hành không nhịn được, vẫn cười ra tới……
-
Cơm trưa vẫn là Tỉnh Hành tự mình nấu, sau đó
tìm video dạy làm vài món đơn giản. Trong nhà chỉ có anh và Châu Châu hai
người, tùy tiện làm một chút là đủ rồi. Trước mắt anh cũng không thấy Châu Châu
kén ăn, mấy thứ anh làm ra cô đều ăn.
Ăn cơm dọn dẹp xong, Tỉnh Hành nghỉ ngơi chờ tới
giờ, bởi vì hôm nay có việc, phải đúng giờ xuất phát đi qua trường học.
Anh dọn dẹp xong phòng bếp, qua phòng khách ngồi
xuống, nhớ ra hình như Châu Châu còn chưa biết, liền cùng Châu Châu nói việc
này, cũng cùng cô thương lượng:
“Chiều
nay tôi phải đến trường, cô ở nhà ngoan ngoãn chờ tôi trở lại, được không?”
Châu Châu nghe anh nói phải ra ngoài, rũ mắt
xuống, hỏi anh:
“Tôi
không thể đi cùng sao?”
Hiện tại mang cô ra ngoài ăn một bữa cơm bình
thường anh còn không dám, đi qua trường học lại càng không thể, hơn nữa anh
phải đi học không thể tùy thời tùy lúc trông nom cô, vạn nhất gặp rắc rối phải
làm sao bây giờ? Trình độ hiểu biết của cô hiện tại, cái gì cũng không nói
trước được.
Nhưng Tỉnh Hành cũng biết không thể cùng cô nói
đạo lý, cô nghe không hiểu, liền chỉ đơn giản nói:
“Không
thể đi, không thể nhất định cho cô theo.”
Biểu tình trên mặt Châu Châu trầm xuống, cúi
đầu:
“Nhưng
tôi muốn đi……”
Một
hồi lại ngẩng đầu nhìn về phía Tỉnh Hành:
“Tôi
biến thành chuỗi hạt trên tay anh, không nói lời nào cả được không?”
Tỉnh Hành nhìn biểu tình của cô, không hiểu sao
lại thấy không đành lòng. Đại khái là quen nhìn cô có chỉ số thông minh thấp,
vô tim vô phổi lúc nào cũng tươi cười hớn hở, cho nên thấy cô như bây giờ, liền
cảm thấy thật không dễ chịu.
Nhất
định phải dùng cách này mang cô theo sao?
Tỉnh Hành suy nghĩ một hồi, hỏi cô:
“Thật
sự có thể không phát ra tiếng?”
Châu Châu vội vàng gật đầu:
“Tôi
biết mà, biến thành chuỗi hạt, không có giỏi đến mức có thể nói chuyện. Nhưng
tôi có thể nghe được có người hay không.”
Tỉnh Hành nghi hoặc một chút:
“Đều
có thể nghe được?”
“Ừm” Châu Châu gật đầu:
“Cái
gì cũng có thể nghe được.”
Tỉnh Hành phân tích lời này của cô, lại
hỏi:
“Có
thể nghe rất xa?”
Châu Châu không biết rất xa là khái niệm gì,
lung tung gật đầu:
“Đúng
vậy.”
Kỳ thật phạm vi thính lực của cô không bao xa,
tỷ như ở nhà, ngoài căn nhà thì không nghe được nữa, nhưng ở trong phạm vi
thính lực của cô, thanh âm gì cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Hơn nữa nghe nhiều
lần, cô còn phân biệt được tiếng bước chân.
Tỉnh Hành nghe cô nói như vậy, thần kinh bỗng
dưng khẩn trương, sau đó lập tức hồi tưởng một lần từ lúc nuôi cô tới giờ,
chính mình có ở nhà làm ra tiếng động gì không thể nghe không, nghĩ lại có phải
đac từng nói câu gì không thể để người khác nghe.
Nhớ một lát lại nghĩ đến cô căn bản nghe không
hiểu, hắng giọng, chậm rãi thả lỏng.
Mấy chuyển không cần nói nhiều thì không nên nói
nhiều, Tỉnh Hành hắng giọng xong kéo suy nghĩ trở về, quay lại vấn đề có nên
mang cô đến trường hay không. Lại tự hỏi một lát, mở miệng nói với Châu
Châu:
“Thế
này, bây giờ vẫn còn thời gian, tôi dạy cô cách mặc quần áo mang giày, cô học
xong thì có thể đi theo tôi.”
Chỉ cần cho cô đi theo là được, Châu Châu lập
tức cao hứng lên, biểu tình thay đổi nhanh chóng, gấp không chờ nổi nói:
“Vậy
anh mau dạy tôi đi.”
Thấy
cô cao hứng như vậy, mục đích của Tỉnh Hành cũng đã đạt được. Lợi dụng cơ hội
này đốc xúc cô học cách mặc quần áo, nhẹ nhàng hơn so với mạnh mẽ lôi kéo cô
học nhiều. Nếu không có tâm trạng muốn học, thì học cái gì cũng không có hiệu
quả.
Nói xong, Tỉnh Hành trực tiếp cầm lấy điều khiển
từ xa tắt TV, dẫn Châu Châu đến phòng thay đồ. Đặt cô xuống trước tủ quần áo
của cô, trước tiên để cô phân loại quần áo.
Bộ đầu tiên mặc tương đối dễ dàng, nói một chút
là làm được, không cần dạy nhiều. Còn mấy loại khác, trước tiên phải dạy cách
khoác qua vai, choàng qua tay, sau đó là dạy cách thắt nút, kéo khóa. Mấy cái
này đều dạy xong, chỉ còn lại váy liền và nội y.
Váy liền áo đều tương đối dài, hơn nữa khóa kéo
không phải ở phía sau mà là ở bên hông, cho nên khá khó mặc, đến Tỉnh Hành cũng
cảm thấy khó. Nhưng Châu Châu thích mặc váy dài phồng phềnh kiểu tiên nữ, anh
chỉ có thể căng da đầu dạy, vừa lúc mặc một bộ, đợi lát nữa trực tiếp đi ra
ngoài.
Dựa theo suy nghĩ như vậy, thì trước khi mặc váy
phải dạy cô mặc nội y.
Đây là cái mà Tỉnh Hành không muốn dạy nhất,
nhưng cũng không thể không dạy. Vì thế anh ổn định biểu tình, nhìn mấy tấm ảnh,
sau đó cầm nội y khoa tay múa chân đặt lên người Châu Châu, vẫn để cô mặc váy
ngủ, không có cởi ra, trực tiếp đặt nội y lên người cô.
Anh vừa làm vừa cố gắng bình tĩnh: “Nhớ cho kỹ,
tôi chỉ dạy một lần, hai bên đai khoác qua vai, lại đem hai dây này choàng ra
sau, gài lại…… gài……gài……”
Xong đời……
Ngoài miệng cùng trên tay đều gài nửa ngày, cũng
không gài nút được……
Tỉnh Hành lớn như vậy còn chưa từng bị làm khó
thế này, thật sự chỉ muốn nhắm mắt hít thở. Nhưng bỏ dở nửa chừng không phải
tính cách của anh, cho nên anh ngừng tay hít một hơi thật sâu, lại cẩn thận
nhìn một chút, sau đó để sát vào, thập phần gian nan mà gài lại.
Rốt cuộc cũng xong, anh như trút được gánh nặng,
nhẹ nhàng thở ra, hỏi Châu Châu:
“Biết
chưa?”
Châu Châu nhìn quần áo kỳ quái trên người, hoàn
toàn không biết mặc thứ này để làm gì, nói câu “biết”, lại ngẩng đầu nhìn về
phía Tỉnh Hành nói:
“Có
thể không cần mặc cái này hay không? Khó chịu.”
Tỉnh Hành phỏng đoán khả năng cô chưa từng mặc
qua loại quần áo này, cả giày vớ cũng chưa từng mang, cho nên mới cảm thấy khó
chịu. Nhưng thứ này nhất định phải mặc, sau này cô cũng không thể chân không ra
cửa, cho nên anh lắc đầu:
“Không
thể.”
Châu Châu ngẫm lại, chỉ cần cho cô ra ngoài là
được, mặc thì mặc, nói:
“Vậy
tôi mặc cái này.”
“Ừm.”
Tỉnh
Hành gật gật đầu, lại cầm váy dài lên, nghiên cứu một chút xem mặc như thế nào,
lại tay cầm tay dạy cho Châu Châu. Cũng không có để cô mặc vào, bởi vì trực
tiếp mặc ngoài lớp váy ngủ thì không ổn lắm, chỉ là để cô biết cách mặc.
Đều đã dạy xong, Châu Châu cũng nói đã học xong.
Tỉnh Hành giơ tay lau mồ hôi, càng là một bộ như vừa trút được gánh nặng, hướng
Châu Châu nói:
“Thế
tôi đi ra ngoài, tự cô ở lại đây, trước tiên cởi váy ngủ ra, mặc nội y vào, lại
mặc váy vào, có thể chứ?”
Châu Châu trong lòng nhớ thương muốn cùng Tỉnh
Hành đi ra ngoài, phối hợp gật đầu:
“Có
thể.”
Tỉnh Hành này liền xoay người ra khỏi phòng, để
không gian nhỏ này lại cho một mình Châu Châu. Anh đứng ở bên ngoài đợi, cũng
không chờ lâu lắm, liền nghe được Châu Châu ở bên trong kêu:
“Cái
này quá khó rồi, gài không được.”
Tỉnh Hành vừa nghe lời này, nghĩ thầm không
xong. Vừa rồi anh gài hơn nửa ngày mới được, Châu Châu gài không được cũng
đúng. Anh không trả lời ngay, đứng bên ngoài nghĩ nghĩ, nghĩ một lát nói vọng
vào: “Trước tiên đừng gài, trực tiếp mặc váy vào.”
Châu Châu ở bên trong theo tiếng:
“Được.”
Tỉnh Hành cứ như vậy đợi ở bên ngoài một hồi,
cuối cùng cũng đợi được Châu Châu mặc xong quần áo ra ngoài. Vừa thấy cô anh đã
có cảm giác vui mừng sâu sắc, bởi vì quần áo trên người Châu Châu mặc rất ổn.
Nhưng khi Châu Châu vừa xoay người, anh nháy mắt phát ngốc, chỉ muốn nhắm mắt.
Phía trước thoạt nhìn là mặc khá tốt, nhưng mặt
sau hoàn toàn là một cảnh tượng khác aaa.
Châu Châu cũng là không có biện pháp nào, đưa
lưng về phía Tỉnh Hành nói:
“Anh
giúp tôi đi.”
Tỉnh Hành biết anh không giúp cũng không còn
cách nào, đành phải ngừng thở duỗi tay lên. Thời điểm tay vừa đưa lên, rồi lại
có chút không xuống tay được. Nút thắt không gài, khóa kéo cũng không kéo, thứ
anh nhìn được chỉ là một mảng trắng xóa.
Vẫn còn do dự, do dự một hồi lâu, Tỉnh Hành mới
hít sâu một hơi, giống như đang làm một chuyện vô cùng bình thường, duỗi tay
gài nút thắt lại, lại kéo khóa váy lên.
Xong xuôi, tay anh giống như bị bỏng, vội vàng
rụt trở về.
Châu Châu còn đang đưa lưng về phía anh, hỏi:
“Được
chưa?”
Tỉnh Hành thanh âm hơi thấp: “Được rồi.”
Rốt cuộc cũng mặc xong, Châu Châu cao hứng, xoay
người lại nhìn Tỉnh Hành:
“Oh
yeah, tôi đã học xong, có thể mang tôi ra ngoài chưa?”
Độ ấm trên đầu ngón tay còn chưa tan hết, Tỉnh
Hành còn thấy hơi khó thở. Anh kéo khóe miệng:
“Có
thể.”
Trong lòng lại nhịn không được nghĩ —— “Oh yeah”
lại là học ở đâu vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT