Ôn Dĩ Ninh khó xử, không biết nên trả lời sao
Đường Diệu cũng là một quý ông, không hề sấn sổ ép bức,
chỉ hàn huyên thêm đôi câu rồi ngắt máy. Ôn Dĩ Ninh thầm sắp
xếp lại sự việc, vừa xoay người đã giật nảy cả mình. Đường
Kỳ Sâm đứng trước cửa thang máy, không biết anh đã đứng đó bao
lâu, ánh mắt như đang chiếu tướng cô. Ôn Dĩ Ninh giống một đứa
trẻ bị bắt gặp làm chuyện xấu, trái tim đập thình thịch. Cô
có cảm giác ánh mắt anh như muốn lăng trì mình.
Ôn Dĩ Ninh thầm nghĩ, ơ kìa, tôi có nợ anh cái gì đâu. Thế
là cô bèn ngẩng đầu ưỡn lưng, thản nhiên bước tới cạnh anh
Bó hoa to đùng thế kia không thể để trong văn phòng được, Ôn
Dĩ Ninh chỉ còn cách bỏ nó ra góc cầu thang. Sau đó, dì lao
công tới hỏi cô,"Người đẹp ơi, hoa này cháu có dùng nữa không?
không thì dì lấy nhé?"
Ôn Dĩ Ninh sảng khoái nói,"Dì cứ lấy đi ạ"
Bó hoa hồng champagne được vận chuyển bằng đường hàng không
tới đây vẫn còn tươi đẹp rạng rỡ, màu sắc không thể chê vào
đâu. Dì lao công này cũng có đầu óc kinh tế, dì mang bó hoa
bán lại cho tiệm hoa gần đó. Mỗi ngày, cứ đúng chín giờ sáng là Đường Diệu lại gửi một bó hoa tới. Ôn Dĩ Ninh mấy hôm nay
bận đi công tác Hàng Châu với Trần Táp nên không rảnh bận tâm.
Lúc cô về, dì lao công có lòng mang tới cho cô một bát gà hầm
cách thủy thơm ngon. Đồng nghiệp nói,"Người ta dựa vào việc
bán hoa của cậu mà phát tài rồi đấy"
Ôn Dĩ Ninh phát hiện, hóa ra Đường Diệu không hề đùa cợt
Được theo đuổi là chuyện rất bình thường, nhưng nếu không có ý định đáp lại thì không cần thiết phải dây dưa dài dòng làm gì. Cô lựa thời cơ, nghiêm túc gọi điện cho Đường Diệu. Lời
thoại đã được soạn sẵn, vốn định nói một mạch nhưng không ngờ lại bị Đường Diệu cắt ngang
Đường Diệu bắt máy, giọng nói dịu dàng ấm áp,"Khéo quá,
tôi cũng đang định gọi cho cô. Thế này có tính là tâm linh tương thông không?"
"Anh Đường, tôi có lời..."
"Xuống dưới đi" Đường Diệu nói
Ôn Dĩ Ninh ngẩn người,"Hả? Cái gì cơ?"
"Tôi đang ở dưới công ty cô"
Ôn Dĩ Ninh đi thang máy xuống dưới, tuy đã tan làm nhưng xe đỗ trước cửa tòa nhà vẫn rất nhiều, cô đưa mắt nhìn xung quanh,
trong giây lát chưa xác nhận được mục tiêu. Đường Diệu nhấn
còi, sau đó từ từ lái xe qua, người đàn ông ngồi trong xe tươi
cười hô,"Lên xe đi"
Ôn Dĩ Ninh đứng đờ ra, chần chừ, đằng sau có xe đang theo
sát, giục giã bấm còi. Đường Diệu nói,"Xe tôi đang chắn đường
đấy, Dĩ Ninh, lên đi"
Ôn Dĩ Ninh đành bước lên. Chiếc xe hôm nay Đường Diệu lái là
một chiếc Porsche Cayenne màu đen, không giống chiếc xe lần
trước. Đường giờ này vẫn còn tắc, xe Đường Diệu bị kẹp ở
giữa, qua khỏi đoạn tắc, cậu mới thở dài,"Người anh em kia mà
di chuyển sang trái 2cm thì không cần phải khổ sở bon chen thế
này. Đã lâu không gặp, tối nay cô đi ăn cùng tôi nhé?"
Đường Diệu nói chuyện rất thẳng thắn nhưng giọng điệu vô
cùng đúng mực, không hề mang theo ý càn rỡ. Ban đầu, Ôn Dĩ Ninh vẫn từ chối,"Tôi không tiện lắm"
"Đừng từ chối được không, tôi vừa xuống máy bay, đói sắp
ngất rồi" Đường Diệu vừa nói vừa bật định vị chỉ đường,"Tôi
không quen thuộc Thượng Hải, muộn thế này rồi cô nhẫn tâm để
tôi lại một mình sao?"
Không phải là Ôn Dĩ Ninh không dám từ chối, nhưng cậu ta đã
nói vậy, lại còn hạ mình cầu xin. Ôn Dĩ Ninh nghĩ ngợi, vậy
cũng được, nhân cơ hội này nói chuyện tử tế, "Được, nhưng bữa
này để tôi mời"
Đường Kỳ Sâm bước qua vỗ vai Đường Diệu,"Vội vàng đi công
tác nên không chăm sóc tốt cho cậu, hai ngày nay tôi rảnh, buổi
tối tụ tập tí đi, để tôi dẫn cậu đi gặp vài người bạn"
Đường Diệu cười thuận theo,"Bạn ạ? Vậy em xin thêm một suất
đi kèm được không, gọi thêm Dĩ Ninh tới. Ngoài tặng hoa mỗi
ngày thì em không nghĩ ra cách nào khác"
Ông cụ tai thính bèn hỏi,"Ồ? Có phải bạn tiểu Diệu mới quen không?"
Đường Diệu ngồi xuống sofa, cười đáp,"Cô ấy chỉ coi con là
bạn thôi, con đang cố gắng trở thành bạn trai người ta đây"
Lời này rất thẳng thắn, khó mà phân biệt thật giả, cậu ta
còn nghiêng đầu nói với Đường Kỳ Sâm,"Anh, cô ấy là cấp dưới
của anh, anh không ngại chứ?"
Ông cụ hỏi,"Là nhân viên của Á Hối hả? Tên gì? Bộ phận
nào? Tiểu Diệu đã có lòng thì Kỳ Sâm làm anh cũng để ý giúp em nhé"
"Không cần vội, con không muốn dọa cô ấy sợ. Cứ để con từ
từ theo đuổi, tặng hoa tâm sự đã, sau này nếu cần anh cả giúp
thì con sẽ không khách khí đâu"
Tính cách này của Đường Diệu rất hợp ý ông cụ, thẳng thắn không câu nệ. Gương mặt Đường Thư Vanh đầy ý cười, vui vẻ chỉ
vào Đường Kỳ Sâm,"Trước mặt anh trai con nên khiêm tốn chút, ngộ nhỡ nó đổi ý thì chết nhé"
"Sao lại đổi ý ạ, chẳng lẽ anh ấy cũng muốn theo đuổi người
ta?" Đường Diệu nhíu mày, quay đầu nhìn Đường Kỳ Sâm,"Phải không anh, anh cũng định theo đuổi Niệm Niệm à?"
Một tiếng "Niệm Niệm" này dễ dàng phá tan sự ôn hòa mà anh cố gắng thể hiện. Đây là nhũ danh của Ôn Dĩ Ninh, chỉ người
thân thiết mới gọi cô như thế. Giống như bật nắp một lon nước
có ga, khi nắp mở, khí ga bên trong lập tức ồ ạt trào dâng
Đã rất lâu rồi, nhất lừ từ sau khi gặp lại, ngay cả Đường Kỳ Sâm cũng ít khi gọi nhũ danh này
Đường Kỳ Sâm phớt lờ câu hỏi trêu đùa của Đường Diệu, gương
mặt thân thiện biến mất, thay vào đó là gương mặt lãnh đạm,
ánh mắt hờ hững lạnh lùng như muốn chém Đường Diệu một dao,
sau đó anh quay người bước đi
Giữa chừng, Trần Táp có gửi cho Đường Kỳ Sâm một tin nhắn,
trước đó anh đã giao cho Trần Táp chuẩn bị thông tin khách hàng và một số văn kiện công thương mà cuộc họp ngày mai cần dùng
tới. Nhưng mai Trần Táp phải bay tới Đài Loan có việc. Chị hỏi Đường Kỳ Sâm đang ở đâu để nhờ người đưa tài liệu qua. Đường
Kỳ Sâm dùng một giây để ổn định tâm trạng, rồi mới cúi đầu
nhắn lại địa chỉ, khi ngẩng đầu lên, nụ cười đã về lại bên
môi, bữa tối trải qua một cách bình yên vô sự
Cơm nước xong, ngồi trong phòng cũng buồn, Đường Kỳ Sâm và
Đường Diệu bèn ra ngoài đi dạo quanh hồ. Đường Diệu là người
dễ nói chuyện, chủ đề gì cậu ta cũng có thể nói vài câu,
nhắc tới tình hình kinh tế trong và ngoài nước, quan điểm của
Đường Kỳ Sâm và cậu ta có đôi phần thống nhất, vì thế cuộc
nói chuyện giữa hai người khá thoải mái
Vô tình hai người đã đi tới sân bóng rổ bên ngoài biệt thự
từ lúc nào, sân bóng này không có mấy người tới chơi. Hai
người trò chuyện một lúc thì thấy có chiếc taxi đỗ lại cách
đó không xa. Ôn Dĩ Ninh từ trên xe bước xuống, dưới ánh chiều
tà, cô mặc một bộ âu phục màu trắng, đôi giày cao gót tôn lên
vóc dáng cao gầy và đôi chân dài của cô, mái tóc xoăn dài tung
bay theo gió che lấp khuôn mặt
Đôi mắt Đường Diệu sáng bừng,"Perfect!"
Lúc Trần Táp gọi tới thì cô vẫn còn đang tăng ca ở công ty,
nhận nhiệm vụ xong, cô vội vã chạy tới đây ngay. Bước lại gần, cô khẽ gật đầu với Đường Diệu trước, rồi mới đưa túi văn
kiện cho Đường Kỳ Sâm,"Giám đốc Trần bảo tôi mang tới"
Đường Kỳ Sâm nhận lấy khẽ nói,"Cảm ơn"
Anh mở túi văn kiện, rút vài tờ ra xem, rồi nhét lại. Thấy
anh hài lòng với tập tài liệu, Ôn Dĩ Ninh bèn chuẩn bị ra về
Đường Kỳ Sâm,"Để tôi đưa em về"
Đường Diệu,"Tôi đưa cô về"
Sau khi cùng đồng thanh, hai người quay ra liếc nhau rồi im
lặng. Tấm lưng Ôn Dĩ Ninh cứng đờ, cô lúng túng đứng đối diện
hai người đàn ông
Đường Kỳ Sâm đánh mắt ra hiệu, lão Dư bước xuống xe xách
theo vài chai nước cười híp mắt đưa cho Đường Diệu, hành động
này của anh coi như ngầm ngăn cản cậu ta. Anh bước đến bên cạnh
Ôn Dĩ Ninh, thả ra bốn chữ,"Tôi đưa em về"
Đường Kỳ Sâm ngồi vào ghế lái, Ôn Dĩ Ninh chần chừ đứng
ngoài xe chưa lên, sự lưỡng lự ngập ngừng của cô khiến cho
Đường Kỳ Sâm mất hết kiên nhẫn, anh lại xuống xe, đi vòng qua,
tự mình đẩy ai đó vào ghế phó lái
Cửa xe đóng lại, ngăn cách tiếng côn trùng ở bên ngoài, ngăn
cách cả ánh đèn rực rỡ trên sân bóng rổ. Bầu không khí giữa
hai người dần trở nên ngột ngạt
Đường Kỳ Sâm không nói câu nào với Đường Diệu, cứ thế chở
người đi mất dạng. Đi được một đoạn không xa, anh táp xe vào lề đường. Cách đánh vô lăng, cách phanh gấp đều thể hiện sự mất
kiên nhẫn nơi anh
Anh tắt máy, giơ tay bóp đầu
Sau đó, anh hít một hơi thật sâu rồi quay qua nhìn Ôn Dĩ
Ninh,"Tôi đã từng đồng ý không quấy rầy em trong phạm vi công ty. Tôi tôn trọng em, yêu thương em, muốn cho em không gian và thời
gian. Bởi vì tôi không muốn hình ảnh của tôi trong lòng em tồi
tệ thêm"
Lúc nói ra những lời này, ánh mắt Đường Kỳ Sâm sâu tựa vực, như thể muốn kéo cả hai người ngã xuống.
"Em phải hiểu rằng, không quấy rầy không có nghĩa là tôi từ
bỏ, cũng chẳng đồng nghĩa với việc tôi sẵn lòng để cho người
đàn ông khác theo đuổi em. Em thích hoa hồng, thích hoa, thích
có người đi ăn nói chuyện phiếm, được thôi chỉ cần là em thích thì tôi có thể nhượng bộ. Nhưng em mặc kệ người khác làm
những điều này cho mình, vậy tôi báo cho em biết, lời hứa
"không quấy rầy" từ bây giờ, M ́T HIỆU LỰC"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT