Ngồi bần thần một lúc ở gốc cây Tử Đinh Hương kết thúc con đường dẫn vào đại sảnh, Thiếu Phương mệt mỏi đứng lên. Anh quyết định sẽ vào thăm ba cho dù anh cũng cân nhắc có thể nhìn thấy 2 mẹ con anh, ba sẽ bệnh nặng hơn. Nhưng đây là lúc ba cần 2 mẹ con anh nhất, anh không thể nào bỏ mặc, anh phải chứng minh cho ba thấy anh vẫn yêu ông rất nhiều, vẫn là một đứa con ngoan của ông, chứ không phải của một ai khác, ông là người duy nhất anh muốn nhận làm cha.
Có lẽ mình sẽ đứng bên ngoài quan sát ba mẹ trước. Thiếu Phương thầm nghĩ.
Đến bệnh viện, trò chuyện với mẹ một lúc thì ba anh bắt đầu tỉnh lại, anh không kịp chạy ra ngoài, ngồi nhìn ông bằng ánh mắt rưng rưng. Thanh Phong thấy 2 mẹ con túc trực bên giường bệnh của mình thì trong lòng cảm xúc vô cùng lẫn lộn. Những người mà ông yêu thương nhất lại là những kẻ phản bội ông đây sao?Ông rất muốn cười, rất muốn nói chuyện vui vẻ với hai người như trước kia, nhưng trong đầu ông luôn mang nỗi đau của một người tận tâm yêu thương gia đình mà lại bị lừa dối trong suốt nhiều năm trời, bị chính người thân của mình giáng cho một đòn chí mạng. Giá như ngày ấy Lan Châu thú nhận mọi chuyện với ông thì bi kịch này đã không xảy ra, có lẽ ông đã dễ dàng tha thứ hơn cho bà ấy. Xét lại thì Thiếu Phương đúng là đứa trẻ vô tội, một đứa con ngoan và hiếu thuận, chưa từng làm ông thất vọng. Ông rất yêu nó, nó cũng rất yêu thương ông, nhìn thấy nó ông không nỡ nào xua đuổi. Nhưng ông cũng không thể nào chấp nhận nỗi đau này, không thể nào bỏ qua cho Lan Châu được. Thanh Phong nhắm mắt lại, quay mặt đi, Lan Châu ngồi bên cạnh ông khóc thút thít, đôi mắt bà sưng húp và đỏ mọng. Thiếu Phương ôm vai mẹ, xoa xoa cánh tay bà an ủi, cổ họng anh cũng nghẹn đắng. Ba người trong tình cảnh như vậy cho đến khi trời sáng. Bác sỹ đến thăm khám nói sẽ theo dõi nốt hôm nay, ngày mai Thanh Phong có thể xuất viện được rồi.
Ngồi trên xe về nhà, 3 người không ai nói với ai câu nào, gương mặt ai cũng ủ dột, thê lương. Chú tài xế riêng của Thanh Phong cảm thấy vừa kỳ lạ, vừa lo lắng, không hiểu chuyện gì đang diễn ra ở Tử Đinh Hương mà ông chủ lại phải vào viện, bà chủ thì mắt mũi sưng húp, Thiếu Phương hàng ngày hoạt bát, nhanh nhẹn, hay trêu đùa với chú thì giờ cạy răng không nói nửa lời, mặt mày ủ dột. Chú vừa lái xe, vừa nhìn gương chiếu hậu quan sát gia đình ông chủ, cũng không dám hỏi han câu gì. Thanh Phong gọi điện cho bà quản gia sắp xếp cho ông một phòng riêng để nghỉ ngơi. Ông quyết định sẽ ly thân với Lan Châu kể từ hôm nay. Ông muốn mình có không gian riêng tư, không bị ai làm phiền để tĩnh tâm suy nghĩ, để sắp xếp lại cuộc sống của mình. Xuống xe, Thanh Phong rảo bước thật nhanh, như muốn tránh xa hai mẹ con Thiếu Phương càng xa càng tốt. Trên con đường vào ngôi nhà trước đây đã từng là hạnh phúc viên mãn, vô biên, những đóa Tử Đinh Hương bắt đầu tàn úa, không còn hương thơm, rụng đầy lối đi như không người chăm sóc, quét dọn đã từ lâu. Ông cáu kỉnh gọi quản gia ra mắng mỏ vì đã để chúng làm bẩn mắt ông như vậy và ra lệnh cho bà phải cho người chặt hết đám cây rẻ tiền, bẩn thỉu này đi ngay lập tức.
Bà quản gia mặt mày xám ngoét trước cơn thịnh nộ của ông chủ, cơn thịnh nộ chưa bao giờ bà chứng kiến. Người quản gia nhìn sang bà chủ, Lan Châu từ từ đi vào nhà, lững thững như người mất hồn, như một bóng ma. Bà cảm thấy đã cạn kiệt sức lực rồi, không còn muốn van nài, cầu xin chồng mình nữa. Cảm giác tội lỗi giờ đây dần dần thay thế bằng sự tuyệt vọng. Bà không oán trách Thanh Phong, mà chỉ trách bản thân đã không dũng cảm nhận lỗi ngay từ đầu, sai lại càng thêm sai, trách bản thân không nhận ra trên đời này không có gì gọi là bí mật. Sự thật sẽ giống như chiếc kim trong bọc một lúc nào đó sẽ xuất hiện, để đòi lại công bằng cho những người bị che giấu và trừng phạt những người cố tình che giấu, cho dù động cơ của họ có là gì đi chăng nữa. Thiếu Phương đưa mẹ vào phòng nghỉ ngơi, nói với bà vài câu an ủi rồi cũng lủi thủi đi về phòng mình. Lan Châu nằm trên giường, nước mắt của bà làm chiếc gối ướt sũng. Tiếng cưa máy ngoài kia như đang cứa vào trái tim bà từng nhát, từng nhát sắc ngọt. Bỗng nhiên bà muốn chết đi, chết theo cùng những cây Tử Đinh Hương kia, chết theo những tháng ngày hạnh phúc ngọt ngào đã qua.
Nhưng còn Thiếu Phương thì sao? Nó bây giờ đã không còn là người lành lặn, cuộc sống trước mắt có phải là sẽ vô cùng khốn đốn nếu như bị Thanh Phong đuổi ra khỏi nhà, không người chăm sóc? Con trai bà đang cần có bà bên cạnh, nó vừa mất đi người ba mà nó yêu quý, không lẽ giờ bà cũng bỏ nó mà đi được sao?
Lan Châu, mày không được gục ngã, nhất định phải đứng dậy sống cho đàng hoàng.
Đây là số phận của mày, hãy chấp nhận nó và nghĩ cách làm sao để hai mẹ con tồn tại
Lan Châu hãy mạnh mẽ lên, mày làm được mà
Bà tự động viên mình và cố gắng thoát khỏi cảm giác tệ hại, muốn kết liễu cuộc đời. Suy nghĩ một đêm, đấu tranh tư tưởng một đêm, sáng hôm sau bà bắt đầu tìm phòng trọ cho hai mẹ con. Kiên cường mà sống, con đường này nhất định phải đi rồi. Lan Châu không muốn Thanh Phong nhìn thấy hai mẹ con bà mà buồn bực, đau khổ, bệnh cũ lại tái phát. Kể cả trong lúc này, khi ông ghét bỏ bà, căm hận bà thì bà vẫn một lòng yêu ông như trước, không hề thay đổi.
Một tuần sau, bà đã tìm được một nơi phù hợp, hai mẹ con dọn ra ngoài nhưng không qua chào ông, không muốn làm phiền ông thêm nữa và cũng sợ nhìn thấy ông mà bà sẽ mềm lòng, không nỡ rời xa. Thực ra Thanh Phong đều biết cả vì bà quản gia luôn báo cáo cho ông mọi tình hình, diễn biến trong nhà. Chỉ là ông không biết nên làm gì, trong lòng ông muốn giữ hai người lại, nhưng cũng không thể tha thứ cho sự phản bội của Lan Châu, đành giả vờ không biết, nhắm mắt làm ngơ. Ông bèn cho người đi theo dõi và âm thầm giúp đỡ hai mẹ con Thiếu Phương, giống như một cách giải tỏa tâm tư trong lòng.
Lan Châu mở một quán Phở nhỏ ở quận 10, cách rất xa Tử Đinh Hương. Quán tuy nhỏ những lại có sức hấp dẫn rất lớn từ sự hiếu kỳ của người dân quanh vùng cũng như hương vị đặc biệt mà món phở do mẹ con Thiếu Phương làm ra. Những câu chuyện về Tử Đinh Hương vẫn được người ta bàn tán mỗi ngày, nhưng đa phần đều thông cảm cho Lan Châu, Lan Châu bình thản nghe người ta bàn tán, bà đã quá quen với việc chờ đợi để mọi chuyện ồn ào lắng xuống theo thời gian từ khi còn trẻ rồi. Quán phở lấy tên là Tử Đinh Hương như một minh chứng cho sự bất diệt của tình yêu dù ở hoàn cảnh nào. Nước dùng ở đây cũng có một mùi thơm đặc biệt , vô cùng quyến rũ, bí quyết của Lan Châu chính là cho vào thứ hương liệu của loài hoa mà cả đời bà theo đuổi: tinh dầu Tử Đinh Hương. Những bát phở thơm ngon chính là đã được nấu bằng cả trái tim này dần dần chinh phục được cả những thực khách khó tính nhất, quán ngày một đông khách hơn.
Cùng trong khoảng thời gian Thiếu Phương đang vật lộn với trò chơi của số phận thì Cranberry cũng vô cùng mệt mỏi và đau khổ. Mỗi lúc rảnh rỗi, nàng thường ra bờ sông kỷ niệm để khóc, để hồi tưởng, để nhớ nhung, để mong chờ anh sẽ xuất hiện như mọi lần và rốt cuộc lại tự mắng mình vô liêm sỉ. Làm sao nàng lại có thể yêu em họ của mình được cơ chứ? Người cha mà nàng mong chờ cuối cùng cũng đã không trở về như dự định vì ông bị ung thư tiền liệt tuyến và ngã bệnh khi chỉ còn một ngày nữa là sẽ lên máy bay trở về Việt Nam.
Thanh Phong sau khi sắp xếp lại mọi việc ở Tử Đinh Hương tạm ổn liền về Thanh Hóa với trọng trách của anh trai mình giao phó: đón 2 mẹ con Cranberry về nhà mình, thay mặt Thanh Huy chăm sóc họ. Tuy nhiên, hai mẹ con nàng nhất định không đồng ý vì đã quen sống ở nơi đây, cũng đã yêu mến nơi này với rất nhiều kỷ niệm, tình làng nghĩa xóm. Chỉ là Cranberry lại quyết định thi đại học, nếu vào Sài Gòn thì nàng hứa sẽ qua Tử Đinh Hương để thăm hỏi ông và gia đình.
Thanh Phong ngập ngừng hồi lâu rồi nói với Cranberry:
- Con gái, chú có một chuyện này, định là khi nào con về Tử Đinh Hương sẽ biết, nhưng nếu hai mẹ con vẫn ở lại đây thì có lẽ chú nên nói cho con nghe.
Vâng, chú nói đi, con nghe đây ạ. Cranberry chăm chú nhìn vẻ mặt khó coi của Thanh Phong vội đáp lời.
- Thực ra... thực ra Thiếu Phương không phải là... con đẻ của chú.
- Chú nói sao cơ? Chuyện này... chuyện này... sao có thể như vậy được? Cranberry sững sờ, sự việc này chắc ảnh hưởng đến Thiếu Phương rất nhiều rồi. Nàng bỗng thấy lo lắng cho anh quá đỗi.
- Đúng vậy, đây là nỗi ô nhục lớn nhất trong đời mà chú phải gánh chịu, chú không muốn nhắc lại nữa. Con chỉ cần biết là chính mẹ Thiếu Phương đã nói cho chú biết sự thật này, vì bà ấy không muốn nhìn thấy Thiếu Phương phải đau khổ khi hai đứa rất yêu nhau mà phải chia ly.
Cranberry bối rối ngồi nghe Thanh Phong kể lại sơ qua mọi chuyện, giọng ông buồn bã, đều đều:
- Hai mẹ con bà ấy đã dọn ra khỏi Tử Đinh Hương rồi, lòng tự trọng của bà ấy bị tổn thương quá nhiều vì chú đã không thể kìm được những cơn giận dữ. Thiếu Phương biết hết mọi chuyện, nhưng có lẽ vì nó mặc cảm bản thân là một người tàn phế, không xứng với con nên cũng không dám quay về để tìm con nữa.
- Vết thương trên đùi đó đã làm anh ấy bị hủy hoại bên chân phải sao chú? Mắt Cranberry bỗng nhòa đi, những giọt nước trong veo, mặn đắng môi nàng.
- Uh, chắc nó đau khổ lắm...
- Vậy chú có biết anh ấy ở đâu không?
- Có chứ, từ ngày họ ra đi, lúc nào chú cũng cử người theo sát, có bề gì thì ra tay giúp đỡ...
- Chú chờ con, con đi thu xếp đồ đạc và sẽ đi cùng chú về Sài Gòn. Con phải gặp anh ấy, con đã để anh ấy chờ đợi quá lâu rồi. Cranberry đưa mắt nhìn mẹ nàng.
Thục Quyên nghe con gái nói vậy, liền mỉm cười gật đầu...
Cranberry theo Thanh Phong về Sài Gòn, trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Nàng vui sướng vì có thêm một người thân bên cạnh mình, ông không những giàu có mà lại còn là một người rất tốt, rất thiện lương, tài năng, chu đáo và lịch lãm, y hệt như Thiếu Phương vậy. Hai người giống nhau đó chứ, sao lại không phải là cha con được nhỉ? Có lẽ đây chính là lý do của câu nói: Công sinh không bằng công dưỡng, tạo ra một sinh linh, một mạng sống khá đơn giản nhưng cho sinh linh đó một cuộc đời vui vẻ, hạnh phúc quả là rất gian nan. Thiếu Phương thật may mắn khi được ông dạy dỗ, tạo ra thói quen, hình thành nhân cách như vậy. Kể ra, ngoài những trớ trêu cay đắng đã qua thì ông trời cũng đối với nàng không tệ lắm khi cho nàng có khá nhiều những người tốt bên cạnh, đặc biệt là mẹ nàng, Thiếu Phương, Hoàng Dương và bây giờ thêm cả Thanh Phong nữa... Nàng nhìn ngắm bên đường qua lớp cửa kính, chìm trong suy nghĩ miên man, thỉnh thoảng lại mỉm cười. Trước mặt Thanh Phong là một cô bé thật đáng yêu, trong sáng và hạnh phúc, ông thấy vui quá chừng, từ nay nó sẽ là báu vật của ông rồi:
- Cranberry... Cranberry...
- Ơ, dạ, chú gọi con?... Cranberry hơi giật mình quay lại.
- Con có nụ cười giống hệt ba con đó.
- Vậy hả chú? Lúc con gặp ông ấy, chả khi nào thấy ổng cười cả.
- Ờ, mà chú cười cũng giống hệt ba con...
- Vậy ý chú là, suy ra, con cười giống hệt chú, đúng không?
- Hì, con thật thông minh...
- Con thấy chú nói chuyện “giống hệt” Thiếu Phương luôn đó. Lúc nào anh ấy cũng làm cho con cười rất thích thú, rất vui vẻ, hai người thật sự là toàn năng, toàn mỹ... giống nhau lắm.
Thanh Phong nghe nhắc đến Thiếu Phương nét mặt lại có chút u buồn. Giá như nó không phải là con của gã gay kia mà là con của ông thì tốt biết bao. Ông đã từng nghĩ ông trời thật ưu ái khi cho ông tất cả mọi thứ ông muốn, nhưng hoá ra không phải vậy. Bây giờ ông đã mất tất cả rồi, ông trời đã lấy lại hết rồi, chỉ trong 2 tiếng đồng hồ định mệnh ấy.
Cranberry nắm tay ông nhè nhẹ:
- Chú đừng buồn, bây giờ có con ở đây rồi, con sẽ thay Thiếu Phương chăm sóc cho chú mà.”
Rồi nàng kể cho ông nghe những gì nàng vừa suy nghĩ. “Còn trẻ mà suy nghĩ già dặn, thấu đáo quá, nó thật giống Thiếu Phương, từ bé đến lớn, lúc nào cũng như ông cụ non.” Thanh Phong thấy nhớ con trai mình, à không, đứa trẻ vô tội đã mà ông nuôi nấng, dạy dỗ như con mình, bất giác càng nghĩ càng đau lòng. Cranberry biết là ông vẫn chưa nguôi ngoai được chuyện cũ, bèn đổi đề tài sang hỏi về cha ruột của nàng. Hoá ra, Thanh Phong lại rất chiều Thanh Huy, Thanh Phong như một người anh đáng kính và Thanh Huy là một đứa em hư hỏng trong nhà vậy, thật là ngược đời.
Chú tài xế đưa Thanh Phong và Cranberry về đến Tử Đinh Hương thì trời xâm xẩm tối, nàng nhìn thấy tấm biển treo trước nhà bụi bặm và xộc xệch, một cảm giác lạnh lẽo lùa thẳng vào tâm trí nàng. Thanh Phong bấm nút, cánh cổng tự động mở ra, Cranberry theo chân ông bước vào bên trong. Nàng vô cùng sửng sốt khi thấy cảnh vật tiêu điều, hàng cây Tử Đinh Hương dẫn lối vào nhà đã không còn nữa, thay vào đó là những đám cỏ dại lộn xộn, um tùm đang mọc lên.
Ôi, không..., không thể nào... Cranberry thầm kêu lên, hàng cây Tử Đinh Hương tuyệt đẹp mà mình từng ngưỡng mộ đã bị phá bỏ rồi sao? Không ngờ biểu tượng mối tình tuyệt vời của hai người bọn họ lại có kết cục bi đát như vậy, thật là xót xa quá. Những kỷ niệm đầu tiên của mình và Thiếu Phương trên con đường Tử Đinh Hương này cũng đã tiêu tan, không còn dấu vết.
Sức mạnh tinh thần của con người thật đáng sợ, nó có khả năng xây đắp mọi thứ, cũng có khả năng huỷ diệt tất cả. Mình đã hiểu ra rồi, mọi hành động đều bắt đầu từ tư duy, mà tinh thần lại chính là chủ nhân của tư duy. Vì vậy, cần phải giữ cho tinh thần luôn lạc quan dù trong hoàn cảnh nào... Mình nhất định sẽ khiến cho Tử Đinh Hương được hồi sinh. Thấy Cranberry lầm lũi bước đi phía sau mình, Thanh Phong đứng lại một chút, đợi nàng đi đến:
- So với hồi con đến chơi khác lạ lắm, phải không?
- Dạ...
- Chú đã đuổi hết tất cả những người phục vụ ở đây đi rồi. Nhưng con đừng lo, ngày mai chú sẽ thuê những người mới.
- Vâng
- Chú định thay tên cho ngôi nhà này, con viết văn hay như vậy, có thể nghĩ cho chú một cái tên khác được không?
- Vâng, để con nghĩ ạ
- À, trong nhà có rất nhiều phòng, con muốn ở phòng nào thì tuỳ ý con nhé.
- Vâng, con sẽ đi xem ạ.
Vào đến đại sảnh, Cranberry đặt valy xuống và bắt đầu đi quanh nhà xem các phòng. Thật ra, nàng đã định tâm chọn phòng của Thiếu Phương rồi, nhưng có chút hiếu kỳ nên vẫn đi xem các căn phòng khác nữa... Ái chà, căn phòng nào cũng bụi bặm phủ trắng, lạnh lẽo như nhà hoang, chỉ có phòng của Thiếu Phương là sạch sẽ mà thôi. Có lẽ chú thường xuyên vào căn phòng này và tự tay lau chùi dọn dẹp hay sao?
Rõ ràng là chú yêu thương anh như vậy mà vẫn không thể tha thứ cho quá khứ của mẹ anh được. Chắc chắn chú cũng còn yêu bà ấy rất nhiều, con người ta là vậy, yêu càng nhiều, hận càng sâu đậm. Khoảng thời gian qua chú hẳn là cũng sống quá khó khăn rồi. Trong lòng nàng giống như ai xát muối vào vết thương vậy, thương cho cả 3 người.
- Con ở phòng của... của... Thiếu Phương chú nhé? Phòng anh ấy vừa sạch sẽ, vừa ấm áp ạ.
“- Hì, chú biết mà, phòng đó mà có bẩn đến mấy thì con cũng vẫn chọn nhỉ?” Thanh Phong nháy mắt với nàng, cười hiền từ, trong nét cười đó có cái gì thật hóm.
Nụ cười này lại làm cho nàng nhớ Thiếu Phương quá đỗi.
- Sao chú biết hay vậy? Hihi. Cranberry cười bẽn lẽn, má nàng hồng lên trông bội phần xinh đẹp.
Thanh Phong thấy thật hạnh phúc khi có đứa con gái thông minh, lanh lợi mà lại đáng yêu và xinh đẹp như thế này.
- Thôi, con đi ngủ đi, ngày mai đến công ty chú chơi, vì người ta đến dọn dẹp chắc sẽ bụi bặm lắm.
- Vâng ạ.
Cranberry về phòng Thiếu Phương, nàng ngắm nghía mọi thứ, lần trước đến đây cũng ngắm rồi, mà sao lần này vẫn thấy thật mới mẻ, cần phải xem thật kỹ. Thành tích của anh thật đáng nể, con mình sau này có bộ gien tốt như vậy, lo gì chúng nó không thành đạt chứ? Cranberry tự cười ha hả khi nghĩ đến đoạn này...
Rồi nàng leo lên giường, chiếc giường êm ái anh vẫn thường nằm, nó có mùi thơm của anh, nàng nhớ anh vô cùng, không tài nào ngủ được. “Ngày mai được gặp anh rồi, mình mà không ngủ sẽ xấu xí đi mất” “Mà ngủ đi sẽ được gặp anh nhanh hơn, trong mơ”... nàng cố dỗ mình vào giấc ngủ. Ngày mai, sẽ là một ngày vĩ đại...
Cuối cùng thì trời cũng sáng.
Ngày hôm nay quả là đẹp tuyệt, hoàn hảo để tỏ tình Cranberry vừa sửa soạn quần áo, trang điểm nhẹ nhàng vừa nghĩ ngợi. Không biết anh sẽ như thế nào khi nhìn thấy mình nhỉ? Cần phải trở nên thật xinh đẹp mới được, tối hôm qua mình không ngủ được mấy nên mắt thâm quầng hết cả rồi
Nàng quên mất cả dự định dậy sớm để nấu ăn cho Thanh Phong, chỉ một lòng một dạ nghĩ đến việc đi gặp Thiếu Phương mà thôi, lúc nhớ ra thì đã sửa soạn xong xuôi hết rồi.
Đang không biết nên làm thế nào thì nghe tiếng gõ cửa phòng, Cranberry vội ra mở cửa:
- Ôi, con xinh đẹp lắm, Cranberry ạ.
- Chú dậy sớm vậy à? Tại tối qua con... con... nàng bẽn lẽn nhìn ông dò xét.
- Chú biết là con không ngủ được nên mới phải trang điểm đúng không?
- Dạ... dạ... tại lạ nhà chú ạ.
- Uh Thanh Phong cười tủm tỉm làm cho Cranberry càng thêm xấu hổ, nàng vội nói:
- Con quên mất chưa nấu bữa sáng cho chú đã thay đồ rồi...
- Ồ, không sao, chú đã nấu rồi nên mới qua gọi con dậy để ăn.
- Chú biết nấu ăn ạ? Cranberry tròn mắt nhìn ông kêu lên
- Biết con sốt ruột nên chú dậy sớm một chút, con qua ăn xem có được không nào? Nói rồi Thanh Phong rảo bước đi xuống phòng ăn.
- Dạ... Cranberry cũng vội theo sau, nàng cảm thấy có lỗi khi chú chu đáo quá, giống hệt Thiếu Phương và khác xa với tính ẩu đoảng của nàng.
Quả thật là Thanh Phong nấu ăn rất ngon, có điều chắc ông ít nấu nên nhìn cái bếp như bãi chiến trường vậy. Nàng lại liên tưởng đến Thiếu Phương, anh cũng nấu ăn rất ngon và nấu xong thì bừa bộn y như ba anh vậy, bất giác mỉm cười.
Ăn xong Thanh Phong bảo Cranberry đi cùng ông luôn, Cranberry sợ ông đưa đến công ty vội nói:
- Hay thôi, chú bận việc thì cứ đi trước đi. Chút con bắt taxi đi sau cũng được ạ
- Thì chú đưa con đến chỗ Thiếu Phương mà
- Ơ, dạ...
- Lâu rồi không tận mắt nhìn thấy hai mẹ con bà ấy, hôm nay chú đến thăm chút xem sao. Nét cười trên gương mặt ông đượm buồn làm cho Cranberry cảm thấy tim mình thắt lại. Vì sao những người yêu thương nhau lại không thể ở bên cạnh nhau được?
Chiếc xe Roll Royce bóng loáng chỉ còn cách quán phở Tử Đinh Hương 100m, Cranberry muốn hai chú cháu xuống đi bộ một đoạn cho nàng bớt hồi hộp. Thanh Phong không có ý định vào thăm 2 mẹ con mà chỉ đi qua để nhìn vào trong thôi, nên Cranberry xuống đi bộ, còn ông vẫn ngồi trên xe, ông bảo người tài xế lái xe thật chậm để ông có thể nhìn vào trong quán lâu một chút, may ra thì sẽ thấy Lan Châu và Thiếu Phương chăng. Lan Châu đang bê phở ra cho khách, bà mặc một chiếc áo bà ba màu tím phớt và chiếc quần lụa đen nhánh. Chiếc áo ôm sát thân hình tròn lẳn của bà nhưng rất gọn gàng, không hề thừa mỡ chút nào do bà vẫn thường xuyên tập luyện. Thanh Phong thấy trong bộ đồ giản dị đó Lan Châu trông vẫn thật quý phái, tác phong vẫn rất nhanh nhẹn và trẻ trung. Ông bỗng thấy nhớ những phút giây hạnh phúc của hai vợ chồng quá đỗi. Lan Châu luôn rất yêu chiều ông, chưa khi nào cãi lại ông nửa lời, hai người tâm đầu ý hợp, chuyện gì cũng có thể hàn huyên tâm sự. Thiếu Phương đang ngồi trong quầy tính tiền cho khách, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, nụ cười thường trực trên môi làm cả khuôn mặt bừng sáng, trông soái vô cùng. Các thiết bị đồ đạc trong quán đều lấy màu trắng làm nền và điểm xuyết màu tím tươi sáng. Hai mẹ con rất biết cách làm cho quán phở của mình khác biệt và nổi bật, Thanh Phong nhớ lại những thành tích mà Thiếu Phương đạt được hồi học ĐH chuyên ngành Marketing liền mỉm cười hài lòng.
Lúc Cranberry bước vào quán thì xe của Thanh Phong cũng đã đi khuất rồi. Thiếu Phương đang lúi húi cất đồ thì thấy một bàn tay nhỏ nhắn đưa vào trước mặt anh một quả chanh và một giọng nói êm ái vô song vang lên:
- Anh ăn đi và nói cho em nghe anh cảm thấy nó như thế nào?
Thiếu Phương đánh rơi quyển sổ trong tay xuống đất, trán anh bắt đầu lấm tấm mồ hôi, đôi mắt anh bắt đầu long lanh. Câu nói này đến chết anh cũng sẽ không quên, thậm chí chết đi rồi anh cũng mang nó sang kiếp sau để nhớ. Chắc chắn là nàng ấy, không thể sai được.
Ngày ấy, nàng đưa anh một trái chanh, nói anh hãy ăn nó và cho nàng biết anh cảm thấy như thế nào?
Anh trả lời nàng rằng: - Anh nghĩ, chắc chắn ngoài việc thấy nó chua, đắng và hơi tê tê ra thì anh sẽ toang cả hàm răng nữa. Liệu em có rời bỏ anh khi anh bị móm quá sớm không? Vì anh lo rằng, một nụ hôn quá thoáng đãng khi thiếu đi những chiếc răng sẽ không được ngọt ngào cho lắm. Rồi anh cắt nó làm đôi, vắt vào 2 chiếc cốc, thêm mật ong, thêm nước và chút đá, khuấy lên... Nàng cười lớn, knockout cốc nước đó, rồi hôn anh... Anh không thấy vị chua nào cả, chắc là do anh đã lỡ tay bỏ nhiều mật ong vào quá rồi??? Mà không phải, chính là anh đã bỏ nhiều tình yêu vào đó quá rồi...
Anh từ từ ngẩng đầu lên.
Như vậy là Cranberry đã biết tất cả mọi chuyện rồi sao? Thiếu Phương thầm nghĩ.
- Đúng vậy, chú Thanh phong đã kể cho em biết hết tất cả mọi chuyện rồi, cả đời này em không cho phép anh thoát khỏi em. Cranberry đứng trước mặt anh, mắt nàng rớm lệ, nàng nói như thể đoán ra được những gì anh đang nghĩ.
Hai người nhìn nhau rưng rưng hồi lâu. Rồi Thiếu Phương nói trước:
- Em đến đây làm gì? Cho dù em biết hết mọi chuyện thì em cũng không nên đến đây. Chỗ của em bây giờ phải là ở bên cạnh Hoàng Dương, anh ta có thể cho em tất cả những thứ mà anh không thể nào có được.
- Anh có biết khẩu khí cố tỏ ra lạnh lùng của anh nó buồn cười như thế nào không? Anh nghĩ thứ em cần là cuộc sống thật nhiều tiền, thật xa hoa, thậm chí là một đôi chân lành lặn nhưng thiếu vắng tình yêu sao?
- ...
Anh có biết lấy với một người mà mình lại có tình cảm với một người khác nó tàn nhẫn như thế nào không? Đó chính là làm cho cả 3 người cùng đau khổ, không thể nào sống nổi.
- ...
- Hôm nay, em đến đây, chính là để chúng ta cùng pha một ly nước chanh.
Nói rồi nàng bước vào trong quầy, cầm dao cắt đôi quả chanh ra, thực hiện đúng những gì anh đã làm ngày đó. Không có mật ong, không có cả đường, nàng bèn cho một chút muối vào. Nàng đưa cho anh một cốc:
Đây là của anh, uống đi và nói cho em biết anh thấy nó như thế nào? Thiếu Phương chậm rãi uống một ngụm, anh kéo nàng vào lòng, dịu dàng nhưng đôi tay không hề buông lỏng:
- Nó rất ngọt, anh không biết là pha với muối nó cũng vẫn ngọt như vậy. Em có muốn thử không?
Rồi anh hôn nàng. Hai người say sưa hôn nhau và chỉ bừng tỉnh khi có những tiếng vỗ tay rào rào của những thực khách trong quán. Họ đã chứng kiến câu chuyện từ lúc nàng bước chân vào quán, đều ngây người ra, quên cả ăn, vì thế những bát phở đã trở nên nguội lạnh cả rồi. Sau đó, mọi người đều bắt đầu ăn tiếp, chắc chắn rằng, phở nguội sẽ chẳng còn ngon nữa, nhưng sao trên mặt ai cũng rạng rỡ một nụ cười. Rõ ràng, hạnh phúc của hai người cũng đã lây sang tất cả, câu chuyện đẹp này ai chứng kiến cũng đã khắc cốt ghi tâm.
Thiếu Phương dắt tay Cranberry đến bên Lan Châu đang mỉm cười nói nhỏ:
- Ngày mai chúng con sẽ trồng một cây Tử Đinh Hương vào cái bồn trước cửa mẹ nhé...
Thời gian trôi đi, thấm thoắt cũng đã hơn một tháng kể từ ngày Thiếu Phương và Cranberry đoàn viên sau biết bao nhiêu sóng gió. Thanh Phong ngày nào cũng đi ngược đường đến công ty một đoạn chỉ để nhìn vào quán phở Tử Đinh Hương. Người tài xế riêng của ông nhiều lần muốn nói với ông về chuyện “đón mẹ con Thiếu Phương về ở cùng, mọi người sẽ lại vui vẻ như xưa” mà không dám. Vì chú biết bản thân ông chưa thể buông bỏ chuyện cũ, vết thương trong lòng chưa hề nguôi ngoai, làm sao có thể “vui vẻ như xưa” đây, đành chỉ biết dùng ánh mắt nhìn ông qua gương chiếu hậu mỗi lần qua quán phở để bày tỏ mong muốn của mình. Thanh Phong cũng hiểu tâm tư của chú, một hôm, trên đường đi đến quán phở, ông mỉm cười và nói với chú:
⁃ Thực ra mẹ con Lan Châu bây giờ chẳng phải đang sống rất tốt sao?
⁃ Dạ..., may là được ông chủ giúp đỡ nên họ cũng không phải chịu khổ gì, chỉ là cuộc sống không được như trước kia thôi.
⁃ Không. Người tôi cử đi theo chăm sóc họ thật sự là thất nghiệp rồi. Có điều Thiếu Phương ở đây là một dạng lãng phí tài năng, nó có thể điều hành cả tập đoàn cho Phan gia thì cái quán phở nhỏ tí này làm gì có chút khó khăn nào.
⁃ Dạ...
⁃ Hơn nữa, hai mẹ con sống ở đây tâm trạng sẽ rất thoải mái, không có bí mật nào cần che giấu nữa.
⁃ Dạ...
⁃ Tôi đang đặt làm cho Thiếu Phương một cái chân giả để đi lại đỡ bất tiện hơn. Bây giờ công nghệ hiện đại thật, thậm chí cái chân này còn điều chỉnh được độ dài theo ý muốn nữa.
⁃ Vâng, như thế tốt quá rồi.
⁃ Ngày mai họ mang đến rồi nhưng tôi chưa biết phải làm sao để mang đến cho nó, chú có cao kiến gì không?
⁃ Việc này... việc này... hơi khó nhỉ? À, ông chủ nên nhờ cô Cranberry giúp đỡ...
⁃ Haha, đúng vậy, thế mà tôi không nghĩ ra. Chỉ cần nhờ Cranberry là xong, con bé chắc chắn sẽ biết thu xếp sao cho ổn thoả. Thanh Phong bật cười vì sự đãng trí của mình
⁃ Dạ...
⁃ “Cảm ơn chú nhé” ông thân mật vỗ vai người tài xế...
Từ ngày Cranberry về sống cùng với Thanh Phong, mọi thứ nơi đây nàng đều cố gắng khôi phục lại như trước, chỉ có điều nó vẫn thiếu vắng hình bóng của Lan Châu và Thiếu Phương, làm cho ông không thể nào ngon giấc mỗi đêm. Nhìn ông phiền muộn, Cranberry thật mong ông sớm nguôi ngoai nỗi đau để có thể nghĩ thoáng hơn. Cranberry làm lại biển hiệu cho căn biệt thự này giống hệt như cũ, nàng biết là ông cũng sẽ không nhắc đến chuyện tên mới của ngôi nhà, vì căn bản trong sâu thẳm ông không hề muốn vậy. Hàng cây Tử Đinh Hương được trồng mới đã bắt đầu bén rễ, trở nên xanh tốt dần lên.
Đôi lúc nàng thấy hối hận vì đã khôi phục lại toàn bộ Tử Đinh Hương giống như trước đây, vì có lẽ làm thế này thì Thanh Phong lại càng nhớ chuyện cũ, càng thấy khó thoát ra khỏi sự dày vò của quá khứ. Nàng hy vọng, thời gian sẽ giống như nước chảy, rửa trôi, xoá nhoà mọi vết thương lòng. Hàng ngày Cranberry vẫn đến quán phở của mẹ con Thiếu Phương để giúp anh và mẹ vì quán ngày càng đông khách. Hai đứa trẻ hạnh phúc này làm cho Lan Châu nhớ lại rất nhiều chuyện ngày mình và Thanh Phong còn trẻ, trạc tuổi chúng bây giờ. Tuy chuyện tình của bà và Thanh Phong không có nhiều sóng gió, nhưng sự ngọt ngào và lãng mạn thì chắc chắn không hề thua kém Thiếu Phương và Cranberry.
Bà rất nhớ Thanh Phong, nhưng làm sao có thể quay về???
Không nói đến những điều đã qua, ngay cả trước mắt đây, nếu có thể quay về như trước thì hai đứa làm sao để kết hôn? Về lý thì hai đứa không phải là anh em, nhưng về tình lại có chút không ổn thỏa. Bà và Thanh Phong trên danh nghĩa vẫn là vợ chồng, trước pháp luật Thiếu Phương vẫn là con trai của cả hai người, tự nhiên là vợ chồng, bây giờ lại thành... quan hệ thông gia, từ con trai bây giờ lại thành... cháu rể. Đúng là ngổn ngang trăm mối tơ vò, ông trời cũng thật biết cách trêu người mà. Có lẽ Thiếu Phương cũng chưa nghĩ ra được cách nào cho ổn thỏa nên chưa dám cầu hôn Cranberry, thành ra mọi thứ cứ êm đềm trôi đi, cuộc sống tưởng như bình yên nhưng bên trong nó còn biết bao nhiêu trăn trở.
Cho đến sáng hôm đó, Cranberry đến cửa hàng như thường lệ, nhưng có chút không giống như mọi khi. Bình thường nàng hay đạp xe đến hoặc đi bộ mà hôm nay lại đi taxi. Thì ra nàng mang theo một hộp quà rất to, hộp quà không quá nặng nên Cranberry có thể thoải mái ôm vào quán. Thiếu Phương còn nhận ra Cranberry diện một chiếc váy mới tinh màu vàng chanh nữa, anh rất ít khi thấy nàng mặc váy, luôn bảo là váy vóc rất bất tiện.
Anh ra đón nàng bằng sự ngạc nhiên thích thú:
- Ái chà, xin lỗi cô tìm ai? Đừng nói là tìm tôi đấy nhé. Vì tôi biết trông tôi rất ngon mắt, cơ mà tôi lại có người yêu rồi.
- Em không tìm anh, em đến tìm chồng mình thôi. Cranberry lém lỉnh đáp lại.
- Vậy...
- Thôi, lên phòng anh đi, em có bất ngờ dành cho anh đấy.
Nàng không để cho anh nói thêm bèn lôi tay anh đi thật nhanh.
Vào trong phòng, Cranberry liền bảo:
- Đây là quà của chú Thanh Phong tặng cho anh, anh bóc ra đi.
- Chắc là cái chân giả đây mà Thiếu Phương cười thật tươi, nhưng trong nét cười vẫn có một chút gì đó xót xa. Ba vẫn luôn chu đáo như trước đây. Thật ra trong tất cả những thử thách mà số phận sắp bày thì rời khỏi Tử Đinh Hương là điều khiến anh khó chịu nhất, không nỡ nhất. Vì anh không hề muốn rời xa ông ấy, một chút cũng không...
Cranberry đỡ anh ngồi xuống giường, nàng lấy chiếc chân giả ra cùng anh lắp thử và hướng dẫn anh điều chỉnh cho thật vừa vặn.
Vừa làm nàng vừa nói:
- Chú bảo có cái chân này sẽ giúp anh có thể bỏ nạng ra và đi lại thuận tiện hơn, bây giờ công nghệ chế tác cũng rất tinh tế. Anh xem này, rất đẹp đúng không?
- Ờ, còn đẹp hơn cả cái chân thật của anh nữa đó. Thiếu Phương nhéo mũi nàng.
- À, mà sao hôm nay em lại mặc váy cơ, phù thủy đã biến thành công chúa thật rồi à?
- Haizzz, nhưng không hiểu sao là công chúa rồi mà em vẫn không trả trái tim lại cho anh vậy? Thiếu Phương đưa tay lên định cốc vào trán nàng.
- Anh đáng chết..., đã bảo không được gọi em là phù thủy nữa cơ mà... Cranberry vồ lấy anh, vật xuống giường, môi nàng chạm vào môi anh, cơ thể nàng bỗng trở nên mềm nhũn, Thiếu Phương cũng không còn kiểm soát nổi hành vi của mình nữa. Những khát khao mãnh liệt cuốn hai con người vội vã tan vào nhau, sự cuồng nhiệt của những nụ hôn khiến cho môi Cranberry như muốn bốc cháy.
Chưa bao giờ Thiếu Phương cảm thấy mùi thơm từ cơ thể nàng quyến rũ, nồng nàn đến thế, mùi hương đó đang quấn chặt lấy anh, mang anh vào một thế giới thần tiên, huyền hoặc. Thật tuyệt khi chầm chậm thưởng thức hương vị ngọt ngào này, từng động tác vuốt ve, mơn trớn nàng của anh đều vô cùng dịu dàng, trân trọng. Những khoái cảm, hạnh phúc cứ thế dâng trào tột đỉnh...
- Chúng ta kết hôn đi. là câu đầu tiên nàng nói với anh khi thức dậy.
- Thiếu Phương mở mắt ra, ôm lấy nàng và hôn nhẹ vào trán nàng rồi lười biếng nhắm mắt lại.
- Anh đồng ý lấy em chứ? Cranberry nhỏm dậy, ghé tai anh thì thầm.
Thiếu Phương lập tức lại kéo nàng nằm xuống, ôm nàng thật chắc chắn trong vòng tay anh:
- Anh rất chi là đồng ý, nhưng mà có lẽ vẫn chưa đủ, cần thêm một lần nữa. Vì mùi hương của em thực sự khiến anh say đến u mê rồi.
Thực ra hôm nay em có mang nhẫn cầu hôn...
Thiếu Phương liền hôn khiến cho nàng không kịp nói hết câu. Cái cô ngốc này, không đợi được anh cầu hôn em hay sao? Anh thoáng nghĩ như vậy, rồi hai người lại cùng lạc vào khu vườn địa đàng tình ái, đầy ma lực, không có đường ra.
Đã tới giờ cơm trưa, rốt cuộc là hai đứa làm sao mà lâu xuống nhà đến vậy? Hôm nay là chủ nhật, Lan Châu hơi mệt nên không bán hàng, chứ không thì một mình bà không thể nào xoay xỏa được.Lan Châu đang định lên gọi thì thấy đôi trẻ dắt díu nhau đi xuống, trên tay Thiếu Phương còn cầm một chiếc túi nilon đen khá to, nhưng chiếc chân giả của anh đã lập tức thu hút mọi sự chú ý của bà. Ra là vậy, chiếc chân giả này khó dùng đến thế sao? Không cần ai nói bà cũng biết đây là món quà của ai tặng Thiếu Phương rồi, Thanh Phong hẳn là đã tốn không ít công sức và tiền bạc để có thể mang lại cho Thiếu Phương một đôi chân nhìn có vẻ rất ổn. Dáng đi của anh hơi gượng gạo, có lẽ là chưa quen với chiếc chân mới, nhưng rõ ràng những bước đi đều vững chãi, có lẽ chỉ một thời gian làm quen thì Thiếu Phương sẽ đi lại được bình thường giống như trước đây mà thôi. Bà cười thật tươi, chạy lại ôm cả hai đứa và reo lên mừng rỡ. Kể từ ngày xảy ra chuyện, chưa bao giờ Thiếu Phương thấy mẹ mình vui đến thế. Ba người ngồi vào bàn ăn, vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả, Lan Châu không quên nhờ Cranberry gửi lời cảm ơn Thanh Phong giúp hai mẹ con bà.
Lúc ăn xong, Thiếu Phương cầm tay Cranberry, nhìn nàng bằng ánh mắt si mê rồi quay sang bảo mẹ:
- Mẹ à, con và Berry xin phép mẹ được tổ chức đám cưới ạ.
- Ừ, mẹ thấy thế cũng phải, hai đứa yêu nhau lâu như vậy rồi, cũng nên cưới đi thôi. Lan Châu mỉm cười gật đầu, chính bà cũng đang định nói với hai đứa về việc này.
- Con cảm ơn bác. Cranberry bẽn lẽn cúi đầu.
- Ủa, bác nào cơ? Ở đây còn bác nào nữa à mẹ? Thiếu Phương ra vẻ nhìn quanh tìm kiếm.
Lan Châu bật cười, Cranberry đỏ mặt ngượng nghịu nói nhỏ:
- Dạ, tụi con cảm ơn... mẹ.
Nàng quay sang Thiếu Phương lườm lườm, dứ dứ nắm đấm về phía anh. Thiếu Phương cốc nhẹ vào trán nàng thầm nghĩ Cái cô ngốc này, nhìn có vẻ nhu mì, nhưng cũng không dễ bắt nạt đâu
- Mai tụi con nên về Thanh Hóa để xin phép mẹ Cranberry luôn đi. Lan Châu hồ hởi nói.
- Vâng, vậy bây giờ tụi con đi chơi chút nha mẹ, rồi con muốn ghé qua Tử Đinh Hương cảm ơn ba về món quà và thông báo về chuyện đám cưới luôn.
- Ừ, vậy cũng phải, mẹ nghĩ trước sau gì thì chúng ta cũng nên gặp lại ông ấy, đối mặt với sự thật, trốn tránh mãi cũng không phải là cách hay. Hy vọng là sau một thời gian dài đã trôi qua, ông ấy cũng đã cảm thấy ổn hơn... Lan Châu trả lời con trai mình trong cảm giác buồn vui lẫn lộn.
Nghe tiếng chuông gọi cửa, Thanh Phong cũng đoán là Cranberry đưa Thiếu Phương đến cảm ơn ông. Ông không gọi người mà lật đật chạy ra mở cổng, chân phải còn đang xỏ nhầm dép bên trái, bộ pyjama kẻ sọc xanh ngày nào giờ đã ngả màu, còn đang xộc xệch vì chạy. Nhìn thấy Thiếu Phương đang đứng trước mặt mình, nguyên vẹn và lành lặn, ông sững người, mắt rơm rớm lệ. Thiếu Phương bước lên phía trước, ôm chặt lấy người đàn ông đáng kính mà anh luôn ngưỡng mộ, tôn thờ rồi nghẹn giọng:
- Ba, con xin lỗi đã không về thăm ba sớm hơn.
- Con không có lỗi, lỗi là ở ba... Thanh Phong sụt sùi.
Hai cha con cứ thế ôm nhau ở giữa cổng. Cranberry chứng kiến mọi chuyện cũng không cầm được nước mắt, hai hàng lệ chứa chan rơi trong im lặng. Một lúc sau xem chừng như cũng đã nguôi ngoai cảm xúc, Cranberry vội lau nước mắt rồi nói:
- Hai người vào nhà đi thôi, con mỏi đến nỗi chân sắp rụng ra rồi.
Câu nói chẳng hợp tâm trạng tí nào trong lúc này của nàng thật ra lại rất có tác dụng, nó đã phá tan bầu không khí nặng nề, ủ dột, mọi người đều cảm thấy nhẹ lòng hơn. Thiếu Phương dìu Thanh Phong vào nhà, sau cú sốc ngày ấy thì ông đã già đi trông thấy, dáng vẻ không còn phong độ, nhanh nhẹn như trước nữa, mái tóc cũng đã thêm rất nhiều sợi bạc, trong lòng anh thấy thật xót xa.
Ba người không vào phòng khách mà ngồi trò chuyện trên chiếc bàn đá cạnh cây Tử Đinh Hương to nhất trong vườn, bên trái của ngôi nhà. Trong mùi hương dịu dàng ấy, Thanh Phong kể lại chuyến công tác của ông vào đợt Thiếu Phương gặp nạn. Ngày đó, sau khi hoàn thành công việc tại Anh, ông đã bay qua Pháp để thăm Thanh Huy đang nguy kịch vì bệnh ung thư tiền liệt tuyến. Hai anh em gặp nhau cũng chỉ nói được dăm câu vì Thanh Huy quá mệt. Một lúc lâu sau, ông ấy cố giơ ảnh Cranberry lên, chỉ chỉ vào nó rồi trút hơi thở cuối cùng. Chỉ vài phút sau đó thì ông nhận được điện thoại của Lan Châu báo tin rằng Thiếu Phương gặp tai nạn. Lúc đó, ông phải đấu tranh tư tưởng rất lâu xem nên ở lại tiễn anh về nơi an nghỉ cuối cùng hay về ngay để thăm con trai. Rồi ông quyết định ở lại và lập tức trở về Việt Nam ngay sau khi đưa Thanh Huy đi hoả táng.
Cranberry thì kể lại chuyện của nàng, Hoàng Dương và cả... Diễm Hằng trong 2 năm sóng gió ba đào ấy. Diễm Hằng tìm hiểu về Hoàng Dương với hy vọng sẽ liên thủ cùng chàng phá vỡ chuyện tình của Cranberry và Thiếu Phương. Nhưng đúng như Thiếu Phương đã nói trong khu vườn biệt thự Vũ gia ngày nào: Khi cô quan sát xung quanh nhiều hơn, không còn nhìn chăm chú vào Thiếu Phương nữa, cô sẽ thấy còn rất nhiều chàng trai tốt và Hoàng Dương chính là một trong số ấy. Đó là lý do vì sao cô lại chọn Hoàng Dương để thú nhận tội lỗi, để gửi gắm tâm tư và sự lo sợ, hoảng loạn tột cùng của mình. Hai người bọn họ trở nên thân thiết hơn từ ngày đó. Sau khi Cranberry bình phục trở lại, trong một lần rủ nhau đi chén chú chén anh, Hoàng Dương đã kể rất nhiều về Diễm Hằng, về tính cách của một đứa trẻ lớn lên trong nhung lụa, mọi yêu cầu đều được đáp ứng chỉ trong một phút đã hành xử ra sao khi bị đứa trẻ khác cướp đi món đồ mà nó thích nhất, rồi Hoàng Dương hỏi nàng:
- Cậu có thể tha thứ cho Diễm Hằng không?
Cranberry liền mỉm cười, một nụ cười bao dung thường thấy mỗi khi nàng nghe nhắc đến những lỗi lầm của người khác và đôi mắt nàng chất chứa một tình yêu vĩnh cửu, một lòng biết ơn vô bờ:
- Thật ra người cậu nên hỏi câu này là Thiếu Phương. Mình từ đầu đến cuối không phải chứng kiến chuyện gì to tát. Là anh ấy bất chấp tất cả, hy sinh tất cả, chịu đựng mọi cảm xúc bĩ cực để mình được sống thêm lần nữa...
Những câu chuyện cứ đan xen vào nhau, cho đến khi những tia nắng cuối cùng buông xuống. Ánh hoàng hôn màu cam đỏ cuối chân trời chiếu những tia nắng yếu ớt xuyên qua kẽ lá loà xoà như chiếc ô của cây Tử Đinh Hương làm cho gương mặt tuấn tú của Thiếu Phương càng thêm đẹp bội phần. Một cơn mưa bỗng từ đâu nhẹ nhàng kéo tới. Cranberry say sưa ngắm anh, khi người ta được che chở bởi một chiếc ô thì đã không còn quan tâm đến những cơn mưa nữa...
(Hết)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT