Đón Thiếu Phương và Cranberry tại sân bay Nice – Côte d’Azur không ai khác chính là người chị họ mà Thiếu Phương rất yêu quý- GYNELAST. Sân bay này là một trong 3 cảng hàng không bận rộn nhất nước Pháp, nó giống như trạm trung chuyển giữa kinh đô ánh sáng và công quốc Monaco. May sao bệnh viện Centre Hospitalier Universitaire de Nice nơi mà Thiếu Phương chọn để điều trị cho Cranberry cũng rất gần đây, nên nàng đã được nhập viện nhanh chóng để các bác sĩ thăm khám và chẩn bệnh. Đây cũng chính là nơi mà Dr. Carol, chồng của GYNELAST đang làm việc, mọi thứ đang diễn ra rất thuận lợi, lòng anh tràn đầy hy vọng nơi đây sẽ có thể giúp Cranberry tai qua nạn khỏi một cách nhanh nhất.
Sau khi làm tất cả các xét nghiệm cần thiết và Cranberry cũng đã được nghỉ ngơi, Thiếu Phương và GYNELAST ngồi tâm sự suốt phần còn lại của buổi chiều đến tận đêm khuya. GYNELAST không ngờ mới chỉ có một thời gian ngắn không liên lạc mà biết bao biến cố đã xảy ra với cậu em bé bỏng của mình. Đối với chị, Thiếu Phương có lớn và trưởng thành như thế nào thì cũng vẫn là cậu em trai nhỏ ngày nào mà chị luôn luôn yêu quý. Nhiều khi chị thật không thích anh lớn lên một chút nào, cảm giác thích thú khi nhớ về Thiếu Phương hồi nhỏ, tay cầm bông hồng như cầm… vũ khí để bảo vệ cậu bạn (Hoàng Anh) đứng bên cạnh trông rất đáng yêu, khiến cho GYNELAST nhiều khi quên mất là anh chàng ngự lâm bé nhỏ ngày xưa bây giờ đã thành người lớn rồi. Chị càng không thể ngờ lại gặp em dâu tương lai của mình trong hoàn cảnh éo le như thế này. Khi Thiếu Phương gọi cho GYNELAST bảo rằng “ra sân bay đón em và bạn gái”, chị đã rất vui mừng, nhưng ngay sau đó anh lại thông báo luôn về tình trạng hôn mê của Cranberry và nhờ chị phối hợp với bệnh viện để nghiên cứu tìm ra phương thuốc tốt nhất cho nàng. Cuộc đời đúng là không thể lường trước được điều gì, ông trời lại rất hay trêu ghẹo con người ta mà không hề báo trước, Thiếu Phương là một chàng trai tốt như vậy, thật sự không đáng phải chịu nỗi đau quá lớn này. GYNELAST bỗng thấy môi mình mặn chát, đôi mắt long lanh đầy thương cảm, nhìn khuôn mặt hốc hác, gầy rộc đi của Thiếu Phương không chớp.
Anh bèn cười gượng: – Em không sao mà, chỉ cần cô ấy ổn thì em cũng sẽ ổn thôi.
Ngồi ngắm Cranberry một hồi lâu, GYNELAST cũng thấy nàng rất dễ mến, ở nàng có nét ôn nhu nhưng lại toát lên vẻ thông minh, lanh lợi, chẳng trách Thiếu Phương lần đầu gặp đã say đắm như vậy rồi. Chị cảm thấy gương mặt này có gì đó thật quen thuộc, như đã từng gặp ở đâu rồi mà cố nhớ mãi không ra…
Hai chị em lâu không được gặp nhau hàn huyên, bèn nói chuyện trên trời dưới biển, tâm đầu ý hợp như đôi bạn tri kỷ. Kể ra mà trong một tình huống vui vẻ hơn thì GYNELAST đã bắt anh phải hát cho mình nghe mới chịu, mặc dù ở rất xa Thiếu Phương nhưng chị vẫn thường xuyên theo dõi thông tin về anh và ngày nào cũng nghe nhạc của cậu em yêu quý trên các kênh nhạc online nữa.
Rồi Thiếu Phương kể chi tiết về chuyện tình của anh với Cranberry cho chị nghe, GYNELAST rất chú ý đến tên Suvéal Intime Cranberry cũng như năm sinh của nàng, vì sao trên đất Việt lại dùng một cái tên rất Pháp như vậy nhỉ? Trước năm sinh đó của nàng, gia đình chị cũng có một biến cố không thể nào quên vào ngày chị tròn 6 tuổi. Nói chung, mọi thứ khá mơ hồ và xa xôi, khiến cho GYNELAST thắc mắc một chút rồi lại bị cuốn đi theo diễn biến câu chuyện mà Thiếu Phương đang trải lòng. Cùng là phụ nữ nên chị rất hiểu tâm trạng của Diễm Hằng. Tuy không đồng ý với cách cư xử của cô nhưng chị vẫn khuyên Thiếu Phương nên thông cảm cho cô ta. Ghen tuông thật sự là một con rắn độc nham hiểm, nó có thể không cắn chết người ta ngay, nhưng nọc độc của nó lại khiến một con người từ nền nã trở nên nóng nảy, từ hiền lành trở thành nanh ác… chị cho rằng Diễm Hằng cũng chỉ là nạn nhân của nó.
– Em cũng thông cảm cho Hằng, nó rất yêu em, hai đứa đẹp đôi như vậy, bản thân em đối xử với nó cũng rất khác với những cô gái khác, nên dẫn đến ghen tuông mù quáng cũng phải thôi. Hơn nữa, cho dù là thật, chúng ta cũng không thể nào kết luận khi không có bằng chứng gì.
– Vâng, em hiểu mà, nếu thủ phạm là Diễm Hằng thì em thấy đau lòng hơn là thù hận chị ạ. Vốn dĩ em cũng không muốn dây vào những rắc rối tình cảm, nhưng em không ngờ chơi với nhau lâu như vậy rồi mà Diễm Hằng không hề hiểu em, lại còn hoang tưởng đến thế.
– Ừ, đàn ông bọn em thường đơn giản đến ngốc nghếch thật nhỉ.
– Thôi chị đừng nói nữa, có phải tất cả tội lỗi đều là do cái bản mặt đẹp trai đến không thể tha thứ này đã gây họa rồi không? Vừa nói Thiếu Phương vừa lấy tay hất hất mái tóc bồng bềnh và nháy mắt một cái.
– Ghê thật, câu trước câu sau là tự luyến ngay được kìa. Úi chà, chị phát hiện ra tất cả là do cái nháy mắt này thì đúng hơn đó.
– Suỵtttt, chị nói khẽ không mọi người nghe thấy là mất hình tượng đã đẹp trai lại còn khiêm tốn của em bây giờ…
Hai chị em cùng bụm miệng, cười nghiêng ngả. Có lẽ trong những ngày tháng đen tối vừa qua, đây là những giây phút giảm stress nhất với Thiếu Phương. Anh cười sáng bừng cả góc phòng bệnh buồn thiu, u ám.
Bản chất của GYNELAST từ trước đến giờ vẫn là một người bao dung và vị tha, chị luôn để ý, chăm sóc người khác thật chu đáo từ cái tâm của mình. Vì thế chị càng quyết tâm chữa lành cho Cranberry để tháo gỡ nút thắt trong lòng của Thiếu Phương đối với 2 người con gái mà anh đều coi trọng.
***
Mặc dù Thiếu Phương chưa nói gì về nghi ngờ của anh là Cranberry bị Diễm Hằng đầu độc, nhưng đúng như lối mọi người vẫn suy đoán, GYNELAST cũng nói chị cảm thấy có bàn tay của Diễm Hằng.
Vì gia tộc họ Vũ vốn nổi tiếng về bào chế dược liệu và hiện đang là một tập đoàn cung cấp dược liệu cả Đông và Tây Y lớn nhất nhì Châu Á, nên độc dược mà cô ta có được không khó khăn gì. Rất có thể đây là một hoạt chất mới mà trung tâm nghiên cứu của cô ta mới chế tạo được nên mọi người chưa biết đến, vì vậy các xét nghiệm phân tích công thức máu trong nước đã không tìm ra. Tuy nhiên, chị đang thắc mắc một điều mà chính Thiếu Phương đang thấy rất khó hiểu: chẳng nhẽ Diễm Hằng lại ngu ngốc và mù quáng đến nỗi tự mình ra tay ngay trong nhà của Thiếu Phương hay sao? Như vậy, phải chăng là có một bàn tay nào đó khác nhúng vào vụ này chứ chẳng phải là Diễm Hằng?
Ở quê nhà, Lan Châu cũng đang tìm cách thu thập chứng cứ có liên quan đến sự việc Cranberry bị đầu độc, nhưng bà tự làm mọi việc, không báo với bất cứ cơ quan chức năng nào, vì đến giờ thì sự việc cũng chưa có gì đáng phải làm phức tạp hơn. Cho tới hiện tại, Lan Châu cũng giống như mọi người, đều không hiểu nổi nếu là Diễm Hằng làm thì tại sao cô ta lại dám manh động đến mức độ đó.
Tuy nhiên, tất cả chỉ là suy đoán, vì hiện tại, chưa có bằng chứng gì chống lại Diễm Hằng, thậm chí bát đũa hôm đó bà cũng cho kiểm tra lại kỹ càng, nhưng không có chút độc tố nào cả. Quá nhiều việc xảy ra cùng lúc khiến cho mọi thứ rối ren như một mớ bòng bong và sự thật lỳ lợm, trốn biệt nơi tăm tối nào đó để không ai có thể nhìn thấy mất rồi. Chỉ hơi lạ là từ hôm đó Diễm Hằng không hề ghé đến nhà bà thêm một lần nào nữa.
Lan Châu bèn gọi cho Diễm Hằng mời qua Tử Đinh Hương chơi:
– Diễm Hằng à. Từ hôm Cranberry về đến nay không thấy con ghé nhà bác vậy?
– Dạ con bận quá ạ. Có chuyện gì không bác?
– À, không có chuyện gì đâu. Chỉ là Thiếu Phương vắng nhà mà bác cũng đã quen với sự có mặt của con cả tuần qua rồi. Tự nhiên hai đứa đều không ở đây làm bác thấy vắng vẻ quá thôi.
Lan Châu nghe như có tiếng thở phào nhẹ nhõm đang nén lại, rồi Diễm Hằng hỏi:
– Anh Thiếu Phương bao giờ về ạ?
– Nó không nói gì với con sao?
– Không ạ, nhưng hôm trước trong bữa ăn anh có kể là sẽ sang Canada biểu diễn đấy ạ. Con nghĩ anh đang ở bên đó nên tranh thủ thời gian anh vắng nhà để giải quyết các công việc của tập đoàn. Con cũng gọi và nhắn tin cho anh, nhưng mà anh không trả lời con, chắc là đang bận rộn với con bé đáng ghét đó rồi. Hừ…
– Vậy à, ừ, chắc là nó bận quá thôi, con thông cảm cho nó nhé.
Lan Châu trả lời, trong lòng không khỏi thắc mắc rằng Diễm Hằng sao lại không theo dõi facebook của Thiếu Phương hoặc là fanpage nhỉ? Vì nếu theo dõi thì sẽ biết ngay là show diễn đã bị hủy. Vậy thì chắc là giả vờ không biết rồi. Thật là đáng nghi ngờ quá.
– Vâng, chiều nay con sẽ thu xếp qua thăm bác, bác chờ con nhé.
Và chiều hôm đó Diễm Hằng đến thật, cô mặc một chiếc váy ngắn màu kem nhẹ, đi một đôi giày cao gót cùng màu trông thật sang chảnh và sành điệu. Tuy nhiên, người ta vẫn nói: tâm sinh tướng, Lan Châu thấy Diễm Hằng như mất dần nét ngoan hiền trước đây, trong lòng bỗng cảm thấy có chút xa lạ.
Cuộc nói chuyện với Diễm Hằng cũng không giúp Lan Châu biết thêm điều gì, nhưng cô ta cũng có giải thích rằng vì tức giận khi Thiếu Phương bơ mình nên cô không thèm theo dõi những thứ liên quan đến anh trên facebook nữa, cô không muốn anh nghĩ mình lụy tình như trước đây, chiêu đó không hiệu quả, bây giờ cô sẽ giữ giá của mình và chờ Thiếu Phương phải hối hận, ngoan ngoãn quay về.
Mọi ngả đường đều mở ra rồi lại đóng lại một cách không thể hợp lý hơn làm cho Lan Châu không biết phải đi tiếp như thế nào. Bà cũng không muốn nếu như Diễm Hằng biết việc của Cranberry thì nhỡ đâu sẽ rút dây động rừng, sợ cô ta có sự phòng bị, sẽ càng khó hơn. Tiếp chuyện Diễm Hằng trong tâm trạng giằng xé, kìm nén muôn vàn điều muốn hỏi cô ta, Lan Châu phải rất khó khăn khi không để cho Diễm Hằng mảy may nghi ngờ điều gì. Cũng thật may, lúc bà đang lúng túng khi bị Diễm Hằng hỏi thăm xem tình địch của mình thế nào thì cô ta lại có điện thoại, nhìn nét mặt căng thẳng của Diễm Hằng, Lan Châu đoán là có chuyện không thuận lợi xảy ra rồi. Y như rằng, sau khi nghe xong cuộc điện thoại thì Diễm Hằng liền xin phép ra về…
Lan Châu liền phái người theo sát Diễm Hằng xem có chuyện gì đang xảy ra và thông tin thám tử gửi về là cô nàng đi thẳng đến trung tâm nghiên cứu của tập đoàn Vũ Thịnh. Khu vực này nằm ở ngoại ô Sài Gòn, rất rộng và hiện đại, việc ra vào được bảo vệ nghiêm ngặt, không dễ gì xâm nhập. Tuy nhiên, người được Lan Châu cử đi cũng rất nhanh nhẹn vì sau khi đi kiểm tra xung quanh, anh ta đã phát hiện ra một cái cây to nằm ở bên ngoài nhưng khá gần tường bao, đúng vị trí trung điểm chiều dài của tòa nhà, từ đó có khả năng bao quát toàn bộ hoạt động bên trong. Anh ta bèn trèo lên cái cây đó, dùng ống nhòm quan sát. Tìm một lúc trong các ô cửa sổ ở đây không thấy bóng dáng của Diễm Hằng đâu, anh đang định trèo xuống thì bỗng tấm rèm ở một bức tường kính lớn giữa trung tâm tòa nhà được kéo ra… Vội vàng đưa ống nhòm lên và anh phát hiện ra người mở tấm rèm đó không ai khác, chính là Diễm Hằng.
Cô ta khoanh tay đứng trầm ngâm nhìn ra ngoài khoảng sân rực nắng trước mặt, gương mặt toát lên vẻ quyết tâm, cương nghị, sự ôn nhu biến mất, thay vào đó là sự bản lĩnh, đúng chất của người kế thừa tập đoàn Vũ Thịnh. Vẻ mặt thường thấy của cô ta trong những lần phải ra quyết định quan trọng. Hành động mở rèm lần này cũng là thói quen thường ngày của Diễm Hằng khi không khí nội tâm trở nên bức bách, ngột ngạt. Trên ghế sofa phía sau cô ta là anh chàng John Clark- một dược sĩ người Canada của trung tâm này. John lúc đó đang có vẻ rất lo lắng, anh ta ngồi vò đầu bứt tai, thỉnh thoảng lại nhìn sang chỗ Diễm Hằng đang đứng rồi thở dài. Ở trung tâm này, ai cũng biết John rất thích Diễm Hằng, sau một năm làm việc tại tập đoàn Vũ Thịnh, anh lại càng si mê cô ta hơn, từ đó ngày ngày say mê nghiên cứu, làm theo mọi yêu cầu của Diễm Hằng, bất kể điều đó là sai hay đúng. Diễm Hằng cũng không thiếu người theo đuổi, nhưng John là một dược sĩ vô cùng tài năng và được trọng dụng trong tập đoàn, mỗi tội anh ta có chiều cao khiêm tốn và nhan sắc cũng chỉ tạm ổn, nếu anh ta cũng đẹp trai như thiếu gia nhà họ Phan thì có lẽ Diễm Hằng đã xiêu lòng rồi. Vậy mới biết, đàn ông hay phụ nữ thì cũng đều háo sắc như nhau cả thôi.
Vò đầu bứt tai khoảng 15 phút thì John đến bên cạnh Diễm Hằng nói nhỏ vào tai cô câu gì đó nét mặt rất nghiêm túc. Ngay lập tức Diễm Hằng quay sang làm một động tác như kiểu đe dọa trừ khử anh ta, rồi từ từ lại mỉm cười, vuốt má John một cái. Anh chàng có vẻ hài lòng với hành động này của Diễm Hằng, xua xua tay đầu hàng và ra dấu OK, rồi vội bước ra khỏi căn phòng. Diễm Hằng trở vào bàn làm việc, xem các giấy tờ tài liệu, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Người theo dõi ngồi quan sát hồi lâu, cho đến tận khi hoàng hôn trở nên tím sẫm, thấy Diễm Hằng mệt mỏi đứng lên thu xếp đồ đạc thì cũng tụt từ trên cây xuống, theo sát Diễm Hằng, cho đến khi cô ta lái xe vào biệt thự nhà Vũ Thịnh anh mới quay về Tử Đinh Hương báo cáo công việc, vì nơi này cũng chẳng khác nào một biệt phủ, con kiến cũng không chui lọt.
Lan Châu đang ngồi trong phòng khách đợi người theo dõi về để nghe trực tiếp tình hình xong mới gọi sang hỏi thăm sức khỏe của Cranberry…
– Ừ, mẹ đây. Cranberry nó sao rồi? Đỡ hơn chút nào chưa con?
– Dạ chưa mẹ ơi. Bác sĩ nói vẫn còn may là hiện tại cũng có vẻ như không có chiều hướng xấu đi. Chất độc này rất lạ, tác hại của nó giống như chất được chiết xuất từ loại virus gây rối loạn thần kinh thực vật nhưng lại có công thức hóa học khác hoàn toàn do được tổng hợp chứ không phải có sẵn trong tự nhiên, có lẽ là một loại mới được nghiên cứu ra và chưa từng được biết đến. Ở bên này người ta đang tạm gọi là Unvirans.
– Vậy là cũng có một sự trùng khớp nào đó với thông tin mẹ nắm được, nhưng hiện tại thì vẫn còn phải điều tra tiếp.
Thấm thoắt đã 1 tháng trôi qua, nhưng bệnh tình của Cranberry cũng không hề thuyên giảm và mặc cho bao nhiêu công sức của vợ chông chị GYNELAST nỗ lực nghiên cứu và tìm kiếm đều đổ song đổ biển, không cho ra được kết quả nào đáng kể. Mặc dù nhờ thiết bị công nghệ tối tân của bệnh viện Centre Hospitalier Universitaire de Nice chất độc trong máu của Cranberry cũng đã tìm ra. Nhưng để hóa giải được nó không phải là điều dễ dàng, cũng không thể chỉ tiến hành thay máu là xong khi chất độc này đã xâm nhập và làm tê liệt tế bào thần kinh người bệnh. Thật ra vẫn còn rất may mắn là vì chất độc được dùng với một lượng rất nhỏ nếu không đã đoạt mạng của Cranberry rồi. Có lẽ hung thủ cũng có chút nương tay, hoặc là do mọi chuyện không diễn ra được như ý của họ. Thiếu Phương thì luôn túc trực bên cạnh nàng, cho dù ở bệnh viện này có y tá theo dõi, chăm sóc đặc biệt cho nàng 24/24 nhưng anh vẫn không chịu rời nàng nửa bước trừ những khi thật cần thiết, như chỉ sợ rời khỏi tầm mắt anh, nàng sẽ có thể biến mất mãi mãi.
Mọi người ở trong khoa nàng nằm đều tấm tắc, ngưỡng mộ tình yêu của anh dành cho Cranberry, mong kiếm được một người yêu thương mình bằng nửa anh thôi cũng tốt lắm rồi. Có lẽ chuyện tình của hai người sẽ trở thành một trong những kỷ niệm đẹp nhất trong cuộc đời những người đang chứng kiến nơi đây.
Còn Thiếu Phương, anh chỉ cảm thấy một điều duy nhất như tảng đá đè nặng tâm can: Cranberry vì anh mà lâm nạn, nếu như không yêu anh thì nàng đã không bị như vậy rồi. Định mệnh chẳng phải là đã quá nghiêm khắc với anh và cay nghiệt với nàng hay sao? Càng ngẫm anh càng thấy câu “ông trời không cho ai tất cả” quả là đúng lắm, chẳng sai chút nào. Những điều xảy ra dù là bất khả kháng, không ai mong muốn, nhưng nếu nó để lại một vết thương quá lớn cho những người trong cuộc, bạn sẽ cảm thấy lỗi lầm của cả thế giới này hình như đều do bạn gây ra. Tâm trạng Thiếu Phương luôn thường trực cảm giác hối hận vì đã không thể bảo vệ được người con gái mình yêu. Có lẽ vì thế nên anh luôn cố gắng để bù đắp cho nàng bằng bất kể điều gì bản thân làm được.
Suốt một tuần trong phòng thí nghiệm, GYNELAST quên ăn quên ngủ, làm việc miệt mài vì sợ tình trạng của Cranberry ngày một xấu đi, cho đến hôm nay thì chị đã không thể nào trụ lại được nữa vì làm việc quá sức. GYNELAST bị ngất ngay sau khi hoàn thành thí nghiệm cuối cùng. Dr. Caron vội vã đưa vợ về nhà cho ba mẹ cô chăm sóc, rồi lại tiếp tục quay lại trung tâm để ghi lại các kết qủa 2 vợ chồng vừa thực hiện. Đối với những người hành nghề y, như Dr. Caron, sinh mệnh của con người là vô cùng quan trọng, lương tâm nghề nghiệp luôn thôi thúc họ phải cố gắng hết sức mình để cứu sống bệnh nhân, cho dù đó là bất kỳ ai đi chăng nữa, thậm chí cả kẻ thù của mình cũng sẽ chữa xong rồi mới đấu súng.
Hai ông bà Memoptic (ba mẹ ruột của GYNELAST) đang không hiểu có chuyện gì mà tự nhiên cô con gái mạnh khoẻ và nhanh nhẹn của mình lại bỗng dưng bị ngất vì kiệt sức, thì ra từ hôm tiếp nhận trường hợp của Cranberry chị đã tập trung toàn bộ sức lực của mình vào việc cứu nàng mà chưa có lúc nào nói chuyện với ba mẹ về việc này. Chị lại đang mang thai, gần đến kỳ sinh nở làm cho ông bà vô cùng lo lắng. Cuối cùng thì GYNELAST cũng tỉnh lại sau một giấc ngủ dài trong sự chăm sóc hết lòng của ba mẹ. Mở mắt ra chị thấy mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc ngày con gái thì hết sức ngạc nhiên, vì điều cuối cùng GYNELAST nhớ được là chị đang ở trong phòng thí nghiệm của Trung Tâm cùng chồng mình. GYNELAST vội vàng vục dậy, nhưng chị lại bị xây xẩm mặt mày, đổ vật xuống giường. Thấy thế bà Memoptic đang ngồi đan mấy chiếc áo len cho Appetit, Immunite chuẩn bị cho mùa đông sắp tới, vội chạy lại đỡ chị nằm xuống:
– Có chuyện gì gấp mà con không tiếc bản thân mình như thế hả?
– Con không sao đâu mẹ.
– Trông bộ dạng này mà còn nói không sao? Cứ nằm xuống, nghỉ ngơi đi đã, trong lúc này con nghĩ con có thể sáng suốt mà làm việc được à?
– Vâng, chắc không được rồi ạ, con thậm chí còn không ngóc đầu lên được nữa đây này.
– Ừ, nghỉ ngơi chút đi, rồi từ từ kể cho ba mẹ nghe có chuyện gì.
– Mẹ gọi ba vào đây rồi con kể ạ.
Rồi GYNELAST kể lại câu chuyện của Thiếu Phương và Cranberry cho ba mẹ mình nghe. Ông bà Memoptic rất thương cảm cho nàng, muốn vào thăm Cranberry xem tình hình ra sao, hơn nữa, nếu mọi việc thuận lợi thì Cranberry hẳn sẽ là cháu dâu của họ trong một tương lai gần. Bất chợt GYNELAST nhận ra vì sao chị lại thấy Cranberry có gì đó rất quen thuộc, như đã từng gặp ở đâu rồi. Vì đôi mắt của nàng cũng là đôi mắt chị luôn nhìn thấy và chơi đùa mỗi ngày từ khi mới sinh ra. Nhưng mà, không thể nào, nhất định không thể nào như vậy, cho dù có rất nhiều manh mối để khẳng định điều chị lo sợ là đúng, chị cũng không dám tin đó là sự thật. Chính xác là chị cầu nguyện cho điều kinh khủng đó không bao giờ xảy ra. Trước khi tìm hiểu ngọn ngành hoặc có chứng cứ rõ ràng, thì chị chẳng thể nói ra suy nghĩ của mình…
Sáng hôm sau, sức khoẻ của GYNELAST ổn hơn, chị ra dạo chơi trong khu vườn trồng các loại cây dược liệu trước nhà để thư giãn, hít hà mùi hương của cỏ cây. Vì mẹ của GYNELAST là một bác sỹ đông y nên khu vườn này đã có trước khi chị ra đời, do chính tay 2 ông bà trồng và chăm sóc từ ngày còn chưa cưới. Họ đã có một mối tình đẹp và thật lãng mạn trong suốt 4 năm trời, sự đồng điệu trong tâm hồn họ thể hiện ở tình yêu dành cho khu vườn tự do này, dù mục đích của hai người không phải là giống nhau, đối với bà nó là nguyên liệu làm thuốc, còn với ông là nơi để thả hồn bay bổng và mơ mộng. Từ lúc lọt lòng GYNELAST đã sống trong bầu không khí ngập tràn mùi thơm của các vị thuốc nơi đây, GYNELAST rất yêu khu vườn yên lành, thơm ngát và trở nên vô cùng hữu ích mỗi khi có ai trái nắng trở trời. “Một khu vườn diệu kỳ!” GYNELAST thường kêu lên mỗi khi có dịp nhắc đến nó. Chính khu vườn này đã giúp chị nảy sinh nhiều ý tưởng cho các sản phẩm mới của nhà sản xuất Densmore.
Như khi có bầu Appetit và Immunite, các chị gái của GYNELAST đều bị rạn da, những vết rạn chằng chịt quả thật nhìn rất kinh khủng mà không có biện pháp nào chữa được để làn da trở lại như xưa. Chứng kiến sự tàn phá của những vết rạn, GYNELAST nhớ lại các chị mình hồi còn con gái với làn da ngọc ngà thì cảm thấy vô cùng đau xót. Những vùng da bị rạn đó cũng chính là nguyên nhân không nhỏ của nhiều vụ ngoại tình mà Suveal Grossesses-Fer- chị gái của GYNELAST là một bằng chứng sống cho chuyện này. Vì chị không còn tự tin xuất hiện bên chồng mà lúc nào cũng ăn mặc nhàm chán như một ma sơ, nên hay từ chối đi cùng anh đến chỗ đông người. Và thế là một kẻ Tuesday nõn nà, ngon mắt được dịp xen vào mối quan hệ của hai vợ chồng vốn đang nguội lạnh trong những ngày mới sinh, đặc biệt là khi bà mẹ bỉm sữa quá bận rộn vì con cái mà trở nên luộm thuộm. Ngay lần đầu tiên mặc thử bộ áo tắm 2 mảnh tuyệt đẹp mà chồng mua tặng sau khi sinh bé Appetit một năm, thì Grossesses-Fer đã quyết định cho biết mất cả tủ đồ vốn dĩ rất sexy từ ngày còn độc thân của chị ấy và ngồi khóc hàng tiếng đồng hồ vì buồn bã.
Lúc đó, GYNELAST phải an ủi chị rất nhiều, mang chị về nhà bố mẹ, rồi hai chị em lang thang trong khu vườn diệu kỳ này như một liệu pháp tinh thần hiệu quả. Tình cờ GYNELAST nhìn thấy trong góc vườn có hoa Halaborela đang nở những bông hoa tim tím thật là xinh xắn, chị bèn hái một ít mang vào trong phòng cắm vào những chiếc lọ thủy tinh bé xíu trên bàn làm việc và tiện thể google search về công dụng của loài hoa này…
– Thật tuyệt vời! Chị Gross, loài hoa của sự tái sinh này chính là thứ em đang tìm kiếm bấy lâu nay – GYNELAST reo lên.
– Chúc mừng em và chúc mừng những cô gái được giải phóng khỏi rạn da. Và hai chị em ôm chầm lấy nhau mừng rỡ.
Sau hai năm nghiên cứu, thử nghiệm lâm sàng, một sản phẩm phòng rạn rất hiệu quả đã ra đời với cái tên GYNELAST và trở thành một người bạn đồng hành thân thiết, không thể thiếu của các bà bầu trẻ trung, hiện đại, ngay từ khi họ mang thai lần đầu. Đây cũng chính là sản phẩm đặt dấu mốc quan trọng trong sự nghiệp của GYNELAST, sau khi sản phẩm hoàn thành được các chị em rất yêu thích, GYNELAST chính thức trở thành CEO của Densmore Laboratoire…
***
Hít hà mùi hương hoa cỏ quen thuộc, GYNELAST cảm thấy rất sảng khoái và tràn đầy năng lượng trở lại, chị bèn đi vào nhà, thay đồ để quay về phòng thí nghiệm. Ông bà Memoptic thấy thế vội vàng bảo GYNELAST chở đi cùng để thăm Cranberry vì trung tâm nghiên cứu của Densmore cách đó không xa. GYNELAST chở ba mẹ mình đến bệnh viện để họ tự đi vào, rồi lập tức quay xe trở về phòng thí nghiệm tiếp tục tìm thuốc giải cho Cranberry. Hai người nhanh chóng tìm được Thiếu Phương vì trường hợp trúng độc của Cranberry là rất hiếm gặp, với lại hỏi thăm thì ai cũng biết cặp đôi xinh đẹp, đáng yêu này. Cranberry đang ngủ, ông bà Memoptic không khỏi bàng hoàng vì trông nàng rất giống một người, một người khiến cho cuộc hôn nhân của họ rơi vào cơn bão tố hơn 20 năm về trước. Ông Memoptic ôm ngực đứng lặng hồi lâu mới trấn tĩnh lại được trước sự bất ngờ quá lớn này. Rồi ông vội vã đi như chạy ra ngoài, ngồi phịch xuống hàng ghế trước sảnh chờ của bệnh viện, Bà Memoptic và Thiếu Phương thấy thế cũng lật đật chạy theo xem ông thế nào.
Ông nhìn vào mắt vợ trân trối, lắp bắp thốt không lên lời:
– Đây… đây chẳng …phải… là con… con gái của…cô ấy sao?
– Chắc là vậy rồi, quá giống, gương mặt, cái mũi, đôi môi… Cô bé xinh đẹp hệt như Thục Quyên vậy. Haizzz…
Bà Memoptic thở dài rồi nói tiếp, ánh mắt bà thật bình yên:
– Trái đất này quá nhỏ bé, hay do số phận rồi cũng đến lúc phải an bài?
Thiếu Phương hết sức kinh ngạc vì không ngờ mẹ vợ tương lai lại là người quen của hai bác nhà mình, làm sao có thể trùng hợp đến như vậy, sao bác trai lại tỏ ra sốc và xúc động mạnh đến thế? Trong tim anh bỗng nhói lên một dự cảm chẳng lành, anh bèn hỏi han câu chuyện của hai bác xem sự thể ra sao:
– Hai bác có quen cô Thục Quyên ạ?
– Ừ, nhưng đã không còn liên lạc từ lâu rồi con ạ. Bà Memoptic đáp thay chồng khi thấy ông vẫn còn ôm ngực không trả lời anh.
Thấy sắc mặt ông có vẻ kém đi, bà Memoptic vội nói:
– Thôi để bác đưa bác trai về nghỉ ngơi đã nhé. Với tình hình này, bác nghĩ con nên đưa Cranberry về nhà bác ở thì hơn. Vì nằm đây cũng phải chờ thuốc giải thôi, về nhà mình sẽ cảm thấy thoải mái, con cũng đỡ vất vả đi.
– Vâng, vậy để con xin phép bác sĩ xem được không ạ.
Hai ông bà ra về trong ánh nắng hoàng hôn thật đẹp, vẻ mặt ông Memoptic vẫn còn chưa hết bàng hoàng, ánh mắt ông đăm đăm vào khoảng không vô định trước mặt. Họ ngồi bên nhau lặng im hồi lâu, mỗi người nhìn về một hướng, không ai nói với ai câu nào, ký ức xưa tràn về trong miên man suy nghĩ. Đến tầm tuổi này rồi thì có gì mà còn phải lấn cấn về những chuyện đã trở thành dĩ vãng nữa đây? Bà Memoptic liếc nhìn người đàn ông mà bà đã dùng hết tâm sức của một người vợ bản lĩnh với tình yêu vô bờ mà giữ lại bên mình. Bà bắt đầu nói chuyện với ông, phá tan sự im lặng đó, bằng tâm sự của người từng trải qua phong ba bão tố lớn nhất của cuộc đời, đầy cảm thông và hiểu biết, câu chuyện có liên quan đến người phụ nữ có tên Thục Quyên.
Người ta thường nói: Nếu bạn bình thản trước mọi thứ mang tên quá khứ thì một là bạn đã buông bỏ được chuyện cũ, hai là bạn đã quá già và chỉ còn cảm thấy lo một việc: liệu mình có thể sống được đến ngày mai không. Ông Memoptic biết rằng, vợ mình chỉ là muốn ông tiếp nhận sự việc nhẹ nhàng, làm sao để cuộc sống được vui vẻ, yên bình trong những ngày cuối đời và nghĩ đến tương lai tốt đẹp cho bọn trẻ, nhưng ông cũng không ngờ bà có thể thản nhiên đến thế trước mọi sự đang diễn ra trước mắt. Bỗng nhiên, hai người quay sang nhìn nhau và cùng thốt lên:
– Có khi nào nó là con gái ông/tôi không nhỉ?…
Mấy ngày sau, Cranberry được Thiếu Phương đưa về nhà ông bà Memoptic. Hai ông bà rất phấn khởi vì sau khi trấn tĩnh lại trước biến cố vừa rồi thì cả hai cùng rất nóng lòng để nghe câu chuyện của Thiếu Phương về hai mẹ con Thục Quyên, làm sao để có được cơ duyên không thể ngờ đến như thế này. Cranberry có đôi mắt đen, to tròn, với hàng mi xanh đậm giống hệt ông Memoptic hồi còn trẻ. Chỉ có điều đôi mắt ấy giờ đây mở ra nhưng đờ đẫn không có sắc thái tình cảm gì rõ ràng nên mất đi vẻ tinh anh vốn có. Nhìn vào đôi mắt này, hai ông bà đều chắc chắn rằng nàng là con gái của ông Memoptic. Tuy vậy, cũng không thể nào nói ra, không thể nào khẳng định, vì nhiều người cứ bảo là rất giống bố, nhưng đến lúc đi xét nghiệm AND thì kết quả lại là không phải, huống chi chỉ là đôi mắt.
Vì thế, bà Memoptic đã lén lấy một ít sợi tóc của Cranberry và chồng mình để đi làm xét nghiệm và đương nhiên là ông cũng đồng tình như vậy. Bà Memoptic bí mật gửi mẫu tóc cho 2 trung tâm xét nghiệm AND và họ đều hẹn 10 ngày sau sẽ có kết quả. Mặc dù có dịch vụ lấy kết quả sau vài tiếng đồng hồ, nhưng bà lo sợ sự thật sẽ làm cho bà không biết phải xử lý ra sao nên muốn có thêm thời gian để suy nghĩ và bà bằng lòng chờ đợi…
Trong thâm tâm của ông bà cũng giống như GYNELAST, đều không muốn Cranberry là con gái ông Memoptic, không phải vì như thế sẽ khó mà dứt bỏ đi quá khứ vốn nhiều chuyện buồn, mà do kết cục đó quá bi thương cho một câu chuyện tình đẹp như cổ tích của bọn trẻ. Nghĩ đến kết cục này, càng tự trách mình đã gieo những nghiệt duyên. Bởi vì ông Memoptic tên thật là Phan Thanh Huy, anh trai ruột nhà tài phiệt Phan Thanh Phong- ba của Thiếu Phương. Nếu như Cranberry là con gái của ông thì nàng sẽ là chị em con chú con bác với anh rồi, ly nước chanh này sẽ pha thế nào đây?
Chỉ có thể là chấm dứt và đoạn tuyệt.
Rồi hai đứa sẽ sống thế nào trước nỗi đau bẽ bàng, trời xanh không thấu này?
Ở trung tâm nghiên cứu của nhà sản xuất Densmore Laboratoire, GYNELAST miệt mài làm việc, tạm gác mọi chuyện đang càng lúc càng rối ren để có thể tập trung cao độ vào chuyên môn. Hơn nữa, Cranberry có là em gái hay em dâu thì suy cho cùng nàng dù sao cũng sẽ là người thân của chị, chị càng thấy mình có trách nhiệm mang lại cuộc sống bình thường cho Cranberry, con bé đã chịu quá nhiều thiệt thòi rồi. Và chị biết, cho dù độc dược có được hóa giải thì nàng cũng không dễ dàng mà có được cuộc sống như trước đây, Cranberry thật sự sẽ phải rất bản lĩnh và kiên cường để tập luyện mới mong hồi phục. Bởi vì loại độc dược này không gây chết người, nhưng gây hôn mê sâu vì tác động đến hệ thần kinh thực vật của nạn nhân. Sau khi nuốt phải, một vài tiếng sau chất độc nhạy cảm với các phản ứng hóa học của vỏ não nên nhanh chóng được máu đưa đến trung khu thần kinh thực vật và gây bất hoạt hệ thống này. Khi hiểu được nguyên lý hoạt động của chất độc rồi, việc tìm ra thuốc giải sẽ có những thuận lợi lớn. Tuy nhiên, GYNELAST không muốn dùng công nghệ hóa học, vì các chất nhân tạo sẽ tiềm ẩn nhiều rủi ro khó lường hơn cũng như độ hấp thu kém hơn nhiều so với chiết xuất tự nhiên. Chính vì vậy, chị quyết tâm áp dụng công nghệ sinh học tiên tiến nhất vào quá trình sản xuất, cũng như tìm kiếm các chiết xuất từ tự nhiên cho các sản phẩm của Densmore. Và lần này cũng vậy, để hóa giải chất độc trong cơ thể Cranberry, chị nỗ lực hết sức để tìm kiếm, nghiên cứu các chiết xuất trong thế giới cây cỏ. Chị tha thẩn hàng giờ trong khu vườn dược liệu quý giá của gia đình, nhưng thực sự vẫn chưa tìm ra phương án…
Chiều nay, sau khi đọc tài liệu và tiến hành thí nghiệm suốt buổi sáng trong phòng thí nghiệm, chị cảm thấy stress kinh khủng bèn ra vườn tha thẩn chơi… Khu vườn chẳng được cắt tỉa bao giờ, um tùm như một khu rừng nguyên sinh, cây cối đua nhau mọc, chị cứ vừa đi vừa hít hà mùi thơm cỏ cây.
Khi tới một gốc cây bạch quả to ở cuối vườn, GYNELAST liền ngồi lên một cái rễ cây để nghỉ, đôi mắt như vô định quét khắp không gian nhưng không chính thức nhìn vào đâu. Bỗng nhiên một cơn gió tới, những chiếc lá úa vàng của cây bạch quả rời khỏi cành cây, xoay xoay trong gió rồi thư thái đáp xuống nền đất nâu, trong ánh nắng chiều vàng sậm của một ngày cuối thu. Một chiếc lá theo làn gió nhẹ nhàng đậu xuống mái tóc chị, GYNELAST đưa tay gỡ lấy, vân vê cuống lá, chiếc lá vàng còn tươi tắn xoay tít trong từng ngón tay hồng hào, mũm mĩm. Chị mỉm cười thích thú…
Loài cây này chị rất nhớ: Nó còn có tên là Ginkgobiloba. Hẳn là ai cũng biết chiết xuất từ cây này đã trở nên nổi tiếng nhờ công dụng rất tốt cho não bộ và đã được dùng để tạo thành các sản phẩm rất hiệu quả cho việc điều trị các bệnh về não. Và GYNELAST liên tưởng đến chất kịch độc mà Cranberry đang nhiễm phải cũng là loại gây tê liệt trung khu thần kinh ở vỏ não. Liệu đây có phải là thứ mình cần tìm kiếm? Một ý nghĩ lóe lên trong đầu GYNELAST, chị bèn gọi ngay cho chồng mình. Anh bảo chị lập tức mang một vài chiếc lá xanh đến phòng thí nghiệm để thử các phản ứng. Thật tuyệt vời! Kết quả là một trong những chất thu được sau khi chiết xuất lá Ginkgobiloba đã hóa giải được loại độc dược này. Điều mà hai vợ chồng chị không ngờ tới là chất Xtine đó lại chứa rất ít trong lá cây, chồng chị đã tính bỏ qua nó, vậy mà đó mới chính là chất giải độc mà hai người đang mỏi mòn tìm kiếm. Với phát hiện này, khả năng rất lớn là chị sẽ dành được giải Nobel hoá học trong năm nay. GYNELAST thầm nghĩ, chắc chắn người vui mừng nhất khi biết tin này không phải là vợ chồng chị, mà là gã đàn ông si tình đang ngồi nắm tay cô bạn gái trên giường bệnh hàng giờ ở nhà mình kia… Nhưng thái độ của Thiếu Phương lại chẳng hề giống như dự đoán của chị thì phải…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT