Phó Tây Bình thu lại sắc mặt, trầm tư hơn. Gió từ bờ sông
thổi qua, ánh đèn đường tan vào trong màn sương mịt mù mang lại cho người ta cảm giác dễ chịu và đẹp mắt. Cậu suy nghĩ rồi
hời hợt hỏi,"Đã nhiều năm trôi qua rồi, tao nhớ ban đầu hai
người cũng có nên chuyện đâu?"
Đúng là có tình huống như thế, tuy Phó Tây Bình không phải
người từng trải, nhưng cũng đã gặp qua vô số chuyện tương
tự,nam nữ từng dây dưa với nhau không phải không thể quên nhau
được, dù là đàn ông hay đàn bà, ai mà chẳng có quá khứ. Nhưng cái tên Đường Kỳ Sâm này lúc nào cũng khiến cậu được mở
rộng tầm mắt. Điều kiện tốt, đẹp trai xuất chúng, mặt nào
cũng được ông trời ưu ái, nhưng duy chỉ có đường tình duyên
không thuận lợi, tựa như một người tu hành khổ hạnh.
Đường Kỳ Sâm nhìn về phía mặt sông, gò má nửa sáng nửa
tối, khắc họa lên đường cong hoàn hảo. Nhìn một lúc lâu anh
mới thu lại tầm nhìn, nói với Phó Tây Bình,"Tại sao mà ban
đầu hai đứa tao không nên chuyện hả?" Anh hừ lạnh một
tiếng,"Hồi đó chia tay cũng là do mày ban tặng, nếu mày ít
nói vài câu, thì hôm nay tao đã chẳng nên nông nỗi này"
Phó Tây Bình như mắc nghẹn, không phục đáp,"Vâng, là do tao
nên chúng mày mới hiểu lầm. Nhưng nếu không phải tại mày cứ do dự, thì làm gì tới nỗi thế? Nấu cơm chạy tới tận ga tàu cao tốc đuổi theo người ta phải không? Thế rồi sao không đuổi nữa"
Đường Kỳ Sâm không vui,"Kha Lễ kể à?"
Phó Tây Bình ú ớ,"Mày đừng có trừ lương cậu ta đấy nhé"
Đường Kỳ Sâm quay đầu ra chỗ khác, đổi tư thế tựa hẳn vào
lan can. Anh quay lưng về phía đầu ngọn gió, vài sợi tóc tung
bay, rủ xuống che trước mặt, che giấu luôn cả biểu cảm lúc này của anh. Phó Tây Bình hút xong điếu thuốc, thản nhiên dụi tàn
thuốc vào lòng bàn tay, dùng ngón trỏ dập tắt lửa, hoàn toàn không cảm thấy nóng
Phó Tây Bình hiểu rất rõ Đường Kỳ Sâm, một câu "Tôi đi theo
tỏ tình với người ta" nhẹ bâng ban nãy trước mặt bao nhiêu
người không khác gì chiếu cáo thiên hạ. Một khi anh đã thẳng
thắn như thế nghĩa là trong đầu anh đã tự có chủ ý, đã hạ
quyết tâm. Có người thích sự sôi nổi thì có người thích sự
kiềm chế và trầm ổn, tuy không cố ý rêu rao nhưng mọi chuyện
xác định hai năm rõ mười.
Đường Kỳ Sâm thuộc loại người thứ hai, chơi thân với anh
nhiều năm rồi, Phó Tây Bình biết quãng thời gian sáu năm yêu đơn phương của anh. Những đối tượng hẹn hò sau này không đáng nhắc tới, vì đó toàn là do người nhà sắp xếp. Còn Đường Kỳ Sâm
chỉ đóng vai trò người qua đường trong vở kịch đó. Bây giờ,
nếu anh đã chủ động, chứng tỏ anh đã thật sự động tâm rồi.
Phó Tây Bình đốt một điếu thuốc nữa,"An An thì sao? Bên An An mày định xử lý thế nào?"
"Tình cảm của cô ấy với mày, có mù cũng nhận ra. Bên An gia cũng đã xác định mày là con rể rồi còn gì" Phó Tây Bình
nghiêm túc nói,"Đợt mày mới về Á Hối, dự án công viên lịch
sinh thái Phúc Hải ấy ông An đã giúp mày không ít"
Khi ấy, nội bộ hội đồng quản trị không hòa thuận cho lắm,
chia bè chia phái với mục đích quyền lợi riêng. Đường Kỳ Sâm
ngồi lên được vị trí CEO thuận lợi ít nhiều cũng nhờ vào cổ
tức của dự án công viên sinh thái. Bố An Lam nhờ vào các mối
quan hệ của mình giúp Đường Kỳ Sâm dẹp bỏ những trở ngại tới từ phía chính phủ. Lợi ích qua lại giữa hai nhà mấy năm nay
khó mà đứt đoạn được.
"Nếu ông An không coi mày là con rể tương lai thì với bản
tính keo kiệt của ông ấy sao có thể giúp mày được?" Phó Tây
Bình làm sáng tỏ,"Đạo lý này mày phải hiểu hơn tao chứ"
Đường Kỳ Sâm không đồng ý,"Ông ấy thấy lợi thì làm, phần ông ấy nhận được đâu có nhỏ"
Phó Tây Bình dụi tàn thuốc, đều là người thông minh, nói
tới thế là đủ. Cậu thở dài,"Mày vừa vừa thôi, dù sao chơi
với nhau từ bé, bên phía An An...mày cố gắng chiều một tí, cô
ấy có nổi giận hay tranh cãi thì mày cũng đừng nói mấy lời
làm tổn thương người ta"
Đường Kỳ Sâm không lên tiếng
Phó Tây Bình khẽ thở dài,"Chuyện tốt chuyện tốt, cuối cùng mày cũng nhận ra rồi. Dù sao cũng ở bên nhau rồi, hôm nào mày dẫn bạn gái tới ra mắt anh em đi"
Bàn tay khoác trên lan can của Đường Kỳ Sâm thoáng siết thành nắm đấm, khẽ giật, im lặng vài giây anh mới cất tiếng,"Từ
chối rồi"
Phó Tây Bình vui vẻ ê a cười,"Tao phát hiện cái tật chung tình của mày mãi mà không sửa được"
Tiếng còi tàu vang lên từ vùng thượng lưu của con sông Hoàng
Phố, âm thanh réo rắt xa xăm lọt vào tai, con sông này kéo dài
mười dặm mang theo sự phồn hoa mỹ lệ từ xưa cho tới tận ngày
nay. Bóng lưng Đường Kỳ Sâm như vùi lấp bên trong đó, anh cúi
đầu rồi lại ngẩng lên, một tay nhét vào trong túi quần, bình
tĩnh đáp,"Sửa không được thì khỏi phải sửa"
Vừa vào hè, thời tiết đã nóng lên một cách chóng mặt.
Buổi sáng mặc áo khoác, tới buổi trưa, ánh mắt trời lên cao,
có thể chỉ mặc mỗi một chiếc áo cộc tay cũng được. Cuối
tuần, Ôn Dĩ Ninh dọn hết quần áo mùa đông để cất đi, mỗi khi
giao mùa là con người ta lại mang theo niềm vui được làm lại từ đầu
Vào thứ hai đầu tuần, trước khi đi làm cô còn cố tình xem
quyển lịch vạn niên treo trên tủ giầy. Quyển lịch này là do em
gái cùng phòng mua hàng trên taobao được tặng kèm. Khi cô liêc
qua thì thấy trên đó viết: Mọi việc không được suôn sẻ
Vậy mà hôm nay từ lúc đi làm tới lúc tan ca đều rất thuận
lợi. Ôn Dĩ Ninh còn tính đi mua thức ăn về nấu cơm. Còn năm
phút nữa là hết giờ, đang thu dọn đồ đạc thì đồng nghiệp đột nhiên gọi cô,"Nhìn kia nhìn kìa, người đàn ông kia lại tới tìm giám đốc Trần rồi"F
Ôn Dĩ Ninh nhìn theo, một người đàn ông ngoài 40 tuổi đứng
cạnh cửa. Trần Táp đứng khá gần anh ta, hai người họ nói gì
đó, trông thì có vẻ bình thường nhưng biểu cảm của Trần Táp
lại vô cùng cứng rắn. Gương mặt chị có vẻ thận trọng, không
có lấy một tia dịu dàng nào. Ôn Dĩ Ninh rất ít khi thấy chị
nghiêm túc lạnh lùng như thế
Từ góc độ của cô không thể thấy rõ mặt của người đàn ông
kia, nhưng có thể nhận ra anh ta cao hơn Trần Táp nửa cái đầu,
sống thưng thẳng tắp, nhìn có vẻ cao ráo
Trần Táp càng lúc càng lạnh lùng, một lát sau, có vẻ như chị và người đàn ông kia đều đi ra ngoài
Mọi người đều đang vội tan tầm nên không rảnh hóng hớt thêm,
bọn họ đánh giá người đàn ông kia thuộc vào loại khó giải
quyết. Trần Táp đã đích thân xuất chiến rồi thì không còn
việc của bọn họ nữa. Ôn Dĩ Ninh nhìn theo hướng hai người đứng khá lâu, động tác thu dọn đồ đạc thoáng khựng lại, cuối cùng vẫn không yên tâm bước tới
Năm giờ chiều, bầu trời vẫn còn sáng sủa, hai bên hành lang
của tập đoàn Á Hối đều được thiết kế theo kiểu cửa sổ sát
đất, cho nên ánh sáng khá tốt. Đứng ở đây không thể trông thấy
Trần Táp, chỉ thấy được nhân viên tan tầm đang lần lượt vào
thang máy. Cô cho rằng bản thân mình đã nghĩ nhiều bèn buộc
tóc lại, chuẩn bị quẹt thẻ ra về
Khi bước qua cánh cửa cạnh cầu thang, bước chân Ôn Dĩ Ninh
chậm lại, cô nghiêng đầu nhìn qua, sau đó đẩy cửa tiến vài
bước vào trong
Giọng nam trầm ấm nho nhã vang lên,"Tuy tôi ở bên Mỹ nhưng tôi
chưa bao giờ ngừng tìm em. Năm ấy tôi về nước sáu lần, nhưng
chẳng lần nào em chịu gặp tôi cả"
"Khi đó đã không có hi vọng, thì bây giờ lại càng không"
Trần Táp gần như mất khống chế. Có vẻ đối phương đang im lặng, nhưng sự im lặng không kéo dài được lâu, anh ta hỏi,"Thế còn
Tử Du"
Tâm trạng Trần Táp như bùng nổ,"Nó không liên quan gì tới anh! Nó là do tôi sinh ra!"
"A, giám đốc Trần, em không cố...."Lúng túng chưa nói xong câu thì cô chợt thấy có giọt lệ ánh lên nơi khóe mắt của chị. Cô sững sờ rồi lập tức xoay người đuổi theo. Trần Táp đi rất
nhanh, Ôn Dĩ Ninh không lên tiếng, chỉ im lặng bước đằng sau
Giờ này hầu như nhân viên đã về gần hết, trong thang máy chỉ còn hai người. Cửa vừa đóng lại, Trần Táp vẫn đứng thẳng
tắp không hề nhúc nhích. Mãi cho tới khi Ôn Dĩ Ninh khẽ vỗ nhẹ lên vai chị, rồi lặng lẽ đưa khăn giấy qua
Đường Kỳ Sâm làm như không nghe thấy, anh không hề mong đợi,
phấn khích hay khẩn trương, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh,
anh đứng chắp tay sau lưng, không thể tìm ra được bất kỳ lý do
gì từ anh để người ta có thể từ chối, anh tỉnh bơ đẩy hết
quyết định sang cho Ôn Dĩ Ninh, về tình về lý, nếu cô từ chối
thì chỉ chứng minh chính cô mới là người không buông xuống được
Ôn Dĩ Ninh bối rối, tay che ngực không dám thở mạnh. Trần
Táp và Kha Lễ ngồi đằng sau thì như người qua đường, không cảm
thấy chuyện này liên quan gì tới mình, bầu không khí vẫn yên ả như cũ. Kha Lễ rút điện thoại, gọi lão Dư tới đón
Hai tay Đường Kỳ Sâm khoát lên vô lăng, quay đầu nhìn Ôn Dĩ Ninh,"Được chứ?"
Ôn Dĩ Ninh nhìn anh như thể nhìn một con quái vật, đôi môi khẽ giật nhưng không thốt được nên lời
Lão Dư tới, giải quyết xong chuyện bồi thường bảo hiểm rồi
đưa từng người về nhà. Tối hôm đó, Ôn Dĩ Ninh nằm mơ bị đụng
xe, hôm sau thức dậy đầu óc đau như búa bổ. Quyển lịch vạn niên trên tủ giầy vẫn là tờ hôm qua, năm chữ :Mọi chuyện không suôn
sẻ, quả là không sai tí nào.
Lúc Ôn Dĩ Ninh tới, Trần Táp đã ngồi ở trong văn phòng.
Trông chị vẫn bận rộn, không có tâm trạng gì khác lạ.Sau đó
chị có gọi Ôn Dĩ Ninh vào, dặn dò vài công việc như bình
thường, cuối cùng mới hỏi,"Hôm qua không sao chứ?"
Trần Táp ngước đầu, nở môt nụ cười an ủi,"Đừng lo lắng.
chị không định để Trần Tử Du biết đâu, bao năm nay hai mẹ con
chị quen rồi. Sau này cũng không cần nhờ vả ai cả" Vài câu
ngắn gọn cũng đủ nói rõ trọng tâm, chị thu lại tâm tư, khẽ
thở dài,"Được rồi, em làm việc đi. Cuộc họp chín giờ em tham
gia thay chị"
Ôn Dĩ Ninh bước ra ngoài, khép cửa lại
Trần Táp đột nhiên giống một quả bóng xì hơi, chị chống
khuỷu tay lên bàn, ôm lấy mặt. Một lúc lâu sau chị mới chậm
rãi buông ra, trên gương mặt tinh xảo thoáng qua vài phần mệt
mỏi
Ôn Dĩ Ninh thay chị tham gia một cuộc họp thường kỳ, quy
trình tương đối dài, có lẽ phải tới trưa mới xong. Trần Táp
đang ngồi trong phòng duyệt dự án thì có tiếng gõ cửa vang
lên, hóa ra là Đường Kỳ Sâm
"Điện thoại cô sao thế?" Anh bước tới, cởi bớt khuy áo vest,
hôm nay anh không mặc sơ mi, bên trong chỉ mặc một chiếc áo phông
màu cơ bản. Tay anh cầm điện thoại có vẻ không vui,"Tôi gọi hai
cuộc mà không thấy cô nhấc máy"
Sau khi ngồi xuống, Đường Kỳ Sâm thấy chị vẫn trầm mặc im
lặng bèn không nói thêm,"Anh ta đi rồi, hôm qua đã lên chuyến bay
trễ nhất để về Bắc Kinh. Là phó tổng nên chắc anh ta sẽ ở
lại trong nước một thời gian dài, nếu có gì cần hỗ trợ thì
cô cứ nói"