Trong thâm tâm Hoàng Dương cho rằng có thể Diễm Hằng đã giở trò với Cranberry vì cùng ăn thức ăn giống nhau mà chàng thì không làm sao cả và cô ta thì không có động cơ gì để làm hại mọi người trong nhà Thiếu Phương hết, nhưng cô ta đã hạ độc chỉ một mình Cranberry bằng cách nào thì chàng nghĩ mãi không ra.
“Mình có nên gọi cho Thiếu Phương để báo tin không nhỉ?” Hoàng Dương thầm nghĩ. Chàng cứ bấm số của Thiếu Phương rồi lại xoá đi nhiều lần trong tâm trạng vô cùng khó xử. Bởi sự việc hiện tại chưa có gì nghiêm trọng cho lắm, ngộ độc thức ăn thì chắc chỉ cần nghỉ ngơi vài hôm là khỏe lại như cũ thôi. Trong cuộc trò chuyện hôm trước, Thiếu Phương chia sẻ rằng tuần sau sẽ sang Canada biểu diễn, nếu như báo cho anh biết thì khả năng cao là chuyến lưu diễn này của anh sẽ bị hủy bỏ.
Đang băn khoăn không biết nên làm thế nào thì chuông điện thoại bỗng reo lên, thì ra là Thiếu Phương gọi đến để hỏi thăm xem hai người có gặp chuyện gì không mà sao chờ mãi không thấy gọi điện báo cho anh biết khi về đến nhà an toàn như đã hẹn. Hoàng Dương bèn nhanh chóng kể lại sự việc cho anh nghe và nói thêm về điều làm chàng hoang mang nhất lúc này: sau khi các bác sĩ xác định nguyên nhân là ngộ độc thức ăn, họ đã áp dụng phác đồ với các biện pháp điều trị cần thiết thì Cranberry đã giảm sốt, giảm nôn và tiêu chảy, nhưng nàng lại không có dấu hiệu hồi tỉnh, toàn thân bắt đầu có hiện tượng mọc nốt đỏ, nằm thiêm thiếp trên giường, hơi thở mệt nhọc, gương mặt nhợt nhạt không chút sức sống, mắt nhắm nghiền như nàng công chúa ngủ trong rừng vậy. Thiếu Phương nghe xong liền thấy có lẽ đây không phải là một ca ngộ độc thực phẩm thông thường, khả năng nàng đã bị trúng chất độc gì rồi. Anh vội dặn Hoàng Dương thúc giục bác sĩ ở đó khám lại cho nàng và làm các xét nghiệm xác định nguyên nhân trúng độc… Sau đó anh xuống nhà tìm mẹ mình để thông báo tình hình. Lan Châu quá sức bàng hoàng khi nhận được tin Cranberry nghi ngờ bị trúng độc trên đường trở về từ biệt thự Tử Đinh Hương . Bà liền giục Thiếu Phương lập tức đến trực tiếp xem tình hình như thế nào.
Thiếu Phương khẩn trương ra phi trường sau khi nhờ mẹ anh giải quyết nốt các công việc liên quan đến chuyến lưu diễn sắp tới. Nghe qua lời kể của Hoàng Dương, anh cũng không hình dung nổi cách nào mà Cranberry lại bị trúng độc ngay trong nhà anh được, tâm trạng anh càng thêm phiền muộn khi nghĩ việc này khả năng liên quan đến một người bạn lâu năm mà anh rất quý mến. Nếu đó là sự thật thì… anh thầm nghĩ mà trong lòng đau nhói. Hoàng Dương cũng thấy không thể giải thích nổi việc một cô gái thông minh như Diễm Hằng sao có thể ngu ngốc đến mức làm một việc tày trời mà sẽ khiến bản thân bị nghi ngờ ngay trong nhà Thiếu Phương. Cô ta phải thừa biết nếu chuyện này bại lộ thì cô ta sẽ không bao giờ có cơ hội bước chân vào gia tộc họ Phan được nữa, thậm chí ngay cả khi cô ta nghĩ không ai tìm được bằng chứng thì việc này xảy ra cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hình ảnh của Diễm Hằng trong con mắt của nhà họ Phan rồi. Chả nhẽ cô ta lại không hiểu điều này?
Lại nói về nơi bệnh viện huyện mà Cranberry đang nằm, khi biết tin con gái khả năng bị trúng độc mà bác sĩ cũng chưa tìm ra nguyên nhân, Thục Quyên lo lắng đến ngất xỉu, sau hơn một tiếng đồng hồ được các bác sĩ cứu chữa thì cũng đã tỉnh lại. Bà lập tức chạy đến bên giường bệnh của Cranberry, ôm lấy nàng, chết lặng, đôi mắt đỏ ngầu đau đớn của bà trông thật thương tâm. Hồi lâu sau, bà mới nghẹn ngào hỏi Hoàng Dương tại sao lại nên nông nỗi như vậy. Hoàng Dương đành khai thật mọi sự, không dám giấu chuyện gì nữa.Thục Quyên liền tát Hoàng Dương và lao vào cấu xé chàng với tất cả sức lực của mình, gào khóc thảm thiết. Hoàng Dương đứng im chịu trận vì đúng là do chàng đã đưa Cranberry đi gặp Thiếu Phương mà bà không hề hay biết, chàng cảm thấy mình đúng là đáng chết vì đã không bảo vệ được Cranberry, muốn bị đánh thật đau để bản thân được nhẹ lòng hơn, bớt đi sự hối hận đang dày vò tâm trí.
Các bác sĩ, y tá phải xông vào can ngăn Thục Quyên nhiều lần, hồi lâu bà mới nguôi ngoai khi nhìn khuôn mặt Hoàng Dương hằn sâu 5 ngón tay trên má, rất nhiều vết xước và sự cam chịu của chàng, nỗi đau trong mắt chàng cũng không kém gì bà. Hơn nữa, bà cũng nhận ra sau tất cả những gì bà đã làm, bà có hành hạ Hoàng Dương như thế nào thì Cranberry vẫn không vì thế mà khỏi bệnh, mẹ con bà lại đang cần có sự hỗ trợ của chàng lúc này hơn bao giờ hết.
Thục Quyên ngồi bên cạnh giường bệnh của Cranberry nắm chặt tay nàng, vuốt ve gương mặt thanh tú trắng bệch của nàng, lẩm bẩm đầy thống thiết:
– Cranberry, mạ xin con, con hãy kiên cường lên, chỉ cần con tỉnh lại thì việc gì mạ cũng sẽ đồng ý.
Nhưng nàng dường như không hề động đậy, giống như ngừoi thực vật mất rồi, chỉ có hai hàng nước mắt là lặng lẽ chảy ra từ đôi mắt nhắm nghiền làm cho mọi người xung quanh chứng kiến đều rơi lệ.
– Để cháu đưa bác về nhà nhé. Bác cần phải nghỉ ngơi không thì sẽ ốm mất, mai cháu sẽ qua đưa bác vào thăm cô ấy.
– Không, tôi không về đâu. Nơi ấy không còn là nhà tôi khi không có con bé ở đó.
– Nếu bác cứ như thế này thì Cranberry biết được sẽ rất buồn đấy, cô ấy cũng không muốn bác bị ốm đâu.
– Cậu về đi, để tôi chăm sóc nó là được rồi…
Hoàng Dương cố sức thuyết phục Thục Quyên về nghỉ ngơi vì chàng không muốn bà đổ bệnh, sự việc lại càng thêm rối ren. Còn Thục Quyên lại cho rằng chàng đã quá mệt sau chuyến đi dài rồi nên chàng mới là ngừoi cần về để nghỉ ngơi, rốt cuộc, hai người cùng ngồi trông Cranberry đến sáng trong tiếng lầm rầm cầu nguyện của mạ nàng. Rồi 4 giờ sáng, Thục Quyên cũng gục xuống bên cạnh con gái mình, thiếp đi một lúc vì quá mệt mỏi. Sáng hôm sau, khi Thục Quyên tỉnh dậy, trước mắt bà là Thiếu Phương, anh đang ngồi nắm tay Cranberry, gương mặt âu lo, phờ phạc, đôi mắt long lanh ngấn lệ của anh khiến cho bà cảm động nhìn anh lặng lẽ trào nước mắt. Hai ngừoi chào hỏi nhau, Thiếu Phương xin lỗi bà vì đã không bảo vệ được Cranberry để nàng phải lâm vào tình trạng nguy hiểm như vậy.
Hôm qua, trên đường đến bệnh viện, linh cảm của người mẹ khiến Thục Quyên nghĩ đến việc này chắc chắn liên quan đến Thiếu Phương, cho tới lúc Hoàng Dương kể lại sự việc, khẳng định nghi ngờ của mình là đúng, bà đã nghĩ khi nào anh đến, bà có thể giết chết anh luôn được như thể anh là kẻ gây ra tội ác, vì anh mà con gái bà ra nông nỗi này. Vậy mà giờ đây, bà cũng không còn hơi sức để mắng anh nữa, bao nhiêu sinh lực đều dồn hết sự chú ý vào từng cử động nhỏ của hình hài đang nằm yên, thoi thóp này.
Chờ mãi rồi cũng đến giờ lấy kết quả các xét nghiệm công thức máu, thử chức năng gan, thận để tìm nguyên nhân gây ra ngộ độc, tuy nhiên với thiết bị máy móc thô sơ ở nơi đây thì việc phân tích máu ly tâm đã không thể thực hiện được, nên về cơ bản cũng chưa biết là nguyên nhân gì. Vì vậy, Thiếu Phương xin phép Thục Quyên được đưa Cranberry lên tuyến trung ương với hy vọng có công nghệ hiện đại hơn tìm ra nguyên nhân mới mong có thể giúp Cranberry tỉnh lại. Và Thục Quyên lập tức đồng ý, với bà lúc này không có gì quan trọng hơn sinh mạng của đứa con gái duy nhất mà bà yêu quý, nâng niu. Thiếu Phương vội đi làm thủ tục chuyển viện cho Cranberry, anh đưa thẳng nàng vào khoa chống độc của bệnh viện Bạch Mai, một bệnh viện có nhiều chuyên gia đầu ngành về chống độc quốc gia.
Kể từ hôm nhập viện đến giờ, cũng đã một tuần trôi qua, các bác sĩ sau khi hội chẩn và làm các xét nghiệm cần thiết cũng chưa thể phát hiện ra Cranberry đã trúng loại kịch độc gì. Hiện tại các chỉ số sức khoẻ đều cho thấy nàng đang bị rơi vào trạng thái hôn mê sâu, nhưng họ cũng chưa vạch ra được phác đồ điều trị cho nàng vì muốn giải độc thì trước tiên phải biết chất độc đó là gì. Thiếu Phương thấy vậy thì lòng như lửa đốt mà không biết phải làm sao. Anh quyết định sẽ mang Cranberry ra nước ngoài tìm kiếm cơ hội cứu chữa cho nàng. Gia tộc của họ Phan vốn là người gốc Bắc, nổi tiếng hào hiệp, thường cư xử như các mạnh thường quân thời xưa, nên ở Hà Nội anh cũng có nhiều mối quan hệ thân tình. Càng may sao, một trong những ngừoi được Phan Thanh Phong giúp đỡ thủa hàn vi lại trở thành trưởng khoa chống độc của bệnh viện này. Chị ấy đã khuyên anh nên mang Cranberry sang Pháp chữa trị, bởi vì đây là đất nước có nền y học rất phát triển, đặc biệt là tiêu chuẩn sản xuất các thuốc và thực phẩm bảo vệ sức khoẻ được coi là khắt khe nhất thế giới đã tạo ra những sản phẩm chất lượng tốt nhất.
Trước đây, chị cũng đã từng công tác tại Trung tâm nghiên cứu và phát triển sản phẩm của nhà sản xuất Densmore Laboratoire trong một dự án liên quan đến phương pháp chống độc cho con ngừoi bằng công nghệ sinh học. Bởi Densmore là một trong 400 thành viên của Hiệp hội sinh học Châu Âu, gồm có cả các bệnh viện, trường đại học và những trung tâm nghiên cứu khác trên thế giới, như vậy, cơ hội tìm ra một bệnh viện có khả năng để chữa trị cho Cranberry sẽ lớn hơn rất nhiều. Hơn nữa, Pháp cũng là nơi anh đã từng du học, bạn bè nhiều, đặc biệt là bác ruột anh cũng đang định cư ở bên này, đúng là có nhiều điều kiện thuận lợi hơn cả. Mất thêm 1 tuần nữa, cùng với sự giúp đỡ của anh em bạn bè, Thiếu Phương đã tìm được bệnh viện Centre Hospitalier Universitaire de Nice rất nổi tiếng về kỹ thuật y khoa hiện đại và chuẩn bị xong các thủ tục để đưa Cranberry sang Pháp.
Thục Quyên nhìn vào hoá đơn viện phí rồi lại nghĩ về chuyến đi sang Pháp điều trị của Cranberry mà muốn ngất. Nếu không phải là Thiếu Phương rất giàu có thì không hiểu mọi chuyện sẽ như thế nào đây. Đúng là tiền có thể không mua được hạnh phúc, nhưng người ta cũng không thể hạnh phúc nếu chẳng có một xu trong túi. Thấy Thục Quyên tần ngần suy nghĩ, Thiếu Phương nắm tay bà an ủi:
– Con biết bác rất buồn khi phải xa cô ấy, nhưng chúng ta không còn cách nào khác, con hứa với bác sẽ mang cô ấy mạnh khoẻ như xưa trở về. Mỗi ngày, chúng con sẽ gọi video call về, khi nào nhớ cô ấy, bác cũng có thể gọi cho chúng con mà.
– Bác cảm ơn cháu rất nhiều, nhưng chi phí rất lớn, bác không biết làm cách nào để có thể trả lại cho cháu được.
– Bác yên tâm, đối với con cô ấy quý giá hơn bất cứ thứ gì trong cuộc đời này. Hơn nữa, ba mẹ con cũng sẵn lòng giúp đỡ cô ấy vì nơi cô ấy gặp nạn chính là Tử Đinh Hương’s Home. Họ thấy bản thân cũng có trách nhiệm trong chuyện này.
– Vậy mọi việc nhờ cháu nhé. Cho bác gửi lời cảm ơn bố mẹ cháu, nhất định bác sẽ thu xếp công việc để trực tiếp cảm ơn hai người.
Chứng kiến tất cả những gì Thiếu Phương chăm sóc cho Cranberry, Thục Quyên thầm cảm ơn ông trời đã run rủi cho con gái bà gặp được một người tốt, yêu thương nàng đến vậy. Từ lúc Thiếu Phương có mặt ở đây, anh đều tự tay làm mọi việc cho nàng, đôi lúc bà thấy mình như ngừoi thừa vì sự chu đáo, tận tuỵ của anh. Nghĩ lại những ngày qua, bà rất hối hận vì đã ngăn cấm hai ngừoi. Nếu không phải là do bà quyết liệt ngăn cản thì Cranberry đã có khoảng thời gian thanh xuân hạnh phúc biết bao nhiêu, chắc sẽ không phải nằm đây tiều tuỵ và bất động như thế này. Hơn nữa nguyên nhân sâu xa lại bắt nguồn từ sự ích kỷ của bà, vì bà đã hèn nhát không dám đối diện với quá khứ, nợ cũ chưa trả, tình xưa khó dứt, nên bắt con trẻ phải chịu đựng thứ bóng ma tàn nhẫn đã bao phủ gần hết cuộc đời mình.
Hiểu được tâm tư của Thục Quyên, Thiếu Phương bèn vỗ về an ủi:
– Tụi con không hề oán trách bác, trong lòng tụi con đều biết bác chỉ là mong muốn những điều tốt đẹp cho cô ấy. Đôi khi số phận có những sắp đặt mà con ngừoi không sao hiểu nổi, cho dù mọi việc đều có nguyên nhân của nó. Điều quan trọng nhất bây giờ là bác phải giữ gìn sức khoẻ, con và Cranberry không muốn bác vì suy sụp mà đổ bệnh khi cô ấy trở về.
Trước giờ lên máy bay, Thục Quyên cảm ơn Thiếu Phương vì tất cả những gì anh đã, đang và sẽ làm cho nàng, rằng Cranberry đã rất may mắn khi gặp được anh. Không ngờ Thiếu Phương lại xin lỗi bà vì trong lòng anh đang nghĩ: Nếu không gặp anh thì có lẽ nàng đã không phải rơi vào cảnh ngộ này, trái tim anh thật sự rất đau đớn khi nhớ về một cô gái đang căng tràn nhựa sống, hoạt bát và vui vẻ nay bỗng phải sống đời thực vật, toàn thân bất động như thế kia. Anh hứa với bà sẽ tìm ra bằng được kẻ thủ ác và bắt họ phải trả giá cho sự tàn nhẫn, vô lương tri của mình.
Cùng một sự việc, mỗi người lại có một suy nghĩ khác nhau, thậm chí trái ngược hoàn toàn như vậy, đó phải chăng là lý do vì sao mà ngừoi ta chẳng bao giờ có thể hiểu được ngừoi khác, Thục Quyên thầm nghĩ.
Nỗi bất hạnh và đau khổ cũng như nơm nớp lo sợ của bà không lẽ lại vô nghĩa như chính sự cô đơn mà bà dành cả thanh xuân để gặm nhấm, chỉ vì không nghĩ ra được rằng người ta không thể đoán ý nhau mà cần phải có sự chia sẻ thẳng thắn, cảm thông và kiên quyết hành động, đường hoàng mà sống.
Bà chợt cảm thấy lành lạnh trong tiết trời cuối thu nơi phi trường lộng gió, dù quá khứ hiện về không còn làm bà lo sợ như xưa, mà chỉ còn là quyết tâm đối mặt để có thể hoàn toàn buông bỏ.
Làm gì có ai không cần một điểm tựa, cho dù điểm tựa đó cũng chỉ là một bờ vai…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT