Thôi quên đi, tiểu tổ tông thì tiểu tổ tông đi, ai kêu
chính anh lúc trước nói ra từ này, còn bị cô nhớ kỹ vậy. Lại nói, chính anh
trong mấy ngày ngắn ngủn này tốn nhiều tinh lực ở trên người cô, thời gian cùng
tiền bạc mà nói, nhưng còn không phải chính là nuôi tiểu tổ tông này sao?
Mà Châu Châu nhíu mày phồng miệng cùng anh uốn nắn
xong, cũng không có lại cùng anh dây dưa nhiều về đề tài này, cô vốn dĩ cũng
không phải thực sự hiểu ý nghĩa sâu xa của cái tên này. Lực chú ý lập tức quay
lại trong tay mình, cô cúi đầu tiếp tục mặc quần áo, mặc giày cho búp bê.
Mặc xong rồi đều xếp cạnh nhau, để Tỉnh Hành thấy, hỏi
anh: “Xinh đẹp không?”
Tỉnh Hành không nhìn búp bê, trực tiếp nhìn cô, “Rất xinh đẹp.”
Mà trong lòng anh thật ra suy nghĩ là, chờ Châu Châu học
được toàn bộ tập tính đời sống và thói
quen của con người, chậm rãi lớn lên thành thục, có sự từng trải và chỉ số
thông minh của người trưởng thành, tư tưởng cũng trở nên độc lập, khi đó cô sẽ
là như thế nào?
Anh có chút tưởng tượng không ra, liền nhìn chằm chằm vào cái trán khuôn mặc
trơn bóng trắng nõn của Châu Châu. Ngũ quan hoàn mỹ đến giống như tỉ mỉ vẽ ra,
mắt sáng lông mi dài, con ngươi đen nhánh tràn đầy linh khí. Cái mũi tinh xảo
cao thẳng, môi hồng răng trắng.
Châu Châu hoàn toàn không cảm giác được ánh mắt của Tỉnh
Hành, hoặc là nói là căn bản không có cảm thấy sự chú ý này, cô đắm chìm ở trong
thế giới của chính mình, đắm chìm trong sự hiếu kỳ và vui vẻ khi mới vừa có thật
nhiều món đồ chơi mới quần áo mới.
Cô sau khi khó khăn đem quần áo mặc cho búp bê, lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, không hề rối
loạn cởi ra, lại giơ tay cầm lấy mấy quyển sách lại lột ra bao ni lông đóng
gói. Lột xong liền mở ra một quyển, tùy tiện lật hai trang xem không hiểu, liền
tùy tay ném ở một bên.
Sách xem không hiểu cô liền không lục lọi sách nữa, dưới
ánh mắt nhìn chăm chú của Tỉnh Hành, cô vẫn cứ không có bất kỳ cảm giác gì, lại
đi lấy quần áo mới giày mới, lấy ra rồi nhìn nhìn, nhặt hạt mè quên dưa hấu,
ném ở một bên lại tiếp tục xem cái khác, dường như muốn đem tất cả đồ vật mới
mua đều cầm thử trên tay.
Lục tới kính râm hoạt hình con nai nhỏ, cô cầm đưa đến
trước mặt Tỉnh Hành, “Này là cái gì?”
Tỉnh Hành đem ánh mắt từ trên người cô chuyển qua trên
kính râm trong tay cô, duỗi tay nhận lấy, sau đó hơi hơi đứng dậy, hướng đến gần
trước mặt cô, đem kính râm mang trên đôi mắt cô, “Đây là mắt kính.”
Châu Châu thông qua kính râm thấy được thế giới tối lại,
rất là mới lạ, quay đầu khắp nơi nhìn nhìn, trong miệng lặp lại lời của Tỉnh
Hành, theo bản năng mà làm tăng thêm trí nhớ của chính mình, “A, đây là mắt
kính.”
Tỉnh Hành dựa vào chân sô pha, ánh mắt mềm mại, giọng nói cũng ôn hòa, thuận miệng
hỏi cô: “Còn muốn học thơ Đường không ?”
Châu Châu nghĩ tới, trở về lúc nói chuyện ở trên đường,
để anh về nhà dạy cô học thơ Đường. Cô
mang kính râm chuyển hướng sang Tỉnh Hành, còn ra chút dáng dấp mà dùng tay đẩy
một chút, gật gật đầu: “Muốn học.”
Thấy cô còn có tinh thần muốn học thuộc thơ, Tỉnh Hành
này liền quay đầu nhìn sách mà mình mua, ở bên trong tìm ra quyển tập tranh thơ
Đường kia, cầm trong tay sau đó hướng Châu Châu vẫy một cái, “Lại đây, tôi dạy
cho cô.”
Châu Châu rất phối hợp, mang mắt kính quỳ ở trên thảm, dùng đầu gối một chút một
chút xê dịch đến bên cạnh anh, trực tiếp dựa gần anh ngồi xuống, sau đó rất tự
nhiên mà chen vào trong lòng ngực anh, cúi đầu nhìn sách trong tay anh, “Anh dạy
tôi đi.”
Trong lòng ngực có thêm người thơm tho mềm mại, sợi tóc cọ xát cổ, ngứa ngáy rất
trêu người. Tỉnh Hành nhẹ nhàng hút khí, lại không nói với Châu Châu việc nam nữ
không nên dựa gần như vậy, có chút tự mình từ bỏ mà trực tiếp ôm cô lại, ở trước
mặt cô mở ra cuốn sách, “Xuân Hiểu.”
Châu Châu lại đối với việc hai người thân mật tiếp xúc
không hề có cảm giác, bắt chước anh đọc: “Xuân Hiểu……”
Sau đó trong phòng khách là thanh âm của một nam một nữ,
thanh âm một dài một dứt khoát —— “Xuân miên bất giác hiểu, xử xử văn đề điểu……”
Tỉnh Hành cho rằng Châu Châu sẽ học tương đối chậm, nhưng không nghĩ tới, cô đọc
theo một lần là có thể nhớ kỹ, tuy rằng vẫn là có rất nhiều từ phát âm không
chuẩn, đồng thời cũng có một vài chữ Hán không biết. Nhưng khả năng ghi nhớ các
thứ nhanh cũng tốt, anh cũng muốn nhanh nhìn thấy cô trưởng thành.
Tỉnh Hành cứ như vậy mang theo Châu Châu đem một quyển tập tranh thơ Đường lật xong,
cảm thấy không khí cùng cảm giác đều rất tốt, cũng bởi vì thật sự là mệt, không
có suy nghĩ hiện tại liền lôi kéo cô học cách mặc quần áo những việc vặt sinh
hoạt. So với dạy việc vụn vặt sinh hoạt, anh càng am hiểu những thứ trên sách.
Vì thế Tỉnh Hành đem không khí như vậy kéo dài thêm,
vòng cánh tay đem cô ôm vào trong ngực, lại nói chuyện xưa cho cô nghe.
Trong tay lật câu chuyện cho trẻ con trước khi ngủ, anh
kể cho Châu Châu《 Công chúa Bạch Tuyết 》,
《Cô
bé lọ lem 》 và 《Người
đẹp ngủ 》. Khi kể đến 《
Người đẹp ngủ 》, Châu Châu đã mệt mỏi vô cùng, dựa vào
trong lòng ngực anh ba đến năm giây gật đầu một cái, mỗi lần đều là mệt mỏi đến
nhắm mắt ngủ, đầu rũ xuống, rũ đến muốn cắm đầu ngã xuống đất, đột nhiên giật
mình một chút, sau đó lại nhắm mắt lại, như thế lặp lại.
Tỉnh Hành thấy cô buồn ngủ thành như vậy, muốn ngủ lại
tìm không được tư thế ngủ, một hồi liền gật đầu một cái giật mình tỉnh giấc, bị
cô làm cho muốn cười, chuyện xưa tự nhiên không còn cách nào kể. Vì thế anh tập
tranh chuyện kể trước khi ngủ để qua một bên, nhẹ nhàng trực tiếp đem Châu Châu
từ trên thảm bế lên, ôm cô đi vào trong phòng.
Đem cô ôm vào phòng đặt ở trên giường, vừa muốn đắp
chăn cho cô, cô lại đột nhiên mở mắt, mê mê hoặc hoặc, ánh mắt không có tiêu điểm
mí mắt dáng vẻ rất nặng, thanh âm mơ hồ hỏi Tỉnh Hành: “Người đẹp ngủ…… đã tỉnh
dậy rồi sao?”
Đây là ngủ vẫn còn nhớ đến kết thúc của câu chuyện, Tỉnh Hành giúp cô đắp chăn,
nhẹ giọng nói: “Tỉnh dậy rồi, bị hoàng tử hôn tỉnh.”
“Ừ.” Châu Châu dường như là hài lòng, dáng vẻ không hề
khúc mắc tiếc nuối, đôi mắt nhắm lại, này liền trực tiếp ngủ luôn.
Tỉnh Hành ở mép giường ngồi xuống, ánh mắt bình tĩnh
nhìn cô một hồi, nhìn cô tiến vào trạng thái ngủ say, lông mi mảnh dài giống
như hai mặt của quạt nhỏ phủ xuống, sau đó mới đứng dậy đi ra ngoài, tùy tay
đem cửa phòng đóng lại.
Anh cho Châu Châu ở lại trong môi trường ngủ yên tĩnh,
chính mình đến phòng khách ngồi nghỉ ngơi một lát, sau đó liền bắt tay tới bắt
đầu thu dọn mọi thứ. Hôm nay mua đồ thật sự quá nhiều, nhìn liền loạn, thu dọn
xong tốn thời gian lại tốn sức.
Anh đem váy và quần áo mua cho Châu Châu, toàn bộ cầm
treo trong phòng treo quần áo, một mình dọn ra một ngăn tủ, giày cũng dọn ngăn
nắp xong ở trên tủ giày, đến nỗi mũ mắt kính linh tinh vật phẩm trang sức, đều
bỏ vào trong tủ đựng đồ trang sức.
Lúc thu dọn đồ trang sức, lực chú ý của Tỉnh Hành bị mấy
dây vòng tay lắc chân hấp dẫn, bởi vì mặt trên đều móc mấy cái vỏ trai nhỏ, màu
sắc khác nhau, so với chuỗi mà Châu Châu hóa thành càng đẹp đẽ lóe sáng hơn một
chút, vòng tay so chuỗi màu đen tinh xảo hiển quý hơn, đương nhiên thực sự cũng
đắt.
Anh đem mấy vòng trang sức đong đưa ở trong tay hai
cái, vỏ trai ở trong lúc lay động màu sắc lững lờ, so với lúc ở trạng thái tĩnh
càng đẹp hơn.
Tỉnh Hành nghiên cứu một hồi mấy sợi vòng trong tay, cũng là lần đầu tiên trong
đời sinh ra hứng thú đối với đồ của con gái. Sau đó nghiên cứu qua không nhìn nữa,
anh đem mấy sợi dây trang sức này để qua một bên, tiếp tục đi vào phòng khách
thu dọn đồ dư còn lại.
Mặc kệ là búp bê Barbie hay là đồ chơi mao nhung, đều
để ở nơi nên để. Toàn bộ đồ chơi mao nhung anh đều cầm đến để phòng cho khách, đặt
ở trên cửa sổ, đặt ở trên giường, lớn hơn nữa thì đặt ở trên trên băng ghế cuối
giường.
Mấy món đồ chơi còn lại và một ít sách, anh đều thu dọn xong cầm để ở thư
phòng, đặt ở trong ngăn tủ và trên giá sách.
Mất sức nửa ngày đem tất cả đồ đều mở ra thu dọn ngăn
nắp, Tỉnh Hành trở lại phòng khách, thở phào nhẹ nhõm ngồi vào trên sô pha nghỉ
ngơi. Còn chưa có đem khẩu khí này hoàn toàn kéo dài, di động trên bàn trà vang
lên tiếng chuông đơn điệu.
Ánh mắt của anh đảo qua di động, thấy hiện tên là giáo sư Vương, liền khom lưng
qua cầm lấy di động phủi đi một chút, đặt ở bên tai, lại dựa trên sô pha, thanh
âm hơi mệt nói: “Alo, thầy Vương.”
Giáo sư Vương vừa nghe giọng anh liền cười, hỏi anh:
“Cậu đây là mệt sao?”
Tỉnh Hành điều chỉnh một chút hơi thở, “Đúng rồi.”
Mệt là điều đoán trước được, cũng không ngoài ý muốn.
Giáo sư Vương cũng không trêu chọc Tỉnh Hành thêm, trực tiếp nghiêm chỉnh hỏi,
“Thế nào? Sau khi cậu đem Châu Châu mang ra ngoài, cô ấy biểu hiện như thế
nào?”
Tỉnh Hành hơi ngửa đầu nhìn về phía đèn treo trên nóc
nhà, giọng nói rất thả lỏng, “Khá tốt, rất phối hợp rất nghe lời, ý thức cũng rất
tốt, biết khi nào có thể lên tiếng, cũng biết khi nào không thể lên tiếng.”
Giáo sư Vương vừa nghe lời này, thanh âm tăng lên,
“Châu Châu lại có thể thông minh có trí tuệ như vậy sao?”
Tỉnh Hành chậm chớp mắt hai cái, “Tốt xấu cũng là tu
luyện hơn 300 năm, thật sự ngu dốt liền không nói được. Nhưng chính là không có
quá tiếp xúc với thế giới chúng ta, cũng chưa làm người, yêu cầu thời gian học
tập thôi.”
Giáo sư Vương nghe lời này cảm thấy thật là vui mừng,
lại hỏi Tỉnh Hành: “Tôi này cũng bận quá không có thời gian qua giúp cậu, cậu
mang theo có mệt hay không?”
“Đương nhiên mệt……” Tỉnh Hành kéo dài thanh âm, “So với một ngày ở phòng thí
nghiệm còn mệt hơn……” Nói đánh một vòng, “Nhưng mà, cũng rất thú vị……” Nghĩ đến
hình ảnh ở chung một buổi trưa ở bên ngoài, trong lòng sẽ không tự giác có chút
ngọt.
Mệt mỏi này của anh là khách quan trên thân thể, bởi
vì không ngừng muốn thấy Châu Châu, muốn dạy cô các loại việc vặt sinh hoạt,
còn muốn bất cứ lúc nào giải thích cho cô tất cả những thứ cô không hiểu, đồng
thời còn phải nấu ăn làm việc nhà, anh lúc đầu liền không am hiểu những chuyện
này, đều là học đến đâu dùng đến đó.
Mà giọng nói của anh sau khi chuyển hướng làm giáo sư Vương sinh ra suy nghĩ xa
xôi vô tận, nhưng mà giáo sư Vương chỉ là phán đoán một chút, chính mình cười
cười, không trêu chọc anh. Ông hôm nay ngoại lệ lại giống như người lớn chỉ dạy,
ý định đối với Tỉnh Hành nói: “Châu Châu nếu là thích ứng tốt như lời nói, biết
che dấu thân phận chính mình, vậy cậu có thể sớm một chút đem lão Phùng cùng tiểu
Vưu kêu trở về, hai người bọn họ giúp đỡ chia sẻ việc nấu ăn làm việc nhà vệ
sinh, cậu liền nhẹ nhàng nhiều hơn. Tiểu Vưu còn có thể giúp đỡ chăm sóc sinh
hoạt cuộc sống hàng ngày của Châu Châu, các cô đều là nữ, cũng thuận tiện không
phải sao?”
Tỉnh Hành thực sự cũng suy nghĩ về chuyện này, anh vốn
chính là vì phòng ngừa Châu Châu để lộ thân phận phi nhân loại, mới đem lão
Phùng và dì Vưu đều rời khỏi, nếu có thể bảo đảm Châu Châu thật sự sẽ không bại
lộ, vậy có thể đem hai người bọn họ kêu về.
Nhưng Tỉnh Hành hiện tại còn không phải là đặc biệt xác
định, không biết Châu Châu rốt cuộc thích ứng đến thế nào. Không có nắm chắc 100%,
anh liền sẽ không mạo hiểm, vì thế đối với giáo sư Vương nói: “Không cần gấp,
tôi lại quan sát hai ngày, để cô ấy thật sự biết tính nghiêm trọng của việc bại
lộ thân phận, cũng để cô ấy thật sự có thể khống chế chính mình, khi đó lại nói
không muộn.”
Châu Châu dù sao cũng phải đi ra ngoài tiếp xúc với
người bên ngoài Tỉnh Hành và giáo sư Vương, này tự nhiên cũng yêu cầu một quá
trình từ từ. Tỉnh Hành nghĩ, chờ cô thật sự có thể bảo đảm che dấu thân phận của
chính mình, liền trước bắt đầu tiếp xúc với dì Vưu và lão Phùng.
Giáo sư Vương lên tiếng, “Ừ ừ ừ ừ, cậu lại chịu đựng mấy
ngày đi.” Nói xong việc này lại hỏi Tỉnh Hành: “Tiết ngày mai của cậu là cứ
theo lẽ thường đi?”
Nhân viên trường học làm việc không có nghỉ phép, Tỉnh
Hành từ trên sô pha đứng dậy, “Cứ theo lẽ thường đi.”
Giáo sư Vương không cùng anh nói chuyện nữa, “Chúng ta
đây ngày mai trong trường học gặp, cậu bận đi.”
Tỉnh Hành lên tiếng cúp điện thoại trước: “Được.”
Anh thật là đi gấp, lúc trước là vội thực nghiệm, hiện
tại là vội “Nuôi trẻ con”, trời sinh mệnh lao lực, khó được vui sướng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT